So với Luyện ngục trần gian bên ngoài, thì nơi này có thể gọi là tiên cảnh.
Ngay lúc bọn họ nhảy vào, Li Vẫn cũng đã cảm nhận được có kẻ xâm nhập. Hắn đứng trên vách núi, chờ đối phương tìm tới cửa. Phía sau hắn là những tên tay sai áo đen trung thành và tận tâm, cùng với một đám yêu ma quỷ quái bởi vì Bị Hí thức tỉnh mà được thả ra.
“Hoanh nghênh quang lâm, đệ muội. Còn có… Lão Bát đúng không?” Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Li Vẫn khẽ nở nụ cười.
Tuy rằng nụ cười kia đẹp đến kinh người, nhưng Diêu Nhiếp chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh: “Em dâu cái đầu mi! Ông đây là đàn ông nhé, mi không nhìn thấy à?!”
Toan Nghê nhịn không được trách cứ: “Lão Nhị, là ngươi thật sao?! Sao ngươi lại hồ đồ như vậy?! Làm thế này Thiên đình sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Li Vẫn cười lạnh: “Ha ha ha, không bỏ qua cho ta? Ta làm thế này là có tên Ngọc Đế kia ngầm đồng ý đấy! Hắn ban cho ta thần lực, chỉ để tiêu diệt nhân gian. Ta chẳng qua là làm theo ý của bọn hắn mà thôi. Lão Bát, ngươi không quên mối hận và ơn đức của đại ca năm đó chứ? Đại ca sẽ sống lại, ngươi không muốn gặp lại hắn sao?”
Toan Nghê thở gấp: “Với phẩm cách của đại ca, cho dù hắn thật sự sống lại, hắn cũng không thể nào vui sướng nổi! Huống chi, thứ thức tỉnh không phải là đại ca của chúng ta, mà là Địa ngục Tu La!”
Diêu Nhiếp ngắt lời hắn: “Dông dài với hắn nhiều thế để làm gì? Này! Họ “Si” kia, mi giấu Tiểu Thất ở đâu rồi?!”
Li Vẫn lại mỉm cười: “Chẳng phải ngươi có thể cảm giác được hắn ở đâu sao? Sao lại còn hỏi ta?”
Diêu Nhiếp quay đầu lại nói với đội trưởng: “Quất về phía hắn đi! Tôi cảm thấy Tiểu Thất ở ngay phía sau hắn!”
Hỗn Nguyên Tiên mang theo sấm chớp xẹt qua, Li Vẫn nhanh nhẹn né sang bên cạnh, tay hắn nắm thật chặt trên không trung, cảnh cáo: “Đừng manh động! Hắn bị nhốt trong kết giới do ta dựng lên, các ngươi chỉ cần đồng ý với điều kiện của ta, ta sẽ thả hắn ra ngay.”
Đội trưởng híp mắt: “Điều kiện của ngươi là gì?!”
Li Vẫn nói: “Giao hai tế phẩm kia ra đây, ta sẽ thả hắn!”
Diêu Nhiếp và đội trưởng liếc mắt nhìn nhau. Anh đương nhiên rất hy vọng có thể cứu được người yêu ra, nhưng anh cũng biết nếu giao hai tế phẩm kia cho Li Vẫn, thì thế giới này sẽ thật sự diệt vong. Bên tình bên lý, bên nào nặng bên nào nhẹ đây? Không để cho Diêu Nhiếp suy nghĩ thêm, đội trưởng đã trả lời: “Được. Bọn họ cũng đang ở trong không gian kết giới do ta dựng lên. Hai chúng ta trao đổi!”
Li Vẫn nhíu mày, dường như hắn không ngờ đội trưởng sẽ thật sự đồng ý. Hắn nhìn đội trưởng chậm rãi đi đến gần mình, không nói một câu. Đến khi hai người chỉ còn cách nhau có hai mét, đội trưởng đột nhiên quất một roi qua. Lần này Li Vãn không hề né tránh, để mặc Hỗn Nguyên Tiên quất ra một khe nứt trên kết giới.
Nhai Xế nhanh trí, ngay lập tức từ bên trong nhảy ra ngoài.
Nhưng nhân lúc đội trưởng thu roi lại, Li Vẫn đã nắm lấy đầu roi kéo đội trưởng qua. Hai người bắt đầu đánh nhau.
Diêu Nhiếp vội vàng trèo xuống khỏi mình Toan Nghê, chạy lên xem xét Nhai Xế một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới nói: “Anh không sao chứ?” Nói xong, Diêu Nhiếp định cho hắn một cái ôm, không ngờ lại ôm phải khoảng không. Anh quên mất Nhai Xế hiện giờ chỉ có nguyên thần mà thôi.
Nhai Xế cũng cẩn thận quan sát Diêu Nhiếp: “Ta không sao, em không sao chứ?”
Diêu Nhiếp đắc ý: “Em thì có chuyện gì nào? Em đây dũng cảm phi thường nha! Cuối cùng cũng đến lượt anh làm Athena, em làm Ngũ Tiểu Cường rồi đúng không?” Diêu Nhiếp vẫn còn ôm hận mỗi lần được Nhai Xế “anh hùng cứu mỹ nhân” khiến anh bị mất hết cả lòng tự tôn đàn ông.
Nhai Xế yêu chết cái giọng điệu này của Diêu Nhiếp, tuy không thể chạm vào người anh, nhưng vẫn dùng cái đầu xù lông cọ cọ vào mặt anh. Mắt thấy hai người sắp sửa diễn phim tình yêu lãng mạn. Toan Nghê không thể không chen vào: “Lão Thất, ta là lão Bát, ta đưa chân thân của ngươi đến đây. Mau mặc vào đi.” Nói xong, nguyên thần của Toan Nghê liền thoát ra ngoài.
Nhai Xế vào lại chân thân của mình, chân thân đã hơn một năm không dùng, có chút không quen. May mắn hắn cũng không mắc bệnh sạch sẽ, chứ không chân thân đã bị người khác dùng qua, cũng giống như quần áo đã bị người khác mặc qua, luôn thấy không được tự nhiên.
Nhai Xế hóa thành hình người, Diêu Nhiếp sửng sốt. Hình dạng con người của Nhai Xế không khác X là mấy, cho dù là vóc dáng hay vẻ ngoài đều vô cùng tương tự, chỉ có khác là hai đồng tử của Nhai Xế là màu vàng, hơn nữa ngũ quan của hắn càng thêm sắc nét và hoang dã hơn. Khó trách hắn lại xem trọng cơ thể của X như vậy, thì ra là do không khác biệt lắm với dáng dấp của hắn.
Đội trưởng và Li Vãn đã sớm lao vào đánh nhau, đội trưởng tranh thủ thời gian quay đầu lại nói: “Đừng mê mẩn ra đó nữa, trước hết phải giải quyết Li Vãn đã, nếu không chờ đến khi Bị Hí hoàn toàn sống lại, thế giới này sẽ diệt vong đấy!”
Li Vẫn cười đến vô cùng tà ác: “Tiểu mỹ nhân, muốn chạy sao? Ngươi chạy không được đâu?” Mặc kệ đội trưởng có tấn công thế nào, Li Vẫn vẫn không hề sợ hãi, quả thật giống như mèo vờn chuột, cười cợt chơi đùa cùng hắn: “Đừng uổng phí công phu làm gì. Thần lực của ta là do bề trên ban cho, các ngươi không giết được ta đâu.”
Quả đúng như lời hắn nói, cho dù Nhai Xế, Diêu Nhiếp và đội trưởng hợp sức lại, cũng không thể mảy may làm hắn bị thương. Những đội viên khác đều bị tay sai của Li Vẫn giữ chân, không giúp được gì. Đến khi Li Vẫn đùa chán rồi, mới há miệng phun ra sóng lớn lật trời, đánh mọi người ngã lăn ra đất.
Hắn biến ra Ngọc Tịnh Bình, hét lên một câu: “Thiếu Điển (2)!”
Đội trưởng vất vả lắm mới ngoi lên từ trong nước, nghe hắn gọi, theo bản năng quay đầu lại. Vừa mới quay đầu, liền bị hút vào trong Ngọc Tịnh Bình.
Li Vẫn ném Ngọc Tịnh Bình qua cho tên áo đen phía sau: “Mau chóng đưa đến thôn Giáng Thần, có Thiếu Điển làm tế phẩm, có thể bỏ hai tế phẩm kia đi được rồi.”
