SNAPE mang Bady vào lâu đài lại thấy không đúng, đâu đâu cũng gặp dấu vết tập kích, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng pháp thuật tấn công và tiếng khóc kêu sợ hãi. SNAPE đen mặt nhanh chóng túm được một nhóm vài phù thủy nhỏ trốn trong góc phòng, khi thấy rõ người đến là vị giáo sư độc dược đáng sợ, vậy mà khóc lớn giành nhau định nhào vào ngực y, chuyện này khiến SNAPE dở khóc dở cười, ngoài con mình, chưa bao giờ có đứa trẻ nào làm loại hành động này, hiển nhiên chúng đang sợ hãi.
Trong miêu tả đứt quãng của nhóm phù thủy nhỏ mới biết tình thế ác liệt hiện nay, đoàn người quyết định chia làm hai đường, đương nhiên SNAPE chuẩn bị hộ tống hai đứa trẻ và HERMIONE rời khỏi Hogwarts thông qua lò sưởi, thuận tiện cứu vài học trò hoảng loạn không tìm ra đường. Mà Snape muốn gia nhập vòng chiến hỗn loạn này ngay, Draco tỏ vẻ mình không định rời khỏi lâu đài.
Ron, Hermione lại do dự, là Gryffindor họ càng có khuynh hướng chiến đấu, chẳng qua SNAPE lạnh lùng nói một câu “Granger phải đi theo chúng ta” đã bỏ qua suy nghĩ của họ – SNAPE tuyệt đối không để HERMIONE rời xa tầm mắt của y, càng miễn bàn đến tham chiến, vì một khi Hermione nhỏ bị thương, tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương đối với đứa bé trong bụng HERMIONE. Hermione ở lại, đương nhiên Ron cũng không muốn rời đi.
SNAPE bước nhanh phía trước, áo chùng đen cuồn cuộn sau lưng y tạo thành độ cung bàng bạc, mặt không đổi sắc khiến người sợ hãi, nhưng trong lòng y ôm một cô bé xinh đẹp, một đứa bé trai đi theo bên cạnh, làm yếu đi phần sắc bén kia, thoạt nhìn thật không phù hợp.
Chưa đi được bao lâu, đoàn người đã gặp HARRY mang theo ba học trò Slytherin. Hai vị phù thủy thành niên cầm đầu hơi sửng sốt, ăn ý gật đầu chào hỏi, căn bản không cần nói chuyện giao lưu. “Papa!” Bady vươn tay muốn ôm một cái, HARRY vươn tay ôm bé, kế đến mới nhìn đến HERMIONE.
“HERMIONE, lâu rồi không gặp, sao chỉ có mình cậu vậy?”
“Ừm, lâu rồi không gặp, Harry, gần đây cậu gầy đi rất nhiều.” HERMIONE đánh giá người thanh niên, “RON, DRACO, NEVILLE đang ở ngoài ngăn quân đoàn Tử thần Thực tử.”
“Rầm—” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ mạnh, chấn động toàn bộ không gian, bụi đất mù mịt, SNAPE phất tay gia cố trần nhà, giao đoàn người cho HARRY, “Ta đi xem, em mau dẫn họ rời khỏi Hogwarts. Còn nữa, Mrs. Weasley đang mang thai.”
HARRY giật mình nhìn về phía HERMIONE, thảo nào cậu ấy lại không phối hợp chiến đấu ngoài kia, vị nữ phù thủy tài giỏi này và RON là một cặp vợ chồng hoàn mỹ. Anh nở nụ cười, “Tuy rằng tình huống hiện giờ nói chuyện này không hợp, nhưng vẫn muốn chúc mừng cậu và RON!”
“Thưa ngài, có thể cho con đi theo thầy không?” Bỗng nhiên Deson mở miệng. Chân SNAPE ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu vài giây, cũng không trả lời, đã tiếp tục đi tới. Deson gật đầu với bạn mình, rồi đuổi theo sau. Ngược lại Forandvà Lyne không có ý định rời đi, vẫn theo sát HARRY như cũ.
