Một lời của Tàu Thanh như thất tỉnh người trong mộng.
Hiên Đế ngớ người ra tâm trí bắt đầu dao động, suy nghĩ.
Tại sao ngài ấy lại quên điểm này.
Bất chợt suy nghĩ kỹ lại thấy có nhiều điều không đúng.
Sự việc đi đến ngày hôm nay chẳng phải tất cả điều là do lời của Thái hậu nói hay sao? Đêm đó Thái hậu mang bức thư đến nói là Bạch Nguyệt Y chê Hiên Đế nhu nhược không có danh cũng không có tài, càng không muốn sống nghèo khổ với Hiên Đế hết nữa đời còn lại nên mới bỏ đi.
Bất giác Hiên Đế chau mày lại nói:
- Ả ta không biết chữ?
Tàu Thanh vẫn chưa hiểu chuyện gì nên hỏi lại:
- Ai không biết chữ?
Hiên Đế đến lúc này mới thấy bản thân mình lý trí dường như đã bị che mờ, Bạch Nguyệt Y không biết chữ, một nữ nhân không biết chữ thì làm sao viết ra một bức thư hòa ly như thế chứ?
Tàu Thanh ngồi bên cạnh thấy Hiên Đế ngồi im lặng như đang suy nghĩ điều gì thì lại nói tiếp:
- Có chuyện này tỷ không biết có nên nói cho đệ nghe không? Nhưng thấy Bạch Nguyệt Y như thế tỷ không đành lòng, hy vọng tỷ nói ra phu thê đệ có thể giải được khúc mắc trong lòng.
Hiên Đế tâm trạng vẫn như vậy miệng nói:
- Giờ phút này còn gì mà phải dấu nữa…
Tàu Thanh đáp lời:
- Gương mặt của Bạch Nguyệt Y là do Thức Vương nghe theo lời của Thái hậu ra tay hủy dung của nàng ta.
Chỉ có điều Bạch Nguyệt Y đến bây giờ cứ nghĩ người hủy dung nàng ta là đệ.
Hiên Đế nghe mấy lời “trời đánh” này của Tàu Thanh thì thái độ thay đổi hẳn quay sang nhìn nàng ta rồi nói:
- Tỷ nói cái gì? Mặt của Bạch Nguyệt Y là do Thức Vương làm sao?
Tàu Thanh gật đầu rồi nói:
- Không trách đệ ấy được, Thái hậu nói Bạch Nguyệt Y ham hư vinh muốn làm hại đệ nên mới bảo Thức Vương cải trang thành đệ rồi ra tay hủy dung của Bạch Nguyệt Y, mục đích để nàng ta xấu hổ, sau này sẽ không dám tiếp cận đệ.
Hiên Đế lặng người đi cảm xúc bây giờ hỗn loạn.
Một bên là thê tử một bên là đệ đệ và mẫu hậu thân sinh của mình, bây giờ ngài ấy phải làm sao? Chẳng lẽ git chết hai người bọn họ họa may mới có thể hạ được cơn uất hận lúc này.
Vừa lúc này Cẩn Đề vội vã quay trở về Ngự Phòng bẩm báo.
- Tham kiến Minh Thượng, tham kiến Công chúa.
Tàu Thanh nóng lòng nói:
- Ông đi đâu mà lâu vậy? Mau đưa thái y vào trong chữa trị mau.
Cẩn Đề nét mặt lo lắng, lúng túng nói:
- Bẩm… Bẩm Công chúa thái… Thái y không có.
Tàu Thanh nghe vậy thì ngạc nhiên đứng bật dậy nói:
- Thái y không có là thế nào?
Cẩn Đề liền bẩm báo rõ:
- Bẩm Công chúa Thái hậu sau khi nghe tin Phúc Gia chết thì đã ngã bệnh đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, thái y được lệnh túc trực ở Thọ An Cung không dám rời đi.
Tàu Thanh liền đối đáp lại:
- Thái y viện hơn hai chục người không lẽ không có ai có thể rời đi hay sao?
Cẩn Đề đầu cúi xuống giọng run run đáp:
- Thái… Thái hậu bệnh tình phức tạp… Nên nên không cho ai rời đi…
Tàu Thanh thở dài một tiếng rồi nói:
- Được rồi, ta tự lo cho Nguyệt Y được ông đi đến Thái y viện lấy cho ta một ít thuốc đi.
Cẩn Đề nghe vậy thì đáp lời lại:
- Lúc… Lúc nãy nô tài có đến Thái y viện nhưng nơi đó vừa… Vừa bị tiểu thái giám làm đỗ tủ thuốc thành ra bây giờ dược liệu lẫn lộn vào nhau…
Tàu Thanh phản ứng mạnh lại:
- Ý ngươi nói là bây giờ cả thuốc cũng không có hả?
Cẩn Đề đầu cúi xuống không dám ngẩn mặt lên, lão ta đi về tay không, thái y cũng không có, thuốc cũng không có lần này Hiên Đế trách tội thì chỉ có chết thôi.
Yên cô vội vã từ bên trong giường đi ra ngoài nét mặt hoảng hốt.
- Minh Thượng… Minh Thượng phu nhân thổ huyết rất nhiều máu.
Hai bàn tay của Yên cô cũng một màu đỏ sẫm đưa lên trước mặt Hiên Đế.
Ngài ấy liền đứng dậy, vội vã đi vào bên trong đỡ lấy Nguyệt Y xem tình trạng thế nào.
Cả người nàng ta sốt cao mê man.
Tàu Thanh vội bắt mạch di chuyển kim châm khống chế lại tình trạng của Nguyệt Y rồi nhìn Hiên Đế nói:
- Ngoại thương quá nặng ảnh hưởng đến phổi nên Nguyệt Y mới thổ huyết ra máu.
Nàng ta sốt rất cao cần phải hạ sốt ngay không thể kéo dài.
Đệ phải làm gì đi nếu không Bạch Nguyệt Y sẽ chết.
Hiên Đế giá nào cũng không thể để Bạch Nguyệt Y chết được ngài ấy không phải là nhu nhược mà là không muốn đối đầu với mẫu thân của mình.
Thái hậu biết rõ Bạch Nguyệt Y bị Phúc Lâm đánh bị thương rất nặng, nếu không chữa trị sẽ chết.
Bà ta cố tình giữ thái y lại để dùng tính mạng của bản thân uy hiếp Hiên Đế nếu Hiên Đế nhất quyết điều Thái y đi bệnh tình Thái hậu trở nặng, Hiên Đế sẽ mang tội bất hiếu suốt đời.
Hiên Đế quay sang Cẩn Đề nói:
- Ngươi đích thân xuất Cung đến nha môn Kinh Môn nói cho tên Mạc Chu đó biết tình hình của Bạch Nguyệt Y.
Hắn sẽ tự khắc đưa đại phu và thuốc vào Cung.
Cẩn Đề liền nhận lệnh:
- Dạ, nô tài đi ngay..