Edit: Tiểu Phong Tranh
"Có người nói, ta yêu sư phụ, ta càng yêu chân lý. Nghe qua chưa?"
"Chưa." Nàng lắc đầu.
【Hay là sư phụ cũng có thể nói ra chân lý trong lời nói?】
"Bây giờ vi sư muốn nói cho ngươi..." Trên khuôn mặt ưa nhìn của sư phụ hoàn toàn nghiêm túc, "Đó là sai! Càng yêu chân lý là cái quỷ gì? Ta phi. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, sư phụ ta đây là người quan trọng nhất đời này của ngươi, cũng là người tốt nhất, lợi hại nhất trong những người ngươi đã gặp, người lợi hại hơn ta đều đã chết, nếu không thì còn chưa sinh ra, sư phụ là vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh ngươi, chân lý cái gì! Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi..."
【 Quả nhiên.】
...
Năm Hạ Thành thứ mười hai, huyện Tấn, mùa hạ.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
"Huyện Giang."
"Để làm gì?"
"Tìm người."
"Tìm ai?"
"Nam nhân."
"Tìm hắn làm gì?"
"Làm việc."
"Làm chuyện gì?"
"Chuyện quan trọng."
Biết tiếp tục hỏi nữa cũng sẽ không có đáp án, nàng hỏi ngược lại: "Việc gấp sao?"
Nam nhân kia, cũng chính là sư phụ nàng, gật gật đầu.
"Không phải cưỡi ngựa sẽ đi nhanh hơn sao?" Nàng chỉ về phía con ngựa thiến màu nâu sư phụ đang dắt.
"Không cần."
"Vì sao?"
"Không vội."
"..."
Nàng tên là Hạ Tiểu Hồ, mùa hạ năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, hạp bắc nhân.
Lần đầu gặp sư phụ là mùa xuân năm ấy. Cha mẹ sinh một nam hài, cũng chính là đệ đệ của nàng. Nhưng, gia đình nàng rốt cuộc không nuôi nổi bốn người, vì thế...
Nàng bị bán.
Mặc dù nàng không có tư sắc bậc nhất, nhưng mama Lưu Hương lâu nói, cũng có thể làm người tiếp khách bậc hai, nàng không biết cầm kỳ thư họa, cho dù học cũng không thể tài giỏi được, bán nghệ không bán thân và vân vân là hoàn toàn không thể.
Trước một ngày tới thanh lâu, theo lệ thường, mama sẽ đưa cô nương mới đi xuống phố, cũng để các công tử nhìn rõ mặt hàng mới, đêm đó ai nghĩ muốn YY thì phải chuẩn bị trước những gì người đó thích.
Muốn được cứu? Được thôi. Nếu như lúc dạo phố có ai mua ngươi, vậy chúc mừng, ngươi không cần lưu lạc phong trần.
Tuy rằng cơ hội cực kỳ thấp.
Nàng liền cứ đi như vậy, nhìn nữ tử bên cạnh cực lực bán rẻ tiếng cười với người qua đường, cũng không biết là hy vọng lúc này mình bị mua đi, hay là hy vọng đêm nay công tử nhà ai tìm tới cửa có thể dịu dàng một chút.
Nàng cảm thấy sợ hãi buồn nôn, cảm giác giống như sắp phải lên pháp trường.
Lúc này, một cái nam tử gọi mama lại, giống như đang thương lượng cái gì. Rất xa, không nhìn rõ mặt của hắn, chẳng qua trông mama rất vui vẻ.
【Có thể là cô nương nào đó được mua với số tiền lớn.】 Nàng trộm nhìn cô nương xinh đẹp kia, sau đó vẻ mặt khẩn trương.
Không ngờ mama lại đi về phía nàng, kéo nàng đến trước mặt người kia: "Ánh mắt công tử thật tốt, tuy nữ tử này không phải xinh đẹp nhất, nhưng cũng thanh lệ xinh đẹp nho nhã, khí chất thanh nhã, đậm nhạt vừa phải, này năm mươi hai hoa [1] này rất đáng giá, đáng giá!" Nói xong đẩy nàng về phía nam tử đó.
