Ta bí mật gặp nhau
Nỗi buồn anh câm lặng
Tim anh đành đoạn quên
Tâm hồn em lừa dối
- Huân tước Byron, Khi đôi ta chia xa
Bất chấp sự gián đoạn của buổi vũ hội ngẫu hứng, Evelyn cho rằng mình đã đạt được bước tiến nhất định. Cách nào đó, vũ hội bất ngờ của St. Aubyn còn giúp ích cho mục đích của cô; một tá cô bé sau đấy đã đề nghị cô dạy điệu van cho chúng.
Cô đã mất một thoáng do dự, bởi cho dù cô rất mong lũ trẻ có thêm kinh nghiệm, nhưng khả năng những cô bé này được mời đến một vũ hội thực thụ là vô cùng thấp. Tuy nhiên, và thây kệ ánh mắt giễu cợt từ bên kia phòng của Saint đang ném vào mình, cô gần như lập tức nhận ra những bài học nhảy chỉ là thứ yếu. Lũ trẻ muốn được cô chú ý, điều mà, nhờ có dự án này, cô có thể đáp ứng một cách dư dả.
“Vậy thì đó sẽ là một trong những môn học của chúng ta,” cô tuyên bố, “bắt đầu từ ngày mai và ai muốn học cũng được, con trai cũng như con gái.”
“Nhưng hôm nay thì sao ạ?” cô bé Rose hỏi, mặt ỉu xìu. Evelyn cảm thấy mình đã nán lại quá lâu. Cô thật lòng yêu quí Houton, không đời nào nữ hầu tước muốn Victor hay Lord Houton trút sự phẫn nộ vào bà, và Evelyn cũng không có gan đối mặt với nó.
“Cô Ruddick còn nhiều việc quan trọng cần làm,” hầu tước nói bằng giọng kéo dài.
“Còn chúng em thì không quan trọng,” một thằng bé lớn – cô nghĩ là Mathew - nói, bắt chước gần như y hệt vẻ nhạo báng và chất giọng của Saint.
Cô nhất quyết phải cải tạo cung cách của Saint, nếu anh ta trở thành hình mẫu của mấy thằng bé. “Tất nhiên là các em quan trọng,” cô khẳng định. “Nhưng cô đã trót hứa đến một nơi vào chiều nay, nên cô phải giữ lời. Rose, ngày mai em sẽ là bạn nhảy đầu tiên của cô, và Mathew, em sẽ là thứ hai.”
Lũ trẻ xô đẩy nhau và huýt sáo – rõ là cô đã tạo được ảnh hưởng rồi. Rose nhảy dựng lên ôm cứng hai chân cô. “Cảm ơn cô, cô Evie”.
“Không có gì”, Evelyn mỉm cười. Hôm nay là một ngày tốt lành. Cô liếc sang vẻ mặt tối sầm của Saint. Bất kể anh ta sử dụng ban nhạc gây phá đám với ý đồ gì, thì anh ta cũng không được thỏa nguyện. “Chúng ta cũng nên cảm ơn đức ngày St. Aubyn nữa, vì đã sắp xếp tất cả những chuyện này.”
Anh ta nhận lời cảm ơn bằng một cái gật đầu, bọn trẻ hình như hiểu đấy là dấu hiệu cho chúng túa xuống cầy thang về hai phòng ngủ tập thể hoặc chạy ra ngoài khoảng sân cũ để chơi. Chà, cô cũng đã dạy được cho anh ta một điều, ấy là một quý cô luôn đánh giá cao những hành vi tốt đẹp – cho dù động cơ phía sau có là gì.
“Ngài thật tử tế,” cô nói, cầm chồng sách và giấy tờ từ nãy vẫn được đặt bên cạnh lên.
“Một đứa đã lấy trâm cài của cô rồi, cô có biết không,” anh ta nói, đi cùng cô ra cửa.
Cô đưa tay sờ cổ áo. “Tôi không để ý! Ngài chắc chứ?”
“Là thằng bé cao nhòng quàng khăn đỏ.”
“Thậm chí ngày không biết tên nó sao?”
“Cô biết à?”
“Randall Barker. Sao ngài không ngăn nó lại?”
Anh ta nhún đôi vai rộng. “Đây là trò chơi của cô, không phải của tôi. Tôi sẽ lấy nó lại cho cô.”
“Thằng bé đã lấy nó rồi, nó cần cây trâm hơn là tôi cần.”
Saint nhướng mày. “Cô không phải là kẻ tử vì đạo đấy chứ?”
“Không phải. Mà là tôi không cần nó.”
“Cô đã muốn lấy lại sợi dây chuyền còn gì?”
“Ngài không cần nó. Và với tôi đây không phải là trò chơi. Đến giờ này ngài vẫn không hiểu được hay sao?” Không ai có thể dửng dưng như thế. Thậm chỉ cả St. Aubyn.
“Chắc là cô thích chúng nhìn cô như đấng cứu thế của chúng trong chiếc váy muslin xanh, Evelyn,” anh ta độp lại, “nhưng cô chẳng có cái gì khác cả.”
“Xin lỗi ngài nói gì?”
Hầu tước ngoái lại nhìn cô khi bắt đầu đi xuống cầu thang. “Khi nào cô chán được tôn thờ rồi, cô cũng sẽ ra đi thôi.”
“Tôi không ở đây để được tôn thờ.”
Anh ta làm ngơ câu đáp trả lời của cô. “Mẹ tôi thường đến đây, vào ngày thứ ba đầu tiên của tháng.”
