Đợi sau khi Chúc Tĩnh tắm rửa, thay xong quần áo cùng giày leo núi đi đến đại sảnh, thì toàn bộ ánh mắt của đám bạn cùng trường nhìn cô không tránh khỏi bị nhuộm đầy mấy chữ “quan hệ bất chính”.
Tăng Tự với tư cách thành viên tích cực số một trong đoàn, lúc này đang ngăn trở mấy cô gái lại, cố ý dùng thanh âm quái gở mà cô cũng nghe ra nói, “Tôi cảnh cáo mấy cô nhé, đừng có đến gần Mạnh Phương Ngôn nữa, người đã bị Tĩnh gia của chúng ta bắt lại rồi, mấy cô đừng có mà mơ tưởng hão huyền.”
“Yên tâm đi,” đám Tăng Kỳ đều vô cùng phối hợp, “Có cho bọn tôi mười cái gan hùm cũng không dám đi tranh đàn ông với Tĩnh gia đâu.”
Chúc Tĩnh hiểu rõ, chuyện này đã không còn cách nào giải thích được nữa, càng lau càng đen mà thôi, thôi thì mặc kệ bọn họ, một mình ngồi xếp bằng trên ghế sô pha gặm bánh mỳ.
Một lát sau, nam chính trong mối quan hệ bất chính này cũng xuất hiện.
Trong lúc quần chúng đang cực lực đè nén ánh mắt tò mò soi mói, Mạnh Phương Ngôn lại không hề e dè bước đến ngồi xuống cạnh Chúc Tĩnh.
Cô cảm giác được sức nặng làm sô pha lún xuống, nghiêng đầu liếc hắn một cái, lại thản nhiên quay về tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
“Tôi còn cho là cô không mang quần áo du lịch thật.” Hắn chậm rãi mở hộp sữa trong tay.
Cô hít hít mũi, giọng nói ồm ồm, “Vậy chẳng thà tôi chết luôn ở chỗ này cho xong.”
“Cô chắc mình không bị sốt chứ?”
Hắn vươn tay muốn kiểm tra trán cô, lại bị cô dùng hai ngón tay cản lại, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Mạnh Phương Ngôn uống một ngụm sữa, vẻ mặt anh tuấn nhuốm ánh nắng mai trông khôi ngô hệt như một vị thần, “Cô thật là hài hước.”
Chúc Tĩnh yên lặng nhìn hắn, sau đó thò một cánh tay, móc từ ba lô của mình ra một chai nước lớn cùng một cái ô, quẳng lên đùi hắn.
Hắn hơi nhíu mày.
“Không phải anh muốn lấy lòng tôi sao?” Bánh mì đã được cô chén sạch, ung dung phủi phủi hai bàn tay, “Vậy giúp tôi đeo mấy thứ này đi, bằng không chưa bắt đầu thì tôi cũng ngất rồi.”
Hắn vẫn cho là cô không biết gì chắc? Một màn sáng nay, không phải do chính tay hắn sắp đặt để mọi người hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ sao?
Bên kia hướng dẫn viên cũng đã cân đối xong lịch trình, kêu gọi mọi người tập hợp, chuẩn bị xuất phát. Hắn đem chai nước cùng chiếc ô của cô bỏ vào trong ba lô của mình, lại bình tĩnh chờ cô nói chuyện, “Định boa cho tôi bao nhiêu?”
Những kẻ xung quanh đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng màn đối thoại của bọn họ, nghe đến đây tất cả đều nhịn cười đến run rẩy cả hai vai. Chúc Tĩnh đứng dậy liếc xuống nhìn hắn, làm một động tác cắt cổ rất rõ ràng.
“A,” hắn xoa cằm, ra chiều đang suy nghĩ lắm, “Bộ phận từ cổ trở xuống đều tính là tiền boa?”
...
Mọi người rốt cuộc không nhịn được nữa cười phá lên, Chúc Tĩnh rất hiếm khi bị trêu chọc đến câm nín thế này, trừng trừng nhìn tên đàn ông cười đến đáng hận lại vô cùng đẹp mắt, tức giận quay ngoắt đầu đi một mạch.
...
Công viên Yellowstone được hình thành hoàn toàn từ tự nhiên, chia làm năm khu vực, nếu muốn thăm quan hết, sẽ tốn thời gian gấp mấy lần lịch trình của bọn họ, may là hướng dẫn viên già dặn kinh nghiệm lại thạo đường, lựa chọn vài nơi có phong cảnh đẹp nhất trong lộ trình dẫn bọn họ đi.
Buổi sáng, bọn họ chủ yếu dừng lại ở vùng thung lũng giữa công viên, thưởng thức thung lũng rộng lớn và những thác nước hùng vĩ ở Yellowstone này, đến giờ cơm trưa, mọi người đều rục rịch đi ăn cơm, Chúc Tĩnh quả thực không có khẩu vị, bèn một mình cầm máy ảnh SLR đi tới ven đường chụp hình sườn núi Town Fall vàng óng ả bên tay phải.
Không thể không nói, tuy đã từng đến vô số đất nước, nhưng cô chưa hề được nhìn thấy những rặng núi non trải dài bất tận thế này, chân mày tựa bóng núi xa xa chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Chụp liên tiếp mấy tấm, lại cảm giác có người đang vỗ vỗ lên bả vai mình.
Buông máy ảnh xuống ngoảnh lại, đã thấy trong tay Mạnh Phương Ngôn xách theo cặp lồng giữ nhiệt, đôi mắt nâu nhạt điềm tĩnh, “Dù thế nào cô cũng phải ăn một chút lấp bụng.”
Cô nhìn hắn mấy giây, đôi môi hơi hé, còn hắn lại rất tự nhiên mà lấy đi máy ảnh, đem cặp lồng giữ nhiệt cùng chiếc thìa nhét vào tay cô.
Chúc Tĩnh giật mình, chậm rãi xoay mở nắp cặp lồng giữ nhiệt, nhìn thấy bên trong là cháo trắng còn nóng hôi hổi, trứng gà vàng óng, vài cọng hành cùng dầu vừng còn lơ lửng bên trên, ngoài ý muốn lại làm cô thòm thèm.
Định mở miệng nói gì đó với hắn, ngẩng đầu lên chỉ còn thấy bóng lưng hắn ở phía trước cô đang cầm mấy ảnh chụp gì đó, ánh mắt cô chợt ảm đạm mơ hồ.
Hắn và người kia, quả thực có rất nhiều điểm giống nhau.
