1 Huân tước Bryon (1788-1824): một trong những nhà thơ lãng mạn vĩ đại của Anh thế kỷ 19.
Một năm sau.
“Em rất mong anh không làm ầm chuyện này lên như vậy,” Evelyn Ruddick nói, lùi một bước ra xa anh trai. “Lucinda Barrett và em đã là bạn từ khi chúng em ra mắt cùng nhau.”
Victor một lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người, giọng anh cộc lốc và khó chịu. “Hãy tụ tập bạn bè ở một dạ hội khác,” anh đáp. “Bố cô ta thậm chí không có lấy một phiếu trong Nghị viện, và tối nay anh muốn em nói chuyện với Lady Gladstone.”
“Em không thích Lady Gladstone,” Evie lầm bầm nói lại, nén một tiếng nguyền rủa khi Victor túm lấy cánh tay cô, không cho cô lỉnh ra lần nữa. “Cô ta uống rượu whiskey.”
“Và chồng cô ấy là một chủ đất thế lực ở hạt West Sussex. Chịu đựng một chút thói say xỉn của cô ấy để có một ghế trong Hạ viện thì có đáng gì.”
“Anh nói được thế vì cô ta không thở vào mặt anh. Victor, tối nay em đến đây để khiêu vũ, và trò chuyện với bạn…”
Đôi lông mày đen của Victor cau lại. “Em đến đây là nhờ có anh tháp tùng. Và anh chỉ làm thế để em có thể hỗ trợ chiến dịch của anh.”
Cả hai đều biết cô sẽ thua từ khi cuộc tranh cãi còn chưa bắt đầu; cô vẫn nghi ngờ Victor cho phép cô cãi lại anh chỉ để anh có thể đặt cô vào đúng chỗ của mình thường xuyên hơn. “Ồ, vớ vẩn. Giá anh cứ ở Ấn Độ có phải tốt hơn không.”
“Hừm. Anh cũng thấy thế. Đi nào, kẻo một trong những bạn chí cốt của Plimpton sẽ đến chỗ cô ấy trước.”
Khoác một nụ cười lịch sự và thân thiện lên khuôn mặt, Evelyn rảo bước quanh lề sàn nhảy đông đúc để tìm kiếm nguồn phiếu ủng hộ mới nhất cho anh cô. Thực ra, việc Lady Gladstone uống rượu chưa phải là phiền phức nhất. Trẻ hơn chồng ba mươi tuổi, nữ tử tước có những thói quen tệ hơn cả nghiện whiskey. Và Evelyn đã nghe loáng thoáng rằng một trong những thói quen tệ nhất sẽ xuất hiện trong tối nay.
Cô nhìn thấy Lady Gladstone ngồi giữa dãy ghế kê rải rác trong một góc phòng chếch một bên dàn nhạc. Chất vải lụa màu ngọc bích bó sát vào những đường nét mỹ miều trên người nữ tử trước khi cô ta ngồi ngả ra ghế, đầu nghiêng về một bên. Cảnh tượng này trong phòng vũ hội thủ cựu của Lady Dalmere đã có vẻ thiếu trang nhã, lại thêm người đàn ông đang tựa vào vai cô ta, gương mặt kề sát tai cô ta đến mức mái tóc nâu sẫm quệt vào những lọn tóc vàng óng ả, nom càng thêm đáng ngại.
Trong chốc lát, Evelyn tính giả vờ như mình chưa nhìn thấy gì và rút lui, nhưng điều đó chỉ khiến Victor lại có cớ gọi cô là ngu ngốc và đầu óc rỗng tuếch, thế nên cô đứng ì ở đó. Đến khi có cảm giác mình là kẻ tọc mạch và không thể chịu đựng thêm nữa, cô cất tiếng đằng hắng. “Thưa Lady Gladstone?”
Nữ tử tước ngước đôi mắt đen về phía cô. “Saint, xem ra chúng ta có bạn đồng hành rồi,” cô ta cười khúc khích bằng giọng điệu hổn hển,
Thân hình đang ngả ngớn bên Lady Gladstone dựng thẳng dậy, và đôi mắt xanh đến kinh ngạc trên khuôn mặt rám nắng, xương xương đầy nam tính chầm chậm lướt dọc người Evelyn từ đầu đến chân. Nếu đời cô phụ thuộc vào ánh mắt đó thì mặt cô hẳn đã đỏ lựng lên rồi.