“Vậy ư? Vậy thì nữ hầu tước rất có ý thức cho việc chung. Ngài nên lấy làm tự hào vì mẹ ngài đã nghĩ đến những người cần giúp đỡ. Điều mà…”
Saint khịt mũi. “Bà ấy và hội khâu may của mình thường xuyên cung cấp khăn lót bát đĩa cho những bữa tiệc ngoài trời.”
“Bà còn đóng góp những thứ khác đúng không?” Evie hỏi với sau lưng anh ta khi cô đi theo anh ta xuống cầu thang. Nếu anh đang ám chỉ rằng cô cũng hành động theo cách ấy, thì cô không thích tí nào.
“Phải. Theo lời đồn thì có hai hoặc ba đứa trẻ hồi trước ở đây là của chồng bà, chuyện đó hẳn có liên quan ít nhiều đến sự quan tâm của bà. Tôi cho thế nghĩa là cha tôi cũng đóng góp được vài thứ của ông cho nơi chết giẫm này.”
Hai má Evie nóng bừng. Đàn ông không được nói chuyện như thế với những quý cô đúng đắn. “Có đứa nào ở đây là của ngài không” dù vậy cô vẫn hỏi, ngạc nhiên trước sự táo tợn của mình.
Hình như anh ta cũng vậy, vì anh ta quay lại và nhìn lên cô. "Theo tôi biết thì không," sau một lúc anh ta mới trả lời. "Tôi không thích tăng thêm khổ sở cho mình."
“Vậy tại sao ngài lại ở đây?”
“Hôm nay ư? Vì tôi muốn cô.”
Trời ạ. “Ý tôi là, tại sao ngài lại ở trong ban quản trị?”
“À. Tôi đã báo cô rồi. Di chúc của mẹ tôi có điều khoản dành cho trại trẻ Trái tim hy vọng hai ngàn bảng mỗi năm và một thành viên gia đình Halboro phải có trách nhiệm với nó.”
“Nhưng…”
“Tôi ngán phải nhìn những thành viên trong ban quản trị mua sắm xe ngựa và bao nhân tình bằng tiền của gia đình tôi rồi.”
“Chắc chắn không có chuyện đó.”
“Tất cả chúng tôi đều được hưởng lợi từ nó,” Saint tiếp tục với nụ cười nhạo báng. “Cha thì mặc sức gái gú, mẹ tôi thì được dịp kể cho bạn bè nghe về cuộc sống của bà vừa đức độ vừa bi thương ra sao, còn những kẻ khác trong ban quản trị biển thủ mọi khoản tiền họ bòn rút được và hàng năm lại được thị trưởng London tuyên dương vì điều đó.”
“Còn ngài được gì?”
“Tôi được ăn năn sám hối. Xét cho cùng tôi đang giúp đỡ lũ trẻ mồ côi. Chẳng biết chuyện đó giúp tôi không phải vào địa ngục sao? Còn cô thì được gì, tiểu thư Ruddick?”
Nếu cô nói cho anh ta, anh ta sẽ chỉ cười vào mặt cô thôi. “Ngài không có cảm giác... mãn nguyện,” cô chậm rãi hỏi, “khi thấy những đứa trẻ này có cơm ăn áo mặc ư? Rất có thể chúng sẽ ở ngoài đường nếu không có ngài lo liệu chuyển số tiền chu cấp cho chúng đến đúng nơi cần thiết.”
“Cái làm tôi thỏa mãn,” Saint đáp, “là được thấy Timothy Rutledge và những tên trục lợi hết tuần này sang tuần kia bày mưu tính kế moi tiền hay những thứ khác từ tôi, nhưng bị tôi chặn sạch.” Anh ta leo lên những bậc thang ngăn cách họ. “Có lẽ cô nên nhìn tôi bằng con mắt vị tha hơn, Evelyn. Ít ra tôi cũng không ăn cắp của những đứa trẻ.”
“Tôi không tin bất cứ điều gì ngài nói,” cô tuyên bố với tất cả sự tin tưởng còn duy trì được. “Ngài chỉ cố đang làm tôi choáng váng thôi, và thuyết phục tôi rời khỏi đây.”
“Không, chỉ đang cố thuyết phục cô rằng nếu cái cô muốn là sự mãn nguyện, thì còn có một cách khác dễ chịu hơn nhiều. Cô có làm gì thì nơi đây cũng sẽ chẳng tiến triển, nó không bao giờ có tác dụng đâu. Cô không làm thì cũng có một mạnh thường quân khác đóng góp cho quần chúng lao khổ rồi.”
“Điều đó không đúng!
Saint đưa tay vuốt má cô. “Thay vào đó tại sao cô không thử cứu vớt tôi?” anh ta thì thầm.
Giá mà anh ta biết. “Đối với tôi,” Evie nói, tức giận trước thái độ dửng dưng với tất cả mọi thứ của anh ta đến mức giọng cô run lên, “thì cách cứu ngài không phải là để thỏa mãn những ham muốn nguyên sơ của ngài. Nên xin ngài cứ thoải mái mà nghĩ rằng tôi đang cố cứu ngài.” Cô lách qua anh ta. “Và chúc ngài một ngày tốt lành.”
Tiếng cười nhỏ trơ tráo của anh ta khiến sống lưng cô cứng đờ. “Tôi đã hôn cô, Evelyn Marie. Và cô đã hôn tôi. Cô không được đoan trang như cô tưởng đâu.”
Cô dừng lại dưới chân cầu thang. “Và bấp chấp sự ghét bỏ của ngài với nơi này, ngài vẫn nuôi nấng những đứa trẻ, Michael. Nên có lẽ ngài cũng không được kinh khủng như ngài tưởng đâu.”
