Hơ hơ, giờ t chỉ chung thủy với HSCL đến lúc hoàn thôi.
“Ngủ không tỉnh sao? Đây là bệnh quỷ gì vậy, chẳng lẽ là chảy máu nội sọ (chảy máu bên trong hộp sọ)? Đang khỏe mạnh sao tự dưng lại bị thế?” Diêu Nhiếp bỗng cảm thấy tiếc thay cho Tiểu Trần, cậu ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi, con thì mới được một tuổi, nếu sau này vẫn ngủ mãi như thế không tỉnh lại… Hơn nữa hôm qua cậu vẫn còn vui vẻ bên cạnh mình, buôn chuyện khắp nơi. Sao mới qua một ngày đã nhập viện rồi?
Tâm trạng Diêu Nhiếp ủ rũ, anh vốn không hút thuốc, nhưng khi anh Tiền đưa điếu thuốc sang, vẫn nhận lấy, hai người đứng trên ban công, buồn bã hút thuốc.
Đúng lúc này thì chuông điện thoại lại vang lên, Diêu Nhiếp dụi tắt điếu thuốc đang hút dở một nửa, tiện tay ném vào thùng rác, sau đó nghe điện thoại: “Alo?”
“Tiểu Diêu, Trần Khánh Tường là nhân viên của đài truyền hình chỗ cậu à?” Giọng nói của Cao Đại Toàn mang chút tang thương truyền đến từ điện thoại.
Đúng vậy. Sao rồi?” Diêu Nhiếp không ngờ Cao Đại Toàn lại tìm mình, hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi ngay về Tiểu Trần.
“Cậu ta ngủ mãi không tỉnh dậy, nên sáng nay đã nhập viện đúng không?” Câu này nghe có vẻ là câu nghi vấn, nhưng lại giống như đang khẳng định hơn.
“Sao anh biết?” Chà! Tin tức còn nhạy hơn cả anh nữa, anh cũng vừa mới biết việc này mà thôi.
“Mấy ngày nay trong bệnh viện xuất hiện rất nhiều bệnh nhân có tình trạng giống như cậu ta, sở của bọn tôi đã lập án điều tra rồi. Căn cứ vào những phân tích điều tra về tình trạng hiện nay, sở đã chính thức chuyển giao vụ án này cho Hình trinh U đội chúng tôi rồi.”
Diêu Nhiếp vừa nghe xong, mắt lóe sáng: “Nói vậy, thì Tiểu Trần không phải là bị bệnh đúng không? Mà là bên trong có điều mờ ám?” Nếu quả thật là như vậy, thì Tiểu Trần có hi vọng được cứu rồi. Chỉ cần tìm ra nguyên nhân quấy phá mà thôi, có mấy anh em nhà họ Ngao ở đây, muốn tiêu diệt lũ yêu ma quỷ quái, còn không phải dễ dàng như bổ dưa thái rau hay sao? Sau khi chứng kiến uy lực của mấy an hem nhà họ Ngao xong, bây giờ Diêu Nhiếp thật sự đã xem bọn họ là Đấng toàn năng.
“Quả thật, vụ án này rất kỳ quái. Tối cậu có rảnh không? Tôi sang nhà cậu bàn chút chuyện.” Cao Đại Toàn đề nghị.
Diêu Nhiếp suy nghĩ một chút mới nói: “Tối nay tôi phải ghi hình chắc tầm 7 giờ mới xong, các anh sang trước đi, có Tiểu Thất ở nhà đấy.”
Cao Đại Toàn “Ah?” lên một tiếng, nghe như bị đau răng: “7 giờ hả… Cơm tối…”
Diêu Nhiếp ngộ ra, khó trách lại chủ động muốn đến nhà anh để bàn về vụ án như vậy, thì ra là có mục đích khác: “Được rồi, tôi sẽ đến nhà ăn đài truyền hình đóng gói mang về cho, không bỏ đói anh đâu mà sợ!”
