Quách Vũ Phi và Đinh Viễn Hằng nhìn nhau, bọn tôi đâu có gây chuyện, là vợ anh hỏi bọn tôi muốn uống gì mà!
Lâm Tẫn Nhiễm không thể nào chống đối lại người đàn ông đang giận giữ, cô đi ra phía trước, anh quay người tựa vào bàn làm việc nhìn cô, "Được rồi, đừng nhíu mày nữa, hung dữ như vậy dọa Tiểu Lục rồi."
Chu Chính Hiến cầm chặt tay cô, "Em không thấy nó làm chuyện ngu xuẩn gì đâu." Mặc dù nói như thế nhưng sắc mặt Chu Chính Hiến đã dịu đi vài phần.
"Cậu ấy còn nhỏ, cần anh chỉ dẫn nhiều." Lâm Tẫn Nhiễm dứt lời liền liếc nhìn Tiểu Lục, "Cậu phải nhớ kỹ, không có lần sau đâu đấy."
Tiểu Lục do dự một lúc mới nói, "Vậy hạng mục lần này em có thể không rút ra được không, em theo nó cũng lâu rồi, chị, cầu xin chị..."
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ ho một tiếng, thằng nhóc này còn biết cầu xin cô.
"Xong rồi, ra ngoài trước đi, chuyện này ngày mai nói sau." Chu Diễn đứng đấy nói với mọi người.
"Haizz, bọn em đi trước đây." Quách Vũ Phi vươn vai đứng lên, nói với Chu Chính Hiến, "Anh cực kỳ không có nhân tính, có lẽ cũng không muốn đáp lại bọn em."
Chu Chính Hiến liếc mắt nhìn anh ta, ý kia rõ ràng là, "Cậu hiểu là tốt rồi."
Mọi người vội vã ra khỏi thư phòng, Tiểu Lục trước khi đi còn không quên nháy mắt với Lâm Tẫn Nhiễm.
Bên ngoài thư phòng.
"Thằng nhóc này thật sự thông minh, lần này coi như cậu cầu xin đúng người." Quách Vũ Phi khoác vai Tiểu Lục, nói.
Tiểu Lục vẻ mặt đau khổ, "Không biết lần này em còn cơ hội nữa không đây..."
"Chỉ cần Lâm Tẫn Nhiễm chịu mở miệng, một lần nữa ở lại tổ hạng mục này thì không phải việc khó." Quách Vũ Phi nói, "Vị hoàng đế nhà các cậu nhìn qua là bộ dạng công chính liêm minh, nhưng chỉ cần liên quan đến Lâm Tẫn Nhiễm... Tôi nói cho cậu biết, đó là không có nguyên tắc."
Một đám người đi phía sau nghe vậy liền cười, mà Chu Diễn thì đồng ý, khẽ gật đầu.
Lúc này trong thư phòng.
Chu Chính Hiến kéo Lâm Tẫn Nhiễm ngồi lên đùi mình, sau đó ôm eo cô nói, "Làm sao vậy, muốn xin cho cậu ta à?"
"Trông rõ ràng vậy sao?"
Chu Chính Hiến vuốt vuốt tóc cô, "Có."
"Em biết rõ tính cách của cậu ấy quá kích động, nhưng mà trải qua việc này, em nghĩ lần sau cậu ấy sẽ thay đổi." Lâm Tẫn Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu ấy do một tay anh dẫn dắt, anh cam lòng làm vậy sao?"
Chu Chính Hiến hừ lạnh, "Chu gia liên tục có nhân tài, thiếu cậu ta thì cũng chẳng thay đổi gì."
Lâm Tẫn Nhiễm cười một tiếng, "Vâng, nhưng Tiểu Lục rất tốt, trong lòng anh nhất định vẫn khá thích cậu ấy. Em thấy được lần này anh sẽ tha thứ cho cậu ấy."
Chu Chính Hiến liếc nhìn cô, "Rất tốt? Quá tốt? Có bằng anh không?"
Lâm Tẫn Nhiễm không thể tưởng tượng được, "Anh còn so đo với một thằng nhóc sao?"
Chu Chính Hiến ghé vào tai cô, trầm giọng xuống, "Hiếm khi thấy em khoa trương khen người khác tốt như vậy."
"... Đồ ấu trĩ."
