Vừa nói, Dương Thi Nhi vừa lùi đến thành sân thượng, nói tiếp:
- Em thật sự đã sa ngã rồi, cũng chẳng thể quay đầu lại nữa.
Dứt lời, cô ta định kéo Du An Kỳ cùng nhảy với mình. Lúc này, nghe tiếng kêu chứa đựng sự lo sợ tột độ của Trương Thần, anh gọi lớn tên của Du An Kỳ. Ngay lúc này, Dương Thi Nhi mới thật sự nhận ra, mình sai rồi, ngay từ đầu mình đã yêu sai người rồi.
Nghĩ rồi, cô ta xô An Kỳ về phía Trương thần và nhảy thẳng xuống từ sân thượng. Du An Kỳ quay người lại và nhanh nhẹn bắt lấy tay Dương Thi Nhi. Trong lúc quay người nắm lấy tay cô ta, phần bụng của An Kỳ bị đập mạnh vào thành sân thượng. Thấy Du An Kỳ đang giúp mình, Dương Thi Nhi vùng vẫy liên hồi, hỏi:
- Cô đang làm gì vậy? Mau buông tay ra, nếu không sẽ chết chung đó.
Thấy cảnh hai người họ sắp gặp nguy hiểm, Trương Thần và cảnh sát lập tức chạy ào đến. Họ cũng đưa tay để cô ta nắm lấy nhưng không. Dương Thi Nhi vẫn quyết định chọn cái chết, quyết không nắm lấy tay bọn họ, cô ta hét:
- Tôi đã tha mạng cho cô, cô lại muốn gì nữa?
- Tôi không muốn cô chết. Có rất nhiều cách để chuộc lỗi, tại sao lại là cái chết.
Mặc dù bây giờ Du An Kỳ cảm thấy bụng mình đã đau nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Dương Thi Nhi, tiếp tục khuyên:
- Dương Thi Nhi, cô nói cô đã sa ngã, nhưng với tình hình hiện tại, cô đã càng sa ngã hơn. Thật ra, sa ngã không đáng sợ, vào lúc sa ngã lại hoàn toàn tỉnh táo mới đáng sợ.
Có lẽ vì thấy Du An Kỳ nói đúng. Bản thân cô ta muốn chết chỉ là đang sa ngã hơn, vì thấy tội lỗi của mình quá nặng cũng như vì thấy hổ thẹn với những gì mình đã làm với người khác nên mới chọn cái cái. Nhưng cái cô ta không ngờ nhất, chính là An Kỳ đã cứu mình. Người mà cô ta muốn giết hết lần này đến lần khác lại không muốn cô ta chết. Sau khi nghe cô khuyên, cuối cùng Dương Thi Nhi cũng đưa tay cho cảnh sát kéo lên.
Du An Kỳ tựa vào người Trương Thần, còn anh ôm lấy vai cô. Dương Thi Nhi bị còng tay và có rất nhiều cảnh sát đi theo. Đi ngang đến An Kỳ, cô ta dừng lại, quay sang nhìn An Kỳ. Nhưng lần này ánh mắt lại đầy sự hổ thẹn và biết ơn, nói:
- An Kỳ, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cho tôi thêm một cơ hội.
Nói xong, cảnh sát liền đưa cô ta đi. Họ vừa đi rồi, Du An Kỳ cũng chẳng thể trụ được nữa. Cô ngã xuống đất trước sự ngỡ ngàng và lo lắng của Trương Thần. Hai tay cô ôm lấy bụng, thấy vậy nên anh càng lo hơn, hỏi:
- Em không sao chứ, An Kỳ?
- Bụng... bụng của em.. đau quá...
Ngay lập tức, anh bế cô lên xe và chạy ngay đến bệnh viện. Các bác sĩ chạy vào trong xem tình hình của Du An Kỳ, y tá bảo Trương Thần nên ở ngoài đợi. Ở ngoài này, anh không ngừng hết lo sợ, anh sợ cô gặp chuyện, sợ đứa bé bị chấn động mạnh,... Đến khi các bác sĩ bước ra, họ có vẻ đã thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy họ đã ra, anh liền chạy đến, hỏi:bg-ssp-{height:px}
- Vợ tôi thế nào rồi?
- Trương tổng, phu nhân không sao.
- Vậy còn đứa bé?
- Đứa bé bị chấn động mạnh, nhưng may mắn là không sao.
Cô được đưa về phòng bệnh. Lúc cô vừa tỉnh lại, đã thấy Trương Thần ngồi ngay bên cạnh, nhìn mình chăm chăm, còn vuốt tóc mình. Thấy cô tỉnh lại, anh liền nở nụ cười đầy vui mừng.
- Anh bị sao vậy?
- Anh không sao.
Trương Thần nói tiếp:
- An Kỳ, em biết không? Lúc anh ở ngoài phòng đợi em, anh thật sự rất lo, anh lo em sẽ gặp chuyện, lo đứa bé này không giữ được. Anh sợ em sẽ bỏ đi như năm năm trước, anh lại phải một mình chịu cảnh cô đơn.
- Anh ngốc quá, chẳng phải bây giờ em và con đều bình an hay sao.
Cô tiếp lời:
- Nhưng anh cũng giỏi thật. Trong một thời gian ngắn như vậy đã tìm ra được em ở đâu.
Nói đến đây, An Kỳ nhớ lại mấy ngày trước. Do lúc ấy cảnh sát vẫn còn đang truy lùng Dương thi Nhi. Do sợ cô sẽ gặp chuyện không hay nên đã lấy một chiếc đồng hồ, đeo vào tay cô và dặn:
- Anh có gắn định vị trong chiếc đồng hồ này. Chỉ cần em đi đến đâu, anh đều có thể định vị được. Như vậy khi gặp nguy hiểm, anh dễ dàng cứu em hơn.
background music
Bạn Không Thật Sự Vui Vẻ - Ngũ Nguyệt Thiên