Cao Đại Toàn vừa lòng: “Đúng là đồng chí tốt của tôi! À này, nhớ đóng gói 23 phần nhé, một mình Tiểu Đào có thể ăn sạch hai mươi phần đấy.” Đêm đó sau khi từ bữa tiệc “làm quen” kia về đến nhà, quả nhiên trong nhà giống như châu chấu bay qua(1), chẳng những thức ăn trong tủ lạnh hóa thành hư không, mà ngay cả tủ lạnh cũng bị Thao Thiết nuốt luôn rồi.
Nhất thời, trong lòng Cao Đại Toàn tựa như có một ngàn con Alpaca (2) chạy như điên. Ngẫm lại mớ tiền lương ít ỏi của mình, tháng này lại còn phải chi thêm tiền mua tủ lạnh nữa chứ, anh đành phải chuyển hướng về phía bạn bè của mình, đương nhiên, Tam Vô là không thể nào rồi, tên nhóc đó nghèo kiết hủ lậu, keo kiệt bủn xỉn có tiếng rồi, muốn nhổ một cọng lông trên người cậu ta còn khó hơn lên trời nữa.
Hay là lông cừu cũng từ thân cừu mà ra, đến từ đâu, thì về lại đó đi, ví dụ như họ hàng thân thích của Tiểu Đào chẳng hạn…
……………………………………..
Sau khi cơm no rượu say xong, Cao Đại Toàn ngồi trên ghế sa lon nói chuyện với Diêu Nhiếp, Tiểu Đào còn đang cần mẫn càn quét đồ ăn còn thừa trên bàn.
“Tôi không bị ảo giác đấy chứ? Tiểu Thất mà rửa bát hả?!” Cao Đại Toàn nhìn dáng người cao lớn đang ở trong phòng bếp kia, quả thật không thể tin nổi. Đây thật sự là cái tên Nhai Xế kiêu ngạo không ai bằng sao? Anh ta chậc chậc ngạc nhiên.
Diêu Nhiếp đắc ý: “Sau những cố gắng dạy dỗ và bồi dưỡng của tôi, anh ấy đã thay da đổi thịt, trở thành một con rồng bốn có hoàn toàn mới có thể thích nghi với nhu cầu xây dựng chủ nghĩa xã hội rồi!”
Nhai Xế rửa bát xong xuôi, vươn bàn tay ướt sũng ra nhéo nhéo mặt Diêu Nhiếp.
Cao Đại Toàn kỳ quái: “Ô? Rửa xong rồi hả? Chẳng phải còn một nửa kia nữa sao?”
Nhai Xế lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Các ngươi tự ăn thì tự đi mà rửa.” Làm việc đó vì bạn đời của mình là trách nhiệm và bổn phận của giống đực, còn chuyện của người khác, ai dám bảo hắn làm, hắn sẽ đáp trả lại gấp mười lần cho tỉnh ra.
Cao Đại Toàn sờ sờ mũi, không dám nói không: “Ừ thì… Chờ Tiểu Đào ăn xong rồi rửa luôn…” Sau đó nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Về vụ án lần này, người bị hại đều có một đặc điểm chung, đó là đều tải CD thôi miên khám phá kiếp trước của Viên Nhuận từ trên mạng xuống, theo như người thân và bạn bè của họ nhớ lại, thì trước hôm xảy ra sự việc bọn họ đều sử dụng đĩa CD MP3 này để tiến hành thôi miên tại nhà.”
“Nói vậy thì đĩa CD kia có vấn đề sao?” Mới chỉ nghe nói thôi miên có thể gây ra một số tác dụng phụ như suy nhược thần kinh, hay là rối loạn tinh thần thôi, chứ chưa bao giờ nghe nói thôi miên có thể khiến người ta không tỉnh lại cả.
Ngoài dự đoán của Diêu Nhiếp, chính là Cao Đại Toàn lại lắc đầu: “Thật ra cũng không phải, hôm nay tôi cũng tải CD kia xuống để tiến hành thôi miên, nhưng chả có gì xảy ra cả.”
Trước kia Diêu Nhiếp cũng từng xem qua một số sách về lĩnh vực tâm lý học, nên thật ra cũng hiểu được một chút da lông trong đó: “Không phải ai cũng có thể bị thôi miên đâu, có lẽ anh không có loại thể chất này?”
