Khi HARRY chạy tới hiện trường, toàn bộ tuyết dưới thân Snape hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ, Dược tăng tuổi mất tác dụng Kẻ Được Chọn mặc lễ phục rộng thùng thình suy sụp quỳ gối bên cạnh người đàn ông, vẻ mặt dại ra.
HARRY ép mình phải bình tĩnh, nhanh chóng dùng thần chú khôi phục Sectumsempra, sau đó đút người đàn ông đang cứng ngắc một bình độc dược.
“Thầy ấy chết rồi? Là con giết thầy ấy?” Harry khóc nức nở giọng khàn khàn gần như không thể phân rõ.
“Gã không chết. Nếu gã chết, người đầu tiên thầy giết là trò.” HARRY thật sự muốn giết người, vừa rồi hình ảnh như ác mộng chiếm cứ đầu óc anh – đêm bình an, rõ ràng là bầu không khí ngọt ngào ấm áp, đột nhiên máu thịt bị xé rách, trước đó một phút người yêu còn trấn an cái đầu đang đau của anh, ngay sau đó thân thể liền xuất hiện nhiều miệng vết thương, máu tươi nhiễm đỏ cả người, độc dược, thần chú cầm máu, nhưng không cách nào làm chậm sức sống đang trôi qua của y…
Nếu không phải Dobby phát hiện tình huống bất ổn kịp thời tìm anh, chỉ sợ gã sẽ chết vì mất máu, cái đồng sinh cộng tử đáng nguyền rủa kia cũng sẽ mang người yêu của anh đi…
HARRY không muốn, càng không thể muốn, giờ phút này anh vô cùng hối hận vì quyết định của mình, lần đầu tiên anh cho rằng DRACO nói rất có đạo lý, thời không này cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta nên để nó tự sinh tự diệt! Nếu như không xuyên qua thời không, SNAPE sẽ không tai bay vạ gió bị thương, mở to mắt nhìn y đi đến cái chết cảm giác bất lực này sắp bức anh phát điên!
Mãi cho đến bệnh thất, HARRY cũng không nói gì, Kẻ Được Chọn máy móc ở cùng anh, cầm tay Snape không chịu buông ra.
Dumbledore cũng chạy đến, không khí bệnh thất áp lực. Bà Pomfrey vội đến nỗi không có tinh thần để ý đến bất cứ ai, Kẻ Được Chọn ngồi bên mép giường Snape, giống như một con búp bê không có sinh mệnh. Vì người yêu cũng đang hôn mê bất tỉnh HARRY kéo góc chăn, phía trước lễ phục trắng như tuyết dính mảng lớn máu tươi, có vẻ vô cùng quỷ dị.
“Chuyện gì đây?” Dumbledore bình tĩnh hỏi, HARRY lắc lắc đầu, đương sự hoặc là trọng thương hôn mê bất tỉnh hoặc là bị đả kích tinh thần quá lớn, kết quả kẻ có thể nói ra từ đầu tới đuôi là gia tinh Dobby. Dobby nói năng lộn xộn thuật lại chuyện đã trải qua, có điều nó nói còn chưa hiểu, ngược lại làm sự tình càm thêm rắc rối phức tạp, cuối cùng tự hỏi một lúc lâu gọi Draco tới.
Cậu bé bạch kim không dám tin nhìn Snape không có sức sống nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, “Thầy ấy làm sao vậy?”
“Draco, trò phải giúp một chuyện, thầy chưa bao giờ can thiệp, cũng không vì trò đang ở Hogwarts mà ép trò làm gì.” Nét mặt Dumbledore nghiêm túc, còn hơi tức giận, “Nhưng hiện tại trò cũng thấy đấy, chuyện đã nghiêm trọng đến suýt chút nữa ba đỡ đầu của trò mất mạng rồi, bây giờ trò phải nói cho chúng ta biết, rốt cuộc nhiệm vụ Voldemort giao cho trò là gì?”
Nghe cái tên này Draco bắt đầu phát run, “… Cha cho con một viên đá đen, muốn con cố gắng tiếp xúc Potter, quan sát phản ứng của nó…”
“Viên đá? Trên mặt có khắc một ký hiệu như vậy?” Dumbledore dùng đũa phép vẽ văn dạng trong không khí, Draco gật đầu, “Hòn đá kia hiện tại ở đâu?”
