Ninh Phàm bế quan đã bảy ngày, bên trong Hàn Y tông, Giới Hưu lại tiếp được một phần quốc lệnh.
Quốc lệnh này, dưới một lệnh của Tấn quân, thông qua vạn dặm truyền âm thạch của mỗi tu thành, lập tức truyền ra toàn bộ Đại Tấn.
Hai tin tức, một tốt một xấu, làm chấn động lòng người!
Tin tức tốt là... Vũ điện Tuyết tôn thân tới Đại Tấn, tiếp quản quyền chỉ huy Đại Tấn Tu vệ!
Tin tức xấu là... mấy ngày trước, Tuyết tôn thân tới chỗ đất trung tâm của yêu triều, Long Mộng trạch, bị thương mà về!
Người làm Tuyết tôn bị thương chính là... hóa thần yêu tướng!
Mặc dù trước đó không ít lão quái suy đoán, yêu triều nổi dậy có lẽ cùng yêu tướng “Tô Tỉnh” có liên quan, sau đó coi như thật sự tồn tại hóa thần yêu tướng, vô số lão quái vẫn một trận khủng hoảng.
Yêu triều trung tâm có hóa thần yêu tướng, yêu tướng này không chết, yêu triều không hết... Vả lại yêu tướng đó lại có thể gây tổn thương cho Tuyết tôn, chẳng lẽ thần thông càng trên Tuyết tôn hay sao ?
Hi vọng cùng mây đen đồng loạt khuếch tán ở Đại Tấn. Tuyết tôn bị thương, yêu triều phản công, tam đại tu thành bị phá, gần mười ngàn Tấn tu chết thảm...
- Tuyết tôn mệnh, Tấn quân lệnh, tất cả Tấn vệ thống lĩnh lập tức gấp rút tiếp viện Long Mộng trạch!
Mệnh lệnh này sau khi hạ xuống, Giới Hưu trong lòng kinh hãi. Nước Tấn gặp nạn, ông ta hận không được lập tức chạy tới Đại Tấn tây bắc, thủ hộ đất Tấn.
Nhưng ông ta không lập tức rời khỏi, mà là trong quán dịch, khổ sở chờ đợi Ninh Phàm xuất quan.
- Bẩm tông chủ, Chu Minh lão tổ trước khi bế quan phân phó, nếu tông chủ tới, báo cho ngài biết, ông ta luyện hóa linh trang, với diệt yêu có trọng dụng, hy vọng tông chủ chờ đợi...
Một tên quán dịch công tác Hàn Y tông đệ tử cung kính nói.
- Luyện hóa linh trang ư? Chẳng lẽ là vật kia...
Giới Hưu con ngươi không động, nhưng trên mặt bắp thịt lại nhẹ nhàng run một cái.
Chu Minh muốn tốn hao mấy ngày luyện hóa linh trang, chẳng lẽ là… Phong Lôi Sí Tấn quân tặng cho ư?!
Địa huyền linh trang, Phong Lôi Sí... Chính là Tấn quân cũng từng nhận chủ ba lần, định thao túng linh trang này, nhưng rốt cuột lấy thất bại chấm dứt.
Tấn quân từng nói rõ, địa huyền linh trang đó trừ phi ông ta đột phá hóa thần, nếu không tuyệt không khả năng luyện hóa vào cơ thể... Phong lôi hai lực thành cánh, không phải nguyên anh tu sĩ có thể làm được.
Tấn quân đem vật này tặng cho Ninh Phàm, nhìn như hậu lễ, nhưng không cho rằng Ninh Phàm nhận chủ linh trang này.
Nhưng mà Giới Hưu đứng bên ngoài cửa phòng Ninh Phàm, xuyên thấu qua từng lớp trận quang trùng trùng, lại cảm nhận được trong đó, một tia phong lôi lực càng ngày càng tùy tâm thao túng!
- Người này, đúng thật luyện hóa Phong Lôi Sí, lại tựa hồ sắp nhận chủ thành công ?! Điều này sao có thể?!
Quả thật, Ninh Phàm lấy nửa bước kim đan tu vi, nhận chủ địa huyền linh trang, vốn nên là một chuyện không thể.
Nhưng trên đường ma đạo của hắn thì chuyện không thể còn ít sao?
- Địa huyền linh trang, nhận chủ tất khó khăn, nhưng với ta mà nói, có gì không thể!
Bảy ngày trước, Ninh Phàm nói ra lời này, bắt đầu bế quan, luyện hóa Phong Lôi Sí!
...
Tay bưng Phong Lôi Sí, Ninh Phàm nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, ngồi xuống ba ngày.
Ba ngày, hắn định điều động pháp lực, câu động băng hỏa lôi tam linh, đóng dấu gieo xuống linh trang, nhưng mấy mươi lần thử, tất cả lấy thất bại chấm dứt... Mỗi khi Ninh Phàm gieo đóng dấu, lập tức đóng dấu đó sẽ tùy tiện bị bản thân linh trang lau sạch.
Linh trang có linh, không dễ khiến Ninh Phàm lau hết tu vi mà cưỡi!
Cùng địa huyền linh trang nhận chủ, khó khăn kia quả thực vượt qua Ninh Phàm tưởng tượng.
