Tần Lam ngoan ngoãn ăn hết phần ăn sáng Cẩn Ngôn chuẩn bị cho nàng. Cẩn Ngôn thì chăm chú nhìn vào điện thoại, hôm qua vui vẻ đi ngủ, quên mất không đọc báo cáo ngày mà Tử Tân gửi cho cô... Giờ phải nhanh chóng giải quyết công việc. Tuy là đã nhờ cậy Thi Mạn và Đàm Trác nhưng cũng không thể phó mặc toàn bộ công việc của cô cho hai người họ được. Tập trung làm việc, khí chất băng lãnh tổng tài cứ như vậy tự nhiên mà toát ra, không cần đến năng lực diễn xuất cũng đã tạo nên một lớp vỏ bọc lạnh lùng mà có sức hút hoàn hảo. Tần Lam ăn xong, muốn quay lại hỏi cô còn nước dưa hấu không, lại vô tình thấy được dáng vẻ ấy của cô. Một cô nương hai mươi mấy tuổi, sao lại có khí chất ấy chứ? Có chút giống với Nhiếp Viễn khi tập trung làm việc, lại có chút không giống...
Cô dường như không nghe thấy nàng gọi. Tần Lam lặp lại
- Tiểu Ngôn.
- Ah dạ? - Cô ngẩng lên nhìn nàng - Lam tỷ, có chuyện gì ạ?
- Ừm... Chị muốn hỏi, còn nước dưa hấu không?
- Còn ạ.
Cẩn Ngôn chủ động đứng lên rót nước cho nàng, không chút phàn nàn nhưng vẫn không tự chủ mà nhắc nhở mấy câu
- Lam tỷ, của chị đây. Có điều, chị cũng uống ít thôi, uống nhiều nước dưa hấu quá không tốt đâu.
- Chị biết rồi. Em xem em kìa, còn trẻ như vậy đã mang dáng vẻ cằn nhằn đó. Mới có hai ngày, đã muốn từ trợ lý trở thành mẹ chị rồi sao?
Tần Lam tiện tay điểm lên chóp mũi cô một cái, tự nhiên mà thân mật. Cẩn Ngôn có chút khựng lại. Tần Lam cũng ngạc nhiên về bản thân, đối với một trợ lý mới làm việc được hai ngày, sao nàng lại luôn có cảm giác thân thiết như vậy? Nhìn lên thấy liền thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, sợ không khí trở nên ngượng ngùng liền bông đùa một câu
- Đúng, hình như điểm trúng thật rồi. Điểm trúng... trái tim em...
- Con khỉ nghịch ngợm này!
Tần Lam thật muốn đánh cô một cái, chưa gì đã tìm cách trêu chọc nàng, vốn nghĩ cô là một tiểu cô nương ấm áp dễ thương chứ, không ngờ lại là một tiểu hầu tử nghịch ngợm tinh ranh đến vậy
- Khỉ con, sau này chị gọi em như vậy có được không? - Tần Lam nhẹ nhàng hỏi.
- Được ạ!
Cẩn Ngôn hướng nàng cười đến ngốc nghếch. Không biết nếu nhân viên của Bách Gia nhìn thấy cô lúc này sẽ nghĩ gì? Hóa ra, không phải Ngô tổng sinh ra đã lạnh lùng sắt đá. Hóa ra không phải cô là người khô khan chỉ biết đến các con số như Tử Tân vẫn nói. Cô cũng biết đùa, biết hài hước, cũng có thể vứt bỏ toàn bộ dáng vẻ lãnh khốc để mà cười đến phát ngốc. Có điều, cô chỉ làm điều ấy với một người, duy nhất một người mà thôi...
- Lam tỷ, hôm nay chúng ta sẽ có hai cuộc phỏng vấn với báo giới, truyền thông, một cuộc phỏng vấn với kênh phát hành phim và một cuộc phỏng vấn với nhãn hàng. Ngoài ra còn phải chụp một bộ quảng cáo nữa.
- Bốn cuộc phỏng vấn liền sao? - Cẩn Ngôn kinh ngạc chen vào.
Cô nhớ Thi Mạn từng nói, mệt mỏi nhất của công tác truyền thông chính là phải xuất hiện trước công chúng, luôn luôn phải tiêu chuẩn, mệt mỏi cũng phải cười, dù bất an, lo lắng, sợ hãi cũng phải tỏ ra bình thản như không có chuyện gì. Chỉ cần có một chút sai sót cũng có thể bị phóng đại, trở thành trò cười cho thiên hạ hoặc có thể biến thành tâm điểm chỉ trích của dư luận. Chị chỉ là phó tổng phụ trách truyền thông của Bách Gia, không phải người thuộc ngành giải trí đã như vậy. Vậy thì nàng, một nữ diễn viên luôn được khán giả xem là "ngọc nữ" sẽ còn phải chú ý đến từng hành động của bản thân tới mức nào? Mệt mỏi đến mức nào?
