- Khăn quàng, khăn quàng...
Có một đứa hớt hơ hớt hải túm cái khăn quàng trên bàn học, chân ở phía dưới thuần thục xỏ đôi giày búp bê rồi nhanh chóng phi ra khỏi phòng bóp cạch cái ổ khóa, vừa đi vừa dựng lại cổ áo chỉnh chu cái khăn quàng và cột một cách cẩn thận.
*Ngô Mỷ Xuyên (14 tuổi). Là lớp phó học tập của lớp 9D, thành tích học tập chỉ sau bạn Bình lớp trưởng. Chu đáo và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè bất kể việc lớn hay nhỏ. Là học sinh mới chuyển trường nên ấn tượng với 37 thành viên còn lại có chút không thiện cảm bởi nó rất nghiêm túc không nhượng bộ hay bao che ai bao giờ...
-•-
Phía sau chỉ thấy một cậu nhóc hậu bối 8A che miệng cười, vừa bước ra cửa đã thấy cô chị lớp trên vội vội vàng vàng đến mức quên luôn phải bỏ áo đồng phục vào váy gọn gàng, cứ thế xách balô chạy về phía trường.
*Lâm Việt Hoàng (14 tuổi). Là hậu bối sau nó một lớp nhưng thực chất lại cùng tuổi với nó (bởi vì nó đi học sớm một năm). Hàng xóm cùng dãy nhà trọ với nó, đẹp trai, thân thiện và vô cùng tốt bụng.
-•-
- Cũng đâu cần phải vội như vậy, mới hơn 6:10 thôi. Chị ấy đúng là trẻ con...
Nam sinh đứng cạnh Việt Hoàng chính là Tấn Đạt, hai cậu là ở cùng phòng trọ và học cùng lớp từ bé đến giờ nên có thể gọi là anh em tốt. Thoạt nhìn thì rất cool nhưng thật sự thì tăng động lắm, mồm mép suốt ngày hơn cả con gái. Giỏi thể thao và ca hát, bất cứ khi nào cũng có thể tự do thể hiện tài năng của mình. Rất thích hùa theo mấy đứa nhóc cùng nhà trọ trêu chọc nó, vấn đề chủ yếu cũng chỉ có chiều cao "ba mét bẻ đôi" của cô chị tiền bối...
-•-
- Sumi! Chờ với!
Tiếng gọi đằng sau lưng chính là Khánh My, bạn lớp phó văn nghệ Mỷ Xuyên vừa mới quen được hơn hai tuần học. Bên cạnh còn có Hoàng Khánh bạn thanh mai trúc mã với cô suốt 15 năm liền tính từ lúc mới lọt lòng. Đây là cặp đôi "nữ tránh xa, nam không dám đến gần" của trường. Mặc dù họ không công khai tình cảm (do còn chưa đủ lớn và đang chuyên tâm học hành) nhưng dường như chẳng ai dám dòm ngó hay có ý định tỏ tình.
- Sư phụ! Còn con nữa, chờ...chờ...
Lại thêm một nữ nhân nữa cất tiếng gọi từ phía sau, thanh âm trong trẻo và nhí nhảnh vô cùng. Cô bạn này là Đăng Nhi, vì ngưỡng mộ thành tích học tập cùng với tài năng vẽ, hát của nó mà thành ra có cách xưng hô dễ thương như vậy.
-•-
- Tui còn tưởng là mình trễ luôn đó.
Giọng nó phẫn uất đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đảo mắt dò xét lại đám bạn, nhận ra họ không hề vội. Lại khó hiểu tiếp tục nhìn chằm cái đồng hồ, đắn đo suy nghĩ.
- Mới có 6:22 thôi_ My kéo tay Khánh nhìn đồng hồ xem giờ rồi trả lời cho mớ thắc mắc trong nó.
Đăng Nhi ở bên cạnh gật đầu một cách chắc nịch mím môi ra vẻ trẻ con ngó nghiêng vào cái đồng hồ trên tay nó lập tức nhún vai một cái. Mặt nó méo xệch lộ rõ vẻ ủ rũ thê thảm, đồng hồ thân yêu của nó lại chết đứng nữa rồi, hoặc là hết pin mà nó vẫn chưa thay.
- Mau bỏ áo vào trong váy. Lên lớp rồi triển khai mọi người xuống chào cờ kìa!
* Đặng Hải Đăng (15 tuổi). Lớp thường gọi cậu là "đèn biển". Là mọt sách chính hiệu, bằng chứng là đang cằm trên tay quyển sách tham khảo của môn Hóa học dày cộm, balô cũng nặng trịch nhìn phồng to ra luôn. Đây chính là cậu bạn thân của nó từ những năm lớp bảy khi chưa chuyển trường ra huyện, rất đẹp trai và vô cùng cool đúng kiểu lạnh lùng boy mà lớp gọi cậu. Rất được lòng các bạn nữ trong lớp...
- Vào lớp, vào lớp. Nhanh, nhanh...
Lớp trưởng đại nhân chạy từ ngoài cổng vào rồi xùy xùy tay đuổi hết tụi nó lên phòng học. Lớp gọi cậu là "Bình heo" vì trông cậu hơi to con hơn những thành viên còn lại. Học cực giỏi, là lớp trưởng nhưng nghiêm túc thì ít mà loi nhoi thì nhiều, đùn đẩy trách nhiệm cho nó rất nhiều, lớp ồn ào luôn để cho nó giải quyết bởi cậu cũng đang bận góp vui vào vấn đề gây nên sự ồn ào đó. Là một nhân vật lịch sử khét tiếng của trường nhắc đến tên ai cũng biết, thành tích học tập chỉ sau một bạn lớp A và một bạn cùng lớp. Top 5 của trường lại chọn lớp D mà ngồi học nên không ít người tò mò, chỉ chỏ, bàn tán về cậu. Dường như cậu bỏ ngoài tai những lời đó chuyên tâm giựt dậy mấy tài năng ngầm trốn ở lớp D này. Chu đáo và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè.
-•-
Kết thúc buổi chào cờ, tất cả về lại lớp để chuẩn bị cho tiết học thứ hai. Lớp lại ồn như ong vỡ tổ, Bình lại nhởn nhơ đánh cờ ca-rô với bạn nữ ngồi cạnh không thèm quản lớp, nó bước lên bục giảng quay đầu nhìn lại lớp học rồi cao giọng nghiêm túc:
- Cả lớp trật tự. Hôm nay là buổi học đầu tiên sau ngày khai giảng đó, cũng cuối cấp rồi, cho nên năm học này các bạn phải cố gắng lấy được thành tích tốt nha. Để thi vào trường Trung học phổ thông bên cạnh nữa, ngôi trường đó chỉ xếp sau trường chuyên của tỉnh thôi đó. Chúng ta cùng cố gắng, có được hông?
