Triệu Vũ Cơ chợt buồn bực, thứ này có liên quan gì đến Ngưu Lang Chức Nữ chứ? Nhưng nàng suy nghĩ và cảm thấy Ngưu Lang giống như giấu quần áo của Chức Nữ, vì vậy mới cưa đổ Chức Nữ.
- Vì Ngưu Lang cũng hèn hạ như cậu.
Triệu Vũ Cơ tức giận nói một câu.
- Nhưng này, vợ Đại Yêu Tinh, tôi chưa từng nghe thấy ai nói Ngưu Lang hèn hạ.
Hạ Thiên không tin những lời Triệu Vũ Cơ:
- Rất nhiều người hâm mộ cách cua gái của hắn, tán thưởng hắn, bây giờ tôi dùng phương pháp của hắn để cưa đứt vợ Đại Yêu Tinh, tất nhiên người khác sẽ tán thưởng tôi.
Triệu Vũ Cơ cảm thấy rất buồn bực, nàng thấy lưu manh Hạ Thiên này quá rối, hắn vừa nói muốn theo đuổi nàng, muốn cưa nàng, nhưng nếu nàng thật sự là vợ hắn thì còn nói gì nữa?
Nhưng Triệu Vũ Cơ phát hiện tên lưu manh kia rất khó đối phó, hắn căn bản không nói lý lẽ. Nếu là tên đàn ông khác thì nàng sẽ trực tiếp vặn gãy cổ đối phương, hoặc cho đối phương một đấm ngất xỉu, nhưng vấn đề là năng lực của Hạ Thiên quá cao, nàng không đánh lại hắn.
- Này, nếu cậu không chịu đưa quần áo, tôi sẽ chết đuối ở chỗ này.
Triệu Vũ Cơ tức giận nói.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chỉ sợ là vô dụng mà thôi, có tôi ở đây thì chị sẽ không chết đuối.
Hạ Thiên tuyệt đối không quan tâm:
- Lát nữa nếu chị không đứng lên, tôi sẽ trực tiếp bế chị từ trong nước ra, sau đó mặc quần áo cho chị.
Triệu Vũ Cơ nghe nói như vậy mà chợt choáng váng, nàng phát hiện mình chẳng uy hiếp được Hạ Thiên, hơn nữa còn bị hắn uy hiếp, nếu không làm theo sẽ bị hắn ôm từ trong nước ra mặc quần áo dùm, như vậy nàng sẽ không phải chỉ có hại theo kiểu bình thường. Nàng càng không biết lưu manh này đưa nàng ra khỏi hồ nước, liệu có mặc quần áo cho nàng hay không, điều đó còn chưa xác định.
Có lẽ vì lúc này không bơi lội, thân thể không hoạt động mà Triệu Vũ Cơ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, nàng vô thức run rẩy, sau đó vội vàng bơi vài vòng làm ấm cơ thể, nhưng nàng biết đó không phải là biện pháp tốt.
Lúc này Triệu Vũ Cơ không khỏi hoài nghi, Hạ Thiên nhìn có vẻ không quá thông minh hình như đã sớm có tính toán với mình, nàng cảm thấy trước khi lưu manh đầu độc nàng cởi quần áo bơi lội có lẽ đã có ý nghĩ sẽ lấy quần áo để uy hiếp nàng rồi.
- Này, tôi chỉ gọi cậu một tiếng, câu đưa quần áo cho tôi nhé?
Triệu Vũ Cơ quyết định thương lượng với Hạ Thiên, nàng gọi lưu manh này một tiếng là chồng, dù sao cũng đỡ hơn bị hắn ôm từ trong nước ra.
- Không được, điều này không thể thương lượng.
Hạ Thiên lập tức từ chối.
Triệu Vũ Cơ chợt buồn bực, lưu manh này quá ghê tởm.
Triệu Vũ Cơ khẽ cắn môi, nàng quyết định thỏa hiệp:
- Chồng, đưa quần áo cho tôi được không?
- Được, vợ Đại Yêu Tinh, chị muốn loại quần áo gì? Quần lót hay nịt ngực, áo khoác? Chị muốn gì cứ nói, không thì tôi cũng không biết, à, tôi khá ngốc.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, lúc này hặn tự xưng mình ngốc.
- Ngốc cái đầu cậu.
Triệu Vũ Cơ thầm mắng trong lòng một câu nhưng lại nói:
- Chồng, trước tiên cậu đưa nịt ngực cho tôi được không?
- Được.
Hạ Thiên rất sảng khoái, hắn lập tức xuất hiện bên cạnh bờ hồ đưa nịt ngực cho Triệu Vũ Cơ.