Khi bọn họ lại trở về văn phòng giáo sư độc dược, mới biết toàn bộ mạng floo đã bị đóng cửa từ bao giờ. Nói cách khác họ bị nhốt ở Hogwarts. HERMIONE quen nhìn sóng gió, HARRY vẫn bình thản ung dung như trước, nhắc đến mới thấy họ đã trải qua lần đại chiến thứ hai, tình thế lần trước kia ác liệt hơn hiện tại nhiều. Hai đứa trẻ cũng là kẻ không biết sợ, nhìn quanh đánh giá văn phòng này, tò mò nhiều hơn sợ hãi. Ngược lại thái độ của chúng khiến nhóm phù thủy trẻ hơi thả lỏng.
Bất kể là Snape ở thời không nào, đều tỉ mỉ thiết lập tầng tầng phòng ngự ở văn phòng của mình, HARRY rất vừa lòng, nếu không thể rời khỏi, trong trận chiến này nhân vật chính như anh không có khả năng luôn bảo vệ bọn họ, nên tìm một chỗ cho họ tạm lánh thì hơn. Nói ý tưởng của mình với HERMIONE, đối phương vô cùng đồng ý. Trấn an Bady, HARRY dặn dò nữ phù thủy đang mang thai, “Văn phòng này không có mật khẩu thì không thể vào được, nếu có người mạnh mẽ tấn công nó, sức phòng ngự của nó có thể chống đỡ một đoạn thời gian. Một khi bị tấn công, cậu nên liên lạc với mình, mình sẽ trở về trong thời gian sớm nhất.”
“Cậu yên tâm đi, cũng không phải lần mang thai đầu tiên, mình không yếu ớt như vậy đâu.” HERMIONE ngồi trên ghế sa lông, tiện tay cầm xem một quyển sách độc dược.
“Không nên cậy mạnh.” HARRY kiểm tra rồi sắp đầy tủ độc dược, sau khi xác định hầm không dễ dàng bị đánh mở, mới rời khỏi văn phòng.
Bên kia Snape mang theo Draco đi về phía tòa tháp cao nhất ở Hogwarts, không dừng lại trên đường nhiều, gã nóng lòng muốn biết tình hình chiến đấu hiện nay. Chẳng qua có người tới mục tiêu trước bọn họ, là cậu bé Kẻ Được Chọn Harry Potter và ba đỡ đầu Sirius Black của cậu.
Nhìn xuống dưới, quân đoàn Tử thần Thực tử rậm rạp như làn sóng biển màu đen tiến quân về phía lâu đài Hogwarts, sau đó đoàn nước lũ này bị chặn lại, bị ba người quấy đục. “Rốt cuộc bọn họ đã làm như thế nào!” Mắt Harry lóe sáng, hận chính mình không thể làm một thành viên trong đó, bình tĩnh đối mặt với thiên quân vạn mã nói nói cười cười chỉ huy.
Sirius đang định cảm thán vài câu, đột nhiên phát hiện hai người Snape không mời mà tới, chú cảnh giác che trước người Harry trừng bọn họ, ”Bọn mi tới đây làm gì?”
“Nơi này không phải đất tư nhân của mi, Black.” Lúc này Snape không có sức lực đấu võ mồm với chú, gã tiến lên vài bước quan sát chiến trường, đồng thời tình hình chiến đấu phía dưới khiến lòng gã giật mình, không ngờ mình đến từ thời không khác, một lần đối mặt đã dọa lui toàn quân, mà ba người dưới kia tuy không có lực uy hiếp như vậy, nhưng lại hoàn toàn cản trở bước tiến của Tử thần Thực tử. Để tay lên ngực tự hỏi, đánh nhau một đối một gã không kém hơn bất cứ ai, thậm chí là Dumbledore, nhưng đối mặt với chiến trường lớn như vậy, gã có thể ngăn cản toàn bộ quân đoàn như vậy sao? Hay là chỉ có thể vọt vào quân địch giết đến kiệt lực? Snape hẳn nên bắt đầu bắt chước sử dụng chiến lược.
Harry bên cạnh từ giây phút giáo sư độc dược xuất hiện đã không dời tầm mắt khỏi người đối phương. Hình ảnh người đàn ông trong mộng nằm trong vũng máu rõ ràng như thế, và ảnh ngược một màu xanh lá trong đáy mắt người đàn ông trước khi chết, mỗi khi nghĩ đến đối phương xuyên thấu qua mình nhìn một người khác, lòng cậu không ức chế được mà buồn đau. Ngay cả chết cũng không muốn quên đi sao…
Sirius khiếp sợ nhìn ánh mắt phức tạp bối rối của Harry khi nhìn về phía Snape, HARRY và SNAPE thời không khác có quan hệ, vậy mà chú có cảm giác vô lực không thể ngăn cản, chẳng lẽ chú phải mở to mắt nhìn con đỡ đầu của mình bị Slytherin âm hiểm này ăn luôn sao?
