Nhượng Nhượng ngẩng đầu quan sát kĩ tòa cao ốc tiêu biểu của thành phố A&E ở ngay trước mắt, cô bỗng dưng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Về phần thế nào là công trình kiến trúc tiêu biểu, chính là khi bạn đến thành phố dạo chơi, điểm sáng nhất của thành phố chính là những công trình kiến trúc nổi bật, ví dụ như tòa cao ốc bạc ở giữa HongKong, sân vận động tổ chim Bắc Kinh và còn rất nhiều nữa…
Nhượng Nhượng khẽ nhắm mắt, dưới mặt trời tập đoàn A&E lóe ra ánh sáng thật chói mắt, tòa cao ốc 95 tầng từ dưới mặt đất đến đỉnh tòa đều là của tập đoàn A&E, không thể không nói mọi người không ghen tỵ, tòa nhà tuy không cao nhưng chủ tịch tập đoàn Lục thị đời trước đã tự tay mình thiết kế, được vinh danh trong cuộc thi top 10 thiết kế kiến trúc tiêu biểu của thế giới, lại không thể không nói nó rất huyền diệu.
Nhượng Nhượng sửa sang lại quần áo, có một chút thấp thỏm đi vào cửa chính, cười cười với anh bảo vệ đẹp trai ngời ngời, công ty to có thật nhiều phúc lợi, ngay cả anh trông cửa cũng đẹp trai đến mù mắt, hàm răng trắng sáng của anh bảo vệ được phản chiếu bởi ánh mặt trời trông đến chói lóa, Nhượng Nhượng thấy tự ti với bản thân rồi cô nghĩ mình cũng nên làm trắng răng thôi.
Khi Chị Quả Quả nghe được tin tức mình sẽ được dọn vào tòa nhà này, cố gắng quyết tâm cắn răng dùng ba tháng tiền lương của mình để trang bị cho mình một bộ quần áo hiệu Prada.
Hòa Đa tuy không tỏ vẻ gì, nhưng anh hỏi Nhượng Nhượng một cách rất ý tứ, anh có cần thiết đi Hàn Quốc nâng mũi hay không, Nhượng Nhượng vội chứng minh mũi của anh nâng lên một phân thì quá cao mà gọt đi một phân thì lại quá thấp, giữ nguyên như vậy đã đủ đẹp trai rồi, không cần phải lãng phí tiền mồ hôi nước mắt mình của mình như vậy, Hòa Đa nghe vậy thì cảm thấy hài lòng rồi gật đầu, tán dương Nhượng Nhượng đã có trình độ văn hóa của người cổ đại rồi, cũng quan tâm góp ý mong cô suy xét đến vấn đề nâng ngực đi. Đáy lòng Nhượng Nhượng oán thầm một câu, bây giờ mỗi ngày làm một việc tốt quả nhiên không đúng.
Nhượng Nhưỡng ưỡn ngực vốn chẳng có gì của mình ở trước cửa ra vào, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, cảm giác mình so trên không đủ, so dưới vẫn là dư sức có thừa, Hòa Đa khẳng định là đang ghen tỵ mình.
Nhượng Nhượng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh bước vào tòa cao ốc A&E, sau đó cô nhìn thấy tất cả mọi người ở phía trước trong phạm vi bán kính nửa vòng tròn đều dừng chân cúi chào, kính cẩn lễ phép với cô, cô cảm thấy bối rối. Cô không thể nào ngừng để bản thân mình tự sướng, chẳng lẽ Lục Phóng phát hiện ra thân phận của cô, ngược lại anh ta yêu cô đến mức không có cách nào tự kiềm chế bản thân, cho nên hôm nay anh dùng biện pháp cực đoan này để hoan nghênh mình? Nhượng Nhượng mơ hồ có thể nghe thấy mọi người chung quanh gọi mình là “Phu nhân Tổng giám đốc” , mọi nơi đều là âm thanh tan nát cõi lòng. Cô mơ hồ cảm thấy mình giống như hoàng hậu ở tầng cao nhất của cao ốc, tầng của cửu ngũ chí tôn.
