“Nhìn xem, người đàn ông kia thương cậu như vậy, mấy ngày không gặp, nhìn cậu cả người thư thái, da dẻ tinh tế, tất cả của hắn đều dành để nuôi cậu sao?”
Sắc mặt Trường An có chút đỏ, lắc đầu một cái: “Không có dùng cái gì nuôi cả.”
“Gạt người!” Phục Linh hét lớn một tiếng, vén tay áo lộ ra cánh tay của mình, trắng nõn không một tí thịt dư , nhìn thấy cánh tay “nhỏ yếu tinh tế” của mình, thanh âm của Phục Linh như khóc, nói: “Cậu xem, trên này một chút thịt cũng không có, vừa biết mang thai, mẹ tên Đồng Trác Khiêm kia không cho ăn cái này, cái kia cũng không cho, ngày ngày uống canh gà, uống nhiều đến mức mình sắp thành gà rồi.”
Trường An bật cười.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị người nhẹ nhàng mở ra, Lạc Sâm đã thay một bộ đồ màu trắng thoải mái, cả người lười biếng dựa ở cửa, thong thả tựa như thiên nhân.
“Mạnh tiểu thư, chồng cô ở dưới lầu đang chờ, mau xuống đi, đừng quấy rầy thế giới hai người của tôi với Trường An.”
Lời này vừa nói ra, Phục Linh âm dương quái khí nở nụ cười, khí khái vỗ lên bả vai Trường An, ánh mắt hết sức bỉ ổi nhìn cô, sau lập tức đi ra ngoài.
“Cảm ơn.”
Khi Phục Linh đi qua Lạc Sâm, thanh âm ôn nhã bỗng nhiên truyền đến, mang theo gió mát ngày thu đi vào trong lỗ tai cô, làm cho cô giật mình.
Phục Linh quay đầu nhìn Trường An, đột nhiên cười một tiếng.
Người này, sợ rằng đã thật sự đặt Trường An vào lòng.
Lúc đi xuống cầu thang, Đồng Trác Khiêm nhịp hai chân hút thuốc trên ghế salon, mắt khẽ híp, giống như một con báo đang chờ thời cơ, dường như sau một khắc sẽ nhảy tới cắn xe, Phục Linh không khỏi run lên một chút.
Khóe mắt Đồng Trác Khiêm nhìn thấy cô co rúm lại, lập tức cỡi áo khoác trên người xuống, khoác lên người cô, khó chịu nói: “Mặc lẳng lơ như vậy làm gì?”
Khụ khụ.
Phục Linh thấp giọng ho khan hai tiếng, rõ ràng là quan tâm cô, tại sao lời trong miệng nói ra lại khác như vậy chứ?
“Quên đi, vẫn chưa cần đi, em trở về phòng nghỉ_______”
“Không_____” âm cuối vẫn còn vang trong không khí, rất nhanh một cảm giác mịt mù trời đất đánh úp đại não Phục Linh, người trước mắt như biến thành hai, lá cây phong ngoài cửa lớn bị gió cuốn rơi xuống, giống như đang mặc niệm điều gì…
“Phục Linh______”
Thanh âm nồng đậm lo lắng truyền vào tai cô, trong nháy mắt đó cô mất đi ý thức.
Một tiếng hét kinh hãi, làm cho Trường An và Lạc Sâm vẫn còn lôi lôi kéo kéo trong phòng giật mình, Trường An nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế kia, nhất thời lòng nhảy lên một chút, mở cửa phòng, liền nhìn thấy Phục Linh té xỉu trong ngực Đồng Tác Khiêm.
“Phát tác sao?” Lạc Sâm hỏi.
Đồng Trác Khiêm cũng không trả lời hắn, trực tiếp ôm Phục Linh lên phòng khách lầu một, sau đó xoay người nhìn Lạc Sâm nói: “Giúp mình một chuyện.”
Lạc Sâm mím môi: “Nói thẳng.”
“Dẫn người đến sân bay, đón một người tên là Bùi Uyên đến đây, lúc này hắn có lẽ đã đến Moscow.”
“Được.” Dứt lời, xoay người rời đi, đến bên người Trường An đang ngốc lăng, ôm lấy cô, chuồn chuồn lướt nước hôn cô một cái.
“Đừng lo lắng, lập tức sẽ không có gì.”
Chỉ một thoáng, lòng cô như sen nở dưới nước, bắt đầu nhộn nhạo, cả người cũng cảm thấy không còn lạnh như băng nữa.
“Trường An.” Đồng Trác Khiêm đột nhiên gọi cô, thanh âm lạnh lẽo.
Trường An ngẩng đầu nhìn Đồng Trác Khiêm cao hơn hắn một chút: “Anh nói đi.”
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy, còn có_____đứa bé.”
“Đứa bé”? Trường An sửng sốt.
“Đúng vậy.” Khuôn mặt vạn năm lạnh lùng rốt cuộc lộ chút mĩm cười, giống như núi băng hòa tan: “Đã một tháng, tôi hi vọng cô có thể trong thời gian này chiếu cố cho cô ấy.” Hắn hoàn hồn, dừng lại một chút, sau chợt nói: “Cô ấy tin tưởng cô, tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô.”
