Doanh Trùng nhất thời hớn hở mừng rỡ, hắn còn đang đau lòng vì tổn thất tiền bạc chế tạo Thanh Hồ Điệp, giờ có thêm khoản thu này không chỉ bù lại tiền vật liệu đã tiêu xài mà còn kiếm thêm chút đỉnh.
Hắn bỗng phát hiện đây cũng là một con đường kiếm tiền, chế tạo những cơ quan trong chế khí tường giải rồi bán ra giá cao, như vậy có thể giảm đi chi phí luyện tập cơ quan thuật. Khắp thành Hàm Dương này, thế gia hào phú nhiều không đếm xuể, mà giống như Tiết Bình Quý bản thân không luyện được võ đạo, lo lắng cho tính mạng chính mình nhiều vô kể. Chỉ cần hắn chế tạo liên hoàn đao hạp và tụ lý liên châu, không sợ không có khách mua. Nếu như sau này hắn có thể chế tạo ám khí lực sát thương cao hơn thì nhất định hai vị này lại đổ xô đến mua tiếp.
Nghĩ đến vậy, tâm tình buồn bực của Doanh Trùng chuyển biến tốt hơn mấy phần. Nhưng tâm trạng hắn còn chưa kịp kéo lên thì đã thấy mấy vị nữ quyến chỉ tay về phía bọn họ, cười nói không dứt.
Tiết Bình Quý chọn một chòi tạm ở vị trí dưới gió, dù là cách xa nhưng vẫn nghe được thanh âm đàm tiếu của những nữ nhân này.
- Hi hi, kia là Hàm Dương tứ ác? Nhìn thật ngốc mà.
- Tên béo nhất là thế tử Vĩnh Xương hầu Trang Quý sao, to như ngọn núi vậy.
- Ồ, bên trái là Doanh Trùng đứng đầu tứ ác? Nhìn mi thanh mục tú nào giống kẻ ác chứ.
- Không giống? Kẻ này suýt thì bắn chết thế tử Lâm Hoài hầu giữa đường đấy, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Ta thật kỳ quái, một kẻ sắp mất tước vị như hắn dựa vào gì để khinh cuồng như vậy?
- Hàm Dương tứ ác gì chứ? Kinh thành tứ phế thì có, chỉ có Trang Quý là có chút bản lĩnh, còn lại ngu như lợn.
- Doanh Trùng kia chỉ là thô bạo bá đạo, Trang Quý thì hơi ngốc chút, làm người chán ghét nhất là Chu Diễn. Rõ ràng không chút bản lãnh mà sắc đảm bao thiên, vừa rồi dám nhìn chằm chằm người ta lúc mới vào.
- Cũng không biết vị tỷ muội nào phải gả cho những kẻ này, cứ nghĩ mà xót thương.
- Tiết đại lang con trai Tuyên Dương trưởng công chúa là người tốt, sao phải chơi với đám này chứ.
Trang Quý sắc mặt đỏ lên, tròng mắt như muốn phun ra lửa. Nếu không phải Doanh Trùng để Trương Nghĩa cùng mấy vị hộ vệ khác ấn lại thì kẻ này đã xông qua liều mạng với những nữ nhân kia rồi.
Chu Diễn hiện tại gương mặt xanh mét, hắn bị đánh giá nhiều nhất, cũng bị mắng ác nhất.
Doanh Trùng cũng đang cực kỳ căm tức quay lại trừng Tiết Bình Quý:
- Chỗ chết tiệt này là ngươi cố ý chọn?
Thật ra trước khi đến đây hắn đã biết sẽ bị người chỉ chỏ nghị luận rồi nhưng ít ra còn có thể bịt tai trộm chuông, coi như không biết, không đến nỗi hỏng bét như bây giờ.
Tiết Bình Quý bất đắc dĩ sờ sờ mũi:
- Ta vốn chỉ là muốn nghe một ít bát quái, điều này cũng tại ngươi cả, phong ba vừa rồi ngươi gây ra lớn quá.
