"Nhị tẩu đây là...!kiếm chuyện sao?""Đệ muội đừng hiểu lầm, ta chỉ tới tìm đồ thôi." Đan Tuệ Quân cười giải thích, "Hôm nay Tuệ Nhi làm rơi ngọc bội trong phủ, quay trở lại tìm thì không thấy đâu nữa.
Cũng không biết là nha hoàn nào nhặt được giấu đi rồi.
Miếng ngọc bội ấy là quà mà phụ thân nàng ấy tặng cho vào sinh nhật năm ngoái, mặc dù chỉ khoảng trăm lượng bạc thôi nhưng cũng là tấm lòng của phụ thân nàng ấy mà."Đan Tuệ Quân ngày càng khôn khéo hơn lúc trước.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Giang Thanh Ba cong môi mỉm cười.
Nàng phe phẩy quạt tròn rồi đi ra cửa viện, nghiêng đầu quan sát Đan Tuệ Quân."Nhị tẩu hoài nghi nha hoàn Thu Thuỷ Uyển của ta?""Không phải, không phải.
Ta không có ý nhắm vào đệ muội.
Vừa rồi ta cũng đến viện của đại tẩu lục soát một vòng."Chiêu trò của Đan Tuệ Quân đã cao cấp hơn rất nhiều, đến cả nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn lúc trước.
Hơn nữa bà ta còn kéo đại tẩu vào diễn trò cùng, nàng cũng phải nể mặt đôi chút.
Giang Thanh Ba phe phẩy quạt tròn, đi tới bên cạnh cửa lớn."Chỗ đại tẩu cũng đã lục soát rồi mà chỗ ta đây không lục soát thì thật không nói được." Nàng dùng tay ra hiệu với nhóm người Lục Y.
" Đi lấy đồ trang sức của các ngươi ra cho Nhị phu nhân xem.
Những người khác cùng giúp đỡ một chút, đừng bỏ sót bất kỳ góc nào."Giang Thanh Ba dứt lời thì người hai bên xông ra lục soát các gian phòng trong viện."Miếng ngọc bội đó đối với nàng ấy thực sự rất quan trọng.
Ta thay Tuệ Nhi cảm ơn muội."Ngươi cũng đã nói như vậy rồi, ta còn có thể không cho ngươi tiến vào ư? Đến lúc đó còn không biết vu oan ta như thế nào Thanh Ba oán thầm trong lòng, nụ cười trên mặt nàng không hề đổi.
Nàng dẫn mọi người vào đình nghỉ mát, ngồi xuống pha một ly trà, đưa đến trước mặt Đan Tuệ Quân."Việc mà bề trên nên làm thôi."Đan Tuệ Quân cười nghiêng đầu quan sát vài nha hoàn đang cầm hộp trang sức.
"Nha hoàn của đệ muội rất xinh đẹp, lại còn tài giỏi như thế.
Không biết đã đính hôn chưa?""Các nàng đều rất tài giỏi, ta không nỡ cho bọn họ xuất giá quá sớm.
Nhưng mà ta đã chuẩn bị của hồi môn cho các nàng từ lâu rồi." Giang Thanh Ba dùng tay ra hiệu: "Đến đây, cho Nhị phu nhân kiểm tra đồ trang sức của các ngươi."Đan Tuệ Quân lơ đễnh nhìn qua, sau đó ánh mắt bà ta chững viên huyết kê thạch to bằng nắm tay.
“Trong một lần dạo chơi cùng ngoại tổ mẫu, ta vô tình có được một tảng nguyên thạch...!Để chút phần thừa lại cho các nàng.""Bốn chiếc vòng tay bạch ngọc...!Cái này là do ta thắng cược đổ thạch với người khác.
Dùng chút vật liệu thừa làm vòng tay cho mỗi người, cũng chỉ một ngàn lượng bạc thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền.""Bốn miếng ngọc bội phỉ thuý...""Bốn viên trân châu to bằng trứng bồ câu..."Đan Tuệ Quân ngây ta có thể nhìn ra cho dù là phỉ thuý, vòng tay bạch ngọc hay là trân châu trong tay bốn người bọn họ thì đều có giá trị đắt đỏ.
Mỗi một thứ đều đáng giá hơn cái ngọc bội trị giá hơn trăm lượng mà Tuệ Nhi làm mất.
Bà ta liếc mắt sang Giang Thanh Ba ở bên cạnh.
Người này đang ám chỉ cho bà ta biết rằng, nha hoàn của nàng đều không thèm cái ngọc bội rẻ tiền kia..