“Cha con lấy lại rồi, sau khi Potter biến mất cùng Dobby… Hai chuyện này có quan hệ gì sao? Sao ba đỡ đầu của con biến thành như vậy? Là ai làm? Vừa rồi trong dạ hội rõ ràng người còn tốt lắm mà!” Draco không nhịn được truy vấn. Dumbledore không trả lời, nhưng cam đoan Snape sẽ không gặp chuyện không may, để cậu rời khỏi nơi này.
Hiện tại sắp xếp các sự kiện rõ ràng, Harry đã bị Hòn đá Phục sinh ảnh hưởng, lại trùng hợp nghe được sự thật cậu khó tiếp thu, Trường Sinh Linh Giá Voldemort phóng đại trong bầu không khí không lành mạnh đó, suýt chút làm cậu giết Snape.
“Xem ra vấn đề bắt đầu từ Hòn đá Phục sinh, rốt cuộc tại sao Voldemort có thể mạo hiểm mang Trường Sinh Linh Giá vào Hogwarts kích thích Harry như vậy chứ?” Dumbledore chắp tay đi lại, “Hơn nữa Hòn đá Phục sinh ảnh hưởng quá lớn đến Harry, gần tương đương với Voldemort, điều đó nói lên sức mạnh Trường Sinh Linh Giá tăng lên rất nhiều… Như vậy, cái gì thúc đẩy Voldemort buông tha kế hoạch dung hợp Trường Sinh Linh Giá, ngược lại trợ giúp Trường Sinh Linh Giá trưởng thành? Là vì Trường Sinh Linh Giá càng mạnh, về sau khi hắn dung hợp sức mạnh sẽ càng lớn sao? Sở dĩ muốn kích thích Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry trưởng thành lên, là vì nguyên nhân này…”
Dumbledore dừng bước lại trước mặt thiếu niên vẫn còn dại ra, nói với HARRY, “Harry, phiền thầy làm phụ đạo tâm lý cho trò ấy.” HARRY cười khổ một tiếng, chỉ sợ trước khi Snape tỉnh lại, ai nói gì Kẻ Được Chọn cũng không nghe, “Hai ngày này là lễ Giáng sinh, tuy rằng tôi đã điều Sirius và Lupin ra ngoài làm việc, trong khoảng thời gian này họ sẽ không về, nhưng nhất định không thể không nói rồi, chuyện này thầy nên nghĩ cách, tôi cho rằng không nên nói toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay cho họ biết.”
Mấy ngày kế tiếp, Harry vẫn ở bệnh thất chăm sóc Snape, Ron và Hermione chỉ biết giáo sư độc dược của họ vì nguyên nhân nào đó mà bị thương nặng, Kẻ Được Chọn ở lại chăm sóc gã.
Ngày hôm sau SNAPE tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đã bắt đầu điều chế độc dược cho Kẻ Được Chọn và mình thời không này đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng HARRY có thể thở phào.
“Anh à chúng ta nên giải quyết Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry như thế nào? Chẳng lẽ phải để cậu ta chịu một Avada Kedavra sao?” HARRY trầm tư suy nghĩ.
“Em hỏi gã đi.” SNAPE so đo giáo sư độc dược đang hôn mê, “Em cho rằng gã và Malfoy giao dịch cái gì? Nếu ta đoán không sai, gã muốn lợi dụng Trường Sinh Linh Giá khiến mảnh linh hồn trong đầu Kẻ Được Chọn tỉnh lại, chỉ có thức tỉnh mảnh linh hồn của Kẻ Được Chọn và phân tách chủ hồn mới có thể tiến hành bước tiếp theo, bất kể là muốn xua đuổi hay cắn nuốt, hai linh hồn liên kết quá chặt chẽ rất dễ ngộ thương hoặc loại bỏ không hoàn toàn.”
“Đó cũng là suy nghĩ của anh?” HARRY tò mò liếc y.
“Chẳng lẽ em có phương pháp giải quyết tốt hơn?” SNAPE không chút để ý rót hai bình độc dược trong suốt vào chén, một lát sau hỗn hợp chất lỏng biến thành màu xanh thẳm xinh đẹp, nhìn rất muốn ăn.