Hứng thú lớn nhất đời này của hắn là nghe lớn đời tư người khác, chỉ là giờ không nghe được gì mà còn nghe đến người ta đánh giá mình. Có điều lời hắn nói cũng không sai, Doanh Trùng vừa đánh nhau với Lâm quốc trượng, suýt giết thế tử Lâm Đông Lai nên uy danh Hàm Dương tứ ác lại một phen vang lên khắp thành. Nhưng còn có một nguyên nhân nữa, tuổi bốn người đã dần trưởng thành, cũng đến lúc nghị thân rồi mà thân phận đều lúng ta lúng túng, danh tiếng ác liệt nên bị những nữ nhân kia quan tâm cũng là điều đương nhiên.
Doanh Trùng khẽ lắc đầu không thể làm gì. Lúc này những chòi mát ven hồ đều đã có người, lúc này muốn chọn chỗ khác cũng khó.
Không biết có phải vì được trưởng bối căn dặn không mà Trang Quý tính tình kích động nhất trong bốn người hôm nay không dám gây sự. Dù cho những nữ nhân kia nói khó nghe hơn nữa hắn vẫn cố nhịn. Ở trong chòi che, bốn người đứng ngồi không yên, hận không thể kết thúc thật nhanh còn té chạy.
Thật vất vả mới qua một canh giờ, chính yến bắt đầu, lúc này họ mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Chính yến cũng là ở ven hồ nhưng vừa ăn vừa ngắm cảnh, cũng là một phen phong nhã khác. Đầu bếp trong vương phủ tay nghề cũng không tệ, lại để Trang Quý ăn nhanh một phen.
Bốn người đều có tâm sự, tâm tình khó chịu không thôi, chỉ ngoài Trang Quý loại không tim không phổi còn ăn được, ba người còn lại chỉ cúi đầu uống rượu, trong chốc lát đã có mấy phần ý say.
Có điều Doanh Trùng mới ăn được nửa, đã bị người mời ra ngoài gặp mặt một phen. Bức thư mang theo bút tích nữ tử thanh tú tinh xảo, do một vị người hầu vương phủ mang tới, bên trên chỉ ghi một câu: hẹn gặp chàng ở Tây Trắc viện phía tây vương phủ.
Doanh Trùng cũng không nghĩ nhiều, tờ giấy này có thể là nữ tử đưa thật, cũng có thể là có mưu đồ khác, thậm chí có thể là tác phẩm của đối thủ hắn. Ở trong vương phủ này, đám người Lâm Đông Lai kia không làm gì được hắn nhưng có thể cài bẫy làm hắn mất mặt.
Nhưng dù có là gì, Doanh Trùng cũng không thèm để ý, dù sao thì tiệc rượu này tẻ nhạt vô cùng, hắn đã chịu đủ rồi. Nếu hắn dám đến gặp thì đương nhiên có chuẩn bị. Ba người Trang Quý đi phía sau hắn, chỉ cần có tình hình gì không đúng, hắn hô lên một tiếng là sẽ có ứng cứu. Còn có Trương Nghĩa nữa, trong đám hộ vệ con cháu thế gia, số người thắng được Trương Nghĩa không nhiều.
Nhưng tình hình có chút ngoài ý muốn, khi Doanh Trùng tới Trắc Tây viện thì phát hiện không chút mai phục, chỉ có một nữ tử dung nhan xinh đẹp, mặc xiêm y đỏ như đóa hồng hoa lẳng lặng chờ hắn.
Khẽ do dự, Doanh Trùng vẫn tiến đến nhưng còn chưa đợi hắn lên tiếng, cô bé kia đã hai mắt sáng bừng hùng hổ nói:
- Ngươi là Doanh Trùng sao? Ta sẽ không gả cho ngươi đâu, ngươi đừng hòng mơ tưởng.
