“Snape thật sự mời mình làm bạn nhảy của thầy ấy sao?” Cả buổi chiều Harry đều hoảng hốt, lên lớp cũng không nghe vào, “Mình thật sự không phải đang nằm mơ?”
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy! Harry, từ trưa đến giờ cậu hỏi lần này là lần thứ mười hai rồi! Cậu có biết vì cậu, xế chiều hôm nay Lịch sử Pháp thuật mình ghi thiếu rất nhiều không hả!” Hermione phát điên bước nhanh hơn, dường như định bỏ rớt bạn tốt, đáng tiếc đối phương máy móc cùng cô bé nện bước, càng đáng sợ hơn bên cạnh còn có Ron.
“Snape mời cậu làm bạn nhảy! Merlin ơi, đó quả thật là ác mộng! Nếu không cậu cứ coi như không nghe thấy đi, Harry, cậu đi tìm người khác, Snape là giáo sư cũng không thể ép cậu nhỉ!” Cậu bé tóc đỏ bắt đầu đưa ra ý kiến, “Nếu không cậu tìm giáo sư Dumbledore…”
“Cậu câm miệng lại Ron!” Nữ vương Gryffindor nổi bão, Harry còn muốn mở miệng đã bị răn dạy trước, “Harry cậu cũng vậy!”
“Bụp!” Một gia tinh xuất hiện trước mặt mọi người, “Cậu Harry Potter, giáo sư Snape yêu cầu sau bữa cơm chiều đến phòng cấm túc.”
“A! Người anh em, tự mình cầu phúc đi. Mình dám khẳng định ổng muốn kiểm tra bước nữ của cậu!” Giọng điệu Ron lớn lên ẩn chứa ý tứ xem kịch vui.
Xúc động như bị mở chốt, Harry vốn mất hồn mất dạng lập tức đem tập vở trong tay nhét vào trong ngực Ron, nhảy lên còn nhanh hơn thỏ, “Giữ giúp mình! Mình đi cấm túc!”
“Á! Cậu không ăn cơm chiều à?” Ron đối với bóng lưng cậu nói thầm, “Sao mình thấy cậu có chút gấp gáp chứ?” Hermione nghe vậy liếc mắt xem thường.
Chờ Harry đứng trước cửa phòng giáo sư độc dược, mới phát hiện mình tới quá sớm, rắn khắc trên tay nắm cửa xì xì nói cho cậu biết Snape còn chưa trở lại, nhưng lúc này cậu không muốn trở lại đại sảnh đón nhận ánh mắt như lễ rửa tội của mọi người, đơn giản dùng xà ngữ mở cửa chờ Snape.
Nhiều lần cấm túc và huấn luyện, khiến Harry sớm mất đi hứng thú đối với bày trí trong phòng, trong hầm không người càng khiến nó lạnh lẽo hơn bình thường, cậu ngồi trên sô pha chỉ chừa lại chút lửa mỏng manh trong lò sưởi, bụng kêu to một tiếng, cơm trưa hôm nay cậu ăn không nhiều, rốt cuộc giờ lại đói bụng, hay là đi phòng bếp tìm gì ăn trước? Không đợi cậu hành động, bụp một tiếng,Dobby đã lâu không thấy lại xuất hiện trước mặt cậu, có điều đối phương không đến để đưa bữa tối cho cậu.
“Cậu Potter!” Dobby run sợ nhìn chung quanh, vẻ mặt lo lắng, “Cậu phải rời khỏi Hogwarts trước dạ hội! Có một âm mưu, có một âm mưu rất rất lớn! Họ muốn giao dịch cậu cho người không thể nói tên!”
“Bạn nói chậm chút, họ là ai?” Harry có chút mơ hồ, sao vậy? Chẳng lẽ Voldemort cướp người trước mắt mọi người sao?
“Họ là…” Dobby đột nhiên che miệng lại “Bụp” một tiếng biến mất tại chỗ, ngay sau đó lò sưởi bùng lên ngọn lửa xanh lục.