Saint nhìn bóng cô xa dần trong hành lang. “Cô nói đúng” anh lẩm bẩm. “Tôi còn tệ hơn thế.”
Evelyn vừa bước vào cửa nhà thì đồng hồ điểm một tiếng. Cô thở gấp, đưa cho Langley chiếc mũ bonnet buổi sáng của mình và đổi lấy chiếc mũ buổi chiều cùng chiếc ô, rồi quay ra cầu thang.
“Chào mẹ,” cô cất tiếng chào Genevieve Ruddick khi mẹ cô từ trên chiếc cầu thang vuông vắn bước xuống. “Mẹ đã sẵn sàng cho bữa tiệc trà chưa ạ?”
“Con dành quá nhiều thời gian với Lucinda Barrett rồi đấy, con biết không,” Genevieve phàn nàn, lướt ngón tay qua lọn tóc vàng được uốn quăn theo kiểu thời thượng rủ trước trán.
“Con biết, mẹ à. Con đã không để ý đến thời gian. Con xin lỗi,” Evie đáp với nụ cười tươi rói.
“Phải, ơn trời là Victor không có nhà. Mẹ rùng mình khi nghĩ đến phản ứng của nó nếu biết con bỏ lỡ bữa tiệc trà.”
“Mẹ đừng lo. Con không định bỏ lỡ bữa tiệc trà nào nữa đâu. Chúng ta đi chứ ạ?”
Mẹ cô dừng lại ở ngưỡng cửa, đưa ánh mắt nghi ngờ săm soi gương mặt cô. “Mặt con đỏ lắm, Evie.” Bà nói. “Con có chắc là mình vẫn khỏe chứ?”
“Con chỉ thiếu chút dưỡng khí do chạy nhanh ấy mà.” Và thêm một chút rối loạn sau cuộc chuyện trò với Saint nữa.
“Mẹ hy vọng là chỉ có thế. Mẹ không chịu đựng nổi nếu con gây ra một cảnh ngất xỉu hay gì gì đó.”
Evie khoác cánh tay mẹ, đưa bà tới chỗ cỗ xe đang chờ. “Con hứa với mẹ là sẽ không ngất xỉu.”
“Tốt. Hôm nay chúng ta phải tạo ấn tượng tốt đẹp nhất, vì anh trai con. Những bữa tiệc trà chính trị của dì Houton con đã trở nên khá nổi tiếng, con biết đấy. Bao nhiêu sự nghiệp đã được rạng danh hoặc sụp đổ qua tách trà và dĩa bánh quy. Và con không được hé nữa lời về những thuyết giáo dục lũ trẻ mồ côi của mình. Giờ không phải lúc, cũng kông phải chỗ.”
“Vâng, thưa mẹ.” Mệnh lệnh đặc biệt đó hôm nay được tán thành dễ dàng hơn. Cô không cần nói về nó, bởi cô đang thực hiện nó. “Không thảo luận về bất cứ chuyện gì mang tính cải cách, trừ phi nó có lợi cho Victor.”
“Chính xác.”
Thậm chí với sự tự tin mới có của cô, buổi chiều vẫn gần như không chịu đựng nổi. Hầu hết những bậc mệnh phụ đều gợi cho Evelyn nhớ đến miêu tả của Saint về mẹ anh ta – trắc ẩn và quan tâm, nhuần nhuyễn đến mức họ không mất chút nổ lực nào và không lộ ra sự khó chịu nào. Điều đó làm dấy lên một nghi vấn khác. Nếu thái độ đó quá thường tình, vậy tại sao nó làm Saint khó chịu như thế, nhất là khi anh ta đã tuyên bố rằng không có gì làm phiền được anh ta?
“Chiều nay cháu khá lặng lẽ nhỉ.” Lydia Barnesby, Lady Houton, ngồi trên chiếc ghế dài cạnh Evelyn, chiếc váy rủ quanh người bà như một con sóng nhẹ duyên dáng. “Cháu vẫn luôn như thế trước những chủ đề này, hôm nay thậm chí cháu còn không lắp bắp vì phẫn nộ.”
“Hoặc là lắp bắp liên tục,” Evie đáp với nụ cười tươi tắn. “Lúc nào cháu cũng sợ rằng một lời nói hớ nhỏ nhặt nhất của mình cũng có thể nhấn chìm mọi tham vọng chính trị của anh Victor.”
“Cháu không nên nghĩ như thế, cháu yêu. Ta nghi ngờ việc cháu có thể một tay phá bỏ cơ đồ của Victor. Vì ta sẽ không cho phép điều đó xảy ra tại bữa tiệc trà của ta.”
“Cháu thấy vững tâm hẳn,” Evelyn thừa nhận. “Vì anh ấy chỉ thấy ở cháu một công dụng duy nhất là thu hút những ông bạn trong giới chính trị của anh ấy, dù sao cháu cũng cảm thấy mình là vô danh tiểu tốt ở đây.” Cô hạ giọng. “Cháu không nghĩ ở đây có ai để ý đến cháu nữa.”
Dì cô ghé lại gần hơn. “Điều đó hoàn toàn không đúng. Ví dụ như ta đã muốn nhắc cháu rằng trên váy cháu có một vết bẩn. Nom như một dấu tay. Một đầu tay nhỏ.”