[1] Năm đồng tiền = 1 hoa.
Nàng lảo đảo bổ nhào về phía trước, hắn đón lấy nàng. Ngẩng đầu, nàng nhìn hắn.
Khuôn mặt kia, cả đời nàng, cũng sẽ không quên.
Nàng chưa từng gặp người đẹp như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, đến khi hắn khua tay trước mắt nàng.
Nàng lấy lại tinh thần: "Ngươi dùng năm mươi hai mua ta!?" Năm mươi hai a! Đúng là một kẻ dư dả.
"Ừ." Hắn gật đầu, "Ngươi tự do rồi, đi thôi."
"Vì sao trả nhiều như vậy?" Nàng nắm ống tay hắn đang định rời đi.
"Không cần cò kè mặc cả." Vẻ mặt hắn nực cười, "Cô nương vẫn cầm lấy tay áo tại hạ không buông, có phải là muốn lấy thân báo đáp, báo đáp ơn chuộc thân?"
"Ta không còn nơi nào khác để đi, ngươi có thể đưa ta theo không? Lấy thân báo đáp cũng được, nhưng mà công tử ngươi..."
【Nhưng mà ngươi đẹp quốc sắc thiên hương, sợ ngươi chê ta xấu thôi.】
"Ta là lãng nhân, một cô nương luôn ở trong nhà như ngươi đi theo ta, không sợ khổ?"
"Ta cũng phải chưa từng chịu khổ, sao phải sợ."
"Tốt lắm."Hắn cười, dung nhan khuynh thế, "Sau này, ta chính là sư phụ ngươi. Ngươi tên là gì?"
Nàng suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Ta không có tên."
"Vi sư tên là Hạ Quân. Sau này, ngươi tên là... Hạ Tiểu Hồ được rồi."
【Hạ Tiểu Hồ? Đây là tên gì?】 Nàng kinh ngạc.
"Không tốt sao?"
"Rất tốt, đồ nhi rất thích."
"Vậy được rồi."
"Có người nói, ta yêu sư phụ, ta càng yêu chân lý. Nghe qua chưa?"
"Chưa." Nàng lắc đầu.
【Hay là sư phụ cũng có thể nói ra chân lý trong lời nói?】
"Bây giờ vi sư muốn nói cho ngươi..." Trên khuôn mặt ưa nhìn của sư phụ hoàn toàn nghiêm túc, "Đó là sai! Càng yêu chân lý là cái quỷ gì? Ta phi. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, sư phụ ta đây là người quan trọng nhất đời này của ngươi, cũng là người tốt nhất, lợi hại nhất trong những người ngươi đã gặp, người lợi hại hơn ta đều đã chết, nếu không thì còn chưa sinh ra, sư phụ là vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh ngươi, chân lý cái gì! Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi..."
【 Quả nhiên.】
...
Năm Hạ Thành thứ mười hai, huyện Tấn, mùa hạ.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
"Huyện Giang."
"Để làm gì?"
"Tìm người."
"Tìm ai?"
"Nam nhân."
"Tìm hắn làm gì?"
"Làm việc."
"Làm chuyện gì?"
"Chuyện quan trọng."
Biết tiếp tục hỏi nữa cũng sẽ không có đáp án, nàng hỏi ngược lại: "Việc gấp sao?"
Nam nhân kia, cũng chính là sư phụ nàng, gật gật đầu.
"Không phải cưỡi ngựa sẽ đi nhanh hơn sao?" Nàng chỉ về phía con ngựa thiến màu nâu sư phụ đang dắt.
"Không cần."
"Vì sao?"
"Không vội."
"..."
Nàng tên là Hạ Tiểu Hồ, mùa hạ năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, hạp bắc nhân.
Lần đầu gặp sư phụ là mùa xuân năm ấy. Cha mẹ sinh một nam hài, cũng chính là đệ đệ của nàng. Nhưng, gia đình nàng rốt cuộc không nuôi nổi bốn người, vì thế...
Nàng bị bán.