Người đó cũng từng bao lần lấy máy ảnh của cô như vậy, lẳng lặng đứng bên cô, chụp lại những phong cảnh đẹp đẽ trước mắt, Paris về đêm lộng lẫy, thánh đường nguy nga ở Florence... tất cả đã có lúc ở trong bàn tay kia mà trở thành từng tấm ảnh chân thực.
“Khách sạn của chúng ta có phục vụ cháo sao?” Dằn lại nỗi ưu tư trong lòng, cô rút ra một chiếc khăn giấy lau qua tảng đá ven đường, ngồi xuống.
“Không có,” Hắn lại giơ máy ảnh lên, giọng nói rành mạch từ phía trước cô truyền lại, “Nhưng có thể đặt đầu bếp làm.”
“Phá gia chi tử*.” Cô múc một ngụm cháo, thổi thổi vài hơi, đưa đến bên miệng mình.
*Phá gia chỉ tử: Đứa con ăn chơi trác táng, phá tiền hại của làm táng gia bại sản.
Cháo nấu rất đậm vị, cũng rất thơm, giờ với cô mà nói, món ăn tràn ngập mùi vị quê hương này, có lẽ là thứ duy nhất cô nuốt trôi được.
Hai ba miếng đã tiêu diệt gần một nửa số cháo trong cặp lồng, cô lấy khăn giấy lau qua miệng, trán lại bị người nào gõ cho một cái.
Mạnh Phương Ngôn chẳng biết từ bao giờ đã đến bên cạnh cô, lúc này hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào cô, “Nói một câu cảm ơn rất khó sao?”
Cô giật mình nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy ấy, trái tim khó tránh loạn nhịp vài giây, rũ mắt, cúi đầu mở miệng nói, “...Cảm ơn.”
Hắn nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của cô, không nhịn được bật cười một tiếng, dùng ngón tay khẽ cuốn lấy vài lọn tóc lòa xòa, “Ngoan lắm.”
Chúc Tĩnh giận dữ hất tay hắn ra, lại bị tiếng cười đầy đắc ý của hắn chọc cho nghiến răng nghiến lợi, nhưng bởi vì nghẹt mũi cùng sốt nóng càng lúc càng nặng, chỉ có thể đáp trả lại hắn một ánh mắt khinh bỉ hoàn toàn không có chút sát thương nào.
**
Từ Town Fall ra đến điểm cưỡi ngựa ở Roosevelt Lodge, Chúc Tĩnh đã sốt đến cả mặt và môi đều biến thành màu đỏ, hướng dẫn viên cùng bọn Tăng Tự thấy bệnh của cô càng lúc càng nghiêm trọng, đề nghị cô trở về xe ngủ không cần xuống nữa.
“Tôi chịu được.” Cô xua tay, cố gắng thúc ép bản thân đeo ba lô lên tiến về địa điểm cưỡi ngựa.
Ban đầu khi xếp lịch trình, việc cô mong chờ nhất chính là có thể cưỡi ngựa dọc theo đường núi này ngắm cảnh, hôm nay đã đến nơi rồi, sao lại vì cơn cảm lạnh nhỏ bé mà bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy.
“Tĩnh gia, cậu đừng cố quá, cùng lắm thì sang năm chúng ta đến đây chơi lần nữa là được.” Tăng Kỳ ngồi trên con ngựa đằng sau, nhìn thấy cô lắc lắc lư lư mà cũng hoảng hốt, lo lắng nói, “Tôi sợ cậu đi được nửa đường sẽ ngã từ trên ngựa xuống mất...”
“Yên tâm, cô ấy không ngã được,” ai biết Chúc Tĩnh còn chưa kịp nói gì, cổ tay đã bị người ta nắm chặt, người kia trực tiếp đạp lên bàn đạp xoay mình nhảy lên ngựa của cô, vững vàng ngồi ở phía sau.
“Đi thôi, Thiết nương tử*.”
*Thiết nương tử: chỉ người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, trong mọi việc có chủ kiến riêng của mình.
Giọng nói ngả ngớn của người nào đó lần nữa phả vào tai cô, cánh tay còn rất tự nhiên vươn ra ôm lấy cô vào trong ngực mình, hai tay bắt lấy dây cương chậm rãi thúc ngựa đi.
Không ngoài dự đoán phía sau truyền đế một tràng huýt sáo hoan hô không có ý tốt, Chúc Tĩnh lúc này mới phản ứng kịp, trái tim đập “thùng thùng” vài tiếng, lập tức nghiêng đầu dùng ánh mắt sắc như kiếm trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mạnh Phương Ngôn, anh có tin tôi lập tức đá anh từ trên ngựa xuống không?”
Đôi môi mỏng của Mạnh Phương Ngôn hiện lên ý cười đẹp mắt, “Tin, nhưng giờ có lẽ cô không được khỏe như vậy.”
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông xa lạ lại thân thiết vây lấy cô như vậy, Chúc Tĩnh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại có cảm giác khác lạ không nói thành lời, càng nguy hiểm hơn là cánh tay rắn như sắt của hắn ôm lấy cô thật chặt, cô muốn nhúc nhích, lại sợ khoảng cách gần như vậy sẽ gây ra chuyện xấu hổ gì.
“Chúc tiểu thư thân mến, bây giờ, mong cô tập trung vào phong cảnh trước mắt.” Giọng nói của hắn lúc này lại truyền xuống từ đỉnh đầu cô, “Vậy thì buổi tối có sốt đến 40 độ, cô cũng coi như không uổng chuyến này.”
Nói chuyện thì đứng đắn như vậy, thật không biết ai mới là kẻ đầu sỏ làm cô phải phiền lòng, Chúc Tĩnh không còn sức lực cãi nhau cùng hắn, chỉ có thể oán thầm trong lòng.
Con ngựa dưới sự điều khiển vững vàng của hắn ổn định bước đi, cô nhìn qua kính râm phong cảnh bên đường, những cây đại thụ cao vút nối tiếp nhau, núi non cùng sườn cỏ rộng lớn mênh mông, đất trời đều an tĩnh mà bình thản.
“Đây là lần thứ ba tôi tới công viên Yellowstone, chuyến du lịch này kết thúc, về cơ bản tôi đã được ngắm hết phong cảnh nơi đây rồi,” Đi được một lúc, Mạnh Phương Ngôn vươn cánh tay, lấy ra một chai nước trong túi đưa cho cô, “Hai lần trước, mỗi lần đi tôi đều ở lại hơn hai tuần, trừ những đồ dùng cần thết cho sinh hoạt, tất cả những thiết bị truyền thông có thể liên lạc với bên ngoài tôi đều không mang theo.”