Tên áo đen nhận lệnh rời đi.
Đúng lúc này, Thiên Cơ từ trên trời giáng xuống: “Đội trưởng, tôi mang Ngọc Đế đến đây!”
Trên bầu trời xuất hiện một vầng hào quang to lớn chói lọi, Diêu Nhiếp vội đưa tay che mắt lại. Chỉ nghe thấy một giọng nói vừa trang nghiêm lại vừa mơ hồ từ không trung bay tới: “Li Vẫn, mặc dù chúng ta cho phép ngươi sáng tạo ra tân thế giới, nhưng ngươi đã đi quá xa rồi, tại sao ngươi lại giết hại chúng sinh? Thần lực ta ban cho ngươi, giờ đây thu hồi. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, Ngọc Đế phất tay áo rời đi.
………………………..
Diêu Nhiếp nện một đấm lên ngực Thiên Cơ: “Tại sao lâu như thế mới đến?”
Thiên Cơ bị đau, xoa xoa ngực, vẻ mặt vô tội: “Không có cách nào, cái lão kia dầu muối không ăn (cứng đầu), nếu không phải đội trưởng nói cho tôi biết dùng chuyện năm đó hắn viết thư tình cho anh ấy để uy hiếp, phỏng chừng hắn vẫn không chịu đi vào khuôn khổ đâu.”
Tuy Li Vẫn đã không còn thần lực mà Ngọc Đế ban cho, nhưng dù sao hắn cũng là Long tử, huống chi mấy trăm năm qua hắn vì muốn Bị Hí sống lại, đã sớm rơi vào ma đạo, thu lấy không biết bao nhiêu là sinh hồn (hồn sống) để tu luyện, uy lực so với các Long tử bình thường mạnh hơn nhiều. Bọn họ vẫn như cũ khó mà làm hắn bị thương được. Huống hồ mục đích của hắn đã đạt được, nên cũng chẳng quan tâm đến nữa: “Ha ha, các ngươi đến trễ rồi, có Thiếu Điển làm tế phẩm, đại ca sẽ hoàn toàn sống lại!”
Thiên Cơ giờ mới phát hiện đội trưởng không thấy đâu, hắn lo lắng hỏi Diêu Nhiếp: “Đội trưởng đâu rồi?!”
Diêu Nhiếp nói: “Bị Li Vẫn bắt mất rồi!”
Thiên Cơ nghe xong liền sợ hãi biến sắc: “Không xong! Đội trưởng chính là Thiếu Điển, một mình anh ấy có thể thay cho mười tế phẩm đấy!” Thiếu Điển là tổ tiên chung của Hoàng Đế (3) và Viêm Đế (4), là cội nguồn của dân tộc Hoa Hạ (5) nổi tiếng. Vừa là người, vừa là Thần.
Đang nói, đất trời bỗng nhiên đổi sắc, ánh nắng bị mây đen che khuất, bóng tối bao trùm đất trời.
Mọi người chìm trong hoảng loạn: “Thôi xong rồi! Bị Hí đã thức tỉnh, Địa ngục Tu La đã hiện thế!”
Cùng với sự chìm xuống của mảng lục địa cuối cùng, tuyên bố loài người đã bị diệt vong, tận thế đã đến…
………………………….
“Ha ha ha!” Li Vẫn cười đến điên dại, mong ước ấp ủ mấy trăm năm qua rốt cuộc cũng đã đạt được, người kia đã trở về bên cạnh mình!
Những đội viên còn sống sót của Hình trinh U đội quỳ trên mặt đất, đau đớn tột cùng. Cho dù bọn họ còn sống, cũng chẳng còn nơi nào cho bọn họ dừng chân, huống chi người thân bạn bè của họ đều đã ra đi mãi mãi…
Diêu Nhiếp nghĩ đến bố mẹ mình, vùi đầu vào lòng Nhai Xế khóc không thành tiếng.
Chỉ có Thiên Cơ là xem như bình tĩnh, hắn cắn răng nói với Diêu Nhiếp: “Chuyện đã đến nước này, cho dù là nghịch thiên cũng phải thử xem sao! Cứu rỗi thế giới này, loài người và đội trưởng, liền nhờ cả vào cậu, Tiểu Diêu!”
Diêu Nhiếp ngay lập tức ngẩng đầu. Gấp gáp hỏi: “Còn có thể cứu vãn được sao?!”
Thiên Cơ nói: “Cậu còn nhớ khối Ngọc bội Song Ngư ở thành cổ Lâu Lan dưới lòng đất trước đây không?”
Diêu Nhiếp gật đầu, quả nhiên mảnh ngọc bội đã rơi vào tay Hình trinh U đội.
Thiên Cơ nói tiếp: “Sau khi nghiên cứu, chúng tôi phát hiện ra nó là một cỗ máy thời gian, không chỉ có thể sao chép ra những thứ trong khoảng thời gian khác nhau, mà còn có thể làm cho chúng tồn tại trong cùng một không gian, thậm chí có thể làm cho thời gian trôi đi hoặc quay lại. Nhưng làm thế chính là nghịch thiên, nếu bình thường thì nhất định không thể làm! Nhưng chuyện đã đến nước này, đó cũng là cách cuối cùng!”
Diêu Nhiếp bỗng hiểu ra: “Ý của anh là…”
Thiên Cơ gật đầu: “Đúng vậy, tôi sẽ điều khiển Ngọc bộ Song Ngư làm cho thời gian quay ngược đến trước khi đội trưởng bị bắt, cậu phải nắm lấy cơ hội tiêu diệt Li Vẫn. Chỉ có cậu mới có thể làm được, bởi vì cậu là Trảm Tiên kiếm!”
Diêu Nhiếp phấn khích: “Móa! Thì ra ông đây chính là siêu anh hùng giải cứu thế giới nha! Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao cho!”
Thiên Cơ gật đầu, móc Ngọc bội Song Ngư ra khỏi túi áo.
Diêu Nhiếp há hốc mồm, chẳng lẽ đó là túi thần kì của Doraemon sao? Cái túi bé thế sao có thể nhét cả khối Ngọc bộ Song Ngư cao tận hai mét vào nhỉ?
Thiên Cơ thúc giục: “Việc này không thể chậm trễ thêm nữa, cậu mau đi đi.”
Nhai Xế lo lắng: “Ta đi với em!”
Thiên Cơ ngăn lại: “Ngọc bội Song Ngư chỉ có thể cho một người sử dụng, giờ đây cậu nên tin tưởng vào người yêu của mình.”
Đồng tử màu vàng sẫm của Nhai Xế tràn ngập lo lắng, Diêu Nhiếp khẽ cắn một cái lên miệng hắn rồi nói: “Yên tâm, em chắc chắn sẽ thành công mà, em vẫn chưa được làm với cơ thể thật sự của anh nha, chờ đến khi giải quyết xong hết mọi chuyện, chúng ta hãy làm luôn một ngày một đêm đi!”
Nhân lúc Nhai Xế ngây người ve vuốt môi, Diêu Nhiếp nhấn công tắc của Ngọc bội Song Ngư: “Wow ka ka ka ~ ông đây rốt cuộc cũng xuyên không rồi!”
………………………………………
Diêu Nhiếp mở mắt ra, mọi chuyện quả nhiên đã quay về trước khi đội trưởng bị bắt.
Hỗn Nguyên Tiên rạch mở kết giới đang giam giữ Nhai Xế. Li Vẫn vươn tay tóm lấy Hỗn Nguyên Tiên, đang định kéo đội trưởng qua. Diêu Nhiếp đã vội vàng xông lên, đẩy đội trưởng ra.
Li Vẫn bị cản trở, giận tím mặt, tung một chưởng nện vào lồng ngực của Diêu Nhiếp. Cảnh tượng này vừa vặn lại bị Nhai Xế mới vửa nhảy ra từ trong kết giới thấy được, hắn gầm lên một tiếng, phun Trảm Tiên kiếm ra xông về phía Li Vẫn.
Đến giờ phút này, Li Vẫn cũng chẳng thèm bận tâm gì đến tình cảm huynh đệ nữa, hắn cười nhạo: “Chỉ bằng cái thanh kiếm nát này mà cũng đòi giết ta à? Đúng là không biết tự lượng sức!” Nói xong, tay hắn vung lên, hất văng Trảm Tiên Kiếm xuống đất. Móng vuốt màu xanh lam phủ trên đỉnh đầu Nhai Xế.