So với Sirius đang rối rắm, Draco gần như chỉ liếc mắt nhìn bầu không khí dị thường giữa hai người một cái đã dời lực chú ý lên chiến trường. Cậu muốn cố gắng nhìn bóng dáng quen thuộc kia làm tất cả, so với RON, NEVILLE dứt khoát hẳn hoi, hành động của quý tộc bạch kim có vẻ khiêm tốn hơn, như chỉ bắt cá nhỏ lọt lưới, ngoài ra cũng không có động tác nào qua lớn. Nhưng trực giác nói cho cậu biết, hỗn loạn phía sau đội quân Tử thần Thực tử là do người này tạo thành.
Rốt cuộc Snape cũng chú ý tới cậu bé Kẻ Được Chọn đang nhìn chằm chằm mình, gã quay đầu, không mang theo bất cứ hàm ý nào chống lại tầm mắt đối phương.
Từ trong mắt Snape Harry thấy được chính mình, nhưng không chỉ có một tia xanh lá. Biết không nên xúc động, thế nào mà cậu ma xui quỷ khiến mở miệng, “Con chỉ là Harry.”
Yên lặng quỷ dị lan tràn trên tòa tháp.
Lúc này trong phòng làm việc của giáo sư độc dược, Ron đứng ngồi không yên, mình ở thời không khác đang đối mặt với đại quân Tử thần Thực tử, mà cậu lại tránh trong góc chờ chiến tranh kết thúc, chuyện này khiến cậu vô cùng nôn nóng, mắt đảo xung quanh. Hermione và vài học trò được cứu đang vây quanh lò sưởi trò chuyện, an ủi càm xúc của nhóm bạn. HERMIONE đang cầm một quyển truyện kể chuyện cho hai đứa trẻ hai bên trái phải.
Ron không có hứng thú đối với câu chuyện họ nói, đành phải nhìn chằm chằm hai Slytherin bên tường vẫn luôn không có cảm giác tồn tại kia, Forand và Lyne dùng thần chú yên lặng, miệng khép mở giao tiếp không tiếng động, thường thường đưa mắt nhìn HERMIONE. Không biết có phải thành kiến đối với Slytherin tạo ra ảo giác hay không, Ron luôn cảm thấy trong ánh mắt hai người này tràn ngập ánh sáng tà ác, như đang âm mưu gì đó. Lại nói, đa số Tử thần Thực tử đều xuất thân từ Slytherin!
Ron đột nhiên phát hiện lâu rồi mình không có suy nghĩ như vậy, từ khi Evans lên làm giáo sư lớp DADA, thù hận giữa Slytherin và Gryffindor dường như chậm lại, thậm chí lúc nghĩ đến Draco Malfoy, cũng không có cảm giác bài xích mãnh liệt như ban đầu. Loại cảm giác này… không thể nói rõ là tốt hay là xấu… Ron vô thức trừng hai Slytherin ngẩn người, bỗng nhiên một ánh sáng vọt đến trước mắt cậu. Cái vì vậy – dao găm?
“A! Hai người!” Ron hét lớn một tiếng, hành động trước trí não cậu đứng lên đi về hướng hai người.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhất là hai người có tật giật mình, nhìn ánh mắt lợi hại và thân hình rắn chắc hùng hổ hướng tới của Ron, Lyne nhỏ gầy đưa dao găm về phía trước theo bản năng – trực tiếp đâm vào bụng Ron!
“Cậu…” Ron cứng người, không dám tin cúi đầu nhìn bụng mình. Cậu đưa lưng về phía mọi người, ngoài hai Slytherin, không ai thấy chuyện đang xảy ra, gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, cho đến khi một giọt máu rơi trên mặt đất, đáy mắt Forand hiện lên một tia độc ác, nhanh chóng rút dao găm ra lấy tốc độ nhanh nhất đâm về phía cô bé nhỏ tuổi nhất trong phòng!
“A!” Bady thét chói tai ôm lấy Teddy. Gần như cùng lúc HERMIONE vung đũa phép. Forand còn chưa tiếp cận Bady đã “rầm” một tiếng bay ra ngoài.