Lớp hưởng ứng đồng thanh đáp lại:
- CÙNG CỐ GẮNG!!!
Cô Nhung đứng ở ngoài cửa lớp tươi cười đẩy gọng kính bước vào, đặt tay lên vai nó nói với vẻ tin tưởng:
- Rất tốt!
Nó lễ phép cúi đầu chào cô một cái rồi về chỗ (bàn thứ tư của tổ hai).
Rồi cô ngồi vào bàn, lấy một quyển tập bìa đen cỡ cuốn tập học mở trang đầu tiên viết lên đó vài dòng chữ. Cô đứng ở đầu bàn của hai dãy giữa tổ hai và tổ ba dịu dàng nhắc nhở cả lớp:
- Lớp chúng ta bây giờ ngoài bạn Bình thì còn có bạn Xuyên là ban cán sự lớp. Cuối cấp rồi các em phải thật sự nghiêm túc học hành để đạt thành tích tốt, hai bạn lớp trưởng và lớp phó có thể giúp các em giảng những bài tập khó. Cô tin các em sẽ cùng cô và hai bạn lập nên một thành tích tốt cho lớp 9D năm nay. Được không nào?
- DẠ ĐƯỢC!!!_lớp đồng thanh hô hào.
Bước xuống phía bàn của nó, cô đặt lên hai quyển bao gồm sổ đầu bài và quyển tập màu đen vừa nãy cẩn thận dặn dò:
- Chữ viết em đẹp, từ giờ cô giao sổ đầu bài để em bổ sung tên thầy cô giáo dạy bộ môn, sơ đồ lớp và thời khóa biểu. Hôm nay kết thúc tiết học cuối em lên phòng giám thị nộp lại sổ đầu bài, sáng mai vào lớp em lại đi lên trên đó lấy và để ở bàn giáo viên.
- Dạ!
Cô tiếp lời:
- Nhiệm vụ của em là cuối tuần xem lại những bộ môn nào mà thầy cô chưa cho điểm và ký tên rồi tìm các thầy cô đó để xin xác nhận điểm và chữ ký. Quyển sổ đen này là ghi lại những bạn vi phạm nội quy của trường về hai mặt chuyên cần lẫn tác phong, hôm nào bạn nào vắng, có phép hay không phép, không khăn quàng, bảng tên, không dép quai hậu,...tất cả đều ghi lại rõ ràng ngày tháng cho cô. Cuối tuần sẽ phạt trực lớp cùng với tổ trực đã phân công_rồi cô quay sang Bình ngồi ở bàn cuối tổ ba nói tiếp_Những công việc trước kia em làm bây giờ bàn giao lại cho lớp phó, phải giải thích rõ ràng để bạn hiểu và cùng em thực hiện. Em sẽ phân công tổ trực nhật hàng tuần và tổ trực chéo nội quy trong lớp.
- Dạ!_Bình nhìn cô gật đầu.
- Vậy bây giờ chúng ta vào tiết học. Hằng ngày sỉ số em phải ghi rõ ràng lên góc trên ở bên phải bảng đen nha Xuyên_cô trở lại bàn giáo viên nhưng chợt nhớ một điều bèn quay lại nói với nó.
Ở phía dưới nó gật đầu đáp lời cô. Chủ nhiệm Nhung cầm viên phấn và thước kẻ cẩn thận đóng khung một góc nhỏ ở trên bảng rồi hỏi:
- Lớp hôm nay có vắng bạn nào không?
*xì xào*
Cô Nhung gõ thước lên bảng quét mắt nhìn xuống lớp hỏi lại:
- Lớp có vắng bạn nào không Xuyên?
Nó e dè đứng dậy chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh, liếc qua sơ đồ lớp trên sổ đầu bài rụt rè trả lời:
- Dạ vắng hai bạn Thái Khang, và Vương Khang, thưa cô.
- Thưa cô em đến trễ!
Phía cửa lớp vang lên tiếng nói của hai nam sinh kéo sự tò mò của lớp về phía đó. Có vài bạn nữ xì xào bàn tán.
- "Là Thái Khang đó!"
- "Cháu trai thầy Hiệu phó..."
- "Hai cậu ấy đi học lại rồi."
- "Đẹp trai quá!"
...
- Hai em vào đi, chỗ ngồi vẫn ở vị trí cũ_cô Nhung dịu giọng nói với hai cậu bạn Thái Khang và Vương Khang. Thái độ có chút dè dặt.
*Phan Hoàng Thái Khang (15 tuổi). Là con của một đại gia nổi tiếng ở huyện, cả trường ai cũng kiêng nể, thành tích học tập chỉ sau bạn lớp trưởng của lớp A, giỏi nhất là các môn khoa học tự nhiên. Mặt không lúc nào thấy được mùa xuân, lạnh lùng và rất khó gần...
*Sơn Vương Khang (15 tuổi). Là cháu trai của thầy Hiệu phó, thành tích học tập kém, chỉ thích quậy phá, đánh nhau và trêu ghẹo các bạn nữ. Thầy cô ai gặp cũng không chào, tính cách huênh hoang và bộp chộp, luôn dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
-•-
Thái Khang lễ phép gật nhẹ đầu với cô một cái rồi bước xuống bàn mình, vị trí đã định sẵn là dành riêng cho cậu, kể cả việc các thành viên khác đi ngang qua cũng mang vài phần e dè, sợ sệt. Mắt chăm chăm nhìn vào nữ sinh cùng bàn rồi quay lên cất tiếng hỏi cô:
- Bàn của em sao có bạn khác ngồi vậy cô?
- Bạn ấy là lớp phó mới chuyển đến, chỉ còn chỗ trống ở bàn em nên cô mới để bạn ấy ngồi_cô Nhung đáp.
Không nói thêm gì cậu đặt balô ngồi xuống, tay phải cố ý khều nhẹ mái tóc của nó nhếch môi cười khẩy, buông lời khen ngợi đầy vẻ bỡn cợt vô cùng nhỏ vào tai:
- Cũng khá xinh. Lớp phó, xin chào!
Mỷ Xuyên khó chịu giằng tay ra liếc mắt nhìn cậu, phía bên kia (bàn thứ tư tổ một) còn có một nam sinh khác chống cằm nhìn, nở nụ cười tươi nháy mắt nói với nó:
- Lớp phó, nhìn dễ thương thật đấy!
Hai dãy bàn học được nối liền nhau, tổ một và tổ hai, tổ ba và tổ bốn, chỉ chừa khoảng cách hơn một mét ngăn cách hai dãy bàn học. Nó ngồi ở giữa, bên tay trái là Thái Khang, tay phải là cháu trai thầy Hiệu phó Sơn Vương Khang. Cuộc chạm trán có một không hai mà ba năm qua chẳng có ma nào dám ngồi ở vị trí đó, bởi họ sợ mình sẽ bị đóng băng khi ở gần hai tảng băng Bắc Cực ấy. Cả thầy cô giáo còn chịu thua không thay đổi được nên đâu lại vào đấy, hai người thích học thì học, thích nghỉ thì nghỉ, làm gì cũng không ai dám nhắc nhở, một lần cũng không.