“Tu thân dưỡng tính?”
Cô vẫn luôn nghe nói, có rất nhiều vị chính khách gia tài bạc triệu, mỗi năm đều sắp xếp một khoảng thời gian, đi vào trong núi hoặc chùa miếu tu hành, khoảng thời gian đó, cuộc sống của bọn họ thực sự được gọi là ngăn cách với thế giới bên ngoài, trừ ba bữa cơm chay và nghỉ ngơi ra, nội dung duy nhất trong ngày chính là tụng kinh, tĩnh tọa, ngẫm nghĩ.
Cô cũng từng muốn nếm thử, nhưng hiện tại, có lẽ cô vẫn chưa giác ngộ được việc tạm thời đem chuyện thế tục gác sang một bên.
“Không, tôi không yêu cầu cao đến vậy”, ánh mắt hắn nhẹ nhàng dao động, “Tôi chỉ đang chạy trốn mà thôi.”
“Rừng sâu núi thẳm, không có tín hiệu, chẳng phải là nơi ẩn náu tốt nhất sao?”
…
Chúc Tĩnh tức giận nghiêng đầu liếc hắn, cho rằng hắn lại đang nói đùa, nhưng tầm mắt trong vô thức lại thoáng nhìn thấy khi hắn vén ống tay áo lên, trên làn da cánh tay trái có vài vết sẹo đậm nhạt mơ hồ.
Người đàn ông này, tựa như một điều bí ẩn, hôm qua cô còn cho rằng hắn cùng lắm chỉ là một tên háo sắc, rành công nghệ cao, chuyên môn lấy vẻ ngoài đi lừa người, nhưng giờ càng lại gần hắn, cô lại càng muốn biết che đậy dưới hình ảnh hắn tạo ra cho mọi người, rốt cuộc hắn còn bao nhiêu vẻ mặt cùng thân phận khác.
Cô vậy mà lại bắt đầu hiếu kỳ về hắn, cô nghĩ vậy.
Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, đây chắc chắn không phải là một việc tốt.
…
Đi hết đoạn đường này, mọi người lục đục nhảy xuống đem ngựa trả lại, mà trước con mắt mọi người, Mạnh Phương Ngôn sau khi xuống ngựa trước, lại vô cùng bình tĩnh giơ cánh tay lên với Chúc Tĩnh còn đang ngồi trên ngựa.
“Tôi tự có tay chân,” Chúc Tĩnh lạnh lùng nói.
Mạnh Phương Ngôn mặt không đổi sắc, vẫn duy trì động tác kia như cũ.
Nhân viên quản lý ngựa là một ông lão người Mỹ, lúc này ở một bên nhìn thấy, liền cười hì hì đi tới, hài hước trêu chọc, “Thế nào? Bạn gái giận dỗi à? Không muốn rời ngựa nhỏ của chúng tôi sao?”
“Đúng vậy,” Mạnh Phương Ngôn lập tức mỉm cười, dùng tiếng Anh nói đùa, “Vì chỉ có ngựa mới đồng ý cho cô ấy cưỡi.”
Mỗi người ở đây đều là du học sinh sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, những lời hắn vừa nói ra, mọi người lập tức liền hiểu ẩn ý của câu nói đùa này.
Đương nhiên cũng bao gồm cả Chúc Tĩnh.
Ông lão người Mỹ nghe xong, lập tức phá lên cười, liên tục vỗ vào bả vai hắn giơ lên ngón cái, gương mặt của Chúc Tĩnh vốn là đỏ hồng hoàn toàn biến thành đỏ bừng, dưới cơn nóng giận không đề phòng bất ngờ bị trượt xuống, lại thuận lợi để hắn đón được, bị hắn nửa ôm vững vàng đặt trên mặt đất.
Mọi người tại đây không khỏi đua nhau vỗ tay reo hò.
“Anh còn lại gần tôi nửa bước, tôi chắc chắn sẽ cho anh đẹp mặt.”
Chúc Tĩnh quả nhiên đã bị chọc giận, vừa thấy hoang mang khi bản thân hết lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ cho hắn, lại vừa vì bầu không khí nồng đậm mờ ám này mà cảm thấy xấu hổ.
“Em nỡ sao?” Trong đôi mắt đẹp của mắt Mạnh Phương Ngôn lúc này lại lộ ra một tia ủy khuất.
Cô bị giọng nói mê người của hắn chọc cho trái tim đập càng nhanh hơn, tức giận vung tay về phía hắn, vội vàng trở lại trong xe.
Sau khi ngồi vào chỗ, ngay sau đó Tăng Tự theo sau lên xe cũng đặt mông ngồi xuống vị trí bên phải cô, giơ tay chụp lấy chỗ dựa lưng, khó nén hưng phấn, “Tĩnh gia, đây chính là cuộc gặp gỡ đỉnh cao đấy, tài mạo song toàn, hào hoa phong nhã + đế vương tổng công, còn tặng kèm thuộc tính bán manh* nữa!”
*Bán manh: làm trò cute, đáng yêu
“Đúng vậy”, Tăng Kỳ ngồi phía sau cậu ta cũng ló ra một cái đầu, “Hơn nữa chúng tôi đều cảm thấy anh ta thực sự có hứng thú với cậu!”
“Tĩnh gia, làm người thì phải nhìn về phía trước, qua cái thôn này không có nhà trọ khác đâu*!” Đám người cùng trường cũng sôi nổi phụ họa ở một bên.
*Ý nói nếu chê cái thôn nay mà không nán lại, vậy thì khi đi qua rồi sẽ không còn nhà trọ khác mà ở.
Vốn dĩ cô đã có một chút tâm phiền ý loạn, bị bọn họ hùa vào quấy nhiễu như vậy, lại càng sốt ruột, mà nhân vật chính trong chủ đề của bọn họ, lúc này cũng vừa vặn lên xe, đi về hướng cô đang ngồi.
Chúc Tĩnh lúc này nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng cảnh cáo bản thân một lần cuối.
Vốn chỉ là không vừa mắt hắn, định trêu đùa vài ngày rồi rút lui, nhưng vừa không cẩn thận lại gần gắn, mới phát hiện ra sự việc đã phát triển theo hướng không thể khống chế rồi.
Người đàn ông thần bí nguy hiểm này, có vô số lý do có thể khiến cô vừa gặp đã yêu, cô biết.
Đây là lần đầu tiên Chúc Tĩnh gặp phải một gã đàn ông như vậy, một đối thủ như vậy.