Mọi cô gái trẻ biết nghĩ cho thanh danh của mình đều tránh cho xa con người cao lớn, phớt đời và cực kỳ điển trai là Hầu tước St. Aubyn này. Nếu không phải vì những tham vọng chính trị của mình, Victor ắt sẽ không cho cô lảng vảng gần Lady Gladstone cũng vì lý do ấy.
“Xin chào ngài,” cô muộn màng cất tiếng, vẫn đủ tỉnh trí để nhún gối chào, “Chúc ngày buổi tối tốt lành.”
Anh ta lại nhìn cô một lúc nữa, cái miệng tinh quái và gợi cảm cong lên với một nụ cười mang vẻ ngầm giễu cợt. “Hãy còn quá sớm để nói trước điều gì.” Rồi, chẳng buông thêm lời nào, anh ta quay gót và cất bước về phía dãy phòng chơi bài.
Evelyn trút tiếng thở phào kìm nén nãy giờ. “Thật là thô lỗ,” cô lẩm bẩm khi anh ta đã ở ngài tầm nghe thấy.
Lady Gladstone lại cười khúc khích, hai má ửng hồng – nhất định không phải do hơi ấm căn phòng. “Cô gái là-ai-cũng-được thân mến của tôi ơi,” cô ta lè nhè, “Saint không cần tỏ ra tốt đẹp, bởi anh ấy quá… quá xấu xa rồi.”
Chà, đều đó thật vô nghĩa. Nhưng cô không đột nhập vào đây để bàn cãi về những giá trị cao đẹp của một hành vi đáng khinh. “Tôi là Evelyn Ruddick, thưa bà,“ cô nói, nhún gối lần nữa. “Chúng ta đã cùng tham dự tiệc Giáng sinh ở Bramhust, và bà đã bảo tôi có thể đến thăm bà ở London.
“Ôi trời ơ, đôi lúc tôi quá ư cởi mở. Ra đó là thứ cô muốn ở tôi phải không, tiểu thư… Ruddick?”
Evelyn không hề thích vai diễn này. Nó luôn bắt người ta phải nói dối, mà cô thì ghét cay ghét đắng việc nói dối. “À, trước tiên tôi muốn nói với bà rằng chiếc váy của bà là tuyệt tác lộng lẫy nhất tôi từng thấy.”
Thân hình của nữ tử tước càng trở nên ưỡn ẹo rõ rệt trước lời khen tặng. “Cô mới dễ thương làm sao, cô gái.” Đôi môi mọng mỉm cười. “Tôi sẽ rất vui lòng giới thiệu thợ may của tôi cho cô. Tôi dám chắc cô và tôi sàn sàn tuổi nhau, dù… ngực cô có vẻ kém…”
Phô trương hơn, Evelyn ngầm kết thúc, giấu đi ánh mắt điên tiết. “Bà thật tốt bụng quá. “Cô chỉ nói thế, rồi, dù nuốt một con bọ còn thích hơn, Evie vẫn đến gần và ngồi xuống cạnh nữ tử tước. “Tôi có nghe nói,” cô tiếp tục bằng giọng bí ẩn hơn, “bà có công lao rất lớn trong thành tựu chính trị của ông nhà. Tôi… có phần hơi hoang mang không biết giúp anh trai mình bằng cách nào, anh Victor, cũng tham gia vũ đài chính trị ấy.”
Vẻ mặt xa cách của Lady Gladstone chợt trở nên nồng ấm, vẻ nồng ấm của bậc bề trên tự chủ. “À, trước hết cô phải tìm đúng người. Đó là…”
“Hắn ta đâu?” Với gương mặt tròn phì phị, đỏ như củ cải đường và đôi mắt cá vốn đã trố giờ càng lồi ra hơn, Lord2 Gladstone phăm phăm xông tới chỗ họ, dừng lại trước mặt vợ. “Thằng lưu manh ấy ở chỗ nào?”
