Xuân Điều như sét đánh ngang tai, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc nàng còn nhỏ ở quê nhà từng trải qua ôn dịch, chuyện khác thì không nhớ, chỉ nhớ rõ từng người lần lượt ngã xuống như gặt lúa.
"Đại phu hẳn là đang nói đùa? Sao là bệnh dịch được chứ?" Tiểu Đồng hỏi.
Đại phu nói: "Loại chuyện này sao có thể nói giỡn, không tin các ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút.
Thái Y Thự đã được bố trí ở Quảng Tế Phương rồi."
"Là chùa Thanh Long ư? Có thể nhầm hay không?" Xuân Điều nói.
"Không nhầm đâu, chính là chùa Thanh Long," đại phu nói, "Khu bệnh Bi Điền trong chùa hôm trước thu nhận một đám lưu dân, ban đầu không biết là bệnh dịch, lúc phát hiện thì đã lây lan rồi, mấy tăng nhân trong chùa đều bị nhiễm phải."
"Vậy làm sao đây..." Xuân Điều sắp khóc rồi.
Đại phu nói: "Lão phu viết một phương thuốc, các ngươi mau chóng đi bốc thuốc, nếu muộn thì nói không chừng không mua được mấy dược liệu đó đấy.
Viện cũng phải khóa lại, để lại nhiều nhất một hai người chăm sóc..."
Lão đại phu căn dặn từng việc cần chú ý, lại hỏi: "Ngoài trừ nàng ấy còn có ai đến chùa Thanh Long nữa?"
Xuân Điều nói: "Còn có nô tỳ.
Nhưng chưa phát hiện ra điều gì."
"Không phải ai cũng sẽ nhiễm, ngươi tạm thời đừng lo lắng," đại phu nói, "Nhưng ngươi cũng phải cách ly, không thể tiếp xúc với người khác, y phục chén bát phải chưng lên."
Xuân Điều gật đầu: "Ta dù sao cũng phải chăm sóc cô nương."
Sau khi đại phu đi không lâu, Tùy Tùy tỉnh dậy, nhìn Xuân Điều bên mép giường.
Hai mắt Xuân Điều sưng như quả hồ đào, giọng nghẹn ngào: "Cô nương khỏe hơn chút nào chưa? Có muốn dùng chút cháo không?"
Tùy Tùy cười với nàng: "Ngươi ở sương phòng, đừng vào phòng ta, thuốc và cơm canh đặt ngoài cửa, ta tự lấy là được."
Xuân Điều cầu xin: "Cô nương..."
"Ban nãy ta ngủ không sâu, lời đại phu nói đều nghe thấy rồi," thanh âm Tùy Tùy có chút yếu ớt mất tiếng, "Mặc kệ có phải bệnh dịch hay không, hiện tại ngươi vẫn chưa nhiễm, đừng đến quá gần ta...!Ta là kẻ thô kệch, có thể tự chăm sóc bản thân..."
Biết mình có thể đã nhiễm bệnh dịch, Tùy Tùy lại có chút dở khóc dở cười, nàng nghĩ tới ở Trường An có thể gặp phải nhiều nguy hiểm, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện này.
Nàng nhiều năm tập võ, xương cốt thân thể rất tốt, cũng rất khi nhiễm phong hàn, chỉ có đau đầu nhức óc thì ngủ một đêm liền khỏe ngay.
Nàng cũng từng gặp phải ôn dịch trên chiến trường, khi đó nàng còn là một Bách Phu trưởng, trong binh doanh không ít người nhiễm, nàng lại chẳng sao cả.
(Ji: Một chức vụ trong quân đội cổ đại, điều hành khoảng quân)
Nàng cũng không cảm thấy mình sẽ chết ở đây, nàng còn phải về Hà Sóc xử lý Tiêu Đồng An và Tiết Chất, kẻ xúi giục Trần Vương hại chết Hoàn Diệp vẫn chưa bị báo ứng, nàng sẽ không chết.
Khi nàng còn nhỏ có một cao nhân xem mệnh cho nàng, nói là thiên sát tinh nhập mệnh cách, trời sinh mang mệnh cô độc.
Mệnh nàng rất cứng, chết ai cũng không chết nàng.
