Chương 232: Ngươi có bằng lòng hay không?! (3)
Giờ khắc này, khí thế của Động Hư bên trong mái hiên nho nhỏ này cao không thể leo tới!
Hứa Thu Linh khó có thể tin, ân sư mình gặp nhau đêm ngày, càng không phải là nguyên anh sơ kỳ, mà là cao thủ mạnh hơn vô số lần so với phụ thân!
Dư Long nguyên anh muốn vỡ, dưới khí thế kia, lão ta nhỏ bé thật giống như con kiến hôi! Mà nghe nói Động Hư với đủ loại lợi ích, Dư Long ánh mắt cuồng nhiệt. Nếu lão ta có thể được Động Hư để mắt tới, tặng thần thông, pháp bảo, giúp tiến hóa thần, có 17 cỗ hóa thần khôi lỗi hộ thân, Dư Long lão có thể nội hải xưng hùng, ngoại hải vô địch!
Chỉ có nữ thi thủy chung nhìn Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm lại mỉm cười uống trà, yên tĩnh như dưới giếng nước. Nên kinh ngạc, ngay từ lúc ban đầu, hắn đã kinh ngạc rồi.
Ngoại giới không người biết, giờ khắc này, Nội hải Thất tôn đang cho Ninh Phàm thiên đại cám dỗ.
Nhưng mà cám dỗ đó đối với Ninh Phàm mà nói, thực tế cũng không lớn.
Dù sao, hắn có Loạn Cổ ký ức, mà sư tôn là lão ma, là Tứ Minh chấp sự, là sự tồn tại mà Vũ hoàng không dám đắc tội.
Về phần một thân thần thông của Động Hư lại không khiến Ninh Phàm coi trọng.
- Tiền bối có thể bảo ta hóa thần, vãn bối lại muốn bảo tiền bối luyện hư... Tiền bối đóng ở hóa thần đỉnh phong, khoảng cách luyện hư chỉ kém nửa bước. Nửa bước này, tiền bối có biết, vì sao không cách nào thành công hay không...?
- Ách... Cái đó, cái đó, bây giờ là lão hủ cho ngươi lợi ích...
- Người, ta nguyện ý cứu. Hơn nữa ta chẳng những có thể cứu nàng, còn cưới nàng, còn có thể trợ giúp ngài đột phá luyện hư cảnh giới!
- Cái gì?! Ngươi có thể trợ giúp lão phu đột phá luyện hư kỳ sao?! Điều này sao có thể! Lão phu đóng ở bình cảnh này đã vượt qua ngàn năm...
Động Hư có chút loạn, vô cùng loạn.
Vốn dĩ ông ta cho Ninh Phàm lợi ích, sao bây giờ ngược lại bị Ninh Phàm hứa hẹn lợi ích...
Tiểu tử này lông còn chưa mọc, có thể giúp bản thân mình đột phá luyện hư kỳ ư?
Đùa gì thế...?
Hắn hiểu được hư không chi lực sao?
Hoặc là hắn sẽ luyện chế lục chuyển đan dược, giúp bản thân mình đột phá cảnh giới sao?
Còn nữa, tiểu tử này, nói thế nào thì nói, quả nhiên trợ giúp mình... Hắn có kế hoạch gì?
- Hư không cảm ngộ sao...?
Ninh Phàm cười một tiếng, đem sự vận dụng tâm đắc đối với hư không chi lực trong Loạn Cổ ký ức, in xuống, đưa cho Động Hư.
Tâm đắc này, cảnh giới của hắn chưa đủ, không cách nào lĩnh ngộ, nhìn tâm đắc này, tựa như nhìn yêu lộ văn tự không hề quen biết, biết hình dáng nhưng không biết ngữ nghĩa gì.
Nhưng Động Hư, vừa nhìn nội dung của ngọc giản này, lập tức sắc mặt đại biến.
Ông ta cùng với Ninh Phàm bất đồng. Ông ta dừng lại ở hóa thần đỉnh phong ngàn năm, đối với hư không chi lực, có không ít nghiên cứu, mặc dù nghiên cứu đó, hoàn toàn chưa sờ tới phương hướng chính xác mà thôi.
