Không chọn D mình chổng ngược đầu xuống đất!
Cơ mà cuối cùng thì hành vi xấu nết của Túc Lễ vẫn không được thực hiện. Sau khi tiết tự học tối cuối cùng kết thúc, Tạ Diêu quay lại, cậu ta đẩy cửa rồi ngơ ngác hỏi: "Hai người làm gì đấy?"
"Cậu ấy đang thử xem giường mới có mềm không ấy mà." Túc Lễ cúi xuống túm đồng phục lau mắt kính, ra vẻ đứng đắn bảo: "Bạn Úc Lạc Thừa ơi, mềm lắm."
Úc Lạc Thừa quỳ ngay giường mấp máy môi toan định nói, nghẹn đỏ cả mặt.
Tạ Diêu liếc sang Úc Lạc Thừa mà không hiểu mô tê gì: "Cái giường này hơi cứng mà ta?"
"Không, không cứng." Úc Lạc Thừa ấp úng: "Sao cậu về vậy?"
"Tôi về trước tắm rửa, không thì thằng Lữ Văn Thuỵ lại tranh tôi." Tạ Diêu lấy quần áo từ hộc tủ, vắt khăn lên rồi vào phòng vệ sinh.
Úc Lạc Thừa cúi xuống, nhìn Túc Lễ vẫn còn đang đứng kế bên giường, nhỏ giọng nói: "Cậu không tắm ch ung với Tạ Diêu hả?"
"................." Túc Lễ đẩy kính, hắn chất đồ ngủ gọn gàng vuông vức lại, đặt trên giường, "Tôi đâu vội."
Úc Lạc Thừa tung cái chăn đang đắp ngon lành ra, cầm cuốn tuyển chọn tập làm văn, nằm sấp ra gối xem. Cậu vừa đọc vừa nghe suy nghĩ vừa phức tạp vừa xoắn xuýt trong bụng Túc Lễ.
[Mình đợi lát nữa rồi tắm thôi. Chậc, thật ra cũng không nhất thiết phải tắm hôm nay, mà quần áo đã lấy ra rồi không muốn để lại tủ đâu... Cái giường của mình sao nhăn vậy, biến phẳng lại cho bố! Hê... tối nay làm gì nhỉ, đề làm hết rồi, cũng chuẩn bị xong bài mới rồi, thôi thì lướt điện thoại tí... Ơ, không muốn đọc tiểu thuyết, chơi game cũng chán nữa... Sao cổ chân Úc Lạc Thừa thon thế nhỉ? Khi không cậu ta sợ mà đi lạy mình luôn hahahahahahahahaha!]
Úc Lạc Thừa lặng lẽ lật sang trang khác, ước gì chôn thẳng đầu vào sách.
"Ê, Thừa Thừa." Túc Lễ giẫm lên thang, cả nửa người to đùng bỗng xuất hiện. Hắn túm lan can toan leo lên.
Úc Lạc Thừa sững sờ: "Cậu làm gì thế?"
"Cậu xích vào chút, nhường chỗ cho tôi." Hắn lấy tay đẩy cái chăn cậu ta, leo lên ngồi chung với cậu một cách thuần thục. Hắn bảo: "Nói chuyện tí nào."
Úc Lạc Thừa bị hắn dồn ép vào tường, muốn đẩy hắn ra mà không dám, hơi sốt ruột nói: "Không mà."
"Không cho cũng phải cho." Túc Lễ túm cái gối của cậu sang phía bên mình, "Cái áo gối này cậu xài dầu gội đầu mùi bạc hà à, không phải cậu thích mùi dâu tây hở?"
Úc Lạc Thừa giật cái áo gối về lại chỗ mình, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Tớ, tớ chỉ thích ăn bánh vị dâu thôi!"
"Ờ." Túc Lễ phủi phủi gối, ra hiệu cậu nằm xuống: "Cậu ngồi làm gì, nằm nói chuyện nào."