Nhưng điều lạ là trong giờ toán hôm nay của chủ nhiệm hai cậu lại vô cùng im lặng, Vương Khang không ngủ, Thái Khang không nghe nhạc, cả hai chăm chú chép bài thỉnh thoảng có nhìn sang nó cười khẽ mấy lần, nét mặt lại cực kỳ mờ ám.
-•-
- Sumi, bà ngồi gần hai ông đó không thấy có gì lạ hả?
Mỷ Xuyên đang uống dở ly đá lạnh cùng với nhóm bạn bao gồm Hải Quy, Như Ý, Tú Nguyên, Trọng Quý, Hoàng Khánh, Chí Thanh, Khánh My, Hải Đăng, Đăng Nhi và Thái Khang. Nghe Khánh My hỏi lập tức ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu bạn cùng bàn đang hướng về phía mình, vội lơ đi chẳng thèm bận tâm nhướng mắt trả lời:
- Đâu có gì lạ đâu.
- Rất lạ, rất lạ. Tại sao bà không nhìn ra?_Hải Quy nhăn nhó đưa cái muỗng ăn kem dí dí về phía nó.
- Hổng thấy gì hết, hai bạn ấy học rất chăm.
- Lạy trời!!!_cả lũ đồng thanh liếc mắt nhìn trời kêu gào thảm hại_Bà điên rồi Sumi ơi.
- Sao lại gọi tui là Sumi vậy hông biết, gọi tên thôi là được rồi. Ở xóm tui toàn gọi bằng tên, biệt danh, nghe thấy trẻ con sao sao ớ_nó chun mũi nhìn mấy đứa kia thắc mắc.
- Nhóm mình ai cũng có biệt danh mà, bà là người duy nhất được Thái Khang ưu tiên đặt biệt danh cho đó_Như Ý vui vẻ giải đáp thắc mắc rồi thuận miệng giới thiệu_Gọi tui là Mon.
- Tui là Yuu_Khánh My.
- Sư phụ gọi con là Sun_Đăng Nhi.
- Mình là Bom_Hoàng Khánh.
- Còn tui là Yan, ông Quý là Kun, Nguyên với Thanh là Miu và Kin. Còn ông Thái Khang là Bin_Hải Quy hồ hởi nói biệt danh của các thành viên còn lại, nhìn thấy Hải Đăng lại không nhịn được cười nói nhỏ_Cứ gọi Hải Đăng là "đèn biển" giống bà có được không?
Nó thản nhiên nhún vai tiếp tục uống hết ly đá lạnh không bận tâm mọi người, mắt lơ đễnh nhìn ra sân trường, vài chiếc lá bàng dưới sân tựa như có chân tự dịch chuyển từ chỗ này đến chỗ khác. Không phải đâu, là gió thổi, chỉ lướt khẽ qua thôi cũng đủ làm vị trí của chiếc lá thay đổi, vô tình như thế nên chẳng bao giờ được gặp nhau lần nữa. Có người nói: Đi qua nhau rồi chạm khẽ một điều đặc biệt, dù vô tình hay cố ý đó cũng là ấn tượng mà mãi mãi về sau mọi người đều nhớ như một thói quen...
-•-
- Lớp phó!
Vương Khang chạy vụt qua nó khi xách balô chạy đua cùng lũ con trai lớp hàng xóm để ra về, ngang phòng giám thị chợt dừng lại gọi chức danh của nó khi vừa thấy nó nộp sổ đầu bài xong và bước ra ngoài.
Mỷ Xuyên hơi bất ngờ nhưng cũng kịp phản ứng đáp lại bằng một mớ thắc mắc qua một từ vô cùng ngắn gọn "Hả?"
- Chưa chuẩn bị quà chào hỏi lớp phó nữa. Hẹn ngày mai nha!
Vỏn vẹn một câu nói chứa nhiều hàm ý rồi quay mặt chạy vụt ra sân. Vương Khang còn quay lại nháy mắt tinh nghịch búng tay một cái khiêu khích nó, vẫy vẫy tay lớn tiếng nói vọng vào:
- Sáng mai nha lớp phó!
Nó nheo mắt nhẩm lại câu nói vừa nãy rồi bất giác mím môi khó hiểu. Không phải cậu ấy đang định bày trò phá nó chứ, có vẻ cậu ấy cũng dễ gần và thân thiện mà, chắc là không đâu, do nó nghĩ nhiều thôi. Với lại cũng đã lớn, cho nên biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm mà...
-•-
Vuốt vuốt lại mái tóc, nó kĩ càng ngắm mình trong gương, khăn quàng bảng tên đầy đủ rồi mới bước ra cửa khom người lấy đôi giày búp bê màu đen cẩn thận đi vào, khóa cửa rồi đến trường. Nhà trọ nó ở cách trường không xa, chỉ cần băng qua quốc lộ là đến, bởi vì ngôi trường nằm đối diện với khu nhà trọ dành cho sinh viên mà nó đang ở. Vừa đến hành lang lớp học đã thấy Đăng Nhi hí hửng cùng với vài cô bạn đang bàn luận về một bộ phim mới chiếu trên đài, thấy nó cô vui vẻ đưa que kẹo mút mình đang ăn ra mời:
- Ăn kẹo không? Là vị dâu.
Mỷ Xuyên cười nhẹ rồi lắc đầu. Đối với nó, dâu, cam là hai hương vị trái cây mà nó cực kì ghét, duy chỉ có socola và bạc hà là thu hút nó nhất. Ngồi vào bàn, đặt balô xuống nó liền đứng dậy để đi lấy sổ đầu bài cùng sổ sao đỏ cho lớp trực. Trở về lớp lại theo thói quen cho tay vào học bàn xem lớp học buổi chiều có bỏ rác lại không, ở tay truyền đến cảm giác ngưa ngứa, vật ở trong lại nhỏ bé mềm mềm. Tò mò phủi phủi vài cái làm chúng rơi vương vãi ra chiếc váy đồng phục, là côn trùng đất và sâu róm, Khánh My ở bàn dưới rướn người nhìn lên lập tức la hét:
- SÂU!!!
Nó hoảng sợ đến mức chẳng biết làm gì, hay tay run run bất động ngồi im một chỗ, gương mặt từ lúc nào đã trắng bệch mặc cho mấy sinh vật bé nhỏ kia cứ ngổn ngang bò trên váy của mình.
Thái Khang nhắm mắt ngồi nghe nhạc ngay bên cạnh bị tiếng thét chói tai của Khánh My làm cho giật mình vội mở mắt, chưa kịp thấy và hiểu gì đã bị một vật thể lạ ngã vào người không cử động được.
