"Đâu phải xấu thôi.
Nhìn gương mặt này, ta đây đến cơm nước cũng ăn không vào nữa.""Nếu như nửa đêm ta thức dậy mà thấy gương mặt này thì thà xuống điện Diêm Vương đầu thai lần hai.""Xấu quá...""Quá...!quá xấu...."Giang Thanh Ba: ???Thằng đần nào mời thuỷ quân đến đấy?Giang Thanh Ba mở mắt ra, nàng vô thức tìm Lục Minh Châu.
Lục Minh Châu thấy dung nhan của nàng rồi không biết có bị hù hay không.
Khăn voan màu đỏ vừa được hạ xuống, ngăn cản ánh mắt tìm kiếm của nàng.
Nàng giơ tay lên vô thức muốn vén khăn voan nhưng lại bị một bàn tay giữ lại."Đừng nóng vội."Giang Thanh Ba: “...”Suýt chút nữa thì nàng đã quên mất đây là hôn lễ cổ đại, khăn voan không thể tùy tiện vén Y và Lục Mai ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, nhịn tức giận rồi một trái một phải đỡ người bước nhanh tới kiệu pháo đùng đùng vang dội xen lẫn với những lời đồn đại xôn xao.
Giang Thanh Ba được đưa vào động phòng.
Hỉ bà và những người khác đều rời đi.
Cửa phòng cọt kẹt một tiếng rồi khép Thanh Ba vén khăn voan lên, yếu ớt vẫy tay với Lục Y đứng bên cạnh: "Đói quá đi, mau lấy cho ta chút thức ăn."Lục Y đỡ người ngồi xuống bên cạnh bàn, gương mặt tỏ vẻ nghi ngờ.
"Không phải trước khi lên kiệu người đã mang theo đồ ăn rồi sao?""Ngươi chuẩn bị mứt hoa quả thì cứ càng ăn càng đói, ta đói đến mức mắt nổ đom đóm rồi." Giang Thanh Ba uống mấy ngụm cháo nóng lớn, cuối cùng cũng bình thường trở lại: "Thành thân quá mệt mỏi, may là đời này chỉ có một lần."Giang Thanh Ba ăn uống no nê rồi nằm dài trên giường hỷ màu đỏ thẫm như không có xương cốt.
Nàng hơi híp mắt lại, dường như ngay giây tiếp theo sẽ lập tức đi vào mộng đẹp."Tiểu thư, cô gia tới." Lục Y đóng cửa lại, chạy chậm đến bên giường rồi đỡ Giang Thanh Ba Thanh Ba trùm lại khăn voan rồi ngồi ngay ngắn trên giường hỉ.
Không biết tính cách Lục Minh Châu có được hay không, có muốn nói chút chuyện liên quan đến khuôn mặt này không? Hai tay đặt cùng một chỗ, đôi môi mím thành một đường thẳng.
Hay là cứ nhìn kỹ hẵn nói, nhỡ đâu đối phương không cho nàng cơ hội giải thích thì sao!"Cô gia...!đi rồi!" Lục Y chạy đến cửa mà mắt đã choáng váng: "Giờ… giờ… giờ nên làm gì đây?""Liệu có phải bây giờ chàng đổi ý, muốn đào hôn không?"Giang Thanh Ba dí dỏm nói.
Lục Y nghiêm nghị: "Trò đùa này không buồn cười một chút nào đâu tiểu thư.""...!Cũng không phải là không có khả năng này.""Tiểu thư đáng thương của nô tỳ..." Viền mắt Lục Y đỏ Thanh Ba: “...”Thật ra cũng không cần đau khổ như thế đâu!Lục Y ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy mà vẫn chẳng biết đùa gì cả.
Giang Thanh Ba không hề dọa nàng ấy nữa, nàng vén khăn voan rồi nằm lại trên giường, nhắm mặt lại tiếp tục chợp mắt."Chờ chàng trở về thì đánh thức ta.".