Vốn cho rằng cùng lắm là một tên công tử phong lưu không khác đại đa số đàn ông trên đời là mấy, nhưng chỉ dựa vào khí thế áp đảo mà hắn tản ra, cũng đủ làm cho đại não cô réo lên một hồi chuông cảnh tỉnh.
Mười mấy giây giằng co này, trong đầu cô đã lóe lên vô vàn khả năng, mà cuối cùng, cô rút thẻ phòng lại, mặt lạnh sải bước tiến vào phòng hắn.
Mạnh Phương Ngôn dõi theo bóng lưng của cô, mím môi nối bước phía sau, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Đem va li dựa vào tường, cô khoanh tay nhìn quanh bốn phía: “Anh qua con đường nào mà có được thông tin của tôi?”
Cô dám khẳng định trước ngày hôm nay, người này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô, nhưng những thông tin vừa rồi hắn nói không cái nào là sai sự thật.
Mạnh Phương Ngôn ung dung đứng trước mặt cô, rót nước vào cốc cho cả hai người, rồi đưa một cái cốc về phía cô.
Chúc Tĩnh nhìn hắn một hồi, “Anh cho rằng tôi sẽ uống nước của một người không rõ lai lịch đưa sao?”
Hắn từ chối cho ý kiến, đặt ly nước xuống, cầm điện thoại trên bàn trà lên ấn vài cái sau đó chìa ra cho cô.
Cô gượng gạo đón lấy điện thoại, rất nhanh, vẻ mặt đã bắt đầu thay đổi.
Mạnh Phương Ngôn nhìn sắc mặt biến hóa thất thường của cô, trước sau vẫn nhàn nhã uống nước trong cốc của mình.
“Tôi cho anh biết,” xem được một nửa, Chúc Tĩnh trực tiếp dùng sức đem điện thoại đập vào ngực hắn, “Tôi có thể lập tức tố cáo anh tội xâm phạm đời tư người khác đấy, hành vi này của anh không chỉ vi phạm một điều luật thôi đâu.”
Trong năm phút ngắn ngủi, trên điện thoại của hắn, cô lại nhìn thấy toàn bộ phiếu điểm từ nhỏ đến lớn của mình, hóa đơn điện thoại, ghi chép di chuyển chỗ ở, nội dung các tin nhắn, cùng với đủ loại thông tin cá nhân khác...Thậm chí đến cả người bên cạnh cô cũng không may mắn thoát khỏi.
Người này rốt cuộc là ai? Trông dáng vẻ hắn ta, việc lấy được những thông tin này căn bản là vô cùng cùng thành thạo.
Kẻ gây họa lúc này lại hết sức dửng dưng nhận lấy điện thoại, bấm bấm mấy cái rồi lại huơ huơ trước mặt cô, “Nếu tôi thực sự có ý xấu với cô, hôm nay cô đã bước vào thì đừng nghĩ đến việc được toàn vẹn mà trở ra.”
Cô không nói lời nào, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn.
Hắn nhún vai, “Tôi muốn tìm hiểu một người xa lạ, nên đã dùng một chút khoa học kỹ thuật.”
“Đem hành vi phi pháp nói thành khoa học kỹ thuật?” Hồi lâu, cô mới cười lạnh lắc đầu, “Anh học ngữ văn cũng thật giỏi, thi tốt nghiệp chứ?”
Mạnh Phương Ngôn cởi áo khoác, tựa vào cánh tủ, nhìn cô cười híp cả mắt, “Tôi lại hy vọng bây giờ cô dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi chứ không phải trợn lên như thế, dù sao năng lực này rất ít người bình thường có được.”
Ánh mắt Chúc Tĩnh sắc nhọn, “Cho nên nghề của anh là hacker à?”
“Tôi làm không ít nghề.” Hắn mỉm cười.
“Có lẽ đều là những miếng mồi có thể dẫn dụ được đám phụ nữ.” Cô tạm thời thả lỏng bản thân, nhưng tầm mắt vẫn chậm rãi đánh giá cả căn phòng.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ tán thưởng, “Tôi thích phụ nữ thông minh.”
Cô không chút lưu tình mà đâm vào tim đen hắn, “Lần đầu tiên tôi thấy cách bắt chuyện độc đáo như vậy.”
Sau khoảng trầm mặc ngắn ngủi, Mạnh Phương Ngôn dùng tay làm một động tác “mời” với cô, tiếp đó lấy từ trong va li đã mở nằm trên mặt đất ra một chai rượu.
Kỳ thật lúc này Chúc Tĩnh vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với hắn, cô chưa từng gặp một gã đàn ông như vậy, trực giác nói cho cô biết, đây không phải là kẻ có thể tùy tiện trêu vào.
Hắn ngồi xuống ghế, mở nắp chai rượu, nâng thân bình rót vào trong chiếc ly đã được đặt sẵn trên bàn, đoạn nâng ly với cô, “Martell, mạnh mẽ cùng tao nhã kết hợp hoàn hảo.”
Cô không động vào ly rượu, cũng không ngồi xuống.
Mạnh Phương Ngôn tự mình uống hết rượu, đặt chiếc ly xuống bàn, cuối cùng không nhanh không chậm cất giọng, “Bạn trai cũ của cô giờ lại thành em rể của cô?”
Cô bất chợt nghiêng đầu về phía hắn, đợi sau khi nhìn vào ánh mắt thản nhiên như không kia, cô mới nhớ ra toàn bộ thông tin của mình đều đã bị phơi bày trước mặt kẻ kia rồi.
Cô vén những sợ tóc lòa xòa ra sau tai, cười khẩy, “Có phải là câu chuyện nực cười nhất trong năm không?”
“Cuộc sống chỗ nào cũng cẩu huyết.” Hắn đưa tay lên tắt đèn tường, giọng nói cũng hạ thấp một chút, “Tình hình cô thế này, bảo những tên bạn trai cũ trở thành cha ghẻ làm sao chịu nổi?”
Cô bị hắn chọc đến tức cười, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, “Miệng thật cay độc.”
“Như nhau cả thôi,” ngón tay của hắn chầm chậm men theo hình dáng ly rượu, “Nhưng mắt nhìn đàn ông của cô quả thật là làm tôi được mở rộng tầm mắt.”
Cô nghe ra sự châm chọc trong lời nói của hắn, bỗng nhiên nhiên vươn ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, “Vóc người của anh cũng khá giống anh ta, mặt mũi cũng có vài phần tương tự.”
Mạnh Phương Ngôn cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, “Cô đang xúi bẩy tôi làm cha ghẻ của cô đấy à?”