Tầng cửu ngũ chí tôn là do Quả Quả nghe ngóng được từ mấy hội buôn chuyện, Quả Quả biết mình một ngày nào đó sẽ có cơ hội có thể nhúng chàm trai đẹp trong tòa nhà đồ sộ A&E đó, cô đã sử dụng hết nguồn tài nguyên nhân lực trong công ty, đem hết chuyện từ chỗ ngồi của tổng giám đốc trong tòa cao ốc ở đâu đến bà cô nào trong trắng mà nghiên cứu hết.
Cô thậm chí còn dùng mười tấc giày cao gót bễ nghễ của mình giẫm chết con kiến, rồi nói với Hòa Đa, “Chị dâu của anh họ của anh trai của bạn trai của con gái của em gái của dì lớn nhà chị biết ông chủ của A&E.”
Hòa Đa lập tức sùng bái, muốn mượn . . . ai đấy của dì lớn của chị Quả Quả leo lên gặp ông chủ lớn. Vì Nhượng Nhượng đi giày đế bằng, cho nên xoay người bước lên ghế ngồi của mình, từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ, “Chị họ của bà ngoại của vợ của cháu trai của ông ngoại của mẹ tôi là bác sĩ vẫn cùng Obama ăn cơm đấy.”
Nhượng Nhượng tuyệt đối không có nói láo, căn cứ vào nghiên cứu của tập đoàn Microsoft của Mĩ, chia đều thông qua 6 người. 6 người là có thể đưa hai người bất kì ở bất cứ nơi nào trên thế giới gặp nhau. Nhượng Nhượng cảm thấy nghiên cứu này hết sức tuyệt vời, cô từ thực tế để chứng minh lí luận trên, đem dùng trên thực tế, kết quả của nó làm cô cảm thấy sợ, nhìn tình hình trên cũng làm cho Quả Quả và Hòa Đa một phen kinh ngạc.
Đầu óc Nhượng Nhượng vận chuyển tương đối nhanh, trong giây lát đã liên tưởng Lục Phóng đi bằng trực thăng bay quanh quẩn trên bầu trời tập đoàn A&E, cũng từ trên bầu trời lôi ra dải băng có mấy dòng chữ lớn màu đỏ tươi, “EVA, I LOVE YOU, WALLE.”
Eva là tên tiếng anh của Nhượng Nhượng, mặc dù cô không biết tên tiếng anh của Lục Phóng, nhưng sau khi xem phim hoạt hình “Người máy biết yêu”, cô cảm thấy tên tiếng anh của Lục Phóng chắc là Walle.
Trong nháy mắt, tốc độ tự sướng của Nhượng Nhượng đã ngang với tốc độ ánh sáng, cô đang còn chìm đắm trong mộng ở giữa ban ngày thì từ phía sau có một giọng nam không nhịn được cất tiếng nói: “Xin nhượng nhượng.”
Phát âm hết sức chuẩn, một chút cũng không để Nhượng Nhượng hiểu lầm là đang goi mình. Nhượng Nhượng hết sức phối hợp tránh đường, khiêm tốn cúi đầu.
Ngay trong nháy mắt, mọi người chung quanh kính cẩn lễ phép hô “Chào buổi sáng Tổng giám đốc.” Khi đó Nhượng Nhượng đã trông thấy Lục Phóng.
Tây trang phẳng phiu, mắt không liếc, thậm chí ngay cả đuôi mắt cũng không liếc qua Nhượng Nhượng, cứ như vậy mà bước đi mạnh mẽ, lưu lại vô số người đang ở đằng sau anh mà chiêm ngưỡng.
Nhượng Nhượng thở phào nhẹ nhõm, rồi thầm cười nhạo mình, không phải trước kia bọn họ đều chơi đùa với nhau ở trong game sao, người ta vốn là tổng giám đốc mỗi ngày kiếm bạc tỷ làm sao còn có thể nhớ được nhân vật trong trò chơi của mình? Có lẽ trong lòng cô có một chút chờ đợi, cho nên mới nằm mơ giữa ban ngày như vậy. Nhượng Nhượng không cảm thấy Lục Phóng đối với mình không để ý mà yên tâm, ngược lại cô có một chút đau lòng, bắt đầu kiểm tra lại sức quyến rũ của chính bản thân.