Địa huyền linh trang tương tự hóa thần tu sĩ, bên trong linh trang này có ý cảnh tự thân, tên của nó là phong lôi!
Thêm vào đó linh trang này vừa vào địa huyền, sinh một tia linh tính, không phải là hóa thần tu sĩ, nếu không căn bản không thể nào cưỡi vật này.
Phong lôi vào vai, độ khó không nhỏ... nguyên anh tầm thường tu sĩ căn bản không thể nào hoàn thành nhận chủ. Chính là Tấn quân nguyên anh hậu kỳ có thực lực tuyệt mạnh, cũng không cách nào cưỡi phong lôi. Năm đó Ân Tố Thu, tu vi chưa đủ nguyên anh, cưỡng ép nhận chủ ngọc huyền linh trang, nhưng không cách nào tùy tâm cưỡi nó, mỗi lần thi triển thuấn di thần thông, cũng sẽ tự tổn, đây cũng là giá cao cưỡng ép...
Nhưng mà Phong Lôi Sí ngay cả cưỡng ép luyện hóa đều khó khăn...
Ba ngày thử, cuối cùng vẫn là thất bại, Ninh Phàm thần sắc không nhìn ra vui hay giận.
Giương đôi mắt, trong mắt cũng không có nửa phần chán nản.
- Địa huyền linh trang, quả nhiên khó mà luyện hóa. Nếu ta dùng hết một thân tu vi, có lẽ có một thành nắm chặc, cưỡng ép luyện hóa, nhưng chín thành cơ hội, cũng thất bại cũng phản phệ... Nhất bản nhất nhãn nhận chủ, xem ra không làm được, như vậy... Đang không thể thực hiện lại là nghịch đoạt!
Lấy tu vi của Ninh Phàm, cưỡng ép luyện hóa nguy hiểm quá lớn.
Nhưng hắn có biện pháp khác có thể hoàn thành Phong Lôi Sí nhận chủ!
Ninh Phàm lấy một ra cuốn ngọc giản. Ngọc giản này là ở chỗ Ngụy tổ tọa hóa đóng dấu, trong đó ghi lại có phụ linh thuật “Khai Quang thuật” mà Ngụy tổ am hiểu nhất.
Phật Môn Khai Quang, thâm ảo khó rõ ràng, Ninh Phàm sẽ không, cũng không có ý định hao phí tâm lực đi học.
Phụ linh thuật hắn không học được, nhưng mà trong Khai Quang thuật này, lại ghi mấy loại bí pháp, có thể khiến cho tu sĩ vượt cấp nhận chủ linh trang!
Xá thân thuật, tự tổn máu tươi, đề thăng ba thành tỷ lệ, cưỡng ép linh trang nhận chủ! Nhưng thuật này, chỉ lần đầu tiên hữu hiệu nhất, lần thứ hai hiệu quả giảm phân nửa, lần thứ ba là mất đi hiệu lực.
Sát thân thành đạo, xả thân thành Phật... Giáo lý nhà phật trong đó Ninh Phàm không thèm nghĩ nữa, chỉ suy tư tính khả năng của thuật này.
Cộng thêm xá thân thuật, hắn tự tổn máu tươi có thể có bốn thành cơ hội, khiến Phong Lôi Sí nhận chủ... Nhưng mà cơ hội vẫn nhỏ. Nếu một lần không thành công, lần thứ hai càng khó hơn, lần thứ ba là hi vọng mong manh...
Phong Lôi Sí nhận chủ như kết đan vậy, Ninh Phàm cầu một lần thành công!
Hắn suy tư rất lâu, cuối cùng lại vận chuyển yêu lực ở sau lưng tạo thành một đôi cánh hư ảo màu đen.
- Bên trong thân thể ta, có một tia vũ chi yêu huyết, yêu huyết tuy mỏng manh, nhưng ta cuối cùng xem như một gã vũ yêu. Vũ yêu vũ yêu, há có thể không có cánh... Lấy yêu lực gia trì trên Phong Lôi Sí, mới có thể dựa vào thân thể ta đối với tính thân thiện của cánh, đề cao gần một thành cơ hội... Nếu cộng thêm năng lực của ngự lôi tinh...
Hắn trong lúc suy tư, câu động lôi tinh, lập tức lôi lực trong Phong Lôi Sí bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi.
- Cộng thêm lôi tinh, tỷ lệ lại tăng hai thành... Ta có bảy thành nắm chặc, Phong Lôi Sí nhận chủ, hơn nữa “Kiêm tịnh chi lực” của Âm Dương tỏa, ta có chín thành nắm chặc, nhưng nhận chủ cánh này chín thành... cũng đầy đủ rồi!
Lôi tinh, hắc vũ, xá thân thuật, Âm Dương tỏa!
Tấn quân có lẽ có tu vi cường đại so với Ninh Phàm, nhưng bàn về thủ đoạn, trong Vũ giới có bao nhiêu người có thể nhiều qua Ninh Phàm ?!
Thu hồi ngọc giản, Ninh Phàm cắn bể đầu ngón tay, lấy huyết dịch trên Phong Lôi Sí viết ra những câu chữ bằng Phạn văn.