"Không nói." Úc Lạc Thừa thấy vừa khó xử vừa khó chịu, cặp giò của Túc Lễ đang dán vào chân cậu. Đối với cậu mà nói, đây đã là tiếp xúc thân mật kiểu quá đáng rồi. Tuy là Túc Lễ thẳng đó, nhưng cậu cứ cảm giác bản thân mình đang lợi dụng người ta.
Thế là cậu giơ tay đẩy vai Túc Lễ ra, nhỏ giọng nói: "Cậu, cậu xuống đi."
Túc Lễ cười tít mắt đáp: "Tôi không xuống đâu."
[Trước khi tắm thì chắc chắn ông đây sẽ không nằm trên giường mới đâu! Một nếp nhăn cũng không cho có! Tạ Diêu thì lâu rồi chưa thay ra, không thì leo lên giường cậu ta cho rồi. Gối của Lữ Văn Thuỵ còn có mùi mồ hôi chân, đập chết mình cũng đừng có hòng mình lên giường cậu ta... Hình như đồ ngốc này mới thay ra hôm qua thì phải? Mặc dù hoa văn cái ra này vừa quê vừa chán, mà lại hệt như Úc Lạc Thừa, mùi cũng dễ ngửi ghê.]
Sau khi nghe hết lời khiếu nại của hắn, sự xấu hổ và khó chịu trong Úc Lạc Thừa tất thảy đã hoá thành hư không.
Túc Lễ không những mắc bệnh sạch sẽ, mà còn hơi ám ảnh cưỡng chế. Việc này cậu phát hiện từ lâu rồi, song đây là lần đầu tiên bị thế này, khiến cậu muốn đạp tên này phát xuống đất ghê.
Tạ Diêu tắm táp mười phút là xong. Cậu ta lau tóc bước ra: "Ây, sao hai người chung chăn chung gối nhanh thế nhở?"
"Lại chẳng thế." Túc Lễ nằm trên giường Úc Lạc Thừa, cười đáp: "Còn nước nóng không?"
"Hết rồi, đợi tí mới có." Tạ Diêu đặt mông xuống giường, "Hai người buổi chiều đi đâu vậy, cả tối không thấy mặt mũi đâu. Lão Trịnh còn hỏi đấy."
"Lão Trịnh gọi điện cho tôi rồi." Túc Lễ nhàn nhạt trả lời: "Người Úc Lạc Thừa khó chịu, tôi dẫn cậu ấy đi bệnh viện."Sau đó cái chân khuất dưới chăn đá đá Úc Lạc Thừa mấy cái.
[Phụ hoạ tí coi đồ ngốc này! Không thì nghe như tôi cố tình đợi được khen ấy, tôi cực kỳ vui khi giúp đỡ người khác có được không!]
Úc Lạc Thừa gật đầu: "May là có lớp trưởng giúp đỡ."
"Sao thế, có sao không?" Tạ Diêu quan tâm hỏi.
"Không sao, chắc là áp lực học tập quá." Túc Lễ cười nói.
Úc Lạc Thừa giơ tay xoa xoa tai. Cậu thấy áp lực của mình đúng là lớn thật, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do người nào đó đang nằm trên giường mình, trong bụng đang điên cuồng bắt mình thêm vai diễn.
***
Vào sáng thứ 6 có tiết kiểm tra miệng tiếng Anh, Úc Lạc Thừa học thuộc từ vựng hết cả buổi sáng, lúc cầm bút lên bắt đầu làm bài rất tự tin.
Nhưng cũng chỉ có mỗi giây phút cầm bút lên đó thôi.
Túc Lễ cúi đầu lật đề, viết tên mình lên trên.
[Này đơn giản quá vậy... Để coi câu đầu coi, hê, chọn B, phân vân làm gì.]
Úc Lạc Thừa còn chưa đọc hết đề:.........
[Câu 2 chọn C! Câu này cô giảng rồi.]
[Câu 3... chậc, chọn A, đề khỉ gì thế, dễ vãi.]