Doanh Trùng không khỏi sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ra:
- Thì ra là vậy, cô nương có phải là con gái Vân Huy tướng quân?
Tiết gia kia xuất thân Nho môn, coi trọng lễ giáo, nữ nhi trong nhà sẽ không đến mức không hiểu quy củ, ngu ngốc đến như này được. Chỉ có con gái tướng môn, tính cách mới mạnh mẽ thẳng thắn như này.
- Hồ gia gì chứ?
Cô bé kia ngẩn ra rồi phản ứng lại hừ lạnh:
- Phụ thân ta là bộ binh viên ngoại lang Tiết An! Nói tóm lại bất kể nhà các ngươi có chủ ý gì, Tiết Khinh Mai ta thà chết cũng không lấy ngươi! Hồ gia muội muội kia nếu như có thể coi trọng phế vật ngươi thì không gì tốt hơn.
Sau khi nói xong nàng không để ý tới Doanh Trùng, trực tiếp phất tay áo xoay người rời đi.
Doanh Trùng không khỏi thấy nóng rát gương mặt, lòng ngực bị đè nén khó chịu. Dù cho biết rõ cô bé này chỉ là ngu ngốc nhưng trong lòng cũng không khỏi khó chịu. Hắn thật không ngờ, bây giờ một nữ nhi thế gia tứ đẳng lại có thể xem thường hắn!
Trên mặt càng thêm có chút không nhịn được, hắn gọi mấy người Tiết Bình Quý theo là để đề phòng bất trắc nhưng giờ thành tự bêu xấu rồi! Đặc biệt là tên miệng rộng Chu Diễn, phỏng chừng không quá ngày mai, việc hắn bị Tiết Khinh Mai cự hôn sẽ truyền khắp thành Hàm Dương.
Hít sâu mấy hơi, Doanh Trùng quay đầu lại bước đi, lần này hắn bị tức không nhẹ, cũng thấy thê lương ít nhiều. Năm mười tuổi hắn bị phế võ mạch, đã sớm định được ngày sau sẽ bị người khinh miệt rồi, chỉ là không ngờ ngày đó đến sớm vậy.
Cơn giận trong ngực khó tiêu, khi Doanh Trùng quay lại thì không thấy đám người Tiết Bình Quý đâu, chỉ có một mình Trương Nghĩa đứng phía sau.
- Mấy tên kia đâu? Là quay lại uống rượu sao?
Doanh Trùng không khỏi kỳ quái hỏi:
Trương Nghĩa lắc lắc đầu, chỉ về phía nội viện nói:
- Trên đường gặp phải thế tử Phúc Vương phủ, ba vị công tử nói có náo nhiệt để xem nên đồng thời rời đi. Trước khi Tiết công tử đi còn nói thế tử ngươi nếu như trở về thì có thể cùng đến xem. Còn nói bọn họ sẽ để lại ám ký cho thế tử tìm đến.
Phúc Vương phủ? Doanh Trùng khẽ nhíu mày, thế tử Phúc Vương phủ Doanh Bác cũng là một trong những kẻ thù của bọn họ. Vị này cũng giống như Chu Diễn, xuất thân quý tộc nhưng không thể tu hành võ đạo, ác danh cũng vang khắp thành Hàm Dương. Nhưng thiếu niên hư hỏng không nhất định có thể chơi cùng nhau, sự thật thì chia thành mấy phe đối nghịch lẫn nhau.
Phúc Vương phủ là dòng dõi hoàng thất, thế tập võng thế không dựa vào thần giáp gia truyền. Doanh Bác kia dù không thể tập võ nhưng vẫn có thể kế thừa tước vị, không phải đám bọn họ có thể sánh bằng.
Cũng không biết là có náo nhiệt gì có thể xem? Là giống với bản thân vừa rồi sao? Doanh Trùng suýt thì mắng to ba người này quá không nghĩa khí, nói là tới hỗ trợ mà chưa đến đã mất hút nhưng như vậy cũng may, ít nhất mấy người này không thấy cảnh xấu hổ của hắn.