Evelyn tái mặt. “Ồ! À, Luce và cháu đã đi dạo sáng nay, chúng cháu đã gặp ba đứa trẻ rất dễ thương và…”
“Cháu lại đến trại trẻ mồ côi phải không,” dì Houton cắt ngang bằng giọng hạ thấp. “Ta đã cảnh báo cháu là nơi đó hết sức nguy hiểm. Chúng có đủ loại dịch bệnh, và theo lời anh cháu, hầu hết trong số chúng là tội phạm.”
“Nó không… nguy hiểm đâu dì, vì Chúa.” Trừ phi tính St. Aubyn vào.
“Nếu mà cháu đã kết hôn, có thể chồng cháu sẽ cho phép cháu quyên tiền cho tổ chức từ thiện. Còn ở vị thế một cô giái trẻ độc thân như hiện giờ, tiếp xúc với những kẻ thường dân và cách xa khu Mayfair – thì hoàn toàn không được, Evie.”
Evelyn cố gắng tỏ ra buồn rầu và xấu hổ, còn hơn là bực mình. “Cháu biết.”
“Hãy hứa là cháu sẽ không tái diễn chuyện đó nữa.”
Khỉ thật. “Cháu hứa.” Nhưng cô đan những ngón tay vào nhau bên dưới tách trà, phòng trường hợp có người đang để ý.
Khi Saint sải bước vào gian phòng lớn của Viện quý tộc, tiếng rì rầm bàn tán nghe như một làn sóng mỗi lúc một dâng cao khi nó đến gần và ập vào anh. Thực ra, ngót tháng nay anh mới xuất hiện, nhưng ai nấy đều biết thỉnh thoảng anh mới đến – nếu không, thế nào cũng có kẻ phao tin anh đã chết hoặc mất năng lực và sung công những tài sản giá trị của anh cho ngân khố.
Tên gọi của Thượng nghị viện Anh.
Trong một thoáng anh định ngồi vào chỗ quen thuộc cạnh Dare và Wycliffe, những người ít chướng tai gai mắt nhất đối với anh. Tuy nhiên cả hai đều biết Evelyn. Và Dare xem ra đã được mài giũa thành một hình mẫu tuyệt hảo của sự đúng đắn. Anh dừng lại. Cả hai đều biết Evelyn.
“Tôi đã bỏ lỡ gì rồi?” anh thấp giọng hỏi, ngồi xuống cạnh Dare.
“Hôm nay, hay trong tháng trước?”
“Im lặng, lũ thanh niên vô tích sự này,” ngài Bá tước già Haskell rít lên, quay lại trừng mắt với họ.
“Nước dãi ngài chảy xuống cằm rồi kìa, Haskell,” Saint lè nhè đáp trả. “Ngài còn có cái răng nào không vậy?”
Mặt ngài bá tước thoắt đỏ sậm như củ cải đường. “Đồ khốn khiếp”, ông gầm gừ, lảo đảo đứng lên. Những người bên cạnh vội túm lấy vai ông ấn ông ngồi xuống trở lại.
“Mọi người đang bàn thảo lại những món nợ của Prinny.” Wycliffe rì rầm.
Mẹ kiếp. Vậy thì anh nên tránh xa mới phải. Nếu Prinny hay một trong những cố vấn của ông ta ngồi lê đôi mách, thì mọi chuyện có cơ hỏng bét. “Vẫn vô nghĩa như mọi khi, hả?” anh nói, mượn Dara một mảnh giấy và vẽ nguệch ngoạc lên mặt sau.
“Có vẻ thế. Nếu không có lão kia thỉnh thoảng phun nước dãi, thì tôi đã ngủ ngật trong ghế rồi.” Tử tước nhếch miệng cười uể oải, chồm người tới trước. “Tôi thật sự thấy mừng vì cậu ở đây. Đỡ cho tôi nhọc công lùng sục cậu.”
“Tôi tưởng cậu không còn giao du với tôi nữa?” Saint nhận ra gương mặt anh đang phác họa bắt đầu nom quen thuộc, anh liền nhanh chóng thêm vào bộ ria và cái mũ bằng lông hải ly. Evelyn Ruddick không cho anh được yên ngay cả khi cô không hiện diện. “Những lời thề hôn nhân ngon ngọt đó và những thứ khác ấy?”
Nụ cười của tử tước chỉ càng tươi hơn. “Cải tà quy chính cũng có mặt tốt của nó.” Anh hạ giọng còn thấp hơn nữa. “Đó chính là lý do tôi tìm cậu. Tôi muốn cậu ngừng việc trêu đùa Evie Ruddick lại.”
Đã lâu lắm rồi kể từ lần đầu tiên anh được cảnh báo tránh xa một người phụ nữ, nhưng thường thì những chuyện sau đấy trở nên phức tạp hơn là thú vị. Song lần này, anh khao khát cô gái đó và vô cùng tức tối vì mãi không thành công. “Lời cảnh báo này cũng đến từ quý cô năm ngoái bị bắt gặp đang đặt bàn tay xinh xắn của mình lên quần cậu đúng không?”
Mắt Dare nheo lại, vẻ tươi cười biến mất. “Cậu có chắc muốn chơi trò này cùng tôi không?”
Saint nhún vai. “Sao lại không? Với ai tôi cũng chơi cả.”
“Cậu đang nói về vợ tôi đấy, St. Aubyn.”
“Và là em họ tôi nữa,” Công tước Wycliffe lên tiếng, gương mặt đanh lại và sa sầm.
“Tôi biết.” Với một sự bất cần giả tạo, anh dứng dậy. Dare và Wycliffe mà hợp lực với nhau thì rất ghê gớm và anh không muốn một cuộc cãi lộn trọng Viện quý tộc, nhưng ở chỗ khác thì anh chấp hết. “Sao cậu không hỏi tiểu thư Ruddick xem cô ấy có muốn tôi để yên cho cô ấy không? Đến lúc đó hãy tính, giờ xin tạm biệt, anh chàng thích cuộc sống điền viên.”