Cao Đại Toàn vẫn không đồng ý: “Cái đĩa CD MP3 của Viên Nhuận có đầy trên internet, cư dân mạng cả nước hẳn đều có thể tải về được. Nhưng kỳ quái chính là, tình trạng ngủ mãi không tỉnh thế nảy, chỉ xuất hiện trên người ở thành phố G chúng ta.”
Diêu Nhiếp không thể phản bác, loại tình trạng này tuyệt đối không bình thường: “Nếu nói vậy thì Viên Nhuận có vấn đề sao?”
Cao Đại Toàn lấy ra một tấm ảnh từ túi áo khoác: “Cậu xem đi.”
Người trong ảnh có khuôn mặt nhỏ dài, cằm nhọn, mắt to. Diêu Nhiếp xác định chưa từng thấy bao giờ: “Ai vậy?”
“Viên Nhuận. Đây là ảnh chụp vào nửa năm trước của y.”
“Cái gì?!” Diêu Nhiếp giật mình, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể liên tưởng được người đàn ông cũng coi như đẹp trai trong ảnh, và kẻ có ngũ quan như thịt bị dồn hết vào một chỗ trong buổi tiệc hôm ấy là cùng một người được: “Bị tráo đổi người hả?”
“Không, đồng nghiệp của y tận mắt thấy y trong vòng nửa tháng phát phì thành bộ dáng như bây giờ.”
Diêu Nhiếp trợn mắt há mồm, phát phì câp tốc trong vòng nửa tháng ư, từ một người mà béo thành trọng lượng của cả ba người, có thể sao?
Cao Đại Toàn lại tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi đã bảo Tiểu Đào ngửi thử, linh hồn của những người đó đều mất rồi, chỉ còn lại phách mà thôi.”
“Lại là bị mất linh hồn sao?” Không biết có phải là anh suy nghĩ nhiều không, nhưng anh đột nhiên nhận ra một điều, bắt đầu từ khi anh bất cẩn nuốt phải xá lị của Lưu Bá Ôn, xung quanh anh liền xảy ra những sự việc cướp đoạt linh hồn của con người, ví dụ như sự việc Kim đồng tử kia, hay như chuyện ăn cắp giác mạc của xác chết để làm thành kính áp tròng làm đẹp, giờ lại có thêm chuyện thôi miên này nữa…
“Đúng rồi, năm ngoái vụ án thi thể mất tích rồi tự trở về, giác mạc bị làm thành kính áp tròng để bán ở bệnh viện kia, đã tìm được hung thủ phía sau chưa?” Trước đây cứ vội vàng nghĩ cách để quay về đài truyền hình, sau đó lại liên tiếp gặp một loạt chuyện ly kỳ cổ quái, nên anh đã quên mất việc này.
Cao Đại Toàn lắc đầu: “Vẫn chưa, manh mối đã bị chặt đứt hoàn toàn. Sao tự nhiên cậu lại nhắc đến việc này vậy? Chẳng lẽ cậu cảm thấy hai vụ án này có liên quan đến nhau sao?”
“Không phải, chỉ là tôi nghĩ động cơ của vụ án kia cũng là cướp đoạt linh hồn của con người mà thôi. Có chút giống vụ án lần này.” Chẳng phải là quá mức trùng hợp sao.
Cao Đại Toàn cũng suy tư một lúc: “Quả thật có vài điểm tương tự, nhưng mà phương pháp kém hơn nhiều, muốn kết luận đây là cùng một người gây án hơi khó đấy.”
Nói đến đây, Tiểu Đào lau miệng: “Đại Toàn Đại Toàn, ta no rồi!”
Dưới ánh mắt ép buộc sắc lạnh hơn cả băng của Nhai Xế, Cao Đại Toàn đành phải ngoan ngoãn đi vào phòng bếp rửa cái đống bát đĩa đã cao như một ngọn núi nhỏ kia. Một ngàn con Alpaca lại lần nữa hiện ra trong đầu. Cao Đại Toàn vừa rửa vừa tự chửi mình: cho mày chết đồ tay thối! Ai bảo lúc trước nhặt cái loại ăn hàng về làm gì!