“Thật ra em nghĩ, nếu Voldemort dung hợp Trường Sinh Linh Giá, vậy ném Harry cho hắn thuận tiện giải quyết Trường Sinh Linh Giá là được.” Thanh niên không nhịn được vươn ngón trỏ dính chút nếm thử, vị lê thơm mát, “Á, không công bằng! Độc dược anh làm cho em luôn là vị nước mũi, nước bùn, tất thối ghê tởm!”
“Ta rất ngạc nhiên làm sao em phân biệt được chúng nó, không phải là, mỗi loại em đều đã thử qua đó chứ?” SNAPE đẩy anh ra, bưng chén thuốc đến trước giường bệnh, “Mặt khác, em đùa rất Gryffindor, Potter.”
Đùa cái gì? Đây không phải đùa! HARRY không tiếng động lầu bầu, lợi dụng tâm lý muốn dung hợp Trường Sinh Linh Giá của Voldemort giải quyết tên sống nhờ trong đầu Kẻ Được Chọn, nhưng anh không có phương hướng cố gắng kế tiếp…
Nhìn Snape bị đút thuốc trên giường, bỗng nhiên cậu bé Kẻ Được Chọn túm lấy tay áo HARRY, “Những thứ này đều là thật?”
HARRY mờ mịt suy nghĩ trong chốc lát, “Trò nói lời tiên đoán kia à? Harry, giáo sư Snape từng là người bên Voldemort, đương nhiên sẽ làm việc vì Voldemort, nhưng gã cũng không biết nội dung lời tiên đoán chỉ là trò, huống chi, năm đó sinh cuối tháng bảy ngoài trò còn có Neville, khi Voldemort lựa chọn đuổi giết cả nhà trò, Snape vì cứu Lily… và trò, đã tìm Dumbledore…”
“Thầy ấy yêu Lily?” Cậu bé đánh gãy lời giải thích của anh.
“Đã từng thôi…” HARRY theo bản năng nhìn SNAPE đang sắp xếp dược liệu cách đó không xa, “Còn hiện tại gã đã không còn yêu bà nữa, trò muốn biết thì hỏi gã và bản thân đi. Thầy và Severus sau chiến tranh mới đến với nhau.” Cậu như có điều suy nghĩ cúi đầu.
…
Ngày thứ ba, rốt cuộc Snape tỉnh lại.
Trong ba ngày này, Harry suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cậu có rất nhiều rất nhiều vấn đề cần đối phương giải đáp, nhưng khi nhìn vào cặp mắt không có cảm xúc kia, lại nói một câu, “Thầy yêu Lily?”
Đáy mắt Snape nhanh chóng hiện lên cái gì đó, sau đó liền bình tỉnh trở lại, ánh mắt lo lắng xuyên thấu qua cửa sổ chăm chú nhìn vào không trung, trả lời, “Đúng vậy.”
“Tất cả những gì thầy làm cho con đều vì Lily?” Harry nắm tay càng chặt, áo chùng trên đùi đã bị cậu kéo thành nếp.
“Đúng vậy.” Giọng nói của Snape không có chúhềt dao động, hai mắt trống rỗng chưa từng liếc cậu một cái.
“Chỉ bởi vì Lily?” Cậu ghen tị, ghen tị với mẹ cậu, ghen tị đến phát điên.
“… Đúng vậy.”
Cậu lại chờ mong điều gì chứ? Chờ mong Snape nói cái gì? Chờ mong Snape phản bác? Harry đứng lên ngăn trở tầm mắt người đàn ông, “Tốt lắm…” Giọng của cậu run rẩy, “Nhiều năm như vậy thầy đã làm rất nhiều, hơn nữa Sectumsempra lúc trước, thầy đã trả đủ nợ cho mẹ con, từ hôm nay trở đi, thầy không cần vì con làm gì hết, vì con không gánh nổi mọi thứ thầy làm cho con!!” Harry xoay người, bước ra bệnh thất.
Cậu đi nhanh như bay, một đường va vào lung tung, đưa tới mấy tiếng oán giận. Cuối cùng cậu chạy, lao ra khỏi lâu đài, cho đến khi đứng ở nơi tuyết nhuộm máu tươi. Cậu ngồi xổm xuống, cầm lên một khối tuyết trắng, để mặc nhiệt độ bàn tay làm chúng tan chảy, rồi ngồi bệt xuống, cánh tay ôm lấy hai đầu gối, ngửa đầu nhìn trời.