2 Lord: danh xưng dùng để chỉ quý tộc anh (hầu tước, bá tước, tử tước và nam tước, con trai của công tước và hầu tước, không dùng cho công tước). Sir dùng làm danh xưng cho hiệp sĩ (tước hiệu được hoàng gia trao tặng, không thừa kế) và tòng nam tước.
Nữ tử tước đứng thẳng lên, dù hơi muộn để gắng làm bộ ngơ ngác. “Anh đang tìm ai vậy, anh yêu? Em đang nói chuyện phiếm với tiểu thư Ruddick ở đây nãy giờ, nhưng em sẽ sẵn lòng tìm giúp anh.”
Tuyệt thật, Evie nghĩ, khi ánh mắt hăm dọa của nữ tử tước chĩa về phía cô. Tất cả những gì cô cần là đính dáng đến một rong những vụ tai tiếng lẫy lừng của St. Aubyn. Victor sẽ không bao giờ cho cô ra khỏi nhà nữa – ngay cả khi vụ việc này đích thị là lỗi của nah ấy.
“Cô biết tỏng tôi đang tìm ai, Fatima. Này, cô gái, cô có thấy tên lưu…”
“Evie! Cậu đây rồi!” Với sự đúng lúc ngoạn mục như thường lệ, Georgiana, Lady Dare, ào đến chỗ họ và nắm chặt hai tay Evelyn. “Cậu phải đến phân xử vụ tranh luận này mới được. Dare cứ khăng khăng là anh ấy đúng, trong khi cả hai bọn mình đều biết còn lâu mới có chuyện đó.”
Evie miễn cưỡng gật đầu chào Lord và Lady Gladstone khi Georgiana kéo cô tới một nơi an toàn hơn, ít thị phi hơn trong phòng vũ hội. “Tạ ơn Chúa.” Cô cảm kích, “Mình tưởng mình đi đời rồi chứ.”
“Cậu đang làm cái quái gì với Lady Gladstone thế?” Georgiana hỏi, buông tay cô ra.
Cô thở dài. “Hỏi Victor ấy.”
“À, anh cậu đang cố giành ghế của Plimpton trong Nghị viện đúng không? Mình có nghe đồn.”
“Đúng vậy. Thật bực mình. Năm năm qua anh ấy hầu như ở nước ngoài, và vẫn chưa bao giờ hỏi ý kiến minh về bất cứ chuyện gì hay nhân vật nào ở London. Anh ấy cứ thế phái mình tới bắt chuyện với bất cứ ai anh ấy cho là hữu dụng nhất.”
Vẻ mặt Georgiana trở nên trầm ngâm. “Hừm, anh chị em ruột không giống những gì chúng ta vẫn tưởng đâu, nhưng cậu có thể lấy Victor làm đối tượng áp dụng bài học của cậu.”
“Nhất định là không,” Evie đáp, rùng mình. “Mình đang chờ Lucinda bắt đầu trước. Với lại, thấy cậu hành hạ Dare sắp thành thương tật thế kia, rất có thể mình sẽ kết thúc bằng việc giết Victor cho xem.”
“Cậu đã nói thế thì thôi. Nhưng theo kinh nghiệm của minh, đối tượng của bài học sẽ chọn cậu đấy.”
“Ha, không đâu. Chừng nào mình còn tỏ ra bóng bẩy và rỗng tuếch trước những người bạn chính trị ngờ nghệch của Victor, bọn họ sẽ chẳng dám có thái độ gì ngoài nhã nhặn đâu. Chúa ơi, phải có ai đó quắc mắt lên với họ.”
Lady Dare bật cười và lại nắm lấy tay Evie. “Nói chuyện thế là đủ rồi. Hãy ra khiêu vũ với Tristan đi. Thậm chí cậu có thể đá anh ấy nếu thích.”
Suzanne Enoch
NEW YORK TIMES BEST-SELLING AUTHOR
Kẻ Phóng đãng Thần thánh
“Anh đã bảo em rằng anh không có trái tim,” anh tiếp tục khi ngước mắt nhìn cô, giọng run run. “Nhưng không phải thế. Chỉ đến khi gặp em anh mới biết điều đó. Em là ánh sáng cuộc đời anh. Tâm hồn anh khao khát em, và anh yêu em với tất cả trái tim mà em đã đánh thức trong anh. Anh… anh có thể sống thiếu em, nhưng anh không muốn thế. Em sẽ lấy anh chứ, Evelyn Marie?”
