“Rầm”, bọt nước vẩy ra trên mặt hồ Đen đánh vỡ sự yên lặng trước bão táp, nhưng nhìn mấy bóng người nổi lên trên mặt nước, là Snape, Draco và Astoria hôn mê. Kế đó mặt nước lại sôi trào một đám người cá giơ đinh ba nhọn kéo Bellatrix bị trói một cục ló lên, miệng phát ra tiếng rít đầy tức giận, ném vật thể kia lên trên đài, quơ quơ đinh ba thị uy với Voldemort trên không, rồi lặn xuống.
Đáy mắt đỏ tươi hiện lên một ánh lửa, đũa phép chỉ lên bầu trời lâu đài Hogwarts, mây đen cuồn cuộn lên cao, căn bản không cần súc thế, tiếng sấm ù ù cộng tia chớp màu tím đập mạnh về phía lá chắn màu bạc , “Ầm—” một tiếng vang thật lớn, sức mạnh của lá chắn nhanh chóng kéo lên đỉnh, tạo ra vòng bảo vệ màu trắng, cột sáng màu tím và vòng bảo vệ va chạm nhau, xung đột, trong sự chú ý của mọi người, cùng biến mất trong không khí. Nhưng ngắn ngủi trong chớp mắt, lá chắn phòng ngự do mọi người trong lâu đài Hogwarts cùng tạo nên như phù dung sớm nở tối tàn, không mang đến sự yên lòng, mà là áp lực và sợ hãi.
Mặc kệ tâm trạng mọi người trong lâu đài là gì, tia chớp trong mây đen vẫn cuồn cuộn không dứt, như đàn rắn đang nhảy múa, quấn lấy nhau tạo thành con rồng tím to lớn – lúc này, Hogwarts dường như chạy trời không khỏi nắng!
Voldemort như vị vua nắm quyền sinh sát, nhìn xuống từ trên cao xem thường đàn kiến nhỏ bé trên mặt đất, hắn mỉm cười vặn vẹo, giơ đũa phép lên cao áp chế.
Rồng tím tham lam gào thét muốn cắn nuốt toàn bộ lâu đài Hogwarts, tình huống hết sức nguy cấp, một tia sáng trắng nhọn như một thanh kiếm lợi hại, xuyên qua rồng tím trong khoảnh khắc, bay đến tận trời! Phút chốc, mây đen dày đặc bị vạch ra một khe nứt, quay cuồng mở rộng bốn phía, bầu trời trên lâu đài Hogwarts nhất thời sáng lên, như ánh sáng chiếu từ thiên đường xuống, ánh chiều tà như trong đồng thoại chiếu lên lâu đài Hogwarts một lớp viền vàng, mặc đám mây đen ngàn dặm cũng không lùi một bước!
Lâu đài Hogwarts vang lên một trận hoan hô. Voldemort nheo mắt lại, cũng không vội tranh mấy cái nhỏ nhặt kia. Hắn đưa tay, chiếc đầu lâu xanh lá trên mây đen biến đổi. Snape theo bản năng nắm chặt cánh tay đang mấp máy dấu hiệu hắc ám, nhìn một đám Tử Thần Thực Tử mặc áo chùng đen xuất hiện trên đảo nhỏ trong hồ đen, mặc dù cách xa một đoạn mặt nước lớn, hơi thở lạnh lẽo vẫn mạnh mẽ đập vào mặt, Draco lui về sau một bước, lập tức lấy lại tinh thần, khẽ cắn môi lại đứng tại chỗ. Đối mặt với khí thế rào rạt của quân đoàn hắc ám, dựa vào vài giáo sư và các học trò căn bản không có phần thắng, tình hình trở nên căng thẳng.
Trong mắt Voldemort vốn chỉ có hai kẻ thù là SNAPE và POTTER đã suy nghĩ lại, trận chiến tranh này càng chơi càng thú vị, hắn muốn trước khi chết, chúng phải nhìn Hogwarts bị hủy diệt từng chút, nhìn người ở thời không này chết trước mặt mình, hắn muốn tra tấn thần kinh chúng, phá hủy lý trí, làm chúng triệt để khuất phục dưới chân Chúa tể Hắc ám!
Voldemort giơ cao đũa phép, con rắn xanh đại diện cho chết chóc quấn quanh phía trên đầu lâu màu xanh, mở to miệng hướng về Hogwarts, sợ hãi khiến người ta không rét mà run càn quét mặt đất, trong lòng mọi người đều để lại mầm mống sợ hãi, mọc rễ nảy mầm. Đây là một tín hiệu, bọn Tử Thần Thực Tử hưng phấn đỏ bừng hai mắt, như một đám dã thú phát hiện con mồi ngon miệng, biến thành một cơn gió đen giận dữ bay về phía bờ hồ.
Dumbledore khẽ khàng vung đũa phép, bầu trời trên hồ đen hình thành một vòi rồng, lay động toàn bộ mặt hồ, lốc xoáy rất lớn điên cuồng trở mình hút nước hồ, hơi nước bắt đầu tràn ngập, Tử Thần Thực Tử động tác chậm lập tức bị nước cuốn vào trong, không chỉ vậy, trong lốc xoáy còn vươn ra vài xúc tua, như roi da tới từ địa ngục, ra sức đánh rớt những con côn trùng dám can đảm xẹt qua mình, nháy mắt tạo thành một mảnh đất chết chóc không thể vượt qua, dập tắt sự rạo rực trong lòng đám Tử Thần Thực Tử.