“Harry! Sao cậu ở đây?” Ron và Hermione vừa mới hẹn hò ở hồ Đen trở về phát hiện Harry.
“Cậu không ở lại chăm sóc Snape sao?” Ron vừa dứt lời, đã bị Hermione đá mạnh.
Nữ phù thủy trừng bạn tốt một cái, tay vươn về phía Harry, “Vừa rồi chúng mình nhìn thấy Buckbeak, chính là con thú có đầu ưng ấy, còn nhớ không?” Harry do dự một hồi, nắm tay cô bé đứng lên, “Năm ngoái chúng ta dùng cái Xoay Thời Gian cho nó chạy đi, không ngờ nó lại bay trở về, có thể Hagrid chưa biết, chúng ta đi nói cho bác ấy biết.”
“Đúng vậy, nó bay vào rừng rồi, chưa biết chừng chúng ta lại có thể theo Hagrid vào Rừng Cấm thám hiểm!” Ron hưng phấn nhảy nhót, ba người bắt đầu đi đến phòng nhỏ của Hagrid.
“Ron! Cậu có thể đem tâm tư làm trái nội quy trường học vào học tập không! Còn nữa, bài tập của cậu…” “Mình biết mình biết mà! Mình sẽ hoàn thành, xin cậu đừng mãi túm lấy điểm đó không tha được không? Có cô gái nào giống cậu đâu lúc hẹn hò cò giám sát bạn trai làm bài tập! Ui da cậu đánh mình làm gì, mình chỉ nói sự thật thôi!” “Cậu đừng nói bậy! Ai hẹn hò với cậu!” …
Tiếng đũa giỡn của bạn tốt khiến trái tin vốn lạnh như băng của Harry từ từ ấm áp lên, dù không có Snape, cậu vẫn còn nhiều bạn bè, người thân như vậy, không có Snape cuộc sống của cậu cũng trôi qua như thế, huống chi, hẳn cậu nên sống tốt hơn, cho đối phương thật sự nhìn thẳng vào cậu, mà không phải xuyên qua cậu hoài niệm mẹ cậu, đúng không?
Khi HARRY chạy tới hiện trường, toàn bộ tuyết dưới thân Snape hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ, Dược tăng tuổi mất tác dụng Kẻ Được Chọn mặc lễ phục rộng thùng thình suy sụp quỳ gối bên cạnh người đàn ông, vẻ mặt dại ra.
HARRY ép mình phải bình tĩnh, nhanh chóng dùng thần chú khôi phục Sectumsempra, sau đó đút người đàn ông đang cứng ngắc một bình độc dược.
“Thầy ấy chết rồi? Là con giết thầy ấy?” Harry khóc nức nở giọng khàn khàn gần như không thể phân rõ.
“Gã không chết. Nếu gã chết, người đầu tiên thầy giết là trò.” HARRY thật sự muốn giết người, vừa rồi hình ảnh như ác mộng chiếm cứ đầu óc anh – đêm bình an, rõ ràng là bầu không khí ngọt ngào ấm áp, đột nhiên máu thịt bị xé rách, trước đó một phút người yêu còn trấn an cái đầu đang đau của anh, ngay sau đó thân thể liền xuất hiện nhiều miệng vết thương, máu tươi nhiễm đỏ cả người, độc dược, thần chú cầm máu, nhưng không cách nào làm chậm sức sống đang trôi qua của y…
Nếu không phải Dobby phát hiện tình huống bất ổn kịp thời tìm anh, chỉ sợ gã sẽ chết vì mất máu, cái đồng sinh cộng tử đáng nguyền rủa kia cũng sẽ mang người yêu của anh đi…
HARRY không muốn, càng không thể muốn, giờ phút này anh vô cùng hối hận vì quyết định của mình, lần đầu tiên anh cho rằng DRACO nói rất có đạo lý, thời không này cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta nên để nó tự sinh tự diệt! Nếu như không xuyên qua thời không, SNAPE sẽ không tai bay vạ gió bị thương, mở to mắt nhìn y đi đến cái chết cảm giác bất lực này sắp bức anh phát điên!
Mãi cho đến bệnh thất, HARRY cũng không nói gì, Kẻ Được Chọn máy móc ở cùng anh, cầm tay Snape không chịu buông ra.