“Ron!” Hermione kịp thời xông lên đỡ lấy cậu bé tóc đỏ té trên mặt đất, luống cuống đè miệng vết thương đầy máu trên bụng thiếu niên, “Ron, Ron! Cậu đừng làm mình sợ… Cậu đừng làm mình sợ…”
“A—” Bady mới ló ra từ trong ngực Teddy thấy Hermione tay đầy máu, lần thứ hai bị kích thích, pháp lực khổng lồ ngủ đông trong cơ thể nháy mắt xảy ra bạo động!
“Cốp!” “Rầm!” HERMIONE chỉ kịp tạo vài vòng phòng hộ cho phù thủy thiếu niên, đồ vật trong phòng đã bị gió lốc pháp thuật đập thành mảnh nhỏ! Ngoài hai người cha của Bady, căn bản không có ai có thể ngăn cản cô bé bạo động pháp thuật, HERMIONE đành cắn răng chờ Bady tự bình ổn.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị mở ra từ bên ngoài. HERMIONE giật mình, đề phòng theo phản xạ, khi nhìn thấy người đến là Dumbledore thì nhẹ nhàng thở ra.
Dumbledore đến văn phòng Snape vì muốn tìm độc dược chữa trị, đúng vậy, trước đó khi giằng co cùng Voldemort cụ đã bị thương nghiêm trọng. Fawkes trả giá lớn niết bàn dẫn cụ về phòng hiệu trưởng, lúc đó mạng floo đã mất hiệu lực, cụ uống mấy bình độc dược ngăn chặn vết thương rồi chạy đến hầm ngay lập tức, không ngờ lại gặp lúc Bady bạo động pháp thuật.
Mọi người tìm cách để cô bé bình tĩnh lại, rốt cuộc Dumbledore không nhịn được phun ra một ngụm máu.
“Giáo sư!” HERMIONE vô cùng hoảng sợ.
“Thầy không sao.” Dumbledore lấy từ ngăn tủ đã được giáo sư độc dược tăng thêm mấy tầng phòng ngự cộng mấy bình độc dược, chữa trị miệng vết thương cho Ron trước, cụ biết hiện tại Ron đang ngăn cản đội quân Tử thần Thực tử.
SNAPE mang Bady vào lâu đài lại thấy không đúng, đâu đâu cũng gặp dấu vết tập kích, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng pháp thuật tấn công và tiếng khóc kêu sợ hãi. SNAPE đen mặt nhanh chóng túm được một nhóm vài phù thủy nhỏ trốn trong góc phòng, khi thấy rõ người đến là vị giáo sư độc dược đáng sợ, vậy mà khóc lớn giành nhau định nhào vào ngực y, chuyện này khiến SNAPE dở khóc dở cười, ngoài con mình, chưa bao giờ có đứa trẻ nào làm loại hành động này, hiển nhiên chúng đang sợ hãi.
Trong miêu tả đứt quãng của nhóm phù thủy nhỏ mới biết tình thế ác liệt hiện nay, đoàn người quyết định chia làm hai đường, đương nhiên SNAPE chuẩn bị hộ tống hai đứa trẻ và HERMIONE rời khỏi Hogwarts thông qua lò sưởi, thuận tiện cứu vài học trò hoảng loạn không tìm ra đường. Mà Snape muốn gia nhập vòng chiến hỗn loạn này ngay, Draco tỏ vẻ mình không định rời khỏi lâu đài.
Ron, Hermione lại do dự, là Gryffindor họ càng có khuynh hướng chiến đấu, chẳng qua SNAPE lạnh lùng nói một câu “Granger phải đi theo chúng ta” đã bỏ qua suy nghĩ của họ – SNAPE tuyệt đối không để HERMIONE rời xa tầm mắt của y, càng miễn bàn đến tham chiến, vì một khi Hermione nhỏ bị thương, tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương đối với đứa bé trong bụng HERMIONE. Hermione ở lại, đương nhiên Ron cũng không muốn rời đi.
SNAPE bước nhanh phía trước, áo chùng đen cuồn cuộn sau lưng y tạo thành độ cung bàng bạc, mặt không đổi sắc khiến người sợ hãi, nhưng trong lòng y ôm một cô bé xinh đẹp, một đứa bé trai đi theo bên cạnh, làm yếu đi phần sắc bén kia, thoạt nhìn thật không phù hợp.
