Thật ra câu trả lời của Hạ Thiên nằm trong dự đoán của Ninh Khiết, nhưng trong lòng nàng hình như cũng có chút mong mỏi những sự kiện phát sinh ngoài ý muốn, vì thế vừa rồi hắn mới hỏi như vậy, nhưng bây giờ nghe được câu trả lời của Hạ Thiên, nàng cảm thấy có chút thất lạc.
Ninh Khiết suy nghĩ những gì thì Hạ Thiên không biết, bây giờ hắn chỉ muốn an tâm chỉ chữa bệnh cho nàng, vì vậy hai cây châm nhanh chóng đâm xuống.
Lúc này vẻ mặt Hạ Thiên rất chăm chú giống như đang làm một việc cực kỳ quan trọng, Ninh Khiết cũng không nhắm mắt lại, nàng nhìn Hạ Thiên, ánh mắt kinh ngạc xuất thần.
Lần đầu tiên Hạ Thiên chữa bệnh cho Ninh Khiết chỉ đâm vài chục châm, nhưng lúc này thời gian rất dài, số lượng châm cũng nhiều hơn. Hơn nửa giờ sau, khi trên trán hắn đã có vài giọt mồ hôi thì ngân châm mới được thu về.
- Được rồi, lần này sẽ không còn tái phát.
Hạ Thiên có chút mỏi mệt:
- Tôi mệt quá, về phòng ngủ trước đây.
Hạ Thiên nói đi là đi, hắn rời khỏi phòng Ninh Khiết.
Vài phút sau Ninh Khiết đã ăn mặc chỉnh tề rời khỏi phòng, sau đó trực tiếp xuống lầu rời khỏi khách sạn.
...
Hạ Thiên đi vào gian phòng của Kiều Tiểu Kiều, sau đó hắn ngã xuống giường.
- Vợ, anh ngủ trước.
Hạ Thiên nói ngủ là ngủ, chưa đến một phút sau hắn đã ngủ say.
- Chồng, sao anh lại như vậy?
Kiều Tiểu Kiều ngây người, nhưng Hạ Thiên không có phản ứng.
- Kiều tiểu thư, hình như anh ấy quá mệt.
Kiều Hoàng Nhi khẽ nói.
Kiều Phượng Nhi thì bĩu môi, nàng khẽ hừ một tiếng:
- Tôi thấy lưu manh này có tám phần là làm chuyện xấu nên mới mệt mỏi như vậy. Hừ, nghe nói tối qua anh cùng ở cùng phòng với chị Mộng Mộng, mãi đến trưa mới thức dậy.
- Sao bạn biết rõ ràng như vậy?
Kiều Hoàng Nhi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kiều Phượng Nhi, hình như Kiều Phượng Nhi quá quan tâm đến Hạ Thiên thì phải.
- Mình nghe chị Mộng Mộng nói.
Kiều Phượng Nhi thuận miệng chế ra lý đàn ông
Kiều Hoàng Nhi tất nhiên sẽ không tin, nhưng nàng cũng không truy vấn, dù sao nàng cũng đã nghĩ rằng sớm muộn gì Kiều Phượng Nhi cũng đi theo Hạ Thiên, bây giờ Kiều Phượng Nhi có quan tâm đến Hạ Thiên cũng không có gì kỳ quái.
- Được rồi, các em đừng nói nữa, để chồng ngủ một lúc.
Kiều Tiểu Kiều thầm hiểu, chồng nàng chắc chắn sẽ không vì những chuyện như Kiều Phượng Nhi mà mệt mỏi như vậy. Tuy nàng chưa từng cùng hắn phát sinh quan hệ thân mật như vậy nhưng nàng đã thấy qua tình cảnh kia nhiều lần, mỗi lần Hạ Thiên ở cùng với chị Mộng Mộng đều cực kỳ tinh thần, chưa từng thấy hắn mỏi mệt như hôm nay.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi không nói gì nữa, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mãi đến gần hai giờ thì Kiều Tiểu Kiều nhận được điện thoại, là bí thư Triệu Minh Siêu gọi đến, nói là muốn cùng nàng thương lượng vấn đề chi tiết về khai phá Thanh Phong Sơn.
Tuy Hạ Thiên vẫn ngủ say nhưng Kiều Tiểu Kiều vẫn rất xem trọng sự kiện này, vì thế nàng đồng ý đến gặp mặt Triệu Minh Siêu, nhưng nàng cũng lo một mình Hạ Thiên ở lại trong phòng nên cho Kiều Phượng Nhi ở lại.
Kiều Phượng Nhi nhận được chỉ thị này thì cầu còn chưa được, vì nàng đang chờ Hạ Thiên mát xa ngực cho mình.