Dù sao cô cũng là thiếu nữ thanh xuân có “ít” xinh đẹp, là đóa hoa trong thời kỳ nở rộ, vì sao anh ta còn không lỡ liếc mắt một cái chứ?
Dù gì Nhượng Nhượng ra đường quay đi quay lại nhìn khắp nơi thì thấy đến 80% đều là mỹ nữ, Lục Phóng coi cô như người vô hình vậy, lẽ ra anh ta khi thấy mỹ nữ thì phải nháy mắt huýt gió mới đúng chứ nhỉ? Lần đầu tiên Nhượng Nhượng xem lại cách ăn mặc mộc mạc của chính mình, cô cũng chỉ vì không muốn phụ lòng nhiều nam nhân tốt nên mới che giấu mình như vậy thôi mà, dĩ nhiên cũng là để cho Tiêu Hàng an tâm.
Trong lòng Nhượng Nhượng tự khinh bỉ chính mình, vừa rồi cô giống như con ngốc vậy, trong tình thế khó xử như vậy lại nghĩ đến viêc anh ta sẽ lãng mạn tỏ tình rồi cùng anh ta đối mặt với cuộc sống đầy mưa gió, vẫn là cô nên cự tuyệt anh ta, rồi bày tỏ là mình có bạn trai rồi. Cô không hề nghĩ tới căn bản đối phương hoàn toàn không để ý đến mình,ban đầu mình không gặp anh ta là đúng, cũng không được phép bản thân rảnh rỗi tới mức nhàm chám mà nhớ đến chuyện xưa của anh ta và cô dài suốt sáu năm trời. Nếu như ban đầu gặp mặt, hôm nay chỉ sợ nhắc đến tên của anh ta, cô chắc phải cắn răng nghiến lợi, hận không thể xé anh ta ra.
Nhượng Nhượng tự nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của Lục Phóng trước kia ở trong trò chơi, người này khi đó thanh cao không quan tâm đến sự đời làm ra vẻ như nếu không phải người sao Hỏa thì anh ta cũng không để ý, viên đậu trắng Nhượng Nhượng lúc đó cũng không lọt được vào mắt của anh ta, sau đó không biết thế nào mà Lục Phóng thay đổi khẩu vị, chịu gặm tới viên đậu trắng Nhượng Nhượng này. Cuối cùng Nhượng Nhượng tổng kết lại duy nhất một nguyên nhân, cô ở trong trò chơi quá đẹp. Nhân vật ảo trong trò chơi tạo hình luôn mê người. Đáng tiếc cái thực tế này, cô từ 100% xuống còn 80% mà Lục Phóng thì rập khuôn nguyên dạng rồi.
Nhượng Nhượng liên tục khinh bỉ mình sao có thể ngu ngốc nằm mơ như vậy, cô vội sửa sang lại rồi đi tới chỗ mình làm việc, tầng 55, phòng thiết kế đá quý. Nhượng Nhượng nhìn người ở bên trong mà ánh mắt nhức nhối, hoàn toàn có thể dùng hai chữ thời trang để hình dung.
Quả Quả cùng Hòa Đã đã đến trước, ánh mắt của mọi người bắt đầu soi mói người mới “Trời ạ, cô ấy cư nhiên còn mặc lại giày Prada năm ngoái.” Một cô gái đang cố gắng nói giọng thấp nhất rỉ tai đồng nghiệp bên cạnh, nhưng âm thanh vẫn đến tai Nhượng Nhượng đang đứng ở cạnh cửa.
Quả Quả liếc nhìn đôi giày dưới chân Nhượng Nhượng, cô xấu hổ rụt ngón chân lại.
Về phần Hòa Đa, mặc dù xem thường tác phong nữ tính của anh ta nhưng trong lòng mọi người đều nhận thức chung anh ta vốn bị gay nên đối với Hòa Đa cũng không bắt bẻ gì nhiều.