Chưa đi được bao lâu, đoàn người đã gặp HARRY mang theo ba học trò Slytherin. Hai vị phù thủy thành niên cầm đầu hơi sửng sốt, ăn ý gật đầu chào hỏi, căn bản không cần nói chuyện giao lưu. “Papa!” Bady vươn tay muốn ôm một cái, HARRY vươn tay ôm bé, kế đến mới nhìn đến HERMIONE.
“HERMIONE, lâu rồi không gặp, sao chỉ có mình cậu vậy?”
“Ừm, lâu rồi không gặp, Harry, gần đây cậu gầy đi rất nhiều.” HERMIONE đánh giá người thanh niên, “RON, DRACO, NEVILLE đang ở ngoài ngăn quân đoàn Tử thần Thực tử.”
“Rầm—” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ mạnh, chấn động toàn bộ không gian, bụi đất mù mịt, SNAPE phất tay gia cố trần nhà, giao đoàn người cho HARRY, “Ta đi xem, em mau dẫn họ rời khỏi Hogwarts. Còn nữa, Mrs. Weasley đang mang thai.”
HARRY giật mình nhìn về phía HERMIONE, thảo nào cậu ấy lại không phối hợp chiến đấu ngoài kia, vị nữ phù thủy tài giỏi này và RON là một cặp vợ chồng hoàn mỹ. Anh nở nụ cười, “Tuy rằng tình huống hiện giờ nói chuyện này không hợp, nhưng vẫn muốn chúc mừng cậu và RON!”
“Thưa ngài, có thể cho con đi theo thầy không?” Bỗng nhiên Deson mở miệng. Chân SNAPE ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu vài giây, cũng không trả lời, đã tiếp tục đi tới. Deson gật đầu với bạn mình, rồi đuổi theo sau. Ngược lại Forandvà Lyne không có ý định rời đi, vẫn theo sát HARRY như cũ.
Khi bọn họ lại trở về văn phòng giáo sư độc dược, mới biết toàn bộ mạng floo đã bị đóng cửa từ bao giờ. Nói cách khác họ bị nhốt ở Hogwarts. HERMIONE quen nhìn sóng gió, HARRY vẫn bình thản ung dung như trước, nhắc đến mới thấy họ đã trải qua lần đại chiến thứ hai, tình thế lần trước kia ác liệt hơn hiện tại nhiều. Hai đứa trẻ cũng là kẻ không biết sợ, nhìn quanh đánh giá văn phòng này, tò mò nhiều hơn sợ hãi. Ngược lại thái độ của chúng khiến nhóm phù thủy trẻ hơi thả lỏng.
Bất kể là Snape ở thời không nào, đều tỉ mỉ thiết lập tầng tầng phòng ngự ở văn phòng của mình, HARRY rất vừa lòng, nếu không thể rời khỏi, trong trận chiến này nhân vật chính như anh không có khả năng luôn bảo vệ bọn họ, nên tìm một chỗ cho họ tạm lánh thì hơn. Nói ý tưởng của mình với HERMIONE, đối phương vô cùng đồng ý. Trấn an Bady, HARRY dặn dò nữ phù thủy đang mang thai, “Văn phòng này không có mật khẩu thì không thể vào được, nếu có người mạnh mẽ tấn công nó, sức phòng ngự của nó có thể chống đỡ một đoạn thời gian. Một khi bị tấn công, cậu nên liên lạc với mình, mình sẽ trở về trong thời gian sớm nhất.”
“Cậu yên tâm đi, cũng không phải lần mang thai đầu tiên, mình không yếu ớt như vậy đâu.” HERMIONE ngồi trên ghế sa lông, tiện tay cầm xem một quyển sách độc dược.
“Không nên cậy mạnh.” HARRY kiểm tra rồi sắp đầy tủ độc dược, sau khi xác định hầm không dễ dàng bị đánh mở, mới rời khỏi văn phòng.
Bên kia Snape mang theo Draco đi về phía tòa tháp cao nhất ở Hogwarts, không dừng lại trên đường nhiều, gã nóng lòng muốn biết tình hình chiến đấu hiện nay. Chẳng qua có người tới mục tiêu trước bọn họ, là cậu bé Kẻ Được Chọn Harry Potter và ba đỡ đầu Sirius Black của cậu.