Nhưng Kiều Phượng Nhi không ngờ, nàng chờ tên kia mát xa ngực cho mình, nhưng không ngờ lại chờ quá lâu như vậy. Mới nháy mắt đã vài tiếng trôi qua, nhưng Hạ Thiên vẫn chưa tỉnh, đến tối Kiều Tiểu Kiều điện thoại về, nàng sẽ cùng ăn cơm với Triệu Minh Siêu, mà lúc này Hạ Thiên vẫn còn chưa tỉnh.
Kiều Phượng Nhi đợi thêm nửa giờ, sau đó nàng điện thoại cho quầy phục vụ đưa bữa tối lên phòng, sau đó nàng ăn xong mà Hạ Thiên thì vẫn còn đang ngủ.
- Anh đúng là heo, heo lưu manh.
Kiều Phượng Nhi thở phì phò mắng một câu, lưu manh này rõ ràng ngủ như lợn.
- Cô mới là heo.
Đúng lúc này có người nói, Kiều Phượng Nhi quay lại nhìn, thì ra Hạ Thiên đã mở mắt, đồng thời đã ngồi lên dùng ánh mắt bất mãn nhìn nàng:
- Thừa dịp người ta ngủ say mà mắng lén là không đạo đức, có biết không?
Kiều Phượng Nhi chợt ngây người, sớm biết người này mắng là tỉnh, nàng đã mắng từ lâu rồi.
- Tiểu Kiều đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Kiều tiểu thư đi ăn cơm với người ta rồi.
Kiều Phượng Nhi thở phì phò nói.
- À, vậy anh cũng nên đi ăn cơm.
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy đói bụng, hắn xuống giường chuẩn bị bỏ đi.
- Này, chờ chút, anh còn chưa giúp tôi mát xa.
Kiều Phượng Nhi vội vàng nói.
- Cô vội như vậy làm gì?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Tôi chưa dùng cơm, sức đâu mà mát xa?
- Mát xa chỗ đó mà phải dùng sức sao?
Kiều Phượng Nhi tức giận chất vấn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Tất nhiên phải cần có sức, nếu không sao có thể làm cho chỗ đó nhỏ đi?
Hạ Thiên khách sáo nói một câu với Kiều Phượng Nhi:
- Không có văn hóa thật đáng sợ, trước tiên tôi đi dùng cơm, ăn xong sẽ mát xa cho cô.
Kiều Phượng Nhi bị chọc tức, ai không có văn hóa, lưu manh này chưa từng đi học mà nói nàng không có văn hóa, hắn mới không có văn hóa.
Nhưng Kiều Phượng Nhi đã không có cơ hội mắng Hạ Thiên, vì Hạ Thiên nhanh chóng ra khỏi cửa, nàng có chạy cũng không theo kịp, mà nàng cũng không muốn chạy theo.
...
Hạ Thiên quả thật rất đói, vì khi hắn chữa bện cho Ninh Khiết đã hao tổn rất nhiều chân khí. Nếu là chữa bệnh bình thường thì chẳng tiêu hao nhiều chân khí của hắn như vậy, nhưng lúc này bệnh không phải tầm thường, vì hắn xác định Ninh Khiết thật sự gạt mình, không phải nàng ta tái phát bệnh, chẳng qua trong người lại được rót âm hỏa vào.
- Hừ, muốn tôi gián tiếp chữa bệnh cho chị sao? Tôi không ngu như vậy.
Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó hắn nhanh chóng đi vào một quán nướng ở ven đường gọi một đống thịt nướng, bắt đầu gặm lấy gặm để. Bây giờ hắn cần bổ sung thể lực, trong lòng hắn lại đang chờ kịch hay, đáng tiếc là hắn không được tận mắt thấy tình cảnh kia phát sinh.
Sau khi lấp đầy bụng đói thì Hạ Thiên định quay về khách sạn, đi mát xa ngực cho Kiều Phượng Nhi, thật ra làm việc này cũng tốt, có thể tìm được chút xúc cảm.
Nhưng Hạ Thiên vừa trở lại cửa khách sạn thì nhận được điện thoại của Vân Thanh.
- Chồng, cậu đang ở đâu?
Vân Thanh khẽ hỏi.
- Tôi ở bên ngoài, chị Vân Thanh có nhớ tôi không?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Ừ, tôi nhớ cậu.
Vân Thanh can đảm thừa nhận:
- Tôi đang ở trong nhà chú Thạch, chú Thạch và mọi người đều đã đi rồi, đêm nay sẽ không về, cậu sang đây được không?
- Được, tôi sang ngay.
Hạ Thiên đồng ý ngay, còn Kiều Phượng Nhi, hắn đã quên ngay.