Nhưng Xuân Điều lại không nhịn được, khóc "Oa" lên một tiếng: "Cho dù cô nương thế nào, nô tỳ đều bên cạnh người..."
Tùy Tùy cười nói: "Thân thể nhỏ nhắn của Xuân Điều tỷ tỷ còn không bằng ta đâu, nếu ngươi ngã xuống, ta không thể chăm sóc nổi hai người."
Xuân Điều lau nước mắt, vừa giận vừa buồn cười: "Đến lúc này rồi cô nương còn có lòng dạ nói đùa! Dù sao nô tỳ sẽ không rời cô nương nửa bước, cô nương hết bệnh thì cứ đánh chửi nô tỳ đi." Thế nào đi nữa nàng ấy cũng không có sức để dỗ dành nàng.
Tùy Tùy biết tính cách của nàng, cũng không tiếp tục khuyên, chỉ hỏi: "Khóa viện rồi sao?"
Xuân Điều nói: "Phúc bá đã khóa viện rồi, bọn Tiểu Đồng muốn ở lại, bị nô tỳ đuổi đi rồi."
Tùy Tùy gật đầu: "Vậy thì tốt."
Xuân Điều lại nói: "Phúc bá đã phái người đến Vương phủ bẩm báo điện hạ, cô nương đừng sợ, an tâm nghỉ ngơi cho khỏe, đợi hết bệnh rồi, điện hạ nhất định sẽ đến xem người..."
Lời nói này ngay cả bản thân nàng cũng không tin.
Lúc này Tùy Tùy mới nhớ tới một chuyện, có điều Hoàn Huyên biết hay không cũng không làm được gì, hắn triệu Cao ma ma về Vương phủ, tức là quyết định không để ý tới nàng nữa, có lẽ do lễ Thượng Nguyên gặp được Nguyễn Nguyệt Vi, đã khiến hắn hiểu ra chung quy hàng giả không thể thay thế được người trong lòng, xem nàng như niềm an ủi cuối cùng lại là uống rượu độc giải khát, tự lừa mình dối người.
(Ji: 饮鸩止渴 - ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau; lợi bất cập hại)
Phúc bá vẫn chưa phái hạ nhân đến Vương phủ, ông an bài mọi chuyện trong Sơn Trì Viện thỏa đáng, rồi tự mình chạy một chuyến.
Thứ nhất trong phủ có người bị nhiễm bệnh dịch không phải việc nhỏ; thứ hai dù cho Lộc Tùy Tùy thất sủng, nhưng vẫn là ngoại trạch phụ của Tề Vương, bị bệnh nặng cũng phải bẩm báo một tiếng, ngày thường ông ăn không ít chim cút thịt dê nướng của Lộc cô nương, nghĩ bản thân còn tính được Tề Vương yêu thích, nói không chừng có thể xem tình hình mà giúp nàng nói vài lời tốt.
Nhưng Phúc bá còn chưa vào được cửa lớn của Vương phủ, đã chạm phải cái đinh mềm ở cửa.
(Ji: Bị từ chối một cách lịch sự)
Thị vệ nhận ra ông, cười hàn huyên hai câu, rồi nói: "Điện hạ đang bận rộn, lúc này e là không tiện gặp lão nhân gia ông, có lời gì ông để lại trước, đợi điện hạ hết bận, ta giúp ông bẩm báo."
Phúc bá sao mà không nghe ra đây là đang qua loa lấy lệ, kiên trì nói: "Chuyện này dăm ba câu không thể nói rõ, nếu điện hạ thuận tiện hỏi tình hình ở Thường An phường, tiểu huynh đệ không đáp được, chỉ sợ điện hạ sẽ không vui, ngược lại liên luỵ đến tiểu huynh đệ.
Làm phiền tiểu huynh đệ thông báo một tiếng."
Nói rồi muốn hành lễ.
Thị vệ vội vàng tránh đi: "Lão nhân gia ông không phải làm ta tổn thọ sao!"
Nói rồi thở dài: "Ông cũng không phải người ngoài, vậy ta nói thật với ông, ngày trước điện hạ đã có lệnh, hết thảy tin tức bên kia của các ông đều không cho bẩm báo, chuyện bệnh dịch lão nhân gia ông tự xem mà xử trí đi, nên báo quan thì báo quan, nên khóa viện thì khóa viện, cẩn thận đừng để lây lan.