Nhưng SNAPE hiểu, kỹ xảo này của Dumbledore chỉ có thể ngăn cản một lúc, nơi trống trải như thế này không thích hợp phòng thủ và tấn công, y quyết định nhanh chóng mang Draco ba người cùng lui về phía sau hướng lâu đài.
Bên kia ngọn lửa Voldemort ngăn cản pháp thuật của Dumbledore. Bóng người màu trắng như lục bình trong bão táp bị ngọn lửa vây quanh mơ hồ không rõ, ông cụ tóc bạc như có thể bị ngọn lửa thiêu thành tro bất cứ lúc nào, nhưng luôn kịp thời tránh khỏi lưỡi hái tử thần. Cỏ trên mặt đất bị nướng thành đất đai khô cằn, ở gần hồ nước phát ra tiếng két két đau đớn, đột nhiên bốc hơi thành hơi nước. Tuy đám người Snape ở xa xa nhưng vẫn có thể cảm giác được luồng hơi cực nóng đáng sợ kia, đừng nói chi Dumbledore trong lửa đỏ. Có vẻ cụ không chịu nổi một đòn như vậy, Draco nâng Astoria lo lắng thu hồi ánh mắt, hai phù thủy thành niên diện mạo tương tự hiển nhiên không có ý giúp đỡ, chỉ nhíu mày nhìn.
“Phượng hoàng.” Nghe thấy âm thanh đè thấp của giáo sư độc dược, mày SNAPE nhăn chặt lại, đúng vậy, Voldemort ép Dumbledore gọi phượng hoàng Fawkes về.
Giữa sân một tiếng vang lên, một con phượng hoàng xuất hiện trong lửa đỏ, nó giang đôi cánh, tạo ra gió cách ly Dumbledore với xung quanh, ngọn lửa cái này tiếp cái khác đi vào miệng phượng hoàng dũng mãnh, kích thước cơ thể tăng một phần ba.
Lúc phượng hoàng hấp thụ lửa, đũa phép Voldemort dẫn dắt sấm sét trên bầu trời tạo thành quả cầu điện chói mắt, đánh về phía phượng hoàng Fawkes khổng lồ. Trong dự kiến, Fawkes không thể tránh khỏi tấn công, thoáng chốc cánh bị thủng một lỗ lớn, nó gào thét ổn định thân cơ thể, sấm sét màu tím tự nứt ra thành một dòng điện, điện quang chuyển động áp lên Fawkes, ngọn lửa hừng hực, tiêu hao sức sống phượng hoàng.
Voldemort nhe răng cười thúc giục sấm sét, roi trong mây đen đánh xuống Fawkes. Biết tình huống không ổn Dumbledore lập tức triệu hồi phượng hoàng, sấm sét mất đi mục tiêu đánh trên mặt đất tạo thành một cái hố thật lớn, năng lượng dư thừa mở ra một vết nứt sâu, khiến lòng người run sợ. Vẻ mặt Dumbledore ngày càng nghiêm túc, cụ không thể không thể lấy lại tinh thần đối mặt với vị Chúa tể Hắc ám thực lực đã mạnh hơn này, cụ tự biết mình không bằng đối phương, cũng không muốn yếu thế, bởi vì, thứ cụ bảo vệ phía sau là Hogwarts.
Trong khi Dumbledore và Voldemort giằng co, bọn Tử Thần Thực Tử bị thủy quái cuốn vào hồ đen đã đi lên, chúng tránh khỏi vòng chiến của Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng, đánh về phía lâu đài Hogwarts.
“Dẫn chúng lui về lâu đài.” SNAPE giao Draco cho giáo sư độc dược, đi qua bên cạnh vài bước, không đợi họ phản bác, lấy mình làm trung tâm, đất đá tro bụi trên mặt đất mất đi trọng lực chậm rãi bồng bềnh trong không trung.
“Khốn kiếp…” Cảm ứng khí thế ma lực đang không ngừng tăng mạnh, vậy mà khiến năng lượng trong cơ thể Snape có xu thế bạo động! Giáo sư độc dược nhếch môi, chỉ có thể kéo Draco và Astoria không ngừng lui về phía sau, cho đến cách hơn trăm mét, mới thoát khỏi phạm vi khống chế của người đàn ông ở phía trước.
Mặt đất bị giày xéo đến run rẩy, đầu tiên SNAPE nheo mắt nhìn những gương mặt trước mắt, có ít kẻ hơi lạ, ngoài Bellatrix bị bắt và Lucius không có khả năng tham gia trận chiến này, thuộc hạ đắc ý của Voldemort Lestrange, Greyback, Amycus, Alecto, Nott, Jungson, Chris những người hẳn nên xuất hiện lại không thấy đâu. Voldemort muốn làm gì?
Dù chúng ở đâu cũng không làm phiền đến kế hoạch của SNAPE. Pháp thuật tập trung trên đỉnh đũa phép, đất cát đang bay bắt đầu run rẩy, tinh thần lực khổng lồ của SNAPE thông qua đũa phép bắt đầu khếch tán, bọn Tử thần Thực tử đứng đầu cảm thấy mình bị vây trong lĩnh vực kỳ quái (Eileen: ai đọc tiên hiệp hẳn là biết “lĩnh vực”) không khí xung quanh ngưng kết thành thể rắn, dù là nhấc tay lên cũng phí sức và khó khăn gấp mấy lần, tiếng vang bên tai chậm lại, thành tạp âm vặn vẹo quỷ dị, trái tim giãy dụa thong thả đập, hít thở… Không thể hít thở!