Quân Bình nghe cô hỏi cũng khẽ thở dài
- Bình thường thì không vất vả đến vậy, có điều, bây giờ đang là giai đoạn phim chuẩn bị phát sóng, phải tranh thủ thời gian tập trung thu hút khán giả, trong thời gian ngắn nhất, đạt hiệu quả cao nhất của việc tuyên truyền. Vậy nên, không còn cách nào khác...
Cẩn Ngôn xót xa nhìn nàng. Tần Lam bắt gặp ánh mắt của cô liền mỉm cười
- Khỉ con, sao lại nhìn chị như vậy? Yên tâm đi, chị quen rồi. Nếu có ngày nào rảnh rỗi quá, chị sợ bản thân còn không thích ứng được ấy chứ.
Cô im lặng thu lại ánh mắt, nàng vẫn luôn như vậy, nhận thiệt thòi về mình nhưng lại không chút đòi hỏi, coi đó như là điều đương nhiên. Người thương nàng thì nói nàng lương thiện, người ác tâm thì nói nàng bao đồng. Tần Lam lại không bao giờ đứng ra giải thích, nàng luôn tin, thiện muốn người thấy không phải thiện thật, hy sinh vì người mình yêu cũng là điều xứng đáng...
Xe dừng lại trước cửa đài truyền hình, Tần Lam nhanh chóng xuống xe, Quân Bình đi bên cạnh nàng, Cẩn Ngôn cũng nhanh chân bước theo hai người. Gặp phóng viên hôm nay phỏng vấn nàng, Tần Lam liền mỉm cười bắt tay, hai người còn cùng nhau nói vài câu tán gẫu trước khi chính thức phỏng vấn, xem ra có vẻ cũng có chút quan hệ. Cẩn Ngôn âm thầm đánh giá, xem ra con người Tần Lam vô cùng cởi mở, trong giới có không ít các mối quan hệ, từ xã giao đến thân thiết, là người quảng giao dễ gần... Mỗi ngày ở bên nàng, cô lại thấy thêm được chút gì đó mới mẻ từ nàng, càng hiểu thêm về nàng càng không có cách nào tránh khỏi sức hút của con người ấy... Cẩn Ngôn chăm chú nhìn nàng, không tự chủ khẽ mỉm cười.
Buổi sáng chỉ có hai cuộc phỏng vấn nhưng cũng tương đối dài, khi nàng kết thúc công việc cũng đã gần đến giờ ăn trưa. Quân Bình đi lại gần đưa nước cho nàng, Tần Lam thuận tay đón lấy, nhìn một vòng
- Tiểu Ngôn lại chạy đâu mất rồi? Lần nào xong việc cũng không thấy em ấy nữa.
- Em ấy nói là ra xe trước, có việc gì đó phải làm, chúng ta cũng đi thôi, Lam tỷ.
- Được.
Hai người cùng đi ra xe. Cẩn Ngôn đang bày biện lại bữa trưa cho nàng, nghe tiếng mở cửa xe liền quay lại
- Lam tỷ, chị đây rồi. Em hâm nóng lại đồ ăn cho chị rồi, chị mau ăn đi không nguội.
- Khỉ con chu đáo quá - Nàng mỉm cười ngọt ngào - Nhiều như vậy sao?
Nàng nhìn một bàn đồ ăn, không hiểu Cẩn Ngôn là đang giúp nàng giảm cân hay nuôi béo nàng... Quay sang nhìn cô và Quân Bình
- Hay hai người cũng cùng ăn đi.
- Không cần đâu - Cẩn Ngôn nhanh chóng từ chối - Em có mua cơm cho em và chị Bình rồi. Hơn nữa, chỗ đồ ăn này nhìn nhiều như vậy là do nhiều món thôi, mỗi món một ít, dinh dưỡng đa dạng, loại bỏ các chất không có lợi, như vậy mới tốt cho quá trình giảm cân. Lam tỷ, chị mau ăn đi.
Cẩn Ngôn dễ dàng nói đúng tâm tư của Tần Lam. Nàng cũng không nhiều lời nữa, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa, Quân Bình nhận hộp cơm từ tay Cẩn Ngôn cũng bắt đầu ăn.