“…Potter?” Quý tộc bạch kim tóc dài bước nhanh ra từ lò sưởi, thấy Harry mắt hơi nheo mắt lại, để gậy rắn có thể phòng ngự hoặc tấn công trên vai cậu, Harry cứng người, không dám động đậy. “Thật là bất ngờ…” Gậy rắn lạnh lẽo lướt qua lại trên cổ cậu bé, cậu nổi da gà, “Nếu hiện tại ta đem mi hiến cho Chúa tể Hắc ám, có thể bỏ qua phiền toái không cần thiết…”
“Tôi chưa từng biết một Malfoy cũng có lúc làm trộm đấy.” Âm thanh của Snape truyền từ phía sau đến, Harry vẫn không dám quay đầu, trực giác nói cho cậu biết chỉ cần cậu hơi động đậy một chút thôi, cậu sẽ phải chào đón một cái ác chú.
“Không không không, Severus thân mến của tôi, tôi nghĩ cậu biết, Malfoy không làm bạn với kẻ trộm vặt, vì chúng tôi là kẻ cướp cao quý – cướp đoạt tất cả những thứ chúng tôi muốn một cách công khai, hơn nữa thích nhất là vật báu mà đối phương tỉ mỉ che chở…” Quý tộc bạch kim nâng cằm Harry, đôi mắt lam xám vô cảm như hút đi toàn bộ sự ấm áp toàn thân cậu, tay chân lạnh lẽo.
“Lucius Malfoy, xem ra anh hoàn toàn không có thành ý hoàn thành giao dịch này.” Giáo sư độc dược càng ngày càng nguy hiểm đè thấp giọng.
Giao dịch? Thần kinh Harry mãnh liệt căng thẳng, Dobby mới nói giao dịch? Malfoy và Snape giao dịch? Không, không thể nào! Tuyệt đối Snape sẽ không giao mình cho Voldemort! Nhưng mà Dobby cũng không lý do lừa gạt cậu mà!
“Đừng bao giờ nói như vậy, Severus, Malfoy vô cùng có thành ý!” (Eileen: thay Luci bổ sung “…cầu hôn em”) Lucius ra vẻ ai đều có thể nghe được, thu gậy rắn trên người Harry về, đối phương còn lui về phía sau một bước thể hiện thành ý.
Một bóng đen bao phủ Harry, đũa phép của Snape lướt qua đỉnh đầu cậu nhắm thẳng vào quý tộc bạch kim.
Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm này, một tiếng rột rột không hài hòa vang lên. Mặt Harry chậm rãi đỏ lên, Lucius ở đối diện nở nụ cười bỡn cợt, “Ái chà, tôi tới thật không đúng lúc, thậm chí cậu còn chưa đút no sử tử nhỏ của cậu…”
“Cút ngay.”
“Được rồi được rồi, vì biểu hiện vô cùng thành ý của tôi, hôm nào chúng ta có thể nói chuyện…” Ánh mắt Lucius dời lên người Harry, có ẩn ý khác gợi lên một nụ cười dối trá, “Giao dịch.” Thân thể hơi lùi, đi vào trong ngọn lửa xanh lục.
Hầm an tĩnh trở lại, ánh sáng pháp thuật tiến vào ngọn lửa mong manh trong lò sưởi, “phừng” lửa đỏ hừng hực bốc cháy lên, hầm vốn lạnh lẽo ấm áp hơn nhiều. Snape không nói gì thêm, nhưng lại dùng đũa phép vẫy trước bàn trà, trên mặt bàn trống rỗng xuất hiện một phần bữa tối nóng hổi. “Giáo sư…?” Harry ngẩng đầu, thấy gã lướt qua cậu ngồi lại bàn làm việc, bắt đầu phê chữa một tấm da dê, không để ý tới sự hiện hữu của cậu.
Hiển nhiên gã không định nói cho cậu biết điều gì, Harry vừa suy nghĩ cảnh cáo của Dobby và câu nói ẩn ý của Lucius, vừa càn quét phần bữa tối kia. Đại khái thật sự rất đói, hôm nay cậu cảm thấy bữa tối ngon hơn bất cứ bữa tối nào trước đây.