Phật Môn này là xá thân thuật bí phù, sau khi vẽ máu trên linh trang, lập tức thật giống như minh khắc vậy, đi sâu vào bên trong cánh.
Vào một khắc bí phù xong, Ninh Phàm lập tức đem tiên mạch linh lực, toàn bộ vào trong bí phù. Mà từng cái bí phù, lập tức hóa thành chữ sống di động trên linh trang, rốt cuộc ngưng tụ thành một cái đóng dấu!
Chẳng qua là đóng dấu này sau khi dung nhập vào pháp lực của Ninh Phàm, lập tức xuất hiện bài xích, tựa hồ muốn lau mất đóng dấu.
- Hừ! Chính là vật chết, đồ làm giãy giụa!
Ninh Phàm ánh mắt run lên, chỉ một cái ngân quang lôi mang, điểm trên linh trang, lập tức, linh trang tựa như rên rỉ run lên. Dưới pháp lực của Ninh Phàm mang theo, hóa thành ngân quang, vào sau lưng hắn, hòa vào cùng hắc vũ hư ảo!
Linh trang vào cơ thể, lập tức đưa tới đau nhức, lại tạo thành chuỗi thương thế liên tiếp.
Sự đau nhức đó kéo dài ba ngày, Ninh Phàm cắn răng chống nổi. Một mặt câu động Âm Dương tỏa, một mặt lại lấy yêu lực vào linh trang, nhất định nắm trong tay... Trong ba ngày, hai cánh sau lưng dần dần trở nên to lớn, ngân hắc giao tiếp.
Cuối cùng tạo thành một đôi hai cánh ba trượng, phơi bày vẻ hắc ngân quỷ dị. Lúc bất động lôi quang lập lòe, lay động hai cánh tiếng gió đại chấn!
Ninh Phàm lau đi mồ hôi rịn, mắt lộ tinh quang, cười nói.
- Nhận chủ thành công rồi!
Hắn thu hai cánh, ngày cuối cùng, ngồi xếp bằng, không ngừng vận chuyển chu thiên pháp lực, làm Phong Lôi Sí cùng thân thể càng dung hợp.
Tâm cảnh, cũng dần dần yên tĩnh như dưới giếng nước.
Chuyện mà Tấn quân không làm được, Ninh Phàm ta chưa chắc không làm được.
Tu đạo tu đạo, đạo ở người!
Bảy ngày bế quan, trước sau xem ra, Ninh Phàm thật giống như không có bất kỳ biến hóa, chỉ là trên sống lưng, thêm hai đạo phong lôi phù văn, nếu tâm niệm chợt động, là hóa thành Phong Lôi Sí xuất hiện.
Thanh ti phát đái đã không chịu nổi sử dụng, hiệu quả xa tốn với Niệm Ẩn quyết. Cổ thú hộ oản, cũng không có nhiều chỗ tác dụng rất lớn, đối với thân thể của ngân cốt chi thân, lực đề thăng đã nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng vẫn không lấy.
Tóc dài như mực, mi tâm ngân tinh, quần áo trắng áo bào đen, cổ tay trái mang một cai khoen đen cổ quái... Đây cũng cách ăn mặc của Ninh Phàm lúc này.
Bảy ngày sau, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, khẽ mỉm cười với Giới Hưu. Hắn sớm cảm giác Giới Hưu ở ngoài cửa, cũng có thể suy đoán, có thể khiến cho ông ta tự mình chờ, nhất định là nước Tấn xảy ra đại sự, tới tìm mình, hơn phân nửa là muốn dẫn mình đi tới tây bắc tiền tuyến tu thành.
- Giới đạo hữu, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm a...
- Há chỉ không tốt... Nước Tấn đại nạn, lão đạo làm sao có thể bình yên tự xử...
- Nguyện nghe nói rõ!
- Chuyện này lão đạo sẽ tự báo cho biết Chu đạo hữu, dù sao Chu đạo hữu hôm nay cũng là Thất thống lĩnh của Đại Tấn ta. Hơn nữa chuyện này cũng không phải là bí văn... Nhưng mà trước tiên, lão đạo có một nghi vấn, hi vọng đạo hữu giải đáp một hai...
- Sao? Nếu không phải bí mật, Chu mỗ chưa chắc không thể báo cho biết, đạo hữu xin cứ hỏi.
- Dám hỏi Chu đạo hữu... Ngươi luyện hóa xong Phong Lôi Sí đúng không?
Giới Hưu tâm tư vô cùng không bình tĩnh, ở niệm đạo Phong Lôi Sí càng là quanh thân run lên.
Ông ta không dám tưởng tượng, Ninh Phàm nửa bước kim đan tu vi, lại có thể làm được chuyện Tấn quân cũng không làm được.
Nhưng các loại dấu hiệu đủ để chỉ Ninh Phàm quả thật luyện hóa xong Phong Lôi Sí...
Sắc mặt của ông ta khẩn trương, nhưng Ninh Phàm lại bật cười.
- Không sai, Chu mỗ do may mắn, cơ duyên xảo hợp, đã luyện hóa xong vật đó rồi...