Triệu Vũ Cơ lúc này cũng không quan tâm Hạ Thiên ở bên cạnh nhìn, nàng nhận lấy áo, đồng thời đưa hai cặp tuyết lên lộ ra một nửa trên mặt nước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc áo ngực lên, che khuất bộ vị to lớn phía trước.
- Chồng, quần lót.
Triệu Vũ Cơ lại thuận miệng nói, sau đó nàng nhận chiếc quần lót màu đen, đồng thời nàng nhảy lên, khi rơi xuống đất thì đã mặc xong. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Chồng, áo...
- Chồng, quần...
- Chồng, áo khoác...
Triệu Vũ Cơ càng gọi càng thuận miệng, cuối cùng nàng cũng ăn mặc chỉnh tề, nhưng trước đó vì không dùng khăn lau người nên bây giờ có chút lạnh buốt, một hồi gió lạnh thổi qua không khỏi làm nàng lạnh run.
Hạ Thiên đột nhiên vươn tay chụp lấy bàn tay bé nhỏ của Triệu Vũ Cơ.
Triệu Vũ Cơ tức giận lưu manh nhân lúc nhà cháy hôi của, nàng đã gọi hắn nhiều tiếng chồng rồi, vì thế mà muốn hất tay lên tránh ra, nhưng đúng lúc này một luồng khí nóng bỏng đột nhiên từ lòng bàn tay truyền đến. Khoảnh khắc này tất cả cảm giác lạnh trên người Triệu Vũ Cơ đã tan biến sạch, sau đó nàng còn phát hiện thân thể mình bùng lên khí nóng, đáng lý vẫn còn chút nước dính trên người, nhưng chỉ sau khoảnh khắc mà tất cả tan biến sạch.
- Vợ Đại Yêu Tinh, bây giờ đã hết lạnh chưa?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
Khi thấy ánh mắt của Hạ Thiên thì Triệu Vũ Cơ lại bực bội, nàng từ lúc bắt đầu đã bị lưu manh chết tiệt này lừa đảo, rõ ràng dù nàng có mặc quần áo tắm rửa thì hắn cũng có biện pháp làm khô quần áo của nàng, nhưng hắn lại muốn nàng cởi hết ra, sau đó chiếm tiện nghi của nàng.
- Không lạnh, nhưng tôi đói.
Triệu Vũ Cơ thở phì phò nói:
- Tôi muốn ăn thứ gì đó.
- À, vợ Đại Yêu Tinh chờ chút, tôi sẽ tìm cho chị.
Hạ Thiên nói một câu rồi buông tay Triệu Vũ Cơ, sau đó hắn chạy mất biệt.
Triệu Vũ Cơ chợt ngẩn ngơ, nàng chẳng qua chỉ tức giận muốn tìm chút chuyện làm khó Hạ Thiên, tuy nàng quả thật đói bụng, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ rằng phụ nữ đói thì đàn ông phải chạy đi kiếm đồ ăn. Trước đây nàng đói sẽ tự mình nghĩ biện pháp, nhưng bây giờ nàng giống như không cần phải như vậy nữa.
Triệu Vũ Cơ khẽ thở ra một hơi, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tuy Hạ Thiên rất lưu manh, cả ngày chỉ muốn chiếm tiện nghi của nàng, nhưng phần lớn hắn đều rất tốt với nàng, nàng rời khỏi huyện Mộc Dương thì hắn chạy theo, hắn nhảy xuống vách núi theo ý nàng, thậm chí nàng nói mình muốn nhảy, hắn lại mang nàng cùng nhảy xuống. Bây giờ nàng nói mình đói, hắn cũng lập tức đi tìm thức ăn, có lẽ trên đời này có nhiều đàn ông tình nguyện làm tất cả cho nàng, mà Hạ Thiên không những tình nguyện mà thậm chí còn có năng lực làm tất cả mọi chuyện như vậy.
Triệu Vũ Cơ chậm rãi ngồi xuống bờ hồ nhìn dòng nước trong xanh, trong lòng chợt cực kỳ mâu thuẫn, nàng đột nhiên phát hiện kế hoạch của mình có thể sửa đổi, vì nàng càng ở bên hắn lâu ngày sẽ càng khó ra tay. Có lẽ dưới tình huống chưa quen thuộc thì nàng sẽ ra tay dễ dàng hơn.
Nhưng với năng lực của Hạ Thiên hình như vượt quá sự dự đoán của Triệu Vũ Cơ, nàng có thể thành công sao? Nếu không thành công, nàng sẽ phải làm sao?
Nếu thật sự thành công, sau này Triệu Vũ Cơ nên làm gì?