“Một quý ông nên hiểu rằng một quý cô cũng có đầu óc như ai, vì Chúa.” Evelyn Ruddich đặt tách trà xuống cạch một cái, ngạc nhiên khi cuộc trò chuyện về cách cư xử của cánh đàn ông giữa cô và các bạn lại trở nên sôi nổi đến vậy. Cô tưởng mình đã chấp nhận tất cả đàn ông đều quá quắt, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim nổi loạn của mình, rõ ràng là cô không vui vì chuyện đó.
Những lời chỉ trích dí dỏm của Lucinda Barret và Lady Georgiana Halley lúc nào cũng đúng, và thật chết tiệt, cô cũng ngán bị những thành viên đeo cà vạt của loài người áp đảo lắm rồi. Phải có cách cư xử đúng mực cho đám đàn ông. Nghe thật nghịch lý, nhưng rõ ràng cần có người làm gì đó với cái tính ngạo mạn và bảo thủ của họ.
Lucinda đứng dậy, đi tới chiếc bàn bên kia phòng, “Nên viết những điều này ra,” cô nói, rút một xấp giấy từ ngăn kéo rồi mang chúng trở lại. “Bọn mình có rất nhiều ảnh hưởng, nhất là với những kẻ gắn mác quý ông mà các quy tắc này sẽ áp dụng.”
“Và chúng ta lại còn giúp được những quý cô khác nữa,” Georgiana lên tiếng, nét mặt trở nên đăm chiêu khi nỗi chán chuờng dành cho cánh đàn ông đã dịu đi.
“Nhưng một bản danh sách thì giúp được gì cho ai ngoài chúng ta chứ?” Dù còn hoài nghi về tác dụng của một việc như thế, song Evelyn vẵn cầm cây bút chì Lucinda đưa cho.
“Ồ có chứ - khi ta đưa các quy tắc vào thực tiễn,” Georgiana bác lại. “mình đề nghị mỗi người hãy chọn lấy một quý ông và dạy anh ta cách thức để tạo ấn tượng sâu sắc với một quý cô.”
“Đúng thế, vì Chúa lòng lành!” Lucinda đấm tay xuống mặt bàn.
Evelyn nhìn qua nhìn lại hai cô bạn. Anh trai cô rất có thể sẽ quở trách cô vì đi lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ, nhưng anh ấy không cần phải biết. Có lẽ anh ấy sẽ ở Ấn Độ mãi mãi, và họ sẽ bớt đi một kẻ vô lại cần cải tạo. Cô mỉm cười trước ý nghĩ ấy và kéo tờ giấy trắng trơn của mình lại gần. Thành thực mà nói, cảm giác này sảng khoái như thể cô đang làm việc gì đó hữu ích, bất luận là tác dụng của danh sách đó có nhỏ bé cỡ nào.
Georgiana vừa khúc khích cười vừa bắt đầu viết. “Chúng ta có thể cho xuất bản những quy tắc này ấy nhỉ! Những bài học tình yêu. Tác giả: Ba Quý Cô Xuất Chúng.”
Danh sách của Evelyn.
. Không bao giờ ngắt lời một quý cô khi cô ấy đang nói chuyện với bạn, như thể điều bạn cần nói quan trọng hơn.
. Cử chỉ lịch thiệp không đơn giản là mở cửa cho các quý cô: để tạo dấu ấn với họ, bạn phải quan tâm đến những mong muốn của cô ấy, chí ít cũng nhiều như quan tâm đến mong muốn của bạn.
. Khi một quý cô đảm nhận một công việc hay một mục tiêu nào đó, đừng cho rằng họ làm chỉ vì “sở thích”.