Cẩn Ngôn trước nay thường xuyên mua đồ ăn ở bên ngoài. Nhưng về cơ bản chính là luôn mua ở các nhà hàng, dù lớn dù nhỏ, nói chung thì thức ăn đến trước mặt cô đều đã được qua các khâu kiểm tra kĩ càng, đảm bảo chất lượng, kể cả ngày cô đi học đại học, đồ ăn cũng luôn được dì Hoa lo lắng giúp. Mua cơm ở cửa hàng tiện lợi như thế này, có lẽ đây chính là lần đầu tiên. Dù khá nguội, cũng không có gì đặc sắc nhưng cô vẫn cảm thấy ăn rất ngon! Có lẽ người ta nói đúng, quan trọng không phải là ăn gì, mà là ăn với ai. Nhìn người kia vui vẻ ăn như vậy cũng đủ khiến cho bữa cơm này có ý nghĩa rồi.
Cô nhanh chóng hoàn thành phần cơm của mình, một lúc sau cũng thấy Tần Lam ngồi chơi điện thoại, có vẻ cũng đã ăn xong. Cẩn Ngôn nhanh chóng đứng lên, nhìn qua bàn đồ ăn, nhỏ nhẹ hỏi nàng
- Lam tỷ, chị ăn xong chưa?
- Xong rồi đấy - Nàng trả lời, mắt vẫn không rời điện thoại.
- Xong rồi thật không? - Cô bỗng nghiêm giọng.
Nàng buông điện thoại, ngẩng lên nhìn cô, nghiêm túc không kém
- Thật mà.
- Thế đồ ăn còn lại thì sao? Chị không nên lãng phí thức ăn. Còn lãng phí công sức chế biến nữa.
Cẩn Ngôn khoanh tay trước ngực, nhìn xuống nàng, thái độ vô cùng nghiêm túc, giống như phụ huynh đang nhắc nhở con mình về sự lãng phí. Tần Lam khổ não...
- Nhưng mà... Những món này... Chị không thích...
- Không thích cũng nên ăn, đều có lợi cho sức khỏe, khẩu phần ăn của chị, em đã tính toán kỹ càng rồi. Hơn nữa, kén ăn là không tốt. Lam tỷ, với tư cách là trợ lý của chị, em đề nghị, chị không nên kén ăn như vậy.
Quân Bình ngồi bên cạnh nghe vậy cũng bật cười. Tần Lam biết lý do vì sao quản lý của nàng lại cười
- Khỉ con, em làm gì nói giống ba chị quá vậy...
- Ba chị?
- Đúng đấy Lam tỷ, em cũng cảm thấy rất giống câu chuyện của chị kể - Quân Bình thêm vào.
- Chuyện gì vậy ạ? - Cẩn Ngôn tò mò.
- Ngày chị còn bé, có một hôm, mẹ chị làm món trứng gà. Chị cảm thấy món ăn đó không ngon nên đã trực tiếp nói với ba mẹ "ba mẹ, con không thích món này, con không muốn ăn". Ba chị nghe xong như vậy, vô cùng tức giận, ông đã bắt chị phải ăn hết món ấy rồi mới được đứng lên. Chị vô cùng ấm ức nhìn mẹ nhưng bà cũng chỉ yên lặng. Cuối cùng, chị đã vừa khóc vừa ăn hết đĩa trứng ấy. Kết quả là...
- Kết quả thế nào ạ?
- Kết quả, đêm hôm ấy chị vô cùng khó chịu. Cuối cùng nôn ra hết những gì đã ăn. Chị cảm thấy, ba chị lúc đó dường như nhìn chị vô cùng xót xa nhưng cuối cùng chỉ nghe ông nói một câu "Tiểu Lam, con nhớ lấy, sau này đừng có mà kén chọn thức ăn nữa".
Tần Lam kể lại ký ức "đau thương" ngày còn nhỏ của mình. Quân Bình dù từng nghe qua nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khôi hài, Cẩn Ngôn thì không chút khách khí cười thành tiếng... Tần Lam lườm cô một cái
- Em cười cái gì? Tiểu Ngôn, em nói xem, em làm trợ lý cho chị hay muốn trở thành ba mẹ chị?
- Dĩ nhiên... Dĩ nhiên là em làm trợ lý cho chị rồi. Mà là trợ lý thì phải quan tâm chăm sóc chị chu đáo, đem sức khỏe và lợi ích của chị đặt lên hàng đầu, giống như ba mẹ chị lo lắng cho chị vậy.
