-what?
- Cậu dám đánh con tôi hả? Được, chuyện này sang bà giải quyết xem cậu giải thích thế nào?
Hải Triều sợ co rúm người lại, kéo tay mẹ giật lại, quát lên.
- Con đã nói không có gì mà, sao mẹ cứ làm ầm lên vậy hả?
- Nó đánh con, bắt con quỳ dưới chân nó mà con còn bênh vực được hả? Đi với mẹ, bà ngoại sẽ đòi lại công bằng cho con.
Hải Phong thở dài, anh không thích xen vào việc của mấy người này, vậy mà tự dưng đi vác của nợ vào người.
Chẳng thèm giải thích, anh quay người bước ra ngoài.
- Cậu không được đi đâu cả, chưa xin lỗi Hải Triều thì tôi không cho cậu đi đâu hết.
Cậu đừng tưởng mình có thể làm mưa làm gió gì trong nhà này thì làm.
Anh nhìn người phụ nữ này khinh ghét, mang tiếng là cô ruột nhưng một chút tình cảm cũng không có.
Bà ta sợ anh lấy quyền thừa kế của hai đứa con nên ra sức hạ bệ anh ở mọi phương diện.
Chính bà ta là kẻ đã
châm chọc, thêm dầu vào lửa cho mối quan hệ giữa bố mẹ anh.
Ông mất đi khiến bà ta hả hê không ít.
- Bà muốn gì đây? Muốn biết vì sao tôi đánh nó hả?
Thấy Hải Phòng trừng mắt, quát lớn thì bà ta sợ hãi lùi lại nhưng miệng vẫn cứ tru tréo.
-Vậy là mày nhận đánh Hải Triều rồi nhé! Hải Triều cũng gắt lên với bà, hắn sợ bà cứ lu loa lên sẽ làm Hải Phong nói ra sự thật, mọi người rồi sẽ biết hết.
- Mẹ có thôi đi không hả? Con không bị ai đánh hết, đừng có cản đường anh nữa.
- Bà nghe con trai bà nói chưa? Còn tôi vừa đánh nó đấy, đêm qua tôi cũng đánh cho nó một trận đấy.
Bà có thích tôi đánh cho nó tàn tật luôn không?
- Mày...!mày đúng là loại người máu lạnh.
Dù sao Hải Triều cũng là em họ mày đấy.
Hải Phong cười lạnh, đưa ánh nhìn độc ác về phía hai người họ.
- Vì nó là em họ nên tôi mới đánh đấy, được chưa? Bà thích thì đi tàu đi, mà giờ tôi đi gặp bà đây, đi theo không?
Hải Triều nắm tay Hải Phong cầu xin.
- Anh...!em hứa...!nên...!
- Tôi không rảnh hơi đi lo chuyện bao đồng, cũng không phải đứa vác mõ đi kêu oan.
Lo mà giữ lời hứa, đừng để tôi phải ra tay lần nữa.
- Em biết rồi ạ, em sẽ nghe lời anh.
Hải Phong rời đi còn Hải Triều giữ mẹ mình lại.Anh qua phòng gặp bà nội, trước mặt bà còn có thêm luật sư lâu năm bên.
cạnh.Anh khẽ thở dài nhưng vẫn vào phòng chào hai người.
Vị luật sư đưa ra một loạt giấy tờ đặt trên bàn rồi đi ra ngoài.
Hải Phong chỉ cần nhìn qua thì biết nó là gì?
- Hôm nay cháu có đưa Âu Lan về đây không?
- Bữa tiệc của bà sắp bắt đầu nên bà vào chuyện chính đi ạ.
Bà Nội nâng tay uống li trà ấm, phong thái vô cùng cao quý.
- Cháu thích Âu Lan thật chứ?
Hải Phong không hiểu bà muốn gì, nhưng vẫn nhìn thẳng vào bà, trả lời rõ ràng.
- Cháu yêu cô ấy, đợi Âu Lan học xong thì bọn cháu sẽ kết hôn.
Nghe xong câu trả lời, bà mỉm cười hài lòng.
- Tốt, vậy ta cũng không phải lo lắng cháu bao nuôi hết người này đến người kia nữa.
Lấy vợ cũng tốt, mà không cần đợi con bé học xong đầu, cưới luôn cũng được.
- Không phải bà gọi cháu đến chỉ để nói chuyện phiếm đấy chứ?
Bà nội trở nên nghiêm nghị hơn, đẩy loạt giấy tờ về phía Hải Phong.
- Đây là giấy tờ thừa kế, bà sẽ chuyển cho cháu phần trăm tổng tài sản, nắm toàn quyền ở tập đoàn và các bất động sản của bà, số còn lại bà sẽ để cho hai em và cô cháu.
Nhưng trước khi bàn giao cho cháu, bà có một điều kiện.
Hải Phong ngồi dựa người ra ghế, bình thản chờ đợi.
Anh còn không đọc xem cái số tài sản bà vừa nói có những cái gì.
- Cháu và Âu Lan trước khi kết hôn phải kí thỏa ước hôn nhân.
Bà chỉ đề phòng hai đứa sau này có bất trắc thì tài sản của cháu sẽ không liên quan đến Âu Lan.
Tất nhiên, bà cũng sẽ không để con bé thiệt, nó cũng sẽ nhận được phần xứng đáng của mình.
- Bà nghĩ cháu sẽ đồng ý.
- Bà chỉ không muốn lịch sử lặp lại lần thứ hai trong gia đình này.
Mẹ cháu trước kia đã khiến cả nhà điêu đứng sau khi li hôn với bố cháu.
Cô ta đã mang đi một phần lớn gia sản không phải của mình nên cháu phải hiểu những gì bà đang làm.
Hải Phong nhếch miệng cười, đứng bật dậy.
-Vậy bà cứ giữ lấy gia sản của mình, đừng cho cháu làm gì?
- Hải Phòng, cháu đang quá cố chấp đấy.
Bà chỉ muốn tốt cho cháu thôi.
- Cháu tin tưởng Âu Lan.
Sau này kết hôn, mọi thứ của cháu sẽ là của Âu Lan.
Cháu không cần cái quyền thừa kế này cũng đủ để lo cho vợ cháu đầy đủ rồi.
Bà hãy giữ lại gia sản của mình đi, cháu không lấy nó đâu hoặc bà mang đi làm từ thiện cũng được.
Cháu không muốn ai điều khiển cuộc sống của mình và cháu nhắc lại cho bà nhớ đừng bao giờ nhắc đến bà ta trước mặt cháu nữa.
Về cơ bản bà ta không được như Âu Lan.
Bà đứng bật dậy, khuyên nhủ
- Thứ dễ thay đổi nhất là lòng người.
Không phải bà không tin nó nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, hai đứa sống hạnh phúc thì con bé vẫn hưởng vinh hoa phú quý chứ có cực khổ gì đâu.
Khi có bất trắc xảy ra, cháu cũng không gặp khó khăn gì?.