Lúc này Nhượng Nhượng mới phát hiên thì ra gay là người được hoan nghênh nhất ở đây, cảm thấy mình bị thua thiệt vì từ trước đến nay đều là cô bắt nạt Hòa Đa. Nhớ khi đó cô xem tạp chí đều cảm thán rằng đầu năm nay sự mất cân bằng giờ tính càng ngày càng nghiêm trọng. “Năm ngoái ở Trung Quốc nam chiếm 52% tổng dân số, nữ chỉ chiếm 43%.” Nhượng Nhượng cầm tờ tạp chí đọc to cho Hòa Đa nghe.
Hòa Đa rất nhanh làm động tác Lan Hoa Chỉ: “Không đúng. Tổng cộng có 95% thôi mà, còn 5% nữa đâu?”
Sau đó Nhượng Nhượng giả bộ vô tội ngây thơ nhìn Hòa Đa, thấy anh bây giờ mới nhận ra, không cần đến não mắng Nhượng Nhượng phân biệt chủng tộc.
Quả Quả ở một bên ôm bụng cười: “Em ấy không phải phân biệt chủng tộc, em ấy chính là kì thị giới tính.”
Nhượng Nhượng hối hận không nên phủ nhận người ta là gay, giờ thì cô muốn biến mình thành les cho xong, như vậy mới có thể tránh được một kiếp chạy trốn trước mắt mọi người.
Trong khi Nhượng Nhượng đang đi vào, quả thật có người tránh được một kiếp, người đó chính là Quả Quả. Quả Quả ở phía sau lưng quần chúng bày tỏ tinh thần ủng hộ Nhượng Nhượng.
“Cherry, mau đến xem người sao Hỏa.” Một giọng nữ cao hướng về phía phòng của tổng giám đốc thiết kế gọi.
“Cô theo tôi đi vào”. Cherry mặt lạnh nhìn Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng thấp thỏm đi phía sau cô ta, đâu đó nghe thoáng thấy có người đang hít sâu, “Trời ạ, chị em mau nhìn áo T shirt của cô ta kìa.” Thật ra Nhượng Nhượng hôm nay đã ăn mặc xưa nay chưa từng thấy rồi. Bên ngoài nhìn vào thì trông khá khiêm tốn, quần dài màu đen, chỉ là áo T shirt của cô là từ hàng vỉa hè, cotton 100%, mặc hết sức thoải mái.
Chỉ là không nghĩ tới mấy cái cô kia mắt lại tinh như thế, “Cái áo T shirt đó kí hiệu Của Nike nhưng bên dưới lại viết Adidas, ha ha ha.”
“Phía sau không phải viết PUMA đấy chứ?” Một giọng nữ chanh chua vang lên.
Nhượng Nhượng thiếu chút nữa thì chân sau đạp lên chân trước, bà kia nói đúng thật, cũng trách mình, nhìn đồ sạch sẽ, tiện nghi như vậy mà còn chê, chỉ tránh ý thức nhân phẩm con người quá kém mà thôi.
Theo Cherry đi vào, cũng không một chút phê bình, bị giáng xuống thành trợ lí thiết kế mặc dù tiền lương không thay đổi. Nhượng Nhượng không thể không cúi đầu khom lưng bày tỏ nhất định sẽ sửa chữa thói quen ăn mặc, không để mất thể diện của tập đoàn.Lúc cô ra ngoài, hít sâu một hơi, không một chút phật lòng, chuyện như vậy cô cũng đã trải qua, hôm nay lại cảm thấy đặc biệt buông lỏng, mình không có ưu đãi đặc biệt gì, càng cảm thấy Lục Phóng bỏ tiền ra thu mua cái công ty rách nát này cũng là hoàn toàn trùng hợp mà thôi.
Nhượng Nhượng thậm chí bắt đầu YY thì là mỹ nhân Lục Phóng xinh đẹp vì muốn theo đuổi Uông Trực nên mới vung tiền như rác. Lực liên tưởng của cô thật quá dã man.