Dumbledore cũng chạy đến, không khí bệnh thất áp lực. Bà Pomfrey vội đến nỗi không có tinh thần để ý đến bất cứ ai, Kẻ Được Chọn ngồi bên mép giường Snape, giống như một con búp bê không có sinh mệnh. Vì người yêu cũng đang hôn mê bất tỉnh HARRY kéo góc chăn, phía trước lễ phục trắng như tuyết dính mảng lớn máu tươi, có vẻ vô cùng quỷ dị.
“Chuyện gì đây?” Dumbledore bình tĩnh hỏi, HARRY lắc lắc đầu, đương sự hoặc là trọng thương hôn mê bất tỉnh hoặc là bị đả kích tinh thần quá lớn, kết quả kẻ có thể nói ra từ đầu tới đuôi là gia tinh Dobby. Dobby nói năng lộn xộn thuật lại chuyện đã trải qua, có điều nó nói còn chưa hiểu, ngược lại làm sự tình càm thêm rắc rối phức tạp, cuối cùng tự hỏi một lúc lâu gọi Draco tới.
Cậu bé bạch kim không dám tin nhìn Snape không có sức sống nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, “Thầy ấy làm sao vậy?”
“Draco, trò phải giúp một chuyện, thầy chưa bao giờ can thiệp, cũng không vì trò đang ở Hogwarts mà ép trò làm gì.” Nét mặt Dumbledore nghiêm túc, còn hơi tức giận, “Nhưng hiện tại trò cũng thấy đấy, chuyện đã nghiêm trọng đến suýt chút nữa ba đỡ đầu của trò mất mạng rồi, bây giờ trò phải nói cho chúng ta biết, rốt cuộc nhiệm vụ Voldemort giao cho trò là gì?”
Nghe cái tên này Draco bắt đầu phát run, “… Cha cho con một viên đá đen, muốn con cố gắng tiếp xúc Potter, quan sát phản ứng của nó…”
“Viên đá? Trên mặt có khắc một ký hiệu như vậy?” Dumbledore dùng đũa phép vẽ văn dạng trong không khí, Draco gật đầu, “Hòn đá kia hiện tại ở đâu?”
“Cha con lấy lại rồi, sau khi Potter biến mất cùng Dobby… Hai chuyện này có quan hệ gì sao? Sao ba đỡ đầu của con biến thành như vậy? Là ai làm? Vừa rồi trong dạ hội rõ ràng người còn tốt lắm mà!” Draco không nhịn được truy vấn. Dumbledore không trả lời, nhưng cam đoan Snape sẽ không gặp chuyện không may, để cậu rời khỏi nơi này.
Hiện tại sắp xếp các sự kiện rõ ràng, Harry đã bị Hòn đá Phục sinh ảnh hưởng, lại trùng hợp nghe được sự thật cậu khó tiếp thu, Trường Sinh Linh Giá Voldemort phóng đại trong bầu không khí không lành mạnh đó, suýt chút làm cậu giết Snape.
“Xem ra vấn đề bắt đầu từ Hòn đá Phục sinh, rốt cuộc tại sao Voldemort có thể mạo hiểm mang Trường Sinh Linh Giá vào Hogwarts kích thích Harry như vậy chứ?” Dumbledore chắp tay đi lại, “Hơn nữa Hòn đá Phục sinh ảnh hưởng quá lớn đến Harry, gần tương đương với Voldemort, điều đó nói lên sức mạnh Trường Sinh Linh Giá tăng lên rất nhiều… Như vậy, cái gì thúc đẩy Voldemort buông tha kế hoạch dung hợp Trường Sinh Linh Giá, ngược lại trợ giúp Trường Sinh Linh Giá trưởng thành? Là vì Trường Sinh Linh Giá càng mạnh, về sau khi hắn dung hợp sức mạnh sẽ càng lớn sao? Sở dĩ muốn kích thích Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry trưởng thành lên, là vì nguyên nhân này…”
Dumbledore dừng bước lại trước mặt thiếu niên vẫn còn dại ra, nói với HARRY, “Harry, phiền thầy làm phụ đạo tâm lý cho trò ấy.” HARRY cười khổ một tiếng, chỉ sợ trước khi Snape tỉnh lại, ai nói gì Kẻ Được Chọn cũng không nghe, “Hai ngày này là lễ Giáng sinh, tuy rằng tôi đã điều Sirius và Lupin ra ngoài làm việc, trong khoảng thời gian này họ sẽ không về, nhưng nhất định không thể không nói rồi, chuyện này thầy nên nghĩ cách, tôi cho rằng không nên nói toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay cho họ biết.”