Diêu Nhiếp mắt thấy sinh hồn của người yêu sắp bị lấy đi mất, tình thế vô cùng nguy cấp, anh không biết lấy dũng khí từ đâu, nhặt Trảm Tiên kiếm trên mặt đất lên rồi xông thẳng đến chỗ Li Vẫn. Li Vẫn hoàn toàn không coi anh ra gì, cũng không thèm né tránh.
Trong nháy mắt khi Trảm Tiên Kiếm tiếp xúc với Li Vẫn, một vầng sáng màu vàng bỗng bao lấy Diêu Nhiếp và thanh kiếm. “Kiếm nhân” cuối cùng cũng thức tỉnh phát uy!
Li Vẫn không dám tin nhìn xuống cơ thể của chính mình, hắn hoàn toàn không ngờ được, một thanh kiếm cũ nát đã không còn Kiếm linh lại có thể đâm vào người mình.
“A!!” Một tiếng thét thê lương vang lên, Trảm Tiên kiếm đâm vào thân thể Li Vẫn.
Tay Diêu Nhiếp càng thêm ra sức, đâm Trảm Tiên kiếm vào thật sâu: “Xuống địa ngục đi!”
Li Vẫn đã không còn Ngọc Đế che chở, nếu chết đi chắc chắn sẽ rơi vào địa ngục Vô Gián.
“Thỉnh thủ hạ lưu tình!” Đúng lúc này, không trung bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ, ánh sáng bốn phía đột nhiên tối hẳn đi.
“Lão Đại?!”
“Đại ca?!”
Chỉ thấy trong bóng tối, xuất hiện một bóng người. Diêu Nhiếp không nhìn rõ bộ dáng của hắn, nhưng lại bị oán tà khí mãnh liệt trên người hắn trấn áp đến mức không thể động đậy.
Bị Hí ôm lấy Li Vẫn đang hấp hối nói với đội trưởng: “Ta nguyện cùng Li Vẫn vĩnh viễn trấn tại Tu La Tràng, suốt đời suốt kiếp sẽ không hiện thế. Xin hãy tha cho hắn một mạng.”
Nói xong, cũng không quan tâm bọn họ có đồng ý hay không, liền ôm lấy Li Vẫn biến mất.
Cho đến thật lâu sau, Diêu Nhiếp vẫn còn nhớ như in cảnh tượng cuối cùng kia. Li Vẫn tuy đang hấp hối, nhưng vẻ mặt si mê nhìn Bị Hí lại vô cùng mãn nguyện. Anh nghĩ, Li Vẫn là cam tâm tình nguyện vĩnh viễn ở bên cạnh Bị Hí tại Tu La Tràng. Chỉ cần có tình yêu, cho dù là Luyện ngục cũng tốt hơn thiên đường…
……………………………….
“Hả? Cái gì?! Đã xong hết rồi sao?! Không cho bọn tôi cơ hội lên sân khấu luôn hả?” Đám Tam Vô cuối cũng cũng giải quyết xong đám cương thi rồi xông vào, không ngờ hết thảy đã trần ai lạc định. Loài người đã thoát khỏi thảm họa tận thế.
Đáng tiếc ngoài Trung Quốc và một số khu vực ở châu Phi ra, gần như đã không còn ai sống sót.
Đội trưởng nói: “Đi thôi, còn rất nhiều chuyện phải giải quyết đấy.” Công tác xây dựng lại sẽ rất nặng nề đây.
Diêu Nhiếp ôm lấy thắt lưng Nhai Xế: “Đi, chúng ta về nhà thôi!”
Nhai Xế nhìn Diêu Nhiếp thật sâu, nhà ư? Hắn thích từ này.
“Ừ, về nhà!”
…………………………….
Đại hồng thủy đã rút đi, động đất cũng đã ngừng. Mây đen đã tan đi, mọi người ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời.
“A? Đó là?”
“UFO?!”
“Siêu nhân?!”
“Người ngoài hành tinh cứu Trái Đất?!”
Nhai Xế cõng Diêu Nhiếp bay lượn trên không trung. Diêu Nhiếp nói: “Em cuối cùng cũng nhận ra là quên cái gì rồi…”
Đội trưởng và Thiên Cơ cưỡi trên đĩa bay đuổi theo: “Khốn khiếp! Các người đem cơ thể của X đi đâu thế hả?!”
Nhai Xế đột nhiên nói với Diêu Nhiếp: “Em đã nói là đêm nay sẽ cùng anh đại chiến một ngày một đêm rồi nhé, bây giờ chúng ta về nhà thực hành luôn đi!”
Diêu Nhiếp sửng sốt, chẳng phải chỉ có mỗi mình mình xuyên không thôi sao? Lúc ấy anh đã tính trước rồi, dù sao cũng chỉ có mỗi mình anh xuyên không, sẽ không nhất thiết phải thực hiện lời hứa. Không ngờ đến cuối cùng vẫn chạy không thoát…
“Yamete~~…” Từ xa xa truyền đến một tiếng hét vô cùng thảm thiết.
……………………………….
Câu chuyện của họ đã kết thúc, thế nhưng những chuyện siêu nhiên kỳ lạ trong hiện thực vẫn không hề chấm dứt. Có lẽ, ở ngay bên cạnh bạn, cũng đang có một sự việc siêu nhiên nào đó đang xảy ra…
………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
Diêu Nhiếp: Thế này là kết thúc rồi đó hả? Phim cũng được ấn định luôn rồi à?! Hại não quá đi?!
Nhai Xế: Tại sao khí thế của ta hôm nay lại yếu như vậy?!
Tác giả: … Bởi vì diễn viên chính hôm nay là bé gái nhà cậu đấy thôi. Muốn cho cậu ta thể hiện bản lĩnh đấy mà!
Tiểu hồ ly: Sao ta lại không được lên sân khấu?
Tác giả: Mi ở nhà trông trẻ rồi còn gì… Đừng giận mà, bộ sau sẽ tìm mi làm diễn viên chính.
Tiểu hồ ly: Thật không?!
Tác giả ngoái mũi: …. Bộ tiếp theo sẽ nói sau
Từ đầu năm đã bắt đầu phát hành theo kỳ, cũng gần năm tháng rồi. Rốt cục cũng đã hoàn thành bộ truyện dài nhất của tôi rồi.
Vốn tôi định viết đủ năm trăm nghìn chữ, nhưng JJ cũng không chịu thua kém, cứ đơ mãi, đơ đến mức tôi chả muốn làm nữa, rất là đả kích lòng nhiệt huyết nha. Nếu không nhờ có các đồng chí luôn ủng hộ, thì chắc là lúc viết được một nửa đã bỏ quên luôn rồi.
Nhân đây cảm ơn các đồng chí đã để lại phản hồi cho tôi, mua V, bỏ phiếu (đánh giá) và đọc các bài viết của tôi. Đặc biệt là các đồng chí đã tìm ra lỗi và góp ý cho tôi, đặc đặc biệt cảm ơn Lão Hương Cô, luôn tìm lỗi sai giúp tôi, vất vả cho cô rồi. Hôm nay lại tìm lỗi sai lần cuối cho tôi nhé?
Bao gồm cả ngoại truyện, câu chuyện này coi như đã kết thúc thật rồi. Tùy chỉnh in ấn sẽ được mở vào thứ 6. Mời các đồng chí muốn in ấn, tối thứ sáu hãy quay lại đọc một chương nữa đi.
Có lẽ các đồng chí cảm thấy kết thúc quá vội vàng, nhưng mà kết thúc này tôi đã ấp ủ lâu rồi. Có lẽ sẽ có thêm một chương bổ sung… Nhưng mà tất cả chỉ là kế hoạch mà thôi.
Rốt cục cũng được thở phào một hơi, liên tiếp mấy ngày trong năm tháng, áp lực còn lớn hơn núi nha, có hay không?!
Về phần cái hố tiếp theo ở chỗ nào… Chờ đến lúc JJ không đơ nữa sẽ làm tiếp… Hy vọng sẽ không đợi đến tận thế.
Cuối cùng của cuối cùng, tôi biết là không thể nào không có đạo văn được, nhưng mà xin vị Đồng Hài đạo văn nên đạo thêm lần nữa đi, bởi vì lúc tôi đọc lại bản thảo in ấn đã sửa lại rất nhiều BUG (lỗi), cho nên hãy sửa lại đi.
………………………………………………………………………..
