Sảnh tiếp khách."Tác thành cho muội ấy?" Khóe mắt Giang Đại phu nhân lướt qua vẻ tức giận, tấm khăn lụa trong tay bị nắm chặt đến mức nhăn nhíu lại: "Nhị phu nhân nói đùa gì thế."Lục nhị phu nhân - Đan Tuệ Quân thu tất cả vào trong mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, bà ta nắm lấy nắp trà gạt lá trà trong ly: "Trong lòng Thanh Ba có người thương vốn rất bình thường, thời còn là khuê nữ có ai mà không có có người mình thích chứ.”"Thanh Ba nhà chúng ta bệnh triền miên, lúc đó ta thường xuyên nói về phong thái của Ninh thiếu gia với nàng ấy.
Lệnh công tử tài mạo song toàn, là một trong tứ vị công tử đứng đầu kinh thành, không có nữ nhi nào không muốn gả cho hắn.
Đáng tiếc bị Thanh Ba nhà chúng ta chiếm trước mất rồi."Hai người cứ ta nói ngươi nói, trong lời nói còn mang theo dao nhọn sắc bén.
So tài một lúc thì nụ cười trên mặt của Đan Tuệ Quân cũng nhạt đi."Nếu lệnh muội đã có vị công tử mình thích, Hầu phủ ta cũng chẳng phải người thích cầm gậy đánh uyên ương, đương nhiên sẽ thuận tay tác thành.""Phu nhân ăn nói cẩn thận, muội muội nhà ta không ra khỏi cửa nửa bước, người duy nhất mà muội ấy quen biết cũng chỉ có vị hôn phu chưa từng gặp mặt.""Muội muội của đại phu nhân và nam tử khác vụng trộm hẹn gặp ngoài miếu, mọi người đều biết cả.
Tử Ninh bằng lòng chủ động từ hôn để tác thành cho một đôi hữu tình đấy."Thẩm Kỳ Vân tức giận, tác thành thanh danh ư? Bây giờ nếu từ hôn, thì danh tiếng của muội muội cũng mất.
Đôi môi đỏ mọng của nàng ấy khẽ mở, định tiếp tục giả ngu thì Lục Y đi vào sảnh tiếp khách cắt ngang câu nói tiếp theo của nàng ấy.
Người phía sau cúi người nói nhỏ bên tai nàng ấy.
Thẩm Kỳ Vân nhíu chặt mày lại, im lặng.
Nàng ấy hít sâu một hơi, trên mặt lại hiện lên nụ cười ngày thường."Lục nhị phu nhân muốn từ hôn, Giang gia chúng ta cũng không phải người mặt dày.
Trả tín vật hai nhà về lại, hôn sự này coi như xóa bỏ." Nhận lấy tín vật Lục Y đưa lên, nàng ấy hít sâu một hơi: "Chờ công công về ta sẽ bẩm báo đúng sự thật.""Nên vậy."Sau khi hai người trao đổi tín vật xong, mỗi người đều quay lại ngồi lên cười của Đan Tuệ Quân rạng rỡ, đáy mắt lộ vẻ ung dung: "Hai nhà chúng ta là thế giao nhiều năm, cho dù không có hôn ước cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa hai bên."Thẩm Kỳ Vân giả vờ cười “ừ” một tiếng, tiện tay bưng ly trà lên.
Bưng trà tiễn khách, Đan Tuệ Quân đứng dậy cáo từ."Lệnh muội tìm được phu quân, ta chúc nàng ấy nhân duyên mỹ mãn trước nhé."Đan Tuệ Quân được như ý nguyện, lúc rời đi bước chân cũng như cưỡi gió.
Trên mặt Thẩm Kỳ Vân vẫn hiện ý cười, chờ sau khi bóng lưng kia khuất hoàn toàn mới ngừng cười.
Bước sang sảnh phụ cách vách, nàng ấy vào cửa đã thấy Giang Thanh Ba nhàn nhã ăn điểm tâm, suýt chút nữa thì tức đến đứng tim.
Hít sâu một hơi, nàng ấy ngồi xuống bên cạnh, trừng mắt nhìn người đang ăn."Nghe được lời Lục nhị phu nhân nói chưa?"Giang Thanh Ba miệng cắn điểm tâm, đồng thời giơ ngón cái lên."Tài nghệ thưởng trà của Lục Đại phu nhân cũng thuộc hàng số một số hài, cũng chỉ có tẩu tẩu mới chiến được một trận với bà ta thôi." Miệng không thốt ra được một câu tiếng người nào.
Nếu không phải tâm trạng muội ấy đang tốt, nói không chừng đã lật tung buổi thưởng trà của nàng ấy thay hôn sự này không thành, thưởng trà với một bà bà như vậy thì dung lượng não sao đủ để dùng.
Nghĩ vậy, nàng lại cắn thêm một miếng điểm tâm để an ủi Kỳ Vân: ...Này là khen đấy à?Nàng ấy hung dữ chọc chọc vào đầu nàng: "Nha đầu chết tiệt này, thời điểm quan trọng thế này mà muội còn ăn.
Hôn sự bị xóa bỏ rồi, danh tiết của muội cũng khó giữ được.
Hôm nay muội không nói ra lý do từ hôn, đừng trách tẩu tẩu lòng dạ ác độc cắt mất mười ngày ăn thịt của muội."Giang Thanh Ba là người không có thịt thì không vui, mười ngày không ăn thịt như trời sống khó khăn như thế, lại còn không cho nàng ăn thịt, đây là việc con người làm ư?.