Hắn bỗng phát hiện đây cũng là một con đường kiếm tiền, chế tạo những cơ quan trong chế khí tường giải rồi bán ra giá cao, như vậy có thể giảm đi chi phí luyện tập cơ quan thuật. Khắp thành Hàm Dương này, thế gia hào phú nhiều không đếm xuể, mà giống như Tiết Bình Quý bản thân không luyện được võ đạo, lo lắng cho tính mạng chính mình nhiều vô kể. Chỉ cần hắn chế tạo liên hoàn đao hạp và tụ lý liên châu, không sợ không có khách mua. Nếu như sau này hắn có thể chế tạo ám khí lực sát thương cao hơn thì nhất định hai vị này lại đổ xô đến mua tiếp.
Nghĩ đến vậy, tâm tình buồn bực của Doanh Trùng chuyển biến tốt hơn mấy phần. Nhưng tâm trạng hắn còn chưa kịp kéo lên thì đã thấy mấy vị nữ quyến chỉ tay về phía bọn họ, cười nói không dứt.
Tiết Bình Quý chọn một chòi tạm ở vị trí dưới gió, dù là cách xa nhưng vẫn nghe được thanh âm đàm tiếu của những nữ nhân này.
- Hi hi, kia là Hàm Dương tứ ác? Nhìn thật ngốc mà.
- Tên béo nhất là thế tử Vĩnh Xương hầu Trang Quý sao, to như ngọn núi vậy.
- Ồ, bên trái là Doanh Trùng đứng đầu tứ ác? Nhìn mi thanh mục tú nào giống kẻ ác chứ.
- Không giống? Kẻ này suýt thì bắn chết thế tử Lâm Hoài hầu giữa đường đấy, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Ta thật kỳ quái, một kẻ sắp mất tước vị như hắn dựa vào gì để khinh cuồng như vậy?
- Hàm Dương tứ ác gì chứ? Kinh thành tứ phế thì có, chỉ có Trang Quý là có chút bản lĩnh, còn lại ngu như lợn.
- Doanh Trùng kia chỉ là thô bạo bá đạo, Trang Quý thì hơi ngốc chút, làm người chán ghét nhất là Chu Diễn. Rõ ràng không chút bản lãnh mà sắc đảm bao thiên, vừa rồi dám nhìn chằm chằm người ta lúc mới vào.
- Cũng không biết vị tỷ muội nào phải gả cho những kẻ này, cứ nghĩ mà xót thương.
- Tiết đại lang con trai Tuyên Dương trưởng công chúa là người tốt, sao phải chơi với đám này chứ.
Trang Quý sắc mặt đỏ lên, tròng mắt như muốn phun ra lửa. Nếu không phải Doanh Trùng để Trương Nghĩa cùng mấy vị hộ vệ khác ấn lại thì kẻ này đã xông qua liều mạng với những nữ nhân kia rồi.
Chu Diễn hiện tại gương mặt xanh mét, hắn bị đánh giá nhiều nhất, cũng bị mắng ác nhất.
Doanh Trùng cũng đang cực kỳ căm tức quay lại trừng Tiết Bình Quý:
- Chỗ chết tiệt này là ngươi cố ý chọn?
Thật ra trước khi đến đây hắn đã biết sẽ bị người chỉ chỏ nghị luận rồi nhưng ít ra còn có thể bịt tai trộm chuông, coi như không biết, không đến nỗi hỏng bét như bây giờ.
Tiết Bình Quý bất đắc dĩ sờ sờ mũi:
- Ta vốn chỉ là muốn nghe một ít bát quái, điều này cũng tại ngươi cả, phong ba vừa rồi ngươi gây ra lớn quá.