Chúng hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông trong tầm mắt, cặp mắt tĩnh mịch với đồng tử màu đên như kéo chúng vào địa ngục. Chúng mở to mắt, mấy khối đá lớn nhỏ không giống nhau mang theo năng lượng nào đó đập vào mặt, xuyên qua áo chùng của chúng, mặt nạ, làn da, cơ bắp… Đau đớn dày đặc lan tràn ra, trước mắt chỉ có màu máu dần bị nhuộm thành bóng tối…
“Ầm!” Tử thần Thực tử như tre già măng mọc, nhưng như cách vực sâu vạn trượng, không ai có thể qua được khoảng cách này, tiếng kêu thảm thiết tiếng gầm gừ bao phủ, mấy mươi giây, có lẽ chỉ qua hơn mười giây, xác chết chồng chất, tràn ngập mùi máu tươi có kẻ bị xác bạn đè ngã, rốt cuộc có kẻ phát hiện không ổn, chậm rãi dừng bước lại.
Mặt đất dưới chân bị nhuộm thành màu nâu, trên mặt đất không có một xác chết nguyên vẹn, áo chùng đen rách rưới vô số lỗ hổng thật nhỏ, ngoài da đầy máu, mặt nạ nát, khuôn mặt hoàn toàn bị biến đổi, hòn đá cát đất cứng rắn đập vào vành mắt, xé rách mí mắt, nhồi lên mỗi một lỗ thủng trên người… đối mặt với đống xác chết tan nát này, ai có thể nhận ra hình dạng lúc còn sống của chúng?
Cô đơn và lặng lẽ, gió thổi bay áo chùng của SNAPE, thổi mùi máu tươi phai dần, đủ để chống lại thiên quân vạn mã, quân đoàn Tử thần Thực tử khiếp đảm. Trong bầu không khí này Draco ở phía sau không thể ức chế sợ hãi phát ra từ cõi lòng, chứ đừng nói chi đến tất cả Tử thần Thực tử, trong nháy mắt đó, chúng như thấy được Chúa tể Hắc ám thứ hai! Dưới tình huống SNAPE thu hút tầm mắt của mọi người, đám Tử thần Thực tử do dự hơn trước, thậm chí lui lại theo bản năng, không dám tiến lên trước thêm một bước.
Voldemort và Dumbledore đang đấu nhau cũng không hẹn mà cùng dời đi lực chú ý. Khi thấy rõ tất cả, vẻ mặt Dumbledore cứng ngắc một chút, còn Voldemort như có điều suy nghĩ nở nụ cười, hứng thú vô cùng với trường hợp pháp thuật thế này.
SNAPE chẳng để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, nhưng thật ra y cũng không muốn chiến tranh xảy ra ở Hogwarts, lúc này y đã trở thành một phần tử làm ô nhiễm mãnh đất thần thánh này. SNAPE lấy ra một bình độc dược, nước thuốc theo gió thổi ra phát huy tác dụng, những xác chết trên mặt đất hóa thành làn khói nhẹ nhàng biến mất trong không khí, ngoài bùn sậm màu, rốt cuộc không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào.
Ánh sáng phía chân trời đánh vỡ bầu không khí ngưng đọng, con rồng màu trắng bạc chở vài người bay vút đến.
“Daddy!” Chưa thấy người đã thấy tiếng, cô bé còn chưa rơi xuống đất đã nhào vào ngực SNAPE. Y ôm con gái, nhìn đám người vốn không nên xuất hiện tại cái thời không này.
Con rồng tản ra màu bạc, đám người RON cúi đầu với SNAPE, “Hiệu trưởng.” (ở thời không của họ Snape là hiệu trưởng Hogwarts) DRACO giải thích đơn giản nguyên nhân họ xuất hiện ở đây, HERMIONE nhíu mày nhìn một đám Tử thần Thực tử đông nghìn nghịt kia, khẽ nói chuyện với NEVILLE, RON bên cạnh bắt đầu xoa tay.
“Rầm”, bọt nước vẩy ra trên mặt hồ Đen đánh vỡ sự yên lặng trước bão táp, nhưng nhìn mấy bóng người nổi lên trên mặt nước, là Snape, Draco và Astoria hôn mê. Kế đó mặt nước lại sôi trào một đám người cá giơ đinh ba nhọn kéo Bellatrix bị trói một cục ló lên, miệng phát ra tiếng rít đầy tức giận, ném vật thể kia lên trên đài, quơ quơ đinh ba thị uy với Voldemort trên không, rồi lặn xuống.
Đáy mắt đỏ tươi hiện lên một ánh lửa, đũa phép chỉ lên bầu trời lâu đài Hogwarts, mây đen cuồn cuộn lên cao, căn bản không cần súc thế, tiếng sấm ù ù cộng tia chớp màu tím đập mạnh về phía lá chắn màu bạc , “Ầm—” một tiếng vang thật lớn, sức mạnh của lá chắn nhanh chóng kéo lên đỉnh, tạo ra vòng bảo vệ màu trắng, cột sáng màu tím và vòng bảo vệ va chạm nhau, xung đột, trong sự chú ý của mọi người, cùng biến mất trong không khí. Nhưng ngắn ngủi trong chớp mắt, lá chắn phòng ngự do mọi người trong lâu đài Hogwarts cùng tạo nên như phù dung sớm nở tối tàn, không mang đến sự yên lòng, mà là áp lực và sợ hãi.
Mặc kệ tâm trạng mọi người trong lâu đài là gì, tia chớp trong mây đen vẫn cuồn cuộn không dứt, như đàn rắn đang nhảy múa, quấn lấy nhau tạo thành con rồng tím to lớn – lúc này, Hogwarts dường như chạy trời không khỏi nắng!