- Cái, cái gì?!
Giới Hưu tâm tư đại chấn!
Cho dù đã sớm tính đến chuyện này, nhưng chính tai nghe Ninh Phàm thừa nhận, ông ta vẫn là khó mà tự nhiên!
May mắn... cơ duyên xảo hợp... Loại chuyện hoang đường này, Giới Hưu tu đạo hai ngàn năm vạn vạn sẽ không tin tưởng.
Khó trách Tấn quân đối với người này kiêng kỵ như vậy, lấy Thiên sương hàn khí Tùng Hàn Tủy làm hỏng đạo tâm của người này... Ánh mắt của Tấn quân quả nhiên cay độc!
Tu vi cô thả bất luận, Ngân cốt chi cảnh cũng tiếp Tấn quân phách thuật thập lệnh, đã làm cho Giới Hưu hoảng sợ.
Mà hôm nay, người này càng lấy dung linh tu vi, vượt qua ba đại cảnh giới, luyện hóa Phong Lôi Sí!
Người này, quả thật ẩn sâu không lọt...
Nhưng càng cho là như vậy, Giới Hưu lại càng cho rằng Tấn quân gây nên có chỗ sai...
Sai, sai, sai... Tùng Hàn Tủy, không nên đưa cho người này, nếu người này không biết độc kế của Tấn quân cũng được, một khi nhìn ra chính là đắc tội!
Đắc tội một tên người ác, với nước Tấn, có chỗ gì tốt?!
- Ai...
Giới Hưu mặt đầy phức tạp, thở thật dài.
Trong lòng, càng lạnh lẽo...
Đây cũng là ưu điểm, khuyết điểm của Tấn quân trước giờ.
Ánh mắt sâu xa, thủ đoạn quả quyết, khí lượng nhỏ hẹp, cay nghiệt thiếu tình cảm...
Tấn tổ có thể sử dụng Giới Tử Thôi, cũng bởi vì khuyết điểm nên đã giết hắn...
Nhưng Giới Hưu không sửa đổi được Tấn quân... Bởi vì ông ta là thần.
Nước Tấn, là chân chánh tu chân quốc, có quân có thần, mà Vũ điện chính là ngoại lai thế lực.
Giới Hưu biết, Tấn quân mạo nguy hiểm đắc tội Ninh Phàm, dụng tâm chân chính, không chỉ là vì phá đạo tâm, quan trọng hơn là muốn cho Vũ điện Tuyết tôn cùng Ninh Phàm có va chạm, có hiềm khích, cũng khiến cho hắn hận Vũ điện.
Có lẽ ngày khác, Ninh Phàm sẽ dựa vào cái hận này trừ đi Vũ điện... Vũ Điện phân điện ở lại nước Tấn, đối với Tấn quân mà nói, cũng thực là tai họa bó tay... Ngay cả thái cổ Truyền tống trận, đều phải cùng Vũ điện phân điện, chia chín giữ một...
Thông minh chớ như đế vương...
Nhưng Tấn quân không nên đắc tội Ninh Phàm... Không nên!
- Chu đạo hữu, lão phu có thỉnh cầu, nếu ngày khác ngươi cùng Tấn quân có thù oán, có thể... bỏ qua cho Đại Tấn tu sĩ ta được không... ?
Giới Hưu lẫm nhiên nói.
- Ha ha, giới đạo hữu nói đùa rồi, Chu mỗ cùng Tấn quân bất quá là một cuộc hiểu lầm, tại sao thù oán, lại nói trả thù là sao? Hay là ngài nói một chút Đại Tấn thế cục với Chu mỗ trước đi...
Ninh Phàm đang cười, nhưng Giới Hưu lại chỉ có thể cười khổ.
Ninh Phàm này đã hận Tấn quân lắm rồi...
Mà Giới Hưu, chỉ có thể cầu nguyện... Cầu nguyện ngày khác, Ninh Phàm tu vi thành công, trở lại Đại Tấn, không nên dưới cơn nóng giận, diệt quốc...
Khúc Ốc, Bình nguyên, Mạnh thành, Lâm Truy...
Ninh Phàm theo Giới Hưu, thông qua Truyền tống trận, đi qua từng cái tu thành.
Hai người họ thân phận là nguyên anh, đãi ngộ được hưởng thụ dĩ nhiên bất đồng so với kim đan tu sĩ.
Kim đan tu sĩ, thường thường gọp đủ số người nhất định mới có thể khai trận, vì tránh cho lãng phí tiên ngọc, thời gian trì hoãn đương nhiên không ít.
Nhưng Ninh Phàm cùng Giới Hưu bất đồng, hai người thân phận có thể nói hiển hách, đến một nơi tu thành, lập tức yêu cầu truyền tống. Người chủ trận căn bản không dám vi phạm, cho dù chỉ có mấy vị kim đan cùng hai người cùng truyền tống, vẫn chạy trận quang.
Chỉ sáu ngày, hai người đã dựa vào mấy trăm Truyền tống trận, vượt qua mấy trăm vạn dặm, đến tây bắc yêu triều biên giới... Cự tán quan!