Sự tâm đắc kia cho Động Hư một phương hướng, nhưng bởi vì chỉ có một nửa, cũng không hoàn chỉnh!
Có ngọc giản này, Động Hư có thể thấy phương hướng đột phá.
Mà nếu có đầy đủ ngọc giản, ông ta thậm chí có cơ hội, chạm được bình cảnh của luyện hư kỳ!
Một khi đụng chạm bình cảnh, là có thể nếm thử đột phá cảnh giới, về phần tỷ lệ thành công, cần đan dược, lại là vấn đề suy nghĩ thêm sau này.
Hôm nay Động Hư, ngay cả ngưỡng cửa đều không tìm được, cần gì phải đi suy tư thủ đoạn vượt qua ngưỡng cửa.
Động Hư nuốt một ngụm nước bọt.
Ông ta vốn dĩ hứa hẹn cho Ninh Phàm lợi ích, giờ phút này, lại bị một ngọc giản của Ninh Phàm, làm cho á khẩu không trả lời được.
Chà chà, đây là tâm đắc thể nghiệm gì của cao thủ...?
Người này vận dụng đối với hư không chi lực, cho dù là Động Hư nghiên cứu ngàn năm đối với hư không chi lực, cũng có thể từ bề ngoài của chữ nhìn đại khái được chút da lông gì đó.
Chẳng qua là càng xem nội dung, trong lòng của ông ta mê mang một tia quét tới.
Đợi quét xong hết tất cả mê mang, ông ta có thể... nhúng tay đột phá luyện hư kỳ.
- Tiểu, tiểu hữu... Ngươi nói đi! Điều kiện gì, ngươi mới cho ta hoàn chỉnh ngọc giản!
Động Hư hồn nhiên quên mất rồi, mình mới vừa ý khí phong phát bực nào.
Một trong Nội hải Thất tôn này, càng đối với Ninh Phàm lần đầu tiên lộ ra vẻ lấy lòng.
Ông ta nhìn ra được, Ninh Phàm in xuống là ký ức.
Ký ức loại vật này có thể sưu hồn, nhìn đại khái, nhưng nhìn tất là tàn phá, vạn nhất lọt cái gì đó, thật là đáng tiếc.
- Đầu tiên, ngài hãy cố gắng giữ bí mật lai lịch của Chu mỗ mà ngài đã tính ra. Tiếp theo, ngài nói đến vật che giấu cảm giác của toái hư, Chu mỗ rất cảm thấy hứng thú. Trừ tiên huyết bặc toán, ta còn muốn ngài vì ta xuất thủ ba lần... Ngàn món động thiên chi bảo, 17 cỗ hóa thần khôi lỗi, ta tất nhiên cần. Lợi ích mà ngài hứa hẹn, ta không bỏ cái nào, toàn bộ lấy hết. Ngài phát ra tâm ma đại thệ, hứa hẹn ta chút yêu cầu này, nửa bộ ngọc giản, ta chắp tay dâng lên!
Ninh Phàm khẽ mỉm cười.
Đây không phải là Động Hư đang cùng hắn nói điều kiện.
Mà là hắn đang cùng Động Hư nói điều kiện!
Người này một thân bặc toán chi thuật, khí vận chi đạo, ngộ tính của động thiên pháp bảo, khôi lỗi bí thuật, khiến cho Ninh Phàm hơi bội phục. Mặc dù mình ỷ vào Loạn Cổ ký ức, cũng bất quá cùng ông ta tám lạng nửa cân.
Người này là một nhân tài, nhân tài cần phải thu.
Có lẽ ở tương lai không lâu, mình có thể dựa vào tiên huyết bặc toán chi thuật của Động Hư, tránh qua đại kiếp!
- Ách...
Động Hư nắm ngọc giản, trong lòng đấu tranh phức tạp.