Cậu ăn uống no đủ ngồi phịch trên ghế salon nhìn Snape ngẩn người, tại sao ổng mời mình làm bạn nhảy? Lý trí cho thấy, hành vi của Snape gần như vô lý, chưa bao giờ có giáo sư từng mời học sinh khiêu vũ, lại chưa có tiền lệ mời học sinh cùng giới khiêu vũ? Chẳng lẽ đây là âm mưu Dobby nói? Harry hoàn toàn không thể tưởng tượng Snape sẽ phản bội mình, đúng thế, phản bội, sở dĩ phải dùng tới một từ nghiêm trọng như thế, vì cậu đã nhận định đối phương cùng chung một chỗ với mình, gồm cả đối kháng Voldemort.
Harry sờ vết sẹo trên trán, ngày hắn sống lại rõ ràng cậu nhìn thấy Lucius là một Tử thần Thực tử địa vị không thấp, chuyện tìm đến phản đồ như Snape rất kỳ lạ, hai người này không chỉ không đánh nhau, còn định tiến hành giao dịch gì đó, thấy thế nào cũng không đúng…
Harry nghĩ đau cả đầu, Snape sẽ không phản bội cậu, đúng không… Cậu nhìn chăm chú khiến Snape chú ý. Người đàn ông nhíu mày chống lại ánh mắt của cậu, tầm mắt lạnh như băng làm cái đầu đang phát đau của cậu bình tĩnh hơn nhiều, “Giáo sư thầy có thể dạy con khiêu vũ không?”
Snape không trả lời, nhưng hất hàm lên chỉ thị cậu đi xử lý dược liệu xếp thành núi nhỏ trong góc phòng. Harry rất thất vọng, cậu cho rằng đối phương dù không hỏi về vấn đề khiêu vũ nhưng cũng sẽ huấn luyện đánh nhau như trước kia, ai ngờ lại là cấm túc rất bình thường, Merlin biết cậu vừa mới ăn no đối mặt với mớ dược liệu ghê tởm đó buồn nôn cỡ nào!
Xoa xoa bụng, Harry cho rằng không thể tiếp tục như vậy, cậu đến trước mặt Snape thẳng thắn mở miệng, “Giáo sư, tại sao thầy muốn mời con làm bạn nhảy?”
Rốt cuộc Snape bỏ bút đứng lên, thân thể cao lớn khiến cậu cảm thấy áp lực, cậu buộc phải lui về sau một bước nhỏ, sau đó giọng điệu như nhung thiên nga kia thong thả cọ sát màng tai cậu, “Gần một ngàn năm, Hogwarts luôn luôn được gọi là trường học pháp thuật tốt nhất giới phù thủy, nó có sự kính trọng tương đối lớn từ nhóm phù thủy. Dạ hội Giáng sinh là lệ thường của cuộc thi Tam pháp thuật, là đại biểu sự kiện của trường học, chúng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào trong một buổi tối ngắn ngủi phá hư phần kính trọng này, nhất là trò, cậu Potter, là Kẻ Được Chọn, nếu trò dám choáng đầu hoa chân múa tay trong dạ hội, ta sẽ tự ném trò cho Chúa tể Hắc ám dạy dỗ.” (Eileen: thấy chưa Yên ta đã nói bao lần rồi! Voldemort thích SM nga~~~)
Nói đến nói đi, Snape sợ mình làm xấu mặt ổng? Harry cũng không tin đáp án này, nhưng đối phương không định nói, chỉ sợ ngay cả Dumbledore cũng không hỏi được, “Vậy thầy sẽ dạy con, đúng không ạ?”
Giáo sư độc dược dùng ánh mắt soi xét đánh giá Harry, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng làm Harry nghẹn, “Trò rất lùn.” Chính xác, cậu bé chưa phát dục hoàn toàn thấp hơn Snape một khoảng lớn, thật không biết khi nào cậu có thể cao như Evans.
Harry bị cười nhạo chiều cao nhấp nhếch môi, “Con có thể dùng Dược tăng tuổi.”