Cẩn Ngôn nín cười nhìn tiểu khả ái trước mặt. Tần Lam tỏ ra không hài lòng
- Em thì hay rồi, miệng lưỡi giảo hoạt như vậy!
- Vậy nên, Tần Lam tỷ tỷ, chị mau chóng ăn hết đồ ăn đi. Nếu không sau này có cơ hội, em nhất định sẽ mách với bác Tần, chị vô cùng kén chọn, không chịu nghe lời.
- Khỉ con, em dọa chị đấy à?
- Không có, là em lo cho chị.
Cô tươi cười tiến lại gần nàng thêm một chút, Tần Lam tiện tay gõ nhẹ lên đầu cô một cái, cuối cùng cũng chịu cầm đũa lên. Quân Bình bên cạnh thấy vậy lên tiếng
- Sau này sẽ có người quản việc chọn lựa đồ ăn và ăn vặt linh tinh của Lam tỷ rồi.
- Bình! Em còn hùa vào nữa. Tiểu Ngôn, em đợi đó xem, chị sẽ khiếu nại, đổi trợ lý!
Tần Lam quay sang Cẩn Ngôn ra vẻ dọa dẫm. Cô cũng thuận theo ý nàng, tiến đến nắm lấy tay áo nàng khẽ kéo kéo
- Tần Lam tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp, chị đừng như thế, em mới đi làm có hai ngày, chị muốn đổi trợ lý thì em biết làm gì? Hơn nữa... Chị sẽ không tìm được một trợ lý nào ưu tú hơn em đâu a~
- Con khỉ tự cao!
Nàng khẽ đánh vào bàn tay đang nắm góc áo mình. Không khí vô cùng thoải mái, nàng cảm thấy ở bên cô gái nhỏ này đặc biệt vui vẻ, có cảm giác như cô rất hiểu nàng, cũng rất biết cách để làm cho nàng vui, giống như mặt trời nhỏ ấm áp vậy. Cẩn Ngôn vui vẻ
- Em không có tự cao đâu. Bản thân em thực sự rất ưu tú đó, nếu không ưu tú, sao có thể đánh bại hàng loạt ứng cử viên, trở thành trợ lý cho một nữ diễn viên vừa tài năng lại xinh đẹp như thế này được.
- Lẻo mép! - Nàng nheo mắt nhìn cô.
Cẩn Ngôn cười không đáp. Mới chỉ có hai ngày thôi mà cô như biến thành một con người khác vậy, không chỉ biết pha trò chọc cười mà còn biết làm nũng, lại còn biết cả nịnh nọt nữa... Mọi thứ đều vô cùng tự nhiên, không có chút gì gượng gạo, giống như đó vốn là tính cách của cô nhưng bấy lâu nay không sử dụng khiến cô nhất thời quên mất mà thôi. Phải, gặp Tần Lam dường như đã đánh thức một con người khác, một tính cách khác bên trong cô...
Sau khi ăn xong, Cẩn Ngôn giúp nàng thu dọn, Tần Lam tranh thủ nghỉ ngơi một chút, thời gian nghỉ như thế này dù ít nhưng vô cùng quan trọng đối vời nàng. Cẩn Ngôn dọn dẹp xong cũng ngồi xuống đối diện với nàng. Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi để cô có được cơ hội thuận lợi tỉ mỉ quan sát nàng. Dáng vẻ dịu dàng thanh thuần này thật khiến cho người khác cảm thấy yêu thích, vừa muốn được tiến lại gần hơn, nhìn cho kĩ hơn lại vừa có chút không nỡ chạm vào, sợ sẽ phá vỡ đi sự hoàn mỹ ấy... Cẩn Ngôn lấy điện thoại, mở camera, hướng về phía nàng, muốn lưu lại khoảnh khắc này, thế nhưng ngay sau đó liền hạ xuống, như thế này không phải là chụp lén hay sao? Chỉ chụp một bức ảnh, chắc không sao, cô tự an ủi bản thân... Nhưng chụp lén là xâm phạm quyền riêng tư... Một lần nữa hạ máy. Nhưng dù sao cũng chỉ chụp, không phát tán, không gây hại... Nhưng hành động này sao giống như mấy kẻ biếи ŧɦái vậy nhỉ? Trong lúc Cẩn Ngôn còn đang đấu tranh tư tưởng, Tần Lam đã mở mắt nhìn cô
- Khỉ con, em làm gì vậy?