Trước mắt Nhượng Nhượng hiện ra hình ảnh quả táo rơi xuống đập trúng đầu Newton, đấy cũng coi là một loại liên tưởng đi, từ quả táo đến vạn vật hấp dẫn.
Nhượng Nhượng khẽ nhắm mắt, dưới mặt trời tập đoàn A&E lóe ra ánh sáng thật chói mắt, tòa cao ốc 95 tầng từ dưới mặt đất đến đỉnh tòa đều là của tập đoàn A&E, không thể không nói mọi người không ghen tỵ, tòa nhà tuy không cao nhưng chủ tịch tập đoàn Lục thị đời trước đã tự tay mình thiết kế, được vinh danh trong cuộc thi top 10 thiết kế kiến trúc tiêu biểu của thế giới, lại không thể không nói nó rất huyền diệu.
Nhượng Nhượng sửa sang lại quần áo, có một chút thấp thỏm đi vào cửa chính, cười cười với anh bảo vệ đẹp trai ngời ngời, công ty to có thật nhiều phúc lợi, ngay cả anh trông cửa cũng đẹp trai đến mù mắt, hàm răng trắng sáng của anh bảo vệ được phản chiếu bởi ánh mặt trời trông đến chói lóa, Nhượng Nhượng thấy tự ti với bản thân rồi cô nghĩ mình cũng nên làm trắng răng thôi.
Khi Chị Quả Quả nghe được tin tức mình sẽ được dọn vào tòa nhà này, cố gắng quyết tâm cắn răng dùng ba tháng tiền lương của mình để trang bị cho mình một bộ quần áo hiệu Prada.
Hòa Đa tuy không tỏ vẻ gì, nhưng anh hỏi Nhượng Nhượng một cách rất ý tứ, anh có cần thiết đi Hàn Quốc nâng mũi hay không, Nhượng Nhượng vội chứng minh mũi của anh nâng lên một phân thì quá cao mà gọt đi một phân thì lại quá thấp, giữ nguyên như vậy đã đủ đẹp trai rồi, không cần phải lãng phí tiền mồ hôi nước mắt mình của mình như vậy, Hòa Đa nghe vậy thì cảm thấy hài lòng rồi gật đầu, tán dương Nhượng Nhượng đã có trình độ văn hóa của người cổ đại rồi, cũng quan tâm góp ý mong cô suy xét đến vấn đề nâng ngực đi. Đáy lòng Nhượng Nhượng oán thầm một câu, bây giờ mỗi ngày làm một việc tốt quả nhiên không đúng.
Nhượng Nhưỡng ưỡn ngực vốn chẳng có gì của mình ở trước cửa ra vào, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, cảm giác mình so trên không đủ, so dưới vẫn là dư sức có thừa, Hòa Đa khẳng định là đang ghen tỵ mình.
Nhượng Nhượng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh bước vào tòa cao ốc A&E, sau đó cô nhìn thấy tất cả mọi người ở phía trước trong phạm vi bán kính nửa vòng tròn đều dừng chân cúi chào, kính cẩn lễ phép với cô, cô cảm thấy bối rối. Cô không thể nào ngừng để bản thân mình tự sướng, chẳng lẽ Lục Phóng phát hiện ra thân phận của cô, ngược lại anh ta yêu cô đến mức không có cách nào tự kiềm chế bản thân, cho nên hôm nay anh dùng biện pháp cực đoan này để hoan nghênh mình? Nhượng Nhượng mơ hồ có thể nghe thấy mọi người chung quanh gọi mình là “Phu nhân Tổng giám đốc” , mọi nơi đều là âm thanh tan nát cõi lòng. Cô mơ hồ cảm thấy mình giống như hoàng hậu ở tầng cao nhất của cao ốc, tầng của cửu ngũ chí tôn.
