Đêm thứ bảy tại dịch trạm U Châu, bệnh tình của Hoàn Huyên bỗng chuyển biến bất ngờ.
Toàn thân hắn nóng lên, cuộn thân mình run rẩy, hai mắt trống rỗng, hàm răng run cầm cập, Quan Lục đứng bên mép giường, ánh mắt của hắn như thể trực tiếp xuyên qua hắn ta, nhìn xa xăm vào hư không, trong miệng lẩm bẩm, gọi một cái tên một lần lại một lần nữa.
Tới quá nửa đêm, hắn bắt đầu ho khan kịch liệt, máu tươi ho ra nhuộm đỏ vạt áo.
Đại phu hết cách, cho rằng hắn sẽ không thấy được mặt trời ngày hôm sau, bảo đám người Quan Lục chuẩn bị hậu sự.
Tin tức truyền tới tiểu viện Bạch gia ở Túc Thận phường, Tùy Tùy chỉ gật đầu nhẹ, nói một tiếng "Đã biết", rồi một mình trở về phòng ngủ.
Điền Nguyệt Dung nhìn ánh nến lập lòe hắt lên từ cửa sổ, thầm thở dài một hơi.
Bên ngoài lại bắt đầu hạ tuyết, tuyết rơi không tiếng động, nhưng đôi lúc có nhánh cây bị tuyết nặng áp xuống làm gãy, phát ra tiếng "Răng rắc" khe khẽ.
Một đêm này ở U Châu đặc biệt lạnh lẽo, làm người ta không nhịn được nhớ tới đêm xuân ở Trường An, ban đêm hai người ôm ấp luôn ấm áp hơn, nhưng đó chỉ là sự ấm áp giả dối, chập chờn như ngọn đèn đơn độc, trong chớp mắt sẽ tắt ngay.
Nếu đã sai, càng không thể mắc thêm sai lầm nữa. Tùy Tùy đứng dậy thêm chút than vào chậu, thổi tắt nến, trở lại giường ôm chặt chăn.
Hoàn Huyên cuối cùng vẫn vượt qua cửa tử.
Ánh bình minh từ cửa lăng hoa chiếu vào phòng, hắn chậm rãi mở hai mắt. Bi thương, hối hận, không cam lòng và điên cuồng đều bị đốt thành tro, lắng sâu xuống, hiện tại trong mắt hắn chỉ là một mảng trống rỗng.
Sau đêm đó, bệnh của hắn bỗng nhiên bắt đầu chuyển biến tốt, uống hết canh dược, ra mồ hôi vài lần, sốt cao cuối cùng cũng hạ.
Ngay cả đại phu cũng không rõ, một kẻ đã bước một chân vào quỷ môn quan, sao có thể sống dậy.
Bản thân Hoàn Huyên cũng không rõ, có lẽ là thù của nàng còn chưa báo hết, có lẽ sát tinh như hắn vốn có mạng cứng, cả địa ngục cũng không chịu nhận.
Hắn tỉnh lại, câu đầu tiên chính là hỏi Quan Lục Lang: "Ngựa của Tùy Tùy đã dắt về chưa?"
Quan Lục Lang nói: "Thuộc hạ đã cho người đi xem một lần, mã phó Bạch gia kia rất biết chăm ngựa, nuôi Tiểu Hắc Kiểm rất tốt, trái lại còn khỏe mạnh hơn so với lúc ở chuồng ngựa dịch quán. Ngựa cũng không chịu đi, thuộc hạ liền tự tiện chủ trương, cho nhà người ta một ít bạc, nhờ cậy bọn họ chăm sóc mấy ngày."
Hoàn Huyên sau khi nghe xong nhíu mày, trầm ngâm sau một lúc lâu mới gật đầu: "Nó nguyện ý thì cứ cho nó tạm thời ở đó, bao giờ chúng ta rời U Châu sẽ mang nó đi, cho người thỉnh thoảng đến thăm."
Tùy Tùy yêu thích nhất là Tiểu Hắc Kiểm, nhưng ngay cả con ngựa mà nàng để lại hắn cũng chăm sóc không tốt.
Hoàn Huyên bệnh nặng mới khỏi, tinh thần mệt mỏi, nói vài câu đã mệt mỏi khép hai mắt.
Tuy cơn sốt đã hạ, nhưng thân thể hắn vẫn còn yếu ớt, không chịu nổi hơn hai ngàn dặm đường vất vả, chỉ có thể ở lại dịch quán tiếp tục dưỡng bệnh.
Lúc hắn rời kinh đã xin nghỉ với Hoàng đế, tuy trong lòng Hoàng đế hiểu rõ, nhưng bên ngoài chỉ nói là nhiễm bệnh phải dưỡng bệnh trong phủ. Hắn vốn dự định tìm được Tùy Tùy sẽ lập tức trở về, đúng lúc trước đêm trừ tịch sẽ về đến Trường An, nhưng nếu nay thật sự nhiễm phong hàn, trước đêm Nguyên Đán trừ tịch nhất định sẽ về không kịp.
Hắn kiêm nhiều chức tại thân, đại triều Nguyên Đán không lộ mặt, trên dưới triều đình chắc chắn sẽ nghi ngờ. Thống soái Thần Dực Quân tự mình rời kinh dù nghiêm trọng hay không, tuy rằng Hoàng đế biết chuyện, rất khó đảm bảo người có dã tâm sẽ không nắm lấy nhược điểm này để viết tấu chương.
Bọn thị vệ lòng nóng như lửa đốt, Hoàn Huyên lại thong thả, an tâm dưỡng bệnh ở dịch quán, thậm chí còn để thị vệ đến thị phường U Châu thành tìm mua một vài cuốn kỳ phổ và binh thư.
Hắn thân là thân vương chấp chưởng binh quyền khó tránh khỏi khiến người nghi kỵ, sau khi lấy được phiên trấn Hoài Tây càng bị tị hiềm công cao chấn chủ, lúc này cho Hoàng đế một nhược điểm dù lớn hay nhỏ, để ngự sử viết mấy quyển vạch tội hắn, mới có thể khiến Hoàng đế an tâm.
Trước khi hắn rời kinh, Thái Tử vừa cùng Võ An công thông đồng với nhau, lần này chắc chắn âm thầm liên thủ mượn chuyện để nói, vừa lúc hắn lấy lùi làm tiến. Bọn họ cho rằng mình nắm chắc thắng lợi, lại không biết dây thừng đã quấn lên cổ —— Nhị ca này của hắn luôn thua ở một chữ "Tham", vừa đắc ý liền vênh váo, luôn quên mất giáo huấn.
- --