Ý đồ làm chuyện không tốt lại bị bắt gặp, lập tức chột dạ
- Em... Em...
- Em chụp lén chị sao?
Tần Lam nheo mắt nhìn cô nghi ngờ, Quân Bình cũng rời mắt khỏi điện thoại thoại, quay sang nhìn cô
- Không có, không có. Chị nhìn này, hoàn toàn không có ảnh chị.
Cẩn Ngôn lập tức quay điện thoại về phía nàng, miệng không ngừng giải thích, tay cũng liên tục lướt qua lướt lại chứng minh. Tần Lam nhìn điệu bộ gấp gấp của cô liền bật cười. Cẩn Ngôn ngơ ngác ngẩng lên, chỉ nhìn thấy nàng cười cưng chiều
- Chị đùa một chút thôi mà, sao em lại phải vội vã như vậy, khỉ con?
Thì ra là nàng trêu đùa cô... Tổng giám đốc tập đoàn kinh tế lớn nhất đại lục lại bị trêu đùa thành dáng vẻ ngốc nghếch này... Mất mặt! Quá mất mặt! Tần Lam nhìn dáng vẻ ấm ức của con khỉ nào đó liền mỉm cười vẫy tay
- Khỉ con, lại đây!
- Có chuyện gì ạ? - Cẩn Ngôn cảnh giác.
- Em lại đây, chị có ăn thịt em đâu.
Cô đứng dậy tiến đến chỗ nàng. Tần Lam vui vẻ lấy điện thoại ra, kéo cô sát lại phía nàng
- Cười lên!
Cẩn Ngôn chỉ có thể hợp tác theo lời nói của nàng, mỉm cười thật tươi
- Nhìn xem, có phải như thế này sẽ đẹp hơn không? - Nàng đưa điện thoại cho cô.
- Lam tỷ, sao chị lại xinh đẹp như vậy? Nhìn em chỉ như đang làm nền cho chị thôi... - Cẩn Ngôn buột miệng.
- Thôi đi tiểu cô nương, em trẻ hơn chị, cũng rất xinh đẹp, đừng an ủi chị nữa.
- Em nói thật mà...
- Chúng ta quét mã đi, chị gửi ảnh cho em.
Hai người add wechat, bức ảnh chụp chung nhanh chóng được nàng gửi đến cho cô. Cẩn Ngôn khẽ cười, nhanh như vậy đã có ảnh chụp chung với nàng, thật may mắn!
- Còn số điện thoại nữa. Khỉ con, chị chưa có số điện thoại của em.
- Để em bấm cho chị.
Cẩn Ngôn nhận lấy điện thoại của nàng, nhanh chóng bấm số điện thoại của mình. Tần Lam ấn gọi, điện thoại của cô liền đổ chuông, nàng hài lòng lưu lại số điện thoại, lưu xong còn cho cô xem. Nàng lưu tên cô là khỉ con, còn có thêm biểu tượng con khỉ bên cạnh. Cẩn Ngôn nhìn hàng số diện thoại mới gọi đến, cũng ấn lưu lại
- Em lưu tên chị là gì vậy? - Tần Lam tò mò.
- Chị đoán xem? - Cẩn Ngôn giấu điện thoại ra đằng sau.
- Lam tỷ? Tần Lam tỷ? Tần Lam tỷ tỷ? Tần Lam?
Cẩn Ngôn lần lượt gật đầu, từ chối hết những cái tên mà nàng đưa ra. Tần Lam suy ngẫm
- Hmmm... Tỷ tỷ... xinh đẹp...
Cẩn Ngôn nghe đến đây, không nhịn được liền cười
- Cười gì chứ, không phải em gọi chị như thế sao?
- Dù sao cũng khá gần rồi, Lam tỷ, chị muốn đoán tiếp không?
- Em nói đi.
- Em không nói.
- Chị không đoán nữa!
- Vậy thì thôi.
Tần Lam tỏ ra không quan tâm nữa. Cẩn Ngôn cũng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, nhanh chóng đổi màn hình điện thoại thành ảnh vừa chụp với nàng. Càng nhìn càng thấy đẹp, vô cùng vui vẻ! Đây rốt cuộc là loại cảm giác thần kỳ gì vậy? Chỉ vì một bức ảnh, có đáng để vui đến vậy không?
- Lam tỷ, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã di chuyển đến địa điểm tiếp theo. Quân Bình mở cửa, Tần Lam bước xuống xe, Cẩn Ngôn cầm ô đi theo che nắng cho nàng. Ekip phỏng vấn của nhãn hàng đã đợi sẵn, nhìn thấy nàng liền mỉm cười chào đón
- Lam tỷ đến rồi.