Tầng cửu ngũ chí tôn là do Quả Quả nghe ngóng được từ mấy hội buôn chuyện, Quả Quả biết mình một ngày nào đó sẽ có cơ hội có thể nhúng chàm trai đẹp trong tòa nhà đồ sộ A&E đó, cô đã sử dụng hết nguồn tài nguyên nhân lực trong công ty, đem hết chuyện từ chỗ ngồi của tổng giám đốc trong tòa cao ốc ở đâu đến bà cô nào trong trắng mà nghiên cứu hết.
Cô thậm chí còn dùng mười tấc giày cao gót bễ nghễ của mình giẫm chết con kiến, rồi nói với Hòa Đa, “Chị dâu của anh họ của anh trai của bạn trai của con gái của em gái của dì lớn nhà chị biết ông chủ của A&E.”
Hòa Đa lập tức sùng bái, muốn mượn . . . ai đấy của dì lớn của chị Quả Quả leo lên gặp ông chủ lớn. Vì Nhượng Nhượng đi giày đế bằng, cho nên xoay người bước lên ghế ngồi của mình, từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ, “Chị họ của bà ngoại của vợ của cháu trai của ông ngoại của mẹ tôi là bác sĩ vẫn cùng Obama ăn cơm đấy.”
Nhượng Nhượng tuyệt đối không có nói láo, căn cứ vào nghiên cứu của tập đoàn Microsoft của Mĩ, chia đều thông qua 6 người. 6 người là có thể đưa hai người bất kì ở bất cứ nơi nào trên thế giới gặp nhau. Nhượng Nhượng cảm thấy nghiên cứu này hết sức tuyệt vời, cô từ thực tế để chứng minh lí luận trên, đem dùng trên thực tế, kết quả của nó làm cô cảm thấy sợ, nhìn tình hình trên cũng làm cho Quả Quả và Hòa Đa một phen kinh ngạc.
Đầu óc Nhượng Nhượng vận chuyển tương đối nhanh, trong giây lát đã liên tưởng Lục Phóng đi bằng trực thăng bay quanh quẩn trên bầu trời tập đoàn A&E, cũng từ trên bầu trời lôi ra dải băng có mấy dòng chữ lớn màu đỏ tươi, “EVA, I LOVE YOU, WALLE.”
Eva là tên tiếng anh của Nhượng Nhượng, mặc dù cô không biết tên tiếng anh của Lục Phóng, nhưng sau khi xem phim hoạt hình “Người máy biết yêu”, cô cảm thấy tên tiếng anh của Lục Phóng chắc là Walle.
Trong nháy mắt, tốc độ tự sướng của Nhượng Nhượng đã ngang với tốc độ ánh sáng, cô đang còn chìm đắm trong mộng ở giữa ban ngày thì từ phía sau có một giọng nam không nhịn được cất tiếng nói: “Xin nhượng nhượng.”
Phát âm hết sức chuẩn, một chút cũng không để Nhượng Nhượng hiểu lầm là đang goi mình. Nhượng Nhượng hết sức phối hợp tránh đường, khiêm tốn cúi đầu.
Ngay trong nháy mắt, mọi người chung quanh kính cẩn lễ phép hô “Chào buổi sáng Tổng giám đốc.” Khi đó Nhượng Nhượng đã trông thấy Lục Phóng.
Tây trang phẳng phiu, mắt không liếc, thậm chí ngay cả đuôi mắt cũng không liếc qua Nhượng Nhượng, cứ như vậy mà bước đi mạnh mẽ, lưu lại vô số người đang ở đằng sau anh mà chiêm ngưỡng.
Nhượng Nhượng thở phào nhẹ nhõm, rồi thầm cười nhạo mình, không phải trước kia bọn họ đều chơi đùa với nhau ở trong game sao, người ta vốn là tổng giám đốc mỗi ngày kiếm bạc tỷ làm sao còn có thể nhớ được nhân vật trong trò chơi của mình? Có lẽ trong lòng cô có một chút chờ đợi, cho nên mới nằm mơ giữa ban ngày như vậy. Nhượng Nhượng không cảm thấy Lục Phóng đối với mình không để ý mà yên tâm, ngược lại cô có một chút đau lòng, bắt đầu kiểm tra lại sức quyến rũ của chính bản thân.