(1) Tác giả viết là 香香购买 Hương hương cấu mãi, hương là mùi thơm, còn cấu mãi là mua.. @@ T không hiểu lắm nên để là “có mùi thơm”, ai biết thì chỉ t với nhé. ))))))))
(2) Thiếu Điển: (chữ Hán: 少典) theo truyền thuyết là phụ thân của Hoàng Đế và Viêm Đế. Mọi người vào đây tìm hiểu thêm nhé.
(3) Hoàng Đế: Hoàng Đế, còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyền thoại và anh hùng văn hoá Trung Quốc, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán.
(4) Viêm Đế: Thần Nông, còn được gọi là Viêm Đế (炎帝) hay Ngũ Cốc Tiên Đế là một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một anh hùng văn hóa Trung Hoa.
(5) dân tộc Hoa Hạ: dân tộc Hán ngày nay.
Ps: Thế là đã hoàn chính văn sau bao tháng ngày lê lết và chờ đợi *tung tym tung bông*
“Thật sao?” Diêu Nhiếp nghe thế thì phấn khởi ra mặt, nhưng cũng không thể chạy sang nhà xác kia điều tra cho ra nhẽ. Nghĩ đoạn liền nhấc điện thoại gọi ngay cho “bạn tốt”.
“A lô. Cao đội phó đấy à? Báo cho anh một tin quan trọng nè, tối hôm qua bác trai ở giường đối diện với tôi qua đời. Hôm nay người nhà tới nhận thi thể, nhưng có biết chuyện gì xảy ra không? Bệnh viện lại báo đã làm mất di thể của người ta rồi. Đúng. Chính xác là thi thể trong nhà xác của bệnh viện này vô cớ mất tích. Nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt mà tôi vừa hóng được là nghe nói thi thể đã quay về. Thế nào? Có hứng thú không? Mau tới đây, chúng ta cùng điều tra.”
Cao Đại Toàn làm việc rất năng suất, chưa đầy hai mươi phút đã tới bệnh viện gặp Diêu Nhiếp.
“Đi. Đi xem thế nào!”
Quả nhiên có cảnh sát vào mọi chuyện đều dễ dàng hơn hẳn. Cao Đại Toàn giơ cái thẻ cảnh sát bóng loáng ra, nhân viên nhà xác dù không muốn cũng phải để cho bọn họ đi vào.
Thi thể của bác trai thoạt nhìn không có gì đặc biệt, trừ miệng vết mổ, trên người không còn vết thương nào khác.
“Hèn chi người nhà không báo cảnh sát. Biến mất mấy tiếng rồi quay về, thoạt nhìn không có thương tổn gì, đương nhiên họ cũng không muốn làm ầm lên.”
Diêu Nhiếp gật đầu: “Phải. Nhưng tôi cảm thấy chưa hẳn là không có tổn thương gì.”
Cao Đại Toàn sáng mắt lên: “Cậu nghĩ ra cái gì rồi?”
“Tôi nghĩ anh nên cho pháp y kiểm tra đôi mắt của thi thể này.”
“Hả? Cậu nghi ngờ màng giác mạc của ông ta cũng bị lấy đi rồi?”
Diêu Nhiếp gật đầu.
Do cùng chụm vào ngó đăm đăm con mắt của thi thể nên đầu hai người dựa sát vào nhau. Cao Đại Toàn bỗng cảm thấy nhồn nhột, không khỏi lùi lại một bước: “Chủ nhiệm Diêu, có thể bảo chó săn bé bỏng nhà anh đừng có dí cái ống kính vào tôi nữa không?”
Anh không ngờ Diêu Nhiếp này lại tài giỏi đến thế, có thể biến một kẻ đường đường là rồng trời thành người quay phim?! Anh càng không thể ngờ vị long tử điện hạ cao ngạo kia lại cực kì ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Diêu Nhiếp, cặm cụi hoàn thành công việc của mình, kiên trì theo gót họ mà quay phim y như quỷ bám đuôi. ()
Nhưng vị Long thất tử này đang làm cái quái gì vậy? Quay thì cứ quay đi, ai đời lại dí cái camera sát mặt mình cứ như chuẩn bị nã pháo vào anh vậy?
Diêu Nhiếp quay lại, cũng thấy cái ống kính kia đúng là chỉ cách Cao Đại Toàn chưa đầy hai phân. Có kiểu quay phim lạ đời thế kia sao? Nhưng anh đã từng nếm qua sự thô lỗ của Nhai Xế, cũng không có gan mà trách cứ y. Ngày thường mình còn thiếu điều cung phụng y như ông nội, nên lúc này chỉ có thể nhẹ nhàng bảo ban: “Ầy, Tiểu Thất à, dí sát thế kia làm sao mà quay nổi, anh phải lùi lại vài bước mới được. Giờ cũng không còn sớm nữa, hay là anh đi ăn cơm trước đi?”
Nhai Xế nghe vậy chẳng những không thèm nhúc nhích, còn lạnh lùng lườm Cao Đại Toàn một cái. Đội phó Cao sợ run người: “Ấy, ngài không cần lùi, để tôi tự tiến lên là được rồi.” Nghĩ tới cái tên tham ăn dễ dụ mình, rõ ràng là cùng cha sinh ra mà sao lại khác nhau một trời một vực như thế?
•
Ngay đêm hôm đó, Diêu Nhiếp nhận được điện thoại của Cao Đại Toàn, quả nhiên thi thể trong nhà xác cũng bị lấy đi màng giác mạc. Nhưng trên mắt thi thể cũng không có vết thương, không có dấu vết bị động vào. Vậy thì màng giác mạc của bọn họ bị lấy đi bằng cách gì?
Nói gì thì nói, đã có chứng cớ, bọn họ có thể tới tìm viện trưởng ‘nói chuyện’.
Chứng cớ ở trước mặt, viện trưởng không thể không cúi đầu. Quả thật bắt đầu từ ba tháng trước, nhà xác của bệnh viện thi thoảng bị mất vài thi thể. Lạ nhất là mấy tiếng đồng hồ sau, thi thể kia lại đột ngột xuất hiện. Tuy cũng phải mất chút thời gian hòa giải với người nhà bệnh nhân, nhưng thường là họ thấy thi thể không bị tổn thất nên cũng không làm ầm lên. Chuyện này không gây ra tổn thất vật chất cho bệnh viện, cùng lắm là tổn hại thanh danh thôi, cho nên viện trưởng bàn với mấy trưởng khoa thân tín của mình, hay là cử thêm hai người đi canh nhà xác xem xem rốt cuộc là ai đùa dai.
Không ngờ theo báo cáo của người canh nhà xác, họ tận mắt nhìn thấy những thi thể đang nằm duỗi cẳng ra đó đột nhiên “sống dậy”, tự động chạy ra ngoài. Mà người canh cũng không thể đuổi theo, thứ nhất vì mấy cái xác kia chạy rất nhanh, thứ hai, chính họ cũng sợ đến nhũn như con chi chi, làm sao nhấc lên nổi nữa?
Tà môn hơn, qua vài tiếng dồng hồ, mấy cái xác kia lại đột ngột xuất hiện, quay về chỗ cũ!
Viện trưởng thấy chuyện này thật quái đản, đoán chừng có tà thuật trong đó. Vừa hay một trưởng khoa nghe nói cục cảnh sát thành phố có đội hình sự U chuyên tiếp nhận mấy chuyện kiểu này, bèn đề nghị viện trưởng đi báo cảnh sát. Nhưng viện trưởng lại lo nếu đi báo cảnh sát, việc này có thể lan truyền ra ngoài, tổn hại đến thanh danh của bệnh viện. Vả lại chuyện này rốt cuộc có liên quan đến quỷ thần hay không thì bọn họ cũng không thể khẳng định, nên cuối cùng ông ta đã viết một lá thư nặc danh gửi đến đội hình sự U, hy vọng có thể dẫn dắt người của họ đến bí mật điều tra.
Cao Đại Toàn gật đầu, làm vậy cũng coi như hợp tình hợp lý: “Hóa ra lá thư này là do ông viết.” Anh vốn nghi ngờ chính bệnh viện này giở trò quỷ, tự ý lấy màng giác mạc của người chết. Dù sao số người quyên tặng màng giác mạc vẫn hết sức hiếm hoi, cho nên bộ phận này rất khan hiếm, nếu bán ra chợ đen có khi còn kiếm được món hời không nhỏ. Nhưng quan sát kĩ đôi mắt thi thể quả thật không có vết thương bên ngoài, chuyện này con người không thể làm được. Anh cũng đã tin vài phần.