Giống như chờ những lời này của cậu, Snape lôi ngăn kéo lấy ra một bình độc dược đặt trước mặt Harry, bên trong là chất lỏng màu cam quen mắt. Giáo sư độc dược tư thế xin cứ tự nhiên, Harry kiên định dứt khoát mở nắp bình ra uống một hơi – không đúng cậu không muốn uống nhiều, đó thật sự là hương vị khủng bố làm người ta buồn nôn.
“Uống hết toàn bộ, Potter.” Snape không chút lưu tình ra lệnh, nhưng lúc này Harry chỉ lo chống bàn chống cự loại cảm giác kỳ lạ đang nở ra, dường như có một sức mạnh không ngừng kéo đầu và chân cậu. Một bàn tay không để ý tới sự giãy dụa của cậu nắm mở khớp hàm đổ đống Dược tăng tuổi còn lại vào miệng cậu, suýt chút sặc vào khí quản.
Đợi cái loại lôi kéo toàn thân này biến mất, Harry cảm thấy quần áo chật cứng khó chịu, chân bị siết phát đau, như say ngã vào cái ôm của giáo sư độc dược. Một thần chú mơ hồ, lồng ngực cậu dựa vào chấn động rất nhỏ, ngay sau đó quần áo trên người cậu bắt đầu lớn lên, cho đến khi vừa thân cậu.
Snape đẩy cậu ra, Harry lắc lắc đứng vững, mới phát hiện tầm nhìn của cậu cao hơn một bậc, bây giờ cậu chỉ cần giương mắt là có thể chống lại tầm mắt của Snape.
Người đàn ông hờ hững nắm tay trái của Harry, “Đặt tay phải trò lên vai ta, Potter.” Harry phản xạ đặt lên thắt lưng đối phương, “Cần ta dạy trò từ vai dùng để chỉ bộ phận nào sao?”
Harry cứng ngắc lại thay đổi tư thế, rồi sau đó cậu cảm thấy tay Snape chụp lên thắt lưng cậu, cậu nhanh chóng túm lấy tay đối phương, “Chờ, chờ một chút!”
“Snape thật sự mời mình làm bạn nhảy của thầy ấy sao?” Cả buổi chiều Harry đều hoảng hốt, lên lớp cũng không nghe vào, “Mình thật sự không phải đang nằm mơ?”
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy! Harry, từ trưa đến giờ cậu hỏi lần này là lần thứ mười hai rồi! Cậu có biết vì cậu, xế chiều hôm nay Lịch sử Pháp thuật mình ghi thiếu rất nhiều không hả!” Hermione phát điên bước nhanh hơn, dường như định bỏ rớt bạn tốt, đáng tiếc đối phương máy móc cùng cô bé nện bước, càng đáng sợ hơn bên cạnh còn có Ron.
“Snape mời cậu làm bạn nhảy! Merlin ơi, đó quả thật là ác mộng! Nếu không cậu cứ coi như không nghe thấy đi, Harry, cậu đi tìm người khác, Snape là giáo sư cũng không thể ép cậu nhỉ!” Cậu bé tóc đỏ bắt đầu đưa ra ý kiến, “Nếu không cậu tìm giáo sư Dumbledore…”
“Cậu câm miệng lại Ron!” Nữ vương Gryffindor nổi bão, Harry còn muốn mở miệng đã bị răn dạy trước, “Harry cậu cũng vậy!”
“Bụp!” Một gia tinh xuất hiện trước mặt mọi người, “Cậu Harry Potter, giáo sư Snape yêu cầu sau bữa cơm chiều đến phòng cấm túc.”
“A! Người anh em, tự mình cầu phúc đi. Mình dám khẳng định ổng muốn kiểm tra bước nữ của cậu!” Giọng điệu Ron lớn lên ẩn chứa ý tứ xem kịch vui.
Xúc động như bị mở chốt, Harry vốn mất hồn mất dạng lập tức đem tập vở trong tay nhét vào trong ngực Ron, nhảy lên còn nhanh hơn thỏ, “Giữ giúp mình! Mình đi cấm túc!”