Từ dãy ghế kia Lord Gladstone ngồi nhìn anh trừng trừng.
Rất nhiều đức ông chồng không được vui vẻ lắm khi nhìn thấy anh, đó là chuyện thường tình. Lúc rời khỏi đó, anh nhận ra rằng Fatima, Lady Gladstone, rất có khả năng ở nhà vào tầm này để đón khách tới thăm, và rằng nếu anh muốn xoa dịu vài nổi bức bối của mình, chắc chắn cô ta sẽ háo hức giúp đỡ anh.
Cùng lúc ấy, anh biết mình sẽ không được thỏa mãn; anh đang tập trung vào một con mồi khác hẳn, khó khăn hơn. Khi người ta muốn gà lôi, thì người ta không thể nào tự an ủi bằng gà nhà được.
Con gà lôi của anh đang ở một bữa tiệc trà chính trị hay gì đó.Theo những gì anh lượm lặt được về cô, thì ở đây chỉ rặt phụ nữ, và đa phần là những bà già nhăn nheo. Chẳng có mấy cô gái trẻ vẫn tìm được cách giải trí khác cho mình mà lại đến những bữa tiệc trà chính trị.
Cô nàng này càng không phải người quan tâm đến chính trị, anh đi về nhà. "Này Jansen,” anh hỏi ông quản gia khi nhún vai thoát khỏi chiếc áo vest, “ở đây có gì có thể giải trí cho ta không?”
“Dạ, phải chăng ngài muốn nói đến…sự bầu bạn của phụ nữ, thưa ngài? Tôi e là không có ai thuộc giới đó đến đây hôm nay.”
“Không, không phải đàn bà,” anh đáp, cau có. “Những thứ mà đàn ông thường dùng để giết thời gian khi không ngủ với phụ nữ ấy.”
“Ồ.” Ông quản gia liếc qua vai mình, nhưng nếu có tên gia nhân nào ở trong tầm nghe, thì chúng cũng đã biến sạch. “À, ngài có một thư viện trên lầu, và…”
“Ta ư?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Với những quyển sách?”
Đến giờ Jansen mới bắt đầu hiểu ra ông đang bị trêu chọc, nhưng ông chấp nhận nó với sự bình thản quen thuộc. Rõ ràng ông thấy như thế còn đỡ hơn bị gầm vào mặt hoặc bị ném đồ vào người. “Vâng, thưa ngài.”
“Hừm. Ta thật sự không thích đọc sách. Ông còn gợi ý gì khác?”
“Bida được không, thưa ngài?”
“Bida. Ông biết chơi không, Jansen?”
“Tôi… tôi không biết nữa.”
“Giờ ông sẽ biết. Đi nào.”
“Nhưng còn…”
“Gibbons hay ai đó có thể giữ cửa.”
“Ngài không thuê gia nhân nào tên Gibbons cả, thưa ngài.”
Saint dừng lại ở lưng chừng cầu thang, giấu nụ cười dưới một cái cau mày khác. “Lạ thật. Vậy thì hãy nhắc ta thuê một gã tên Gibbons.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Và đừng nghĩ ông sẽ thoát khỏi bàn bida. Đi thôi.”
Anh hành hạ ông quản gia khoảng chừng một giờ đồng hồ, và nó không thú vị như lúc ban đầu – anh thực sự bất đầu thấy tội nghiệp Jansen. Không nghi ngờ gì là do ảnh hưởng của Evelyn. Hình như cô có khả năng làm một bức tượng cũng trở nên đa cảm. Ồ, anh không phải tượng, và một hay hai nụ hôn chắc chắn sẽ không biến anh thành một phiên bản của Dare hoặc Wycliffe. Vì Chúa, giờ đã là bảy giờ tối, và anh đang ở nhà chơi bida với lão quản gia dở hơi của mình.
“Bảo Wallace đóng yên ngựa cho ta,” anh nói, quăng cây cơ lên bàn.
Jansen gần như sụm xuống vì nhẹ nhõm. “Tôi làm ngay đây, thưa ngài. Ngài sẽ về nhà ăn tối chứ ạ?”
“Không. Tối nay ta sẽ không về nhà, mong là được như thế.”
Anh ăn tối ở câu lạc bộ Society rồi ngồi chơi bài faro với Lord Westgrove cùng hai quý ông anh chưa gặp bao giờ. Như thế lại tiện cho anh; hầu hết các quý ông anh quen biết đều ngần ngại không dám cá cược với anh nữa.
“Này các ngài,” người trẻ hơn và đẫy đà hơn trong hai quý ông lên tiếng, “ông bác Fenton của tôi bảo câu lạc bộ này nhan nhản những nhà quý tộc và nhân vật xuất chúng. Nếu đúng thì xem ra tối nay… khá thưa thớt nhỉ.”
Westgrove làu bàu khi mất thêm mười bảng nữa cho nhà cái. “Ở hết Almack tối nay rồi. Một đám gái trẻ lần đầu ra mắt sẽ trình diện. Các cậu chàng nhà ta đã đi thám thính những đám khá khẩm nhất.”
“Quỷ bắt tôi đi,” người còn lại, già hơn và gầy hơn cảm thán. “Almack. Tôi vẫn luôn muốn tới đó.”
