Edit: Tiểu Phong Tranh
Hắn ngủ suốt một ngày một đêm.
Nàng cũng trông coi hắn một ngày một đêm. Trong lúc ngủ mơ sư phụ vẫn cười, ôn hòa đến giống như thường ngày.
Khi nàng còn đang ngẩn ngơ, một tiếng gọi khàn khàn không lưu loát truyền đến: “Tiểu hồ ly...”
Trên giường hắn khó khăn mở mắt, lần đầu cố sức đến vậy.
“Sư phụ, uống nước đi.” Nàng đứng dậy châm trà.
Nhìn hình bóng của nàng, Hạ Quân nói: “Tiểu hồ ly, nếu vi sư không cẩn thận đùa giỡn đánh mất tính mạng, ngươi gả cho Tào Viện đi.”
Động tác của nàng bỗng nhiên dừng lại: “Sư phụ đang nói lời linh tinh gì vậy, cái gì đùa giỡn chứ...”
“Không phải ngươi đã biết rồi sao? Vi sư chính là Cửu vương gia, ta không tên là Hạ Quân, ta tên Đông Phương Tuấn, Đương kim Hoàng thượng là Nhị Hoàng huynh của ta, ta liên hợp với đảng phái còn sót lại của Dụ thân vương, cùng với thế lực ngoại tộc mưu phản, hiện tại triều đình đang chuẩn bị bắt ta hồi cung, đao phủ ở pháp trường vẫn luôn mài đao."
“Ai quản người bên ngoài nói thế nào? Sư phụ chính là sư phụ, Cửu Vương gia gì chứ, ta mới không nghe bọn họ nói bừa.” Với tính cách vô lại này của sư phụ, không có khả năng mưu phản, hắn không ham vinh hoa như vậy sao có thể đoạt Hoàng vị? Đừng nói đùa.
“Đó là sự thật.” Hắn nói.
Nàng thoáng cái không nghe rõ: “Cái gì?”
“Việc vi sư khởi binh mưu phản, là sự thật. Hiện nay hai vạn binh sĩ đã ở trong vòng mười dặm chờ thời cơ hành sự.”
“Sư phụ đừng nói đùa...”
“Vi sư không phải đang nói đùa, lần này là nghiêm túc khó có được của vi sư mấy năm qua. Cho nên nếu vi sư không về được, ngươi gả cho Tào Viện đi.” Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, duỗi tay nhận lấy chén trà trong tay nàng, uống một hơi cạn sạch.
“Sư phụ...” Nàng há mồm muốn nói gì, nhưng nhìn hắn lạnh nhạt cười, lại lui bước.
“Đồ nhi, mười lăm tháng Tám, ngày hội Trung Thu. Sẽ là ngày quân ta tiến công. Đến lúc đó, thành đổ mưa máu.” Hắn đứng lên, bước chân lảo đảo, bàn tay vỗ nhẹ mặt của nàng, “Nhất định sẽ... Rất thú vị. Ngươi nói xem? Tiểu hồ ly.”
Nói xong đi ra khỏi phòng, để lại một mình nàng ngơ ngẩn.
...
“Ngươi cần gì phải như thế?” Tào Viện thở dài, “Nhìn nàng khổ sở, cơm cũng không ăn.”
Hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Bằng không ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Để Hoàng huynh biết được ta có một đồ nhi bảo bối như vậy, hắn có thể không bắt vật nhỏ không có lực sát thương này tới uy hiếp sao? Hắn đã phái người tra xét, ta liền giao lại tiểu hồ ly cho ngươi, ngươi nói với người bên ngoài đó là biểu muội bà con xa của ngươi, chọn ngày lập tức thành thân; nhưng nếu ngươi dám phụ nàng, cho dù ở tầng cuối địa ngục, ta cũng muốn thiên đao vạn quả ngươi, ta nói được thì làm được.”
“Giao lại cho tại hạ? Ý của ngươi là...”
“Cưới nàng, bớt nói lời thừa đi. Coi như không biết ta.” Hắn mạnh mẽ đập bàn, “Sau đó ngươi nói là ta sai ngươi trộm tiền của ngươi nuôi quân, tất cả đều không liên quan tới ngươi! Hiểu không? Tất cả đều không liên quan tới ngươi, quân đội ngươi không nuôi, tiền ngươi chưa cho, cùng ta làm bằng hữu ngươi không có... Thôi bỏ đi, để ta diễn cảnh Lưu Thủy chất vấn ngươi: Trẫm đã phái người tra xét, Tào công tử, dường như ngươi và Cửu Vương gia rất thân thiết, tại vì sao?”
“Hạ huynh...”
“Tào công tử, trẫm hỏi, sao ngươi lại không đáp? Cô nương Bắc Hạ kia là ai?”
“Ta nói...”