- Lớp phó???_nhận ra vấn đề Thái Khang mở to mắt nhìn cô bạn đang ngã vào lòng mình đồng thời ra sức lay lay người nó_Lớp phó! Lớp phó!
- Sâu...sâu...ở trên váy của Sumi ý...
Khánh My chỉ tay vào nó nói với Thái Khang, sợ sệt dịch sát người vào gần ghế ngồi của Hoàng Khánh. Thái Khang nhẹ nhàng đẩy nó ra rồi dịu dàng đỡ lấy eo giữ nó không ngã về phía bên kia. Liếc xuống cái váy nó đang mặc thấy rõ ràng nào sâu, nhộng, đuôi thằn lằn, giun đất và một chút cát bụi lẫn vào nhau trông rất bẩn, lại nhìn lên đã thấy mắt nó nhắm nghiền gương mặt trắng bệch. Ngất xỉu rồi sao? Không phải sợ đến mức đó chứ?
Đưa tay phủi bỏ mấy thứ linh tinh trên váy và cả đất cát trên đùi nó xuống, vội vàng gỡ tai nghe và máy mp3 đặt lên bàn tỏ thái độ hằn học miệng thầm mắng:
- Chết tiệt, ai bày trò này vậy chứ?!
Trống chưa vào lớp, sự ồn ào nãy giờ hiện tại còn bát nháo hơn khi tất cả thành viên trong lớp nghe tiếng hét của My, tò mò nhìn mới biết nó xỉu, lại thêm bất ngờ khi thấy Thái Khang bế nó xuống phòng y tế gương mặt mang đầy nét giận dữ.
- Hờ~
Vương Khang đá chân ghế nhếch môi cười một cái, mặt lộ rõ sự chán ghét, cậu cười khinh bỉ.
- Quá nhát gan.
- Là ông làm?_Hoàng Khánh nghi ngờ.
- Chút quà nhỏ thôi..._Vương Khang nhún vai cười khẩy, từ bao giờ bọn công tử nhà giàu lớp này quan tâm con nhỏ nhà quê đó vậy chứ. Quả thực nực cười...
- Ông hơi quá đáng rồi đó!
Hải Quy vừa bước vào lớp, khi nãy còn đứng tần ngần ra chưa hiểu gì chỉ khi nghe bọn kia xì xào và cuộc đối thoại giữa Khang, My, Khánh thì mới lên tiếng trách cứ cậu bạn cùng bàn. Nghĩ rằng cậu đã hơi quá đáng, vốn dĩ Mỷ Xuyên cũng chỉ là con gái, còn chưa một lần đắc tội với cậu, cớ gì phải dọa nó sợ như thế...
- Tụi mày quan tâm làm gì? Cũng không nghĩ là thân thiết đến vậy luôn đó_Vương Khang hai tay đút túi quần, hếch mặt lên ra vẻ khiêu khích ngông cuồng.
- Dẹp cái điệu bộ ngang tàng của ông ngay đi_Quý cau có không kém gì Hoàng Khánh lúc này, lập tức chỉ muốn cho Vương Khang ăn vài cú đấm.
- Thôi đi, mấy ông không thuận nhau được hả? Bạn bè cùng một lớp đó_Như Ý đứng ra giảng hòa.
Ba tên con trai đều bực dọc hậm hực không nói, chỉ lườm nguýt nhau, bọn con gái cẩn thận cầm chổi và ki hốt rác đến dọn dẹp bàn nó.
Trống vào lớp, ba tên kia vẫn ở trạng thái cũ, lườm nhau không chịu nghỉ. My kéo kéo sợ dây nịt của Khánh bảo ngồi xuống, Như Ý hai tay đỡ lấy gương mặt của bạn trai Trọng Quý quay về hướng mình rồi ấn vai ngồi xuống thì thầm "cô sắp vào rồi". Chí Thanh và Đăng Nhi ở bàn trên chồm xuống ấn người Vương Khang vào vị trí của cậu, nhăn mặt tỏ ý không hài lòng với thái độ của cậu nãy giờ, nhưng cũng ra sức khuyên "bỏ qua đi, bạn bè không à..."
Cô Nhung bước vào, cả lớp theo quy định mỗi ngày đẩy ghế về đằng sau đứng dậy chào đợi cô gật đầu hoặc phất tay mới được ngồi xuống, đặc biệt là tiếng kéo ghế không được quá ồn.
Cô quay về phía bảng nhìn sỉ số lớp, rồi lại quay xuống nghiêng người nhìn vị trí cuối lớp, lớp phó, Thái Khang, Tú Nguyên, Quốc Bình và Khoa Anh đều không có trong lớp.
- Lớp trưởng đi trực sao đỏ thay bạn Thái Khang rồi cô_Đăng Nhi giải thích.
- Vậy bạn ấy đâu? Cả lớp phó nữa?_cô Nhung gật nhẹ đầu rồi hỏi tiếp.
Mọi ánh nhìn hướng về cháu trai thầy Hiệu phó, cậu lại nhởn nhơ cười cười không tôn trọng người phía trên nói trỏng:
- Bị dọa cho sợ lên phòng y tế rồi.
- Là ai làm?_cô không hài lòng với thái độ của Vương Khang, nhưng không thể thay đối, bèn hỏi lại, giọng có chút kiêng dè.
- Là Sơn Vương Khang_cậu trả lời chắc nịch.
Cô lắc đầu sửa lại sỉ số lớp, nể nang thầy Hiệu phó nên không mắng cậu. Cô sợ làm phật lòng cậu sẽ không còn được đứng lớp để dạy học, bởi ba mẹ cậu là người giàu có tiếng tăm nhất huyện đầu tư xây nên ngôi trường này. Cô Nhung rất muốn thay đổi con người cậu giúp cậu chính chắn hơn, để cho cậu hiểu đến trường không phải để đánh nhau mà để học tập trau dồi kiến thức và rèn luyện nhân cách sống. Cô bất lực thở dài, rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí...
*Phòng y tế*
- Tui làm. Thì sao?
Đối với kẻ chẳng chịu nghe giải thích Thái Khang chỉ còn cách nhận là mình làm, câu trả lời cũng vô cùng dửng dưng nghe như tự mình ôm hết trách nhiệm của sự oan ức. Thông minh chỉ biết vùi đầu vào sách vở chứ không để suy nghĩ chuyện diễn ra ở thực tại. Ai đời đã muốn đối đầu lại còn giúp đỡ, chỉ có kẻ ngốc. Giống như cậu bây giờ, chẳng thể giải thích...
"ào"
Mỷ Xuyên ngồi trên giường tiện tay với lấy ly nước cô y tế đặt trên bàn tát ào vào mặt cậu.
Thái Khang không tránh, chỉ chớp nhẹ mi mắt rồi cười một cái.
Lớp phó quả thực rất đanh đá...