“Cút.” Rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được mà phì cười, vươn tay cầm lên ly rượu mà hắn rót cho mình, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cô chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện này với ai, thậm chí ở trước mặt hai anh em Tăng Tự cũng không hề muốn đề cập tới, nhưng với kẻ xa lạ lai lịch bất minh, còn điều tra cả xuất thân của cô, cô lại cực chẳng đã mà thẳng thắn với hắn.
Khoảng thời gian tiếp theo, tất cả đã mất đi khống chế.
Chúc Tĩnh không biết mình rốt cuộc đã uống chừng nào, nhưng mỗi lần cô uống cạn, hắn sẽ lại rót đầy cho cô một lần nữa.
“Tửu lượng của cô có vẻ khá tốt,” qua một lúc lâu, hắn đưa tay lên đỡ lấy trán, giọng nói khàn khàn.
Vị cay nóng rát của cồn cuồn cuộn trong cổ họng và thực quản, cô nheo mắt lại, ngón cái cùng ngón trỏ giơ lên giải thích cho hắn, “Lúc trước tôi uống một ngụm là đã lăn quay, chỉ uống được có một tí thế này.”
Hắn cười cười.
“Anh không uống nữa?” Bàn tay cô run lên khẽ cầm lấy ly rượu, đưa tới lắc lư trước mặt hắn, giọng nói đã có phần hỗn loạn, “Tôi thấy anh chẳng uống được bao nhiêu, không hề say chút nào cả.”
Trong đôi mắt Mạnh Phương Ngôn ánh lên khuôn mặt của cô, qua rất lâu sau, hắn mới chậm rãi đáp lại, “Dù sao cũng cần có một người tỉnh táo.”
...
Chúc Tĩnh cứ cảm giác giấc ngủ này của mình thật là khổ sở, lúc thì thấy nóng, lúc thì lại thấy lạnh.
Không gian xung quanh cũng coi như yên tĩnh, chỉ là bên cạnh hình như còn có sự tồn tại của một người, cô muốn ngồi dậy nhìn xem rốt cuộc là ai, nhưng cơ thể lại không cách nào động đậy.
Mãi cho đến khi trên mí mắt cảm nhận được tia nắng sớm chiếu vào, cô mới lờ mờ nghe được có người nói một câu, “Giờ tôi không tiện lắm.”
Sau đó, gần như là ngay lập tức, mấy tiếng “chào buổi sáng” cao chót vót cùng động tĩnh trong phòng đã hoàn toàn đánh thức cô dậy.
Vừa mở mắt, đã nhác thấy bọn Tăng Tự cùng Tăng Kỳ đang cầm đầu đám bạn vô cùng phấn khích vọt vào trong phòng, mà sau khi bọn họ nhìn thấy cô, vẻ mặt cả đám người này cứ như vừa nuốt phải ruồi vậy.
“Sao thế?” Chúc Tĩnh lại chẳng cảm thấy có gì không ổn, chỉ có cái đầu đang rất đau nhức mà thôi, bưng trán từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt cô hoàn toàn mờ mịt, “Ai mở cửa cho các cậu?”
Cô vừa nói dứt câu, tất cả mọi người đem ánh mắt phức tạp đồng loạt nhìn về phía người đang dựa bên tường, vẻ mặt nhàn nhã ôm lấy cánh tay, Mạnh Phương Ngôn.
Mạnh Phương Ngôn đón lấy ánh mắt đám người trong phòng, thản nhiên nhìn lại cô, “Đây là phòng của tôi.”
“...Sao tôi lại ở trong phòng anh?” Nói xong cô mới phát hiện cổ họng mình đã hư thật rồi, giọng mũi cũng vô cùng nồng đậm.
Hắn không trả lời, đi thẳng đến bên giường, cúi người xuống nhặt lên từng món đồ dưới đất.
Dưới con mắt mọi người, hắn nhẹ nhàng thả chiếc váy màu đen mà cô mặc hôm qua lên giường.
Chúc Tĩnh nhìn cái váy nhăn nhúm một hồi, lại cúi xuống nhìn chiếc áo T-shirt rộng thùng thình mình đang mặc, day nhẹ thái dương, “Là anh cởi giúp tôi?”
Hắn khẽ nhếch đôi môi mỏng, “Là cô tự cởi.”
“Vậy quần áo của anh là do ai cởi?”
“...Tĩnh gia,”
Đám người Tăng Tự làm phông nền đó giờ đã không còn nhịn được nữa, lúc này chật vật đi ra khỏi phòng, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, “Không quấy rầy hai người nữa, hướng dẫn viên nói nửa giờ sau tập trung ở đại sảnh...”
Cửa được đóng lại lần nữa, lúc này trong căn phòng yên tĩnh, Mạnh Phương Ngôn mới chậm rãi trả lời câu hỏi của cô, “...là tôi tự cởi.”
Nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, cô lặng lẽ tự cảm nhận thân thể mình.
Ngoại trừ đau đầu và cảm cúm đã phát tác, cô không hề cảm thấy trên người mình có chỗ nào khó chịu, nhưng cô vẫn hỏi thẳng đương sự, “Chúng ta đã ngủ rồi?”
Mạnh Phương Ngôn không nói gì, lúc này hắn hơi cúi người xuống, hai tay chống vào đầu giường, từ từ đem cô khóa vào trong cánh tay của mình.
Khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm mát nhàn nhạt từ trên người hắn.
“Trả lời tôi.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ mà sâu xa kia, trên mặt không hề có một chút căng thẳng cùng lo lắng nào.
Hắn cười cười trêu chọc cô một lát, “Tôi cũng muốn lắm...nhưng tiếc là, không có gì.”
“Cô uống say, tờ mờ sáng còn nôn thốc nôn tháo trong toilet, tôi đến đỡ cô, cô lại ói lên người cả hai chúng ta, rất may là có say đến như vậy cô vẫn khăng khăng tự thay quần áo, hơn nữa còn một mình chiếm luôn cái giường, làm tôi phải nằm sô pha cả một đêm.”
Chúc Tĩnh nghe hắn nói như vậy, cũng dần dần nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô lại đi dỡ hết phòng bị với kẻ xa lạ này, lại còn say bí tỉ một trận.
Trong lòng khẽ động, dùng lực đẩy hắn ra, xoay người xuống giường cầm lên váy và giày cao gót, chân trần rảo bước đi ra phía cửa.