Hứng thú lớn nhất đời này của hắn là nghe lớn đời tư người khác, chỉ là giờ không nghe được gì mà còn nghe đến người ta đánh giá mình. Có điều lời hắn nói cũng không sai, Doanh Trùng vừa đánh nhau với Lâm quốc trượng, suýt giết thế tử Lâm Đông Lai nên uy danh Hàm Dương tứ ác lại một phen vang lên khắp thành. Nhưng còn có một nguyên nhân nữa, tuổi bốn người đã dần trưởng thành, cũng đến lúc nghị thân rồi mà thân phận đều lúng ta lúng túng, danh tiếng ác liệt nên bị những nữ nhân kia quan tâm cũng là điều đương nhiên.
Doanh Trùng khẽ lắc đầu không thể làm gì. Lúc này những chòi mát ven hồ đều đã có người, lúc này muốn chọn chỗ khác cũng khó.
Không biết có phải vì được trưởng bối căn dặn không mà Trang Quý tính tình kích động nhất trong bốn người hôm nay không dám gây sự. Dù cho những nữ nhân kia nói khó nghe hơn nữa hắn vẫn cố nhịn. Ở trong chòi che, bốn người đứng ngồi không yên, hận không thể kết thúc thật nhanh còn té chạy.
Thật vất vả mới qua một canh giờ, chính yến bắt đầu, lúc này họ mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Chính yến cũng là ở ven hồ nhưng vừa ăn vừa ngắm cảnh, cũng là một phen phong nhã khác. Đầu bếp trong vương phủ tay nghề cũng không tệ, lại để Trang Quý ăn nhanh một phen.
Bốn người đều có tâm sự, tâm tình khó chịu không thôi, chỉ ngoài Trang Quý loại không tim không phổi còn ăn được, ba người còn lại chỉ cúi đầu uống rượu, trong chốc lát đã có mấy phần ý say.
Có điều Doanh Trùng mới ăn được nửa, đã bị người mời ra ngoài gặp mặt một phen. Bức thư mang theo bút tích nữ tử thanh tú tinh xảo, do một vị người hầu vương phủ mang tới, bên trên chỉ ghi một câu: hẹn gặp chàng ở Tây Trắc viện phía tây vương phủ.
Doanh Trùng cũng không nghĩ nhiều, tờ giấy này có thể là nữ tử đưa thật, cũng có thể là có mưu đồ khác, thậm chí có thể là tác phẩm của đối thủ hắn. Ở trong vương phủ này, đám người Lâm Đông Lai kia không làm gì được hắn nhưng có thể cài bẫy làm hắn mất mặt.
Nhưng dù có là gì, Doanh Trùng cũng không thèm để ý, dù sao thì tiệc rượu này tẻ nhạt vô cùng, hắn đã chịu đủ rồi. Nếu hắn dám đến gặp thì đương nhiên có chuẩn bị. Ba người Trang Quý đi phía sau hắn, chỉ cần có tình hình gì không đúng, hắn hô lên một tiếng là sẽ có ứng cứu. Còn có Trương Nghĩa nữa, trong đám hộ vệ con cháu thế gia, số người thắng được Trương Nghĩa không nhiều.
Nhưng tình hình có chút ngoài ý muốn, khi Doanh Trùng tới Trắc Tây viện thì phát hiện không chút mai phục, chỉ có một nữ tử dung nhan xinh đẹp, mặc xiêm y đỏ như đóa hồng hoa lẳng lặng chờ hắn.
Khẽ do dự, Doanh Trùng vẫn tiến đến nhưng còn chưa đợi hắn lên tiếng, cô bé kia đã hai mắt sáng bừng hùng hổ nói:
- Ngươi là Doanh Trùng sao? Ta sẽ không gả cho ngươi đâu, ngươi đừng hòng mơ tưởng.
Doanh Trùng không khỏi sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ra:
- Thì ra là vậy, cô nương có phải là con gái Vân Huy tướng quân?
