- Xem ra có người không thể nào đoạt lại sư muội của mình.
Âu Dương Cẩn phẫn nộ nói.
- Tiểu Cẩn, việc này cũng đừng nói nữa.
Trong giọng nói của Diêu Vĩ mang theo chút hương vị trách cứ:
- Nếu nói đùa thì không sao, nhưng không nên chơi trò ném đá xuống giếng với bạn bè.
- Anh Diêu, không sao, tôi biết rõ Tiểu Cẩn không có ác ý.
Chung Hạo Vân lắc đầu, hắn cũng rất bình tĩnh với vấn đề này, cuối cùng hắn khẽ thở dài một hơi:
- Thật ra chỉ cần Tiểu sư muội được vui thì tôi cũng rất vui sướng.
- Hạo Vân, cậu có thể hiểu là tốt, tóm lại, tuy tôi không biết Hạ Thiên là ai nhưng chúng ta không cần động đến cậu ta, hơn nữa chúng ta và cậu ta cũng không có cừu hận gì cả, cũng chẳng cần phải tự tạo ra cho mình một kẻ thù mạnh, chúng ta làm công tác kinh doanh, ôn hòa sinh tài mới là chính đạo.
Diêu Vĩ dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Mọi người gật đầu, lúc này Âu Dương Cẩn không nói gì nữa, có lẽ sựu rọng lượng của Chung Hạo Vân làm nàng có chút áy náy.
- Nưhng người ta vẫn còn hiếu kỳ, rốt cuộc Hạ Thiên kia là người thế nào?
Quý Yến thầm nói một câu.
Mọi người nhìn Quý Yến, cũng không ai nói gì, nếu nói hiếu kỳ, cũng không phải chỉ một mình nàng hiếu kỳ mà thôi.
Liễu Mộng rầu rĩ đứng bên cầu, cuối cùng nàng cảm thấy nơi này thật sự không có gì vui, mà tiểu bại hoại kia cũng không phải người tốt, nàng chạy đi mà hắn cũng chẳng chạy theo, chẳng lẽ hắn không sợ nàng trốn khỏi Kiều gia sao?
- Những nữ nhân vật chính trong phim thường cãi nhau mới trốn khỏi nhà, mình còn chưa cãi nhau với tiểu bại hoại, hình như còn chưa thể trốn đi được.
Liễu Mộng nghiêng đầu lẩm bẩm:
- Còn nữa, những người phụ nữ đó không đẹp bằng mình, những người đẹp như mình không thể tùy tiện trốn khỏi nhà.
Liễu Mộng nhânh chóng bỏ qua ý nghĩ trốn khỏi nhà, nàng hình như quên là mình căn bản rất ít khi về nhà, phần lớn thời gian đền ở trong Kiều gia. Tất nhiên đối với nàng thì Kiều gia cũng không khác gì nhà, vì nơi đó có tiểu bại hoại, nơi nào có tiểu bại hoại thì nơi đó là nhà của ma nữ Mộng Mộng nàng.
- Có nên về nhà không nhỉ?
Liễu Mộng bây giờ đan nghĩ về thành phố Giang Hải, tuy thành phố Giang Hải không có chỗ nào chơi cho vui, nhưng có Tiểu Hổ và xe tăng. Điều này làm cho nàng cảm thấy hối hận, nếu sớm biết như vậy thì mang Tiểu Hổ và xe tăng đến đây, tất cả cũng chỉ vì Kiều Đông Hải, nói rằng xe tăng và hổ không thể đưa đến huyện Mộc Dương.
- Thật nhàm chán. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Liễu Mộng duỗi lưng một cái, nàng lầm bầm một câu, thiếu chút nữa làm cho người đi đường lác mắt. Cũng may huyện Mộc Dương không phải chốn phồn hoa, lúc này giao thông ở trên cầu cũng không náo nhiệt, nếu không sợ rằng đã xảy ra tai nạn.
- Người đẹp, nhàm chán thì đến đây chơi đùa với các anh.
Bốn tên côn đồ nhuộm tóc vàng bập điếu thuốc trên môi đã đi đến, trong nhóm có một tên đeo hoa tai, vừa nói chuyện chính là tên này. Gương mặt tên này rất ngả ngớn, ánh mắt không thành thật quét qua người Liễu Mộng, tròng mắt thiếu chút nữa đã lồi ra, nước miếng thiếu chút nữa cũng tràn ra.
Tiên nữ, đúng là tiên nữ, hôm nay làm việc không được trả tiền cũng đáng.
Lúc này ba người còn lại đã bắt đầu ồn ào.
- Người đẹp, anh đến chơi đùa với em nhé?
- Người đẹp, anh đang rảnh, không ngại cùng em chơi trò vui vẻ.