Voldemort như vị vua nắm quyền sinh sát, nhìn xuống từ trên cao xem thường đàn kiến nhỏ bé trên mặt đất, hắn mỉm cười vặn vẹo, giơ đũa phép lên cao áp chế.
Rồng tím tham lam gào thét muốn cắn nuốt toàn bộ lâu đài Hogwarts, tình huống hết sức nguy cấp, một tia sáng trắng nhọn như một thanh kiếm lợi hại, xuyên qua rồng tím trong khoảnh khắc, bay đến tận trời! Phút chốc, mây đen dày đặc bị vạch ra một khe nứt, quay cuồng mở rộng bốn phía, bầu trời trên lâu đài Hogwarts nhất thời sáng lên, như ánh sáng chiếu từ thiên đường xuống, ánh chiều tà như trong đồng thoại chiếu lên lâu đài Hogwarts một lớp viền vàng, mặc đám mây đen ngàn dặm cũng không lùi một bước!
Lâu đài Hogwarts vang lên một trận hoan hô. Voldemort nheo mắt lại, cũng không vội tranh mấy cái nhỏ nhặt kia. Hắn đưa tay, chiếc đầu lâu xanh lá trên mây đen biến đổi. Snape theo bản năng nắm chặt cánh tay đang mấp máy dấu hiệu hắc ám, nhìn một đám Tử Thần Thực Tử mặc áo chùng đen xuất hiện trên đảo nhỏ trong hồ đen, mặc dù cách xa một đoạn mặt nước lớn, hơi thở lạnh lẽo vẫn mạnh mẽ đập vào mặt, Draco lui về sau một bước, lập tức lấy lại tinh thần, khẽ cắn môi lại đứng tại chỗ. Đối mặt với khí thế rào rạt của quân đoàn hắc ám, dựa vào vài giáo sư và các học trò căn bản không có phần thắng, tình hình trở nên căng thẳng.
Trong mắt Voldemort vốn chỉ có hai kẻ thù là SNAPE và POTTER đã suy nghĩ lại, trận chiến tranh này càng chơi càng thú vị, hắn muốn trước khi chết, chúng phải nhìn Hogwarts bị hủy diệt từng chút, nhìn người ở thời không này chết trước mặt mình, hắn muốn tra tấn thần kinh chúng, phá hủy lý trí, làm chúng triệt để khuất phục dưới chân Chúa tể Hắc ám!
Voldemort giơ cao đũa phép, con rắn xanh đại diện cho chết chóc quấn quanh phía trên đầu lâu màu xanh, mở to miệng hướng về Hogwarts, sợ hãi khiến người ta không rét mà run càn quét mặt đất, trong lòng mọi người đều để lại mầm mống sợ hãi, mọc rễ nảy mầm. Đây là một tín hiệu, bọn Tử Thần Thực Tử hưng phấn đỏ bừng hai mắt, như một đám dã thú phát hiện con mồi ngon miệng, biến thành một cơn gió đen giận dữ bay về phía bờ hồ.
Dumbledore khẽ khàng vung đũa phép, bầu trời trên hồ đen hình thành một vòi rồng, lay động toàn bộ mặt hồ, lốc xoáy rất lớn điên cuồng trở mình hút nước hồ, hơi nước bắt đầu tràn ngập, Tử Thần Thực Tử động tác chậm lập tức bị nước cuốn vào trong, không chỉ vậy, trong lốc xoáy còn vươn ra vài xúc tua, như roi da tới từ địa ngục, ra sức đánh rớt những con côn trùng dám can đảm xẹt qua mình, nháy mắt tạo thành một mảnh đất chết chóc không thể vượt qua, dập tắt sự rạo rực trong lòng đám Tử Thần Thực Tử.
Nhưng SNAPE hiểu, kỹ xảo này của Dumbledore chỉ có thể ngăn cản một lúc, nơi trống trải như thế này không thích hợp phòng thủ và tấn công, y quyết định nhanh chóng mang Draco ba người cùng lui về phía sau hướng lâu đài.
Bên kia ngọn lửa Voldemort ngăn cản pháp thuật của Dumbledore. Bóng người màu trắng như lục bình trong bão táp bị ngọn lửa vây quanh mơ hồ không rõ, ông cụ tóc bạc như có thể bị ngọn lửa thiêu thành tro bất cứ lúc nào, nhưng luôn kịp thời tránh khỏi lưỡi hái tử thần. Cỏ trên mặt đất bị nướng thành đất đai khô cằn, ở gần hồ nước phát ra tiếng két két đau đớn, đột nhiên bốc hơi thành hơi nước. Tuy đám người Snape ở xa xa nhưng vẫn có thể cảm giác được luồng hơi cực nóng đáng sợ kia, đừng nói chi Dumbledore trong lửa đỏ. Có vẻ cụ không chịu nổi một đòn như vậy, Draco nâng Astoria lo lắng thu hồi ánh mắt, hai phù thủy thành niên diện mạo tương tự hiển nhiên không có ý giúp đỡ, chỉ nhíu mày nhìn.
“Phượng hoàng.” Nghe thấy âm thanh đè thấp của giáo sư độc dược, mày SNAPE nhăn chặt lại, đúng vậy, Voldemort ép Dumbledore gọi phượng hoàng Fawkes về.
Giữa sân một tiếng vang lên, một con phượng hoàng xuất hiện trong lửa đỏ, nó giang đôi cánh, tạo ra gió cách ly Dumbledore với xung quanh, ngọn lửa cái này tiếp cái khác đi vào miệng phượng hoàng dũng mãnh, kích thước cơ thể tăng một phần ba.