“Vậy topic trên diễn đàn của chúng tôi cũng là do ông gửi lên à?” Diêu Nhiếp cảm thấy kì quái, theo như lời ông ta nói thì lẽ ra chuyện này phải không có nhiều người biết mới đúng.
Viện trưởng hoang mang: “Topic? Topic nào?”
Vậy là không phải viện trưởng post lên, nhưng đó là ai? Diêu Nhiếp hỏi lại: “Ngoài ông ra, còn có bao nhiêu người biết chuyện này?”
“Chỉ có bốn người. Chủ nhiệm hành chính tổng hợp – trợ thủ đắc lực của tôi, chủ nhiệm văn phòng, còn có hai nhân viên công tác được cử đi canh nhà xác. Họ đều là tâm phúc cả, không thể có chuyện họ truyền tin ra ngoài được.”
Cao Đại Toàn đoán: “Hay là người nhà bệnh nhân post lên nhỉ?”
Diêu Nhiếp gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm giác có gì đó không ổn.
•
Diêu Nhiếp cảm thấy điều tra ở bệnh viện cũng không thu hoạch được gì nữa, bèn thu dọn hành lý về nhà với Nhai Xế.
Buổi tối Cao Đại Toàn lại gọi điện tới. Bọn họ đã kiểm tra cặp kính sát tròng mà đỉa tinh bán cho Tam Vô, không ngờ nó được làm từ màng giác mạc, bên trên còn yểm mấy câu thần chú phức tạp. Diêu Nhiếp không hiểu nổi một đồng “từ ngữ chuyên ngành” kia, nhưng lại hiểu rõ kính sát tròng có thể làm người ta sinh ra ảo giác khủng khiếp, sau khi kinh hãi quá độ sẽ mất đi thần trí, lúc này hồn phách người đó sẽ cực kì bất ổn, dễ dàng bị hút đi. Nói cách khác, mục đích chúng tạo ra kính sát tròng từ màng giác mạc chính là nhiếp hồn!
Xem ra Lâm Mỹ Mỹ đã chết đúng như vậy. Mà sau khi chết cô ta lại bị lấy đi màng giác mạc, trở thành vũ khí chí mạng để giết chết những con quỷ thích làm đẹp đáng thương tiếp theo. Anh bỗng nhớ ra cô y tá Tiểu Tĩnh kia cũng đeo kính giãn tròng tên là “Rực Rỡ Ánh Sao”, tính mạng cô ta cũng gặp nguy rồi!
Cao Đại Toàn cười nói, anh đã sớm giải quyết rồi, e là từ rày về sau Tiểu Tĩnh không dám đeo bất cứ loại kính giãn tròng nào nữa. Trong bệnh viện anh cũng đã thiết lập một trận pháp, đoán chừng sau màn này, bàn tay tội ác kia sẽ không thể gây sóng gió thêm nữa.
Xem ra chuyện này đã chấm dứt, mà Diêu Nhiếp vẫn canh cánh trong lòng. Thủ phạm kia là ai? Vì sao hắn ta lại phải thu nhiều hồn phách dến thế? Đây đều là những câu đố chưa có lời giải.
Tuy nhiên việc này cũng không đến lượt anh quản, tự nhiên sẽ có người của đội hình sự U xử lí. Anh cũng không nghĩ ngợi thêm nữa, đã một tuần không tới đài truyền hình rồi, cũng đã đến lúc phải mang ý tưởng mới quay về. Đương nhiên không thể công khai sự thật ra được, bằng không chương trình của họ sẽ phải đổi tên thành “Bước vào mê tín” mất. Thôi đành lấy vụ án ăn trộm bộ phận cơ thể làm kết luận cuối cùng vậy, dù sao thì lòe bịp khán giả cũng là việc quen tay hay làm của bọn họ rồi.
Nghĩ đến đây, Diêu Nhiếp mở máy tính ra sửa sang lại tài liệu, tiện thể lên diễn đàn của chương trình, ngó qua topic về vụ mất tích thi thể li lỳ trong bệnh viện Đông y nào đó ở thành phố G xem có comment mới không. Không ngờ topic kia lại biến mất một cách lạ lùng!
Có quyền xóa bải chỉ có thể là admin của diễn dàn, mà admin thì chỉ có ba người là Diêu Nhiếp, tổng biên và cậu lập trình viên Tiểu Lý. Hỏi hai người kia thì bọn họ đều nói mình không xóa topic nào cả, vậy topic kia sao lại tự dưng biến mất cơ chứ?
Còn đang nghi ngờ thì Nhai Xế đầu tóc ướp nhẹp bước ra từ trong phòng tắm. Diêu Nhiếp thấy thế liền ngoắc y lại: “Anh nhìn lại mình kìa, tôi đã bảo phải lau khô tóc mới được ra cơ mà, sàn nhà bị anh làm ướt hết rồi!”
Thái độ của Nhai Xế gần đây đã thân thiện hơn nhưng cũng không chịu để anh phê bình. Y đang định nổi giận thì lại bị động tác của Diêu Nhiếp cắt ngang.
Chỉ thấy Diêu Nhiếp cầm lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau khô đầu tóc cho y. Nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú ôn hòa kia, lửa giận trong lòng Nhai Xế cũng lụi dần.
Vừa lau, Diêu Nhiếp vừa hỏi: “Đúng rồi, lấy máy quay ra đây đi, tôi xem anh quay được gì nào.”
Nhai Xế lần này rất ngoan ngoãn, cầm camera đưa cho Diêu Nhiếp.
Diêu Nhiếp lấy cuộn băng chiếu lên, phát hiện bên trong chẳng có gì cả. Đây là chuyện quái quỷ gì chứ?
“Anh quay kiểu gì vậy? Sao trống trơn thế này?”
Nhai Xế đặt camera đặt lên vai: “Cứ thế này thôi.”
Diêu Nhiếp cuối cùng cũng chịu hết nổi: “Anh là heo đấy à?! Không bật máy lên thì quay thế quái nào được?”
——-
Tâm sự của tác giả: Chào mọi người, tôi là Hồng Quả Quả vết thương nhẹ không ra chiến trường đây.
Hôm nay tôi đi tiêm, truyền đến ba bình nước. Hiện giờ đầu đang rất choáng váng, vừa rồi còn làm chuyện ngớ ngẩn, đi mua vé xe ngày mai trong khi đến mới được nghỉ cơ. Trời ơi, đồng của tôi!
Câu chuyện tạm dừng ở đây, hung thủ thật sự còn có thể xuất hiện trong những phần sau nữa.
——— —————————
() Quỷ bám đuôi (Điếu ngoa quỷ hay còn gọi là điếu hài quỷ) Trong tiếng Quảng Đông, điếu hài quỷ mang nghĩa là theo đuôi, bởi vì loại quỷ này thích đi theo người ta vào ban đêm, khi người đó quay đầu lại, quỷ bám đuôi lợi dụng tốc độ mau lẹ của mình mà nấp kín, bởi vậy con người rất khó phát hiện ra chúng. Đôi khi quỷ bám đuôi thích đùa dai, thổi khí lạnh vào cổ và tai của người đi đường hoặc tạo ra tiếng bước chân “lộp cộp”. Người đi đường gặp phải những chuyện lạ lùng này đều rất sợ hãi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
So với Luyện ngục trần gian bên ngoài, thì nơi này có thể gọi là tiên cảnh.
Ngay lúc bọn họ nhảy vào, Li Vẫn cũng đã cảm nhận được có kẻ xâm nhập. Hắn đứng trên vách núi, chờ đối phương tìm tới cửa. Phía sau hắn là những tên tay sai áo đen trung thành và tận tâm, cùng với một đám yêu ma quỷ quái bởi vì Bị Hí thức tỉnh mà được thả ra.
“Hoanh nghênh quang lâm, đệ muội. Còn có… Lão Bát đúng không?” Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Li Vẫn khẽ nở nụ cười.
Tuy rằng nụ cười kia đẹp đến kinh người, nhưng Diêu Nhiếp chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh: “Em dâu cái đầu mi! Ông đây là đàn ông nhé, mi không nhìn thấy à?!”