Có một đứa hớt hơ hớt hải túm cái khăn quàng trên bàn học, chân ở phía dưới thuần thục xỏ đôi giày búp bê rồi nhanh chóng phi ra khỏi phòng bóp cạch cái ổ khóa, vừa đi vừa dựng lại cổ áo chỉnh chu cái khăn quàng và cột một cách cẩn thận.
*Ngô Mỷ Xuyên (14 tuổi). Là lớp phó học tập của lớp 9D, thành tích học tập chỉ sau bạn Bình lớp trưởng. Chu đáo và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè bất kể việc lớn hay nhỏ. Là học sinh mới chuyển trường nên ấn tượng với 37 thành viên còn lại có chút không thiện cảm bởi nó rất nghiêm túc không nhượng bộ hay bao che ai bao giờ...
-•-
Phía sau chỉ thấy một cậu nhóc hậu bối 8A che miệng cười, vừa bước ra cửa đã thấy cô chị lớp trên vội vội vàng vàng đến mức quên luôn phải bỏ áo đồng phục vào váy gọn gàng, cứ thế xách balô chạy về phía trường.
*Lâm Việt Hoàng (14 tuổi). Là hậu bối sau nó một lớp nhưng thực chất lại cùng tuổi với nó (bởi vì nó đi học sớm một năm). Hàng xóm cùng dãy nhà trọ với nó, đẹp trai, thân thiện và vô cùng tốt bụng.
-•-
- Cũng đâu cần phải vội như vậy, mới hơn 6:10 thôi. Chị ấy đúng là trẻ con...
Nam sinh đứng cạnh Việt Hoàng chính là Tấn Đạt, hai cậu là ở cùng phòng trọ và học cùng lớp từ bé đến giờ nên có thể gọi là anh em tốt. Thoạt nhìn thì rất cool nhưng thật sự thì tăng động lắm, mồm mép suốt ngày hơn cả con gái. Giỏi thể thao và ca hát, bất cứ khi nào cũng có thể tự do thể hiện tài năng của mình. Rất thích hùa theo mấy đứa nhóc cùng nhà trọ trêu chọc nó, vấn đề chủ yếu cũng chỉ có chiều cao "ba mét bẻ đôi" của cô chị tiền bối...
-•-
- Sumi! Chờ với!
Tiếng gọi đằng sau lưng chính là Khánh My, bạn lớp phó văn nghệ Mỷ Xuyên vừa mới quen được hơn hai tuần học. Bên cạnh còn có Hoàng Khánh bạn thanh mai trúc mã với cô suốt 15 năm liền tính từ lúc mới lọt lòng. Đây là cặp đôi "nữ tránh xa, nam không dám đến gần" của trường. Mặc dù họ không công khai tình cảm (do còn chưa đủ lớn và đang chuyên tâm học hành) nhưng dường như chẳng ai dám dòm ngó hay có ý định tỏ tình.
- Sư phụ! Còn con nữa, chờ...chờ...
Lại thêm một nữ nhân nữa cất tiếng gọi từ phía sau, thanh âm trong trẻo và nhí nhảnh vô cùng. Cô bạn này là Đăng Nhi, vì ngưỡng mộ thành tích học tập cùng với tài năng vẽ, hát của nó mà thành ra có cách xưng hô dễ thương như vậy.
-•-
- Tui còn tưởng là mình trễ luôn đó.
Giọng nó phẫn uất đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đảo mắt dò xét lại đám bạn, nhận ra họ không hề vội. Lại khó hiểu tiếp tục nhìn chằm cái đồng hồ, đắn đo suy nghĩ.
- Mới có 6:22 thôi_ My kéo tay Khánh nhìn đồng hồ xem giờ rồi trả lời cho mớ thắc mắc trong nó.
Đăng Nhi ở bên cạnh gật đầu một cách chắc nịch mím môi ra vẻ trẻ con ngó nghiêng vào cái đồng hồ trên tay nó lập tức nhún vai một cái. Mặt nó méo xệch lộ rõ vẻ ủ rũ thê thảm, đồng hồ thân yêu của nó lại chết đứng nữa rồi, hoặc là hết pin mà nó vẫn chưa thay.
- Mau bỏ áo vào trong váy. Lên lớp rồi triển khai mọi người xuống chào cờ kìa!
* Đặng Hải Đăng (15 tuổi). Lớp thường gọi cậu là "đèn biển". Là mọt sách chính hiệu, bằng chứng là đang cằm trên tay quyển sách tham khảo của môn Hóa học dày cộm, balô cũng nặng trịch nhìn phồng to ra luôn. Đây chính là cậu bạn thân của nó từ những năm lớp bảy khi chưa chuyển trường ra huyện, rất đẹp trai và vô cùng cool đúng kiểu lạnh lùng boy mà lớp gọi cậu. Rất được lòng các bạn nữ trong lớp...
- Vào lớp, vào lớp. Nhanh, nhanh...
Lớp trưởng đại nhân chạy từ ngoài cổng vào rồi xùy xùy tay đuổi hết tụi nó lên phòng học. Lớp gọi cậu là "Bình heo" vì trông cậu hơi to con hơn những thành viên còn lại. Học cực giỏi, là lớp trưởng nhưng nghiêm túc thì ít mà loi nhoi thì nhiều, đùn đẩy trách nhiệm cho nó rất nhiều, lớp ồn ào luôn để cho nó giải quyết bởi cậu cũng đang bận góp vui vào vấn đề gây nên sự ồn ào đó. Là một nhân vật lịch sử khét tiếng của trường nhắc đến tên ai cũng biết, thành tích học tập chỉ sau một bạn lớp A và một bạn cùng lớp. Top 5 của trường lại chọn lớp D mà ngồi học nên không ít người tò mò, chỉ chỏ, bàn tán về cậu. Dường như cậu bỏ ngoài tai những lời đó chuyên tâm giựt dậy mấy tài năng ngầm trốn ở lớp D này. Chu đáo và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè.
-•-
Kết thúc buổi chào cờ, tất cả về lại lớp để chuẩn bị cho tiết học thứ hai. Lớp lại ồn như ong vỡ tổ, Bình lại nhởn nhơ đánh cờ ca-rô với bạn nữ ngồi cạnh không thèm quản lớp, nó bước lên bục giảng quay đầu nhìn lại lớp học rồi cao giọng nghiêm túc:
- Cả lớp trật tự. Hôm nay là buổi học đầu tiên sau ngày khai giảng đó, cũng cuối cấp rồi, cho nên năm học này các bạn phải cố gắng lấy được thành tích tốt nha. Để thi vào trường Trung học phổ thông bên cạnh nữa, ngôi trường đó chỉ xếp sau trường chuyên của tỉnh thôi đó. Chúng ta cùng cố gắng, có được hông?