Tu vi đến một bước này, ông ta nói không muốn đột phá luyện hư, đó là gạt quỷ.
Nhưng rõ ràng là mình cùng Ninh Phàm nói điều kiện, sao thành ngược lại thế kia...
- Chuyện đó, ngươi có nguyện cưới Linh nhi không...?
Động Hư đè xuống dục vọng trong lòng, đột phá luyện hư kỳ so với mệnh của Hứa Thu Linh, ông ta chọn thứ sau.
Đây là một sư phó tốt, khó có được...
- Chu Minh ta, đối với nữ tử cho tới bây giờ là không từ chối người tới, ta tự sẽ không muốn, nhưng mà Thu Linh tiểu thư chưa chắc nguyện ý gả cho ta... Tuy nhiên ngài yên tâm, mặc dù không có danh nghĩa phu thê, ta cũng sớm chuẩn bị cứu nàng. Nhưng kiếm khí của mảnh vụn Hãm Tiên kiếm kia, đối với ta mà nói, chính là cám dỗ cực lớn, nhưng chuyện này cần từ chối! Sau chuyến đi Toái Giới bí cảnh, ta xuất thủ cứu người.
- Được! Như vậy, lão hủ sẽ phát tâm ma huyết thệ, nếu ngươi có thể cứu Linh nhi, cũng như... cũng như đưa cho lão hủ ngọc giản còn dư lại, Động Hư ta liền đáp ứng điều kiện trước đó của ngươi!
Dư Long ngây ngẩn cả người.
Động Hư... lão đầu này điên điên khùng khùng hẳn là Động Hư!
Một trong Nội hải Thất tôn!
Cách đánh giá về giá trị của lão đã hoàn toàn bị quá tải rồi. Tôn chủ mình cùng Động Hư nói chuyện, lão hoàn toàn không đủ tầm mức, nghe mà không hiểu rõ.
Nhưng lão biết, cái gọi là nội hải chí tôn ở trước mặt tôn chủ mình đang tiến hành lấy lòng, nhận kém rồi...
Cái thế giới này, có quá điên cuồng hay không...?
Giờ khắc này, khí thế của Động Hư bên trong mái hiên nho nhỏ này cao không thể leo tới!
Hứa Thu Linh khó có thể tin, ân sư mình gặp nhau đêm ngày, càng không phải là nguyên anh sơ kỳ, mà là cao thủ mạnh hơn vô số lần so với phụ thân!
Dư Long nguyên anh muốn vỡ, dưới khí thế kia, lão ta nhỏ bé thật giống như con kiến hôi! Mà nghe nói Động Hư với đủ loại lợi ích, Dư Long ánh mắt cuồng nhiệt. Nếu lão ta có thể được Động Hư để mắt tới, tặng thần thông, pháp bảo, giúp tiến hóa thần, có 17 cỗ hóa thần khôi lỗi hộ thân, Dư Long lão có thể nội hải xưng hùng, ngoại hải vô địch!
Chỉ có nữ thi thủy chung nhìn Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm lại mỉm cười uống trà, yên tĩnh như dưới giếng nước. Nên kinh ngạc, ngay từ lúc ban đầu, hắn đã kinh ngạc rồi.
Ngoại giới không người biết, giờ khắc này, Nội hải Thất tôn đang cho Ninh Phàm thiên đại cám dỗ.
Nhưng mà cám dỗ đó đối với Ninh Phàm mà nói, thực tế cũng không lớn.
Dù sao, hắn có Loạn Cổ ký ức, mà sư tôn là lão ma, là Tứ Minh chấp sự, là sự tồn tại mà Vũ hoàng không dám đắc tội.
Về phần một thân thần thông của Động Hư lại không khiến Ninh Phàm coi trọng.
- Tiền bối có thể bảo ta hóa thần, vãn bối lại muốn bảo tiền bối luyện hư... Tiền bối đóng ở hóa thần đỉnh phong, khoảng cách luyện hư chỉ kém nửa bước. Nửa bước này, tiền bối có biết, vì sao không cách nào thành công hay không...?