Toan Nghê nhịn không được trách cứ: “Lão Nhị, là ngươi thật sao?! Sao ngươi lại hồ đồ như vậy?! Làm thế này Thiên đình sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Li Vẫn cười lạnh: “Ha ha ha, không bỏ qua cho ta? Ta làm thế này là có tên Ngọc Đế kia ngầm đồng ý đấy! Hắn ban cho ta thần lực, chỉ để tiêu diệt nhân gian. Ta chẳng qua là làm theo ý của bọn hắn mà thôi. Lão Bát, ngươi không quên mối hận và ơn đức của đại ca năm đó chứ? Đại ca sẽ sống lại, ngươi không muốn gặp lại hắn sao?”
Toan Nghê thở gấp: “Với phẩm cách của đại ca, cho dù hắn thật sự sống lại, hắn cũng không thể nào vui sướng nổi! Huống chi, thứ thức tỉnh không phải là đại ca của chúng ta, mà là Địa ngục Tu La!”
Diêu Nhiếp ngắt lời hắn: “Dông dài với hắn nhiều thế để làm gì? Này! Họ “Si” kia, mi giấu Tiểu Thất ở đâu rồi?!”
Li Vẫn lại mỉm cười: “Chẳng phải ngươi có thể cảm giác được hắn ở đâu sao? Sao lại còn hỏi ta?”
Diêu Nhiếp quay đầu lại nói với đội trưởng: “Quất về phía hắn đi! Tôi cảm thấy Tiểu Thất ở ngay phía sau hắn!”
Hỗn Nguyên Tiên mang theo sấm chớp xẹt qua, Li Vẫn nhanh nhẹn né sang bên cạnh, tay hắn nắm thật chặt trên không trung, cảnh cáo: “Đừng manh động! Hắn bị nhốt trong kết giới do ta dựng lên, các ngươi chỉ cần đồng ý với điều kiện của ta, ta sẽ thả hắn ra ngay.”
Đội trưởng híp mắt: “Điều kiện của ngươi là gì?!”
Li Vẫn nói: “Giao hai tế phẩm kia ra đây, ta sẽ thả hắn!”
Diêu Nhiếp và đội trưởng liếc mắt nhìn nhau. Anh đương nhiên rất hy vọng có thể cứu được người yêu ra, nhưng anh cũng biết nếu giao hai tế phẩm kia cho Li Vẫn, thì thế giới này sẽ thật sự diệt vong. Bên tình bên lý, bên nào nặng bên nào nhẹ đây? Không để cho Diêu Nhiếp suy nghĩ thêm, đội trưởng đã trả lời: “Được. Bọn họ cũng đang ở trong không gian kết giới do ta dựng lên. Hai chúng ta trao đổi!”
Li Vẫn nhíu mày, dường như hắn không ngờ đội trưởng sẽ thật sự đồng ý. Hắn nhìn đội trưởng chậm rãi đi đến gần mình, không nói một câu. Đến khi hai người chỉ còn cách nhau có hai mét, đội trưởng đột nhiên quất một roi qua. Lần này Li Vãn không hề né tránh, để mặc Hỗn Nguyên Tiên quất ra một khe nứt trên kết giới.
Nhai Xế nhanh trí, ngay lập tức từ bên trong nhảy ra ngoài.
Nhưng nhân lúc đội trưởng thu roi lại, Li Vẫn đã nắm lấy đầu roi kéo đội trưởng qua. Hai người bắt đầu đánh nhau.
Diêu Nhiếp vội vàng trèo xuống khỏi mình Toan Nghê, chạy lên xem xét Nhai Xế một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới nói: “Anh không sao chứ?” Nói xong, Diêu Nhiếp định cho hắn một cái ôm, không ngờ lại ôm phải khoảng không. Anh quên mất Nhai Xế hiện giờ chỉ có nguyên thần mà thôi.
Nhai Xế cũng cẩn thận quan sát Diêu Nhiếp: “Ta không sao, em không sao chứ?”
Diêu Nhiếp đắc ý: “Em thì có chuyện gì nào? Em đây dũng cảm phi thường nha! Cuối cùng cũng đến lượt anh làm Athena, em làm Ngũ Tiểu Cường rồi đúng không?” Diêu Nhiếp vẫn còn ôm hận mỗi lần được Nhai Xế “anh hùng cứu mỹ nhân” khiến anh bị mất hết cả lòng tự tôn đàn ông.
Nhai Xế yêu chết cái giọng điệu này của Diêu Nhiếp, tuy không thể chạm vào người anh, nhưng vẫn dùng cái đầu xù lông cọ cọ vào mặt anh. Mắt thấy hai người sắp sửa diễn phim tình yêu lãng mạn. Toan Nghê không thể không chen vào: “Lão Thất, ta là lão Bát, ta đưa chân thân của ngươi đến đây. Mau mặc vào đi.” Nói xong, nguyên thần của Toan Nghê liền thoát ra ngoài.
Nhai Xế vào lại chân thân của mình, chân thân đã hơn một năm không dùng, có chút không quen. May mắn hắn cũng không mắc bệnh sạch sẽ, chứ không chân thân đã bị người khác dùng qua, cũng giống như quần áo đã bị người khác mặc qua, luôn thấy không được tự nhiên.
Nhai Xế hóa thành hình người, Diêu Nhiếp sửng sốt. Hình dạng con người của Nhai Xế không khác X là mấy, cho dù là vóc dáng hay vẻ ngoài đều vô cùng tương tự, chỉ có khác là hai đồng tử của Nhai Xế là màu vàng, hơn nữa ngũ quan của hắn càng thêm sắc nét và hoang dã hơn. Khó trách hắn lại xem trọng cơ thể của X như vậy, thì ra là do không khác biệt lắm với dáng dấp của hắn.
Đội trưởng và Li Vãn đã sớm lao vào đánh nhau, đội trưởng tranh thủ thời gian quay đầu lại nói: “Đừng mê mẩn ra đó nữa, trước hết phải giải quyết Li Vãn đã, nếu không chờ đến khi Bị Hí hoàn toàn sống lại, thế giới này sẽ diệt vong đấy!”
Li Vẫn cười đến vô cùng tà ác: “Tiểu mỹ nhân, muốn chạy sao? Ngươi chạy không được đâu?” Mặc kệ đội trưởng có tấn công thế nào, Li Vẫn vẫn không hề sợ hãi, quả thật giống như mèo vờn chuột, cười cợt chơi đùa cùng hắn: “Đừng uổng phí công phu làm gì. Thần lực của ta là do bề trên ban cho, các ngươi không giết được ta đâu.”
Quả đúng như lời hắn nói, cho dù Nhai Xế, Diêu Nhiếp và đội trưởng hợp sức lại, cũng không thể mảy may làm hắn bị thương. Những đội viên khác đều bị tay sai của Li Vẫn giữ chân, không giúp được gì. Đến khi Li Vẫn đùa chán rồi, mới há miệng phun ra sóng lớn lật trời, đánh mọi người ngã lăn ra đất.
Hắn biến ra Ngọc Tịnh Bình, hét lên một câu: “Thiếu Điển (2)!”
Đội trưởng vất vả lắm mới ngoi lên từ trong nước, nghe hắn gọi, theo bản năng quay đầu lại. Vừa mới quay đầu, liền bị hút vào trong Ngọc Tịnh Bình.
Li Vẫn ném Ngọc Tịnh Bình qua cho tên áo đen phía sau: “Mau chóng đưa đến thôn Giáng Thần, có Thiếu Điển làm tế phẩm, có thể bỏ hai tế phẩm kia đi được rồi.”
Tên áo đen nhận lệnh rời đi.
Đúng lúc này, Thiên Cơ từ trên trời giáng xuống: “Đội trưởng, tôi mang Ngọc Đế đến đây!”
Trên bầu trời xuất hiện một vầng hào quang to lớn chói lọi, Diêu Nhiếp vội đưa tay che mắt lại. Chỉ nghe thấy một giọng nói vừa trang nghiêm lại vừa mơ hồ từ không trung bay tới: “Li Vẫn, mặc dù chúng ta cho phép ngươi sáng tạo ra tân thế giới, nhưng ngươi đã đi quá xa rồi, tại sao ngươi lại giết hại chúng sinh? Thần lực ta ban cho ngươi, giờ đây thu hồi. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, Ngọc Đế phất tay áo rời đi.
………………………..
Diêu Nhiếp nện một đấm lên ngực Thiên Cơ: “Tại sao lâu như thế mới đến?”
