"Ta và Minh Huệ trưởng công chúa đã từng có xích mích gì sao?" Giang Thanh Ba không chắc nhìn sang đám người Lục Y."Tiểu thư, hai ngày nay nô tỳ đi nghe ngóng biết được Minh Huệ trưởng công chúa chưa từng gặp qua người.
Nhưng bà ấy và Lục nhị tiểu thư, Lương Nghi Tĩnh là tỷ muội thân thiết.""Thì ra là thế, trưởng công chúa là đang muốn thay tỷ muội thân thiết lấy lại mặt mũi sao?""Tiểu thư, đây là Hồng Môn yến đấy.
Hay là chúng ta đừng đi nữa." Trong mắt Lục Y lộ rõ vẻ buồn rầu: "Nói với bên ngoài là bị bệnh, không tiện ra cửa.""Bây giờ chúng ta đang ở kinh đô này.
Nếu hôm nay không gặp thì sau này cũng sẽ gặp trong những trường hợp khác.
Đừng lo." Giang Thanh Ba vỗ vỗ tay nàng ấy trấn an, quay đầu nhìn sang Lục Mai nói: "Đi chọn y phục và trang sức thích hợp để đến thưởng hoa, không có thì nói cửa tiệm làm đi."Lục Mai xoay người đi làm Y đứng bên cạnh không nhúc nhích, đôi mắt dao động, như muốn nói gì đó lại không dám.
Giang Thanh Ba nhướng mày: "Ngươi còn đang lo lắng về Minh Huệ trưởng công chúa gì đó sao?""Không phải.
Lúc nô tỳ hỏi thăm về công chúa, thì nghe được ít tin tức ngoài lề." Hai tay Lục Y xoắn lại, dè dặt nói: "Liên quan đến cô gia..."Lục Minh Châu?Giang Thanh Ba hơi nhướng mày lại, hai người thành hôn đã mấy tháng nhưng nàng đúng là chưa từng tìm hiểu về chàng.
Trước nay nàng luôn cảm thấy hai người là vợ chồng hờ, tìm hiểu làm chi, nếu thấy không hợp thì mỗi người ở mỗi nơi cũng rất tiện.
Bây giờ sống chung với nhau thì phát hiện phu quân Thái Thượng hoàng ban cho cũng không tệ.
Mặc dù không có chuẩn bị làm mối quan hệ này thân thiết hơn, nhưng giờ tìm hiểu một chút cũng có thể cuộc sống ngày sau càng trở nên hài hòa hơn, lập tức thấy hứng thú."Nói nghe chút nào.""Khi còn bé cô gia rất thảm.""Gia thế của mẫu thân cô gia không tốt, khó khăn lắm mới gả vào được, đều luôn bị Quân thiếu gia của Nhị phòng nhắm vào.
Năm cô gia bốn tuổi bị đối phương đẩy ngã xuống ao sen ở Hầu phủ.""Lục Minh Quân?"Lục Y tức giận gật không ra nha!Giang Thanh Ba chậc lưỡi, nhớ đến dáng vẻ của Lục Minh Quân.
Mỗi lần xuất hiện hắn đều ra vẻ là quân tử khiêm nhường, ôn hòa lễ độ.
Cho dù có gây gổ với Đan Tuệ Quân thì ông ta cũng luôn thể hiện như "Xin lỗi, xin hãy tha thứ".
Thái độ khiêm tốn, tao nhã như một vị công tử thế ngờ trước kia lại là người tồi tệ như Minh Châu bốn tuổi, Lục Minh Quân đã hai mươi tuổi.
Một nam nhân trưởng thành làm thế với một đứa con nít.
Nhị phòng thật là "Nhân tài" xuất hiện liên miên, núi sau còn cao hơn núi trước.
Giang Thanh Ba siết chặt nắm tay..