[........Câu 12, D, không chọn D mình chổng ngược đầu xuống đất!]
Úc Lạc Thừa ngoái sang, tức giận trừng hắn.
"Sao vậy?" Túc Lễ phát hiện tầm mắt của cậu thì quay đầu hỏi.
Úc Lạc Thừa nắm chặt bút trong tay, "Túc Lễ, cậu có thể nào—"
Lời đến bên môi đứt gánh giữa đường. Cậu đâu thể nói 'Túc Lễ ơi, cậu có thể nào để cái đầu cậu yên tĩnh chút được không?', nghe y hệt như bị khùng ấy.
Túc Lễ trông thấy gương mặt bạn cùng bàn vừa khó xử vừa đáng thương nhìn mình. Hắn nhướng mày: "Không biết làm à?"
"......Đúng rồi." Úc Lạc Thừa gật đầu, khóc không ra nước mắt.
Túc Lễ rất tốt bụng, đẩy đề thi qua trước mặt cậu: "Vậy cậu nhìn của tôi đi."
[Ngốc thật.]
Úc Lạc Thừa liếc đề thi hắn một cái qua loa, đoạn đẩy về lại cho hắn. Bỗng cậu khựng lại: "Tớ biết rồi."
"Cậu biết cái gì?" Túc Lễ mờ mịt nhìn cậu.
Úc Lạc Thừa lắc đầu, sau đó lật đề thi lại, bắt đầu làm phần làm văn trước. Túc Lễ làm đề theo thứ tự thì cậu làm ngược lại, như này cậu sẽ không bị tiếng lòng của hắn làm nhiễu nữa.
Coi tất cả thảy đều thành tạp âm là được.
Úc Lạc Thừa cười với hắn, cúi đầu tiếp tục giải đề.
Túc Lễ bị nụ cười của cậu làm ngớ ra.
[Cười lên nhìn đẹp ghê.]
Úc Lạc Thừa đã tự động lờ đi tiếng ồn bên tai, nghiêm túc ngồi làm đề.
Lúc nộp bài, Úc Lạc Thừa chỉ còn ba chỗ trống chưa điền. Cậu hơi sốt sắng, cán bộ môn Anh không kiên nhẫn nói: "Cậu không biết thì đừng viết nữa Úc Lạc Thừa, nhanh lên, phía trước còn đang đợi thu kìa."
Úc Lạc Thừa khoanh C hết rồi đưa bài cho hắn, lúng ta lúng túng: "Xin lỗi nha."
"Úc Lạc Thừa, có phải cậu mới nhìn bài trong tay tôi không?" Cán bộ môn Anh liếc cậu khinh bỉ: "Copy y chang."
"Tớ đâu có." Úc Lạc Thừa cau mày, nhỏ giọng phản bác.
"Cậu chột dạ cái gì?" Hắn cười khẩy một tiếng.
"Được rồi đấy Phạm Tư Hạo." Lâm Duệ ngồi kế bên nói: "Mấy bạn đằng trước đều đang đợi kìa, Úc Lạc Thừa đã nói không copy rồi mà."
"Trường số 7 đến ấy mà, học hành giỏi được tới đâu." Phạm Tư Hạo vươn tay rút đề kiểm tra trong tay Úc Lạc Thừa đi.
Úc Lạc Thừa cắn môi, cúi gằm mặt không hó hé gì.
[Đồ ngốc Úc Lạc Thừa này, bị ăn chửi cũng không biết cãi lại.]
Túc Lễ giơ tay gõ gõ bàn, mỉm cười nói: "Phạm Tư Hạo, quá rồi đấy nhé."
Phạm Tư Hạo cười khinh: "Lớp trưởng, cũng chỉ có tính cậu tốt nên mới chịu đựng được cậu ta thôi. Tại các cậu không biết đấy, tôi đã nghe bạn tôi bên trường số 7 nói rồi, thực ra Úc Lạc Thừa là—"
Sắc mặt Úc Lạc Thừa bỗng chốc trắng bệch. Âm thanh xung quanh bỗng ồn ào nhức óc, dồn cả người cậu vào đường cùng.