“Tại sao?” Saint chế giễu, đặt tiền cược xuống. Anh đã quên mất hôm nay là thứ Tư, ngày tụ họp của câu lạc bộ Almack. Con gà lôi của anh chắc chắn sẽ ở đó giờ này, đang nhún gối chào và mỉm cười kể cho tất cả mọi người biết cô đã lừa St. Aubyn để cho cô nhúng mũi vào cái trại trẻ chết tiệt của anh ra sao. Trừ chuyện cô có vẻ muốn giữ bí mật điều đó.
“Tất cả đều đến Almack thật à?”
“Nước chanh nhạt toẹt, không rượu, không có phòng chơi bài, những bà bảo trợ già khú mắt quầng ở khắp mọi nơi, và cả tối gần như chỉ có một điệu van. Đó là Almack. Ngài không bỏ lỡ bất cứ cái gì đâu.”
Westgrove cười lục khục, rồi biến thành tiếng cười ha hả. “Đừng để ý đến anh ta, các ngài ạ. Anh ta nói thế chỉ vì đã bị cấm cửa thôi.”
“Cấm cửa? Thật sao? Thật sao?”
“Nắm tin giỏi đấy,” Saint lẩm bẩm, mong Westgrove im miệng cho rồi. Anh không ở đây để tiêu khiển cho hai gã hề nhà quê học đòi hào nhoáng chốn thị thành.
“Vì đã mèo mỡ với Isabel Eygel trong kho chứa đồ, theo như tôi nhớ.”
“Trong… thật sao?”
“Không.” Saint ngước lên, rồi đặt tiếp tiền cược xuống. “Khó mà gọi là mèo mỡ được. Có lẽ là khấu dâm, nhưng không phải mèo mỡ.”
“Đừng làm tôi hộc máu mũi!” gã trẻ tuổi to béo kêu lên. “Ngài nói ngài là ai ấy nhỉ?”
“Tôi chưa nói.”
“Thật là, các bạn thân mến của tôi,” tử tước đế vào, “còn ai vào đây nữa ngoài Hầu tước St. Aubyn?”
“Ngài là Saint! Người ta bảo ngài đã giết người trong một cuộc đấu súng! Có thật thế không?”
“Cũng có thể,” Saint đáp, gật đầu với người chia bài để ngăn anh ta lại. “Nhưng tôi chắc chắn hắn đáng bị như thế. Tạm biệt các ngài.”
“Nhưng…”
Khí lạnh ban đêm phả vào mặt Saint thật dễ chịu khi anh và Cassius rong ruỗi tìm một trò chơi ít kẻ bép xép hơn. Vào tầm này, bữa tiệc ở Almack đang ở độ cao trào nhất, có khi phải đến năm chục gã đàn ông đang xếp hàng chờ bị Evelyn Marie Ruddick quyến rũ.
Quả thực ngoài ý định, anh cho ngựa quay sang hưởng bắc. Qua vài khối nhà anh dừng lại bên ngoài một tòa nhà xây dựng bằng gạch không nổi bật lắm và nhìn lên những ô cửa sổ sáng đèn. Âm nhạc theo cơn gió nhẹ đưa đến, không át hết được tiếng chuyện trò râm ran bên dưới.
Cô đang ở đó. Anh biết vậy, và điều đó làm anh tức giận. Evelyn được đặt chân vào những nơi mà anh không thể vào. Những nơi đứng đắn, ngột ngạt, kênh kiệu và chán ngắt, nhưng lần đầu tiên anh không thể chối rằng anh thích như thế. Anh đã bị Almack cấm cửa được năm năm, và cho đến trước tối nay anh chưa bao giờ lấy thế làm phiền.
Evie gạt bức rèm ra, ráng sức hít vào luồng không khí mát mẻ trong lành. Bất kể nhiệt độ ngoài trời là bao nhiêu, trong Almack lúc nào cũng bí bức. Một con ngựa cùng người kỵ sĩ đứng trong bóng tối lờ mờ dưới đường, và trong một thoáng cô nghĩ một trong hai nhìn có nét quen thuộc. Trước khi cô kịp khẳng định chắc chắn, thì họ đã phóng đi. Tuy nhiên… Cô lắc lắc đầu. Saint sẽ không bén mảng đến một nơi đứng đắn như Almack. Vơi lại anh ta cũng chẳng có lý do gì để ra ngoài tối nay.
“Evie, cậu có nghe mình nói không đấy?”
Cô chớp mắt và thả tấm rèm trượt xuống qua những ngón tay. “Mình xin lỗi, Georgie. Có chuyện gì vậy?”
“Mình vừa bảo là St. Aubyn suýt nữa đã gây ra ẩu đả ở Viện quý tộc hôm nay. Tristan đã kể cho mình.”
“Ôi, thôi nào, Georgie. Anh ta có lúc nào không làm những chuyện như thế. Mình quan tâm làm gì?”
“Chí ít em có thể biết rằng anh đã đặt mình vào nguy hiểm vì lợi ích của em, Evie,” giọng nói trầm hơn của tử tước Dare vang lên bên cạnh cô.
Georgiana đanh giọng. “Làm gì có chuyện đó. Anh đi chỗ khác cho em nhờ.”
“Có mà", tử tước lặp lại một cách hòa nhã, và nghiêng đầu. "Tạm biệt.”
“Đợi đã!” Evelyn túm lấy tay anh. “Ý anh là gì, vì em ư?”
“Anh…à…” Anh liếc mắt nhìn vợ qua vai. “Anh chẳng có ý gì đâu. Tinh thần anh yếu đuối lắm.”