Đúng lúc này, điện thoại reo lên giải cứu cho anh ta. Cao Đại Toàn lau lau tay, nghe điện thoại: “Alo? Ai đấy? Cô Mộ Dung á? A, tôi nhớ, tôi nhớ rõ mà, là cô Mộ Dung con gái Ngài thị trưởng đúng chứ… Cô tìm tôi có chuyện gì không? À, tôi có thời gian rảnh, rất rảnh.”
Cao Đại Toàn cao hứng phấn chấn hô to: “Tiểu Diêu, tôi có việc gấp, bát đĩa đợi tôi về rửa sau nhé!”
Diêu Nhiếp còn không hiểu anh ta chắc, đảo mắt khinh thường: “Được rồi, anh đi đi. Còn lại để tôi rửa cho.”
Cao Đại Toàn đối mặt với từng đợt ánh mắt sắc như đao bắn đến của Nhai Xế, kéo Tiểu Đạo chạy như bôi dầu vào bàn chân.
………………………………………………….
Diêu Nhiếp vốn cũng muốn tải cái đĩa CD thôi miên kia về nghe thử, may thay lý trí của anh vẫn còn, với cái thể chất hiện tại của anh, không chủ động cũng có việc lạ dính vào rồi. Nếu còn chủ động nữa, thì khả năng dính vào tà ma cao đến 100% luôn đó!
Tuy thật sự rất muốn biết mình kiếp trước là cái dạng gì, nhưng mà cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, trái lo phải nghĩ, cuối cùng anh vẫn không làm. Hơn nữa, lần trước chẳng phải Nhai Xế đã xem qua sổ sinh mệnh ở Nguyên Thần Cung rồi sao? Hỏi hắn là được rồi.
Nhưng mà lần trước vẻ mặt Nhai Xế khi xem sổ sinh mệnh của mình rất là kỳ lạ nha, còn ngăn không cho anh lật sổ sinh mệnh ra xem nữa chứ. Chẳng lẽ mình kiếp trước có quan hệ gì đó với Lưu Bá Ôn sao? Hay căn bản mình chính là Lưu Bá Ôn?
Không thể nào, nếu mình thật sự là Lưu Bá Ôn, Nhai Xế không giết mình mới là lạ, sao còn có thể nói chuyện tình làm chuyện yêu với mình được chứ?
Về vấn đề này, Nhai Xế trưng ra bản mặt trơ như gỗ trả lời: “Kiếp trước của em hả? Là một con chim.”
Diêu Nhiếp thở phào một hơi, cũng tốt, chim còn có thể bay lượn tự do, tốt hơn rùa nhiều: “Vậy sao lần trước anh biểu hiện khác thường quá vậy?”
Vẻ mặt Nhai Xế không chút thay đổi: “Ta sợ em đau lòng thôi, là chim đà điểu.”
……………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Diêu Nhiếp: Kiếp trước của em là đà điểu thật hả?
Nhai Xế dời mắt sang hướng khác.
Diêu Nhiếp: Anh có gì đó giấu em đúng không?!
Nguyên thần của Nhai Xế xuất hiện, điên cuồng đổ nước suối Tụ Thần lên người: Chờ xong việc sẽ nói cho em biết.
Diêu Nhiếp: A! Anh muốn làm gì?! Anh đừng có mà đè lên! Cái tên cầm thú này! Súc sinh! Động vật…
………………………………………………..
(1)Ý là châu chấu bay đến đâu là ăn sạch cây cỏ đến đấy, nhà Cao Đại Toàn cũng bị Tiểu Đào vét (suýt) sạch.
(2) Tháo ni mã, tức là con Grass mud horse, con Alpaca.
Nhai Xế dạo này khoái xem phim truyền hình để bắt chước cách nói của người hiện đại. Nhờ thế mà y càng ngày càng có khả năng trao đổi với người ta một cách bình thường. Đối với một vài thứ máy móc hiện đại, mặc dù có những lúc y khó tránh khỏi hơi thắc mắc, nhưng sẽ không động một tý là đòi “Diệt yêu quái” như trước kia nữa.
