Kiều Phượng Nhi nghe được lời này của Hạ Thiên thì chợt sững sờ, sau đó nàng chợt buồn bực, lưu manh chết tiệt này rõ ràng là uy hiếp, rõ ràng không cho nàng làm vệ sĩ của Kiều tiểu thư.
Quy tắc ngầm, đúng là quy tắc ngầm trần trụi, lưu manh này rõ ràng đứng trước mặt Kiều tiểu thư dùng quy tắc ngầm với Kiều Phượng Nhi. Nếu nàng không đồng ý cho hắn mát xa ngực, hắn sẽ khai trừ nàng.
Kiều Phượng Nhi trước kia xem tivi và thấy nhiều người phụ nữ bị ông chủ dùng quy tắc ngầm cưỡng đoạt, khi đó nàng còn cười nhạo đám người kia vô dụng, nhưng bây giờ bi kịch kia sắp tái diễn trên người nàng. Tuy lưu manh Hạ Thiên không phải là ông chủ trực tiếp của nàng, nhưng nàng tin, nếu hắn muốn khai trừ thì nàng sẽ tuyệt đối bị đuổi.
Kiều Phượng Nhi cũng không muốn mình bị khai trừ, nàng đã có thói quen làm vệ sĩ cho Kiều Tiểu Kiều, hơn nữa vệ sĩ không phải là chức nghiệp gì tốt, cũng chẳng phải thân phận cao, nhưng điều này phải xem đang làm vệ sĩ cho ai. Nếu có thể làm vệ sĩ cho một người có thân phận không bình thường như Kiều Tiểu Kiều, thân phận cũng cao hơn người bình thường.
- Phượng Nhi, chồng chỉ nói chơi mà thôi.
Kiều Tiểu Kiều thấy vẻ mặt lo lắng của Kiều Phượng Nhi thì không khỏi an ủi một câu, sau đó nàng di chuyển chủ đề:
- Chồng, đi thôi, chúng ta đi dùng cơm, có gì để nói sau.
- Được.
Hạ Thiên kéo Kiều Tiểu Kiều ra ngoài, cũng không quan tâm đến Kiều Phượng Nhi. Thật ra hắn chỉ thuận miệng nói vài lời mà thôi, nhưng hắn không ngờ vài lời của mình làm cho Kiều Phượng Nhi không thể tập trung, lại lo lắng, nghĩ rằng có nên tiếp nhận quy tắc ngầm của Hạ Thiên hay không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Kiều Hoàng Nhi ở bên cạnh cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn Kiều Phượng Nhi, nàng cảm thấy Kiều Phượng Nhi cuối cùng sẽ có hơn phân nửa đồng ý với Hạ Thiên. Vì vậy mà Kiều Hoàng Nhi cảm thấy bối rối, nếu cứ tiếp diễn như vậy thì sau này Kiều Phượng Nhi có hơn phân nửa sẽ lên giường với Hạ Thiên, sau này nàng sẽ làm sao?
Bốn người nhanh chóng xuống lầu một khách sạn, Kiều Tiểu Kiều gọi món ăn, sau đó giới thiệu tình huống cạnh tranh đầu tư Thanh Phong Sơn với Hạ Thiên.
Thật ra cạnh tranh đầu tư ở huyện Mộc Dương cũng không phải quá minh bạch và trong suốt, cũng không phải ai ra giá cao là lấy được quyền khai thác. Căn cứ vào những gì Kiều Tiểu Kiều hiểu được thì tổng cộng có hơn hai chục vị có hứng thú với vấn đề khai phá Thanh Phong Sơn, nàng cũng chỉ là một trong số người có hứng thú mà thôi. Nàng đã gặp được một số ít người trong số đó, trên cơ bản mọi người đều không quen biết nhau, nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu điều tra tư liệu về đối phương, vì biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, biết rõ tư liệu về đối phương thì phần thắng sẽ lớn hơn.
Bây giờ chủ tịch huyện Mộc Dương Ngô Ủng Quân đưa tất cả kế hoạch kêu gọi đầu tư cho phòng đầu tư, hơn nữa nghe nói phòng đầu tư sẽ lén tiến hành trao đổi với các nhà đầu tư, sẽ tiến hành xét duyệt tư bản của từng người. Đây là vòng sàng lọc đầu tiên, sau vòng này sẽ chỉ giữ lại năm người, sau đó sẽ tiến hành cạnh tranh công khai.
Thực tế nói là cạnh tranh công khai nhưng vẫn không phải có chuyện như vậy, vì căn bản không có phương thức và trình tự rõ ràng, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay huyện Mộc Dương. Kiều Tiểu Kiều đã ý thức được vấn đề, đến lúc đó nếu muốn cạnh tranh thật sự thành công thì sợ rằng còn phải đi nhiều con đường khác.