- Ách... Cái đó, cái đó, bây giờ là lão hủ cho ngươi lợi ích...
- Người, ta nguyện ý cứu. Hơn nữa ta chẳng những có thể cứu nàng, còn cưới nàng, còn có thể trợ giúp ngài đột phá luyện hư cảnh giới!
- Cái gì?! Ngươi có thể trợ giúp lão phu đột phá luyện hư kỳ sao?! Điều này sao có thể! Lão phu đóng ở bình cảnh này đã vượt qua ngàn năm...
Động Hư có chút loạn, vô cùng loạn.
Vốn dĩ ông ta cho Ninh Phàm lợi ích, sao bây giờ ngược lại bị Ninh Phàm hứa hẹn lợi ích...
Tiểu tử này lông còn chưa mọc, có thể giúp bản thân mình đột phá luyện hư kỳ ư?
Đùa gì thế...?
Hắn hiểu được hư không chi lực sao?
Hoặc là hắn sẽ luyện chế lục chuyển đan dược, giúp bản thân mình đột phá cảnh giới sao?
Còn nữa, tiểu tử này, nói thế nào thì nói, quả nhiên trợ giúp mình... Hắn có kế hoạch gì?
- Hư không cảm ngộ sao...?
Ninh Phàm cười một tiếng, đem sự vận dụng tâm đắc đối với hư không chi lực trong Loạn Cổ ký ức, in xuống, đưa cho Động Hư.
Tâm đắc này, cảnh giới của hắn chưa đủ, không cách nào lĩnh ngộ, nhìn tâm đắc này, tựa như nhìn yêu lộ văn tự không hề quen biết, biết hình dáng nhưng không biết ngữ nghĩa gì.
Nhưng Động Hư, vừa nhìn nội dung của ngọc giản này, lập tức sắc mặt đại biến.
Ông ta cùng với Ninh Phàm bất đồng. Ông ta dừng lại ở hóa thần đỉnh phong ngàn năm, đối với hư không chi lực, có không ít nghiên cứu, mặc dù nghiên cứu đó, hoàn toàn chưa sờ tới phương hướng chính xác mà thôi.
Sự tâm đắc kia cho Động Hư một phương hướng, nhưng bởi vì chỉ có một nửa, cũng không hoàn chỉnh!
Có ngọc giản này, Động Hư có thể thấy phương hướng đột phá.
Mà nếu có đầy đủ ngọc giản, ông ta thậm chí có cơ hội, chạm được bình cảnh của luyện hư kỳ!
Một khi đụng chạm bình cảnh, là có thể nếm thử đột phá cảnh giới, về phần tỷ lệ thành công, cần đan dược, lại là vấn đề suy nghĩ thêm sau này.
Hôm nay Động Hư, ngay cả ngưỡng cửa đều không tìm được, cần gì phải đi suy tư thủ đoạn vượt qua ngưỡng cửa.
Động Hư nuốt một ngụm nước bọt.
Ông ta vốn dĩ hứa hẹn cho Ninh Phàm lợi ích, giờ phút này, lại bị một ngọc giản của Ninh Phàm, làm cho á khẩu không trả lời được.
Chà chà, đây là tâm đắc thể nghiệm gì của cao thủ...?
Người này vận dụng đối với hư không chi lực, cho dù là Động Hư nghiên cứu ngàn năm đối với hư không chi lực, cũng có thể từ bề ngoài của chữ nhìn đại khái được chút da lông gì đó.
Chẳng qua là càng xem nội dung, trong lòng của ông ta mê mang một tia quét tới.
Đợi quét xong hết tất cả mê mang, ông ta có thể... nhúng tay đột phá luyện hư kỳ.
- Tiểu, tiểu hữu... Ngươi nói đi! Điều kiện gì, ngươi mới cho ta hoàn chỉnh ngọc giản!
Động Hư hồn nhiên quên mất rồi, mình mới vừa ý khí phong phát bực nào.
Một trong Nội hải Thất tôn này, càng đối với Ninh Phàm lần đầu tiên lộ ra vẻ lấy lòng.
