Sau khi Tân một thoáng mộng mơ kết thúc, Nhiếp Viễn gần như công khai nâng đỡ cho Gia Nghê. So với cách ngày đó hắn nâng đỡ cho Tần Lam dường như còn có phần ưu ái hơn. Dù sao thì với ngần ấy năm, lợi ích mà Tần Lam tạo ra cho Nhiếp thị không phải là ít. Tài nguyên hiện có so với trước đây phong phú hơn nhiều. Và Nhiếp Viễn dùng tất cả những thứ đó cùng với quan hệ của hắn để trải hoa hồng cho con đường sự nghiệp của Gia Nghê. Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, độ phổ biến của Gia Nghê tăng lên nhanh chóng. Đợi đến khi phim phát sóng, dựa vào hình tượng của nhân vật Uông Tử Lăng và danh xưng "Dao nữ lang" có lẽ sẽ càng nổi tiếng hơn gấp nhiều lần.
Tần Lam nhìn vào bài báo trên màn hình điện thoại, không ngăn nổi tiếng thở dài. Người ngoài có thể không nhìn ra nhưng Tần Lam đọc qua là biết, đây là Nhiếp Viễn tự mình mua bài tốt cho Gia Nghê. Gần đây trong bất kỳ sự kiện hay bữa tiệc nào, hắn đều mang theo nàng ta, cốt yếu chính là để mở rộng quan hệ, nhân mạch trong giới vô cùng quan trọng. Trước đây vẫn luôn là đưa nàng theo... Bất quá, Tần Lam cũng không chấp nhặt tiểu tiết như vậy. Chỉ có điều, cảm giác bản thân giống như người thừa, bị người khác gạt bỏ thật không dễ chịu chút nào... Nghĩ đến càng thêm chua xót, quan hệ của hai người dù sao cũng chưa kết thúc, tốt xấu gì cũng đã ở bên nhau mười năm, đôi lúc nàng cũng muốn chất vấn cũng muốn nổi nóng một chút. Thế nhưng nghĩ đến câu trả lời mà có thể nàng không mong muốn, nghĩ đến đây chính là người mà nàng đã định một đời, Tần Lam lại nhẫn nhịn hết. Dù sao thì từ trước đến giờ, Nhiếp Viễn có ở bên ngoài làm gì thì cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh nàng. Có điều lần này... Tần Lam lại khẽ thở dài
Đằng sau vang lên một giọng nói tinh nghịch, Cẩn Ngôn nhìn thái độ của Tần Lam, lại liếc qua màn hình điện thoại của nàng nên mới muốn trêu chọc nàng một chút. Tần Lam không cần quay lại cũng biết là ai. Nàng nhẹ buông một câu
- Trong mắt em, chị là người như vậy sao?
- Dĩ nhiên là không rồi. Hoàng hậu nương nương đại từ đại bi, bao dung, độ lượng. Tuyệt đối là người tốt nhất trên đời.
Cẩn Ngôn xuất hiện trước mặt nàng. Vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nụ cười ấy của cô làm nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, giống như được sưởi ấm vậy. Tần Lam nheo mắt nhìn cô
- Em nghĩ chị không nghe ra à? Em rõ ràng là nói nhân vật Phú Sát hoàng hậu, không phải nói chị.
- Không phải giống nhau sao? Hình tượng nhân vật mà chị tạo nên cũng chính là hình ảnh của chị trong lòng em. Hoàn mỹ.
Tần Lam bày tỏ bị những lời ngọt ngào của cô dọa sợ rồi. Cẩn Ngôn thật sự muốn ôm người này về nhà, giữ cho riêng mình. Nàng tốt đẹp như vậy, cô thật sự không nỡ nhìn tên tra nam kia tổn thương nàng...
- Ngoài kia chưa chuẩn bị xong à? - Tần Lam hỏi.
- Vẫn chưa, khoảng mười lăm phút nữa mới có thể bắt đầu. Chị cứ nghỉ ngơi đi - Cẩn Ngôn dịu dàng.