“Á! Cậu không ăn cơm chiều à?” Ron đối với bóng lưng cậu nói thầm, “Sao mình thấy cậu có chút gấp gáp chứ?” Hermione nghe vậy liếc mắt xem thường.
Chờ Harry đứng trước cửa phòng giáo sư độc dược, mới phát hiện mình tới quá sớm, rắn khắc trên tay nắm cửa xì xì nói cho cậu biết Snape còn chưa trở lại, nhưng lúc này cậu không muốn trở lại đại sảnh đón nhận ánh mắt như lễ rửa tội của mọi người, đơn giản dùng xà ngữ mở cửa chờ Snape.
Nhiều lần cấm túc và huấn luyện, khiến Harry sớm mất đi hứng thú đối với bày trí trong phòng, trong hầm không người càng khiến nó lạnh lẽo hơn bình thường, cậu ngồi trên sô pha chỉ chừa lại chút lửa mỏng manh trong lò sưởi, bụng kêu to một tiếng, cơm trưa hôm nay cậu ăn không nhiều, rốt cuộc giờ lại đói bụng, hay là đi phòng bếp tìm gì ăn trước? Không đợi cậu hành động, bụp một tiếng,Dobby đã lâu không thấy lại xuất hiện trước mặt cậu, có điều đối phương không đến để đưa bữa tối cho cậu.
“Cậu Potter!” Dobby run sợ nhìn chung quanh, vẻ mặt lo lắng, “Cậu phải rời khỏi Hogwarts trước dạ hội! Có một âm mưu, có một âm mưu rất rất lớn! Họ muốn giao dịch cậu cho người không thể nói tên!”
“Bạn nói chậm chút, họ là ai?” Harry có chút mơ hồ, sao vậy? Chẳng lẽ Voldemort cướp người trước mắt mọi người sao?
“Họ là…” Dobby đột nhiên che miệng lại “Bụp” một tiếng biến mất tại chỗ, ngay sau đó lò sưởi bùng lên ngọn lửa xanh lục.
“…Potter?” Quý tộc bạch kim tóc dài bước nhanh ra từ lò sưởi, thấy Harry mắt hơi nheo mắt lại, để gậy rắn có thể phòng ngự hoặc tấn công trên vai cậu, Harry cứng người, không dám động đậy. “Thật là bất ngờ…” Gậy rắn lạnh lẽo lướt qua lại trên cổ cậu bé, cậu nổi da gà, “Nếu hiện tại ta đem mi hiến cho Chúa tể Hắc ám, có thể bỏ qua phiền toái không cần thiết…”
“Tôi chưa từng biết một Malfoy cũng có lúc làm trộm đấy.” Âm thanh của Snape truyền từ phía sau đến, Harry vẫn không dám quay đầu, trực giác nói cho cậu biết chỉ cần cậu hơi động đậy một chút thôi, cậu sẽ phải chào đón một cái ác chú.
“Không không không, Severus thân mến của tôi, tôi nghĩ cậu biết, Malfoy không làm bạn với kẻ trộm vặt, vì chúng tôi là kẻ cướp cao quý – cướp đoạt tất cả những thứ chúng tôi muốn một cách công khai, hơn nữa thích nhất là vật báu mà đối phương tỉ mỉ che chở…” Quý tộc bạch kim nâng cằm Harry, đôi mắt lam xám vô cảm như hút đi toàn bộ sự ấm áp toàn thân cậu, tay chân lạnh lẽo.
“Lucius Malfoy, xem ra anh hoàn toàn không có thành ý hoàn thành giao dịch này.” Giáo sư độc dược càng ngày càng nguy hiểm đè thấp giọng.
Giao dịch? Thần kinh Harry mãnh liệt căng thẳng, Dobby mới nói giao dịch? Malfoy và Snape giao dịch? Không, không thể nào! Tuyệt đối Snape sẽ không giao mình cho Voldemort! Nhưng mà Dobby cũng không lý do lừa gạt cậu mà!
“Đừng bao giờ nói như vậy, Severus, Malfoy vô cùng có thành ý!” (Eileen: thay Luci bổ sung “…cầu hôn em”) Lucius ra vẻ ai đều có thể nghe được, thu gậy rắn trên người Harry về, đối phương còn lui về phía sau một bước thể hiện thành ý.