"Như này đi Nhiễm Nhiễm..." Chu Chính Hiến đột nhiên trở nên nham hiểm, "Em muốn tha thứ cho cậu ấy, vậy em biểu lộ thành ý được không?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhàn nhã dựa vào người anh, "Thành ý như thế nào?"
"Ví dụ như... Hiến thân chẳng hạn?" Người đàn ông sau lưng ung dung nói.
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, dùng khuỷu tay đập xuống người anh, "Biết ngay anh sẽ nói ra mấy chuyện không có ý nghĩa mà."
"Như vậy mà không có ý nghĩa?" Chu Chính Hiến thản nhiên thò tay vào áo cô, lúc mở miệng giọng nói đã khàn khàn, "Em bận rộn mấy ngày nay rồi... Anh thấy chuyện này rất có ý nghĩa."
Nói xong anh xoay ngược cô lại, ôm cô đặt lên trên bàn làm việc. Không cho cô nhảy xuống, anh dùng hai chân chặn cô ở giữa.
"Này này, chuyện này, anh đừng làm bừa." Lâm Tẫn Nhiễm giơ tay bịt miệng anh lại, dở khóc dở cười đẩy anh ra xa.
Chu Chính Hiến mím môi, cởi bỏ vật cản của cô, trực tiếp để lên mặt bàn, "Đây là chỗ của anh, tại sao lại làm bừa?"
Lâm Tẫn Nhiễm không cho anh hôn mặt cô, vì vậy anh liền hôn thẳng xuống cổ. Hai tay của anh chống bên hông cô, hôn dọc từ cổ đến vành tai, một lúc sau lại đi xuống, cuối cùng dừng lại ở ngực cô.
Quần áo bị kéo lộn xộn không chịu nổi, mặc dù chưa cởi bỏ hết, nhưng bộ dạng nửa kín nửa hở này thật sự rất mê người.
Lâm Tẫn Nhiễm thở gấp, "Chu Chính Hiến, lát nữa sẽ có người vào."
Chu Chính Hiến thò tay vào trong quần cô, vuốt ve nhẹ nhàng từ bụng xuống bắp đùi, như có dòng điện chạy tán loạn trong cơ thể, Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn ngào một tiếng, "Anh có nghe lời em nói không đấy..."
"Nghe rồi." Anh cúi người xuống, "Nhưng không có sự cho phép của anh, sẽ không có người đi vào."
"Con trai anh không có thói quen đó."
"Nó vẫn đang đi học, em quên rồi à?" Chu Chính Hiến khó chịu nhíu mày, dứt khoát cởi quần của cô ra. Kéo quần xuống dưới, "Nói tới con... Nhiễm Nhiễm, không phải chúng ta đã đồng ý sinh con gái rồi sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm cảm nhận được ngón tay anh đang đi sâu vào, gương mặt cô đỏ lên, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, "Con... Con gái gì?"
"Hai đứa bé của Chu Thời Uẩn rất đáng yêu, chúng ta cũng sinh một cặp đi."
Lâm Tẫn Nhiễm, "... Anh cho rằng muốn sinh đôi là có à?"
Chu Chính Hiến cắn bầu ngực của cô, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống, "Cho nên chúng ta phải... Cố gắng."
"A..."
Váy của Lâm Tận Nhiễm bị rách đến tận eo, hai đường rõ rệt. Bắp chân trần bị anh nắm trong tay. Môi anh từ từ trượt xuống, cuối cùng chạm đến nơi kín đáo nhất...
Thư phòng yên tĩnh lúc này lại phát ra những tiếng kêu xấu hổ, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn lên trần nhà, cơ thể không kiềm chế được run rẩy. Dù là khi còn bé hay sau này. Đây là chỗ bọn họ thường ở cạnh nhau, nhưng xảy ra quan hệ ở chỗ này thì là lần đầu tiên.
Mặc dù hơi cấm kị nhưng lại cảm thấy kích thích lạ thường. Loại cảm giác kỳ lạ này mang theo mùi hương của anh. Tươi đẹp đến nỗi làm cho cơ thể và tâm trí của cô phản ứng kịch liệt. Vì vậy đến lúc Chu Chính Hiến ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, cô đã hoàn toàn rơi vào tay giặc...
