Mục đích giết gà dọa khỉ đã đạt được, ngày sau chắc sẽ không còn ai dám tung tin đồn nhảm về nàng nữa.
Giang Thanh Ba thỏa mãn đứng dậy cáo từ."Đi đi, cố gắng chăm sóc cơ thể." Võ An Hầu dặn người một trước một sau rời đi, Minh Kính Đường yên ắng lại.
Hầu phu nhân Ôn Tĩnh vẫy tay, tỳ nữ đứng hầu bên cạnh bước lên dọn sạch đống hỗn độn trên bàn.
Một lát sau lại bưng lê một chén trà Tĩnh nhìn phương hướng Giang Thanh Ba rời đi, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đứa bé này tuổi còn trẻ, nói chuyện làm việc thực sự rất có sức sống.""Giống y phụ thân còn bé.""Ta rất thích tính cách này.
Chỉ là, mọi người cùng sống dưới một mái nhà, con bé và Nhị phòng căng thẳng như vậy có phải không tốt lắm không?" Ôn Tĩnh quan sát vẻ mặt Võ An Hầu, phát hiện vẻ mặt ông vẫn bình thường mới nói tiếp: "Có muốn thiếp dặn dò…""Ừ, nàng dặn dò nhà lão Nhị, tốt xấu gì cũng là ca tẩu, nhường nhịn một chút đi.
Sức khỏe tức phụ lão Tam không tốt, đừng chọc giận nó, không may xảy ra chuyện thì không dễ ăn nói với Giang Nguyên đâu."Ôn Tĩnh định nói "dặn dò tức phụ lão Tam, cần thu liễm tính tình một chút".
Nhưng nghe Võ An Hầu nói xong lập tức nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Lông mày tinh xảo khẽ nhếch, đáy mắt thoáng qua suy lẽ hướng gió sắp thay đổi rồi...Một tháng sau, Võ An Hầu phủ tổ chức lễ thành hôn thứ hai.
Trong ngoài phủ giăng đèn kết hoa, lụa đỏ phấp phới, chiêng trống vang trời, pháo nổ ầm ĩ vô cùng náo Thanh Ba thân là một thẩm thẩm ốm yếu, còn là vị hôn thê cũ của Lục Tử Ninh.
Thân phận xấu hổ nên không cần tham dự toàn bộ quá tiếng pháo nổ bên ngoài đánh thức, nàng không thể không bò từ trên giường dậy, quyết định hôm nay phải ra lộ mặt một ngáp dài, nhìn Lục Y đang chải đầu qua gương đồng."Tân nương tử vào cửa chưa?""Vừa mới vào ạ." Động tác chải đầu của Lục Y hơi ngừng lại.
"Tiểu thư thật sự muốn đi ạ?""Vẫn phải duy trì sự hòa thuận ngoài mặt."Lục Y hừ lạnh: "Chắc chắn Nhị phòng cố tình muốn làm người thấy khó chịu.""Đan Tuệ Quân nói không sai.
Lương Nghi Tĩnh quản lý sự vụ trong nhà gọn gàng ngăn nắp, còn tự mình mở tửu lâu kiếm tiền, đúng là một người hiền huệ.""Nô tỳ không nói đến chuyện này.""Hả, vẫn còn giận vì chuyện mấy hôm trước?"Từ khi Võ An Hầu phủ bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của Lục Tử Ninh, Đan Tuệ Quân gặp ai cũng hết lời khen ngợi Lương Nghi Tĩnh hiền huệ, thục lương.
Đặc biệt là những lúc có mặt nàng, bà ta lại càng ra Thanh Ba nghe vào tai này ra tai kia, nếu xem như một câu chuyện thì nghe cũng rất thú vị đấy."Không lấy được tiểu thư chính là tổn thất của Lục Tử Ninh." Lục Y hừ lạnh."Ta rất cảm kích Đan Tuệ Quân, nếu không phải bà ta hủy hôn, ta nào có được những ngày tháng thoải mái thế này chứ."Trong vòng một tháng Lục Minh Châu chỉ về một lần.
Chạng vạng về nhà ăn bữa cơm rồi lại đi.
Sáng hôm sau phu thê Võ An Hầu đã đưa tới mấy thứ trấn an.
Giang Thanh Ba lười biếng ngáp dài, đầu ngón tay gảy trang sức Hầu phu nhân đưa đến.
Nam nhân không về nhà, còn được nhận lễ vật, cuộc sống này sướng như tiên chứ còn Y: “...”Buồn phiền chết mất! Một tháng rồi cô gia vẫn chưa về nhà ngủ!"Đừng giận, không đáng." Giang Thanh Ba cắm một cây trâm cài tóc màu lam lên rồi dẫn Lục Y đến Như Ý Uyển.
"Bây giờ chúng ta chạy đến lộ mặt, vừa đúng đến lúc ăn trưa luôn."Lục Y: “...”Trong đầu tiểu thư ngoài ăn ra thì không nghĩ được cái gì khác sao?Giang Thanh Ba bước qua cổng vòm, những âm thanh ào ào nhốn nháo bên ngoài bỗng yên lặng.
Các vị phu nhân tham dự hôn lễ nhất trí nhìn qua.
Nàng làm lơ những ánh mắt đánh giá săm soi của họ, thong dong bước đến đứng cạnh Đan Tuệ Quân..