Hạ Thiên nhanh chóng đi đến Thạch gia, đúng như những gì Vân Thanh nói, bây giờ chỉ có một mìn nàng. Vân Thanh giống như vừa tắm xong, nàng đang mặc đồ ngủ, vì trong nhà không có người nên bộ đồ ngủ này rất lớn gan, bộ dạng gợi cảm làm Hạ Thiên không khỏi nóng lên rồi kéo nàng vào lòng.
- Chồng, trước tiên xem ti vi một chút.
Vân Thanh khẽ nói, bây giờ còn sớm, nàng cũng không muốn lúc nào ở cùng hắn cũng chỉ là lên giường.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, hắn ôm Vân Thanh đến ngồi ở ghế sa lông phòng khách, hai tay liên tục xoa bóp người nàng. Vân Thanh đáng thương bị thủ pháp sờ mó tuyệt vời của hắn làm cho thở hổn hển, ngược lại đã sớm không chịu được.
Vài phút sau Vân Thanh nũng nịu nói:
- Chồng, chúng ta vào phòng thôi, chị muốn.
Vì vậy tối hôm đó Hạ Thiên và Vân Thanh tiếp tục hoạt động thể dục, nhưng bọn họ thì sung sướng mà Kiều Phượng Nhi ở khách sạn Đông Thăng lại cực kỳ tức giận. Lưu manh Hạ Thiên chết tiệt, rõ ràng nói ăn xong sẽ giúp nàng mát xa ngực, hắn nói mà không chịu trách nhiệm, đi ăn cơm rồi đi luôn.
Càng đáng giận chính là Kiều Phượng Nhi đã điện thoại cho Hạ Thiên mười lần, lúc bắt đầu lưu manh không nhận máy, sau đó khi nhận máy thì nói một câu làm cho nàng thiếu chút nữa tức chết:
- Tôi đang mát xa cho vợ, không rãnh mát xa cho cô.
Kiều Phượng Nhi đáng thương vì câu nói đó mà đến mười hai giờ khuya vẫn chưa thể ngủ được.
Mười hai giờ khuya hôm nay, trong Tống gia ở thủ đô cũng có người chưa ngủ, là một cô gái xinh đẹp, nàng đang đứng trong sân Tống gia, người này chính là Ninh Khiết lúc chiều còn ở huyện Mộc Dương.
- Sư phụ, tôi đã về.
Ninh Khiết đi vào cửa và cung kính nói.
- Vào đi.
Bên trong truyền ra một âm thanh.
- Vâng, sư phụ.
Ninh Khiết đi vào bên trong, ánh sáng bên trong khá mờ, nhưng nàng vẫn có thể thấy một người đẹp váy trắng cổ trang ngồi bên cạnh giường, nàng biết đây là Đại tiểu thư Tống gia, Tống Ngọc Mị. Trên giường có một cô gái khác, đây là sư phụ của nàng, mà điều làm nàng ngạc nhiên chính là sư phụ của nàng cũng có tên là Tống Ngọc Mị.
- Hạ Thiên đã chữa bệnh cho cô chưa?
Giọng điệu lạnh lùng của Tống Ngọc Mị từ trong màn truyền ra.
- Dạ rồi, sư phụ.
Ninh Khiết gật đầu, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nàng không áy náy với sư phụ mà với Hạ Thiên, vì nàng lại lừa hắn.
- Hắn có hoài nghi cô không?
Tống Ngọc Mị trong màn lụa tiếp tục hỏi.
- Có lẽ là không, hắn chỉ nói bệnh cũ của tôi tái phát, nhưng lần này đã nói trị tận gốc cho tôi, vì vậy sẽ không tái phát nữa.
Ninh Khiết khẽ nói:
- Vì vậy tôi cũng không biết, nếu lần sau còn tìm đến, hắn có nghi ngờ hay không?
- Yên tâm, dù hắn thật sự nghi ngờ cũng chỉ có thể tiếp tục chữa bệnh cho cô, chỉ cần vài lần như vậy thì âm hỏa trong cơ thể ta đã có thể chuyển dời ra ngoài.
Giọng điệu của Tống Ngọc Mị vẫn rất lạnh lùng, nàng tán thưởng Ninh Khiết một câu:
- Cô làm rất khá, không hổ là đồ đệ của ta.
- Tạ ơn sư phụ khích lệ.
Ninh Khiết khẽ nói, trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu, nàng đã ý thức mình là công cụ của vị sư phụ này. Nhưng nàng không phản kháng, vì sư phụ của nàng thật sự quá mạnh, nàng không có năng lực phản kháng, nàng chỉ có thể tiếp tục là đồ đệ nghe lời mà thôi.