Edit: Tiểu Phong Tranh
【Người có từng hối hận dù chỉ một chút? Khi người quyết định gả ta cho Tào Viện.】
【Người có từng khó chịu dù chỉ một chút? Một khắc nhìn thấy ta ngồi trên kiệu hoa kia.】
【Người có từng không có sự lựa chọn nào khác? Khi phát hiện đã tổn thương ta thật nặng nề.】
【Người có xúc động dù chỉ một chút? Khi ly khai nữ nhân đã ở bên người lâu đến vậy.】
【Người có từng lưỡng lự dù chỉ một chút? Khi nhìn ta đau khổ, có một chút muốn rời bỏ trò chơi này?】
【Người có muốn cười dù chỉ một chút? Khi phát hiện chúng ta chẳng qua chỉ là người phàm, không thể thay đổi vận mệnh.】
【Một chút thôi, một chút là được rồi. Nói cho ta biết, có được không?】
Hắn nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu, thở thật dài: "Nếu ta nói có, ngươi có dễ chịu hay không?"
Kết quả vẫn là khóc. Nàng lắc đầu: "Không biết, ta không biết...Người nói lời thật... Là được rồi."
"Có."
Bộ dạng hắn tang thương, giống như trong chớp mắt đã hóa thành ông lão: "Tiểu hồ ly, đâu chỉ là một chút? Sao ta lại không do dự? Sao ta lại không nghĩ muốn cưới ngươi?"
【Nhưng không thể được. Ta không thể, ta còn việc chưa hoàn thành. Là ta khơi mào, ta phải gánh lấy. Ta không muốn ngươi đau lòng, cho nên phải giấu đi.】
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn, là Tào Viện.
Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Vi sư một đời minh mẫn, lại thua bởi cô đơn trong tay ngươi."
Hình bóng kia nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
...
"Sư phụ đừng nhìn." Nàng rầu rĩ nói.
"Ta cảm thấy sau khi thành thân tiểu hồ ly có vẻ biến đổi, chỉ tiếc lúc nhỏ vi sư nhìn không rõ. Vẫn là thừa dịp bây giờ xem cho đủ."
Ngày mốt là Trung thu, là ngày hắn xuất binh.
Nàng không vì thế mà tức giận: "Muốn nhìn chờ người trở về nhìn tiếp! Còn nhìn? Không cho ngươi nhìn!"
"Tiểu hồ ly ngươi nạm vàng sao? Cũng không phải vi sư khinh thường ngươi. Thành phú bà liền kiêu ngạo?"
"Ta mới không có, người nói lung tung!"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi! Không kêu sư phụ? Quá lố bịch!"
"Không được!"
"Còn dám tranh luận? Trưởng thành rồi, cánh cứng rồi, bay đi rồi, ta sẽ không phải là sư phụ ngươi nữa! Đi, đi xách nước!"
"Vương gia..."
"Kêu Hạ Quân! Nói nữa, phạt cả ngươi! Không thấy bổn vương đang giáo huấn đồ nhi sao!"
Tào Viện dở khóc dở cười.
...
"Hoàng vị thực sự tốt đến như vậy? Tốt, đáng giá đến mức người đánh đổi cả tính mạng?"
"Ta cũng không biết có phải thực sự tốt như vậy không. Ta thấy nhiều người muốn đoạt như vậy, vì thế nghĩ muốn ta cũng muốn đến ngồi thử xem, nếu không tốt như vậy, trả lại cho Hoàng huynh là được. Lần đầu tiên... Gặp được đối thủ có thực lực tương đương, đùa rất vui. Hoàng huynh là người thông minh khó gặp, kỳ phùng địch thủ, ta thực chờ mong."
"Được rồi." Nàng buồn bã.
【Hóa ra, tất cả, ở trong mắt hắn chỉ là trò chơi, nhận nàng làm đồ đệ cũng vậy đi. Chẳng qua ngày đó hắn suy nghĩ nông nổi, muốn nhận đồ đệ đùa vui thôi.】
"Tiểu hồ ly, ngươi nhớ rõ ngày đó ta gặp ngươi không?"
Nàng gật gật đầu.
【Nhớ rõ, sao lại không nhớ rõ chứ? Cả đời cũng sẽ không quên.】
Ngày đó phố thật ầm ĩ, thế nhưng khi nhìn thấy hắn, cả thế giới dường như im lặng.