Mấy ngày kế tiếp, Harry vẫn ở bệnh thất chăm sóc Snape, Ron và Hermione chỉ biết giáo sư độc dược của họ vì nguyên nhân nào đó mà bị thương nặng, Kẻ Được Chọn ở lại chăm sóc gã.
Ngày hôm sau SNAPE tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đã bắt đầu điều chế độc dược cho Kẻ Được Chọn và mình thời không này đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng HARRY có thể thở phào.
“Anh à chúng ta nên giải quyết Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry như thế nào? Chẳng lẽ phải để cậu ta chịu một Avada Kedavra sao?” HARRY trầm tư suy nghĩ.
“Em hỏi gã đi.” SNAPE so đo giáo sư độc dược đang hôn mê, “Em cho rằng gã và Malfoy giao dịch cái gì? Nếu ta đoán không sai, gã muốn lợi dụng Trường Sinh Linh Giá khiến mảnh linh hồn trong đầu Kẻ Được Chọn tỉnh lại, chỉ có thức tỉnh mảnh linh hồn của Kẻ Được Chọn và phân tách chủ hồn mới có thể tiến hành bước tiếp theo, bất kể là muốn xua đuổi hay cắn nuốt, hai linh hồn liên kết quá chặt chẽ rất dễ ngộ thương hoặc loại bỏ không hoàn toàn.”
“Đó cũng là suy nghĩ của anh?” HARRY tò mò liếc y.
“Chẳng lẽ em có phương pháp giải quyết tốt hơn?” SNAPE không chút để ý rót hai bình độc dược trong suốt vào chén, một lát sau hỗn hợp chất lỏng biến thành màu xanh thẳm xinh đẹp, nhìn rất muốn ăn.
“Thật ra em nghĩ, nếu Voldemort dung hợp Trường Sinh Linh Giá, vậy ném Harry cho hắn thuận tiện giải quyết Trường Sinh Linh Giá là được.” Thanh niên không nhịn được vươn ngón trỏ dính chút nếm thử, vị lê thơm mát, “Á, không công bằng! Độc dược anh làm cho em luôn là vị nước mũi, nước bùn, tất thối ghê tởm!”
“Ta rất ngạc nhiên làm sao em phân biệt được chúng nó, không phải là, mỗi loại em đều đã thử qua đó chứ?” SNAPE đẩy anh ra, bưng chén thuốc đến trước giường bệnh, “Mặt khác, em đùa rất Gryffindor, Potter.”
Đùa cái gì? Đây không phải đùa! HARRY không tiếng động lầu bầu, lợi dụng tâm lý muốn dung hợp Trường Sinh Linh Giá của Voldemort giải quyết tên sống nhờ trong đầu Kẻ Được Chọn, nhưng anh không có phương hướng cố gắng kế tiếp…
Nhìn Snape bị đút thuốc trên giường, bỗng nhiên cậu bé Kẻ Được Chọn túm lấy tay áo HARRY, “Những thứ này đều là thật?”
HARRY mờ mịt suy nghĩ trong chốc lát, “Trò nói lời tiên đoán kia à? Harry, giáo sư Snape từng là người bên Voldemort, đương nhiên sẽ làm việc vì Voldemort, nhưng gã cũng không biết nội dung lời tiên đoán chỉ là trò, huống chi, năm đó sinh cuối tháng bảy ngoài trò còn có Neville, khi Voldemort lựa chọn đuổi giết cả nhà trò, Snape vì cứu Lily… và trò, đã tìm Dumbledore…”
“Thầy ấy yêu Lily?” Cậu bé đánh gãy lời giải thích của anh.
“Đã từng thôi…” HARRY theo bản năng nhìn SNAPE đang sắp xếp dược liệu cách đó không xa, “Còn hiện tại gã đã không còn yêu bà nữa, trò muốn biết thì hỏi gã và bản thân đi. Thầy và Severus sau chiến tranh mới đến với nhau.” Cậu như có điều suy nghĩ cúi đầu.