“Xin anh, Dare, nói em biết chuyện gì đã xảy ra đi. Em đang cố gắng làm việc cùng anh ta, anh biết đấy, và em thực sự, thực sự không muốn anh làm mọi việc phức tạp thêm."
Ngài tử tước cao lớn thở dài. “ Anh chỉ khuyên anh ta ngừng quấy nhiễu em. Em không phải túyp phụ nữ thường thu hút anh ta, nên anh chỉ có thể cho rằng anh ta có ý nghĩ không tốt về em.”
“Em không nghĩ có người nào lại tốt đẹp trong mắt anh ta,” cô lẩm bẩm. “Em rất cảm kích vì anh đã lo cho em, nhưng em đã nói, nếu muốn tiếp tục công việc của mình, em cần có sự hợp tác của anh ta. Nên anh đừng nói giúp cho em nữa.”
Dare gật đầu. “Nhưng đừng nói là anh đã không cảnh báo em, Evie. Anh ta đã làm những chuyện mà đem so ra thì anh giống như thiên thần vậy.”
“Phải, tin được kể cũng khó,” Georgiana thêm vào, khoác tay tử tước. “Và cứ trách mình ấy, Evie. Mình đã đề nghị Tristan nói vài lời với anh ta. Mình lo cho cậu.”
“Không cần vậy đâu. Mình biết tự chăm sóc bản thân mà.”
Hiển nhiên là họ không tin tưởng cô, kể cả những người bạn thân nhất cũng nghĩ cô bất lực và không có khả năng làm được việc gì ngoài mỉm cười và thốt ra những lời lịch sự mỗi khi cần. Saint cũng không hơn gì, nhưng ít nhất anh ta chẳng có lý do nào để nghĩ khác đi. Có thể anh ta dụ dỗ được một hay hai nụ hôn từ cô, nhưng nếu đó là cái giá anh đưa ra để cho phép cô giúp đỡ trại trẻ, thì cô sẵn sàng trả. Và nếu cô có thể moi được một hoặc hai lời nói lịch sự từ anh ta, cô sẽ coi đó là một thành công lớn.
Ban nhạc bắt đầu tấu lên một điệu van, và cô không gặp khó khăn khi thuyết phục Georgie và Tristan ra sàn nhảy cùng mọi người. Tối nay Lucinda không tham dự, và Evie thấy còn lại mỗi mình mình, một tình trạng hiếm khi gặp.
Rủi thay, nó không kéo dài lâu. “Evie,” anh trai cô lên tiếng, bước đến chỗ cô cùng với một quý ông già cả, “Em đã gặp công tước Monmouth chưa? Đức ngài, đây là em gái tôi, Evelyn.”
“Thật quyến rũ,” công tước nói ồm ồm, và cô nhún gối chào.
“Anh vừa kể cho đức ngài nghe về niềm yêu thích của em với môn cờ vua đấy, Evie.”
Cờ vua! Cô rất ghét cờ vua. “Vâng, quả đúng vậy, nhưng tôi e rằng niềm yêu thích của tôi lớn hơn tài năng chơi cờ.”
Công tước gật gù, ông ta có một nhúm tóc bạc dựng ngược trên đầu. “Tôi vẫn luôn nói rằng cờ vua vượt quá khả năng trí tuệ của phụ nữa. Thật mừng vì ít nhất cũng có một quý cô trẻ như cô nhận ra điều đó."
Evie mỉm cười qua hàm răng nghiến chặt. “Ngài thật tử tế. Và hẳn ngài là một người chơi cờ giỏi?”
“Tôi là nhà vô địch của Dorsetshire.”
“Thật tuyệt với!” Bất kể Victor nghĩ Monmouth có thể giúp gì được anh ấy trong chiến dịch tranh cử, tốt nhất là nó hãy là một sự đóng góp có ích. Lạy Chúa lòng lành, một kỳ thủ già khụ với kiểu tóc xấu điên.
“Đức ngài đặc biệt muốn được làm quen với em, Evie,” Victor nói với một nụ cười cưng chiều.” “Anh nghĩ em có thể đi dạo một vòng quanh phòng với ngài, vì cả hai đều không thích điệu van.”
Evie nén một tiếng thở dài. Cờ vua và không nhảy van. Xem ra cô đơn điệu như một kiện bông. “Rất hân hạnh, thưa ngài.”
Ít nhất cô không phải lo duy trì cuộc đối thoại dang dở. Công tước không chỉ biết chơi cờ, mà còn biết chất liệu tốt nhất đẻ làm bàn cờ, yếu tố cốt lõi của môn này và bàn cờ đắt giá nhất từng được chế tạo – thứ mà hình như ông ta là người sở hữu.
Evie gật đầu tâm đắc và mỉm cười vào những lúc thích hợp, còn trong bụng nguyền rủa anh trai tơi tả. Trước đây anh có từng làm chuyện này; tìm một người ủng hộ tiềm năng, tìm hiểu thú vui hoặc sở thích của họ, rồi gắn nó cho cô. Cô vẫn luôn căm ghét chuyện đó, nhưng giờ đây cô càng không ưa vì cảm thấy mình có những việc tốt đẹp và quan trọng hơn để làm.
Cô quá mải gật đầu và mỉm cười đến nổi mất một lúc cô mới nhận ra ông ta đang chào tạm biệt cô. “Cảm ơn ngài vì buổi nói trò chuyện thú vị nhất, thưa ngài,” cô nói với nụ cười cuối cùng kèm theo một cái nhún gối chào. Ngay khi chỏm tóc dựng đứng của ông ta biến mất trong đám đông, cô liền đi tìm Victor.
