Âu Lan lóp ngóp bò dậy, nhìn hắn đang nhắm nghiền mắt thì cầm một đầu chăn lôi, vậy là hắn cũng một vòng lăn vèo xuống đất.
Vậy nhưng không thấy anh ta kêu gì, cũng không thấy bò lên thì cô nhảy tót lên giường phi sang chỗ Hải Phong.
Anh ta nằm co ro, mắt nhắm nghiền, môi run lên.
Cô đưa tay sờ trán nóng tút thì rụt tay lại.
- Lạnh quá! Tôi lạnh quá!
Âu Lan sợ hãi, vật vã mãi mới nhấc được Hải Phong nằm lại lên giường, đắp chăn lại cho anh ta mới phi về phòng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo mặc nhà, cầm nhiệt kế điện chạy sang dí vào trán thì máy báo đến . " Ôi mẹ ơi, ốm thật rồi."
Ở trên phòng, cô gọi ầm ĩ lão quản gia và bác Năm.
Chẳng đợi đến câu thứ hai thì cả hai đã xuất hiện ở cửa phòng.
Cô nhìn họ lo lắng.
- Anh ta sốt cao lắm, chú gọi bác sĩ còn bác Năm nấu cháo cho anh ta ăn hộ cháu với.
- Ốm sao? Cậu ấy mà ốm ư?
Không ai bảo ai mà cả hai người đều thốt lên ngạc nhiên, đã rất lâu rồi họ không thấy người này ốm.
Có gọi bác sĩ thì chỉ là trị vết thương do đánh nhau để lại chứ có bao giờ ốm sốt đâu.
Bác Năm lại gần, giơ tay đặt lên trán Hải Phong, quay ra hốt hoảng.
- Ốm thật ông ạ, nhanh gọi bác sĩ đi.
Cả hai lại cuống quýt chạy đi, toàn bộ người làm trong nhà được phen xôn xao trước sự kiện lạ này.
Âu Lan lấy khăn nhúng hơi ấm lau qua mặt mũi, người ngợm rồi đặt lại khăn lên trán cho Hải Phong.
Anh ta vẫn li bì không biết gì, Âu Lan ghét bỏ.
- Đêm qua tôi ngủ, anh chơi cô ta bao lâu mà đến ốm cả ra thế nhỉ? Cho anh chừa cái tội chơi gái.
Nghe thấy tiếng quản gia, cô chạy ra cửa phòng ngó.
Cô bác sĩ đi cùng ông trẻ măng đang đi tới.
Đấy, bản chất hám gái...sao cái gì liên quan đến anh ta đều là gái đẹp vậy.
Cô bác sĩ này cũng thuộc hàng hoa khôi chứ không ít, da trắng, cao, khuôn mặt thanh thoát, không có điểm gì quá nổi bật nhưng tổng thể thì có thể gọi là xinh.
Cô ta đến cạnh Âu Lan, chỉ liếc nhìn qua rồi đi vào phòng, hỏi quản gia.
- Anh ấy bị ốm từ bao giờ ạ?
- Hình như từ đêm qua phải không Âu Lan?
Âu Lan đang quan sát nữ bác sĩ thì giật mình cái thót.
Không thể để họ biết hai người ngủ...à không nằm với nhau cả đêm qua được.
- Dạ cháu không biết, sáng nay sang gọi thì thấy anh ấy như vậy rồi.
- Cô là gì của anh ấy?
Nhìn ánh mắt nữ bác sĩ liếc qua mình dò hỏi, tại sao cô phải trả lời với người lạ chứ? Hơn nữa cô cũng chẳng biết trả lời thế nào? Chẳng lẽ lại bảo anh ta là chủ nợ còn mình đang là học trò được dạy làm tình để bán thân.
Âu Lan đánh trống lảng.
- Chị khám cho anh ấy đi ạ.
Nữ bác sĩ trẻ không hài lòng khi không nhận được câu trả lời nhưng không thể cố mà hỏi được nên quay sang làm nhiệm vụ của mình.
Cô ta tiêm cho Hải Phong hạ sốt còn truyền dịch nữa.
- Bác sỹ Tâm, chúng tôi có thể đợi truyền dịch được ạ.
Cô quay sang quản gia nhẹ nhàng.
- Không sao đâu chú, chỗ quen biết cả mà.
Cháu ngồi đây, lát anh ấy tỉnh kiểm tra lại lần nữa cho chắc.
Hai người cứ đi làm việc của mình đi ạ.
Âu Lan chỉ chờ có thế liền nhanh chóng gật đầu.
- Vâng ạ, vậy chị ngồi với anh ấy đi ạ.
Tôi đi xem chuẩn bị đồ ăn khi anh ấy tỉnh ạ.
- Hóa ra cô là giúp việc hả?
Lão quản gia đang định lên tiếng thì Âu Lan ngăn lại.
Từ lúc vào đây, cô bác sĩ này đã nhìn cô không thiện cảm hay hỏi những câu soi mói rồi.
Chẳng lẽ cô ta cũng thích cái gã biến thái kia nhỉ? Sao đàn ông tồi mà lắm người thích thế? Ở cạnh anh ta chắc có hàng tá cô gái mất, vậy thì cô cần nhanh chóng phắn đi không chết vì bị người ta ghen tức, họ mà kéo đến tùng xẻo cô thì nguy.