Diêu Nhiếp bê một túi gạo vào cửa, thấy mình đúng là số vất vả. Rõ ràng trong nhà đã có thêm một nhân công miễn phí, hơn nữa trên danh nghĩa đó còn là “tôi tớ” của mình, thế nhưng vì sao những hoạt động khổ sở này mình vẫn phải tự tay làm? Mà gã “tôi tớ” kia thì lại chẳng khác gì ông lớn bắt chéo chân ngồi khểnh trên salon vừa ăn quà vặt vừa xem vô tuyến, thậm chí còn chẳng thèm liếc mình lấy một cái.
Còn nữa, nếu là nuôi chó thì khi chủ về nó còn có thể tíu tít nhào tới gâu gâu vài ba tiếng, chứ gã Nhai Xế này cũng quá là thiếu đạo đức nghề nghiệp của kẻ làm “thú cưng” đi.
Trong lúc Diêu Nhiếp đang ở trong bếp ra sức chặt chém trút giận lên mớ xương cục thì rốt cuộc cũng được long tử điện hạ làm phước ban cho một cái nhìn: “Điện thoại kìa!”
Diêu Nhiếp từ trong bếp thò đầu ra: “Ai đấy?”
“Ama ngươi đó.”
MC Diêu hung hăng chém một dao lên cái thớt gỗ: “Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, đừng có xem Heo mập cách cách () nữa! Cái TV kia chỉ toàn nói láo gạt mấy đứa trẻ trâu thôi!”
•
Diệp Trân Trân từng là ngôi sao thần tượng xinh đẹp một thời, lễ viếng cô tất nhiên cũng không hề quạnh quẽ mà đầy những người hâm mộ và phóng viên ùn ùn xếp hàng ngoài hội trường.
Diêu Nhiếp vừa đến hội trường, đám phóng viên giống như vừa cắn thuốc lắc, cùng lúc ném cho anh vô số câu hỏi, đèn flash nhấp nhoáng không ngừng.
“MC Diêu, xin hỏi anh nhìn nhận thế nào về cái chết của cô Diệp Trân Trân?”
“MC Diêu, đứa bé trong bụng cô Diệp Trân Trân có phải của anh không?”
“Diêu Nhiếp, nghe nói ngày đó chính Diệp Trân Trân đá anh trước, bây giờ cô ấy lại chết thảm thương như vậy, anh nghĩ gì về chuyện này?”
Diêu Nhiếp vốn không định phản ứng lại với đám phóng viên, nhưng đột nhiên nghe đối phương động đến vấn đề như vậy thì không khỏi trừng mắt lên nhìn. Người ta đã chết rồi mà còn có kẻ ở đó nói ra những câu đoán già đoán non ác đức như vậy được sao?
Tuy Nhai Xế có nghĩa vụ bảo vệ Diêu Nhiếp thật, nhưng bình thường không phải lúc nào y cũng kè kè đi cạnh Diêu Nhiếp. Y đã lập khế ước chủ tớ với Diêu Nhiếp nên hễ chủ nhân gặp nạn là có thể cảm nhận được ngay, hơn nữa còn có thể lập tức xuất hiện bên cạnh chủ nhân mà. Thế nhưng hôm nay thật hiếm có, Nhai Xế lại khăng khăng muốn đi cùng Diêu Nhiếp. Lúc này chủ nhân bị vây khốn, y cũng rất tận tụy với cương vị công tác, quay đầu lại bắn ra hàng loạt ánh mắt lạnh băng. Đám ký giả câm nín ngay lập tức.
Ngày hôm sau báo chí liền giật tít: Diêu Nhiếp tỏ thái độ ngạo mạn tại lễ viếng Diệp Trân Trân, vệ sĩ như chó dựa hơi chủ thật hung ác!
Có điều chuyện này để sau hãy nói.
•
Thật ngoài dự đoán của Diêu Nhiếp, tại lễ tang anh lại gặp được người thuộc phân đội ở thành phố G của đội Hình sự U (): phó đội trưởng Cao Đại Toàn. Hôm nay anh ta khoác bộ cảnh phục chỉnh chu, còn dắt theo cậu bé luôn miệng nhóp nhép ăn gì đó không ngừng kia, xem ra là đang thẩm vấn ông bầu của Diệp Trân Trân rồi.