Chu Chính Hiến nhìn từ dưới lên trên, nhìn cô bởi vì tình ái mà cơ thể ửng đỏ, cảm nhận được cô điên cuồng ẩm ướt vì anh.
Anh thật sự không nhịn được.
Anh đặt cô lên người mình, cọ xát bên ngoài sau đó muốn trực tiếp tiến vào việc chính.
Lâm Tẫn Nhiễm rầu rĩ rên một tiếng, "Nhẹ thôi..."
Nhưng Chu Chính Hiến không nghe cô, anh vẫn đi vào, không chút nhẹ nhàng, bắt đầu điên cuồng chuyển động. Lâm Tẫn Nhiễm bị ép trên bàn, chỉ có thể vòng chân lên hông anh, mà tư thế này làm cho động tác của anh dễ hơn, anh gần như phát tiết nặn nhào cô. Trêu đùa ngực cô, trong mắt cô là người đàn ông ngỗ ngược nóng nảy.
Lâm Tẫn Nhiễm bị giày vò đến nỗi không ngừng rên rỉ, nhiều thứ trên mặt bàn không cẩn thận đã rơi hết xuống đất, Lâm Tẫn Nhiễm cắn răng, "Rơi rồi."
Có vài tài liệu rất quan trọng, anh làm bậy như vậy cô sợ nó sẽ bị hư.
"Ừ."
Cũng không thèm để ý.
"..."
Người đàn ông này bình thường nhìn thì tao nhã, nhưng vừa lên giường đã hoang dã bổ nhào vào như sói, nhiều năm như vậy Lâm Tẫn Nhiễm đã sớm nhìn thấu rồi, nhưng ngay lúc này vẫn trợn to mắt nhìn anh... Thái độ khi làm việc của người này sao có thể được nhiều người tin tưởng và nghe theo vậy chứ?
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nhưng mà như lời anh nói, sẽ không có người nghênh ngang đi vào chỗ của anh.
Một lúc sau, anh ôm cô, bản thân thì ngồi trên ghế, ôm cô ngồi trên đùi giống như ôm đứa bé.
Lâm Tẫn Nhiễm ôm cổ anh, ánh mắt mơ màng. Hơi thở của anh hỗn loạn, ôm chặt eo cô, tiếp theo đâm lên trên.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi khó để tiếp nhận thứ này nên khá trướng đau, vì vậy cô vô thức dựa vào vai anh, hai chân quỳ chống lên ghế dựa bằng da, muốn đứng lên.
"Muốn đi sao?" Chu Chính Hiến cong môi, nhẹ nhàng ôm cô, kéo người cô xuống rồi chuyển động.
"Ưm..."
"Tự mình làm, hay là để anh?" Anh nhấc cằm cô, cúi đầu hôn một cái.
Lâm Tẫn Nhiễm bị chặn miệng, nhưng giọng nói tinh tế vẫn thốt ra, cô không phục, "Em tự mình làm."
Cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt vốn lạnh lùng trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết, sau khi nói xong câu đó, cô bắt đầu chậm chạp chuyển động.
Eo cô rất nhỏ, mềm mại không xương.
Chu Chính Hiến kiềm chế cơ thể căng cứng của mình, đôi môi dịch chuyển từ vai xuống cổ cô, lưu lại những vết đỏ trên da thịt trắng nõn...
Anh vuốt ve và hôn loạn lấy lòng cô, mà cơ thể chuyển động rất nhanh đã khiến cô đạt khoái cảm cực hạn. Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, cố gắng kìm nén âm thanh trong cổ họng.
Âm thanh coi như có thể khống chế nhưng cơ thể đã hoàn toàn không chống lại được...
Thất bại hoàn toàn.
"Không muốn."
Lúc anh ôm cô đến bàn, Lâm Tẫn Nhiễm cũng đạp vào lồng ngực anh, cô thở nhẹ nhìn anh, "... Em mệt."
Chu Chính Hiến ra vẻ đã hiểu nhìn cô, "Ừ, em đừng động đậy, để anh làm."
Lâm Tẫn Nhiễm lườm anh, "Anh có ngừng hay không?"
Ngày nào cũng vậy, đến lúc này dỗ dành cô thì ngoài miệng dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ nhưng cơ thể lại không ngừng.