Chuyện bên kia điện hạ rõ ràng không muốn để ý tới nữa rồi."
Phúc bá nói: "Vậy làm phiền tiểu huynh đệ bẩm báo với Cao tổng quản một tiếng."
Giao tình giữa Cao Mại và ông không tồi, trước mặt Tề Vương điện hạ cũng có thể nói được mấy câu, không gặp được điện hạ, gặp ông ta cũng được.
Thị vệ nói: "Không dối gạt ông, Cao tổng quản đã đi tuần tra trang viên trong kinh thành và vùng ngoại ô rồi."
"Vậy Cao ma ma đâu?" Phúc bá lại hỏi.
"Thật đúng là không khéo," thị vệ nói, "Cao ma ma cũng theo cùng, về Lam Điền thăm cháu trai rồi."
"Quan thống lĩnh và Tống Phó thống lĩnh đâu?" Phúc bá vẫn không cam lòng, "Mã Trung Thuận dù sao cũng phải ở lại chứ?"
Thị vệ nói: "Mã Trung Thuận cùng Cao tổng quản đến kinh thành và ngoại ô rồi, hai vị thống lĩnh cũng có việc vặt, không ở trong phủ.
Thỉnh lão nhân gia ông về cho, đợi Cao tổng quản trở về, ta sẽ nói chuyện này cho ông ấy."
"Lần này Cao tổng quản phải đi mấy ngày thế?" Phúc bá hỏi.
Thị vệ nghĩ ngợi rồi nói: "Tuần tra trang viên trong kinh thành và vùng ngoại ô một vòng, dù sao cũng phải mất mười ngày đấy."
Phúc bá không biết làm thế nào, lưỡng lự ngoài cửa một lúc, chỉ đành phải trở về Sơn Trì Viện.
......
Bệnh tình của Tùy Tùy lúc tốt lúc xấu, có khi sáng sớm nhiệt độ hạ xuống, nhìn có vẻ sắp khỏe, nhưng tới trưa lại sốt lên, cuối cùng còn nghiêm trọng hơn hôm trước.
Thuốc cứ một chén một chén rót vào, lại mảy may không có hiệu quả.
Lần này ngay cả bản thân nàng cũng bất ngờ, nàng chưa từng bị bệnh nặng, toàn thân trên dưới vừa đau vừa mỏi, xương cốt đều tựa như muốn tan chảy.
Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây?
Ý niệm vừa nghĩ tới, tựa hồ cũng là lẽ đương nhiên.
Thân thể nàng cũng làm từ máu thịt, cũng không phải thật sự là sát thần, người khác bị bệnh chết, nàng cũng sẽ bị bệnh chết.
Những kẻ chết dưới lưỡi kiếm của nàng, chẳng lẽ mỗi người đều đáng chết sao? Quả báo thích đáng thôi.
Điều kỳ lạ chính là, nàng không hề khổ sở, thậm chí cảm thấy nhẹ nhõm, tựa như vốn dĩ có một con đường dài đằng đẵng, không nhìn điểm cuối, nhưng đi được nửa đường, đột nhiên có người nói với nàng, không cần tiếp tục tiến lên nữa, có thể trút bỏ gánh nặng trên vai rồi.
Chỉ là thù của Hoàn Diệp chỉ mới báo một nửa, cục diện ở Hà Sóc có chút nan giải, nàng lo lắng Đoạn Bắc Sầm không ứng phó nổi, còn có quân đội nữ nàng tự mình thành lập kia, dưới trướng tướng lãnh khác chỉ sợ không yên ổn.
Nàng nói với Xuân Điều: "Ta còn thiếu cửa hàng son phấn Thường gia hai tấm lụa, đã chuẩn bị xong trong tủ, nếu ta có bất trắc gì, ngươi cho người giúp ta đưa đi, giao cho điếm hỏa có vết sẹo trên chân mày kia."
Nàng phòng ngừa bản thân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã chuẩn bị trước bức thư viết bằng mật văn trên lụa cho Đoạn Bắc Sầm, sắp xếp chuyện hậu sự cùng việc ở Hà Sóc.
Xuân Điều gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng: "Đại phu này e là tên lang băm rồi, uống theo phương thuốc của hắn hai ngày, sao vẫn chưa khỏe vậy?"