Dù sao cô cũng là thiếu nữ thanh xuân có “ít” xinh đẹp, là đóa hoa trong thời kỳ nở rộ, vì sao anh ta còn không lỡ liếc mắt một cái chứ?
Dù gì Nhượng Nhượng ra đường quay đi quay lại nhìn khắp nơi thì thấy đến 80% đều là mỹ nữ, Lục Phóng coi cô như người vô hình vậy, lẽ ra anh ta khi thấy mỹ nữ thì phải nháy mắt huýt gió mới đúng chứ nhỉ? Lần đầu tiên Nhượng Nhượng xem lại cách ăn mặc mộc mạc của chính mình, cô cũng chỉ vì không muốn phụ lòng nhiều nam nhân tốt nên mới che giấu mình như vậy thôi mà, dĩ nhiên cũng là để cho Tiêu Hàng an tâm.
Trong lòng Nhượng Nhượng tự khinh bỉ chính mình, vừa rồi cô giống như con ngốc vậy, trong tình thế khó xử như vậy lại nghĩ đến viêc anh ta sẽ lãng mạn tỏ tình rồi cùng anh ta đối mặt với cuộc sống đầy mưa gió, vẫn là cô nên cự tuyệt anh ta, rồi bày tỏ là mình có bạn trai rồi. Cô không hề nghĩ tới căn bản đối phương hoàn toàn không để ý đến mình,ban đầu mình không gặp anh ta là đúng, cũng không được phép bản thân rảnh rỗi tới mức nhàm chám mà nhớ đến chuyện xưa của anh ta và cô dài suốt sáu năm trời. Nếu như ban đầu gặp mặt, hôm nay chỉ sợ nhắc đến tên của anh ta, cô chắc phải cắn răng nghiến lợi, hận không thể xé anh ta ra.
Nhượng Nhượng tự nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của Lục Phóng trước kia ở trong trò chơi, người này khi đó thanh cao không quan tâm đến sự đời làm ra vẻ như nếu không phải người sao Hỏa thì anh ta cũng không để ý, viên đậu trắng Nhượng Nhượng lúc đó cũng không lọt được vào mắt của anh ta, sau đó không biết thế nào mà Lục Phóng thay đổi khẩu vị, chịu gặm tới viên đậu trắng Nhượng Nhượng này. Cuối cùng Nhượng Nhượng tổng kết lại duy nhất một nguyên nhân, cô ở trong trò chơi quá đẹp. Nhân vật ảo trong trò chơi tạo hình luôn mê người. Đáng tiếc cái thực tế này, cô từ 100% xuống còn 80% mà Lục Phóng thì rập khuôn nguyên dạng rồi.
Nhượng Nhượng liên tục khinh bỉ mình sao có thể ngu ngốc nằm mơ như vậy, cô vội sửa sang lại rồi đi tới chỗ mình làm việc, tầng 55, phòng thiết kế đá quý. Nhượng Nhượng nhìn người ở bên trong mà ánh mắt nhức nhối, hoàn toàn có thể dùng hai chữ thời trang để hình dung.
Quả Quả cùng Hòa Đã đã đến trước, ánh mắt của mọi người bắt đầu soi mói người mới “Trời ạ, cô ấy cư nhiên còn mặc lại giày Prada năm ngoái.” Một cô gái đang cố gắng nói giọng thấp nhất rỉ tai đồng nghiệp bên cạnh, nhưng âm thanh vẫn đến tai Nhượng Nhượng đang đứng ở cạnh cửa.
Quả Quả liếc nhìn đôi giày dưới chân Nhượng Nhượng, cô xấu hổ rụt ngón chân lại.
Về phần Hòa Đa, mặc dù xem thường tác phong nữ tính của anh ta nhưng trong lòng mọi người đều nhận thức chung anh ta vốn bị gay nên đối với Hòa Đa cũng không bắt bẻ gì nhiều.