"Đợi một lát nữa thì xong rồi." Chu Chính Hiến dùng tay giữ chặt bàn chân đang đá vào ngực anh, sau đó dần dần trượt xuống mắt cá chân trắng nõn, anh cầm chặt, khẽ nói, "Nghe lời nào."
Giọng nói trầm thấp đã nhiễm đầy mùi vị dục vọng, tim Lâm Tẫn Nhiễm đập nhanh, "Này, Chu Chính Hiến... Ưm!"
...
Lừa đảo, lại lừa người ta.
Không ngừng, anh luôn bịp bợm để đùa giỡn cô.
Về sau lúc người nào đó đã ăn đủ no, anh mặc quần áo tử tế, áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt cô.
Hai tay Lâm Tẫn Nhiễm đè đống tài liệu bừa bộn của anh, cô gập chân lại, không khách khí giậm chân lên bàn làm việc của anh.
"Mặc vào." Chu Chính Hiến đưa tay sửa lại quần áo đã bị lộn xộn.
Lâm Tẫn Nhiễm đẩy tay anh ra, "Bị vò nát rồi."
Chu Chính Hiến dịu dàng nhìn cô, "Trách anh sao, chúng ta đi đổi bộ khác nhé?"
Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn anh, lầm bầm nói, "Còn muốn ra ngoài à, dính dớp... Khó chịu chết đi được."
"Anh cõng em."
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, người đàn ông trước mặt đã xoay lưng lại trước mặt cô, "Lên đi."
Lâm Tẫn Nhiễm ho mấy tiếng, "Mấy tuổi rồi hả, đi ra ngoài để người khác thấy thì ngại lắm, em tự mình đi."
"Không phải lúc nãy em nói không muốn đi bộ à?" Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng, cố chấp đòi cõng cô, "Nhanh lên, cùng lắm thì anh nhường đường cho mọi người qua rồi xoay người ra chỗ khác.
"..."
Trên hành lang, ba người một cao hai thấp đi qua. Cao chính là Chu Tư Thụy, thấp chính là hai đứa bé sinh đôi của Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc.
Ba người đi tới, Chu Tư Thụy thấy cách đó không xa có hai người, bước chân cậu chững lại.
Chu Lương Hạ nhìn theo tầm mắt của cậu bé, "Ồ anh ơi, phía trước không phải là..."
Chu Tư Thụy quay sang nhìn cô bé, "Suỵt, là cha mẹ anh, nói nhỏ thôi, đừng để bọn họ phát hiện ra chúng ta."
Chu Lương Hạ "Ồ" một tiếng, đôi mắt hoạt bát chớp chớp, "Anh ơi, vì sao cha của chúng ta đều thích cõng mẹ trên lưng nhỉ, lúc trong phòng mẹ em luôn nằm ỳ trên lưng ba, đi WC cũng quấn quít cha, bắt cha cõng đi."
Chu Tư Thụy nhướng mày, "Mẹ anh không như thế đâu, mẹ rất tốt, đều do ba ép mẹ làm thế để tìm cảm giác tồn tại."
Chu Lương Hạ cong môi, "Nhưng mà mẹ em rất xấu xa, ngày nào em cũng chịu thiệt. Quan trọng hơn là, cha em còn rất chiều mẹ..."
Chu Lương Ý nãy giờ đứng yên buồn bã nói, "Thói quen thôi, không phục thì chị đi tìm cha nói đi."
Chu Lương Hạ liếc mắt, "Cha nghe lời chị mới lạ, cha thích mẹ nhất rồi."
Chu Lương Ý cong môi, "Lương Hạ, coi như chị cũng tự hiểu đấy."
"Hừ! Chị là chị của em, sao em dám nói vậy!" Chu Lương Hạ kéo tay áo Chu Tư Thụy làm nũng, "Anh nhìn em ấy kìa, dạy lại em ấy đi, chẳng biết lớn nhỏ gì cả."
Chu Tư Thụy véo mũi cô bé, "Không biết lớn nhỏ? Trong nhà này không biết lớn nhỏ hình như là em đó."
Chu Lương Ý, "Ừ, đúng rồi."
Chu Lương Hạ, "... Hai người bắt nạt em."