- Người đẹp, anh cũng tình nguyện cùng chơi với em, em muốn chơi thế nào anh cũng chiều...
Người này còn chưa nói dứt lời thì Liễu Mộng đã đón lời, nàng dùng vẻ mặt hồn nhiên hỏi:
- Thật sự chơi thế nào cũng được sao?
- Tất nhiên là không có vấn đề, cùng người đẹp chơi đùa là việc vì nghĩa bất dung, người đẹp cứ nói, em muốn chơi thế nào? Bọn anh nhất định sẽ phụng bồi.
Người mở miệng chính là tên đeo hoa tai, hắn vừa nói vừa tiến đến.
Hai têm vệ sĩ cách đó không xa thấy tình hình không đúng thì chuẩn bị đi đến, nhưng bọn họ vừa đi được vài bước thì Liễu Mộng đã quay đầu trừng mắt:
- Đừng đến đây, tôi đang nhàm chán.
Hai tên vệ sĩ chỉ còn cách dừng lại, trong lòng cũng thầm mặc niệm cho đám côn đồ, rõ ràng dám động vào ma nữ kia, đúng là không biết sống chết.
Đáng tiếc là đám người không biết sống chết lại chẳng ý thức được điều gì không đúng, bọn họ còn tưởng rằng Liễu Mộng đang muốn nói chuyện với mình.
- Người đẹp, có anh sẽ hết buồn chán.
- Người đẹp, không có bọn anh thì em chơi đùa với ai?
- Đúng vậy, người đẹp, em nói đi, thích chơi thế nào?
- Người đẹp, hay chúng ta tìm chỗ khác chơi đùa?
Bốn người vây quanh Liễu Mộng, bộ dạng giống như sợ nàng chạy mất.
- Chị muốn chơi nhảy cầu, các chú có chơi không?
Liễu Mộng dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn bốn tên côn đồ.
Bốn tên côn đồ chợt sững sờ, nhảy cầu sao? Còn có cách chơi này à? Sao bọn họ chưa từng nghe qua?
- À, người đẹp, nhảy cầu thì chơi thế nào?
Tên côn đồ đeo hoa tai hỏi.
- Chính là nhảy từ đây xuống, sau đó lại đi lên, rất vui.
Liễu Mộng nghiêm trang nói, nàng vừa nói vừa chỉ xuống dưới. Dòng sông bên dưới rất khô cạn, bây giờ căn bản không có nhiều nước, nhảy xuống xác xuất trúng nước thấp hơn rất nhiều so với trúng cạn.
- Điều này...Người đẹp, cách chơi này có phải quá kích không?
Tên lưu manh đeo hoa tai cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng hắn nhìn xuống bên dưới mà không dám nhảy. Tuy cầu không tính là cao, nhảy xuống cơ hội bỏ mạng là không lớn, nhưng xác xuất gãy chân gãy tay là khá lớn.
- Quỷ nhát gan, không dám chơi thì tránh ra, để chị tự chơi.
Liễu Mộng dùng ánh mắt bất mãn nhìn đối phương.
Tên lưu manh đeo hoa tai bị Liễu Mộng mắng là quỷ nhát gan thì chợt buồn bực, sau đó hắn cố gắng lấy dũng khí rồi đón lời:
- Người đẹp, nếu em dám chơi, bọn anh sẽ cùng chơi với em.
- Đúng vậy, người đẹp, nếu em dám chơi, chúng anh dám chơi theo...
Ba tên lưu manh khác cũng phụ họa.
- Các chú nói vậy cũng đừng nên đổi ý.
Liễu Mộng vui vẻ, sau đó nàng nhảy dựng lên rồi rơi xuống.
Bốn tên lưu manh trợn mắt há mồm, người đẹp kia chơi thật sao?
Bọn họ vội vàng chạy ra xem, sau đó thấy người đẹp tiên nữ đang đứng dưới cầu bình yên vô sự, còn phất tay với bọn họ.
- Này, các chú nhảy xuống đây nhanh lên.
Liễu Mộng ở bên dưới thúc giục.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, hừ, thật sự phải nhảy sao? Bọn chỉ nói chơi mà thôi, cũng không dám nhảy xuống, bọn họ nào ngờ người đẹp nhảy xuống mà không có vấn đề gì xảy ra?
- Này, các người nhảy xuống nhanh lên.
Lúc này một âm thanh bất mãn vang lên:
- Vợ anh nói các chú nhảy xuống, các chú còn chờ gì nữa? Nếu không nhảy thì anh ném xuống.
Bốn tên lưu manh nghe nói như vậy thì chợt sững sờ, Liễu Mộng ở bên dưới thì trở nên vội vàng, nàng quát lớn:
- Tiểu bại hoại, đừng cướp món đồ chơi của chị.