Ông ta nhìn ra được, Ninh Phàm in xuống là ký ức.
Ký ức loại vật này có thể sưu hồn, nhìn đại khái, nhưng nhìn tất là tàn phá, vạn nhất lọt cái gì đó, thật là đáng tiếc.
- Đầu tiên, ngài hãy cố gắng giữ bí mật lai lịch của Chu mỗ mà ngài đã tính ra. Tiếp theo, ngài nói đến vật che giấu cảm giác của toái hư, Chu mỗ rất cảm thấy hứng thú. Trừ tiên huyết bặc toán, ta còn muốn ngài vì ta xuất thủ ba lần... Ngàn món động thiên chi bảo, 17 cỗ hóa thần khôi lỗi, ta tất nhiên cần. Lợi ích mà ngài hứa hẹn, ta không bỏ cái nào, toàn bộ lấy hết. Ngài phát ra tâm ma đại thệ, hứa hẹn ta chút yêu cầu này, nửa bộ ngọc giản, ta chắp tay dâng lên!
Ninh Phàm khẽ mỉm cười.
Đây không phải là Động Hư đang cùng hắn nói điều kiện.
Mà là hắn đang cùng Động Hư nói điều kiện!
Người này một thân bặc toán chi thuật, khí vận chi đạo, ngộ tính của động thiên pháp bảo, khôi lỗi bí thuật, khiến cho Ninh Phàm hơi bội phục. Mặc dù mình ỷ vào Loạn Cổ ký ức, cũng bất quá cùng ông ta tám lạng nửa cân.
Người này là một nhân tài, nhân tài cần phải thu.
Có lẽ ở tương lai không lâu, mình có thể dựa vào tiên huyết bặc toán chi thuật của Động Hư, tránh qua đại kiếp!
- Ách...
Động Hư nắm ngọc giản, trong lòng đấu tranh phức tạp.
Tu vi đến một bước này, ông ta nói không muốn đột phá luyện hư, đó là gạt quỷ.
Nhưng rõ ràng là mình cùng Ninh Phàm nói điều kiện, sao thành ngược lại thế kia...
- Chuyện đó, ngươi có nguyện cưới Linh nhi không...?
Động Hư đè xuống dục vọng trong lòng, đột phá luyện hư kỳ so với mệnh của Hứa Thu Linh, ông ta chọn thứ sau.
Đây là một sư phó tốt, khó có được...
- Chu Minh ta, đối với nữ tử cho tới bây giờ là không từ chối người tới, ta tự sẽ không muốn, nhưng mà Thu Linh tiểu thư chưa chắc nguyện ý gả cho ta... Tuy nhiên ngài yên tâm, mặc dù không có danh nghĩa phu thê, ta cũng sớm chuẩn bị cứu nàng. Nhưng kiếm khí của mảnh vụn Hãm Tiên kiếm kia, đối với ta mà nói, chính là cám dỗ cực lớn, nhưng chuyện này cần từ chối! Sau chuyến đi Toái Giới bí cảnh, ta xuất thủ cứu người.
- Được! Như vậy, lão hủ sẽ phát tâm ma huyết thệ, nếu ngươi có thể cứu Linh nhi, cũng như... cũng như đưa cho lão hủ ngọc giản còn dư lại, Động Hư ta liền đáp ứng điều kiện trước đó của ngươi!
Dư Long ngây ngẩn cả người.
Động Hư... lão đầu này điên điên khùng khùng hẳn là Động Hư!
Một trong Nội hải Thất tôn!
Cách đánh giá về giá trị của lão đã hoàn toàn bị quá tải rồi. Tôn chủ mình cùng Động Hư nói chuyện, lão hoàn toàn không đủ tầm mức, nghe mà không hiểu rõ.
Nhưng lão biết, cái gọi là nội hải chí tôn ở trước mặt tôn chủ mình đang tiến hành lấy lòng, nhận kém rồi...
Cái thế giới này, có quá điên cuồng hay không...?