Tùy Tùy cười cười: "Vốn dĩ bệnh dịch không dễ trị."
Xuân Điều nói: "Nhất định là đại phu kia vô dụng, nếu có thể mời y quan Thái Y Thự đến thì tốt rồi..."
Vốn dĩ lúc cô nương nhà bọn họ được sủng ái, đừng nói là y quan Thái Y Thự, chỉ cần Tề Vương đặt trong lòng, chỉ sợ cũng có thể mời được ngự y Thượng Dược cục đến, nhưng nay...
Tùy Tùy cười lắc đầu, nàng thường đối phó với bệnh dịch ở quân doanh, biết được nếu đổi phụng ngự trong cung tới, cũng chỉ là mấy phương thuốc này.
"Ngươi đừng quên đưa lụa gấm đến cửa hàng son phấn Thường gia đấy," Tùy Tùy nói, "Ta không muốn thiếu tiền người ta...!Ngăn tủ thứ hai, đã gói xong."
Xuân Điều rưng rưng nói: "Cô nương yên tâm, nô tỳ đã nhớ rõ."
Tùy Tùy gật đầu, mệt mỏi khép mắt, chỉ nói mấy câu, nàng cũng có chút buồn ngủ rồi.
Xuân Điều lặng lẽ vắt khăn lạnh đắp trên trán nàng, rồi dùng bông tơ ẩm chấm lên đôi môi khô cằn của nàng.
Mấy ngày ngắn ngủn, gương mặt cùng hốc mắt của nàng đều hóp vào, thỉnh thoảng mở mắt, trong mắt cũng không còn thần thái như xưa, Xuân Điều không dám nhìn nàng nhiều, sợ bản thân lại không nhịn được mà rơi lệ.
Nàng chỉ có thể lặng lẽ niệm kinh Phật trong lòng, khẩn cầu Phật Tổ phù hộ cô nương nhà nàng vượt qua khổ ải này.
Nhưng chuyện không như mong muốn, sau giờ ngọ nhiệt độ của Tùy Tùy lại tăng cao.
Trái tim nàng vừa thư thả, vốn dĩ bệnh tình đã miễn cưỡng được áp xuống lại ập đến như dời non lấp biển, dường như muốn trả lại phần của hơn hai mươi năm qua.
Đến chạng vạng, ý thức của nàng đã không còn rõ ràng, thậm chí còn run rẩy.
Xuân Điều nghe nàng thì thầm trong miệng, đưa tai đến gần: "Cô nương nói gì vậy?"
Tùy Tùy nhắm chặt hai mắt, chỉ khẽ gọi "Điện hạ", một tiếng lại một tiếng.
Nước mắt Xuân Điều chảy tràn mi, chạy vào viện tử, vừa khóc vừa đập cửa.
Ngoài viện lúc nào cũng có người gác, nghe nói Lộc cô nương không khỏe, vội vàng đi tìm Phúc bá.
Phúc bá lập tức chạy tới.
Xuân Điều cách cánh cửa mà khóc nói: "Phúc bá, cô nương nhà ta nói thế nào không có công lao cũng có khổ lao, chăm chỉ tận tâm hầu hạ điện hạ, dù người không cần nàng ấy nữa, tốt xấu cũng là một mạng người mà...!Cầu xin lão nhân gia ông, cứu mạng cô nương nhà ta, nô tỳ dập đầu với ông, mong ông sống lâu trăm tuổi."
Nói rồi quỳ rạp xuống đất, cách cánh cửa bắt đầu dập đầu "bộp bộp".
Phúc bá nghe xong cũng chua xót không thôi, ông cũng coi như là nhìn điện hạ trưởng thành, tuyệt đối không ngờ tới ngài lại tàn nhẫn như thế.
"Xuân Điều cô nương đừng vội, đã cho người đi thỉnh đại phu, lão nô đến Vương phủ ngay."
Giờ này tiếng trống cuối ngày đã vang, Phúc bá cũng không rảnh lo có thể gặp phải Kim Ngô vệ hay không, dắt ngựa phi nhanh đến thành Bắc.
Tới gần Bình Khang phường, một chiếc xe ngựa rèm gấm bánh xe màu son chạy ra từ phường, Phúc bá chỉ cảm thấy chiếc xe kia nhìn quen mắt, đang suy nghĩ, một người vén màn xe lên nhô đầu ra: "Không phải Phúc bá sao, vội vã đi nơi nào thế?"