Túc Lễ hơi nhíu mày. Bên cạnh có người đang dỏng tai nghe, đa số toàn là dân hóng chuyện. Tuy là Phạm Tư Hạo chẳng tốt tính mấy nhưng bạn bè trang lứa thì đông, tin tức nào nghe ngóng được cũng có thể ngồi bà tám cả ngày.
"Nói ra thấy buồn nôn ghê." Phạm Tư Hạo liếc Úc Lạc Thừa một cách ghét bỏ, bước đi luôn.
[Con mẹ nó thằng ngu ***.]
Mặt Túc Lễ lạnh tanh. Hắn bỗng đứng dậy, Úc Lạc Thừa vô thức túm tay áo hắn.
"Làm gì đấy?" Túc Lễ nhìn cậu mà chẳng hiểu gì.
"Không, không có gì." Úc Lạc Thừa dè dặt thả tay ra.
Túc Lễ cũng đang chửi thầm trong bụng. Dẫu sao thì hắn còn duy trì hình tượng học sinh ngoan cho bản thân, chẳng thể đập bạn bè trong lớp được, huống hồ càng không thể là vì cậu. Nhịp tim vừa đập mạnh của Úc Lạc Thừa dần dần chậm lại.
Tình huống này chỉ cần chịu đựng cho qua là được.
"Phạm Tư Hạo, cậu nên xin lỗi bạn Úc Lạc Thừa đi." Túc Lễ vươn tay ấn vai Úc Lạc Thừa, lạnh lẽo nói: "Tôi ngồi kế bên cậu ấy, thấy rõ cậu ấy không hề copy. Cái trang đầu tiên cậu khoanh ba câu là ABA, cậu ấy khoanh C hết, copy kiểu gì được?"
[Đệt mẹ con chó mù Phạm Tư Hạo này, nghĩ mắt ông đây cũng mù hả! Đm vu khống người ta copy vô tội vạ coi có rẻ rách không! Đồ ngốc Úc Lạc Thừa này còn không biết mở miệng vặn lại, má rốt cuộc ăn gì mà lớn được vậy! Đù má 3 câu mò C hết, vậy mà méo có câu nào khoanh đúng mình cũng nể luôn, bị người ta đổ thừa mà ngồi ra đó y hệt khúc gỗ chẳng dám hó hé gì, không bắt nạt cậu còn bắt nạt ai? Aaa tức chết mình rồi, Túc Lễ ơi bình tĩnh! Tuyệt đối không động thủ, càng không được chửi thề, xã hội hoà bình, giết người phạm pháp, bình tĩnh nào, ** con mẹ mày.]
Phạm Tư Hạo sững sờ, không thể tin được. Hắn quay người lại hỏi: "Lớp trưởng, cậu nói đỡ giúp cậu ta làm gì?"
"Không phải giúp, mà là có sao nói vậy." Túc Lễ bật cười nhưng giọng nói thì lạnh tanh: "Cậu vu oan người ta, vô duyên vô cớ chửi người khác, xin lỗi đi."
Úc Lạc Thừa sửng sốt ngẩng đầu nhìn Túc Lễ.
[Má nó chứ đồ ngốc này, đừng có nhìn ông, ông siết nắm đấm rồi, nếu không đứng trước nhiều người như vậy thì chắc phải đấm cho tên ngốc nhà ngươi một phát!] Túc Lễ gắt gỏng chửi thầm trong bụng.
"...................." Úc Lạc Thừa bơ phờ cúi gằm mặt xuống.
Bình thường, Túc Lễ lúc nào cũng hiền lành, dịu dàng, nhiệt tình trong lớp. Kiểu người chẳng bao giờ tức giận lại lạnh mặt quả thực khiến người khác hơi hoảng hốt. Phạm Tư Hạo tức tối nhìn Úc Lạc Thừa trân trân: "Xin lỗi, được chưa!"