~~~ Đôi lời của Mạc Y Phi: Vốn ngoại truyện sẽ không bao giờ đặt pass nhưng chương này nhiều H quá nên mình xin phép được đặt =)))
Lâm Tẫn Nhiễm không thể nào chống đối lại người đàn ông đang giận giữ, cô đi ra phía trước, anh quay người tựa vào bàn làm việc nhìn cô, "Được rồi, đừng nhíu mày nữa, hung dữ như vậy dọa Tiểu Lục rồi."
Chu Chính Hiến cầm chặt tay cô, "Em không thấy nó làm chuyện ngu xuẩn gì đâu." Mặc dù nói như thế nhưng sắc mặt Chu Chính Hiến đã dịu đi vài phần.
"Cậu ấy còn nhỏ, cần anh chỉ dẫn nhiều." Lâm Tẫn Nhiễm dứt lời liền liếc nhìn Tiểu Lục, "Cậu phải nhớ kỹ, không có lần sau đâu đấy."
Tiểu Lục do dự một lúc mới nói, "Vậy hạng mục lần này em có thể không rút ra được không, em theo nó cũng lâu rồi, chị, cầu xin chị..."
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ ho một tiếng, thằng nhóc này còn biết cầu xin cô.
"Xong rồi, ra ngoài trước đi, chuyện này ngày mai nói sau." Chu Diễn đứng đấy nói với mọi người.
"Haizz, bọn em đi trước đây." Quách Vũ Phi vươn vai đứng lên, nói với Chu Chính Hiến, "Anh cực kỳ không có nhân tính, có lẽ cũng không muốn đáp lại bọn em."
Chu Chính Hiến liếc mắt nhìn anh ta, ý kia rõ ràng là, "Cậu hiểu là tốt rồi."
Mọi người vội vã ra khỏi thư phòng, Tiểu Lục trước khi đi còn không quên nháy mắt với Lâm Tẫn Nhiễm.
Bên ngoài thư phòng.
"Thằng nhóc này thật sự thông minh, lần này coi như cậu cầu xin đúng người." Quách Vũ Phi khoác vai Tiểu Lục, nói.
Tiểu Lục vẻ mặt đau khổ, "Không biết lần này em còn cơ hội nữa không đây..."
"Chỉ cần Lâm Tẫn Nhiễm chịu mở miệng, một lần nữa ở lại tổ hạng mục này thì không phải việc khó." Quách Vũ Phi nói, "Vị hoàng đế nhà các cậu nhìn qua là bộ dạng công chính liêm minh, nhưng chỉ cần liên quan đến Lâm Tẫn Nhiễm... Tôi nói cho cậu biết, đó là không có nguyên tắc."
Một đám người đi phía sau nghe vậy liền cười, mà Chu Diễn thì đồng ý, khẽ gật đầu.
Lúc này trong thư phòng.
Chu Chính Hiến kéo Lâm Tẫn Nhiễm ngồi lên đùi mình, sau đó ôm eo cô nói, "Làm sao vậy, muốn xin cho cậu ta à?"
"Trông rõ ràng vậy sao?"
Chu Chính Hiến vuốt vuốt tóc cô, "Có."
"Em biết rõ tính cách của cậu ấy quá kích động, nhưng mà trải qua việc này, em nghĩ lần sau cậu ấy sẽ thay đổi." Lâm Tẫn Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu ấy do một tay anh dẫn dắt, anh cam lòng làm vậy sao?"
Chu Chính Hiến hừ lạnh, "Chu gia liên tục có nhân tài, thiếu cậu ta thì cũng chẳng thay đổi gì."
Lâm Tẫn Nhiễm cười một tiếng, "Vâng, nhưng Tiểu Lục rất tốt, trong lòng anh nhất định vẫn khá thích cậu ấy. Em thấy được lần này anh sẽ tha thứ cho cậu ấy."
Chu Chính Hiến liếc nhìn cô, "Rất tốt? Quá tốt? Có bằng anh không?"
Lâm Tẫn Nhiễm không thể tưởng tượng được, "Anh còn so đo với một thằng nhóc sao?"
Chu Chính Hiến ghé vào tai cô, trầm giọng xuống, "Hiếm khi thấy em khoa trương khen người khác tốt như vậy."
"... Đồ ấu trĩ."