Trong xe lại là Dự Chương Vương Hoàn Minh Khuê.
Phúc bá trước đây làm việc trong Vương phủ, Dự Chương Vương thường xuyên tới tìm Tề Vương, ông cũng quen biết hắn.
Chuyện trong phủ không nên nói với người ngoài, nhưng ông biết mình đến Vương phủ tìm Tề Vương điện hạ, rất có thể lại bị thị vệ ngăn ở ngoài, chuyện liên quan đến mạng người, cũng đành bất chấp quy củ, ông cắn chặt răng, nói chuyện Lộc Tùy Tùy bệnh nặng sắp không được với Dự Chương Vương.
Hoàn Minh Khuê giật mình, vẻ bất cần đời ngày thường không còn nữa: "Điện hạ nhà ngươi đâu?"
Phúc bá muốn nói nhưng do dự: "Điện hạ bận rộn, hai tháng nay không lo được đến chuyện bên Thường An phường."
Hoàn Minh Khuê tính toán thời gian, hai tháng trước chính là lễ Thượng Nguyên, nghĩ tới lời kia của hắn đã ảnh hưởng rồi.
Nhưng hắn không đoán được Hoàn Huyên quyết tuyệt như vậy, người ta sắp hương tiêu ngọc vẫn, hắn còn có thể ngồi yên không nhìn đến.
Hắn thở dài nói: "Chuyện này cũng là ta không tốt, ngươi yên tâm."
Nói rồi cởi ngọc bài bên hông xuống, giao cho hầu cận: "Ngươi mang yêu bài của ta đến Thái Y Thự thỉnh y quan, lập tức đến Thường An phường, một khắc cũng đừng trì hoãn."
(Ji: Yêu bài - một loại giấy tờ tùy thân được các quan chức thời xưa đeo hàng ngày; hầu hết được làm bằng chất liệu quý như vàng bạc, ngọc, gỗ quý, hoa văn chạm khắc tinh xảo, sống động, hình dáng đa dạng, mang đậm nét văn hóa)
Lại hướng sang Phúc bá nói: "Bổn vương theo ngươi đến Tề Vương phủ một chuyến."
Trong lòng Phúc bá an tâm một chút, dù thế nào cứu người trước rồi nói sau, xong việc bị phạt cũng nhận.
Tới Tề Vương phủ vừa hỏi, thị vệ lại nói sau giờ ngọ Tề Vương điện hạ đã bị Thiên tử triệu đến Bồng Lai cung, có lẽ phải dùng xong bữa tối mới có thể trở về.
Hoàn Minh Khuê nói với Phúc bá: "Ngươi về Thường An phường trước đi, có y quan qua đó chẩn trị, không cần quá lo lắng.
Bổn vương vào cung tìm điện hạ nhà ngươi."
Hắn biết Hoàn Huyên có chút quan tâm nữ tử Lộc thị kia, dù là vì xem nàng thành thế thân hay là nguyên nhân khác, nữ nhân đầu tiên luôn có chút bất đồng, tuy rằng nàng nhiễm bệnh dịch, Tề Vương không thể đến gặp nàng, nhưng nếu như nàng đã chết mới cho hắn biết, sợ là sẽ để lại tiếc nuối cả đời.
Phúc bá cảm tạ, lập tức quay về thành Nam.
Hoàn Minh Khuê ra roi thúc ngựa đến Bồng Lai cung.
Cũng may Hoàng đế cho hắn đặc quyền xuất nhập cung cấm bất cứ lúc nào, sau khi hắn nghe ngóng từ thị vệ, biết được Tề Vương đang nghị sự ở Duyên Anh điện, lập tức tiến quân thẳng tới.
Tới Duyên Anh điện, hắn lại không thể đi vào, chỉ có thể chờ ngoài điện.
Trong điện ngoại trừ Hoàng đế cùng Tề Vương, còn có Thái Tử cùng thần tử đắc lực liên can, Hoàn Minh Khuê không biết điều cỡ nào, cũng không thể xông vào lúc Hoàng đế cùng quần thần đang thảo luận chính sự.
Trong Duyên Anh điện, hoàng đế cùng quần thần thương nghị lại chính là chuyện ôn dịch vùng ngoại thành.