Vượt qua mấy trăm tu thành, càng tới gần tây bắc vực, nhìn thấy cảnh tượng càng xúc mục kinh tâm.
Quốc lệnh này, dưới một lệnh của Tấn quân, thông qua vạn dặm truyền âm thạch của mỗi tu thành, lập tức truyền ra toàn bộ Đại Tấn.
Hai tin tức, một tốt một xấu, làm chấn động lòng người!
Tin tức tốt là... Vũ điện Tuyết tôn thân tới Đại Tấn, tiếp quản quyền chỉ huy Đại Tấn Tu vệ!
Tin tức xấu là... mấy ngày trước, Tuyết tôn thân tới chỗ đất trung tâm của yêu triều, Long Mộng trạch, bị thương mà về!
Người làm Tuyết tôn bị thương chính là... hóa thần yêu tướng!
Mặc dù trước đó không ít lão quái suy đoán, yêu triều nổi dậy có lẽ cùng yêu tướng “Tô Tỉnh” có liên quan, sau đó coi như thật sự tồn tại hóa thần yêu tướng, vô số lão quái vẫn một trận khủng hoảng.
Yêu triều trung tâm có hóa thần yêu tướng, yêu tướng này không chết, yêu triều không hết... Vả lại yêu tướng đó lại có thể gây tổn thương cho Tuyết tôn, chẳng lẽ thần thông càng trên Tuyết tôn hay sao ?
Hi vọng cùng mây đen đồng loạt khuếch tán ở Đại Tấn. Tuyết tôn bị thương, yêu triều phản công, tam đại tu thành bị phá, gần mười ngàn Tấn tu chết thảm...
- Tuyết tôn mệnh, Tấn quân lệnh, tất cả Tấn vệ thống lĩnh lập tức gấp rút tiếp viện Long Mộng trạch!
Mệnh lệnh này sau khi hạ xuống, Giới Hưu trong lòng kinh hãi. Nước Tấn gặp nạn, ông ta hận không được lập tức chạy tới Đại Tấn tây bắc, thủ hộ đất Tấn.
Nhưng ông ta không lập tức rời khỏi, mà là trong quán dịch, khổ sở chờ đợi Ninh Phàm xuất quan.
- Bẩm tông chủ, Chu Minh lão tổ trước khi bế quan phân phó, nếu tông chủ tới, báo cho ngài biết, ông ta luyện hóa linh trang, với diệt yêu có trọng dụng, hy vọng tông chủ chờ đợi...
Một tên quán dịch công tác Hàn Y tông đệ tử cung kính nói.
- Luyện hóa linh trang ư? Chẳng lẽ là vật kia...
Giới Hưu con ngươi không động, nhưng trên mặt bắp thịt lại nhẹ nhàng run một cái.
Chu Minh muốn tốn hao mấy ngày luyện hóa linh trang, chẳng lẽ là… Phong Lôi Sí Tấn quân tặng cho ư?!
Địa huyền linh trang, Phong Lôi Sí... Chính là Tấn quân cũng từng nhận chủ ba lần, định thao túng linh trang này, nhưng rốt cuột lấy thất bại chấm dứt.
Tấn quân từng nói rõ, địa huyền linh trang đó trừ phi ông ta đột phá hóa thần, nếu không tuyệt không khả năng luyện hóa vào cơ thể... Phong lôi hai lực thành cánh, không phải nguyên anh tu sĩ có thể làm được.
Tấn quân đem vật này tặng cho Ninh Phàm, nhìn như hậu lễ, nhưng không cho rằng Ninh Phàm nhận chủ linh trang này.
Nhưng mà Giới Hưu đứng bên ngoài cửa phòng Ninh Phàm, xuyên thấu qua từng lớp trận quang trùng trùng, lại cảm nhận được trong đó, một tia phong lôi lực càng ngày càng tùy tâm thao túng!
- Người này, đúng thật luyện hóa Phong Lôi Sí, lại tựa hồ sắp nhận chủ thành công ?! Điều này sao có thể?!
Quả thật, Ninh Phàm lấy nửa bước kim đan tu vi, nhận chủ địa huyền linh trang, vốn nên là một chuyện không thể.
Nhưng trên đường ma đạo của hắn thì chuyện không thể còn ít sao?
- Địa huyền linh trang, nhận chủ tất khó khăn, nhưng với ta mà nói, có gì không thể!
Bảy ngày trước, Ninh Phàm nói ra lời này, bắt đầu bế quan, luyện hóa Phong Lôi Sí!
...
Tay bưng Phong Lôi Sí, Ninh Phàm nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, ngồi xuống ba ngày.
Ba ngày, hắn định điều động pháp lực, câu động băng hỏa lôi tam linh, đóng dấu gieo xuống linh trang, nhưng mấy mươi lần thử, tất cả lấy thất bại chấm dứt... Mỗi khi Ninh Phàm gieo đóng dấu, lập tức đóng dấu đó sẽ tùy tiện bị bản thân linh trang lau sạch.
Linh trang có linh, không dễ khiến Ninh Phàm lau hết tu vi mà cưỡi!
Cùng địa huyền linh trang nhận chủ, khó khăn kia quả thực vượt qua Ninh Phàm tưởng tượng.