- Mọi người đến sớm như vậy, vất vả rồi.
Nàng cũng vui vẻ chào lại. Dù sao cũng đã làm việc với nhau khá nhiều lần, quan hệ khá tốt, không khí vì vậy cũng rất thoải mái. Những cuộc phỏng vấn như thế này, vừa có lợi cho nghệ sĩ, giúp hình ảnh của họ đến gần hơn với khán giả, tăng sức ảnh hưởng, lại vừa có lợi cho nhãn hàng, bởi dù sao hình ảnh của nghệ sĩ có tốt thì mới có thể bán được càng nhiều đại ngôn, là một loại quan hệ đôi bên đều có lợi. Rất nhiều câu hỏi được đưa ra, về phim mới của Tần Lam, về các dự án sắp tới của nàng, về quan điểm của nàng trong một số vấn đề... Cẩn Ngôn đứng một bên chăm chú nghe, muốn từ những câu trả lời của nàng, biết thêm được chút gì đó về người con gái này. Người phỏng vấn tươi cười
- Lam tỷ, nãy giờ chúng ta đã nói được rất nhiều câu chuyện lớn nhỏ khác nhau. Vậy bây giờ tôi có thể thay mặt cho các bạn khán giả, hỏi bạn một câu riêng tư hơn một chút được không?
- Bạn hỏi như thế này, đâu có cho tôi đường lui chứ - Nàng vui vẻ đùa một câu.
- Vậy Lam tỷ, tôi và các bạn khán giả đều rất tò mò, rốt cuộc một người phụ nữ xinh đẹp lại có sự nghiệp như bạn sẽ có mẫu người yêu lý tưởng như thế nào?
- Oh là vấn đề này sao? Thực ra yêu cầu của tôi không cao.
- Thật sao?
- Đúng vậy, chỉ cần là người cao một chút là được rồi - Nàng tươi cười.
- Các bạn khán giả, các bạn nghe thấy chưa? Chỉ cần có ngoại hình cao là đã đủ tiêu chuẩn trở thành mẫu người yêu lý tưởng của Tần Lam tỷ rồi. Nhanh chân đến ghi danh!
Cao là được sao? Cẩn Ngôn một lượt nhìn lại bản thân, cô cũng không phải là thấp lắm nhưng nếu so với nàng chỉ là nhỉnh hơn đôi chút... Người phỏng vấn tiếp tục hỏi
- Lam tỷ, thực sự chỉ cần có ngoại hình cao là được sao? Bạn không có bất kỳ yêu cầu nào về tính cách hay gì sao?
- Thực ra... nếu có thể thì tôi mong người đó có thể có bá khí một chút. Nhất là khi ở bên người ấy phải có cảm giác an toàn.
- Các bạn khán giả, yêu cầu lại cao thêm một chút rồi.
Người phỏng vấn pha trò khiến nàng ngại ngùng che mặt cười. Cẩn Ngôn đứng một bên trầm ngâm suy nghĩ, cảm giác an toàn sao...
Phỏng vấn đầu tiên thuận lợi kết thúc. Tần Lam nhanh chóng vào nhà vệ sinh thay trang phục rồi di chuyển đến địa điểm phỏng vấn tiếp theo. Phỏng vấn của kênh phát hành phim, đương nhiên sẽ nói về nội dung phim, vai diễn của nàng... so với phỏng vấn của nhãn hàng hay truyền thông, nhìn có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút. Bốn giờ chiều, cuối cùng cũng kết thúc toàn bộ các cuộc phỏng vấn của hôm nay. Tần Lam mệt mỏi ngáp dài, quay sang hỏi Quân Bình
- Chụp quảng cáo hẹn mấy giờ vậy?
- Bốn rưỡi, di chuyển qua đó mất khoảng mười lăm phút, còn cả thời gian trang điểm, thay đồ. Vừa khớp.
- Được rồi, vậy đi thôi.
Quay trở lại xe, Cẩn Ngôn rót cho nàng một ly đầy nước dưa hấu. Tần Lam cười rạng rỡ
- Khỉ con, cảm ơn em.
- Không có gì ạ, Lam tỷ, hôm nay chị vất vả rồi.