Nguyên nhân gây ra dịch bệnh là do lũ lụt ở Quan Trung, sau thiên tai thì dịch bệnh hoành hành, có lưu dân đem bệnh tới kinh thành và vùng lân cận, chùa Thanh Long tiếp nhận chữa trị cho mấy lưu dân đều là những người tha hương tị nạn.
Trước mắt chùa Thanh Long đã phong tỏa, toàn bộ ngôi chùa làm khu bệnh dịch tạm thời, nhưng khó bảo đảm sẽ không lây lan vào trong kinh thành.
Thần Dực quân của Hoàn Huyên có một đội đóng quân ở kinh thành và vùng lân cận, quân đội xưa nay là nơi dễ lây lan ôn dịch nhất, vì thế Hoàng đế cũng triệu hắn tới.
Hoàn Minh Khuê đợi ngoài điện ước chừng một canh giờ, trời đã tối hoàn toàn, mới chờ được Hoàn Huyên đi ra từ Duyên Anh điện.
Hắn lập tức nghênh tiếp.
Hoàn Huyên nhìn thấy hắn, sắc mặt liền khó coi, ngay cả nghênh tiếp cũng không muốn, lập tức lướt qua người hắn đi thẳng.
Hoàn Minh Khuê kéo tay áo của hắn: "Tử Hành..."
Hoàn Huyên nhướng mày: "Lục đường huynh có ý gì?"
Hoàn Minh Khuê nói: "Đệ nghe ta nói trước, Lộc thị..."
Sắc mặt Hoàn Huyên càng đen, cười lạnh đánh gãy lời hắn: "Lộc thị liên quan gì tới Lục đường huynh chứ?"
Hoàn Minh Khuê hết cách: "Đệ giận dỗi ta sau đi, trước hết nghe ta nói cho hết lời đã, Lộc thị bị bệnh nặng, sắp không ổn rồi."
Trong đầu Hoàn Huyên nháy mắt trống rỗng, hắn thậm chí đã quên so đo Hoàn Minh Khuê làm sao biết được chuyện này.
"Huynh nói Lộc thị làm sao?"
Hoàn Minh Khuê biết hắn hẹp hòi, sợ hắn hiểu lầm, vẫn nên giải thích: "Ta gặp được hạ nhân của đệ ở Sơn Trì Viện trên phố, mới biết được mấy ngày trước Lộc thị đến chùa Thanh Long nhiễm phải bệnh dịch, lúc này đã sắp không ổn rồi..."
Giọng hắn cũng có chút nghẹn ngào, tuy rằng chỉ có vài lần duyên phận gặp mặt, ngay cả lời nói cũng chưa được mấy câu, nhưng nghe nói tuyệt đại giai nhân như thế sắp hương tiêu ngọc vẫn, quả thực như cầm dao rạch tim hắn.
Không đợi hắn nói hết câu, Hoàn Huyên đẩy hắn ra một cái, bước nhanh ra ngoài cửa cung.
Nội thị ở phía sau hắn gọi: "Tề Vương điện hạ, bệ hạ mời điện hạ dời bước đến điện Thái Hòa dùng bữa..."
Hoàn Minh Khuê móc một thỏi bạc từ trong tay áo đưa cho nội thị kia: "Tề Vương điện hạ có việc gấp vội về phủ, không kịp bẩm báo với bệ hạ, phiền ngươi thay hắn thông báo."
Nội thị nhận bạc, mặt mày hớn hở: "Dự Chương Vương quá khách khí, đây là bổn phận của nô tài."
......
Hoàn Huyên phóng ngựa phi nước đại, nghe tiếng gió rít bên tai, trong lòng rối như tơ vò, không dám nghĩ tới kết quả xấu nhất.
Hai tháng này, hắn vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm bên Sơn Trì Viện, Lộc Tùy Tùy rõ ràng ăn ngon ngủ tốt, ngày ngày cưỡi ngựa bắn tên, nghiên cứu làm món ăn mới, ra ngoài dạo thị phường, có hắn hay không có hắn đều thanh thản dễ chịu như nhau, hắn nghe mà bực mình, mới thu lại tai mắt, triệu Cao ma ma về Vương phủ, cũng chỉ là muốn thấy nàng sốt ruột.