"Ta thấy đời người chẳng qua chỉ là một trò chơi, ta đùa giỡn cả thiên hạ, đùa giỡn tất cả, thứ có thể đùa giỡn ta đều làm, ván cờ mấy ngày này ta cũng nhúng tay. Dù sao cùng lắm thì đền mạng, kiếp sau nghiêm túc lại. Ta cho rằng có thể không để ý thiên mệnh, bây giờ ta lại mong muốn ông trời có thể nói cho ta biết."
【Sớm nói cho ta biết ta có thể gặp gỡ ngươi, sớm cho ta biết ta không còn thanh khiết, sớm nói cho ta biết dù đời người là một giấc mộng ta cũng nên tiếp tục bước tới, bởi vì trong mộng có ngươi.】
【Sớm để ta tỉnh mộng, sớm khiến cho ta thu tay lại, sớm để ta buông xuống. Cho ta một thân phận bình thường, trí tuệ bình thường, gia thế bình thường. Ta chắc chắn sẽ rất yêu ngươi, tận lực của ta, dù là đánh đổi cả tính mạng.】
Nhưng hiện giờ mạng của ta không thuộc về ta nữa, mà là thuộc về hai vạn tướng sĩ của ta, thuộc về trăm họ trong thiên hạ, có lẽ cũng thuộc về ngươi, nhưng mà nhất định phải cho ta nợ.】
"Lúc ta gặp ngươi, liền biết ngươi khác với các cô nương khác, trong mắt ngươi không phải thuận theo mà là bất khuất, không phải yếu mềm mà là kiêu ngạo. Ta giống như, giống như thấy quá khứ của ta.】
【Ban đầu chỉ nghĩ là muốn chơi đùa, nhưng đùa, đùa mãi...Cũng khiến chính mình bị cuốn vào trò chơi. Ngươi nói xem, có phải ta không thất bại hay không?】
"Tiểu hồ ly, nếu có thực sự kiếp sau... Có thể cầu xin ngươi, chờ ta một chút, được không?"
Nước mắt của nàng chảy thành dòng.
【Chờ, ta chờ, cho dù có là cả đời cũng chờ.】
【Người có từng hối hận dù chỉ một chút? Khi người quyết định gả ta cho Tào Viện.】
【Người có từng khó chịu dù chỉ một chút? Một khắc nhìn thấy ta ngồi trên kiệu hoa kia.】
【Người có từng không có sự lựa chọn nào khác? Khi phát hiện đã tổn thương ta thật nặng nề.】
【Người có xúc động dù chỉ một chút? Khi ly khai nữ nhân đã ở bên người lâu đến vậy.】
【Người có từng lưỡng lự dù chỉ một chút? Khi nhìn ta đau khổ, có một chút muốn rời bỏ trò chơi này?】
【Người có muốn cười dù chỉ một chút? Khi phát hiện chúng ta chẳng qua chỉ là người phàm, không thể thay đổi vận mệnh.】
【Một chút thôi, một chút là được rồi. Nói cho ta biết, có được không?】
Hắn nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu, thở thật dài: "Nếu ta nói có, ngươi có dễ chịu hay không?"
Kết quả vẫn là khóc. Nàng lắc đầu: "Không biết, ta không biết...Người nói lời thật... Là được rồi."
"Có."
Bộ dạng hắn tang thương, giống như trong chớp mắt đã hóa thành ông lão: "Tiểu hồ ly, đâu chỉ là một chút? Sao ta lại không do dự? Sao ta lại không nghĩ muốn cưới ngươi?"
【Nhưng không thể được. Ta không thể, ta còn việc chưa hoàn thành. Là ta khơi mào, ta phải gánh lấy. Ta không muốn ngươi đau lòng, cho nên phải giấu đi.】
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn, là Tào Viện.
Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Vi sư một đời minh mẫn, lại thua bởi cô đơn trong tay ngươi."
Hình bóng kia nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
...
"Sư phụ đừng nhìn." Nàng rầu rĩ nói.
"Ta cảm thấy sau khi thành thân tiểu hồ ly có vẻ biến đổi, chỉ tiếc lúc nhỏ vi sư nhìn không rõ. Vẫn là thừa dịp bây giờ xem cho đủ."
Ngày mốt là Trung thu, là ngày hắn xuất binh.