Lúc phượng hoàng hấp thụ lửa, đũa phép Voldemort dẫn dắt sấm sét trên bầu trời tạo thành quả cầu điện chói mắt, đánh về phía phượng hoàng Fawkes khổng lồ. Trong dự kiến, Fawkes không thể tránh khỏi tấn công, thoáng chốc cánh bị thủng một lỗ lớn, nó gào thét ổn định thân cơ thể, sấm sét màu tím tự nứt ra thành một dòng điện, điện quang chuyển động áp lên Fawkes, ngọn lửa hừng hực, tiêu hao sức sống phượng hoàng.
Voldemort nhe răng cười thúc giục sấm sét, roi trong mây đen đánh xuống Fawkes. Biết tình huống không ổn Dumbledore lập tức triệu hồi phượng hoàng, sấm sét mất đi mục tiêu đánh trên mặt đất tạo thành một cái hố thật lớn, năng lượng dư thừa mở ra một vết nứt sâu, khiến lòng người run sợ. Vẻ mặt Dumbledore ngày càng nghiêm túc, cụ không thể không thể lấy lại tinh thần đối mặt với vị Chúa tể Hắc ám thực lực đã mạnh hơn này, cụ tự biết mình không bằng đối phương, cũng không muốn yếu thế, bởi vì, thứ cụ bảo vệ phía sau là Hogwarts.
Trong khi Dumbledore và Voldemort giằng co, bọn Tử Thần Thực Tử bị thủy quái cuốn vào hồ đen đã đi lên, chúng tránh khỏi vòng chiến của Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng, đánh về phía lâu đài Hogwarts.
“Dẫn chúng lui về lâu đài.” SNAPE giao Draco cho giáo sư độc dược, đi qua bên cạnh vài bước, không đợi họ phản bác, lấy mình làm trung tâm, đất đá tro bụi trên mặt đất mất đi trọng lực chậm rãi bồng bềnh trong không trung.
“Khốn kiếp…” Cảm ứng khí thế ma lực đang không ngừng tăng mạnh, vậy mà khiến năng lượng trong cơ thể Snape có xu thế bạo động! Giáo sư độc dược nhếch môi, chỉ có thể kéo Draco và Astoria không ngừng lui về phía sau, cho đến cách hơn trăm mét, mới thoát khỏi phạm vi khống chế của người đàn ông ở phía trước.
Mặt đất bị giày xéo đến run rẩy, đầu tiên SNAPE nheo mắt nhìn những gương mặt trước mắt, có ít kẻ hơi lạ, ngoài Bellatrix bị bắt và Lucius không có khả năng tham gia trận chiến này, thuộc hạ đắc ý của Voldemort Lestrange, Greyback, Amycus, Alecto, Nott, Jungson, Chris những người hẳn nên xuất hiện lại không thấy đâu. Voldemort muốn làm gì?
Dù chúng ở đâu cũng không làm phiền đến kế hoạch của SNAPE. Pháp thuật tập trung trên đỉnh đũa phép, đất cát đang bay bắt đầu run rẩy, tinh thần lực khổng lồ của SNAPE thông qua đũa phép bắt đầu khếch tán, bọn Tử thần Thực tử đứng đầu cảm thấy mình bị vây trong lĩnh vực kỳ quái (Eileen: ai đọc tiên hiệp hẳn là biết “lĩnh vực”) không khí xung quanh ngưng kết thành thể rắn, dù là nhấc tay lên cũng phí sức và khó khăn gấp mấy lần, tiếng vang bên tai chậm lại, thành tạp âm vặn vẹo quỷ dị, trái tim giãy dụa thong thả đập, hít thở… Không thể hít thở!
Chúng hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông trong tầm mắt, cặp mắt tĩnh mịch với đồng tử màu đên như kéo chúng vào địa ngục. Chúng mở to mắt, mấy khối đá lớn nhỏ không giống nhau mang theo năng lượng nào đó đập vào mặt, xuyên qua áo chùng của chúng, mặt nạ, làn da, cơ bắp… Đau đớn dày đặc lan tràn ra, trước mắt chỉ có màu máu dần bị nhuộm thành bóng tối…
“Ầm!” Tử thần Thực tử như tre già măng mọc, nhưng như cách vực sâu vạn trượng, không ai có thể qua được khoảng cách này, tiếng kêu thảm thiết tiếng gầm gừ bao phủ, mấy mươi giây, có lẽ chỉ qua hơn mười giây, xác chết chồng chất, tràn ngập mùi máu tươi có kẻ bị xác bạn đè ngã, rốt cuộc có kẻ phát hiện không ổn, chậm rãi dừng bước lại.
Mặt đất dưới chân bị nhuộm thành màu nâu, trên mặt đất không có một xác chết nguyên vẹn, áo chùng đen rách rưới vô số lỗ hổng thật nhỏ, ngoài da đầy máu, mặt nạ nát, khuôn mặt hoàn toàn bị biến đổi, hòn đá cát đất cứng rắn đập vào vành mắt, xé rách mí mắt, nhồi lên mỗi một lỗ thủng trên người… đối mặt với đống xác chết tan nát này, ai có thể nhận ra hình dạng lúc còn sống của chúng?
Cô đơn và lặng lẽ, gió thổi bay áo chùng của SNAPE, thổi mùi máu tươi phai dần, đủ để chống lại thiên quân vạn mã, quân đoàn Tử thần Thực tử khiếp đảm. Trong bầu không khí này Draco ở phía sau không thể ức chế sợ hãi phát ra từ cõi lòng, chứ đừng nói chi đến tất cả Tử thần Thực tử, trong nháy mắt đó, chúng như thấy được Chúa tể Hắc ám thứ hai! Dưới tình huống SNAPE thu hút tầm mắt của mọi người, đám Tử thần Thực tử do dự hơn trước, thậm chí lui lại theo bản năng, không dám tiến lên trước thêm một bước.