Tần Lam tiếp tục trầm ngâm. Thực ra nếu nói nàng không để ý đến vị trí ngày một cao trong công ty của Gia Nghê thì cũng không phải. Nàng không phải loại nữ nhân ngu ngốc đến mức ấy. Cách đây mấy ngày, Tần Lam cũng đã hỏi qua Nhiếp Viễn một chút về dự định tương lai của nàng
- Viễn ca, em muốn thành lập phòng làm việc riêng của mình, vẫn sẽ thuộc Nhiếp thị nhưng độc lập về công việc, anh thấy có được không?
- Tiểu Lam, sao vậy? Công ty có gì không tốt, khiến em không hài lòng sao?
- Không có - Tần Lam lắc đầu - Chỉ là em ở trong giới cũng lâu rồi, dù sao cũng có vị trí nhất định, việc thành lập phòng làm việc riêng, để các nghệ sỹ trẻ trong công ty có thêm cơ hội cũng là điều nên làm mà.
- Em nói cũng có lý. Dù sao em cũng là ngôi sao hàng đầu của công ty. Vốn nên thành lập phòng làm việc cho em từ sớm rồi mới phải. Được rồi, anh sẽ suy nghĩ về việc này, em yên tâm nhé Tiểu Lam.
- Viễn ca, cảm ơn anh.
Nàng ôm lấy hắn. Nhiếp Viễn ôm nàng trong tay, sự dịu dàng trên khuôn mặt triệt để biến thành nham hiểm. Con chim nhỏ trong lồng giờ đã biết nổi loạn đòi quyền tự do rồi, đây là điều hắn không mong muốn một chút nào, hắn không muốn nàng thoát khỏi sự kiểm soát của hắn dù chỉ một chút...
Cẩn Ngôn đang nghĩ cách để làm nàng vui, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông. Cẩn Ngôn liếc qua màn hình, quay lại nói với nàng
- Em ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Cẩn Ngôn ra khỏi phòng, khép cửa, nhanh chóng bắt máy
- Mình đây, có chuyện gì vậy?
- Còn chuyện gì nữa, sao cậu vẫn chưa đến? Còn hơn một tiếng nữa thôi đấy.
- Sao mình phải đến? Một tiếng nữa có chuyện gì quan trọng sao?
- Đừng đùa nữa. Hôm qua lúc gửi tài liệu cho cậu, mình đã note ở dưới là hôm nay có một vị đối tác quan trọng sẽ đến. Chủ tịch cũng sẽ đích thân đến. Cậu sao vậy?
Cẩn Ngôn bỗng thấy cả người lạnh toát... Sao cô có thể không hay biết gì về việc này? Cứ như bị ma che mắt vậy. Cô gấp gáp
- Mình sẽ trở về nhanh nhất có thể. Nếu không kịp, cậu nhớ giúp mình kéo dài thời gian!
Cẩn Ngôn cúp máy, xoay người dự định quay lại phòng nghỉ của nàng
- Tiểu Ngô - Quân Bình gọi cô - Em gọi Lam tỷ đi. Chúng ta chuẩn bị chụp.
- Chị Bình, hiện tại nhà em có việc gấp, em phải lập tức trở về nhà.
- Sao vậy? Chuyện quan trọng?
- Vô cùng quan trọng. Chị giúp em nốt phần lịch trình còn lại được không?
- Được. Chụp hình xong là kết thúc rồi mà. Em có việc thì đi trước đi.
- Cảm ơn chị.
Cẩn Ngôn nói một câu cảm ơn rồi vội vàng chạy đi. Quân Bình bước vào phòng của Tần Lam
- Lam tỷ, chuẩn bị xong rồi, chúng ta ra ngoài đi.
- Được. Mà Tiểu Ngôn đâu, sao em phải tự vào vậy?
- Tiểu Ngô nói gia đình có việc quan trọng nên đã đi trước rồi. Hình như là việc rất gấp, cô ấy đi nhanh lắm.
- Vậy sao?