Mới mấy ngày, sao lại biến thành thế này?
Có lẽ tên Hoàn Minh Khuê kia cố ý trêu đùa hắn, đăng đồ tử kia không muốn thấy người khác tốt, cả ngày nhàn rỗi, là chuyện hắn có thể làm ra.
Thân thể Lộc Tùy Tùy tốt như vậy, sao có thể bệnh không dậy nổi, nói không chừng là cuối cùng nàng sốt ruột, mới cáo bệnh mời hắn.
Nhưng trong lòng hắn hiểu, nàng sẽ không làm chuyện như vậy, nàng là một thôn nữ ngay cả đòi sủng ái cũng không biết.
Trái tim Hoàn Huyên từng chút một trầm xuống, hắn không biết bản thân đến Sơn Trì Viện thế nào, tới trước cửa cũng không xuống ngựa, ô đầu môn vừa mở ra, chưa thấy rõ bóng dáng người gác cửa, hắn đã cưỡi ngựa vọt vào nội viện.
Hắn xuống ngựa trên đường mòn vào rừng phong, bước nhanh vào tiểu viện trong rừng sâu.
Trong viện đang thắp đèn, nhưng ánh đèn kia nhìn từ xa thật mờ nhạt yếu ớt, như sắp tắt bất cứ lúc nào.
Cuối cùng hắn đến trước cửa, Phúc bá đang canh giữ bên ngoài, thấy Hoàn Huyên liền cả kinh, hành lễ nói: "Sao điện hạ tới đây?"
Hoàn Huyên khẽ gật đầu, lời ít ý nhiều: "Mở khóa."
Phúc bá sợ hãi nói: "Điện hạ, Lộc cô nương bị bệnh dịch, y quan Thái Y Thự đã chẩn trị cho Lộc cô nương, điện hạ bảo trọng quý thể..."
Hoàn Huyên nói: "Không sao, mở khóa."
Phúc bá còn muốn nói gì nữa, Hoàn Huyên nói: "Không cần nói nữa, chỉ là bệnh dịch thôi."
Phúc bá không thể không tuân theo hắn, chỉ đành phải lấy chìa khóa ra, run run rẩy rẩy mở khóa đồng.
Hoàn Huyên đẩy cửa viện, lập tức đến phòng ngủ.
Xuân Điều đang trông coi y quan Thái Y Thự viết đơn thuốc, nghe thấy tiếng động của rèm cửa bèn ngẩng đầu lên, vừa thấy Hoàn Huyên, thiếu chút nữa sợ rớt cằm, ngay cả hành lễ vấn an cũng quên mất.
Hoàn Huyên cũng không cho là phạm thượng, hắn vừa vào phòng, ánh mắt đã khóa chặt trên người nữ tử sau màn lụa, trong đầu trống rỗng.
Y quan kia cũng nhận ra Tề Vương, ông thấy một thân vương tôn kính, thế mà lại đi vào viện tử của người bị bệnh dịch, không khỏi hoảng sợ, vội gác bút xuống hành lễ: "Lão hủ bái kiến Tề Vương điện hạ."
Hoàn Huyên hoàn hồn, nhận ra xung quanh còn có người khác, hơi gật đầu: "Tình hình thế nào? Thật sự là bệnh dịch sao?"
Y quan kia cau mày nói: "Nhìn bệnh trạng có chút giống, nhưng có lẽ chỉ là nhiễm phải gió độc, vừa rồi lão hủ châm cứu cho vị cô nương này, lại cho một đơn thuốc xông y phục, uống thuốc có thể ra mồ hôi, nhiệt độ cũng có thể hạ xuống, nếu tối nay không hạ xuống, chỉ sợ sẽ hung hiểm..."
Lời nói của đại phu đều thế này, sẽ không nói ra từ chết.
Hoàn Huyên nói: "Còn thỉnh thự thừa tạm ở xá hạ hai ngày, nhất định phải chữa khỏi cho người bệnh."
Dứt lời kính cẩn bái từ trên cao xuống: "Nhờ vào thự thừa."
Y quan vội tránh không nhận: "Điện hạ đa lễ, đây là bổn sự của lão hủ, lão hủ đi sắc thuốc."