Hai người tới đối diện nhau, vừa đúng lúc Cao Đại Toàn đã thẩm vấn ông bầu xong xuôi, bèn lại gần chào hỏi Diêu Nhiếp: “Anh cũng tới à? Chuyện lần trước thế nào rồi?” Thật ra việc hồn phách A Hào đã được gọi trở về cấp trên đã thông báo với Cao Đại Toàn từ lâu, anh ta hỏi thế cũng chỉ để cho có chuyện mà nói thôi.
“Cảm ơn đội phó Cao, A Hào giờ đã ổn rồi. Thật sự cũng nhờ anh hỗ trợ ít nhiều.” A Hào thì không sao, chỉ có mình lại xui tận mạng, bị ép phải nuôi một con “chó dữ”.
Trong lúc hai người còn đang khách khí với nhau thì Nhai Xế lại đưa mắt quan sát Tiểu Đào đứng cạnh Cao đội phó rồi đột ngột kêu lên: “Lão Ngũ?”
Cậu bé kia há hốc cả miệng, đến nỗi cây kẹo mút đang ngậm rơi xuống đất mà còn không biết, tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Cả người đầy sát khí thế này… cậu là… lão Thất?!”
Đội phó Cao còn ngạc nhiên hơn: “Cái gì, Tiểu Đào, các cậu quen nhau à?”
Tiểu Đào thực ra là một con Thao Thiết (), chứ cái tên Tiểu Đào cũng chỉ là tên thân mật mà thôi. Mấy năm trước, trong lúc nó đang lục thùng rác ven đường tìm đồ ăn thì bị Cao Đại Toàn bắt gặp. Anh ta cảm thấy tội nghiệp thay cho chú rồng nhỏ này, thế nào mà lại lưu lạc đến tình cảnh phải bới rác kiếm ăn, nhất thời lòng nhân từ bộc phát mới nhặt nó về nhà. Về sau mới phát hiện ra con rồng mập ú này đúng là một thứ tai họa, bụng nó là một cái thùng không đáy, thiếu chút nữa đã chén luôn cả anh rồi! Tiếc nỗi có hối cũng đã muộn, người ta đã quen dựa dẫm vào anh rồi. Phải nói rằng Thao Thiết bình thường ra khỏi cửa chỉ đi cùng anh, người nó quen cũng đều là những người anh biết. Thế nhưng cái vị đang đứng trước mặt đây thì anh quả thật chưa từng gặp bao giờ.
Mặc dù X và đội phó Cao cùng thuộc đội Hình sự U, nhưng mà trên cả nước số phân đội nhiều như vậy, vả lại hai người cũng chưa từng làm việc với nhau nên dĩ nhiên anh không biết vị này chính là tinh anh của tổng hành dinh ở thủ đô rồi. Anh vẫn nghĩ rằng người đàn ông cứ kè kè theo sát Diêu Nhiếp, có khuôn mặt lạnh lùng hà khắc, cả người tỏa ra sát khí này là vệ sĩ của Diêp Nhiếp cơ.
Tiểu Đào nước mắt vòng quanh níu chặt lấy Nhai Xế, nhất định không buông: “Đây là chú Bảy nhà em! Ô ô ô… lão Thất, mấy năm nay chú đi đâu vậy chứ? Mấy người anh em cũng chẳng gặp một ai, anh một thân một mình đi tìm bọn chú cực khổ dữ lắm đó, ô ô ô…”
Nhai Xế chịu hết nổi bèn đập một phát lên đầu anh Năm nhà mình, rốt cuộc cũng cứu được cánh tay trở lại. Y tóm gọn câu chuyện dài: “Gặp chút phiền phức, bị người ta nhốt lại mấy trăm năm.”
Chú Bảy nhà Tiểu Đào à? Đội phó Cao cầm lòng không được, tỉ mỉ dò xét Nhai Xế: “Nói vậy, không lẽ ngươi là đứa con thứ bảy của rồng – Nhai Xế?”
Nhai Xế cũng chẳng thèm để ý đến anh ta, chỉ lấy mắt ra hiệu hỏi anh Năm nhà mình, ai đây?
Đúng lúc đó thì Diêu Nhiếp cũng thầm thì hỏi bên tai Nhai Xế: “Đây là ai vậy?”