Tần Lam có chút tò mò, vội vã rời đi như vậy, còn không kịp nói tiếng nào với nàng, không phải là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi chứ? Không, không được nghĩ lung tung, phải tập trung làm việc. Tần Lam khẽ lắc đầu, bước ra khỏi phòng.
Trong khi đó, ở trên đường...
- Anh nhanh lên chút nữa, nhanh lên giúp tôi!
Cẩn Ngôn lòng như lửa đốt, liên tục thúc giục tài xế taxi. Có điều, đường phố đông đúc, muốn đi nhanh hơn nữa cũng là điều không thể. Đến nơi, Cẩn Ngôn mở túi lấy tiền nhét vội vào tay tài xế rồi nhanh chóng xuống xe
- Cô gì ơi, còn tiền thừa! Cô ơi!
Tiếng tài xế hét gọi theo cô. Thế nhưng hiện tại, Cẩn Ngôn không có tâm trạng, càng không có thời gian để quan tâm đến điều đó. Cô chạy hết tốc lực vào bãi gửi xe, nhanh chóng tìm đến chiếc xe của mình, không để lỡ một giây nào, lao vào trong xe, khởi động, lái đi. Điện thoại của cô lại đổ chuông, là Tử Tân gọi. Cô đeo tai nghe
- Mình đây.
- Cậu đang ở đâu? - Tử Tân lo lắng vô cùng.
- Đang trên đường trở về, ba mình đến chưa?
- Vẫn chưa. Nhưng cậu nhanh lên đi. Không còn nhiều thời gian đâu. Chuyện này mà lộ ra...
- Mình biết rồi. Cậu chuẩn bị sẵn cho mình quà tặng cho đối tác. Mình sẽ về nhanh thôi.
Cẩn Ngôn tắt máy, tiếp tục đạp chân ga mạnh thêm. Không thể tin lại có ngày cô phạm một lỗi sơ đẳng như thế này. Nhưng bây giờ không phải lúc tự trách, nhanh chóng trở về mới là quan trọng. Vừa tăng tốc, vừa tránh xe, chỉ mong sẽ không xảy ra tai nạn...
Thuận lợi về đến hầm để xe của Bách Gia. Nhanh chóng đỗ xe, lao vào thang máy nội bộ. Đây là thang máy được thiết kế riêng, chỉ có những nhân vật cấp cao của tập đoàn mới có thể sử dụng, do Cẩn Ngôn không muốn xuất hiện trước truyền thông, trong tòa nhà với hàng vạn con người này, muốn bảo mật hình ảnh không phải điều dễ dàng, vậy nên mới xây dựng hệ thống đặc biệt này. Thang máy chỉ có thể dừng ở một số tầng nhất định, sử dụng loại thẻ từ đặc biệt, số lượng thẻ do cô quản lý, muốn làm thêm là điều không thể.
Thang máy dừng lại ở tầng làm việc của cô, Cẩn Ngôn lao ra khỏi thang máy. Tử Tân nhìn thấy cô, vô cùng kinh ngạc, thấy cô chạy vào phòng cũng nhanh chóng vào theo
- Cuối cùng cũng về, nhưng sao cậu lại ăn mặc như thế này?
Cẩn Ngôn theo Tần Lam làm trợ lý, luôn ăn mặc theo phong cách nhẹ nhàng, năng động, thoải mái. Cô hiện tại chỉ mặc áo phông, quần bò, đi giày thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn vào không có nửa điểm giống với một tổng tài thét ra lửa. Cẩn Ngôn đi vào phòng nghỉ thông với phòng làm việc, mở tủ chọn một bộ đồ
- Không có thời gian nói chuyện đâu. Ba mình đến đâu rồi?
- Chắc khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi.
- Mười phút... Giúp mình một chút, mình cần khoảng mười lăm phút chuẩn bị.
- Được, mình biết rồi.
Tử Tân ra ngoài. Cẩn Ngôn bắt đầu rửa mặt, chải tóc, trang điểm lại.