Địa huyền linh trang tương tự hóa thần tu sĩ, bên trong linh trang này có ý cảnh tự thân, tên của nó là phong lôi!
Thêm vào đó linh trang này vừa vào địa huyền, sinh một tia linh tính, không phải là hóa thần tu sĩ, nếu không căn bản không thể nào cưỡi vật này.
Phong lôi vào vai, độ khó không nhỏ... nguyên anh tầm thường tu sĩ căn bản không thể nào hoàn thành nhận chủ. Chính là Tấn quân nguyên anh hậu kỳ có thực lực tuyệt mạnh, cũng không cách nào cưỡi phong lôi. Năm đó Ân Tố Thu, tu vi chưa đủ nguyên anh, cưỡng ép nhận chủ ngọc huyền linh trang, nhưng không cách nào tùy tâm cưỡi nó, mỗi lần thi triển thuấn di thần thông, cũng sẽ tự tổn, đây cũng là giá cao cưỡng ép...
Nhưng mà Phong Lôi Sí ngay cả cưỡng ép luyện hóa đều khó khăn...
Ba ngày thử, cuối cùng vẫn là thất bại, Ninh Phàm thần sắc không nhìn ra vui hay giận.
Giương đôi mắt, trong mắt cũng không có nửa phần chán nản.
- Địa huyền linh trang, quả nhiên khó mà luyện hóa. Nếu ta dùng hết một thân tu vi, có lẽ có một thành nắm chặc, cưỡng ép luyện hóa, nhưng chín thành cơ hội, cũng thất bại cũng phản phệ... Nhất bản nhất nhãn nhận chủ, xem ra không làm được, như vậy... Đang không thể thực hiện lại là nghịch đoạt!
Lấy tu vi của Ninh Phàm, cưỡng ép luyện hóa nguy hiểm quá lớn.
Nhưng hắn có biện pháp khác có thể hoàn thành Phong Lôi Sí nhận chủ!
Ninh Phàm lấy một ra cuốn ngọc giản. Ngọc giản này là ở chỗ Ngụy tổ tọa hóa đóng dấu, trong đó ghi lại có phụ linh thuật “Khai Quang thuật” mà Ngụy tổ am hiểu nhất.
Phật Môn Khai Quang, thâm ảo khó rõ ràng, Ninh Phàm sẽ không, cũng không có ý định hao phí tâm lực đi học.
Phụ linh thuật hắn không học được, nhưng mà trong Khai Quang thuật này, lại ghi mấy loại bí pháp, có thể khiến cho tu sĩ vượt cấp nhận chủ linh trang!
Xá thân thuật, tự tổn máu tươi, đề thăng ba thành tỷ lệ, cưỡng ép linh trang nhận chủ! Nhưng thuật này, chỉ lần đầu tiên hữu hiệu nhất, lần thứ hai hiệu quả giảm phân nửa, lần thứ ba là mất đi hiệu lực.
Sát thân thành đạo, xả thân thành Phật... Giáo lý nhà phật trong đó Ninh Phàm không thèm nghĩ nữa, chỉ suy tư tính khả năng của thuật này.
Cộng thêm xá thân thuật, hắn tự tổn máu tươi có thể có bốn thành cơ hội, khiến Phong Lôi Sí nhận chủ... Nhưng mà cơ hội vẫn nhỏ. Nếu một lần không thành công, lần thứ hai càng khó hơn, lần thứ ba là hi vọng mong manh...
Phong Lôi Sí nhận chủ như kết đan vậy, Ninh Phàm cầu một lần thành công!
Hắn suy tư rất lâu, cuối cùng lại vận chuyển yêu lực ở sau lưng tạo thành một đôi cánh hư ảo màu đen.
- Bên trong thân thể ta, có một tia vũ chi yêu huyết, yêu huyết tuy mỏng manh, nhưng ta cuối cùng xem như một gã vũ yêu. Vũ yêu vũ yêu, há có thể không có cánh... Lấy yêu lực gia trì trên Phong Lôi Sí, mới có thể dựa vào thân thể ta đối với tính thân thiện của cánh, đề cao gần một thành cơ hội... Nếu cộng thêm năng lực của ngự lôi tinh...
Hắn trong lúc suy tư, câu động lôi tinh, lập tức lôi lực trong Phong Lôi Sí bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi.
- Cộng thêm lôi tinh, tỷ lệ lại tăng hai thành... Ta có bảy thành nắm chặc, Phong Lôi Sí nhận chủ, hơn nữa “Kiêm tịnh chi lực” của Âm Dương tỏa, ta có chín thành nắm chặc, nhưng nhận chủ cánh này chín thành... cũng đầy đủ rồi!
Lôi tinh, hắc vũ, xá thân thuật, Âm Dương tỏa!
Tấn quân có lẽ có tu vi cường đại so với Ninh Phàm, nhưng bàn về thủ đoạn, trong Vũ giới có bao nhiêu người có thể nhiều qua Ninh Phàm ?!
Thu hồi ngọc giản, Ninh Phàm cắn bể đầu ngón tay, lấy huyết dịch trên Phong Lôi Sí viết ra những câu chữ bằng Phạn văn.