Nhai Xế cá tính rất mạnh, đến cả chủ nhân của mình mà còn không chịu nể, miệng ngậm chặt muốn chết, chả thèm nói năng gì.
Nhưng Tiểu Đào lại sán vào người Diêu Nhiếp hít hà: “Thơm quá ta… Thơm quá ta…” Vẻ mặt đầy say mê, lại còn nhễu nước miếng bên mép.
Đội phó Cao vừa nhác thấy rồng con béo ú nhà mình lại tòi ra bộ dạng phàm ăn thì vội vàng kéo cậu ta ra sau mình, dúi cho một cây kẹo que để cậu ta khỏi thẳng tay xô Diêu Nhiếp ngã lăn quay ra mà gặm. Có điều Tiểu Đào đã nhắc vậy thì anh cũng nhìn ra được sự biến đổi trên người Diêu Nhiếp: “MC Diêu, anh sao lại thành ra thế này… Tôi thấy trên người anh đột nhiên tràn đầy linh khí, tôi nhớ rõ anh không phải người tu đạo cơ mà…”
Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng tìm được một người để tố khổ, liền đem những chuyện đen đủi gặp phải ở kinh thành dốc tuột ra.
Đội phó Cao nghe xong cau chặt chân mày: “Chẳng trách, hóa ra anh nuốt phải linh cốt của Lưu Bá Ôn! Có điều lần anh có thể sẽ gặp nguy hiểm đó!”
Diêu Nhiếp nghe anh ta nói vậy, tức khắc cảm thấy căng thằng: “Sao lại thế?”
“Linh khí trên người anh quá mạnh nên sẽ hấp dẫn đám yêu ma quỷ quái tham lam ở xung quanh, quả thực chính là một con gà nướng di động chạy lăng quăng dụ dỗ bầy sói đói khát ngay bên cạnh. Tình cảnh của anh cực kỳ nguy hiểm! Hơn nữa anh có tri thức thuộc về linh hồn của Lưu Cơ thì cũng coi như là có linh lực của ông ta, mở được thiên nhãn, tự nhiên sẽ nhìn thấy ma quỷ.”
Thảo nào dạo gần đây anh lại nhìn ra mấy con ma mà trước kia nào có thấy được bao giờ! Hóa ra là vì linh lực của Lưu Bá Ôn! Có điều theo như những điều Cao Đại Toàn vừa nói thì chẳng phải mình đã thành Đường Tăng trong truyện Tây Du Ký sao? Tức là yêu ma quỷ quái đều xem anh như món ngon trên đĩa ấy hở?!
Cao Đại Toàn lại nói mấy câu trấn an anh: “Nhưng anh cũng đừng lo lắng quá. Nếu có Nhai Xế bên cạnh thì chắc anh sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Nhai Xế sát khí rất nặng, xưa nay đã khắc mọi hóa thân của tà khí. Người ta đem tượng nó chế thành pháp khí treo ngoài cửa là có thể ngăn không cho tà khí xâm nhập vào nhà. Yêu ma quỷ quái tầm thường mà nhìn thấy nó thì chỉ có nước nhất loạt chạy đường vòng mà tránh thôi.”
Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng vững tâm được một chút. Xem ra cái tên Nhai Xế này chẳng những là “chó săn bé bỏng”, mà căn bản còn là Tôn Ngộ Không của mình. Xem ra sau này mình phải mang theo tên “vệ sĩ” này kè kè bên cạnh không rời mới được.
“Phải rồi, đội phó Cao này. Sao anh lại ở đây? Vụ án này là do các anh nhận à?” Diêu Nhiếp đột ngột nghĩ ra, nếu vụ án này thuộc quyền xử lý của đội Hình sự U thật thì phải chăng cái chết của Diệp Trân Trân có vấn đề?
“Ừ. Đúng thế, cái chết của Diệp Trân Trân có hơi kỳ quái. Lúc chết cô ấy đã mang thai tám tháng. Không hiểu sao sau khi cô ấy chết lại có người mổ phanh thi thể ra, lấy mất đứa trẻ trong bụng cô ấy.”