“Nhìn xem, người đàn ông kia thương cậu như vậy, mấy ngày không gặp, nhìn cậu cả người thư thái, da dẻ tinh tế, tất cả của hắn đều dành để nuôi cậu sao?”
Sắc mặt Trường An có chút đỏ, lắc đầu một cái: “Không có dùng cái gì nuôi cả.”
“Gạt người!” Phục Linh hét lớn một tiếng, vén tay áo lộ ra cánh tay của mình, trắng nõn không một tí thịt dư , nhìn thấy cánh tay “nhỏ yếu tinh tế” của mình, thanh âm của Phục Linh như khóc, nói: “Cậu xem, trên này một chút thịt cũng không có, vừa biết mang thai, mẹ tên Đồng Trác Khiêm kia không cho ăn cái này, cái kia cũng không cho, ngày ngày uống canh gà, uống nhiều đến mức mình sắp thành gà rồi.”
Trường An bật cười.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị người nhẹ nhàng mở ra, Lạc Sâm đã thay một bộ đồ màu trắng thoải mái, cả người lười biếng dựa ở cửa, thong thả tựa như thiên nhân.
“Mạnh tiểu thư, chồng cô ở dưới lầu đang chờ, mau xuống đi, đừng quấy rầy thế giới hai người của tôi với Trường An.”
Lời này vừa nói ra, Phục Linh âm dương quái khí nở nụ cười, khí khái vỗ lên bả vai Trường An, ánh mắt hết sức bỉ ổi nhìn cô, sau lập tức đi ra ngoài.
“Cảm ơn.”
Khi Phục Linh đi qua Lạc Sâm, thanh âm ôn nhã bỗng nhiên truyền đến, mang theo gió mát ngày thu đi vào trong lỗ tai cô, làm cho cô giật mình.
Phục Linh quay đầu nhìn Trường An, đột nhiên cười một tiếng.
Người này, sợ rằng đã thật sự đặt Trường An vào lòng.
Lúc đi xuống cầu thang, Đồng Trác Khiêm nhịp hai chân hút thuốc trên ghế salon, mắt khẽ híp, giống như một con báo đang chờ thời cơ, dường như sau một khắc sẽ nhảy tới cắn xe, Phục Linh không khỏi run lên một chút.
Khóe mắt Đồng Trác Khiêm nhìn thấy cô co rúm lại, lập tức cỡi áo khoác trên người xuống, khoác lên người cô, khó chịu nói: “Mặc lẳng lơ như vậy làm gì?”
Khụ khụ.
Phục Linh thấp giọng ho khan hai tiếng, rõ ràng là quan tâm cô, tại sao lời trong miệng nói ra lại khác như vậy chứ?
“Quên đi, vẫn chưa cần đi, em trở về phòng nghỉ_______”
“Không_____” âm cuối vẫn còn vang trong không khí, rất nhanh một cảm giác mịt mù trời đất đánh úp đại não Phục Linh, người trước mắt như biến thành hai, lá cây phong ngoài cửa lớn bị gió cuốn rơi xuống, giống như đang mặc niệm điều gì…
“Phục Linh______”
Thanh âm nồng đậm lo lắng truyền vào tai cô, trong nháy mắt đó cô mất đi ý thức.
Một tiếng hét kinh hãi, làm cho Trường An và Lạc Sâm vẫn còn lôi lôi kéo kéo trong phòng giật mình, Trường An nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế kia, nhất thời lòng nhảy lên một chút, mở cửa phòng, liền nhìn thấy Phục Linh té xỉu trong ngực Đồng Tác Khiêm.
“Phát tác sao?” Lạc Sâm hỏi.
Đồng Trác Khiêm cũng không trả lời hắn, trực tiếp ôm Phục Linh lên phòng khách lầu một, sau đó xoay người nhìn Lạc Sâm nói: “Giúp mình một chuyện.”
Lạc Sâm mím môi: “Nói thẳng.”
“Dẫn người đến sân bay, đón một người tên là Bùi Uyên đến đây, lúc này hắn có lẽ đã đến Moscow.”
“Được.” Dứt lời, xoay người rời đi, đến bên người Trường An đang ngốc lăng, ôm lấy cô, chuồn chuồn lướt nước hôn cô một cái.
“Đừng lo lắng, lập tức sẽ không có gì.”
Chỉ một thoáng, lòng cô như sen nở dưới nước, bắt đầu nhộn nhạo, cả người cũng cảm thấy không còn lạnh như băng nữa.
“Trường An.” Đồng Trác Khiêm đột nhiên gọi cô, thanh âm lạnh lẽo.
Trường An ngẩng đầu nhìn Đồng Trác Khiêm cao hơn hắn một chút: “Anh nói đi.”
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy, còn có_____đứa bé.”
“Đứa bé”? Trường An sửng sốt.
“Đúng vậy.” Khuôn mặt vạn năm lạnh lùng rốt cuộc lộ chút mĩm cười, giống như núi băng hòa tan: “Đã một tháng, tôi hi vọng cô có thể trong thời gian này chiếu cố cho cô ấy.” Hắn hoàn hồn, dừng lại một chút, sau chợt nói: “Cô ấy tin tưởng cô, tôi tự nhiên cũng sẽ tin cô.”