Phật Môn này là xá thân thuật bí phù, sau khi vẽ máu trên linh trang, lập tức thật giống như minh khắc vậy, đi sâu vào bên trong cánh.
Vào một khắc bí phù xong, Ninh Phàm lập tức đem tiên mạch linh lực, toàn bộ vào trong bí phù. Mà từng cái bí phù, lập tức hóa thành chữ sống di động trên linh trang, rốt cuộc ngưng tụ thành một cái đóng dấu!
Chẳng qua là đóng dấu này sau khi dung nhập vào pháp lực của Ninh Phàm, lập tức xuất hiện bài xích, tựa hồ muốn lau mất đóng dấu.
- Hừ! Chính là vật chết, đồ làm giãy giụa!
Ninh Phàm ánh mắt run lên, chỉ một cái ngân quang lôi mang, điểm trên linh trang, lập tức, linh trang tựa như rên rỉ run lên. Dưới pháp lực của Ninh Phàm mang theo, hóa thành ngân quang, vào sau lưng hắn, hòa vào cùng hắc vũ hư ảo!
Linh trang vào cơ thể, lập tức đưa tới đau nhức, lại tạo thành chuỗi thương thế liên tiếp.
Sự đau nhức đó kéo dài ba ngày, Ninh Phàm cắn răng chống nổi. Một mặt câu động Âm Dương tỏa, một mặt lại lấy yêu lực vào linh trang, nhất định nắm trong tay... Trong ba ngày, hai cánh sau lưng dần dần trở nên to lớn, ngân hắc giao tiếp.
Cuối cùng tạo thành một đôi hai cánh ba trượng, phơi bày vẻ hắc ngân quỷ dị. Lúc bất động lôi quang lập lòe, lay động hai cánh tiếng gió đại chấn!
Ninh Phàm lau đi mồ hôi rịn, mắt lộ tinh quang, cười nói.
- Nhận chủ thành công rồi!
Hắn thu hai cánh, ngày cuối cùng, ngồi xếp bằng, không ngừng vận chuyển chu thiên pháp lực, làm Phong Lôi Sí cùng thân thể càng dung hợp.
Tâm cảnh, cũng dần dần yên tĩnh như dưới giếng nước.
Chuyện mà Tấn quân không làm được, Ninh Phàm ta chưa chắc không làm được.
Tu đạo tu đạo, đạo ở người!
Bảy ngày bế quan, trước sau xem ra, Ninh Phàm thật giống như không có bất kỳ biến hóa, chỉ là trên sống lưng, thêm hai đạo phong lôi phù văn, nếu tâm niệm chợt động, là hóa thành Phong Lôi Sí xuất hiện.
Thanh ti phát đái đã không chịu nổi sử dụng, hiệu quả xa tốn với Niệm Ẩn quyết. Cổ thú hộ oản, cũng không có nhiều chỗ tác dụng rất lớn, đối với thân thể của ngân cốt chi thân, lực đề thăng đã nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng vẫn không lấy.
Tóc dài như mực, mi tâm ngân tinh, quần áo trắng áo bào đen, cổ tay trái mang một cai khoen đen cổ quái... Đây cũng cách ăn mặc của Ninh Phàm lúc này.
Bảy ngày sau, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, khẽ mỉm cười với Giới Hưu. Hắn sớm cảm giác Giới Hưu ở ngoài cửa, cũng có thể suy đoán, có thể khiến cho ông ta tự mình chờ, nhất định là nước Tấn xảy ra đại sự, tới tìm mình, hơn phân nửa là muốn dẫn mình đi tới tây bắc tiền tuyến tu thành.
- Giới đạo hữu, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm a...
- Há chỉ không tốt... Nước Tấn đại nạn, lão đạo làm sao có thể bình yên tự xử...
- Nguyện nghe nói rõ!
- Chuyện này lão đạo sẽ tự báo cho biết Chu đạo hữu, dù sao Chu đạo hữu hôm nay cũng là Thất thống lĩnh của Đại Tấn ta. Hơn nữa chuyện này cũng không phải là bí văn... Nhưng mà trước tiên, lão đạo có một nghi vấn, hi vọng đạo hữu giải đáp một hai...
- Sao? Nếu không phải bí mật, Chu mỗ chưa chắc không thể báo cho biết, đạo hữu xin cứ hỏi.
- Dám hỏi Chu đạo hữu... Ngươi luyện hóa xong Phong Lôi Sí đúng không?
Giới Hưu tâm tư vô cùng không bình tĩnh, ở niệm đạo Phong Lôi Sí càng là quanh thân run lên.
Ông ta không dám tưởng tượng, Ninh Phàm nửa bước kim đan tu vi, lại có thể làm được chuyện Tấn quân cũng không làm được.
Nhưng các loại dấu hiệu đủ để chỉ Ninh Phàm quả thật luyện hóa xong Phong Lôi Sí...
Sắc mặt của ông ta khẩn trương, nhưng Ninh Phàm lại bật cười.
- Không sai, Chu mỗ do may mắn, cơ duyên xảo hợp, đã luyện hóa xong vật đó rồi...
- Cái, cái gì?!
Giới Hưu tâm tư đại chấn!
