Lục Minh Châu nằm cạnh cũng chưa ngủ.
Trong mấy phút này, chàng đã xoay qua xoay lại mấy lần.
Trước nay, chàng là người cứ nằm lên giường là ngủ luôn."Không thoải mái sao?" Giang Thanh Ba quan tâm hỏi."Cứ cảm thấy thiếu cái gì đấy!""???"Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Lục Minh Châu đứng dậy, cầm thanh trường đao trên bàn lên, đặt cạnh cái bàn con gần giường."Bây giờ ổn rồi." Lục Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại."..."Đây là thiếu cảm giác an toàn!Mặc dù Giang Thanh Ba đã thay đổi không ít suy nghĩ về Lục Minh Châu nhưng vẫn không quen nằm chung một giường.
Cuối cùng nàng vẫn bị nam nhân ôm chặt người, cưỡng ép đi nàng tỉnh dậy, người bên cạnh cũng biến mất như trước đây."Tiểu thư, sáng nay lúc đi cô gia đã mang theo điểm tâm mà người dặn làm.
Ngài ấy còn nói là rất thích.""Thích là tốt." Mỗi lần thượng chức, Lục Minh Châu đều đi rất sớm.
Khi đó, người ở trù phòng cũng vừa mới dậy nên không kịp chuẩn bị đồ ăn.
Nghe nói lần nào Lục Minh Châu cũng để bụng rỗng mà đi.: đi làm"Tiểu thư, cô gia mang hết y phục mới đi rồi.
Mấy bộ y phục cũ được đưa về cũng hỏng cả rồi."Ngân lượng tiêu hàng tháng mà Hầu phủ cấp cho đều dùng để may y phục cho Lục Minh Châu.
Giang Thanh Ba ôm ngực, lòng đau như cắt.
Nhưng lần này nam nhân không hề do dự làm chỗ dựa cho nàng nên nàng cũng không thể bạc đãi chàng cắn răng, phất tay."Làm, cho chàng ấy thêm mấy bộ." Giang Thanh Ba ngồi dậy chọn vải.
Nàng nghỉ một lúc rồi nói: "Đến cửa hàng lấy một ít vải bông, may cho Lục Minh Châu ba mươi bộ.""Tiểu thư… Tốt xấu gì cô gia cũng là tâm phúc của Thái Thượng Hoàng.
Để ngài ấy mặc vải bông có vẻ không phù hợp.""Bắt người, tịch thu tài sản, thẩm vấn phạm nhân, nằm vùng… Hắn làm những chuyện khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước có thể đâm chàng một nhát để phát tiết.
Cho chàng ăn mặc cao sang để làm bia ngắm cho người khác sao? Khiêm tốn mới là phương pháp tốt nhất để bảo vệ tính mạng." Huống hồ Lục Minh Châu còn là nhân vật phản diện."Người chỉ là tiếc của.""..."Có phát hiện ra thì cũng đừng có vạch trần!"Tiểu thư… Tiểu thư, cứu nô tỳ." Lục Mai xông vào phòng phụ, hai tay nắm chặt ống tay áo của Giang Thanh Ba, ánh mắt hoảng loạn."Đệ muội, làm phiền rồi." Đan Tuệ Quân nói bằng giọng điệu nhã Thanh Ba không để ý đến khuôn mặt đang cười mỉm của bà ta, nàng nghiêng đầu nhướng mày nhìn đám nha hoàn ở phía sau.
Chậc, vừa mới lấy về một nửa quyền quản lý chuyện nội trợ từ tay Hầu phu nhân thôi mà đã bắt đầu khoe khoang rồi?.