Lớp hưởng ứng đồng thanh đáp lại:
- CÙNG CỐ GẮNG!!!
Cô Nhung đứng ở ngoài cửa lớp tươi cười đẩy gọng kính bước vào, đặt tay lên vai nó nói với vẻ tin tưởng:
- Rất tốt!
Nó lễ phép cúi đầu chào cô một cái rồi về chỗ (bàn thứ tư của tổ hai).
Rồi cô ngồi vào bàn, lấy một quyển tập bìa đen cỡ cuốn tập học mở trang đầu tiên viết lên đó vài dòng chữ. Cô đứng ở đầu bàn của hai dãy giữa tổ hai và tổ ba dịu dàng nhắc nhở cả lớp:
- Lớp chúng ta bây giờ ngoài bạn Bình thì còn có bạn Xuyên là ban cán sự lớp. Cuối cấp rồi các em phải thật sự nghiêm túc học hành để đạt thành tích tốt, hai bạn lớp trưởng và lớp phó có thể giúp các em giảng những bài tập khó. Cô tin các em sẽ cùng cô và hai bạn lập nên một thành tích tốt cho lớp 9D năm nay. Được không nào?
- DẠ ĐƯỢC!!!_lớp đồng thanh hô hào.
Bước xuống phía bàn của nó, cô đặt lên hai quyển bao gồm sổ đầu bài và quyển tập màu đen vừa nãy cẩn thận dặn dò:
- Chữ viết em đẹp, từ giờ cô giao sổ đầu bài để em bổ sung tên thầy cô giáo dạy bộ môn, sơ đồ lớp và thời khóa biểu. Hôm nay kết thúc tiết học cuối em lên phòng giám thị nộp lại sổ đầu bài, sáng mai vào lớp em lại đi lên trên đó lấy và để ở bàn giáo viên.
- Dạ!
Cô tiếp lời:
- Nhiệm vụ của em là cuối tuần xem lại những bộ môn nào mà thầy cô chưa cho điểm và ký tên rồi tìm các thầy cô đó để xin xác nhận điểm và chữ ký. Quyển sổ đen này là ghi lại những bạn vi phạm nội quy của trường về hai mặt chuyên cần lẫn tác phong, hôm nào bạn nào vắng, có phép hay không phép, không khăn quàng, bảng tên, không dép quai hậu,...tất cả đều ghi lại rõ ràng ngày tháng cho cô. Cuối tuần sẽ phạt trực lớp cùng với tổ trực đã phân công_rồi cô quay sang Bình ngồi ở bàn cuối tổ ba nói tiếp_Những công việc trước kia em làm bây giờ bàn giao lại cho lớp phó, phải giải thích rõ ràng để bạn hiểu và cùng em thực hiện. Em sẽ phân công tổ trực nhật hàng tuần và tổ trực chéo nội quy trong lớp.
- Dạ!_Bình nhìn cô gật đầu.
- Vậy bây giờ chúng ta vào tiết học. Hằng ngày sỉ số em phải ghi rõ ràng lên góc trên ở bên phải bảng đen nha Xuyên_cô trở lại bàn giáo viên nhưng chợt nhớ một điều bèn quay lại nói với nó.
Ở phía dưới nó gật đầu đáp lời cô. Chủ nhiệm Nhung cầm viên phấn và thước kẻ cẩn thận đóng khung một góc nhỏ ở trên bảng rồi hỏi:
- Lớp hôm nay có vắng bạn nào không?
*xì xào*
Cô Nhung gõ thước lên bảng quét mắt nhìn xuống lớp hỏi lại:
- Lớp có vắng bạn nào không Xuyên?
Nó e dè đứng dậy chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh, liếc qua sơ đồ lớp trên sổ đầu bài rụt rè trả lời:
- Dạ vắng hai bạn Thái Khang, và Vương Khang, thưa cô.
- Thưa cô em đến trễ!
Phía cửa lớp vang lên tiếng nói của hai nam sinh kéo sự tò mò của lớp về phía đó. Có vài bạn nữ xì xào bàn tán.
- "Là Thái Khang đó!"
- "Cháu trai thầy Hiệu phó..."
- "Hai cậu ấy đi học lại rồi."
- "Đẹp trai quá!"
...
- Hai em vào đi, chỗ ngồi vẫn ở vị trí cũ_cô Nhung dịu giọng nói với hai cậu bạn Thái Khang và Vương Khang. Thái độ có chút dè dặt.
*Phan Hoàng Thái Khang (15 tuổi). Là con của một đại gia nổi tiếng ở huyện, cả trường ai cũng kiêng nể, thành tích học tập chỉ sau bạn lớp trưởng của lớp A, giỏi nhất là các môn khoa học tự nhiên. Mặt không lúc nào thấy được mùa xuân, lạnh lùng và rất khó gần...
*Sơn Vương Khang (15 tuổi). Là cháu trai của thầy Hiệu phó, thành tích học tập kém, chỉ thích quậy phá, đánh nhau và trêu ghẹo các bạn nữ. Thầy cô ai gặp cũng không chào, tính cách huênh hoang và bộp chộp, luôn dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
-•-
Thái Khang lễ phép gật nhẹ đầu với cô một cái rồi bước xuống bàn mình, vị trí đã định sẵn là dành riêng cho cậu, kể cả việc các thành viên khác đi ngang qua cũng mang vài phần e dè, sợ sệt. Mắt chăm chăm nhìn vào nữ sinh cùng bàn rồi quay lên cất tiếng hỏi cô:
- Bàn của em sao có bạn khác ngồi vậy cô?
- Bạn ấy là lớp phó mới chuyển đến, chỉ còn chỗ trống ở bàn em nên cô mới để bạn ấy ngồi_cô Nhung đáp.
Không nói thêm gì cậu đặt balô ngồi xuống, tay phải cố ý khều nhẹ mái tóc của nó nhếch môi cười khẩy, buông lời khen ngợi đầy vẻ bỡn cợt vô cùng nhỏ vào tai:
- Cũng khá xinh. Lớp phó, xin chào!
Mỷ Xuyên khó chịu giằng tay ra liếc mắt nhìn cậu, phía bên kia (bàn thứ tư tổ một) còn có một nam sinh khác chống cằm nhìn, nở nụ cười tươi nháy mắt nói với nó:
- Lớp phó, nhìn dễ thương thật đấy!
Hai dãy bàn học được nối liền nhau, tổ một và tổ hai, tổ ba và tổ bốn, chỉ chừa khoảng cách hơn một mét ngăn cách hai dãy bàn học. Nó ngồi ở giữa, bên tay trái là Thái Khang, tay phải là cháu trai thầy Hiệu phó Sơn Vương Khang. Cuộc chạm trán có một không hai mà ba năm qua chẳng có ma nào dám ngồi ở vị trí đó, bởi họ sợ mình sẽ bị đóng băng khi ở gần hai tảng băng Bắc Cực ấy. Cả thầy cô giáo còn chịu thua không thay đổi được nên đâu lại vào đấy, hai người thích học thì học, thích nghỉ thì nghỉ, làm gì cũng không ai dám nhắc nhở, một lần cũng không.