Tiết gia kia xuất thân Nho môn, coi trọng lễ giáo, nữ nhi trong nhà sẽ không đến mức không hiểu quy củ, ngu ngốc đến như này được. Chỉ có con gái tướng môn, tính cách mới mạnh mẽ thẳng thắn như này.
- Hồ gia gì chứ?
Cô bé kia ngẩn ra rồi phản ứng lại hừ lạnh:
- Phụ thân ta là bộ binh viên ngoại lang Tiết An! Nói tóm lại bất kể nhà các ngươi có chủ ý gì, Tiết Khinh Mai ta thà chết cũng không lấy ngươi! Hồ gia muội muội kia nếu như có thể coi trọng phế vật ngươi thì không gì tốt hơn.
Sau khi nói xong nàng không để ý tới Doanh Trùng, trực tiếp phất tay áo xoay người rời đi.
Doanh Trùng không khỏi thấy nóng rát gương mặt, lòng ngực bị đè nén khó chịu. Dù cho biết rõ cô bé này chỉ là ngu ngốc nhưng trong lòng cũng không khỏi khó chịu. Hắn thật không ngờ, bây giờ một nữ nhi thế gia tứ đẳng lại có thể xem thường hắn!
Trên mặt càng thêm có chút không nhịn được, hắn gọi mấy người Tiết Bình Quý theo là để đề phòng bất trắc nhưng giờ thành tự bêu xấu rồi! Đặc biệt là tên miệng rộng Chu Diễn, phỏng chừng không quá ngày mai, việc hắn bị Tiết Khinh Mai cự hôn sẽ truyền khắp thành Hàm Dương.
Hít sâu mấy hơi, Doanh Trùng quay đầu lại bước đi, lần này hắn bị tức không nhẹ, cũng thấy thê lương ít nhiều. Năm mười tuổi hắn bị phế võ mạch, đã sớm định được ngày sau sẽ bị người khinh miệt rồi, chỉ là không ngờ ngày đó đến sớm vậy.
Cơn giận trong ngực khó tiêu, khi Doanh Trùng quay lại thì không thấy đám người Tiết Bình Quý đâu, chỉ có một mình Trương Nghĩa đứng phía sau.
- Mấy tên kia đâu? Là quay lại uống rượu sao?
Doanh Trùng không khỏi kỳ quái hỏi:
Trương Nghĩa lắc lắc đầu, chỉ về phía nội viện nói:
- Trên đường gặp phải thế tử Phúc Vương phủ, ba vị công tử nói có náo nhiệt để xem nên đồng thời rời đi. Trước khi Tiết công tử đi còn nói thế tử ngươi nếu như trở về thì có thể cùng đến xem. Còn nói bọn họ sẽ để lại ám ký cho thế tử tìm đến.
Phúc Vương phủ? Doanh Trùng khẽ nhíu mày, thế tử Phúc Vương phủ Doanh Bác cũng là một trong những kẻ thù của bọn họ. Vị này cũng giống như Chu Diễn, xuất thân quý tộc nhưng không thể tu hành võ đạo, ác danh cũng vang khắp thành Hàm Dương. Nhưng thiếu niên hư hỏng không nhất định có thể chơi cùng nhau, sự thật thì chia thành mấy phe đối nghịch lẫn nhau.
Phúc Vương phủ là dòng dõi hoàng thất, thế tập võng thế không dựa vào thần giáp gia truyền. Doanh Bác kia dù không thể tập võ nhưng vẫn có thể kế thừa tước vị, không phải đám bọn họ có thể sánh bằng.
Cũng không biết là có náo nhiệt gì có thể xem? Là giống với bản thân vừa rồi sao? Doanh Trùng suýt thì mắng to ba người này quá không nghĩa khí, nói là tới hỗ trợ mà chưa đến đã mất hút nhưng như vậy cũng may, ít nhất mấy người này không thấy cảnh xấu hổ của hắn.