“Không lẽ đây là một vụ mưu sát?” Diêu Nhiếp líu cả lưỡi. Kẻ nào mà tàn nhẫn thế, đã giết người, lại còn mổ bụng lấy cắp đứa con của người ta ư?
“Cũng không giống những vụ mưu sát thông thường, đại khái là trong này còn liên quan đến một ít tà thuật…” Nếu chỉ là một vụ giết người tàn bạo thì chắc đã chẳng đánh động đến U đội của bọn họ rồi.
Trong lúc hai người bên này đang trao đổi về vụ án, thì hai anh em nhà rồng bên kia đã lại “tâm sự hàn huyên”.
Quai hàm Thao Thiết bị kẹo que nhồi cho nhô lên phúng phính, nói chuyện lúng ba lúng búng: “Mấy nhăm nhay, chú chạy i âu”
Thực ra tình cảm của Nhai Xế với anh Năm nhà y cũng chẳng sâu đậm gì. Đừng nói là với Thao Thiết, mà với tất cả mọi người trong nhà y đều không có tình cảm sâu sắc. Ông già y chê y xấu xí nên từ bé đã chẳng mặn mà gì với y. Hồi y mới sinh ra, ông già thậm chí còn muốn giết y đi cho rồi, may nhờ mẹ hết sức can ngăn y mới sống nổi. Y chờ đến lúc vừa đủ tuổi thành niên bèn rời nhà trốn đi, xông ra thế giới bên ngoài, không liên hệ gì với trong nhà nữa.
Nhai Xế trả lời ông anh vài câu với thái độ qua loa, chứ tầm mắt còn đang đóng đinh trên người đàn bà đứng ở cửa vào.
Người đàn bà kia cực kỳ phô trương, sau lưng có tám gã vệ sĩ áo đen đi theo. Cách ăn vận trang điểm của cô ta rất hợp thời, toàn thân đều là hàng hiệu. Tuy không đến nỗi châu báu lấp lánh khắp nơi, nhưng đôi khuyên hồng ngọc trên vành tai cô ta chí ít cũng phải hơn một vạn đồng.
Phô trương đến thế, dĩ nhiên phải khiến cả hội trường chú ý.
Cao Đại Toàn đối với giới văn nghệ không nắm rõ lắm, bèn huých nhẹ vào sườn Diêu Nhiếp: “Ai thế kia?”
Tác giả tâm sự:
Nhai Xế xé nát tờ báo: Chó dựa hơi chủ cái gì?! Dám gọi ta là chó hả?! Ta phải phá nát cái tòa soạn báo này!
MC Diêu: Có sai đâu, chẳng phải anh là chó săn nhỏ đáng yêu sao?
Nhai Xế: Bổn thần quân là long tử! Long tử đó!
Diêu Nhiếp: Thôi được rồi, quá nửa đêm, tối mò mò rồi còn ồn ào cái gì? Biết anh là kẻ điếc chứ không phải người câm rồi.
Nhai Xế trừng mắt lên nhìn: Ngươi! Ngươi được lắm, vài ngày không dạy dỗ ngươi đã làm phản rồi!
Chào mọi người, tôi là hộp lưu trữ bài viết của Hồng Quả Quả. Vì lâu lắm rồi tôi không xuất hiện nên Hồng Quả Quả quên mất tiêu mình đã đánh số chương đến bao nhiêu rồi = =
Cho nên, tôi quyết định đánh số , bố mày quyết phải làm tổng công!
Mọi người nhìn thấy tôi chứng tỏ là Hồng Quả Quả không có nhà đâu đấy. Buổi tối cô ấy đi tiệc tùng rồi, khi nào về cô ấy sẽ reply cho mọi người.
MC Diêu lại có một đêm tha hồ trằn trọc rồi.
——— —————— ——————-
() Nguyên văn là Phì trư cách cách (hay Hoàn trư cách cách), đọc chệch từ Hoàn châu cách cách và cũng là biệt danh antifan đặt cho Tân hoàn châu cách cách.
() Từ chương này bọn mình đổi tên của Hình trinh U đội thành đội Hình sự U cho dễ hiểu nhé:”)
()Thao thiết: là đứa con thứ năm của rồng, là linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ. Thao thiết tham ăn vô độ, được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.