Thiên Cơ bị đau, xoa xoa ngực, vẻ mặt vô tội: “Không có cách nào, cái lão kia dầu muối không ăn (cứng đầu), nếu không phải đội trưởng nói cho tôi biết dùng chuyện năm đó hắn viết thư tình cho anh ấy để uy hiếp, phỏng chừng hắn vẫn không chịu đi vào khuôn khổ đâu.”
Tuy Li Vẫn đã không còn thần lực mà Ngọc Đế ban cho, nhưng dù sao hắn cũng là Long tử, huống chi mấy trăm năm qua hắn vì muốn Bị Hí sống lại, đã sớm rơi vào ma đạo, thu lấy không biết bao nhiêu là sinh hồn (hồn sống) để tu luyện, uy lực so với các Long tử bình thường mạnh hơn nhiều. Bọn họ vẫn như cũ khó mà làm hắn bị thương được. Huống hồ mục đích của hắn đã đạt được, nên cũng chẳng quan tâm đến nữa: “Ha ha, các ngươi đến trễ rồi, có Thiếu Điển làm tế phẩm, đại ca sẽ hoàn toàn sống lại!”
Thiên Cơ giờ mới phát hiện đội trưởng không thấy đâu, hắn lo lắng hỏi Diêu Nhiếp: “Đội trưởng đâu rồi?!”
Diêu Nhiếp nói: “Bị Li Vẫn bắt mất rồi!”
Thiên Cơ nghe xong liền sợ hãi biến sắc: “Không xong! Đội trưởng chính là Thiếu Điển, một mình anh ấy có thể thay cho mười tế phẩm đấy!” Thiếu Điển là tổ tiên chung của Hoàng Đế (3) và Viêm Đế (4), là cội nguồn của dân tộc Hoa Hạ (5) nổi tiếng. Vừa là người, vừa là Thần.
Đang nói, đất trời bỗng nhiên đổi sắc, ánh nắng bị mây đen che khuất, bóng tối bao trùm đất trời.
Mọi người chìm trong hoảng loạn: “Thôi xong rồi! Bị Hí đã thức tỉnh, Địa ngục Tu La đã hiện thế!”
Cùng với sự chìm xuống của mảng lục địa cuối cùng, tuyên bố loài người đã bị diệt vong, tận thế đã đến…
………………………….
“Ha ha ha!” Li Vẫn cười đến điên dại, mong ước ấp ủ mấy trăm năm qua rốt cuộc cũng đã đạt được, người kia đã trở về bên cạnh mình!
Những đội viên còn sống sót của Hình trinh U đội quỳ trên mặt đất, đau đớn tột cùng. Cho dù bọn họ còn sống, cũng chẳng còn nơi nào cho bọn họ dừng chân, huống chi người thân bạn bè của họ đều đã ra đi mãi mãi…
Diêu Nhiếp nghĩ đến bố mẹ mình, vùi đầu vào lòng Nhai Xế khóc không thành tiếng.
Chỉ có Thiên Cơ là xem như bình tĩnh, hắn cắn răng nói với Diêu Nhiếp: “Chuyện đã đến nước này, cho dù là nghịch thiên cũng phải thử xem sao! Cứu rỗi thế giới này, loài người và đội trưởng, liền nhờ cả vào cậu, Tiểu Diêu!”
Diêu Nhiếp ngay lập tức ngẩng đầu. Gấp gáp hỏi: “Còn có thể cứu vãn được sao?!”
Thiên Cơ nói: “Cậu còn nhớ khối Ngọc bội Song Ngư ở thành cổ Lâu Lan dưới lòng đất trước đây không?”
Diêu Nhiếp gật đầu, quả nhiên mảnh ngọc bội đã rơi vào tay Hình trinh U đội.
Thiên Cơ nói tiếp: “Sau khi nghiên cứu, chúng tôi phát hiện ra nó là một cỗ máy thời gian, không chỉ có thể sao chép ra những thứ trong khoảng thời gian khác nhau, mà còn có thể làm cho chúng tồn tại trong cùng một không gian, thậm chí có thể làm cho thời gian trôi đi hoặc quay lại. Nhưng làm thế chính là nghịch thiên, nếu bình thường thì nhất định không thể làm! Nhưng chuyện đã đến nước này, đó cũng là cách cuối cùng!”
Diêu Nhiếp bỗng hiểu ra: “Ý của anh là…”
Thiên Cơ gật đầu: “Đúng vậy, tôi sẽ điều khiển Ngọc bộ Song Ngư làm cho thời gian quay ngược đến trước khi đội trưởng bị bắt, cậu phải nắm lấy cơ hội tiêu diệt Li Vẫn. Chỉ có cậu mới có thể làm được, bởi vì cậu là Trảm Tiên kiếm!”
Diêu Nhiếp phấn khích: “Móa! Thì ra ông đây chính là siêu anh hùng giải cứu thế giới nha! Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao cho!”
Thiên Cơ gật đầu, móc Ngọc bội Song Ngư ra khỏi túi áo.
Diêu Nhiếp há hốc mồm, chẳng lẽ đó là túi thần kì của Doraemon sao? Cái túi bé thế sao có thể nhét cả khối Ngọc bộ Song Ngư cao tận hai mét vào nhỉ?
Thiên Cơ thúc giục: “Việc này không thể chậm trễ thêm nữa, cậu mau đi đi.”
Nhai Xế lo lắng: “Ta đi với em!”
Thiên Cơ ngăn lại: “Ngọc bội Song Ngư chỉ có thể cho một người sử dụng, giờ đây cậu nên tin tưởng vào người yêu của mình.”
Đồng tử màu vàng sẫm của Nhai Xế tràn ngập lo lắng, Diêu Nhiếp khẽ cắn một cái lên miệng hắn rồi nói: “Yên tâm, em chắc chắn sẽ thành công mà, em vẫn chưa được làm với cơ thể thật sự của anh nha, chờ đến khi giải quyết xong hết mọi chuyện, chúng ta hãy làm luôn một ngày một đêm đi!”
Nhân lúc Nhai Xế ngây người ve vuốt môi, Diêu Nhiếp nhấn công tắc của Ngọc bội Song Ngư: “Wow ka ka ka ~ ông đây rốt cuộc cũng xuyên không rồi!”
………………………………………
Diêu Nhiếp mở mắt ra, mọi chuyện quả nhiên đã quay về trước khi đội trưởng bị bắt.
Hỗn Nguyên Tiên rạch mở kết giới đang giam giữ Nhai Xế. Li Vẫn vươn tay tóm lấy Hỗn Nguyên Tiên, đang định kéo đội trưởng qua. Diêu Nhiếp đã vội vàng xông lên, đẩy đội trưởng ra.
Li Vẫn bị cản trở, giận tím mặt, tung một chưởng nện vào lồng ngực của Diêu Nhiếp. Cảnh tượng này vừa vặn lại bị Nhai Xế mới vửa nhảy ra từ trong kết giới thấy được, hắn gầm lên một tiếng, phun Trảm Tiên kiếm ra xông về phía Li Vẫn.
Đến giờ phút này, Li Vẫn cũng chẳng thèm bận tâm gì đến tình cảm huynh đệ nữa, hắn cười nhạo: “Chỉ bằng cái thanh kiếm nát này mà cũng đòi giết ta à? Đúng là không biết tự lượng sức!” Nói xong, tay hắn vung lên, hất văng Trảm Tiên Kiếm xuống đất. Móng vuốt màu xanh lam phủ trên đỉnh đầu Nhai Xế.
Diêu Nhiếp mắt thấy sinh hồn của người yêu sắp bị lấy đi mất, tình thế vô cùng nguy cấp, anh không biết lấy dũng khí từ đâu, nhặt Trảm Tiên kiếm trên mặt đất lên rồi xông thẳng đến chỗ Li Vẫn. Li Vẫn hoàn toàn không coi anh ra gì, cũng không thèm né tránh.
Trong nháy mắt khi Trảm Tiên Kiếm tiếp xúc với Li Vẫn, một vầng sáng màu vàng bỗng bao lấy Diêu Nhiếp và thanh kiếm. “Kiếm nhân” cuối cùng cũng thức tỉnh phát uy!
Li Vẫn không dám tin nhìn xuống cơ thể của chính mình, hắn hoàn toàn không ngờ được, một thanh kiếm cũ nát đã không còn Kiếm linh lại có thể đâm vào người mình.
“A!!” Một tiếng thét thê lương vang lên, Trảm Tiên kiếm đâm vào thân thể Li Vẫn.