Evelyn ngồi xuống nhìn lại những gì mình vừa viết, rồi thổi đi những vụn chì vương vãi. Đó, đã xong. Giờ tất cả những gì cô cần là một nạn nhân – hay đúng hơn, một học viên. Cô toét miệng cười. “Sẽ rất vui đây.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên danh nghĩa đang độ tuổi thiếu niên
Nhưng đã là môn đồ của mọi thú vui tội lỗi
Với lòng thẹn và đạo đức không còn
Tài lừa bịp đến quỷ ma khiếp sợ
Là trẻ con, song láu cá bậc thầy
Chẳng khác nào ngọn gió hoang bất trị
Coi phụ nữ để dối lừa, bạn bè là công cụ
Chưa rời trường học mà đã dạn trường đời
- Huân tước Bryon1, Damaetas
1 Huân tước Bryon (1788-1824): một trong những nhà thơ lãng mạn vĩ đại của Anh thế kỷ 19.
Một năm sau.
“Em rất mong anh không làm ầm chuyện này lên như vậy,” Evelyn Ruddick nói, lùi một bước ra xa anh trai. “Lucinda Barrett và em đã là bạn từ khi chúng em ra mắt cùng nhau.”
Victor một lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người, giọng anh cộc lốc và khó chịu. “Hãy tụ tập bạn bè ở một dạ hội khác,” anh đáp. “Bố cô ta thậm chí không có lấy một phiếu trong Nghị viện, và tối nay anh muốn em nói chuyện với Lady Gladstone.”
“Em không thích Lady Gladstone,” Evie lầm bầm nói lại, nén một tiếng nguyền rủa khi Victor túm lấy cánh tay cô, không cho cô lỉnh ra lần nữa. “Cô ta uống rượu whiskey.”
“Và chồng cô ấy là một chủ đất thế lực ở hạt West Sussex. Chịu đựng một chút thói say xỉn của cô ấy để có một ghế trong Hạ viện thì có đáng gì.”
“Anh nói được thế vì cô ta không thở vào mặt anh. Victor, tối nay em đến đây để khiêu vũ, và trò chuyện với bạn…”
Đôi lông mày đen của Victor cau lại. “Em đến đây là nhờ có anh tháp tùng. Và anh chỉ làm thế để em có thể hỗ trợ chiến dịch của anh.”
Cả hai đều biết cô sẽ thua từ khi cuộc tranh cãi còn chưa bắt đầu; cô vẫn nghi ngờ Victor cho phép cô cãi lại anh chỉ để anh có thể đặt cô vào đúng chỗ của mình thường xuyên hơn. “Ồ, vớ vẩn. Giá anh cứ ở Ấn Độ có phải tốt hơn không.”
“Hừm. Anh cũng thấy thế. Đi nào, kẻo một trong những bạn chí cốt của Plimpton sẽ đến chỗ cô ấy trước.”
Khoác một nụ cười lịch sự và thân thiện lên khuôn mặt, Evelyn rảo bước quanh lề sàn nhảy đông đúc để tìm kiếm nguồn phiếu ủng hộ mới nhất cho anh cô. Thực ra, việc Lady Gladstone uống rượu chưa phải là phiền phức nhất. Trẻ hơn chồng ba mươi tuổi, nữ tử tước có những thói quen tệ hơn cả nghiện whiskey. Và Evelyn đã nghe loáng thoáng rằng một trong những thói quen tệ nhất sẽ xuất hiện trong tối nay.
Cô nhìn thấy Lady Gladstone ngồi giữa dãy ghế kê rải rác trong một góc phòng chếch một bên dàn nhạc. Chất vải lụa màu ngọc bích bó sát vào những đường nét mỹ miều trên người nữ tử trước khi cô ta ngồi ngả ra ghế, đầu nghiêng về một bên. Cảnh tượng này trong phòng vũ hội thủ cựu của Lady Dalmere đã có vẻ thiếu trang nhã, lại thêm người đàn ông đang tựa vào vai cô ta, gương mặt kề sát tai cô ta đến mức mái tóc nâu sẫm quệt vào những lọn tóc vàng óng ả, nom càng thêm đáng ngại.
Trong chốc lát, Evelyn tính giả vờ như mình chưa nhìn thấy gì và rút lui, nhưng điều đó chỉ khiến Victor lại có cớ gọi cô là ngu ngốc và đầu óc rỗng tuếch, thế nên cô đứng ì ở đó. Đến khi có cảm giác mình là kẻ tọc mạch và không thể chịu đựng thêm nữa, cô cất tiếng đằng hắng. “Thưa Lady Gladstone?”