Nhìn xuống dưới, quân đoàn Tử thần Thực tử rậm rạp như làn sóng biển màu đen tiến quân về phía lâu đài Hogwarts, sau đó đoàn nước lũ này bị chặn lại, bị ba người quấy đục. “Rốt cuộc bọn họ đã làm như thế nào!” Mắt Harry lóe sáng, hận chính mình không thể làm một thành viên trong đó, bình tĩnh đối mặt với thiên quân vạn mã nói nói cười cười chỉ huy.
Sirius đang định cảm thán vài câu, đột nhiên phát hiện hai người Snape không mời mà tới, chú cảnh giác che trước người Harry trừng bọn họ, ”Bọn mi tới đây làm gì?”
“Nơi này không phải đất tư nhân của mi, Black.” Lúc này Snape không có sức lực đấu võ mồm với chú, gã tiến lên vài bước quan sát chiến trường, đồng thời tình hình chiến đấu phía dưới khiến lòng gã giật mình, không ngờ mình đến từ thời không khác, một lần đối mặt đã dọa lui toàn quân, mà ba người dưới kia tuy không có lực uy hiếp như vậy, nhưng lại hoàn toàn cản trở bước tiến của Tử thần Thực tử. Để tay lên ngực tự hỏi, đánh nhau một đối một gã không kém hơn bất cứ ai, thậm chí là Dumbledore, nhưng đối mặt với chiến trường lớn như vậy, gã có thể ngăn cản toàn bộ quân đoàn như vậy sao? Hay là chỉ có thể vọt vào quân địch giết đến kiệt lực? Snape hẳn nên bắt đầu bắt chước sử dụng chiến lược.
Harry bên cạnh từ giây phút giáo sư độc dược xuất hiện đã không dời tầm mắt khỏi người đối phương. Hình ảnh người đàn ông trong mộng nằm trong vũng máu rõ ràng như thế, và ảnh ngược một màu xanh lá trong đáy mắt người đàn ông trước khi chết, mỗi khi nghĩ đến đối phương xuyên thấu qua mình nhìn một người khác, lòng cậu không ức chế được mà buồn đau. Ngay cả chết cũng không muốn quên đi sao…
Sirius khiếp sợ nhìn ánh mắt phức tạp bối rối của Harry khi nhìn về phía Snape, HARRY và SNAPE thời không khác có quan hệ, vậy mà chú có cảm giác vô lực không thể ngăn cản, chẳng lẽ chú phải mở to mắt nhìn con đỡ đầu của mình bị Slytherin âm hiểm này ăn luôn sao?
So với Sirius đang rối rắm, Draco gần như chỉ liếc mắt nhìn bầu không khí dị thường giữa hai người một cái đã dời lực chú ý lên chiến trường. Cậu muốn cố gắng nhìn bóng dáng quen thuộc kia làm tất cả, so với RON, NEVILLE dứt khoát hẳn hoi, hành động của quý tộc bạch kim có vẻ khiêm tốn hơn, như chỉ bắt cá nhỏ lọt lưới, ngoài ra cũng không có động tác nào qua lớn. Nhưng trực giác nói cho cậu biết, hỗn loạn phía sau đội quân Tử thần Thực tử là do người này tạo thành.
Rốt cuộc Snape cũng chú ý tới cậu bé Kẻ Được Chọn đang nhìn chằm chằm mình, gã quay đầu, không mang theo bất cứ hàm ý nào chống lại tầm mắt đối phương.
Từ trong mắt Snape Harry thấy được chính mình, nhưng không chỉ có một tia xanh lá. Biết không nên xúc động, thế nào mà cậu ma xui quỷ khiến mở miệng, “Con chỉ là Harry.”
Yên lặng quỷ dị lan tràn trên tòa tháp.
Lúc này trong phòng làm việc của giáo sư độc dược, Ron đứng ngồi không yên, mình ở thời không khác đang đối mặt với đại quân Tử thần Thực tử, mà cậu lại tránh trong góc chờ chiến tranh kết thúc, chuyện này khiến cậu vô cùng nôn nóng, mắt đảo xung quanh. Hermione và vài học trò được cứu đang vây quanh lò sưởi trò chuyện, an ủi càm xúc của nhóm bạn. HERMIONE đang cầm một quyển truyện kể chuyện cho hai đứa trẻ hai bên trái phải.