Rất nhanh, Ngô chủ tịch đã đến, Thi Mạn, Đàm Trác cùng Tử Tân ra đón tiếp trước, đoàn người tiến vào phòng hội nghị. Thi Mạn nhỏ giọng hỏi Tử Tân
- Tiểu Ngôn đâu? Em ấy vẫn chưa về à?
- Về rồi, đang chuẩn bị, chị cố gắng kéo dài thời gian thêm một chút đi.
Thi Mạn nhận đồ từ tay Tử Tân, nụ cười truyền thông tiêu chuẩn phút chốc che giấu hết những lo lắng trong lòng
- Chủ tịch Lục, Bách Gia và Hồng Hạo đã hợp tác từ lâu. Đây là một món quà nhỏ, được đích thân Ngô tổng cho người chuẩn bị, để thể hiện một chút tấm lòng của Bách Gia đối với Hồng Hạo. Mong chủ tịch sẽ thích.
Tiếng cười hào sảng của vị chủ tịch họ Lục vang lên. Ông quay sang vỗ vai Ngô chủ tịch đầy thân thiết
- Lão Ngô, ông xem, con trẻ bây giờ đều hiểu biết lễ nghĩa như vậy. Đâu như chúng ta ngày xưa hợp tác với nhau còn chẳng có chút bảo đảm gì.
- Thi Mạn, ta, lão Xa, lão Đàm cùng lão Lục đều là bạn thân từ rất lâu rồi. Đều là người nhà cả. Cẩn Ngôn đâu rồi?
- Dạ thưa chủ tịch, tổng giám đốc hiện tại đang giải quyết nốt một số công việc, sẽ ra ngay ạ - Tử Tân nhanh nhảu tiếp lời.
Cửa phòng hội nghị mở ra, Cẩn Ngôn bước vào. Tử Tân, Thi Mạn, Đàm Trác cùng quay đầu nhìn cô. Vest đen công sở, mái tóc buông xoã chải gọn gàng, lớp trang điểm đậm hơn làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt, biểu cảm hết sức bình thản. Vừa có dáng vẻ tổng tài lại mang nét đẹp nữ tính. Ba người nhìn cô như vậy, đồng loạt thở phào. Cẩn Ngôn bước tới nở nụ cười, đưa tay ra
- Đã để mọi người phải đợi, thật xin lỗi chủ tịch Lục.
Ông bắt tay cô, dáng vẻ thân thiết
- Người trẻ bận rộn là chuyện tốt mà. Cẩn Ngôn, cháu đã trưởng thành rồi. Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, cháu mới chỉ cao ngần này.
Cẩn Ngôn có chút ngạc nhiên. Cô liếc nhìn Ngô ba, ông lập tức nhìn ra băn khoăn của con gái
- Con không nhớ sao? Ngày xưa chú Lục rất hay đến nhà chúng ta.
- Phải đó, tôi nhớ ngày đó Cẩn Ngôn rất thích tôi, lần nào cũng đòi chú Lục ôm, nếu không sẽ giận dỗi.
Hai đại lão cùng nhau cười lớn, Cẩn Ngôn ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ cười theo. Mọi người đều cao hứng như vậy, tiểu tiết đều có thể dễ dàng bỏ qua, thật may mắn...
Trong lúc Cẩn Ngôn trở về với thân phận Ngô tổng thì Tần Lam cũng đã hoàn thành xong công việc cuối cùng của lịch trình ngày hôm nay. Vốn dĩ muốn nhanh chóng thay trang phục, trở về nhà nghỉ ngơi lại nhận được điện thoại, nhìn tên người gọi, Tần Lam liền mỉm cười
- Viễn ca, em đây.
- Tiểu Lam, em xong việc chưa?
- Rồi ạ, em vừa hoàn thành xong công việc. Có chuyện gì vậy ạ?
- Tối nay có một bữa tiệc, có một vài đối tác, nhà đầu tư của chúng ta. Anh muốn em đi cùng anh.
- Dạ được.
- Em gửi vị trí đi, anh qua đón em.
- Dạ.