"Không sao." Úc Lạc Thừa thấp giọng nói.
Phạm Tư Hạo vô duyên cầm bài thi đập vào bàn bạn học kế bên: "Nhìn gì mà nhìn, nộp bài mau lên!"
[Mình sớm muộn cũng bị con thỏ chết tiệt này làm tức chết.] Túc Lễ ngồi xuống, lườm Úc Lạc Thừa mặt vẫn còn trắng bệch, cái chân dưới bàn bỗng nhúc nhích, đụng vào đầu gối cậu. Hắn thấp giọng hỏi: "Ê, đừng nói cậu bị hù tới nỗi vầy nha?"
[Không lẽ Phạm Tư Hạo nắm thóp cậu ta thật? Cậu ta còn có bí mật gì mà không cho ai biết? Muốn biết vãi.]
Sắc mặt Úc Lạc Thừa khó coi. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa trống rỗng vừa ảm đạm: "Cảm ơn cậu nói đỡ giúp tớ."
"Này không phải là tôi giúp cậu, mà là Phạm Tư Hạo làm sai, tôi giúp về lí không phải về tình." Túc Lễ cầm bút gõ vào mu bàn tay cậu: "Cậu ta nói cậu buồn nôn mà cậu không bực sao?"
[Này mà cũng nhịn được? Ninja Rùa chắc.]
Úc Lạc Thừa mấp máy môi nhưng không có phản bác, chỉ nhỏ giọng lặp lại: "Cảm ơn."
Từ khi vô tình lộ ra xu hướng tính dục, số người tốt mà cậu gặp được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù bây giờ Túc Lễ vẫn chưa biết được chân tướng, nhưng được hắn nói đỡ giúp làm cậu vẫn thấy cảm kích.
Có điều... chẳng có tác dụng gì.
Phạm Tư Hạo biết rồi chắc chắn sẽ nói cho người khác. Cuộc sống cậu từng trải qua ở trường số 7, sẽ lặp lại ở trường số 3.
Vu Thành nhỏ quá, cậu trốn sao mà thoát.
Cứ vậy đi. Cậu gần như thờ ơ mà nghĩ.
"Lúc cậu đá tôi cậu cũng dũng cảm phết." Túc Lễ ngồi kế bên cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng nhẽ cậu bắt nạt một mình tôi à?"
[Má nó sống mà còn không bằng thằng Phạm Tư Hạo! Úc Lạc Thừa thấy mình dễ bắt nạt có phải không? Quá đáng thật ấy, quá đáng quá đi mất, đúng là người lương thiện sẽ bị ăn hiếp mà!]
"Không phải mà." Úc Lạc Thừa hơi vội vã giải thích: "Tớ... không cẩn thận, xin lỗi mà."
"Xin lỗi cũng như không." Túc Lễ bất mãn lấy nắp bút chọc vào mu bàn tay cậu: "Cậu biết cách để người uy hiếp mình im miệng không?"
Úc Lạc Thừa mù mịt lắc đầu.
"Nắm thóp cậu ta lại, hoặc là đập cậu ta cho cậu ta không ăn nói lung tung nữa." Túc Lễ đè thấp giọng, chỉ có mình cậu nghe thấy: "Giờ nghỉ trưa cậu với tôi ra sân trường."
[Mình không tin không trị được thằng mặt lìn Phạm Tư Hạo này, mình sẽ cho cậu ta một cái lí do đéo thể chối luôn, hừ.]
Chắc là tiếng lòng của Túc Lễ phong phú bao la quá, nghe xong làm người khác cực kỳ tin tưởng, Úc Lạc Thừa ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu.
[Trường số 3 Vu Thành, mình chính là vị vua duy nhất.] Âm thanh trầm thấp của Túc Lễ lại vang lên lần nữa.
"..................." Tự dưng Úc Lạc Thừa thấy hơi hối hận.