Trong đầu Triệu Vũ Cơ sinh ra những suy nghĩ lung tung, nàng thậm chí cảm thấy mình là người trời sinh vô tình, sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện vớ vẩn như vậy.
Sơn cốc dần tối, Triệu Vũ Cơ chợt giật mình, giống như Hạ Thiên đã đi khá lâu rồi thì phải.
- Hắn đi đâu rồi?
Triệu Vũ Cơ bắt đầu cảm thấy bất an, hắn không bỏ đi luôn để nàng ở lại đây một mình đấy chứ? Hay là hắn đi tìm thức ăn và gặp phải phiền toái?
Khi Triệu Vũ Cơ lo lắng bất an thì Hạ Thiên lại xuất hiện, đồng thời còn mang đến mùi máu tươi, trên tay hắn cầm một con thỏ, còn có vài con chim Triệu Vũ Cơ không biết tên, tất nhiên dù là thỏ hay chim thì bây giờ đều đã chết.
- Sao đi lâu như vậy?
Triệu Vũ Cơ nhịn không được phải hỏi.
- À, núi này không có nhiều thỏ, tôi tìm lâu mới được.
Hạ Thiên thuận miệng giải thích một câu, sau đó hắn nhanh chóng nói:
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị chờ chút, tôi sẽ nướng thịt cho chị ăn.
Hạ Thiên nhanh chóng lột da thỏ, sau đó nhổ lông chim, cuối cùng lấy bùn trét lên, sau đó vùi vào đất.
- Đây không phải là biện pháp của ăn mày sao?
Triệu Vũ Cơ không nhịn được phải hỏi.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ Đại Yêu Tinh, đây không phải là gà ăn mày, đây là chim quý nhân.
- Chim Quý nhân?
Triệu Vũ Cơ ngây người, sau đó nàng có chút mất hứng:
- Cậu lừa gạt ai vậy? Chim quý nhân sao?
Hạ Thiên không trả lời, hắn bắt đầu nhóm lửa, Triệu Vũ Cơ không thấy hắn có động tác gì, cũng không có hột quẹt mà lửa lại bùng lên, sau đó hắn đặt lên một cái giá, bắt đầu nướng thỏ.
- Này, dù đây không phải là gà, là chim cũng chỉ có thể gọi là chim tranh hoa, sao có thể gọi là chim quý nhân?
Triệu Vũ Cơ không phục nói.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chị không hiểu, tôi nghe nói bây giờ những món ăn thôn quê đều rất đắt tiền, thường xuyên được ăn phải là kẻ có tiền, vì vậy đây phải gọi là chim quý nhân, không phải là chim tranh hoa.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Ngụy biện.
Triệu Vũ Cơ khẽ hừ một tiếng nhưng trong lòng không khỏi thừa nhận cách nói của Hạ Thiên có vài phần đúng.
Lửa bùng lên, trời càng lúc càng tối, Triệu Vũ Cơ và Hạ Thiên ngồi bên đống lửa, vô tình Triệu Vũ Cơ phát hiện mình dựa lên người hắn. Tuy nàng biết rõ Hạ Thiên có hơn phân nửa thừa dịp nàng không chú ý mà đến gần, nhưng nàng không muốn dịch chuyển, mùi hương thịt nướng làm bụng nàng kêu lên rột rột.
- Vợ Đại Yêu Tinh, chờ thêm một chút nữa, bây giờ còn chưa thể ăn được.
Hạ Thiên mở miệng nói một câu.
Triệu Vũ Cơ khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng, nàng nhìn ngọn lưa bùng lên, khoảnh khắc này nàng có chút xuất thần, kinh nghiệm hôm nay là nửa đời trước nàng chưa từng có. Tuy trong lòng nàng có cảm giác bài xích Hạ Thiên, nhưng nàng không thể không thừa nhận, khi ở cùng hắn thì có thể gặp được nhiều chuyện mới mẻ, dù là căn nhà gỗ trước đó hay vách núi bây giờ, thậm chí chim quý nhân cũng làm nàng cảm thấy rất mới mẻ.
- Sau này mặc kệ chuyện gì phát sinh, mình sẽ nhớ rõ những chuyện xảy ra hôm nay.
Trong lòng Triệu Vũ Cơ lặng lẽ có suy nghĩ như vậy, luôn có những chuyện làm người ta khắc cốt ghi tâm, giống như những sự kiện hôm nay.
Hạ Thiên cũng dùng ánh mắt si ngốc nhìn Triệu Vũ Cơ, dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt tuyệt vời của nàng như xinh đẹp không gì sánh được, điều này làm hắn ngây người. Mà Triệu Vũ Cơ lại có vẻ rất chăm chú, giống như có thêm vài phần quyến rũ.