Nữ tử tước ngước đôi mắt đen về phía cô. “Saint, xem ra chúng ta có bạn đồng hành rồi,” cô ta cười khúc khích bằng giọng điệu hổn hển,
Thân hình đang ngả ngớn bên Lady Gladstone dựng thẳng dậy, và đôi mắt xanh đến kinh ngạc trên khuôn mặt rám nắng, xương xương đầy nam tính chầm chậm lướt dọc người Evelyn từ đầu đến chân. Nếu đời cô phụ thuộc vào ánh mắt đó thì mặt cô hẳn đã đỏ lựng lên rồi.
Mọi cô gái trẻ biết nghĩ cho thanh danh của mình đều tránh cho xa con người cao lớn, phớt đời và cực kỳ điển trai là Hầu tước St. Aubyn này. Nếu không phải vì những tham vọng chính trị của mình, Victor ắt sẽ không cho cô lảng vảng gần Lady Gladstone cũng vì lý do ấy.
“Xin chào ngài,” cô muộn màng cất tiếng, vẫn đủ tỉnh trí để nhún gối chào, “Chúc ngày buổi tối tốt lành.”
Anh ta lại nhìn cô một lúc nữa, cái miệng tinh quái và gợi cảm cong lên với một nụ cười mang vẻ ngầm giễu cợt. “Hãy còn quá sớm để nói trước điều gì.” Rồi, chẳng buông thêm lời nào, anh ta quay gót và cất bước về phía dãy phòng chơi bài.
Evelyn trút tiếng thở phào kìm nén nãy giờ. “Thật là thô lỗ,” cô lẩm bẩm khi anh ta đã ở ngài tầm nghe thấy.
Lady Gladstone lại cười khúc khích, hai má ửng hồng – nhất định không phải do hơi ấm căn phòng. “Cô gái là-ai-cũng-được thân mến của tôi ơi,” cô ta lè nhè, “Saint không cần tỏ ra tốt đẹp, bởi anh ấy quá… quá xấu xa rồi.”
Chà, đều đó thật vô nghĩa. Nhưng cô không đột nhập vào đây để bàn cãi về những giá trị cao đẹp của một hành vi đáng khinh. “Tôi là Evelyn Ruddick, thưa bà,“ cô nói, nhún gối lần nữa. “Chúng ta đã cùng tham dự tiệc Giáng sinh ở Bramhust, và bà đã bảo tôi có thể đến thăm bà ở London.
“Ôi trời ơ, đôi lúc tôi quá ư cởi mở. Ra đó là thứ cô muốn ở tôi phải không, tiểu thư… Ruddick?”
Evelyn không hề thích vai diễn này. Nó luôn bắt người ta phải nói dối, mà cô thì ghét cay ghét đắng việc nói dối. “À, trước tiên tôi muốn nói với bà rằng chiếc váy của bà là tuyệt tác lộng lẫy nhất tôi từng thấy.”
Thân hình của nữ tử tước càng trở nên ưỡn ẹo rõ rệt trước lời khen tặng. “Cô mới dễ thương làm sao, cô gái.” Đôi môi mọng mỉm cười. “Tôi sẽ rất vui lòng giới thiệu thợ may của tôi cho cô. Tôi dám chắc cô và tôi sàn sàn tuổi nhau, dù… ngực cô có vẻ kém…”
Phô trương hơn, Evelyn ngầm kết thúc, giấu đi ánh mắt điên tiết. “Bà thật tốt bụng quá. “Cô chỉ nói thế, rồi, dù nuốt một con bọ còn thích hơn, Evie vẫn đến gần và ngồi xuống cạnh nữ tử tước. “Tôi có nghe nói,” cô tiếp tục bằng giọng bí ẩn hơn, “bà có công lao rất lớn trong thành tựu chính trị của ông nhà. Tôi… có phần hơi hoang mang không biết giúp anh trai mình bằng cách nào, anh Victor, cũng tham gia vũ đài chính trị ấy.”