Mặc dù nàng không có tư sắc bậc nhất, nhưng mama Lưu Hương lâu nói, cũng có thể làm người tiếp khách bậc hai, nàng không biết cầm kỳ thư họa, cho dù học cũng không thể tài giỏi được, bán nghệ không bán thân và vân vân là hoàn toàn không thể.
Trước một ngày tới thanh lâu, theo lệ thường, mama sẽ đưa cô nương mới đi xuống phố, cũng để các công tử nhìn rõ mặt hàng mới, đêm đó ai nghĩ muốn YY thì phải chuẩn bị trước những gì người đó thích.
Muốn được cứu? Được thôi. Nếu như lúc dạo phố có ai mua ngươi, vậy chúc mừng, ngươi không cần lưu lạc phong trần.
Tuy rằng cơ hội cực kỳ thấp.
Nàng liền cứ đi như vậy, nhìn nữ tử bên cạnh cực lực bán rẻ tiếng cười với người qua đường, cũng không biết là hy vọng lúc này mình bị mua đi, hay là hy vọng đêm nay công tử nhà ai tìm tới cửa có thể dịu dàng một chút.
Nàng cảm thấy sợ hãi buồn nôn, cảm giác giống như sắp phải lên pháp trường.
Lúc này, một cái nam tử gọi mama lại, giống như đang thương lượng cái gì. Rất xa, không nhìn rõ mặt của hắn, chẳng qua trông mama rất vui vẻ.
【Có thể là cô nương nào đó được mua với số tiền lớn.】 Nàng trộm nhìn cô nương xinh đẹp kia, sau đó vẻ mặt khẩn trương.
Không ngờ mama lại đi về phía nàng, kéo nàng đến trước mặt người kia: "Ánh mắt công tử thật tốt, tuy nữ tử này không phải xinh đẹp nhất, nhưng cũng thanh lệ xinh đẹp nho nhã, khí chất thanh nhã, đậm nhạt vừa phải, này năm mươi hai hoa [1] này rất đáng giá, đáng giá!" Nói xong đẩy nàng về phía nam tử đó.
[1] Năm đồng tiền = 1 hoa.
Nàng lảo đảo bổ nhào về phía trước, hắn đón lấy nàng. Ngẩng đầu, nàng nhìn hắn.
Khuôn mặt kia, cả đời nàng, cũng sẽ không quên.
Nàng chưa từng gặp người đẹp như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, đến khi hắn khua tay trước mắt nàng.
Nàng lấy lại tinh thần: "Ngươi dùng năm mươi hai mua ta!?" Năm mươi hai a! Đúng là một kẻ dư dả.
"Ừ." Hắn gật đầu, "Ngươi tự do rồi, đi thôi."
"Vì sao trả nhiều như vậy?" Nàng nắm ống tay hắn đang định rời đi.
"Không cần cò kè mặc cả." Vẻ mặt hắn nực cười, "Cô nương vẫn cầm lấy tay áo tại hạ không buông, có phải là muốn lấy thân báo đáp, báo đáp ơn chuộc thân?"
"Ta không còn nơi nào khác để đi, ngươi có thể đưa ta theo không? Lấy thân báo đáp cũng được, nhưng mà công tử ngươi..."
【Nhưng mà ngươi đẹp quốc sắc thiên hương, sợ ngươi chê ta xấu thôi.】
"Ta là lãng nhân, một cô nương luôn ở trong nhà như ngươi đi theo ta, không sợ khổ?"
"Ta cũng phải chưa từng chịu khổ, sao phải sợ."
"Tốt lắm."Hắn cười, dung nhan khuynh thế, "Sau này, ta chính là sư phụ ngươi. Ngươi tên là gì?"
Nàng suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Ta không có tên."
"Vi sư tên là Hạ Quân. Sau này, ngươi tên là... Hạ Tiểu Hồ được rồi."
【Hạ Tiểu Hồ? Đây là tên gì?】 Nàng kinh ngạc.
"Không tốt sao?"
"Rất tốt, đồ nhi rất thích."
"Vậy được rồi."