- Cứ cho là vậy đi ạ.
Chị chăm sóc anh ấy nhé.
Tôi xin phép.
Cô đi cùng quản gia ra ngoài, ông cứ định quay sang nói lại bị Âu Lan ngăn lại.
- Chú không cần ấm ức cho cháu, so với mục đích cháu ở đây thì có lẽ thân phận là giúp việc cũng tốt hơn ạ.
Nghề nào cũng đáng coi trọng nhưng mục đích cháu sống ở đây thì cháu không muốn nhắc đến, xin chú hãy giữ cho cháu được không ạ.
- Ừ, chú biết rồi.
Cố gắng lên, thôi kệ cô ta chăm sóc cậu chủ, cháu về học bài rồi chiều còn đi học, đến đâu lo đến đó.
- Cháu cảm ơn chú.
Có lẽ ông ấy là người duy nhất biết lí do cô sống ở nhà này.
Những người khác dù rất tò mò nhưng chưa ai dám lên tiếng hỏi vì sao cô ở đây.
Những người hỏi đều là những cô gái có tình ý với Hải Phong mà thôi.
Âu Lan xuống bếp phụ bác Năm và con bé Hương chuẩn bị đồ ăn.
- Từ khi em vào đây làm chưa bao giờ thấy cậu chủ ốm nên hôm nay ốm đúng là sự kiện trọng đại chị ạ.
- Con người ai chẳng có lúc này lúc khác.
Có ai khỏe mạnh mãi được đâu em.
- Vẫn là sự kiện lạ chị ạ.
Chị nếm thử cháo xem vừa chưa ạ?
Âu Lan mỉm cười, lấy trong tủ lạnh hành và tía tô xắt nhỏ để bát rồi mới kiểm tra cháo.
Vừa định về phòng, cô nghe thấy tiếng Hải Phong đã tỉnh nhưng anh lại gắt nhẹ.
- Tôi không sao rồi, cô về viện làm việc đi.
- Em xin nghỉ qua đây chăm anh rồi nên anh cứ nghỉ đi, khỏe em về.
- Cô nghĩ tôi cần người chăm hả? Dù sao cũng cảm ơn cô đã tới còn bây giờ cô đi được rồi.
- Anh...dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, anh có cần hắt hủi em vậy không?
- Tôi không hắt hủi cô nhưng cô tự hạ thấp mình đấy chứ? Cô làm gì thì tự mình biết, có cần tôi nhắc lại không? Bác sĩ riêng của tôi đâu sao lại là cô đến?
- Ông ấy bận nên em đi thay thôi.
Chuyện đã qua lâu rồi nên...
- Đi đi, cái gì đã xảy ra dù có lâu hay mới thì cũng không thay đổi được.
Cô về đi, lát tôi sẽ thanh toán tiền phí khám.
- Em...
Cô nghe thấy tiếng nói của nữ bác sĩ như muốn khóc nhưng lại không thấy Hải Phong nói nữa.
Giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh không thích cô gái này như vậy.
Cô ấy xinh đẹp, là bác sĩ thì rất giỏi rồi lại nói năng nhẹ nhàng dễ nghe như vậy sao anh ta còn từ chối nhỉ?
- Cô nghe lén người khác nói chuyện.
Âu Lan nhìn cô gái vừa bước ra, khóe mắt vẫn đọng nước đỏ hoe thì giải thích.
- Tôi vừa mới lên thôi, định hỏi xem cô có ăn trưa không để chúng tôi nấu cơm.
- Âu Lan
Nghe tiếng Hải Phong gọi, cô nhìn cô gái trước mặt rồi nhanh chóng bước qua đi vào phòng mà chẳng để ý đến người kia đang ghim chặt tay tức giận.
- Anh đói chưa? Tôi lấy cháo anh ăn.
- Lần sau cấm để người lạ vào phòng tôi, nếu có thì cô phải ở đây nhớ chưa?
Âu Lan chớp chớp mắt khó hiểu, hai môi mím lại không biết phải làm gì.
Bác sĩ đuổi cô đi thì cô phải đi làm sao có quyền ở lại, hơn nữa cô đâu có biết anh và cô ta có khúc mắc chứ?
- Cô ấy là bác sĩ khám cho anh mà...nên tôi...
Tự dưng Âu Lan nghĩ ra vì sao cô lại phải quản người vào phòng anh ta làm gì? Chẳng phải các cô gái vẫn ra vào đấy sao? Cô còn bị cấm vào cơ mà nên cơ mặt Âu Lan thay đổi độ.
- Anh vô lí thế? Vì sao tôi phải cấm ai vào phòng anh.
Nếu anh thích thì đi mà dán biển cấm chứ? Hơn nữa cái cô bác sĩ kia còn làm như thân thiết với anh lắm cơ mà.
Hải Phong thấy mình quát vô lí lại nhìn Âu Lan mặt đỏ tía tai tức giận, miệng cứ chu lên thổi tóc phù phù thì dịu giọng.
- Tôi đói quá! Cô cho tôi ăn được không?
- Quát nữa vào, khỏi ăn đi..