Vẻ mặt xa cách của Lady Gladstone chợt trở nên nồng ấm, vẻ nồng ấm của bậc bề trên tự chủ. “À, trước hết cô phải tìm đúng người. Đó là…”
“Hắn ta đâu?” Với gương mặt tròn phì phị, đỏ như củ cải đường và đôi mắt cá vốn đã trố giờ càng lồi ra hơn, Lord2 Gladstone phăm phăm xông tới chỗ họ, dừng lại trước mặt vợ. “Thằng lưu manh ấy ở chỗ nào?”
2 Lord: danh xưng dùng để chỉ quý tộc anh (hầu tước, bá tước, tử tước và nam tước, con trai của công tước và hầu tước, không dùng cho công tước). Sir dùng làm danh xưng cho hiệp sĩ (tước hiệu được hoàng gia trao tặng, không thừa kế) và tòng nam tước.
Nữ tử tước đứng thẳng lên, dù hơi muộn để gắng làm bộ ngơ ngác. “Anh đang tìm ai vậy, anh yêu? Em đang nói chuyện phiếm với tiểu thư Ruddick ở đây nãy giờ, nhưng em sẽ sẵn lòng tìm giúp anh.”
Tuyệt thật, Evie nghĩ, khi ánh mắt hăm dọa của nữ tử tước chĩa về phía cô. Tất cả những gì cô cần là đính dáng đến một rong những vụ tai tiếng lẫy lừng của St. Aubyn. Victor sẽ không bao giờ cho cô ra khỏi nhà nữa – ngay cả khi vụ việc này đích thị là lỗi của nah ấy.
“Cô biết tỏng tôi đang tìm ai, Fatima. Này, cô gái, cô có thấy tên lưu…”
“Evie! Cậu đây rồi!” Với sự đúng lúc ngoạn mục như thường lệ, Georgiana, Lady Dare, ào đến chỗ họ và nắm chặt hai tay Evelyn. “Cậu phải đến phân xử vụ tranh luận này mới được. Dare cứ khăng khăng là anh ấy đúng, trong khi cả hai bọn mình đều biết còn lâu mới có chuyện đó.”
Evie miễn cưỡng gật đầu chào Lord và Lady Gladstone khi Georgiana kéo cô tới một nơi an toàn hơn, ít thị phi hơn trong phòng vũ hội. “Tạ ơn Chúa.” Cô cảm kích, “Mình tưởng mình đi đời rồi chứ.”
“Cậu đang làm cái quái gì với Lady Gladstone thế?” Georgiana hỏi, buông tay cô ra.
Cô thở dài. “Hỏi Victor ấy.”
“À, anh cậu đang cố giành ghế của Plimpton trong Nghị viện đúng không? Mình có nghe đồn.”
“Đúng vậy. Thật bực mình. Năm năm qua anh ấy hầu như ở nước ngoài, và vẫn chưa bao giờ hỏi ý kiến minh về bất cứ chuyện gì hay nhân vật nào ở London. Anh ấy cứ thế phái mình tới bắt chuyện với bất cứ ai anh ấy cho là hữu dụng nhất.”
Vẻ mặt Georgiana trở nên trầm ngâm. “Hừm, anh chị em ruột không giống những gì chúng ta vẫn tưởng đâu, nhưng cậu có thể lấy Victor làm đối tượng áp dụng bài học của cậu.”
“Nhất định là không,” Evie đáp, rùng mình. “Mình đang chờ Lucinda bắt đầu trước. Với lại, thấy cậu hành hạ Dare sắp thành thương tật thế kia, rất có thể mình sẽ kết thúc bằng việc giết Victor cho xem.”
“Cậu đã nói thế thì thôi. Nhưng theo kinh nghiệm của minh, đối tượng của bài học sẽ chọn cậu đấy.”
“Ha, không đâu. Chừng nào mình còn tỏ ra bóng bẩy và rỗng tuếch trước những người bạn chính trị ngờ nghệch của Victor, bọn họ sẽ chẳng dám có thái độ gì ngoài nhã nhặn đâu. Chúa ơi, phải có ai đó quắc mắt lên với họ.”
Lady Dare bật cười và lại nắm lấy tay Evie. “Nói chuyện thế là đủ rồi. Hãy ra khiêu vũ với Tristan đi. Thậm chí cậu có thể đá anh ấy nếu thích.”