Voldemort và Dumbledore đang đấu nhau cũng không hẹn mà cùng dời đi lực chú ý. Khi thấy rõ tất cả, vẻ mặt Dumbledore cứng ngắc một chút, còn Voldemort như có điều suy nghĩ nở nụ cười, hứng thú vô cùng với trường hợp pháp thuật thế này.
SNAPE chẳng để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, nhưng thật ra y cũng không muốn chiến tranh xảy ra ở Hogwarts, lúc này y đã trở thành một phần tử làm ô nhiễm mãnh đất thần thánh này. SNAPE lấy ra một bình độc dược, nước thuốc theo gió thổi ra phát huy tác dụng, những xác chết trên mặt đất hóa thành làn khói nhẹ nhàng biến mất trong không khí, ngoài bùn sậm màu, rốt cuộc không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào.
Ánh sáng phía chân trời đánh vỡ bầu không khí ngưng đọng, con rồng màu trắng bạc chở vài người bay vút đến.
“Daddy!” Chưa thấy người đã thấy tiếng, cô bé còn chưa rơi xuống đất đã nhào vào ngực SNAPE. Y ôm con gái, nhìn đám người vốn không nên xuất hiện tại cái thời không này.
Con rồng tản ra màu bạc, đám người RON cúi đầu với SNAPE, “Hiệu trưởng.” (ở thời không của họ Snape là hiệu trưởng Hogwarts) DRACO giải thích đơn giản nguyên nhân họ xuất hiện ở đây, HERMIONE nhíu mày nhìn một đám Tử thần Thực tử đông nghìn nghịt kia, khẽ nói chuyện với NEVILLE, RON bên cạnh bắt đầu xoa tay.
Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn - Chapter 53
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Rầm”, bọt nước vẩy ra trên mặt hồ Đen đánh vỡ sự yên lặng trước bão táp, nhưng nhìn mấy bóng người nổi lên trên mặt nước, là Snape, Draco và Astoria hôn mê. Kế đó mặt nước lại sôi trào một đám người cá giơ đinh ba nhọn kéo Bellatrix bị trói một cục ló lên, miệng phát ra tiếng rít đầy tức giận, ném vật thể kia lên trên đài, quơ quơ đinh ba thị uy với Voldemort trên không, rồi lặn xuống.
Đáy mắt đỏ tươi hiện lên một ánh lửa, đũa phép chỉ lên bầu trời lâu đài Hogwarts, mây đen cuồn cuộn lên cao, căn bản không cần súc thế, tiếng sấm ù ù cộng tia chớp màu tím đập mạnh về phía lá chắn màu bạc , “Ầm—” một tiếng vang thật lớn, sức mạnh của lá chắn nhanh chóng kéo lên đỉnh, tạo ra vòng bảo vệ màu trắng, cột sáng màu tím và vòng bảo vệ va chạm nhau, xung đột, trong sự chú ý của mọi người, cùng biến mất trong không khí. Nhưng ngắn ngủi trong chớp mắt, lá chắn phòng ngự do mọi người trong lâu đài Hogwarts cùng tạo nên như phù dung sớm nở tối tàn, không mang đến sự yên lòng, mà là áp lực và sợ hãi.
Mặc kệ tâm trạng mọi người trong lâu đài là gì, tia chớp trong mây đen vẫn cuồn cuộn không dứt, như đàn rắn đang nhảy múa, quấn lấy nhau tạo thành con rồng tím to lớn – lúc này, Hogwarts dường như chạy trời không khỏi nắng!
Voldemort như vị vua nắm quyền sinh sát, nhìn xuống từ trên cao xem thường đàn kiến nhỏ bé trên mặt đất, hắn mỉm cười vặn vẹo, giơ đũa phép lên cao áp chế.
Rồng tím tham lam gào thét muốn cắn nuốt toàn bộ lâu đài Hogwarts, tình huống hết sức nguy cấp, một tia sáng trắng nhọn như một thanh kiếm lợi hại, xuyên qua rồng tím trong khoảnh khắc, bay đến tận trời! Phút chốc, mây đen dày đặc bị vạch ra một khe nứt, quay cuồng mở rộng bốn phía, bầu trời trên lâu đài Hogwarts nhất thời sáng lên, như ánh sáng chiếu từ thiên đường xuống, ánh chiều tà như trong đồng thoại chiếu lên lâu đài Hogwarts một lớp viền vàng, mặc đám mây đen ngàn dặm cũng không lùi một bước!
Lâu đài Hogwarts vang lên một trận hoan hô. Voldemort nheo mắt lại, cũng không vội tranh mấy cái nhỏ nhặt kia. Hắn đưa tay, chiếc đầu lâu xanh lá trên mây đen biến đổi. Snape theo bản năng nắm chặt cánh tay đang mấp máy dấu hiệu hắc ám, nhìn một đám Tử Thần Thực Tử mặc áo chùng đen xuất hiện trên đảo nhỏ trong hồ đen, mặc dù cách xa một đoạn mặt nước lớn, hơi thở lạnh lẽo vẫn mạnh mẽ đập vào mặt, Draco lui về sau một bước, lập tức lấy lại tinh thần, khẽ cắn môi lại đứng tại chỗ. Đối mặt với khí thế rào rạt của quân đoàn hắc ám, dựa vào vài giáo sư và các học trò căn bản không có phần thắng, tình hình trở nên căng thẳng.