Xe dừng lại trước một studio, mọi người nhanh chóng di chuyển vào trong. Tần Lam chào hỏi một lượt rồi lập tức đi trang điểm, thay đồ. Cẩn Ngôn cầm đồ đứng ngoài đợi. Nàng thay đồ xong bước ra khiến cô sững sờ... Là váy cưới, Tần Lam chụp hình cho studio ảnh cưới. Cô ngắm nàng đến không chớp mắt... Xinh đẹp quá...
Tần Lam nhìn lại mình trong gương một lượt, định đi ra lại thấy khuôn mặt ai kia nhìn mình đến mất hồn. Tiến đến chạm nhẹ vào chóp mũi cô
- Khỉ con, em làm sao vậy?
- Em... Em không sao...
- Không sao thì giúp chị ra ngoài, mặc thế này khó di chuyển lắm.
Tần Lam đưa tay về phía cô, Cẩn Ngôn nhanh chóng nắm lấy, một tay đỡ nàng, một tay giúp nàng giữ phần đuôi váy dài phía sau. Lần đầu tiên tiếp xúc với nàng ở khoảng cách gần như vậy, cô mơ hồ cảm thấy trên người nàng có một mùi hương rất dễ chịu, không giống như mùi nước hoa thông thường mà giống mùi thơm tự nhiên của hoa hơn. Là một loại mùi hương dễ gây nghiện...
Bộ ảnh đầu tiên được chụp ở ngoại cảnh, dùng ánh sáng tự nhiên nên phải thực hiện hết sức khẩn trương, tận dụng tối đa thời gian. Trời dần dần chuyển sắc, ánh hoàng hôn in dấu lên khuôn mặt của nàng, từng đường nét như tỏa sáng. Chiếc váy cưới xa hoa như càng thêm lấp lánh dưới ánh chiều tà. Thực sự đẹp đến rung động... Cẩn Ngôn cảm thấy mắt mình có chút khô nhưng vẫn không nỡ chớp mắt, không nỡ bỏ qua bất kì chuyển động nào dù là nhỏ nhất của nàng...
Chụp xong một bộ, nàng đưa mắt tìm kiếm, cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng, đỡ nàng vào trong để thay trang phục. Có điều vừa thay xong liền nghe tiếng gõ cửa, Quân Bình mở cửa thấy cậu nhân viên hậu cần gãi đầu ái ngại
- Thật xin lỗi mọi người, hiện tại hệ thống đèn trong studio đang có chút trục trặc, phải sửa lại, không thể chụp ngay được. Không biết Lam tỷ có thể đợi một lát được không?
- Không sao. Mọi người cứ sửa đi, tôi có thể đợi được - Nàng nói vọng ra.
Vậy nhưng không ngờ tới, đợi một mạch đến gần tám giờ tối vẫn chưa xong. Cẩn Ngôn khó hiểu
- Rốt cuộc là hỏng cái gì mà sửa lâu như vậy? Dù có tháo hết bóng đèn đi thay mới hoàn toàn chắc cũng không lâu đến thế...
- Chắc vấn đề gì đó nghiêm trọng. Họ cẩn thận như vậy cũng vì muốn an toàn và đạt hiệu quả cao khi chụp ảnh thôi mà - Tần Lam dịu dàng.
- Chị Bình, việc chụp ảnh này không thể rời sang ngày khác được sao? - Cẩn Ngôn tiếp tục thắc mắc.
- Không thể - Quân Bình lắc đầu - Lịch trình của Lam tỷ đã kín rồi, bây giờ bất kỳ một sự thay đổi nào cũng sẽ gây ảnh hưởng đến rất nhiều người.
- Thôi vậy... Lam tỷ, chị có đói không? Để em làm nóng đồ ăn cho chị nhé? Phải ăn no mới có sức làm việc được.
- Ừ, cũng được.
- Tiểu Ngô, em ở đây cùng Lam tỷ nhé, chị ra, ngoài xem thế nào rồi.
- Dạ vâng.
Quân Bình đi ra, lưu lại trong phòng chỉ còn Cẩn Ngôn và Tần Lam. Cô nhanh chóng sắp xếp đồ ăn cho nàng
- Khỉ con, em đói không? Có thể ăn cùng chị mà.
- Em không sao, chị đừng lo. Lúc em bận, còn có thể mười một giờ đêm mới ăn bữa tối mà.
- Em làm gì mà bận như vậy?
- Em...
Chết rồi, cái tội miệng nhanh hơn não. Nếu không phải là Ngô tổng thì cô làm gì mà bận đến thế chứ? Cô ấp úng bịa đại một lý do
- Em... Làm thêm...
- Vậy sao? Có ý chí thật đấy!