Nhưng điều lạ là trong giờ toán hôm nay của chủ nhiệm hai cậu lại vô cùng im lặng, Vương Khang không ngủ, Thái Khang không nghe nhạc, cả hai chăm chú chép bài thỉnh thoảng có nhìn sang nó cười khẽ mấy lần, nét mặt lại cực kỳ mờ ám.
-•-
- Sumi, bà ngồi gần hai ông đó không thấy có gì lạ hả?
Mỷ Xuyên đang uống dở ly đá lạnh cùng với nhóm bạn bao gồm Hải Quy, Như Ý, Tú Nguyên, Trọng Quý, Hoàng Khánh, Chí Thanh, Khánh My, Hải Đăng, Đăng Nhi và Thái Khang. Nghe Khánh My hỏi lập tức ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu bạn cùng bàn đang hướng về phía mình, vội lơ đi chẳng thèm bận tâm nhướng mắt trả lời:
- Đâu có gì lạ đâu.
- Rất lạ, rất lạ. Tại sao bà không nhìn ra?_Hải Quy nhăn nhó đưa cái muỗng ăn kem dí dí về phía nó.
- Hổng thấy gì hết, hai bạn ấy học rất chăm.
- Lạy trời!!!_cả lũ đồng thanh liếc mắt nhìn trời kêu gào thảm hại_Bà điên rồi Sumi ơi.
- Sao lại gọi tui là Sumi vậy hông biết, gọi tên thôi là được rồi. Ở xóm tui toàn gọi bằng tên, biệt danh, nghe thấy trẻ con sao sao ớ_nó chun mũi nhìn mấy đứa kia thắc mắc.
- Nhóm mình ai cũng có biệt danh mà, bà là người duy nhất được Thái Khang ưu tiên đặt biệt danh cho đó_Như Ý vui vẻ giải đáp thắc mắc rồi thuận miệng giới thiệu_Gọi tui là Mon.
- Tui là Yuu_Khánh My.
- Sư phụ gọi con là Sun_Đăng Nhi.
- Mình là Bom_Hoàng Khánh.
- Còn tui là Yan, ông Quý là Kun, Nguyên với Thanh là Miu và Kin. Còn ông Thái Khang là Bin_Hải Quy hồ hởi nói biệt danh của các thành viên còn lại, nhìn thấy Hải Đăng lại không nhịn được cười nói nhỏ_Cứ gọi Hải Đăng là "đèn biển" giống bà có được không?
Nó thản nhiên nhún vai tiếp tục uống hết ly đá lạnh không bận tâm mọi người, mắt lơ đễnh nhìn ra sân trường, vài chiếc lá bàng dưới sân tựa như có chân tự dịch chuyển từ chỗ này đến chỗ khác. Không phải đâu, là gió thổi, chỉ lướt khẽ qua thôi cũng đủ làm vị trí của chiếc lá thay đổi, vô tình như thế nên chẳng bao giờ được gặp nhau lần nữa. Có người nói: Đi qua nhau rồi chạm khẽ một điều đặc biệt, dù vô tình hay cố ý đó cũng là ấn tượng mà mãi mãi về sau mọi người đều nhớ như một thói quen...
-•-
- Lớp phó!
Vương Khang chạy vụt qua nó khi xách balô chạy đua cùng lũ con trai lớp hàng xóm để ra về, ngang phòng giám thị chợt dừng lại gọi chức danh của nó khi vừa thấy nó nộp sổ đầu bài xong và bước ra ngoài.
Mỷ Xuyên hơi bất ngờ nhưng cũng kịp phản ứng đáp lại bằng một mớ thắc mắc qua một từ vô cùng ngắn gọn "Hả?"
- Chưa chuẩn bị quà chào hỏi lớp phó nữa. Hẹn ngày mai nha!
Vỏn vẹn một câu nói chứa nhiều hàm ý rồi quay mặt chạy vụt ra sân. Vương Khang còn quay lại nháy mắt tinh nghịch búng tay một cái khiêu khích nó, vẫy vẫy tay lớn tiếng nói vọng vào:
- Sáng mai nha lớp phó!
Nó nheo mắt nhẩm lại câu nói vừa nãy rồi bất giác mím môi khó hiểu. Không phải cậu ấy đang định bày trò phá nó chứ, có vẻ cậu ấy cũng dễ gần và thân thiện mà, chắc là không đâu, do nó nghĩ nhiều thôi. Với lại cũng đã lớn, cho nên biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm mà...
-•-
Vuốt vuốt lại mái tóc, nó kĩ càng ngắm mình trong gương, khăn quàng bảng tên đầy đủ rồi mới bước ra cửa khom người lấy đôi giày búp bê màu đen cẩn thận đi vào, khóa cửa rồi đến trường. Nhà trọ nó ở cách trường không xa, chỉ cần băng qua quốc lộ là đến, bởi vì ngôi trường nằm đối diện với khu nhà trọ dành cho sinh viên mà nó đang ở. Vừa đến hành lang lớp học đã thấy Đăng Nhi hí hửng cùng với vài cô bạn đang bàn luận về một bộ phim mới chiếu trên đài, thấy nó cô vui vẻ đưa que kẹo mút mình đang ăn ra mời:
- Ăn kẹo không? Là vị dâu.
Mỷ Xuyên cười nhẹ rồi lắc đầu. Đối với nó, dâu, cam là hai hương vị trái cây mà nó cực kì ghét, duy chỉ có socola và bạc hà là thu hút nó nhất. Ngồi vào bàn, đặt balô xuống nó liền đứng dậy để đi lấy sổ đầu bài cùng sổ sao đỏ cho lớp trực. Trở về lớp lại theo thói quen cho tay vào học bàn xem lớp học buổi chiều có bỏ rác lại không, ở tay truyền đến cảm giác ngưa ngứa, vật ở trong lại nhỏ bé mềm mềm. Tò mò phủi phủi vài cái làm chúng rơi vương vãi ra chiếc váy đồng phục, là côn trùng đất và sâu róm, Khánh My ở bàn dưới rướn người nhìn lên lập tức la hét:
- SÂU!!!
Nó hoảng sợ đến mức chẳng biết làm gì, hay tay run run bất động ngồi im một chỗ, gương mặt từ lúc nào đã trắng bệch mặc cho mấy sinh vật bé nhỏ kia cứ ngổn ngang bò trên váy của mình.
Thái Khang nhắm mắt ngồi nghe nhạc ngay bên cạnh bị tiếng thét chói tai của Khánh My làm cho giật mình vội mở mắt, chưa kịp thấy và hiểu gì đã bị một vật thể lạ ngã vào người không cử động được.