Trong mắt Voldemort vốn chỉ có hai kẻ thù là SNAPE và POTTER đã suy nghĩ lại, trận chiến tranh này càng chơi càng thú vị, hắn muốn trước khi chết, chúng phải nhìn Hogwarts bị hủy diệt từng chút, nhìn người ở thời không này chết trước mặt mình, hắn muốn tra tấn thần kinh chúng, phá hủy lý trí, làm chúng triệt để khuất phục dưới chân Chúa tể Hắc ám!
Voldemort giơ cao đũa phép, con rắn xanh đại diện cho chết chóc quấn quanh phía trên đầu lâu màu xanh, mở to miệng hướng về Hogwarts, sợ hãi khiến người ta không rét mà run càn quét mặt đất, trong lòng mọi người đều để lại mầm mống sợ hãi, mọc rễ nảy mầm. Đây là một tín hiệu, bọn Tử Thần Thực Tử hưng phấn đỏ bừng hai mắt, như một đám dã thú phát hiện con mồi ngon miệng, biến thành một cơn gió đen giận dữ bay về phía bờ hồ.
Dumbledore khẽ khàng vung đũa phép, bầu trời trên hồ đen hình thành một vòi rồng, lay động toàn bộ mặt hồ, lốc xoáy rất lớn điên cuồng trở mình hút nước hồ, hơi nước bắt đầu tràn ngập, Tử Thần Thực Tử động tác chậm lập tức bị nước cuốn vào trong, không chỉ vậy, trong lốc xoáy còn vươn ra vài xúc tua, như roi da tới từ địa ngục, ra sức đánh rớt những con côn trùng dám can đảm xẹt qua mình, nháy mắt tạo thành một mảnh đất chết chóc không thể vượt qua, dập tắt sự rạo rực trong lòng đám Tử Thần Thực Tử.
Nhưng SNAPE hiểu, kỹ xảo này của Dumbledore chỉ có thể ngăn cản một lúc, nơi trống trải như thế này không thích hợp phòng thủ và tấn công, y quyết định nhanh chóng mang Draco ba người cùng lui về phía sau hướng lâu đài.
Bên kia ngọn lửa Voldemort ngăn cản pháp thuật của Dumbledore. Bóng người màu trắng như lục bình trong bão táp bị ngọn lửa vây quanh mơ hồ không rõ, ông cụ tóc bạc như có thể bị ngọn lửa thiêu thành tro bất cứ lúc nào, nhưng luôn kịp thời tránh khỏi lưỡi hái tử thần. Cỏ trên mặt đất bị nướng thành đất đai khô cằn, ở gần hồ nước phát ra tiếng két két đau đớn, đột nhiên bốc hơi thành hơi nước. Tuy đám người Snape ở xa xa nhưng vẫn có thể cảm giác được luồng hơi cực nóng đáng sợ kia, đừng nói chi Dumbledore trong lửa đỏ. Có vẻ cụ không chịu nổi một đòn như vậy, Draco nâng Astoria lo lắng thu hồi ánh mắt, hai phù thủy thành niên diện mạo tương tự hiển nhiên không có ý giúp đỡ, chỉ nhíu mày nhìn.
“Phượng hoàng.” Nghe thấy âm thanh đè thấp của giáo sư độc dược, mày SNAPE nhăn chặt lại, đúng vậy, Voldemort ép Dumbledore gọi phượng hoàng Fawkes về.
Giữa sân một tiếng vang lên, một con phượng hoàng xuất hiện trong lửa đỏ, nó giang đôi cánh, tạo ra gió cách ly Dumbledore với xung quanh, ngọn lửa cái này tiếp cái khác đi vào miệng phượng hoàng dũng mãnh, kích thước cơ thể tăng một phần ba.
Lúc phượng hoàng hấp thụ lửa, đũa phép Voldemort dẫn dắt sấm sét trên bầu trời tạo thành quả cầu điện chói mắt, đánh về phía phượng hoàng Fawkes khổng lồ. Trong dự kiến, Fawkes không thể tránh khỏi tấn công, thoáng chốc cánh bị thủng một lỗ lớn, nó gào thét ổn định thân cơ thể, sấm sét màu tím tự nứt ra thành một dòng điện, điện quang chuyển động áp lên Fawkes, ngọn lửa hừng hực, tiêu hao sức sống phượng hoàng.
Voldemort nhe răng cười thúc giục sấm sét, roi trong mây đen đánh xuống Fawkes. Biết tình huống không ổn Dumbledore lập tức triệu hồi phượng hoàng, sấm sét mất đi mục tiêu đánh trên mặt đất tạo thành một cái hố thật lớn, năng lượng dư thừa mở ra một vết nứt sâu, khiến lòng người run sợ. Vẻ mặt Dumbledore ngày càng nghiêm túc, cụ không thể không thể lấy lại tinh thần đối mặt với vị Chúa tể Hắc ám thực lực đã mạnh hơn này, cụ tự biết mình không bằng đối phương, cũng không muốn yếu thế, bởi vì, thứ cụ bảo vệ phía sau là Hogwarts.
Trong khi Dumbledore và Voldemort giằng co, bọn Tử Thần Thực Tử bị thủy quái cuốn vào hồ đen đã đi lên, chúng tránh khỏi vòng chiến của Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng, đánh về phía lâu đài Hogwarts.
“Dẫn chúng lui về lâu đài.” SNAPE giao Draco cho giáo sư độc dược, đi qua bên cạnh vài bước, không đợi họ phản bác, lấy mình làm trung tâm, đất đá tro bụi trên mặt đất mất đi trọng lực chậm rãi bồng bềnh trong không trung.