Ban nãy ông thấy Tề Vương không màng dịch bệnh nguy hiểm mà tự mình đặt chân vào viện này, liền biết thân phận của nữ tử này không bình thường, lúc này thấy hắn thế mà lại tự mình hành đại lễ, trong lòng càng sợ hãi.
Hoàn Huyên gật đầu: "Làm phiền."
Quay sang nói với Xuân Điều: "Ngươi ra ngoài hỗ trợ."
Xuân Điều kinh ngạc không nói nên lời, đến lúc này mới hoàn hồn, biết Tề Vương đây là muốn đuổi mình đi, nhìn thoáng qua Tùy Tùy, lui ra ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hoàn Huyên đến mép giường, vươn tay vén màn lụa lên, phát hiện tay của mình lại khẽ run nhẹ.
Lộc Tùy Tùy nằm yên tĩnh trên giường, hai mắt nhắm chặt, mày hơi chau lại, như đang chìm trong ác mộng không thể tỉnh.
Một người xinh đẹp đến đâu bệnh nặng mấy ngày liên tục cũng không còn đẹp nữa.
Hốc mắt nàng lõm sâu, gương mặt vốn dĩ đầy đặn cũng hóp lại, còn gầy hơn cả lúc hắn mới phát hiện nàng ở trong núi, vết thâm dưới mắt nàng rất đậm, gương mặt đỏ ửng bất thường, đôi môi nàng vốn đầy đặn tươi mới như hoa tường vi đẫm sương, lúc này lại khô héo, phai sắc tróc từng lớp da.
Không đến hai tháng, thật giống như đã đổi thành một người khác.
Hắn không thể nói được trong lòng có cảm giác thế nào, chỉ là ngực bị đè nén sắp vỡ rồi.
Hắn nắm lấy tay nàng đang đặt trên chăn, lòng bàn tay nóng đến dọa người.
Hắn bất tri bất giác càng nắm càng chặt, tựa như nắm một vốc cát.
Nữ tử tựa hồ cũng cảm giác được điều gì đó, nhíu mày, đôi môi khẽ động.
Hoàn Huyên thấp giọng nói: "Tùy Tùy, có nghe thấy không?"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, kỳ thật hắn sớm biết tên nàng, chỉ là chưa từng gọi qua.
Lông mi Tùy Tùy khẽ run rẩy, ngay sau đó nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt rời rạc chậm rãi tụ lại trên khuôn mặt hắn, trong mắt bỗng nhiên có tinh thần: "Điện hạ..."
Hô hấp Hoàn Huyên tắc nghẽn.
Tùy Tùy đảo lại nắm lấy tay hắn, còn chặt hơn so với hắn, như kẻ chết đuối dùng hết toàn lực bắt lấy một khúc gỗ trôi.
"Điện hạ," gương mặt nàng tràn ngập ủy khuất, nước mắt tràn mi, "Sao bây giờ huynh mới trở về?"
Hoàn Huyên chỉ cảm thấy trái tim bị nàng bóp chặt.
"Huynh có biết ta vẫn luôn đợi huynh trở về hay không? Cứ đợi, đợi mãi..." Nàng gào khóc, gương mặt nhăn lại, nước mắt lăn xuống từng giọt từng giọt, không đẹp một chút nào.
Nhưng Hoàn Huyên không hề cảm thấy nàng khó coi, một tay ôm nàng vào ngực: "Ta đã trở về, không đi nữa, cũng không bắt nạt nàng."
Nàng thì thào gọi "Điện hạ", không có oán hận, chỉ có ủy khuất bất tận.
Nàng trở tay ôm hắn, như muốn khảm hắn vào máu thịt.
Hoàn Huyên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Lộc Tùy Tùy, sao nàng ngốc như vậy."
Ủy khuất nghẹn trong lòng không nói ra, lại giả vờ ra vẻ như không có việc gì, là bởi vì sợ bị hắn khinh thường sao? Kỳ thật trong lòng lại rất sợ hãi.
Thân thể Tùy Tùy bỗng cứng đờ, cánh tay ôm hắn buông xuống vô lực.
Nhưng Hoàn Huyên không phát hiện ra, chỉ ôm nàng thật chặt.
Hắn cũng không phát hiện, lời vừa rồi nàng nói chính là một câu nhã ngôn xinh đẹp ở Lạc Hạ, không có âm điệu của vùng Lũng ngày thường..