Mạnh Phương Ngôn cũng không ngăn cản, vuốt cằm đầy hứng thú dõi theo bóng lưng cô, không ngờ rằng cô vừa bước đến cửa, đã nhanh nhẹn lưu lại cho hắn một câu nói, “Bộ quần áo này giờ thuộc về tôi, tôi không mang theo quần áo.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đợi sau khi Chúc Tĩnh tắm rửa, thay xong quần áo cùng giày leo núi đi đến đại sảnh, thì toàn bộ ánh mắt của đám bạn cùng trường nhìn cô không tránh khỏi bị nhuộm đầy mấy chữ “quan hệ bất chính”.
Tăng Tự với tư cách thành viên tích cực số một trong đoàn, lúc này đang ngăn trở mấy cô gái lại, cố ý dùng thanh âm quái gở mà cô cũng nghe ra nói, “Tôi cảnh cáo mấy cô nhé, đừng có đến gần Mạnh Phương Ngôn nữa, người đã bị Tĩnh gia của chúng ta bắt lại rồi, mấy cô đừng có mà mơ tưởng hão huyền.”
“Yên tâm đi,” đám Tăng Kỳ đều vô cùng phối hợp, “Có cho bọn tôi mười cái gan hùm cũng không dám đi tranh đàn ông với Tĩnh gia đâu.”
Chúc Tĩnh hiểu rõ, chuyện này đã không còn cách nào giải thích được nữa, càng lau càng đen mà thôi, thôi thì mặc kệ bọn họ, một mình ngồi xếp bằng trên ghế sô pha gặm bánh mỳ.
Một lát sau, nam chính trong mối quan hệ bất chính này cũng xuất hiện.
Trong lúc quần chúng đang cực lực đè nén ánh mắt tò mò soi mói, Mạnh Phương Ngôn lại không hề e dè bước đến ngồi xuống cạnh Chúc Tĩnh.
Cô cảm giác được sức nặng làm sô pha lún xuống, nghiêng đầu liếc hắn một cái, lại thản nhiên quay về tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
“Tôi còn cho là cô không mang quần áo du lịch thật.” Hắn chậm rãi mở hộp sữa trong tay.
Cô hít hít mũi, giọng nói ồm ồm, “Vậy chẳng thà tôi chết luôn ở chỗ này cho xong.”
“Cô chắc mình không bị sốt chứ?”
Hắn vươn tay muốn kiểm tra trán cô, lại bị cô dùng hai ngón tay cản lại, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Mạnh Phương Ngôn uống một ngụm sữa, vẻ mặt anh tuấn nhuốm ánh nắng mai trông khôi ngô hệt như một vị thần, “Cô thật là hài hước.”
Chúc Tĩnh yên lặng nhìn hắn, sau đó thò một cánh tay, móc từ ba lô của mình ra một chai nước lớn cùng một cái ô, quẳng lên đùi hắn.
Hắn hơi nhíu mày.
“Không phải anh muốn lấy lòng tôi sao?” Bánh mì đã được cô chén sạch, ung dung phủi phủi hai bàn tay, “Vậy giúp tôi đeo mấy thứ này đi, bằng không chưa bắt đầu thì tôi cũng ngất rồi.”
Hắn vẫn cho là cô không biết gì chắc? Một màn sáng nay, không phải do chính tay hắn sắp đặt để mọi người hiểu lầm quan hệ giữa hai người họ sao?
Bên kia hướng dẫn viên cũng đã cân đối xong lịch trình, kêu gọi mọi người tập hợp, chuẩn bị xuất phát. Hắn đem chai nước cùng chiếc ô của cô bỏ vào trong ba lô của mình, lại bình tĩnh chờ cô nói chuyện, “Định boa cho tôi bao nhiêu?”
Những kẻ xung quanh đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng màn đối thoại của bọn họ, nghe đến đây tất cả đều nhịn cười đến run rẩy cả hai vai. Chúc Tĩnh đứng dậy liếc xuống nhìn hắn, làm một động tác cắt cổ rất rõ ràng.
“A,” hắn xoa cằm, ra chiều đang suy nghĩ lắm, “Bộ phận từ cổ trở xuống đều tính là tiền boa?”
...
Mọi người rốt cuộc không nhịn được nữa cười phá lên, Chúc Tĩnh rất hiếm khi bị trêu chọc đến câm nín thế này, trừng trừng nhìn tên đàn ông cười đến đáng hận lại vô cùng đẹp mắt, tức giận quay ngoắt đầu đi một mạch.
...
Công viên Yellowstone được hình thành hoàn toàn từ tự nhiên, chia làm năm khu vực, nếu muốn thăm quan hết, sẽ tốn thời gian gấp mấy lần lịch trình của bọn họ, may là hướng dẫn viên già dặn kinh nghiệm lại thạo đường, lựa chọn vài nơi có phong cảnh đẹp nhất trong lộ trình dẫn bọn họ đi.
Buổi sáng, bọn họ chủ yếu dừng lại ở vùng thung lũng giữa công viên, thưởng thức thung lũng rộng lớn và những thác nước hùng vĩ ở Yellowstone này, đến giờ cơm trưa, mọi người đều rục rịch đi ăn cơm, Chúc Tĩnh quả thực không có khẩu vị, bèn một mình cầm máy ảnh SLR đi tới ven đường chụp hình sườn núi Town Fall vàng óng ả bên tay phải.
Không thể không nói, tuy đã từng đến vô số đất nước, nhưng cô chưa hề được nhìn thấy những rặng núi non trải dài bất tận thế này, chân mày tựa bóng núi xa xa chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Chụp liên tiếp mấy tấm, lại cảm giác có người đang vỗ vỗ lên bả vai mình.
Buông máy ảnh xuống ngoảnh lại, đã thấy trong tay Mạnh Phương Ngôn xách theo cặp lồng giữ nhiệt, đôi mắt nâu nhạt điềm tĩnh, “Dù thế nào cô cũng phải ăn một chút lấp bụng.”
Cô nhìn hắn mấy giây, đôi môi hơi hé, còn hắn lại rất tự nhiên mà lấy đi máy ảnh, đem cặp lồng giữ nhiệt cùng chiếc thìa nhét vào tay cô.
Chúc Tĩnh giật mình, chậm rãi xoay mở nắp cặp lồng giữ nhiệt, nhìn thấy bên trong là cháo trắng còn nóng hôi hổi, trứng gà vàng óng, vài cọng hành cùng dầu vừng còn lơ lửng bên trên, ngoài ý muốn lại làm cô thòm thèm.
Định mở miệng nói gì đó với hắn, ngẩng đầu lên chỉ còn thấy bóng lưng hắn ở phía trước cô đang cầm mấy ảnh chụp gì đó, ánh mắt cô chợt ảm đạm mơ hồ.