“Tào công tử, nếu ngươi không phối hợp khai báo với trẫm, trẫm liền trảm cả nhà ngươi! Trảm đến gà chó cũng không tha, cỏ dại cũng cắt trụi, phòng ốc sách thư hủy toàn bộ, toàn bộ tài sản sung vào quốc khố!”
“Hiệp trợ hạ huynh khởi binh là tại hạ tự nguyện, nếu có gì tai họa, ta nguyện cùng Hạ huynh đồng sinh cộng tử! Thỉnh ngài bỏ qua cho phòng ốc thư sách đi! Thỉnh ngài suy nghĩ lại chuyện của Tiểu Hồ cô nương!”
“Ai muốn chết cùng ngươi, có ghê tởm hay không. Ta sợ nhàm chán, bày mưu lập kế vốn không thể xảy ra, hơn nữa trò chơi này là ta khơi mào, muốn chơi ta liền chơi đến cuối cùng, cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm toàn bộ.” Hắn nói chắc như đinh đóng cột, “Tiểu Hồ cô nương, đã có thể kêu thân thiết như vậy, tiến triển không thành vấn đề, cùng lắm thì gạo nấu thành cơm... Không phải, ta đang giải thích... Dù sao giao cho ngươi là được, ngươi không muốn nhận cũng phải nhận! Đã hiểu chưa?”
Tào Viện thở dài: “Ta đi kêu nàng ra ăn cơm.”
...
“Vi sư đã nói với Tào Viện, các ngươi chọn ngày lập tức thành thân.” Nói xong, hắn tươi cười, “Rất vui vẻ sao? Tiểu hồ ly phải làm tiểu phú bà. Tương lai ngươi sẽ không còn là tiểu hồ ly, là Kim hồ ly!”
Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sư phụ, cố gắng tìm một tia đùa giỡn: “Sư phụ, ta muốn gả cho người, người cưới ta được không?”
“Tiểu hồ ly, đừng ồn ào, sư phụ sẽ giúp ngươi chọn giá y đẹp nhất...”
“Sư phụ...”
“Đang tốt lành sao lại khóc? Tiểu hồ ly? Có phải ngươi muốn làm canh hồ ly hay không?”
Sư phụ không ôm nàng giống như trước kia.
“Sao sư phụ không an ủi ta?”
“... Không phải ta đang an ủi rồi sao?”
“Không phải như thế này...” Nàng khóc lớn hơn nữa.
“Thật là, đã sắp thành thân rồi còn muốn sư phụ ôm.”
Nàng khóc lóc đuổi hắn ra ngoài cửa.
Hắn ngủ suốt một ngày một đêm.
Nàng cũng trông coi hắn một ngày một đêm. Trong lúc ngủ mơ sư phụ vẫn cười, ôn hòa đến giống như thường ngày.
Khi nàng còn đang ngẩn ngơ, một tiếng gọi khàn khàn không lưu loát truyền đến: “Tiểu hồ ly...”
Trên giường hắn khó khăn mở mắt, lần đầu cố sức đến vậy.
“Sư phụ, uống nước đi.” Nàng đứng dậy châm trà.
Nhìn hình bóng của nàng, Hạ Quân nói: “Tiểu hồ ly, nếu vi sư không cẩn thận đùa giỡn đánh mất tính mạng, ngươi gả cho Tào Viện đi.”
Động tác của nàng bỗng nhiên dừng lại: “Sư phụ đang nói lời linh tinh gì vậy, cái gì đùa giỡn chứ...”
“Không phải ngươi đã biết rồi sao? Vi sư chính là Cửu vương gia, ta không tên là Hạ Quân, ta tên Đông Phương Tuấn, Đương kim Hoàng thượng là Nhị Hoàng huynh của ta, ta liên hợp với đảng phái còn sót lại của Dụ thân vương, cùng với thế lực ngoại tộc mưu phản, hiện tại triều đình đang chuẩn bị bắt ta hồi cung, đao phủ ở pháp trường vẫn luôn mài đao."
“Ai quản người bên ngoài nói thế nào? Sư phụ chính là sư phụ, Cửu Vương gia gì chứ, ta mới không nghe bọn họ nói bừa.” Với tính cách vô lại này của sư phụ, không có khả năng mưu phản, hắn không ham vinh hoa như vậy sao có thể đoạt Hoàng vị? Đừng nói đùa.
“Đó là sự thật.” Hắn nói.
Nàng thoáng cái không nghe rõ: “Cái gì?”
“Việc vi sư khởi binh mưu phản, là sự thật. Hiện nay hai vạn binh sĩ đã ở trong vòng mười dặm chờ thời cơ hành sự.”
“Sư phụ đừng nói đùa...”
“Vi sư không phải đang nói đùa, lần này là nghiêm túc khó có được của vi sư mấy năm qua. Cho nên nếu vi sư không về được, ngươi gả cho Tào Viện đi.” Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, duỗi tay nhận lấy chén trà trong tay nàng, uống một hơi cạn sạch.