Lúc này Nhượng Nhượng mới phát hiên thì ra gay là người được hoan nghênh nhất ở đây, cảm thấy mình bị thua thiệt vì từ trước đến nay đều là cô bắt nạt Hòa Đa. Nhớ khi đó cô xem tạp chí đều cảm thán rằng đầu năm nay sự mất cân bằng giờ tính càng ngày càng nghiêm trọng. “Năm ngoái ở Trung Quốc nam chiếm 52% tổng dân số, nữ chỉ chiếm 43%.” Nhượng Nhượng cầm tờ tạp chí đọc to cho Hòa Đa nghe.
Hòa Đa rất nhanh làm động tác Lan Hoa Chỉ: “Không đúng. Tổng cộng có 95% thôi mà, còn 5% nữa đâu?”
Sau đó Nhượng Nhượng giả bộ vô tội ngây thơ nhìn Hòa Đa, thấy anh bây giờ mới nhận ra, không cần đến não mắng Nhượng Nhượng phân biệt chủng tộc.
Quả Quả ở một bên ôm bụng cười: “Em ấy không phải phân biệt chủng tộc, em ấy chính là kì thị giới tính.”
Nhượng Nhượng hối hận không nên phủ nhận người ta là gay, giờ thì cô muốn biến mình thành les cho xong, như vậy mới có thể tránh được một kiếp chạy trốn trước mắt mọi người.
Trong khi Nhượng Nhượng đang đi vào, quả thật có người tránh được một kiếp, người đó chính là Quả Quả. Quả Quả ở phía sau lưng quần chúng bày tỏ tinh thần ủng hộ Nhượng Nhượng.
“Cherry, mau đến xem người sao Hỏa.” Một giọng nữ cao hướng về phía phòng của tổng giám đốc thiết kế gọi.
“Cô theo tôi đi vào”. Cherry mặt lạnh nhìn Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng thấp thỏm đi phía sau cô ta, đâu đó nghe thoáng thấy có người đang hít sâu, “Trời ạ, chị em mau nhìn áo T shirt của cô ta kìa.” Thật ra Nhượng Nhượng hôm nay đã ăn mặc xưa nay chưa từng thấy rồi. Bên ngoài nhìn vào thì trông khá khiêm tốn, quần dài màu đen, chỉ là áo T shirt của cô là từ hàng vỉa hè, cotton 100%, mặc hết sức thoải mái.
Chỉ là không nghĩ tới mấy cái cô kia mắt lại tinh như thế, “Cái áo T shirt đó kí hiệu Của Nike nhưng bên dưới lại viết Adidas, ha ha ha.”
“Phía sau không phải viết PUMA đấy chứ?” Một giọng nữ chanh chua vang lên.
Nhượng Nhượng thiếu chút nữa thì chân sau đạp lên chân trước, bà kia nói đúng thật, cũng trách mình, nhìn đồ sạch sẽ, tiện nghi như vậy mà còn chê, chỉ tránh ý thức nhân phẩm con người quá kém mà thôi.
Theo Cherry đi vào, cũng không một chút phê bình, bị giáng xuống thành trợ lí thiết kế mặc dù tiền lương không thay đổi. Nhượng Nhượng không thể không cúi đầu khom lưng bày tỏ nhất định sẽ sửa chữa thói quen ăn mặc, không để mất thể diện của tập đoàn.Lúc cô ra ngoài, hít sâu một hơi, không một chút phật lòng, chuyện như vậy cô cũng đã trải qua, hôm nay lại cảm thấy đặc biệt buông lỏng, mình không có ưu đãi đặc biệt gì, càng cảm thấy Lục Phóng bỏ tiền ra thu mua cái công ty rách nát này cũng là hoàn toàn trùng hợp mà thôi.
Nhượng Nhượng thậm chí bắt đầu YY thì là mỹ nhân Lục Phóng xinh đẹp vì muốn theo đuổi Uông Trực nên mới vung tiền như rác. Lực liên tưởng của cô thật quá dã man.
Trước mắt Nhượng Nhượng hiện ra hình ảnh quả táo rơi xuống đập trúng đầu Newton, đấy cũng coi là một loại liên tưởng đi, từ quả táo đến vạn vật hấp dẫn.