- Vợ, anh cảm thấy chúng ta không nên bỏ quá nhiều thời gian xem xét những vấn đề này.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Dù sao chúng ta cũng lấy được Thanh Phong Sơn.
- Nói thì quá dễ.
Kiều Phượng Nhi khẽ hừ một tiếng:
- Cái gì cũng không biết, chỉ giỏi nói phét, anh cho rằng muốn mua cái gì cũng được sao?
- Tất nhiên, anh muốn mua, ai không bán thì anh ra tay xử lý.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
- Vậy anh còn gọi đó là mua sao?
Kiều Phượng Nhi không biết nói gì hơn:
- Đó là cướp.
- Dù sao cũng chẳng khác gì nhau.
Hạ Thiên không cho là đúng, hắn mặc kệ là mua hay cướp, tóm lại Thanh Phong Sơn phải là của hắn, ai dám tranh chấp, hắn sẽ xử lý đối phương.
- Chồng, tạm thời chúng ta không nên dùng phương phápnafy, em cảm thấy chúng ta đi theo con đường bình thường cũng có thể thực hiện được điều này.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:
- Hơn nữa chúng ta cũng lập hồ sơ, nếu huyện Mộc Dương thật sự không muốn bán quyền khai thác cho chúng ta, chúng ta cũng không cần lo lắng.
- Vợ, không phải em nói phải hết sức cẩn thận sao?
Hạ Thiên tò mò hỏi.
- Cũng không thể nói là hết sức cẩn thận, nhưng cần phải nắm chắc.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu nói:
- Em sẽ điều tra chi tiết các công ty đang cạnh tranh với chúng ta, sẽ làm tốt tất cả công tác thu mua bọn họ. Nếu cuối cùng chúng ta không mua được quyền khai thác Thanh Phong Sơn, một công ty khác mua được nó, chúng ta trực tiếp mua đứt công ty này, như vậy Thanh Phong Sơn vẫn là của chúng ta.
- Anh xem, phương án của Kiều tiểu thư mới gọi là cao kiến, anh thì có ý kiến quái quỷ gì?
Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh đả kích Hạ Thiên, nàng thấy hắn sẽ khó chịu nên không dám làm quá, chỉ sợ hắn trả thù.
- Biện pháp này hình như rất tốt, nếu bọn họ không bán công ty cho chúng ta, chúng ta sẽ xử lý bọn họ.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Kiều Phượng Nhi lập tức hết chỗ nói, người này thật sự có thể tiến hành những phương án trời ơi đó sao? Không biết suy nghĩ gì sao?
- Chồng, vấn đề thu mua công ty cũng là hành vi mua bán mà thôi, chỉ cần tiền nhiều là được, không có vấn đề gì lớn.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:
- Bây giờ em lo lắng nhất chính là Tống Ngọc Mị mà anh nói, không biết bọn họ có phát hiện ra điều gì không, vì có người từ thủ đô đến đầu tư.
- Không sao, chỉ cần Tống Ngọc Mị kia không đến, ai đến anh cũng xử lý được.
Hạ Thiên tuyệt đối không quan tâm đến vấn đề này, nhưng hắn lại mê hoặc nói một câu:
- Kỳ quái, quỷ keo kiệt Ninh Khiết lâu rồi không điện thoại cho anh, chẳng lẽ không dám đến gạt anh nữa sao?
- Còn nói người ta là quỷ keo kiệt, chính mình hào phóng lắm không bằng...
Kiều Phượng Nhi khinh bỉ Hạ Thiên, nhưng còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy không đúng, tên ở bàn bên cạnh sao cứ nhìn chằm chằm vào mình?
Người kia nhìn Kiều Phượng Nhi, hơn nữa lại cứ chĩa vào ngực nàng, chẳng lẽ không biết nhìn mặt nàng sao? Mặt nàng cũng rất đẹp mà?
- Này, anh nhìn gì vậy? Chưa bao giờ thấy sao?
Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn đối phương, nhưng tên kia vẫn không quan tâm. Vì vậy nàng nổi giận, lưu manh Hạ Thiên nhìn thì nàng vẫn còn có thể nhịn, nhưng sắc lang trời ơi xuất hiện muốn nhìn nàng, như vậy nàng sẽ không thể nhịn.
Người đàn ông nghe được lời nói của Kiều Phượng Nhi thì gật đầu:
- Quả thật chưa từng thấy hàng nào khủng như vậy, người đẹp, nếu không thì giúp đỡ cho một chút, để tôi thấy rõ ràng hơn?