Ron không có hứng thú đối với câu chuyện họ nói, đành phải nhìn chằm chằm hai Slytherin bên tường vẫn luôn không có cảm giác tồn tại kia, Forand và Lyne dùng thần chú yên lặng, miệng khép mở giao tiếp không tiếng động, thường thường đưa mắt nhìn HERMIONE. Không biết có phải thành kiến đối với Slytherin tạo ra ảo giác hay không, Ron luôn cảm thấy trong ánh mắt hai người này tràn ngập ánh sáng tà ác, như đang âm mưu gì đó. Lại nói, đa số Tử thần Thực tử đều xuất thân từ Slytherin!
Ron đột nhiên phát hiện lâu rồi mình không có suy nghĩ như vậy, từ khi Evans lên làm giáo sư lớp DADA, thù hận giữa Slytherin và Gryffindor dường như chậm lại, thậm chí lúc nghĩ đến Draco Malfoy, cũng không có cảm giác bài xích mãnh liệt như ban đầu. Loại cảm giác này… không thể nói rõ là tốt hay là xấu… Ron vô thức trừng hai Slytherin ngẩn người, bỗng nhiên một ánh sáng vọt đến trước mắt cậu. Cái vì vậy – dao găm?
“A! Hai người!” Ron hét lớn một tiếng, hành động trước trí não cậu đứng lên đi về hướng hai người.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhất là hai người có tật giật mình, nhìn ánh mắt lợi hại và thân hình rắn chắc hùng hổ hướng tới của Ron, Lyne nhỏ gầy đưa dao găm về phía trước theo bản năng – trực tiếp đâm vào bụng Ron!
“Cậu…” Ron cứng người, không dám tin cúi đầu nhìn bụng mình. Cậu đưa lưng về phía mọi người, ngoài hai Slytherin, không ai thấy chuyện đang xảy ra, gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, cho đến khi một giọt máu rơi trên mặt đất, đáy mắt Forand hiện lên một tia độc ác, nhanh chóng rút dao găm ra lấy tốc độ nhanh nhất đâm về phía cô bé nhỏ tuổi nhất trong phòng!
“A!” Bady thét chói tai ôm lấy Teddy. Gần như cùng lúc HERMIONE vung đũa phép. Forand còn chưa tiếp cận Bady đã “rầm” một tiếng bay ra ngoài.
“Ron!” Hermione kịp thời xông lên đỡ lấy cậu bé tóc đỏ té trên mặt đất, luống cuống đè miệng vết thương đầy máu trên bụng thiếu niên, “Ron, Ron! Cậu đừng làm mình sợ… Cậu đừng làm mình sợ…”
“A—” Bady mới ló ra từ trong ngực Teddy thấy Hermione tay đầy máu, lần thứ hai bị kích thích, pháp lực khổng lồ ngủ đông trong cơ thể nháy mắt xảy ra bạo động!
“Cốp!” “Rầm!” HERMIONE chỉ kịp tạo vài vòng phòng hộ cho phù thủy thiếu niên, đồ vật trong phòng đã bị gió lốc pháp thuật đập thành mảnh nhỏ! Ngoài hai người cha của Bady, căn bản không có ai có thể ngăn cản cô bé bạo động pháp thuật, HERMIONE đành cắn răng chờ Bady tự bình ổn.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị mở ra từ bên ngoài. HERMIONE giật mình, đề phòng theo phản xạ, khi nhìn thấy người đến là Dumbledore thì nhẹ nhàng thở ra.
Dumbledore đến văn phòng Snape vì muốn tìm độc dược chữa trị, đúng vậy, trước đó khi giằng co cùng Voldemort cụ đã bị thương nghiêm trọng. Fawkes trả giá lớn niết bàn dẫn cụ về phòng hiệu trưởng, lúc đó mạng floo đã mất hiệu lực, cụ uống mấy bình độc dược ngăn chặn vết thương rồi chạy đến hầm ngay lập tức, không ngờ lại gặp lúc Bady bạo động pháp thuật.
Mọi người tìm cách để cô bé bình tĩnh lại, rốt cuộc Dumbledore không nhịn được phun ra một ngụm máu.
“Giáo sư!” HERMIONE vô cùng hoảng sợ.
“Thầy không sao.” Dumbledore lấy từ ngăn tủ đã được giáo sư độc dược tăng thêm mấy tầng phòng ngự cộng mấy bình độc dược, chữa trị miệng vết thương cho Ron trước, cụ biết hiện tại Ron đang ngăn cản đội quân Tử thần Thực tử.