“Sư phụ...” Nàng há mồm muốn nói gì, nhưng nhìn hắn lạnh nhạt cười, lại lui bước.
“Đồ nhi, mười lăm tháng Tám, ngày hội Trung Thu. Sẽ là ngày quân ta tiến công. Đến lúc đó, thành đổ mưa máu.” Hắn đứng lên, bước chân lảo đảo, bàn tay vỗ nhẹ mặt của nàng, “Nhất định sẽ... Rất thú vị. Ngươi nói xem? Tiểu hồ ly.”
Nói xong đi ra khỏi phòng, để lại một mình nàng ngơ ngẩn.
...
“Ngươi cần gì phải như thế?” Tào Viện thở dài, “Nhìn nàng khổ sở, cơm cũng không ăn.”
Hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Bằng không ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Để Hoàng huynh biết được ta có một đồ nhi bảo bối như vậy, hắn có thể không bắt vật nhỏ không có lực sát thương này tới uy hiếp sao? Hắn đã phái người tra xét, ta liền giao lại tiểu hồ ly cho ngươi, ngươi nói với người bên ngoài đó là biểu muội bà con xa của ngươi, chọn ngày lập tức thành thân; nhưng nếu ngươi dám phụ nàng, cho dù ở tầng cuối địa ngục, ta cũng muốn thiên đao vạn quả ngươi, ta nói được thì làm được.”
“Giao lại cho tại hạ? Ý của ngươi là...”
“Cưới nàng, bớt nói lời thừa đi. Coi như không biết ta.” Hắn mạnh mẽ đập bàn, “Sau đó ngươi nói là ta sai ngươi trộm tiền của ngươi nuôi quân, tất cả đều không liên quan tới ngươi! Hiểu không? Tất cả đều không liên quan tới ngươi, quân đội ngươi không nuôi, tiền ngươi chưa cho, cùng ta làm bằng hữu ngươi không có... Thôi bỏ đi, để ta diễn cảnh Lưu Thủy chất vấn ngươi: Trẫm đã phái người tra xét, Tào công tử, dường như ngươi và Cửu Vương gia rất thân thiết, tại vì sao?”
“Hạ huynh...”
“Tào công tử, trẫm hỏi, sao ngươi lại không đáp? Cô nương Bắc Hạ kia là ai?”
“Ta nói...”
“Tào công tử, nếu ngươi không phối hợp khai báo với trẫm, trẫm liền trảm cả nhà ngươi! Trảm đến gà chó cũng không tha, cỏ dại cũng cắt trụi, phòng ốc sách thư hủy toàn bộ, toàn bộ tài sản sung vào quốc khố!”
“Hiệp trợ hạ huynh khởi binh là tại hạ tự nguyện, nếu có gì tai họa, ta nguyện cùng Hạ huynh đồng sinh cộng tử! Thỉnh ngài bỏ qua cho phòng ốc thư sách đi! Thỉnh ngài suy nghĩ lại chuyện của Tiểu Hồ cô nương!”
“Ai muốn chết cùng ngươi, có ghê tởm hay không. Ta sợ nhàm chán, bày mưu lập kế vốn không thể xảy ra, hơn nữa trò chơi này là ta khơi mào, muốn chơi ta liền chơi đến cuối cùng, cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm toàn bộ.” Hắn nói chắc như đinh đóng cột, “Tiểu Hồ cô nương, đã có thể kêu thân thiết như vậy, tiến triển không thành vấn đề, cùng lắm thì gạo nấu thành cơm... Không phải, ta đang giải thích... Dù sao giao cho ngươi là được, ngươi không muốn nhận cũng phải nhận! Đã hiểu chưa?”
Tào Viện thở dài: “Ta đi kêu nàng ra ăn cơm.”
...
“Vi sư đã nói với Tào Viện, các ngươi chọn ngày lập tức thành thân.” Nói xong, hắn tươi cười, “Rất vui vẻ sao? Tiểu hồ ly phải làm tiểu phú bà. Tương lai ngươi sẽ không còn là tiểu hồ ly, là Kim hồ ly!”
Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sư phụ, cố gắng tìm một tia đùa giỡn: “Sư phụ, ta muốn gả cho người, người cưới ta được không?”
“Tiểu hồ ly, đừng ồn ào, sư phụ sẽ giúp ngươi chọn giá y đẹp nhất...”
“Sư phụ...”
“Đang tốt lành sao lại khóc? Tiểu hồ ly? Có phải ngươi muốn làm canh hồ ly hay không?”
Sư phụ không ôm nàng giống như trước kia.
“Sao sư phụ không an ủi ta?”
“... Không phải ta đang an ủi rồi sao?”
“Không phải như thế này...” Nàng khóc lớn hơn nữa.
“Thật là, đã sắp thành thân rồi còn muốn sư phụ ôm.”
Nàng khóc lóc đuổi hắn ra ngoài cửa.