Tần Lam vui vẻ gửi thông tin cho Nhiếp Viễn, trong lòng vô cùng hạnh phúc, thầm nghĩ do nàng quá nhạy cảm rồi, Nhiếp Viễn dù cho có để ý người mới cũng chưa bao giờ ngừng quan tâm nàng, đều do nàng đã trách nhầm hắn...
Nhiếp Viễn đến đón nàng, còn đem theo trang phục nói nàng thay. Tần Lam nhận lấy, tuy trang phục này có phần gợi cảm, quyến rũ hơn so với phong cách bình thường của nàng nhưng Nhiếp Viễn đích thân mang đến, Tần Lam cũng không có bất kỳ ý kiến gì, trực tiếp mặc lên rồi cùng hắn đến nhà hàng của một khách sạn cao cấp nổi tiếng.
Tần Lam cùng Nhiếp Viễn đi vào phòng đã đặt trước, các khách mời cũng nhanh chóng xuất hiện, có người đại diện của các nền tảng, đối tác tài trợ sản phẩm, đối tác truyền thông... Những nhân vật máu mặt của giới giải trí xuất hiện, vui vẻ chào hỏi
- Nhiếp tổng, chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội gặp nhau rồi.
- Tần tiểu thư, cô càng ngày càng xinh đẹp đấy, quả là có phong thái của đại minh tinh.
Tần Lam lịch sự mỉm cười, từ ngày xuất đạo đến giờ, nàng đã theo Nhiếp Viễn tham gia không biết bao nhiêu bữa tiệc, sự kiện lớn nhỏ. Dần dần, khả năng đối diện, xử lý tình huống, các mối quan hệ sao cho vừa không đẩy bản thân vào thế khó vừa không làm mất lòng đối tác đã được nàng rèn luyện đến mức trở thành bản năng. Hơn nữa, có Nhiếp Viễn bảo vệ nàng, cũng không ai dám tùy tiện làm khó nàng.
Khách mời đông đủ, Nhiếp Viễn tự mình mở champagne, rót rượu
- Trước hết, cảm ơn sự có mặt của tất cả mọi người ở đây ngày hôm nay. Mong rằng, quan hệ giữa công ty của chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển. Mời mọi người cùng nâng ly.
Tần Lam ở bên cạnh vô cùng phối hợp với hắn. Nàng hiểu rõ, thực chất Nhiếp Viễn chỉ cần một bông hoa đẹp để tô điểm thêm, để phô trương với thiên hạ. Vậy nàng làm những gì hắn cần. Mỉm cười dịu dàng, yên tĩnh ở một bên quan tâm hắn, gần như không lên tiếng trừ khi được hỏi, giúp hắn tiếp rượu. Tần Lam về cơ bản đã vô cùng quen thuộc. Có người đi đến chỗ nàng
- Tần tiểu thư, chào cô.
- Hà tổng, được ông nhớ tới là vinh dự của tôi - Tần Lam mỉm cười.
Người đang nói chuyện với nàng là giám đốc của một hãng thời trang, công ty của ông ta tài trợ cho Nhiếp thị rất nhiều. Tần Lam còn là đại diện độc quyền cho một dòng thời trang cao cấp của công ty này, hai bên có quan hệ lợi ích mật thiết với nhau
- Tần tiểu thư, hôm nay cô thực sự vô cùng quyến rũ đấy. Không biết tôi có thể có vinh dự mời cô một ly không?
Tần Lam nhanh chóng cầm lấy ly rượu trên bàn, hướng về phía ông ta
- Hà tổng, mời ông. Mong rằng việc hợp tác của hai công ty sẽ ngày càng thuận lợi.
- Nhất định thế.
Tần Lam uống hết ly rượu. Trên bàn tiệc, mọi người vẫn đang thảo luận về những sự hợp tác sắp tới. Có thể nói, bàn rượu chính là nơi dễ ký hợp đồng nhất. Có điều, Tần Lam hình như không ổn rồi, nàng bắt đầu cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Kỳ lạ, cũng chưa uống nhiều lắm, bình thường tửu lượng cũng không kém đến vậy... Tần Lam ghé sát Nhiếp Viễn, nói nhỏ
- Viễn ca, em ra ngoài một chút.