Tay Diêu Nhiếp càng thêm ra sức, đâm Trảm Tiên kiếm vào thật sâu: “Xuống địa ngục đi!”
Li Vẫn đã không còn Ngọc Đế che chở, nếu chết đi chắc chắn sẽ rơi vào địa ngục Vô Gián.
“Thỉnh thủ hạ lưu tình!” Đúng lúc này, không trung bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ, ánh sáng bốn phía đột nhiên tối hẳn đi.
“Lão Đại?!”
“Đại ca?!”
Chỉ thấy trong bóng tối, xuất hiện một bóng người. Diêu Nhiếp không nhìn rõ bộ dáng của hắn, nhưng lại bị oán tà khí mãnh liệt trên người hắn trấn áp đến mức không thể động đậy.
Bị Hí ôm lấy Li Vẫn đang hấp hối nói với đội trưởng: “Ta nguyện cùng Li Vẫn vĩnh viễn trấn tại Tu La Tràng, suốt đời suốt kiếp sẽ không hiện thế. Xin hãy tha cho hắn một mạng.”
Nói xong, cũng không quan tâm bọn họ có đồng ý hay không, liền ôm lấy Li Vẫn biến mất.
Cho đến thật lâu sau, Diêu Nhiếp vẫn còn nhớ như in cảnh tượng cuối cùng kia. Li Vẫn tuy đang hấp hối, nhưng vẻ mặt si mê nhìn Bị Hí lại vô cùng mãn nguyện. Anh nghĩ, Li Vẫn là cam tâm tình nguyện vĩnh viễn ở bên cạnh Bị Hí tại Tu La Tràng. Chỉ cần có tình yêu, cho dù là Luyện ngục cũng tốt hơn thiên đường…
……………………………….
“Hả? Cái gì?! Đã xong hết rồi sao?! Không cho bọn tôi cơ hội lên sân khấu luôn hả?” Đám Tam Vô cuối cũng cũng giải quyết xong đám cương thi rồi xông vào, không ngờ hết thảy đã trần ai lạc định. Loài người đã thoát khỏi thảm họa tận thế.
Đáng tiếc ngoài Trung Quốc và một số khu vực ở châu Phi ra, gần như đã không còn ai sống sót.
Đội trưởng nói: “Đi thôi, còn rất nhiều chuyện phải giải quyết đấy.” Công tác xây dựng lại sẽ rất nặng nề đây.
Diêu Nhiếp ôm lấy thắt lưng Nhai Xế: “Đi, chúng ta về nhà thôi!”
Nhai Xế nhìn Diêu Nhiếp thật sâu, nhà ư? Hắn thích từ này.
“Ừ, về nhà!”
…………………………….
Đại hồng thủy đã rút đi, động đất cũng đã ngừng. Mây đen đã tan đi, mọi người ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời.
“A? Đó là?”
“UFO?!”
“Siêu nhân?!”
“Người ngoài hành tinh cứu Trái Đất?!”
Nhai Xế cõng Diêu Nhiếp bay lượn trên không trung. Diêu Nhiếp nói: “Em cuối cùng cũng nhận ra là quên cái gì rồi…”
Đội trưởng và Thiên Cơ cưỡi trên đĩa bay đuổi theo: “Khốn khiếp! Các người đem cơ thể của X đi đâu thế hả?!”
Nhai Xế đột nhiên nói với Diêu Nhiếp: “Em đã nói là đêm nay sẽ cùng anh đại chiến một ngày một đêm rồi nhé, bây giờ chúng ta về nhà thực hành luôn đi!”
Diêu Nhiếp sửng sốt, chẳng phải chỉ có mỗi mình mình xuyên không thôi sao? Lúc ấy anh đã tính trước rồi, dù sao cũng chỉ có mỗi mình anh xuyên không, sẽ không nhất thiết phải thực hiện lời hứa. Không ngờ đến cuối cùng vẫn chạy không thoát…
“Yamete~~…” Từ xa xa truyền đến một tiếng hét vô cùng thảm thiết.
……………………………….
Câu chuyện của họ đã kết thúc, thế nhưng những chuyện siêu nhiên kỳ lạ trong hiện thực vẫn không hề chấm dứt. Có lẽ, ở ngay bên cạnh bạn, cũng đang có một sự việc siêu nhiên nào đó đang xảy ra…
………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
Diêu Nhiếp: Thế này là kết thúc rồi đó hả? Phim cũng được ấn định luôn rồi à?! Hại não quá đi?!
Nhai Xế: Tại sao khí thế của ta hôm nay lại yếu như vậy?!
Tác giả: … Bởi vì diễn viên chính hôm nay là bé gái nhà cậu đấy thôi. Muốn cho cậu ta thể hiện bản lĩnh đấy mà!
Tiểu hồ ly: Sao ta lại không được lên sân khấu?
Tác giả: Mi ở nhà trông trẻ rồi còn gì… Đừng giận mà, bộ sau sẽ tìm mi làm diễn viên chính.
Tiểu hồ ly: Thật không?!
Tác giả ngoái mũi: …. Bộ tiếp theo sẽ nói sau
Từ đầu năm đã bắt đầu phát hành theo kỳ, cũng gần năm tháng rồi. Rốt cục cũng đã hoàn thành bộ truyện dài nhất của tôi rồi.
Vốn tôi định viết đủ năm trăm nghìn chữ, nhưng JJ cũng không chịu thua kém, cứ đơ mãi, đơ đến mức tôi chả muốn làm nữa, rất là đả kích lòng nhiệt huyết nha. Nếu không nhờ có các đồng chí luôn ủng hộ, thì chắc là lúc viết được một nửa đã bỏ quên luôn rồi.
Nhân đây cảm ơn các đồng chí đã để lại phản hồi cho tôi, mua V, bỏ phiếu (đánh giá) và đọc các bài viết của tôi. Đặc biệt là các đồng chí đã tìm ra lỗi và góp ý cho tôi, đặc đặc biệt cảm ơn Lão Hương Cô, luôn tìm lỗi sai giúp tôi, vất vả cho cô rồi. Hôm nay lại tìm lỗi sai lần cuối cho tôi nhé?
Bao gồm cả ngoại truyện, câu chuyện này coi như đã kết thúc thật rồi. Tùy chỉnh in ấn sẽ được mở vào thứ 6. Mời các đồng chí muốn in ấn, tối thứ sáu hãy quay lại đọc một chương nữa đi.
Có lẽ các đồng chí cảm thấy kết thúc quá vội vàng, nhưng mà kết thúc này tôi đã ấp ủ lâu rồi. Có lẽ sẽ có thêm một chương bổ sung… Nhưng mà tất cả chỉ là kế hoạch mà thôi.
Rốt cục cũng được thở phào một hơi, liên tiếp mấy ngày trong năm tháng, áp lực còn lớn hơn núi nha, có hay không?!
Về phần cái hố tiếp theo ở chỗ nào… Chờ đến lúc JJ không đơ nữa sẽ làm tiếp… Hy vọng sẽ không đợi đến tận thế.
Cuối cùng của cuối cùng, tôi biết là không thể nào không có đạo văn được, nhưng mà xin vị Đồng Hài đạo văn nên đạo thêm lần nữa đi, bởi vì lúc tôi đọc lại bản thảo in ấn đã sửa lại rất nhiều BUG (lỗi), cho nên hãy sửa lại đi.
………………………………………………………………………..
(1) Tác giả viết là 香香购买 Hương hương cấu mãi, hương là mùi thơm, còn cấu mãi là mua.. @@ T không hiểu lắm nên để là “có mùi thơm”, ai biết thì chỉ t với nhé. ))))))))
(2) Thiếu Điển: (chữ Hán: 少典) theo truyền thuyết là phụ thân của Hoàng Đế và Viêm Đế. Mọi người vào đây tìm hiểu thêm nhé.
(3) Hoàng Đế: Hoàng Đế, còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, là một vị vua huyền thoại và anh hùng văn hoá Trung Quốc, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán.
(4) Viêm Đế: Thần Nông, còn được gọi là Viêm Đế (炎帝) hay Ngũ Cốc Tiên Đế là một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một anh hùng văn hóa Trung Hoa.
(5) dân tộc Hoa Hạ: dân tộc Hán ngày nay.
Ps: Thế là đã hoàn chính văn sau bao tháng ngày lê lết và chờ đợi *tung tym tung bông*