"Như này đi Nhiễm Nhiễm..." Chu Chính Hiến đột nhiên trở nên nham hiểm, "Em muốn tha thứ cho cậu ấy, vậy em biểu lộ thành ý được không?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhàn nhã dựa vào người anh, "Thành ý như thế nào?"
"Ví dụ như... Hiến thân chẳng hạn?" Người đàn ông sau lưng ung dung nói.
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, dùng khuỷu tay đập xuống người anh, "Biết ngay anh sẽ nói ra mấy chuyện không có ý nghĩa mà."
"Như vậy mà không có ý nghĩa?" Chu Chính Hiến thản nhiên thò tay vào áo cô, lúc mở miệng giọng nói đã khàn khàn, "Em bận rộn mấy ngày nay rồi... Anh thấy chuyện này rất có ý nghĩa."
Nói xong anh xoay ngược cô lại, ôm cô đặt lên trên bàn làm việc. Không cho cô nhảy xuống, anh dùng hai chân chặn cô ở giữa.
"Này này, chuyện này, anh đừng làm bừa." Lâm Tẫn Nhiễm giơ tay bịt miệng anh lại, dở khóc dở cười đẩy anh ra xa.
Chu Chính Hiến mím môi, cởi bỏ vật cản của cô, trực tiếp để lên mặt bàn, "Đây là chỗ của anh, tại sao lại làm bừa?"
Lâm Tẫn Nhiễm không cho anh hôn mặt cô, vì vậy anh liền hôn thẳng xuống cổ. Hai tay của anh chống bên hông cô, hôn dọc từ cổ đến vành tai, một lúc sau lại đi xuống, cuối cùng dừng lại ở ngực cô.
Quần áo bị kéo lộn xộn không chịu nổi, mặc dù chưa cởi bỏ hết, nhưng bộ dạng nửa kín nửa hở này thật sự rất mê người.
Lâm Tẫn Nhiễm thở gấp, "Chu Chính Hiến, lát nữa sẽ có người vào."
Chu Chính Hiến thò tay vào trong quần cô, vuốt ve nhẹ nhàng từ bụng xuống bắp đùi, như có dòng điện chạy tán loạn trong cơ thể, Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn ngào một tiếng, "Anh có nghe lời em nói không đấy..."
"Nghe rồi." Anh cúi người xuống, "Nhưng không có sự cho phép của anh, sẽ không có người đi vào."
"Con trai anh không có thói quen đó."
"Nó vẫn đang đi học, em quên rồi à?" Chu Chính Hiến khó chịu nhíu mày, dứt khoát cởi quần của cô ra. Kéo quần xuống dưới, "Nói tới con... Nhiễm Nhiễm, không phải chúng ta đã đồng ý sinh con gái rồi sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm cảm nhận được ngón tay anh đang đi sâu vào, gương mặt cô đỏ lên, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, "Con... Con gái gì?"
"Hai đứa bé của Chu Thời Uẩn rất đáng yêu, chúng ta cũng sinh một cặp đi."
Lâm Tẫn Nhiễm, "... Anh cho rằng muốn sinh đôi là có à?"
Chu Chính Hiến cắn bầu ngực của cô, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống, "Cho nên chúng ta phải... Cố gắng."
"A..."
Váy của Lâm Tận Nhiễm bị rách đến tận eo, hai đường rõ rệt. Bắp chân trần bị anh nắm trong tay. Môi anh từ từ trượt xuống, cuối cùng chạm đến nơi kín đáo nhất...
Thư phòng yên tĩnh lúc này lại phát ra những tiếng kêu xấu hổ, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn lên trần nhà, cơ thể không kiềm chế được run rẩy. Dù là khi còn bé hay sau này. Đây là chỗ bọn họ thường ở cạnh nhau, nhưng xảy ra quan hệ ở chỗ này thì là lần đầu tiên.
Mặc dù hơi cấm kị nhưng lại cảm thấy kích thích lạ thường. Loại cảm giác kỳ lạ này mang theo mùi hương của anh. Tươi đẹp đến nỗi làm cho cơ thể và tâm trí của cô phản ứng kịch liệt. Vì vậy đến lúc Chu Chính Hiến ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, cô đã hoàn toàn rơi vào tay giặc...
Chu Chính Hiến nhìn từ dưới lên trên, nhìn cô bởi vì tình ái mà cơ thể ửng đỏ, cảm nhận được cô điên cuồng ẩm ướt vì anh.