Một bóng đen bao phủ Harry, đũa phép của Snape lướt qua đỉnh đầu cậu nhắm thẳng vào quý tộc bạch kim.
Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm này, một tiếng rột rột không hài hòa vang lên. Mặt Harry chậm rãi đỏ lên, Lucius ở đối diện nở nụ cười bỡn cợt, “Ái chà, tôi tới thật không đúng lúc, thậm chí cậu còn chưa đút no sử tử nhỏ của cậu…”
“Cút ngay.”
“Được rồi được rồi, vì biểu hiện vô cùng thành ý của tôi, hôm nào chúng ta có thể nói chuyện…” Ánh mắt Lucius dời lên người Harry, có ẩn ý khác gợi lên một nụ cười dối trá, “Giao dịch.” Thân thể hơi lùi, đi vào trong ngọn lửa xanh lục.
Hầm an tĩnh trở lại, ánh sáng pháp thuật tiến vào ngọn lửa mong manh trong lò sưởi, “phừng” lửa đỏ hừng hực bốc cháy lên, hầm vốn lạnh lẽo ấm áp hơn nhiều. Snape không nói gì thêm, nhưng lại dùng đũa phép vẫy trước bàn trà, trên mặt bàn trống rỗng xuất hiện một phần bữa tối nóng hổi. “Giáo sư…?” Harry ngẩng đầu, thấy gã lướt qua cậu ngồi lại bàn làm việc, bắt đầu phê chữa một tấm da dê, không để ý tới sự hiện hữu của cậu.
Hiển nhiên gã không định nói cho cậu biết điều gì, Harry vừa suy nghĩ cảnh cáo của Dobby và câu nói ẩn ý của Lucius, vừa càn quét phần bữa tối kia. Đại khái thật sự rất đói, hôm nay cậu cảm thấy bữa tối ngon hơn bất cứ bữa tối nào trước đây.
Cậu ăn uống no đủ ngồi phịch trên ghế salon nhìn Snape ngẩn người, tại sao ổng mời mình làm bạn nhảy? Lý trí cho thấy, hành vi của Snape gần như vô lý, chưa bao giờ có giáo sư từng mời học sinh khiêu vũ, lại chưa có tiền lệ mời học sinh cùng giới khiêu vũ? Chẳng lẽ đây là âm mưu Dobby nói? Harry hoàn toàn không thể tưởng tượng Snape sẽ phản bội mình, đúng thế, phản bội, sở dĩ phải dùng tới một từ nghiêm trọng như thế, vì cậu đã nhận định đối phương cùng chung một chỗ với mình, gồm cả đối kháng Voldemort.
Harry sờ vết sẹo trên trán, ngày hắn sống lại rõ ràng cậu nhìn thấy Lucius là một Tử thần Thực tử địa vị không thấp, chuyện tìm đến phản đồ như Snape rất kỳ lạ, hai người này không chỉ không đánh nhau, còn định tiến hành giao dịch gì đó, thấy thế nào cũng không đúng…
Harry nghĩ đau cả đầu, Snape sẽ không phản bội cậu, đúng không… Cậu nhìn chăm chú khiến Snape chú ý. Người đàn ông nhíu mày chống lại ánh mắt của cậu, tầm mắt lạnh như băng làm cái đầu đang phát đau của cậu bình tĩnh hơn nhiều, “Giáo sư thầy có thể dạy con khiêu vũ không?”
Snape không trả lời, nhưng hất hàm lên chỉ thị cậu đi xử lý dược liệu xếp thành núi nhỏ trong góc phòng. Harry rất thất vọng, cậu cho rằng đối phương dù không hỏi về vấn đề khiêu vũ nhưng cũng sẽ huấn luyện đánh nhau như trước kia, ai ngờ lại là cấm túc rất bình thường, Merlin biết cậu vừa mới ăn no đối mặt với mớ dược liệu ghê tởm đó buồn nôn cỡ nào!