Hắn và người kia, quả thực có rất nhiều điểm giống nhau.
Người đó cũng từng bao lần lấy máy ảnh của cô như vậy, lẳng lặng đứng bên cô, chụp lại những phong cảnh đẹp đẽ trước mắt, Paris về đêm lộng lẫy, thánh đường nguy nga ở Florence... tất cả đã có lúc ở trong bàn tay kia mà trở thành từng tấm ảnh chân thực.
“Khách sạn của chúng ta có phục vụ cháo sao?” Dằn lại nỗi ưu tư trong lòng, cô rút ra một chiếc khăn giấy lau qua tảng đá ven đường, ngồi xuống.
“Không có,” Hắn lại giơ máy ảnh lên, giọng nói rành mạch từ phía trước cô truyền lại, “Nhưng có thể đặt đầu bếp làm.”
“Phá gia chi tử*.” Cô múc một ngụm cháo, thổi thổi vài hơi, đưa đến bên miệng mình.
*Phá gia chỉ tử: Đứa con ăn chơi trác táng, phá tiền hại của làm táng gia bại sản.
Cháo nấu rất đậm vị, cũng rất thơm, giờ với cô mà nói, món ăn tràn ngập mùi vị quê hương này, có lẽ là thứ duy nhất cô nuốt trôi được.
Hai ba miếng đã tiêu diệt gần một nửa số cháo trong cặp lồng, cô lấy khăn giấy lau qua miệng, trán lại bị người nào gõ cho một cái.
Mạnh Phương Ngôn chẳng biết từ bao giờ đã đến bên cạnh cô, lúc này hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào cô, “Nói một câu cảm ơn rất khó sao?”
Cô giật mình nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy ấy, trái tim khó tránh loạn nhịp vài giây, rũ mắt, cúi đầu mở miệng nói, “...Cảm ơn.”
Hắn nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của cô, không nhịn được bật cười một tiếng, dùng ngón tay khẽ cuốn lấy vài lọn tóc lòa xòa, “Ngoan lắm.”
Chúc Tĩnh giận dữ hất tay hắn ra, lại bị tiếng cười đầy đắc ý của hắn chọc cho nghiến răng nghiến lợi, nhưng bởi vì nghẹt mũi cùng sốt nóng càng lúc càng nặng, chỉ có thể đáp trả lại hắn một ánh mắt khinh bỉ hoàn toàn không có chút sát thương nào.
**
Từ Town Fall ra đến điểm cưỡi ngựa ở Roosevelt Lodge, Chúc Tĩnh đã sốt đến cả mặt và môi đều biến thành màu đỏ, hướng dẫn viên cùng bọn Tăng Tự thấy bệnh của cô càng lúc càng nghiêm trọng, đề nghị cô trở về xe ngủ không cần xuống nữa.
“Tôi chịu được.” Cô xua tay, cố gắng thúc ép bản thân đeo ba lô lên tiến về địa điểm cưỡi ngựa.
Ban đầu khi xếp lịch trình, việc cô mong chờ nhất chính là có thể cưỡi ngựa dọc theo đường núi này ngắm cảnh, hôm nay đã đến nơi rồi, sao lại vì cơn cảm lạnh nhỏ bé mà bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy.
“Tĩnh gia, cậu đừng cố quá, cùng lắm thì sang năm chúng ta đến đây chơi lần nữa là được.” Tăng Kỳ ngồi trên con ngựa đằng sau, nhìn thấy cô lắc lắc lư lư mà cũng hoảng hốt, lo lắng nói, “Tôi sợ cậu đi được nửa đường sẽ ngã từ trên ngựa xuống mất...”
“Yên tâm, cô ấy không ngã được,” ai biết Chúc Tĩnh còn chưa kịp nói gì, cổ tay đã bị người ta nắm chặt, người kia trực tiếp đạp lên bàn đạp xoay mình nhảy lên ngựa của cô, vững vàng ngồi ở phía sau.
“Đi thôi, Thiết nương tử*.”
*Thiết nương tử: chỉ người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, trong mọi việc có chủ kiến riêng của mình.
Giọng nói ngả ngớn của người nào đó lần nữa phả vào tai cô, cánh tay còn rất tự nhiên vươn ra ôm lấy cô vào trong ngực mình, hai tay bắt lấy dây cương chậm rãi thúc ngựa đi.
Không ngoài dự đoán phía sau truyền đế một tràng huýt sáo hoan hô không có ý tốt, Chúc Tĩnh lúc này mới phản ứng kịp, trái tim đập “thùng thùng” vài tiếng, lập tức nghiêng đầu dùng ánh mắt sắc như kiếm trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mạnh Phương Ngôn, anh có tin tôi lập tức đá anh từ trên ngựa xuống không?”
Đôi môi mỏng của Mạnh Phương Ngôn hiện lên ý cười đẹp mắt, “Tin, nhưng giờ có lẽ cô không được khỏe như vậy.”
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông xa lạ lại thân thiết vây lấy cô như vậy, Chúc Tĩnh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại có cảm giác khác lạ không nói thành lời, càng nguy hiểm hơn là cánh tay rắn như sắt của hắn ôm lấy cô thật chặt, cô muốn nhúc nhích, lại sợ khoảng cách gần như vậy sẽ gây ra chuyện xấu hổ gì.
“Chúc tiểu thư thân mến, bây giờ, mong cô tập trung vào phong cảnh trước mắt.” Giọng nói của hắn lúc này lại truyền xuống từ đỉnh đầu cô, “Vậy thì buổi tối có sốt đến 40 độ, cô cũng coi như không uổng chuyến này.”
Nói chuyện thì đứng đắn như vậy, thật không biết ai mới là kẻ đầu sỏ làm cô phải phiền lòng, Chúc Tĩnh không còn sức lực cãi nhau cùng hắn, chỉ có thể oán thầm trong lòng.
Con ngựa dưới sự điều khiển vững vàng của hắn ổn định bước đi, cô nhìn qua kính râm phong cảnh bên đường, những cây đại thụ cao vút nối tiếp nhau, núi non cùng sườn cỏ rộng lớn mênh mông, đất trời đều an tĩnh mà bình thản.
“Đây là lần thứ ba tôi tới công viên Yellowstone, chuyến du lịch này kết thúc, về cơ bản tôi đã được ngắm hết phong cảnh nơi đây rồi,” Đi được một lúc, Mạnh Phương Ngôn vươn cánh tay, lấy ra một chai nước trong túi đưa cho cô, “Hai lần trước, mỗi lần đi tôi đều ở lại hơn hai tuần, trừ những đồ dùng cần thết cho sinh hoạt, tất cả những thiết bị truyền thông có thể liên lạc với bên ngoài tôi đều không mang theo.”