Nàng không vì thế mà tức giận: "Muốn nhìn chờ người trở về nhìn tiếp! Còn nhìn? Không cho ngươi nhìn!"
"Tiểu hồ ly ngươi nạm vàng sao? Cũng không phải vi sư khinh thường ngươi. Thành phú bà liền kiêu ngạo?"
"Ta mới không có, người nói lung tung!"
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi! Không kêu sư phụ? Quá lố bịch!"
"Không được!"
"Còn dám tranh luận? Trưởng thành rồi, cánh cứng rồi, bay đi rồi, ta sẽ không phải là sư phụ ngươi nữa! Đi, đi xách nước!"
"Vương gia..."
"Kêu Hạ Quân! Nói nữa, phạt cả ngươi! Không thấy bổn vương đang giáo huấn đồ nhi sao!"
Tào Viện dở khóc dở cười.
...
"Hoàng vị thực sự tốt đến như vậy? Tốt, đáng giá đến mức người đánh đổi cả tính mạng?"
"Ta cũng không biết có phải thực sự tốt như vậy không. Ta thấy nhiều người muốn đoạt như vậy, vì thế nghĩ muốn ta cũng muốn đến ngồi thử xem, nếu không tốt như vậy, trả lại cho Hoàng huynh là được. Lần đầu tiên... Gặp được đối thủ có thực lực tương đương, đùa rất vui. Hoàng huynh là người thông minh khó gặp, kỳ phùng địch thủ, ta thực chờ mong."
"Được rồi." Nàng buồn bã.
【Hóa ra, tất cả, ở trong mắt hắn chỉ là trò chơi, nhận nàng làm đồ đệ cũng vậy đi. Chẳng qua ngày đó hắn suy nghĩ nông nổi, muốn nhận đồ đệ đùa vui thôi.】
"Tiểu hồ ly, ngươi nhớ rõ ngày đó ta gặp ngươi không?"
Nàng gật gật đầu.
【Nhớ rõ, sao lại không nhớ rõ chứ? Cả đời cũng sẽ không quên.】
Ngày đó phố thật ầm ĩ, thế nhưng khi nhìn thấy hắn, cả thế giới dường như im lặng.
"Ta thấy đời người chẳng qua chỉ là một trò chơi, ta đùa giỡn cả thiên hạ, đùa giỡn tất cả, thứ có thể đùa giỡn ta đều làm, ván cờ mấy ngày này ta cũng nhúng tay. Dù sao cùng lắm thì đền mạng, kiếp sau nghiêm túc lại. Ta cho rằng có thể không để ý thiên mệnh, bây giờ ta lại mong muốn ông trời có thể nói cho ta biết."
【Sớm nói cho ta biết ta có thể gặp gỡ ngươi, sớm cho ta biết ta không còn thanh khiết, sớm nói cho ta biết dù đời người là một giấc mộng ta cũng nên tiếp tục bước tới, bởi vì trong mộng có ngươi.】
【Sớm để ta tỉnh mộng, sớm khiến cho ta thu tay lại, sớm để ta buông xuống. Cho ta một thân phận bình thường, trí tuệ bình thường, gia thế bình thường. Ta chắc chắn sẽ rất yêu ngươi, tận lực của ta, dù là đánh đổi cả tính mạng.】
Nhưng hiện giờ mạng của ta không thuộc về ta nữa, mà là thuộc về hai vạn tướng sĩ của ta, thuộc về trăm họ trong thiên hạ, có lẽ cũng thuộc về ngươi, nhưng mà nhất định phải cho ta nợ.】
"Lúc ta gặp ngươi, liền biết ngươi khác với các cô nương khác, trong mắt ngươi không phải thuận theo mà là bất khuất, không phải yếu mềm mà là kiêu ngạo. Ta giống như, giống như thấy quá khứ của ta.】
【Ban đầu chỉ nghĩ là muốn chơi đùa, nhưng đùa, đùa mãi...Cũng khiến chính mình bị cuốn vào trò chơi. Ngươi nói xem, có phải ta không thất bại hay không?】
"Tiểu hồ ly, nếu có thực sự kiếp sau... Có thể cầu xin ngươi, chờ ta một chút, được không?"
Nước mắt của nàng chảy thành dòng.
【Chờ, ta chờ, cho dù có là cả đời cũng chờ.】