“Làm tốt lắm, Evie,” anh cô nói, đưa cho cô một cốc nước chanh.
Cô nhăn mặt từ chối. “Ít ra anh hãy báo trước em chứ. Em chẳng biết gì về cờ vua cả.”
“Anh ắt đã dạy em, nếu anh nghĩ em để tâm đến nó dù chỉ chút xíu.”
Evie hắng giọng. Cô chịu đựng chuyện này là có lý do. Có thế, nếu cô cố gắng thuyết phục anh cô… ”Victor, em đang thực hiện một nghiên cứu,” cô mở đầu. “Anh có biết có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi sống ở London không? Liệu…”
“Không không không. Anh đang vận động tranh cử, không phải cải cách. Và em có nhiệm vụ phải giúp anh.”
“Thì em vẫn đang giúp đây.”
“Vậy thì ngưng nói về St. Aubyn và ngưng những chương trình nghiên cứu lặt vặt của em lại. Nếu em thích trẻ con, hãy kết hôn và sinh vài đứa.”
“Anh thật quá đáng.”
“Anh không ở đây tối nay để thân thiện với em. Mà này, đừng có làm bộ dạng như một bông hoa dán tường thế. Sự đáng yêu của em ảnh hưởng đến anh đấy.”
“Nhưng em tưởng em không thích điệu van?” cô độp lại, ước gì lúc nãy mình nhận cốc nước chanh. Dù nhạt nhếch, nhưng nó ắt sẽ là một cứu cánh trong căn phòng ngột ngạt đông đúc này.
“Em không thích điệu van khi Mommouth có mặt,” anh cô nói, nhấm nháp cốc nước chanh của mình. “Cũng như khi St. Aubyn lảng vảng gần đây.”
“Hừm. Ít ra St. Aubyn cũng không nói dối mọi người về tất cả mọi thứ nhằm tác động đến người khác.”
Ngay lập tức Evie nhận ra mình vừa nói một câu sai lầm, nhưng đã quá muộn để rút lại. Victor đặt cốc nước chanh xuống và nắm lấy khủy tay cô, kéo cô sang một bên phòng.
“Anh đã định nhẫn nại về chuyện em và St. Aubyn,” anh trai cô nói nhỏ. “Chắc em tưởng em đang tỏ ra thông minh và độc lập hay gì gì đó, nhưng là anh trai em, anh phải cho em biết rằng em chỉ đang khiến mình trông như kẻ đạo đức giả và ngu ngốc thôi.”
Những giọt nước mặt tức giận dâng lên, nhưng Evie chớp mắt gạt đi. Cô sẽ không cho anh trai mình niềm vui thỏa mãn được biết rằng anh ấy đã làm cô khóc. “ Anh luôn cho rằng em ngu ngốc,” cô đáp, “nhưng em không ngu ngốc, hay đạo đức giả.”
“À, vậy ra em đã từ bỏ mong ước giúp đỡ những tầng lớp dưới, lũ trẻ mồ côi và ăn mày ở London rồi sao?”
Ha. Giá mà anh ấy biết được. “Không. Em sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Anh cô nở nụ cười độc địa. “Thế thì em nên biết rằng gã vô lại mà em đang khoe ra trước mặt anh dạo này đang thương lượng với Hoàng tử George để phá sập trại trẻ và xây dựng một công viên trên cái nền cũ. Em không thể bám khư khư cả hai sở thích của mình, Evie, mà không là một kẻ đạo đức giả. Và một đứa ngu ngốc.”
Không thể thở nổi, Evelyn nhìn chằm chằm Victor. Anh cô đang nói dối. Đó là cách giải thích duy nhất. “Điều đó không đúng.”
“Tất nhiên là đúng. Anh nghe từ chính Prinny. Trại trẻ Trái tim hy vọng, hay cái gì đại loại thế. Không nghi ngờ gì là St. Aubyn cũng sẽ thu về một khoản kha khá trong vụ này. Hắn ta đâu có được biết tới như một người vị tha.”
Evelyn giật tay ra khỏi tay anh trai. Sự đau đớn từ bàn tay siết chặt của anh cô không là gì so với vết thương hoác miệng nhức buốt mà lời nói của anh ấy vừa khoét vào ngực cô. Tại sao Saint lại làm một chuyện như vậy? Đôi khi, anh ta còn gần như là… tử tế. Và những đứa trẻ đó nằm dưới sự che chở của anh ta. Nếu anh ta định kéo sập tòa nhà, sao anh ta còn để cho cô dọn dẹp những kho chứa đồ? Và…
Evelyn quắc mắt. Tất nhiên anh ta sẽ để cô dọn sạch những gian phòng dưới nhà. Nó đỡ cho anh ta phải tốn công làm thế sau này. Còn về chuyện sơn tường, đó chỉ là một bất tiện nho nhỏ, và anh ta không phải trả tiền cho nó. Chắc chắn nó đã khiến cho cô và bọn trẻ không mảy may nghi ngờ.
“Có lẻ từ giờ trở đi em sẽ nghe anh khi anh cố khuyên bảo em,” Victor nói. “Anh luôn muốn điều tốt nhất cho em, em biết đấy.” Anh cô nghiêng người lại gần. “Giờ thì hãy khiêu vũ với ai đó và đừng có đứng ngẩn ra với cái miệng há hốc thế. Tối nay em đã làm tốt. Hãy vui vẻ đi.”
Cô khép miệng lại. Quỷ bắt St. Aubyn đi. Anh ta sẽ không hủy hoại được hy vọng duy nhất của cô. Cô sẽ không cho phép chuyện đó.