“Tu thân dưỡng tính?”
Cô vẫn luôn nghe nói, có rất nhiều vị chính khách gia tài bạc triệu, mỗi năm đều sắp xếp một khoảng thời gian, đi vào trong núi hoặc chùa miếu tu hành, khoảng thời gian đó, cuộc sống của bọn họ thực sự được gọi là ngăn cách với thế giới bên ngoài, trừ ba bữa cơm chay và nghỉ ngơi ra, nội dung duy nhất trong ngày chính là tụng kinh, tĩnh tọa, ngẫm nghĩ.
Cô cũng từng muốn nếm thử, nhưng hiện tại, có lẽ cô vẫn chưa giác ngộ được việc tạm thời đem chuyện thế tục gác sang một bên.
“Không, tôi không yêu cầu cao đến vậy”, ánh mắt hắn nhẹ nhàng dao động, “Tôi chỉ đang chạy trốn mà thôi.”
“Rừng sâu núi thẳm, không có tín hiệu, chẳng phải là nơi ẩn náu tốt nhất sao?”
…
Chúc Tĩnh tức giận nghiêng đầu liếc hắn, cho rằng hắn lại đang nói đùa, nhưng tầm mắt trong vô thức lại thoáng nhìn thấy khi hắn vén ống tay áo lên, trên làn da cánh tay trái có vài vết sẹo đậm nhạt mơ hồ.
Người đàn ông này, tựa như một điều bí ẩn, hôm qua cô còn cho rằng hắn cùng lắm chỉ là một tên háo sắc, rành công nghệ cao, chuyên môn lấy vẻ ngoài đi lừa người, nhưng giờ càng lại gần hắn, cô lại càng muốn biết che đậy dưới hình ảnh hắn tạo ra cho mọi người, rốt cuộc hắn còn bao nhiêu vẻ mặt cùng thân phận khác.
Cô vậy mà lại bắt đầu hiếu kỳ về hắn, cô nghĩ vậy.
Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, đây chắc chắn không phải là một việc tốt.
…
Đi hết đoạn đường này, mọi người lục đục nhảy xuống đem ngựa trả lại, mà trước con mắt mọi người, Mạnh Phương Ngôn sau khi xuống ngựa trước, lại vô cùng bình tĩnh giơ cánh tay lên với Chúc Tĩnh còn đang ngồi trên ngựa.
“Tôi tự có tay chân,” Chúc Tĩnh lạnh lùng nói.
Mạnh Phương Ngôn mặt không đổi sắc, vẫn duy trì động tác kia như cũ.
Nhân viên quản lý ngựa là một ông lão người Mỹ, lúc này ở một bên nhìn thấy, liền cười hì hì đi tới, hài hước trêu chọc, “Thế nào? Bạn gái giận dỗi à? Không muốn rời ngựa nhỏ của chúng tôi sao?”
“Đúng vậy,” Mạnh Phương Ngôn lập tức mỉm cười, dùng tiếng Anh nói đùa, “Vì chỉ có ngựa mới đồng ý cho cô ấy cưỡi.”
Mỗi người ở đây đều là du học sinh sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, những lời hắn vừa nói ra, mọi người lập tức liền hiểu ẩn ý của câu nói đùa này.
Đương nhiên cũng bao gồm cả Chúc Tĩnh.
Ông lão người Mỹ nghe xong, lập tức phá lên cười, liên tục vỗ vào bả vai hắn giơ lên ngón cái, gương mặt của Chúc Tĩnh vốn là đỏ hồng hoàn toàn biến thành đỏ bừng, dưới cơn nóng giận không đề phòng bất ngờ bị trượt xuống, lại thuận lợi để hắn đón được, bị hắn nửa ôm vững vàng đặt trên mặt đất.
Mọi người tại đây không khỏi đua nhau vỗ tay reo hò.
“Anh còn lại gần tôi nửa bước, tôi chắc chắn sẽ cho anh đẹp mặt.”
Chúc Tĩnh quả nhiên đã bị chọc giận, vừa thấy hoang mang khi bản thân hết lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ cho hắn, lại vừa vì bầu không khí nồng đậm mờ ám này mà cảm thấy xấu hổ.
“Em nỡ sao?” Trong đôi mắt đẹp của mắt Mạnh Phương Ngôn lúc này lại lộ ra một tia ủy khuất.
Cô bị giọng nói mê người của hắn chọc cho trái tim đập càng nhanh hơn, tức giận vung tay về phía hắn, vội vàng trở lại trong xe.
Sau khi ngồi vào chỗ, ngay sau đó Tăng Tự theo sau lên xe cũng đặt mông ngồi xuống vị trí bên phải cô, giơ tay chụp lấy chỗ dựa lưng, khó nén hưng phấn, “Tĩnh gia, đây chính là cuộc gặp gỡ đỉnh cao đấy, tài mạo song toàn, hào hoa phong nhã + đế vương tổng công, còn tặng kèm thuộc tính bán manh* nữa!”
*Bán manh: làm trò cute, đáng yêu
“Đúng vậy”, Tăng Kỳ ngồi phía sau cậu ta cũng ló ra một cái đầu, “Hơn nữa chúng tôi đều cảm thấy anh ta thực sự có hứng thú với cậu!”
“Tĩnh gia, làm người thì phải nhìn về phía trước, qua cái thôn này không có nhà trọ khác đâu*!” Đám người cùng trường cũng sôi nổi phụ họa ở một bên.
*Ý nói nếu chê cái thôn nay mà không nán lại, vậy thì khi đi qua rồi sẽ không còn nhà trọ khác mà ở.
Vốn dĩ cô đã có một chút tâm phiền ý loạn, bị bọn họ hùa vào quấy nhiễu như vậy, lại càng sốt ruột, mà nhân vật chính trong chủ đề của bọn họ, lúc này cũng vừa vặn lên xe, đi về hướng cô đang ngồi.
Chúc Tĩnh lúc này nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng cảnh cáo bản thân một lần cuối.
Vốn chỉ là không vừa mắt hắn, định trêu đùa vài ngày rồi rút lui, nhưng vừa không cẩn thận lại gần gắn, mới phát hiện ra sự việc đã phát triển theo hướng không thể khống chế rồi.
Người đàn ông thần bí nguy hiểm này, có vô số lý do có thể khiến cô vừa gặp đã yêu, cô biết.