Xoa xoa bụng, Harry cho rằng không thể tiếp tục như vậy, cậu đến trước mặt Snape thẳng thắn mở miệng, “Giáo sư, tại sao thầy muốn mời con làm bạn nhảy?”
Rốt cuộc Snape bỏ bút đứng lên, thân thể cao lớn khiến cậu cảm thấy áp lực, cậu buộc phải lui về sau một bước nhỏ, sau đó giọng điệu như nhung thiên nga kia thong thả cọ sát màng tai cậu, “Gần một ngàn năm, Hogwarts luôn luôn được gọi là trường học pháp thuật tốt nhất giới phù thủy, nó có sự kính trọng tương đối lớn từ nhóm phù thủy. Dạ hội Giáng sinh là lệ thường của cuộc thi Tam pháp thuật, là đại biểu sự kiện của trường học, chúng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào trong một buổi tối ngắn ngủi phá hư phần kính trọng này, nhất là trò, cậu Potter, là Kẻ Được Chọn, nếu trò dám choáng đầu hoa chân múa tay trong dạ hội, ta sẽ tự ném trò cho Chúa tể Hắc ám dạy dỗ.” (Eileen: thấy chưa Yên ta đã nói bao lần rồi! Voldemort thích SM nga~~~)
Nói đến nói đi, Snape sợ mình làm xấu mặt ổng? Harry cũng không tin đáp án này, nhưng đối phương không định nói, chỉ sợ ngay cả Dumbledore cũng không hỏi được, “Vậy thầy sẽ dạy con, đúng không ạ?”
Giáo sư độc dược dùng ánh mắt soi xét đánh giá Harry, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng làm Harry nghẹn, “Trò rất lùn.” Chính xác, cậu bé chưa phát dục hoàn toàn thấp hơn Snape một khoảng lớn, thật không biết khi nào cậu có thể cao như Evans.
Harry bị cười nhạo chiều cao nhấp nhếch môi, “Con có thể dùng Dược tăng tuổi.”
Giống như chờ những lời này của cậu, Snape lôi ngăn kéo lấy ra một bình độc dược đặt trước mặt Harry, bên trong là chất lỏng màu cam quen mắt. Giáo sư độc dược tư thế xin cứ tự nhiên, Harry kiên định dứt khoát mở nắp bình ra uống một hơi – không đúng cậu không muốn uống nhiều, đó thật sự là hương vị khủng bố làm người ta buồn nôn.
“Uống hết toàn bộ, Potter.” Snape không chút lưu tình ra lệnh, nhưng lúc này Harry chỉ lo chống bàn chống cự loại cảm giác kỳ lạ đang nở ra, dường như có một sức mạnh không ngừng kéo đầu và chân cậu. Một bàn tay không để ý tới sự giãy dụa của cậu nắm mở khớp hàm đổ đống Dược tăng tuổi còn lại vào miệng cậu, suýt chút sặc vào khí quản.
Đợi cái loại lôi kéo toàn thân này biến mất, Harry cảm thấy quần áo chật cứng khó chịu, chân bị siết phát đau, như say ngã vào cái ôm của giáo sư độc dược. Một thần chú mơ hồ, lồng ngực cậu dựa vào chấn động rất nhỏ, ngay sau đó quần áo trên người cậu bắt đầu lớn lên, cho đến khi vừa thân cậu.
Snape đẩy cậu ra, Harry lắc lắc đứng vững, mới phát hiện tầm nhìn của cậu cao hơn một bậc, bây giờ cậu chỉ cần giương mắt là có thể chống lại tầm mắt của Snape.
Người đàn ông hờ hững nắm tay trái của Harry, “Đặt tay phải trò lên vai ta, Potter.” Harry phản xạ đặt lên thắt lưng đối phương, “Cần ta dạy trò từ vai dùng để chỉ bộ phận nào sao?”
Harry cứng ngắc lại thay đổi tư thế, rồi sau đó cậu cảm thấy tay Snape chụp lên thắt lưng cậu, cậu nhanh chóng túm lấy tay đối phương, “Chờ, chờ một chút!”