- Lớp phó???_nhận ra vấn đề Thái Khang mở to mắt nhìn cô bạn đang ngã vào lòng mình đồng thời ra sức lay lay người nó_Lớp phó! Lớp phó!
- Sâu...sâu...ở trên váy của Sumi ý...
Khánh My chỉ tay vào nó nói với Thái Khang, sợ sệt dịch sát người vào gần ghế ngồi của Hoàng Khánh. Thái Khang nhẹ nhàng đẩy nó ra rồi dịu dàng đỡ lấy eo giữ nó không ngã về phía bên kia. Liếc xuống cái váy nó đang mặc thấy rõ ràng nào sâu, nhộng, đuôi thằn lằn, giun đất và một chút cát bụi lẫn vào nhau trông rất bẩn, lại nhìn lên đã thấy mắt nó nhắm nghiền gương mặt trắng bệch. Ngất xỉu rồi sao? Không phải sợ đến mức đó chứ?
Đưa tay phủi bỏ mấy thứ linh tinh trên váy và cả đất cát trên đùi nó xuống, vội vàng gỡ tai nghe và máy mp3 đặt lên bàn tỏ thái độ hằn học miệng thầm mắng:
- Chết tiệt, ai bày trò này vậy chứ?!
Trống chưa vào lớp, sự ồn ào nãy giờ hiện tại còn bát nháo hơn khi tất cả thành viên trong lớp nghe tiếng hét của My, tò mò nhìn mới biết nó xỉu, lại thêm bất ngờ khi thấy Thái Khang bế nó xuống phòng y tế gương mặt mang đầy nét giận dữ.
- Hờ~
Vương Khang đá chân ghế nhếch môi cười một cái, mặt lộ rõ sự chán ghét, cậu cười khinh bỉ.
- Quá nhát gan.
- Là ông làm?_Hoàng Khánh nghi ngờ.
- Chút quà nhỏ thôi..._Vương Khang nhún vai cười khẩy, từ bao giờ bọn công tử nhà giàu lớp này quan tâm con nhỏ nhà quê đó vậy chứ. Quả thực nực cười...
- Ông hơi quá đáng rồi đó!
Hải Quy vừa bước vào lớp, khi nãy còn đứng tần ngần ra chưa hiểu gì chỉ khi nghe bọn kia xì xào và cuộc đối thoại giữa Khang, My, Khánh thì mới lên tiếng trách cứ cậu bạn cùng bàn. Nghĩ rằng cậu đã hơi quá đáng, vốn dĩ Mỷ Xuyên cũng chỉ là con gái, còn chưa một lần đắc tội với cậu, cớ gì phải dọa nó sợ như thế...
- Tụi mày quan tâm làm gì? Cũng không nghĩ là thân thiết đến vậy luôn đó_Vương Khang hai tay đút túi quần, hếch mặt lên ra vẻ khiêu khích ngông cuồng.
- Dẹp cái điệu bộ ngang tàng của ông ngay đi_Quý cau có không kém gì Hoàng Khánh lúc này, lập tức chỉ muốn cho Vương Khang ăn vài cú đấm.
- Thôi đi, mấy ông không thuận nhau được hả? Bạn bè cùng một lớp đó_Như Ý đứng ra giảng hòa.
Ba tên con trai đều bực dọc hậm hực không nói, chỉ lườm nguýt nhau, bọn con gái cẩn thận cầm chổi và ki hốt rác đến dọn dẹp bàn nó.
Trống vào lớp, ba tên kia vẫn ở trạng thái cũ, lườm nhau không chịu nghỉ. My kéo kéo sợ dây nịt của Khánh bảo ngồi xuống, Như Ý hai tay đỡ lấy gương mặt của bạn trai Trọng Quý quay về hướng mình rồi ấn vai ngồi xuống thì thầm "cô sắp vào rồi". Chí Thanh và Đăng Nhi ở bàn trên chồm xuống ấn người Vương Khang vào vị trí của cậu, nhăn mặt tỏ ý không hài lòng với thái độ của cậu nãy giờ, nhưng cũng ra sức khuyên "bỏ qua đi, bạn bè không à..."
Cô Nhung bước vào, cả lớp theo quy định mỗi ngày đẩy ghế về đằng sau đứng dậy chào đợi cô gật đầu hoặc phất tay mới được ngồi xuống, đặc biệt là tiếng kéo ghế không được quá ồn.
Cô quay về phía bảng nhìn sỉ số lớp, rồi lại quay xuống nghiêng người nhìn vị trí cuối lớp, lớp phó, Thái Khang, Tú Nguyên, Quốc Bình và Khoa Anh đều không có trong lớp.
- Lớp trưởng đi trực sao đỏ thay bạn Thái Khang rồi cô_Đăng Nhi giải thích.
- Vậy bạn ấy đâu? Cả lớp phó nữa?_cô Nhung gật nhẹ đầu rồi hỏi tiếp.
Mọi ánh nhìn hướng về cháu trai thầy Hiệu phó, cậu lại nhởn nhơ cười cười không tôn trọng người phía trên nói trỏng:
- Bị dọa cho sợ lên phòng y tế rồi.
- Là ai làm?_cô không hài lòng với thái độ của Vương Khang, nhưng không thể thay đối, bèn hỏi lại, giọng có chút kiêng dè.
- Là Sơn Vương Khang_cậu trả lời chắc nịch.
Cô lắc đầu sửa lại sỉ số lớp, nể nang thầy Hiệu phó nên không mắng cậu. Cô sợ làm phật lòng cậu sẽ không còn được đứng lớp để dạy học, bởi ba mẹ cậu là người giàu có tiếng tăm nhất huyện đầu tư xây nên ngôi trường này. Cô Nhung rất muốn thay đổi con người cậu giúp cậu chính chắn hơn, để cho cậu hiểu đến trường không phải để đánh nhau mà để học tập trau dồi kiến thức và rèn luyện nhân cách sống. Cô bất lực thở dài, rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí...
*Phòng y tế*
- Tui làm. Thì sao?
Đối với kẻ chẳng chịu nghe giải thích Thái Khang chỉ còn cách nhận là mình làm, câu trả lời cũng vô cùng dửng dưng nghe như tự mình ôm hết trách nhiệm của sự oan ức. Thông minh chỉ biết vùi đầu vào sách vở chứ không để suy nghĩ chuyện diễn ra ở thực tại. Ai đời đã muốn đối đầu lại còn giúp đỡ, chỉ có kẻ ngốc. Giống như cậu bây giờ, chẳng thể giải thích...
"ào"
Mỷ Xuyên ngồi trên giường tiện tay với lấy ly nước cô y tế đặt trên bàn tát ào vào mặt cậu.
Thái Khang không tránh, chỉ chớp nhẹ mi mắt rồi cười một cái.
Lớp phó quả thực rất đanh đá...