Chẳng qua là nàng không ưa cách làm của nhị phòng, nên mới thuận tay dạy dỗ một chút."Lập gia đình là chuyện lớn cả đời của nữ nhi, nếu không phải tam đệ muội vạch trần nói toạc mánh khóe của hai mẹ con Đan Tuệ Quân, sau này nàng ấy gả qua đấy chắc là sẽ chật vật một thời gian dài, có lẽ cả đời đều bị người Sầm gia chán ghét." Bùi Thục Nhàn nói, mắt bốc lửa giận, khi nhìn sang Giang Thanh Ba khóe mắt lại hiện ý cười: "Tam đệ muội vạch trần sớm, còn có cơ hội cứu vãn, nhận lấy lễ quỳ lạy của Oánh tỷ là đương nhiên."Thời cổ đại, chuyện lập gia đình là một cửa ải quan trọng của nữ nhân.
Giang Thanh Ba quan sát Lục Tử Oánh đang im thin thít, đôi mắt nàng đỏ bừng, thoạt nhìn giống như vừa khóc xong, cứ trơ cái mặt đờ đẫn ra, vẫn không hề có cảm giác tồn tại gì giống như ngày hôm qua, trong lòng không khỏi thở dài."Từ nhỏ ca ca đã dạy ta "Con nít khóc mới có kẹo ăn"." Giang Thanh Ba vỗ vỗ mu bàn tay của Lục Tử Oánh: "Có chuyện thì cứ nói ra, đừng có luôn giấu trong lòng.
Cười nhiều lên, kiêu ngạo lên, vậy mới giống đại tiểu thư Hầu phủ.""Tử Oánh đã biết.
Cảm ơn tam thẩm."Bùi Thục Nhàn đau lòng kéo Lục Tử Oánh ngồi xuống: "Tam thúc con là người bạc tình, Tam thẩm gả đến vẫn có thể sống được như thế.
Chỉ cần conon học hỏi được một hai phần là ta đã cảm thấy yên tâm rồi.""Mẫu thân, con hiểu."Giang Thanh Ba:???Ta là một con sâu lười, học ta làm gì? Đang muốn mở miệng cãi lại, nghĩ lại thấy sâu lười cũng chẳng có gì không tốt.
Tính tình Lục Tử Oánh như thế, ở nhà chồng làm một con sâu lười trái lại cũng thoải mái hơn chút, đành im Thục Nhàn ngoắc ngoắc tay với tỳ nữ sau lưng, người phía sau tiến lên đặt hộp gỗ lên bàn đá.
Mở nắp ra, lộ ra một viên ngọc phỉ thủy."Tam đệ muội, trả lại cho muội.""Nhận đi, coi như là muội tặng của hồi môn cho Oánh tỷ.
Làm thành hai bộ trang sức, đi ra ngoài gặp bạn bè, tranh thủ hiện tại còn chưa gả chồng này để tận hưởng cuộc sống sung sướng.""Nếu đệ muội đã nói thế, ta cũng không từ chối nữa.""Cảm ơn tam thẩm." Lục Tử Oánh hành lễ nói cảm Thanh Ba nhìn khuôn mặt sững sờ ngây ngô của nàng ấy, không khỏi đỡ trán: "Sau này bị ăn hiếp thì tìm Võ An Hầu, nếu vẫn không được giải quyết thì cứ quậy ầm lên, bớt giấu tâm sự đi, mau già."Lục Tử Oánh sửng sốt, gật đầu: "Tử Oánh đã biết.".