Cho dù đã sớm tính đến chuyện này, nhưng chính tai nghe Ninh Phàm thừa nhận, ông ta vẫn là khó mà tự nhiên!
May mắn... cơ duyên xảo hợp... Loại chuyện hoang đường này, Giới Hưu tu đạo hai ngàn năm vạn vạn sẽ không tin tưởng.
Khó trách Tấn quân đối với người này kiêng kỵ như vậy, lấy Thiên sương hàn khí Tùng Hàn Tủy làm hỏng đạo tâm của người này... Ánh mắt của Tấn quân quả nhiên cay độc!
Tu vi cô thả bất luận, Ngân cốt chi cảnh cũng tiếp Tấn quân phách thuật thập lệnh, đã làm cho Giới Hưu hoảng sợ.
Mà hôm nay, người này càng lấy dung linh tu vi, vượt qua ba đại cảnh giới, luyện hóa Phong Lôi Sí!
Người này, quả thật ẩn sâu không lọt...
Nhưng càng cho là như vậy, Giới Hưu lại càng cho rằng Tấn quân gây nên có chỗ sai...
Sai, sai, sai... Tùng Hàn Tủy, không nên đưa cho người này, nếu người này không biết độc kế của Tấn quân cũng được, một khi nhìn ra chính là đắc tội!
Đắc tội một tên người ác, với nước Tấn, có chỗ gì tốt?!
- Ai...
Giới Hưu mặt đầy phức tạp, thở thật dài.
Trong lòng, càng lạnh lẽo...
Đây cũng là ưu điểm, khuyết điểm của Tấn quân trước giờ.
Ánh mắt sâu xa, thủ đoạn quả quyết, khí lượng nhỏ hẹp, cay nghiệt thiếu tình cảm...
Tấn tổ có thể sử dụng Giới Tử Thôi, cũng bởi vì khuyết điểm nên đã giết hắn...
Nhưng Giới Hưu không sửa đổi được Tấn quân... Bởi vì ông ta là thần.
Nước Tấn, là chân chánh tu chân quốc, có quân có thần, mà Vũ điện chính là ngoại lai thế lực.
Giới Hưu biết, Tấn quân mạo nguy hiểm đắc tội Ninh Phàm, dụng tâm chân chính, không chỉ là vì phá đạo tâm, quan trọng hơn là muốn cho Vũ điện Tuyết tôn cùng Ninh Phàm có va chạm, có hiềm khích, cũng khiến cho hắn hận Vũ điện.
Có lẽ ngày khác, Ninh Phàm sẽ dựa vào cái hận này trừ đi Vũ điện... Vũ Điện phân điện ở lại nước Tấn, đối với Tấn quân mà nói, cũng thực là tai họa bó tay... Ngay cả thái cổ Truyền tống trận, đều phải cùng Vũ điện phân điện, chia chín giữ một...
Thông minh chớ như đế vương...
Nhưng Tấn quân không nên đắc tội Ninh Phàm... Không nên!
- Chu đạo hữu, lão phu có thỉnh cầu, nếu ngày khác ngươi cùng Tấn quân có thù oán, có thể... bỏ qua cho Đại Tấn tu sĩ ta được không... ?
Giới Hưu lẫm nhiên nói.
- Ha ha, giới đạo hữu nói đùa rồi, Chu mỗ cùng Tấn quân bất quá là một cuộc hiểu lầm, tại sao thù oán, lại nói trả thù là sao? Hay là ngài nói một chút Đại Tấn thế cục với Chu mỗ trước đi...
Ninh Phàm đang cười, nhưng Giới Hưu lại chỉ có thể cười khổ.
Ninh Phàm này đã hận Tấn quân lắm rồi...
Mà Giới Hưu, chỉ có thể cầu nguyện... Cầu nguyện ngày khác, Ninh Phàm tu vi thành công, trở lại Đại Tấn, không nên dưới cơn nóng giận, diệt quốc...
Khúc Ốc, Bình nguyên, Mạnh thành, Lâm Truy...
Ninh Phàm theo Giới Hưu, thông qua Truyền tống trận, đi qua từng cái tu thành.
Hai người họ thân phận là nguyên anh, đãi ngộ được hưởng thụ dĩ nhiên bất đồng so với kim đan tu sĩ.
Kim đan tu sĩ, thường thường gọp đủ số người nhất định mới có thể khai trận, vì tránh cho lãng phí tiên ngọc, thời gian trì hoãn đương nhiên không ít.
Nhưng Ninh Phàm cùng Giới Hưu bất đồng, hai người thân phận có thể nói hiển hách, đến một nơi tu thành, lập tức yêu cầu truyền tống. Người chủ trận căn bản không dám vi phạm, cho dù chỉ có mấy vị kim đan cùng hai người cùng truyền tống, vẫn chạy trận quang.
Chỉ sáu ngày, hai người đã dựa vào mấy trăm Truyền tống trận, vượt qua mấy trăm vạn dặm, đến tây bắc yêu triều biên giới... Cự tán quan!
Vượt qua mấy trăm tu thành, càng tới gần tây bắc vực, nhìn thấy cảnh tượng càng xúc mục kinh tâm.