Anh thật sự không nhịn được.
Anh đặt cô lên người mình, cọ xát bên ngoài sau đó muốn trực tiếp tiến vào việc chính.
Lâm Tẫn Nhiễm rầu rĩ rên một tiếng, "Nhẹ thôi..."
Nhưng Chu Chính Hiến không nghe cô, anh vẫn đi vào, không chút nhẹ nhàng, bắt đầu điên cuồng chuyển động. Lâm Tẫn Nhiễm bị ép trên bàn, chỉ có thể vòng chân lên hông anh, mà tư thế này làm cho động tác của anh dễ hơn, anh gần như phát tiết nặn nhào cô. Trêu đùa ngực cô, trong mắt cô là người đàn ông ngỗ ngược nóng nảy.
Lâm Tẫn Nhiễm bị giày vò đến nỗi không ngừng rên rỉ, nhiều thứ trên mặt bàn không cẩn thận đã rơi hết xuống đất, Lâm Tẫn Nhiễm cắn răng, "Rơi rồi."
Có vài tài liệu rất quan trọng, anh làm bậy như vậy cô sợ nó sẽ bị hư.
"Ừ."
Cũng không thèm để ý.
"..."
Người đàn ông này bình thường nhìn thì tao nhã, nhưng vừa lên giường đã hoang dã bổ nhào vào như sói, nhiều năm như vậy Lâm Tẫn Nhiễm đã sớm nhìn thấu rồi, nhưng ngay lúc này vẫn trợn to mắt nhìn anh... Thái độ khi làm việc của người này sao có thể được nhiều người tin tưởng và nghe theo vậy chứ?
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nhưng mà như lời anh nói, sẽ không có người nghênh ngang đi vào chỗ của anh.
Một lúc sau, anh ôm cô, bản thân thì ngồi trên ghế, ôm cô ngồi trên đùi giống như ôm đứa bé.
Lâm Tẫn Nhiễm ôm cổ anh, ánh mắt mơ màng. Hơi thở của anh hỗn loạn, ôm chặt eo cô, tiếp theo đâm lên trên.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi khó để tiếp nhận thứ này nên khá trướng đau, vì vậy cô vô thức dựa vào vai anh, hai chân quỳ chống lên ghế dựa bằng da, muốn đứng lên.
"Muốn đi sao?" Chu Chính Hiến cong môi, nhẹ nhàng ôm cô, kéo người cô xuống rồi chuyển động.
"Ưm..."
"Tự mình làm, hay là để anh?" Anh nhấc cằm cô, cúi đầu hôn một cái.
Lâm Tẫn Nhiễm bị chặn miệng, nhưng giọng nói tinh tế vẫn thốt ra, cô không phục, "Em tự mình làm."
Cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt vốn lạnh lùng trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết, sau khi nói xong câu đó, cô bắt đầu chậm chạp chuyển động.
Eo cô rất nhỏ, mềm mại không xương.
Chu Chính Hiến kiềm chế cơ thể căng cứng của mình, đôi môi dịch chuyển từ vai xuống cổ cô, lưu lại những vết đỏ trên da thịt trắng nõn...
Anh vuốt ve và hôn loạn lấy lòng cô, mà cơ thể chuyển động rất nhanh đã khiến cô đạt khoái cảm cực hạn. Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, cố gắng kìm nén âm thanh trong cổ họng.
Âm thanh coi như có thể khống chế nhưng cơ thể đã hoàn toàn không chống lại được...
Thất bại hoàn toàn.
"Không muốn."
Lúc anh ôm cô đến bàn, Lâm Tẫn Nhiễm cũng đạp vào lồng ngực anh, cô thở nhẹ nhìn anh, "... Em mệt."
Chu Chính Hiến ra vẻ đã hiểu nhìn cô, "Ừ, em đừng động đậy, để anh làm."
Lâm Tẫn Nhiễm lườm anh, "Anh có ngừng hay không?"
Ngày nào cũng vậy, đến lúc này dỗ dành cô thì ngoài miệng dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ nhưng cơ thể lại không ngừng.