- Ừ, em đi đi.
Tần Lam đứng dậy, cố gắng bước từng bước thật vững, không để bản thân thất thố trước mặt khách mời. Nàng cần rửa mặt cho tỉnh táo. Có điều nước lạnh cũng không thể khiến nàng thanh tỉnh hơn, cuối cùng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó ngất đi trong tay một người đàn ông...
Ông ta đỡ nàng ra khỏi khu vực đó, còn khéo léo giúp nàng che chắn, tránh bị nhận ra. Đưa nàng vào thang máy, nụ cười đê tiện cuối cùng cũng hiện ra...
Cả hai dừng lại ở tầng chín, ông ta đỡ nàng đến trước một phòng, từ trong túi lấy ra tấm thẻ khách sạn, đang chuẩn bị mở cửa phòng, từ đằng sau truyền đến âm thanh
- Dừng lại!
Người đàn ông giật mình quay lại, chỉ thấy đằng sau có một cô gái, không ai khác chính là Cẩn Ngôn. Người đàn ông kia thấy chỉ có mình cô liền tỏ ra bực dọc
- Tôi và cô có quen nhau sao? Tôi đang bận, đừng có làm phiền.
- Tôi cũng không có thừa thời gian để đến làm phiền ông. Nhưng người trong tay ông, tốt nhất, ông nên buông ra đi.
- Con nha đầu thối này, liên quan gì đến mày, khôn hồn thì mau chóng cút đi cho tao - Ông ta hung hăng trừng mắt với cô.
- Vậy sao? - Cẩn Ngôn bình tĩnh - Hà tổng, ông tốt nhất không nên lớn tiếng với tôi, nếu không, đoạn video này sẽ lập tức được gửi đến cho Hà phu nhân đấy.
Ông ta nghe cô nói liền tái mét mặt. Cẩn Ngôn đã từng nghe Thi Mạn nói về ông ta, một kẻ trăng hoa nhưng lại đặc biệt sợ vợ. Cũng dễ hiểu thôi, dù sao công ty của ông ta, vốn đầu tư chủ yếu là từ nhà vợ, vợ ông ta cũng nắm giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần, muốn đạp ông ta ra khỏi cái ghế giám đốc là chuyện dễ như trở bàn tay. Vợ ông ta bề ngoài là một người phụ nữ nho nhã nhưng một khi tức giận thì không ai cản được. Cẩn Ngôn âm thầm nghĩ, sau này nhất định phải nói chuyện về người trong giới với Thi Mạn nhiều hơn, lúc quan trọng có thể cứu nguy
- Mày... Mày là ai...
- Tôi là ai đối với ông có quan trọng không? Vậy ông có biết người đang trong tay ông là ai không?
- Là ai thì liên quan gì đến mày?
- Tôi nói có liên quan đấy. Giờ tôi cho ông lựa chọn, một là buông cô ấy ra rồi cút, hai là ông sẽ mất tất cả những gì ông đang có. Ông có một phút để chọn.
- Mày dọa tao đấy à? Mày nghĩ mày là ai? - Ông ta tỏ vẻ khinh bỉ.
Cẩn Ngôn cũng mỉm cười, từng bước tiến sát lại, phong thái vô cùng ung dung, cô chậm rãi
- Tôi là người nói được, làm được. Nếu như ông muốn, có thể thử - Cô bỗng gằn giọng - Tôi hứa đấy!
Họ Hà kia cuối cùng cũng nhìn ra, cô thực sự không phải người bình thường, trên người tỏa ra khí chất khiến người khác e ngại, thậm chí lúc này đây, ông ta còn mơ hồ cảm thấy sát khí quanh mình... Hằn học muốn đẩy nàng ra lại nghe thấy tiếng cô, tuy nhẹ nhàng nhưng uy hiếp rất rõ ràng
- Nhẹ tay thôi, cô ấy có làm sao, ông cũng không được yên đâu.