“Khốn kiếp…” Cảm ứng khí thế ma lực đang không ngừng tăng mạnh, vậy mà khiến năng lượng trong cơ thể Snape có xu thế bạo động! Giáo sư độc dược nhếch môi, chỉ có thể kéo Draco và Astoria không ngừng lui về phía sau, cho đến cách hơn trăm mét, mới thoát khỏi phạm vi khống chế của người đàn ông ở phía trước.
Mặt đất bị giày xéo đến run rẩy, đầu tiên SNAPE nheo mắt nhìn những gương mặt trước mắt, có ít kẻ hơi lạ, ngoài Bellatrix bị bắt và Lucius không có khả năng tham gia trận chiến này, thuộc hạ đắc ý của Voldemort Lestrange, Greyback, Amycus, Alecto, Nott, Jungson, Chris những người hẳn nên xuất hiện lại không thấy đâu. Voldemort muốn làm gì?
Dù chúng ở đâu cũng không làm phiền đến kế hoạch của SNAPE. Pháp thuật tập trung trên đỉnh đũa phép, đất cát đang bay bắt đầu run rẩy, tinh thần lực khổng lồ của SNAPE thông qua đũa phép bắt đầu khếch tán, bọn Tử thần Thực tử đứng đầu cảm thấy mình bị vây trong lĩnh vực kỳ quái (Eileen: ai đọc tiên hiệp hẳn là biết “lĩnh vực”) không khí xung quanh ngưng kết thành thể rắn, dù là nhấc tay lên cũng phí sức và khó khăn gấp mấy lần, tiếng vang bên tai chậm lại, thành tạp âm vặn vẹo quỷ dị, trái tim giãy dụa thong thả đập, hít thở… Không thể hít thở!
Chúng hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông trong tầm mắt, cặp mắt tĩnh mịch với đồng tử màu đên như kéo chúng vào địa ngục. Chúng mở to mắt, mấy khối đá lớn nhỏ không giống nhau mang theo năng lượng nào đó đập vào mặt, xuyên qua áo chùng của chúng, mặt nạ, làn da, cơ bắp… Đau đớn dày đặc lan tràn ra, trước mắt chỉ có màu máu dần bị nhuộm thành bóng tối…
“Ầm!” Tử thần Thực tử như tre già măng mọc, nhưng như cách vực sâu vạn trượng, không ai có thể qua được khoảng cách này, tiếng kêu thảm thiết tiếng gầm gừ bao phủ, mấy mươi giây, có lẽ chỉ qua hơn mười giây, xác chết chồng chất, tràn ngập mùi máu tươi có kẻ bị xác bạn đè ngã, rốt cuộc có kẻ phát hiện không ổn, chậm rãi dừng bước lại.
Mặt đất dưới chân bị nhuộm thành màu nâu, trên mặt đất không có một xác chết nguyên vẹn, áo chùng đen rách rưới vô số lỗ hổng thật nhỏ, ngoài da đầy máu, mặt nạ nát, khuôn mặt hoàn toàn bị biến đổi, hòn đá cát đất cứng rắn đập vào vành mắt, xé rách mí mắt, nhồi lên mỗi một lỗ thủng trên người… đối mặt với đống xác chết tan nát này, ai có thể nhận ra hình dạng lúc còn sống của chúng?
Cô đơn và lặng lẽ, gió thổi bay áo chùng của SNAPE, thổi mùi máu tươi phai dần, đủ để chống lại thiên quân vạn mã, quân đoàn Tử thần Thực tử khiếp đảm. Trong bầu không khí này Draco ở phía sau không thể ức chế sợ hãi phát ra từ cõi lòng, chứ đừng nói chi đến tất cả Tử thần Thực tử, trong nháy mắt đó, chúng như thấy được Chúa tể Hắc ám thứ hai! Dưới tình huống SNAPE thu hút tầm mắt của mọi người, đám Tử thần Thực tử do dự hơn trước, thậm chí lui lại theo bản năng, không dám tiến lên trước thêm một bước.
Voldemort và Dumbledore đang đấu nhau cũng không hẹn mà cùng dời đi lực chú ý. Khi thấy rõ tất cả, vẻ mặt Dumbledore cứng ngắc một chút, còn Voldemort như có điều suy nghĩ nở nụ cười, hứng thú vô cùng với trường hợp pháp thuật thế này.
SNAPE chẳng để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, nhưng thật ra y cũng không muốn chiến tranh xảy ra ở Hogwarts, lúc này y đã trở thành một phần tử làm ô nhiễm mãnh đất thần thánh này. SNAPE lấy ra một bình độc dược, nước thuốc theo gió thổi ra phát huy tác dụng, những xác chết trên mặt đất hóa thành làn khói nhẹ nhàng biến mất trong không khí, ngoài bùn sậm màu, rốt cuộc không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào.
Ánh sáng phía chân trời đánh vỡ bầu không khí ngưng đọng, con rồng màu trắng bạc chở vài người bay vút đến.
“Daddy!” Chưa thấy người đã thấy tiếng, cô bé còn chưa rơi xuống đất đã nhào vào ngực SNAPE. Y ôm con gái, nhìn đám người vốn không nên xuất hiện tại cái thời không này.
Con rồng tản ra màu bạc, đám người RON cúi đầu với SNAPE, “Hiệu trưởng.” (ở thời không của họ Snape là hiệu trưởng Hogwarts) DRACO giải thích đơn giản nguyên nhân họ xuất hiện ở đây, HERMIONE nhíu mày nhìn một đám Tử thần Thực tử đông nghìn nghịt kia, khẽ nói chuyện với NEVILLE, RON bên cạnh bắt đầu xoa tay.