"Đợi một lát nữa thì xong rồi." Chu Chính Hiến dùng tay giữ chặt bàn chân đang đá vào ngực anh, sau đó dần dần trượt xuống mắt cá chân trắng nõn, anh cầm chặt, khẽ nói, "Nghe lời nào."
Giọng nói trầm thấp đã nhiễm đầy mùi vị dục vọng, tim Lâm Tẫn Nhiễm đập nhanh, "Này, Chu Chính Hiến... Ưm!"
...
Lừa đảo, lại lừa người ta.
Không ngừng, anh luôn bịp bợm để đùa giỡn cô.
Về sau lúc người nào đó đã ăn đủ no, anh mặc quần áo tử tế, áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt cô.
Hai tay Lâm Tẫn Nhiễm đè đống tài liệu bừa bộn của anh, cô gập chân lại, không khách khí giậm chân lên bàn làm việc của anh.
"Mặc vào." Chu Chính Hiến đưa tay sửa lại quần áo đã bị lộn xộn.
Lâm Tẫn Nhiễm đẩy tay anh ra, "Bị vò nát rồi."
Chu Chính Hiến dịu dàng nhìn cô, "Trách anh sao, chúng ta đi đổi bộ khác nhé?"
Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn anh, lầm bầm nói, "Còn muốn ra ngoài à, dính dớp... Khó chịu chết đi được."
"Anh cõng em."
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, người đàn ông trước mặt đã xoay lưng lại trước mặt cô, "Lên đi."
Lâm Tẫn Nhiễm ho mấy tiếng, "Mấy tuổi rồi hả, đi ra ngoài để người khác thấy thì ngại lắm, em tự mình đi."
"Không phải lúc nãy em nói không muốn đi bộ à?" Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng, cố chấp đòi cõng cô, "Nhanh lên, cùng lắm thì anh nhường đường cho mọi người qua rồi xoay người ra chỗ khác.
"..."
Trên hành lang, ba người một cao hai thấp đi qua. Cao chính là Chu Tư Thụy, thấp chính là hai đứa bé sinh đôi của Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc.
Ba người đi tới, Chu Tư Thụy thấy cách đó không xa có hai người, bước chân cậu chững lại.
Chu Lương Hạ nhìn theo tầm mắt của cậu bé, "Ồ anh ơi, phía trước không phải là..."
Chu Tư Thụy quay sang nhìn cô bé, "Suỵt, là cha mẹ anh, nói nhỏ thôi, đừng để bọn họ phát hiện ra chúng ta."
Chu Lương Hạ "Ồ" một tiếng, đôi mắt hoạt bát chớp chớp, "Anh ơi, vì sao cha của chúng ta đều thích cõng mẹ trên lưng nhỉ, lúc trong phòng mẹ em luôn nằm ỳ trên lưng ba, đi WC cũng quấn quít cha, bắt cha cõng đi."
Chu Tư Thụy nhướng mày, "Mẹ anh không như thế đâu, mẹ rất tốt, đều do ba ép mẹ làm thế để tìm cảm giác tồn tại."
Chu Lương Hạ cong môi, "Nhưng mà mẹ em rất xấu xa, ngày nào em cũng chịu thiệt. Quan trọng hơn là, cha em còn rất chiều mẹ..."
Chu Lương Ý nãy giờ đứng yên buồn bã nói, "Thói quen thôi, không phục thì chị đi tìm cha nói đi."
Chu Lương Hạ liếc mắt, "Cha nghe lời chị mới lạ, cha thích mẹ nhất rồi."
Chu Lương Ý cong môi, "Lương Hạ, coi như chị cũng tự hiểu đấy."
"Hừ! Chị là chị của em, sao em dám nói vậy!" Chu Lương Hạ kéo tay áo Chu Tư Thụy làm nũng, "Anh nhìn em ấy kìa, dạy lại em ấy đi, chẳng biết lớn nhỏ gì cả."
Chu Tư Thụy véo mũi cô bé, "Không biết lớn nhỏ? Trong nhà này không biết lớn nhỏ hình như là em đó."
Chu Lương Ý, "Ừ, đúng rồi."
Chu Lương Hạ, "... Hai người bắt nạt em."
~~~ Đôi lời của Mạc Y Phi: Vốn ngoại truyện sẽ không bao giờ đặt pass nhưng chương này nhiều H quá nên mình xin phép được đặt =)))