Yên cô đáp lời ngay:
- Đêm… Đêm đó phu nhân đang ngủ, thì Minh Thượng đột nhiên dùng dao rạch nát mặt của phu nhân.
Phu nhân kêu khóc van xin rất lớn.
Nô tì nghe tiếng kêu khóc thì liền chạy vào phòng, lúc đó đèn trong phòng đã tắt hết chẳng nhìn thấy gì.
Vừa tới trước cửa nô tỳ còn nghe rõ tiếng của người chửi mắng phu nhân, ép phu nhân nhận bức thư từ thê này nếu không sẽ git chết phu nhân.
- Nô tì vì cứu phu nhân nên liều mạng xông vào dùng cây đánh ngất người rồi kéo phu nhân bỏ trốn trong đêm đó.
Bức thư từ thê là người đưa cho phu nhân mà.
Hiên Đế nghe xong thì lặng người đi, bàn tay siết chặt lại để điều tiết cảm xúc của bản thân, thi thoảng vẫn nhìn thấy run lên.
Giọng Hiên Đế trầm đi rồi nói:
- Bức thư đó giờ ở đâu?
Yên cô liền đáp lời:
- Phu nhân vẫn để bức thư ở trong phòng, cất giữ trong một hộp gấm nhỏ để đầu giường.
Cẩn Đề đứng bên cạnh nghe vậy thì hiểu ý liền quay người rời đi để lấy bức thư đó cho Hiên Đế.
Lão thái giám nhanh nhạy đi một lát là quay về ngay, cầm trên tay chiếc hộp nhỏ rồi dâng lên cho Hiên Đế xem.
Hiên Đế đưa tay mở hộp gấm một hồi lâu mới phá được khóa nhỏ bên ngoài hộp.
Thứ chứa bên trong lại khiến Hiên Đế ngớ người ra.
Một ít tóc của ngài ấy kết với tóc của Bạch Nguyệt Y bằng một sợ dây đồng tâm màu đỏ.
Cái này lúc trên núi Tuyết Hiên Đế từng thấy Nguyệt Y lén lút vừa kết tóc cả hai vừa cười vui vẻ một mình.
Ngoài ra còn có một tờ giấy đã nhàu đi.
Hiên Đế mở tờ giấy ra đọc nội dung bên trong:
"Bạch Nguyệt Y ngu dốt không xứng là con dâu của Hàn gia.
Hàn Hiên cũng không phải tự nguyện cưới hỏi, chỉ vì muốn Bạch Nguyệt Y cứu lại sinh mệnh nên mới chịu đồng ý hôn sự.
Nay viết thư này quyết ý từ thê, sau này nam cưới nữ gã tuyệt không liên quan nhau.
Trọn đời trọn kiếp cũng không muốn gặp lại.".
Đọc từng dòng từng trái tim Hiên Đế như muốn tan ra.
Trên tờ giấy này còn có dấu đỏ khắc tên của ngài ấy, hỏi sao mà Nguyệt Y không tin đây.
Giọng của Yên cô lúc này buồn bã nói:
- Phu nhân kỳ lạ lắm, xem tờ từ thê này như báu vật.
- Khi nào nhớ người lại lấy ra ngắm nét chữ của người.
Phu nhân nói đây là thứ duy nhất thuộc về người mà phu nhân có thể lưu giữ được.
Hiên Đế đập mạnh bức thư xuống bàn, ánh mắt lạnh đi giọng trầm trầm nói:
- Hoang đường…
Tiếng Hiên Đế đập mạnh vào bàn làm cho Yên cô sợ hãi giật mình đánh rơi cả bức thư đang cầm trên tay.
Cái đập bàn mạnh làm cho thư từ thê rơi từ trên bàn xuống đất, hai bức thư lúc này lại nằm gần với nhau.
Cẩn Đề đứng bên cạnh định cúi xuống nhặt hai bức thư lên thì lão ta phát hiện điều lạ liền đem lại cho Hiên Đế xem.
- Minh Thượng người xem nét chữ của hai bức thư này… Nét chữ như cùng một người viết ra.
Hiên Đế đưa mắt nhìn một cái đúng là nét chữ trong hai bức thư này điều giống như nhau.
Trầm tư suy nghĩ kỹ một chút, xâu chuỗi lại mọi chuyện, Hiên Đế cuối cùng cũng đã hiểu ra được tất cả.
Chính Thái hậu đã cho người viết hai bức thư này, một là giả danh Hiên Đế từ thê, rồi đuổi Nguyệt Y đi.
Chỉ có điều Thái hậu vẫn tính kỹ sợ Nguyệt Y bám theo không buông nên đã ra tay hủy dung của nàng ta.
Mặc khác Thái hậu lại viết một bức thư khác đưa lại cho Hiên Đế cố tình nói cho ngài ấy biết Bạch Nguyệt Y vốn không giữ phụ đạo, mê danh lợi, quyền quý.
Không đồng ý cùng Hiên Đế từ này sống ẩn dật trên núi Tuyết nên quyết định hòa ly tìm nơi khác sang giàu nương tựa.
Hiên Đế bật cười chua chát, phu thê ly tán hóa ra chỉ vì hai tờ giấy này, đúng là như Tàu Thanh đã nói thông minh một thời hóa ra cũng lại có lúc hồ đồ.
Hiên Đế uất hận bàn tay co lại thành nắm đấm hạ một quyền xuống làm gãy cả chiếc bàn nhỏ trước mặt để tỏa ra cơn tức giận trong lòng.
Rầm…
Cẩn Đề và Yên Cô hoảng sợ liền cúi đầu xuống đồng thanh nói:
- Xin Minh Thượng bớt giận…
Hiên Đế chẳng nói chẳng rằng gì nữa, ngài ấy cuối cùng biết mệt mỏi rồi, đôi chân như chẳng còn sức nữa, bước từng bước nặng nề quay trở lại giường, nơi mà Bạch Nguyệt Y đang ngủ say.
Vén bức rèm thưa phũ quanh giường lên.
Hiên Đế cẩn thận từng cử chỉ ngồi xuống cạnh Bạch Nguyệt Y, ánh mắt buồn bã nhìn gương mặt tái nhợt, đầy sẹo của thê tử mình.
Tàu Thanh nói sức khỏe của Bạch Nguyệt Y rất yếu là vì cơ thể mất đi một nữa gân cốt, nàng ta chỉ còn lại một nữa sinh mệnh, đi nhiều một chút cũng thở hỗn hểnh, trời nắng cũng đỗ đầy mồ hôi, trời lạnh xương khớp đau buốt, sức khỏe yếu hơn người thường rất nhiều.
Chẳng phải vì cho Hiên Đế một nữa gân mạch hay sao.
Vậy mà ngài ấy lại đối xử với thê tử của mình không bằng cả cầm thú.
Xích tay, trói chân nàng ta, dày vò nàng ta bằng những cuộc ân ái của ngài ấy với nữ nhân khác.
Còn nàng ta.
Bây giờ phu thê xa cách người sai thì càng sai làm sao có thể quay đầu đây?.