…
Ngày thứ ba, rốt cuộc Snape tỉnh lại.
Trong ba ngày này, Harry suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cậu có rất nhiều rất nhiều vấn đề cần đối phương giải đáp, nhưng khi nhìn vào cặp mắt không có cảm xúc kia, lại nói một câu, “Thầy yêu Lily?”
Đáy mắt Snape nhanh chóng hiện lên cái gì đó, sau đó liền bình tỉnh trở lại, ánh mắt lo lắng xuyên thấu qua cửa sổ chăm chú nhìn vào không trung, trả lời, “Đúng vậy.”
“Tất cả những gì thầy làm cho con đều vì Lily?” Harry nắm tay càng chặt, áo chùng trên đùi đã bị cậu kéo thành nếp.
“Đúng vậy.” Giọng nói của Snape không có chúhềt dao động, hai mắt trống rỗng chưa từng liếc cậu một cái.
“Chỉ bởi vì Lily?” Cậu ghen tị, ghen tị với mẹ cậu, ghen tị đến phát điên.
“… Đúng vậy.”
Cậu lại chờ mong điều gì chứ? Chờ mong Snape nói cái gì? Chờ mong Snape phản bác? Harry đứng lên ngăn trở tầm mắt người đàn ông, “Tốt lắm…” Giọng của cậu run rẩy, “Nhiều năm như vậy thầy đã làm rất nhiều, hơn nữa Sectumsempra lúc trước, thầy đã trả đủ nợ cho mẹ con, từ hôm nay trở đi, thầy không cần vì con làm gì hết, vì con không gánh nổi mọi thứ thầy làm cho con!!” Harry xoay người, bước ra bệnh thất.
Cậu đi nhanh như bay, một đường va vào lung tung, đưa tới mấy tiếng oán giận. Cuối cùng cậu chạy, lao ra khỏi lâu đài, cho đến khi đứng ở nơi tuyết nhuộm máu tươi. Cậu ngồi xổm xuống, cầm lên một khối tuyết trắng, để mặc nhiệt độ bàn tay làm chúng tan chảy, rồi ngồi bệt xuống, cánh tay ôm lấy hai đầu gối, ngửa đầu nhìn trời.
“Harry! Sao cậu ở đây?” Ron và Hermione vừa mới hẹn hò ở hồ Đen trở về phát hiện Harry.
“Cậu không ở lại chăm sóc Snape sao?” Ron vừa dứt lời, đã bị Hermione đá mạnh.
Nữ phù thủy trừng bạn tốt một cái, tay vươn về phía Harry, “Vừa rồi chúng mình nhìn thấy Buckbeak, chính là con thú có đầu ưng ấy, còn nhớ không?” Harry do dự một hồi, nắm tay cô bé đứng lên, “Năm ngoái chúng ta dùng cái Xoay Thời Gian cho nó chạy đi, không ngờ nó lại bay trở về, có thể Hagrid chưa biết, chúng ta đi nói cho bác ấy biết.”
“Đúng vậy, nó bay vào rừng rồi, chưa biết chừng chúng ta lại có thể theo Hagrid vào Rừng Cấm thám hiểm!” Ron hưng phấn nhảy nhót, ba người bắt đầu đi đến phòng nhỏ của Hagrid.
“Ron! Cậu có thể đem tâm tư làm trái nội quy trường học vào học tập không! Còn nữa, bài tập của cậu…” “Mình biết mình biết mà! Mình sẽ hoàn thành, xin cậu đừng mãi túm lấy điểm đó không tha được không? Có cô gái nào giống cậu đâu lúc hẹn hò cò giám sát bạn trai làm bài tập! Ui da cậu đánh mình làm gì, mình chỉ nói sự thật thôi!” “Cậu đừng nói bậy! Ai hẹn hò với cậu!” …
Tiếng đũa giỡn của bạn tốt khiến trái tin vốn lạnh như băng của Harry từ từ ấm áp lên, dù không có Snape, cậu vẫn còn nhiều bạn bè, người thân như vậy, không có Snape cuộc sống của cậu cũng trôi qua như thế, huống chi, hẳn cậu nên sống tốt hơn, cho đối phương thật sự nhìn thẳng vào cậu, mà không phải xuyên qua cậu hoài niệm mẹ cậu, đúng không?