Tần Lam không chút nghi ngờ, khen ngợi cô. Cẩn Ngôn trộm thở phào... Sắp xếp đồ ăn xong liền ra ngoài tìm mua ống hút, tiện cho việc nàng uống nước. Cô đi không lâu, vậy mà vừa quay lại liền thấy cửa phòng mình đã đóng trước khi đi hiện tại đã mở toang... Nhanh chân bước tới, nghe thấy giọng một người đàn ông
- Tiểu Lam, em mặc váy cưới xinh đẹp như thế này thì anh biết phải làm sao?
Dù gã đàn ông ấy khá to lớn, che mất nàng, nhưng cô vẫn nhìn ra được, hắn chắc chắn đang chạm vào nàng...
- Anh là ai? Ai cho phép anh tùy tiện vào đây?!
Cẩn Ngôn đứng ở cửa hét lên, gã đàn ông ấy quay lại, quả nhiên, tay hắn đang đặt trên bờ vai trần của nàng... Cẩn Ngôn nóng mắt... Tần Lam ngây thơ ngó ra
- Tiểu Ngôn, em quay lại rồi.
- Lam tỷ, đây...
Chưa kịp để cô nói, hắn đã cướp lời
- Tiểu Lam, đây là ai?
- Viễn ca, chính là trợ lý mà anh mới tuyển cho em đó.
- Vậy sao? - Hắn nhìn cô một lượt - Phòng nhân sự làm ăn kiểu gì không biết, lại đi chọn một người hung dữ thế này làm trợ lý cho em.
- Viễn ca, anh đừng nói vậy, em ấy thực ra rất tốt, cũng rất chu đáo. Anh nhìn xem, toàn bộ đồ ăn của em đều do em ấy chuẩn bị đấy. Anh thử đi.
Tần Lam dùng đũa gắp một miếng cho Nhiếp Viễn, hắn thuận tiện đón lấy, ăn thử. Cẩn Ngôn nhìn cảnh ấy thật muốn la lên, làm gì vậy? Đó là đồ ăn cô chuẩn bị cho nàng cơ mà, lại còn dùng chung đũa...
- Không tồi - Hắn gật gù - Tiểu Lam, anh còn có việc phải quay về công ty trước, em cố gắng nhé.
- Dạ.
Nhiếp Viễn cúi đầu hôn lên trán nàng. Tần Lam mỉm cười ngọt ngào với hắn. Cẩn Ngôn nhìn hắn, ánh mắt như muốn bắn ra lửa... Nhiếp Viễn thì không thèm nhìn đến cô, lạnh nhạt bỏ đi. Hắn đi khuất rồi, nàng mới gọi cô
- Khỉ con, em đứng đó làm gì? Mau vào đây.
Cô chầm chậm tiến lại gần nàng, cố gắng làm dịu đi những khó chịu trong lòng
- Lam tỷ, đó là ai vậy?
- Tổng giám đốc của Nhiếp thị, Nhiếp Viễn. Em vào Nhiếp thị làm việc mà không biết anh ấy sao?
- Nhiếp Viễn...
Cẩn Ngôn lẩm bẩm... Cái tên này, cô có từng nghe Thi Mạn nhắc đến, có điều, lúc ấy chị đã nói, trên thương trường, hắn có thể là một thương nhân giỏi nhưng trong cuộc sống bình thường, hắn chính là một tra nam chính hiệu...
- Lam tỷ, quan hệ giữa chị và Nhiếp tổng là...
- Chính là quan hệ như em nghĩ đó - Nàng cười ngại ngùng - Bọn chị bên nhau cũng mười năm rồi.
- Mười năm? - Cẩn Ngôn kinh ngạc - Hai người đều là thật lòng...
- Tất nhiên rồi, em nghĩ gì vậy? Đối với chị, anh ấy vô cùng quan trọng. Chị tin, chị đối với anh ấy cũng vậy. Từ khi quen biết với anh ấy, chị đã luôn được anh ấy che chở, chăm sóc, bảo vệ. Ở bên cạnh anh ấy, chị cảm thấy rất an toàn. Chị thực sự rất yêu anh ấy. Chị muốn cả đời này sẽ ở bên anh ấy!
Tần Lam nhìn cô, nở nụ cười vô cùng tươi sáng, trong ánh mắt long lanh tình yêu dành cho Nhiếp Viễn. Cẩn Ngôn không hiểu trong lòng mình là loại cảm giác gì, dường như có cái gì đó vừa vỡ vụn, lại giống như có cái gì đó đang rỉ máu...