Cẩn Ngôn đỡ lấy nàng từ tay ông ta, cầm đồ của nàng, không quên đưa tay ra
- Đưa thẻ phòng đây.
Ông ta không nhiều lời, dằn tấm thẻ vào tay cô rồi quay lưng đi. Miếng mồi thơm ngon đã dâng tới tận miệng mà vẫn không ăn được, thực sự là tức chết...
Cẩn Ngôn mở cửa phòng, đỡ nàng vào trong, cẩn thận đặt nàng lên giường, giúp nàng tháo giày. Cô có chút khó hiểu, tại sao giờ này nàng lại ở đây? Rút điện thoại gọi cho Quân Bình
- Chị Bình, em xong việc rồi, không biết Lam tỷ đã xong chưa, có cần em quay lại không?
- Đã xong từ lâu rồi. Lam tỷ hiện tại đang đi dự tiệc cùng Nhiếp tổng. Em cứ ở nhà nghỉ đi.
- Dạ, em biết rồi. Tạm biệt.
Cẩn Ngôn cúp máy. Đi dự tiệc cùng Nhiếp Viễn sao? Nhiếp Viễn đi cùng nàng mà lại để chuyện này xảy ra? Khó có thể tin được. Trừ khi...
Cẩn Ngôn nhìn người nằm trên giường, trong ánh mắt chỉ còn lại thương tiếc...
Thực chất Cẩn Ngôn xuất hiện ở đây chỉ là tình cờ. Không có bất kỳ thế lực bí ẩn nào đem đến hào quang nữ chính cho cô, để cô xuất hiện kịp thời như vậy.
Hai đại lão muốn cùng nhau dùng bữa tối, Tử Tân đã đặt bàn ở nhà hàng của khách sạn này theo gợi ý của Thi Mạn. Bữa ăn diễn ra tương đối vui vẻ cho đến khi Lục thiếu gia của Hồng Hạo xuất hiện. Nói qua nói lại một hồi, Ngô chủ tịch và Lục chủ tịch lại cao hứng đến mức muốn kết thông gia với nhau... Thiếu gia Lục thị đó nghe hai vị lão gia nói chuyện lại bình thản như không phải chuyện của mình. Ba người Tử Tân, Thi Mạn, Đàm Trác lại mang bộ dáng hóng hớt đợi người ta gặp chuyện
- Ngày đó mà ông không nhất quyết không chịu rời khỏi Thành Đô thì chúng ta đã trở thành người một nhà, không cần bàn cãi rồi - Ngô chủ tịch nói.
- Giờ thành người một nhà cũng chưa muộn mà - Lục chủ tịch vui vẻ cười.
Khi hai lão gia chuẩn bị quyết định, Cẩn Ngôn đành tự mình đứng dậy, nói muốn ra ngoài. Kết quả, đi đến phòng vệ sinh lại nhìn thấy một người đàn ông đỡ một người phụ nữ đi ra khỏi đó. Khuôn mặt người ấy, cô không thể nhìn rõ, nhưng mùi hương hoa nhàn nhạt phảng phất vô cùng quen thuộc... Cẩn Ngôn xoay người đuổi theo. Nhìn kỹ thì dáng người và kiểu tóc cũng khá giống với nàng...
Không thể đuổi kịp, chỉ có thể chạy vào thang máy bên cạnh, nhanh tay bấm tất cả các tầng, mỗi lần cửa thang máy mở ra liền lập tức xác nhận, không có người sẽ ấn thang máy đi tiếp. Trong lòng lo lắng, càng lên cao sẽ càng khó bắt kịp. May mắn, lên đến tầng chín liền thấy người muốn tìm. Vội vã chạy ra khỏi thang máy, cuối cùng cứu được nàng từ tay gã khốn nạn kia.
Cẩn Ngôn liếc nhìn đồng hồ trên tay, cô phải quay lại, nếu không sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn... Không còn cách nào khác, đắp chăn cho nàng, đóng cửa, rời đi, trong lòng vô cùng lo lắng...