Diệp Cẩm Hoa! Không phải là mẹ của Mục Thiên Dương sao? !
Như vậy người này. . . . . . Người đàn ông này. . . . . . Lô Giai Giai cứng lại, toàn thân nhất thời không cách nào nhúc nhích.
Mục Thiên Dương ở một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn phản ứng của cô.
Doãn Thần Lam hưng phấn bắt tay Lô Giai Giai, nói: "Cậu cũng rất hưng phấn có đúng hay không? Cậu có thể thông qua anh ấy nhờ mẹ anh ấy ký tên đó!"
Ký cái đầu ấy! Lô Giai Giai cảm giác chính mình bị sốc nặng rồi.
"Mẹ tôi đúng là Diệp Cẩm Hoa!" Mục Thiên Dương tựa hồ cố ý gia nhập trò chơi này."Cha là Mục Thần Phong."
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đã biết rõ, hân hạnh hân hạnh." Lô Giai Giai phát hiện mình đã ăn nói không mạch lạc. Cô đang tìm cách phá vỡ trường hợp lúng túng này.
"Giai Giai, cậu không sao chứ?" Doãn Thần Lam nói: "Vậy tớ đi xuống chờ Mục Thiên Dương, cậu nhớ để ý đến bạn của tớ đó! Nhớ đó, lấy Donut lại cho anh ta ăn ."
"Đợi chút. . . . . .!" Lô Giai Giai phát hiện hai chân của mình đã mềm đi, đứng không yên.
Cô quay sang Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào, nói: "Mục tiên sinh, vô cùng cảm tạ ngài trong lúc cấp bách, không chối từ vất vả, đường xa bớt chút thời gian hạ cố đến buổi khai mạc của công ty nhỏ bé chúng tôi. Đây là vinh hạnh lớn cho công ty tôi. Bây giờ, xin mời ngài lên ghế trên."
A? Doãn Thần Lam vẫn còn mù mờ không rõ, xảy ra chuyện gì? Lô Giai Giai sao lại đột nhiên “ Cân nhắc trọng lễ” như vậy?
"Giai Giai, anh ta là bạn của tớ Hầu Minh Dương nha, không phải Mục Thiên Dương!"
"Anh ta là Mục Thiên Dương!" Tâm tình Lô Giai Giai giờ phút này như rơi xuống đáy cốc.
Nếu như có thể, cô rất muốn làm thịt Doãn Thần Lam tại chỗ, nhân viên ngốc như vậy, thật sự...!
"Không thể nào? Cậu nói đùa. . . . . ." Doãn Thần Lam vừa nói vừa quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, nói: "Thật xin lỗi, cấp trên của tôi vì tiền thưởng cuối năm cần có Mục Thiên Dương, bình thường hay làm chuyện điên rồ."
Nghe vậy, Mục Thiên Dương mỉm cười với cô, đùa giỡn với cô, hơn nữa thản nhiên hào phóng thừa nhận với cô: "Tôi là Mục Thiên Dương ."
"Làm ơn đi, Mục Thiên Dương hắn là loại đàn ông vô cùng khó chung sống, anh là người tốt, sao có thể là Mục Thiên Dương. . . . . ." Nói được một nửa, Doãn Thần Lam đột nhiên có chút không xác định.
Đúng là hắn xác thực có xuất hiện tại"Babel" .
"Thật là anh sao?"
Mục Thiên Dương rất thận trọng gật đầu với cô.
Hiện tại đổi thành Doãn Thần Lam đứng bất động rồi.
Lô Giai Giai nhìn cô, ánh mắt giống như đang nói: đáng đời!
Nhất thời, Doãn Thần Lam giống như mất hồn phách. Mấy giây sau, cô xoay người nhìn Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào.
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, tôi không có đắc tội với ngài chứ?"
"Không có!"
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài có chán ghét tôi hay không?"
"Không có!"
Trên thực tế, hắn. . . . . . khá là thích cô.
"Vậy xin ngài cùng ông chủ chúng tôi ký hợp đồng đi!" Cô kích động nói: "Tôi có thể dựa vào anh mà có cơm ăn rồi!"
Đây là phương thức quan hệ xã hội gì? Lô Giai Giai nhìn cử động của Doãn Thần Lam, vẻ mặt méo mó, hơn nữa bắt đầu hoài nghi mình có phải chưa làm xong nhiệm vụ huấn luyện cô.
"Chúng tôi đang đánh giá." Mục Thiên Dương nói.
"Được rồi, đó là chuyện của các bộ phận." Doãn Thần Lam tuyệt vọng đối với Mục Thiên Dương nói: "Còn có chuyện riêng khác nữa."
" Chuyện riêng gì?"
"Anh rất quá đáng! Sao lại lừa gạt tôi?" Mặc dù Doãn Thần Lam cảm thấy rất ảo não, nhưng cũng tức giận."Tôi đã coi anh là bạn, vậy mà anh nói dối tên? Có phải anh cũng xem tôi rất ngốc, dễ dàng lừa gạt? !"
Lô Giai Giai nhìn thấy phản ứng của Doãn Thần Lam, lập tức muốn quỳ xuống lạy cô, cầu xin cô chớ chọc giận Mục Thiên Dương, nhưng căn bản là không biết làm như thế nào mở miệng.
"Thật xin lỗi!" Mục Thiên Dương thành tâm thành ý nói xin lỗi cô.
Quái? Mục Thiên Dương là loại người sẽ cùng người khác nói xin lỗi?
Đây là cục diện gì? Lô Giai Giai khẳng định tạm thời không thể nhúng tay.
"Lén lút vậy giống đàn ông gì? !"
Vừa nghĩ tới tự mình thành tâm thành ý đối với hắn, nhưng bị xem như thằng hề mà đùa bỡn; lại nghĩ đến lúc cô đặc biệt giúp hắn mang món điểm tâm ngọt, Doãn Thần Lam thật rất tức giận.
Cô thật sự, thật sự chán ghét mình ngu ngốc, tự mình đắc ý, một bên tình nguyện.
Cô mắng hắn không phải đàn ông?! Này cũng được! Lô Giai Giai thấy thế không đúng, vội vàng lên tiếng ngăn cản:
"Doãn Thần Lam, cô còn nói. . . . . nói tiếp nữa tôi lập tức đuổi cô!" Dưới tình thế cấp bách, Lô Giai Giai không thể làm gì khác hơn ngoài uy hiếp nói.
Hốc mắt Doãn Thần Lam nổi lên nước mắt. Ngay cả chính cô cũng không biết, tại sao cô lại để ý việc Mục Thiên Dương lừa gạt cô.
Có lẽ chỉ là bởi vì, hắn là Mục Thiên Dương, mà không phải hạng người bình thường khác. Bởi vì hắn là Mục Thiên Dương, cho nên đột nhiên cô cảm thấy hắn thật xa xôi.
Dù sao, cô chính là không muốn tiếp nhận chuyện hắn là Mục Thiên Dương.
Cô gái này lại phiền toái cái gì? Biết hắn là Mục Thiên Dương, thảm như vậy sao? Theo hắn biết, toàn bộ Đài Loan có hơn một nửa phụ nữ đều muốn gặp Mục Thiên Dương! Lô Giai Giai thật sự không chịu nổi.
Lô Giai Giai vội vàng hoà giải, hơn nữa dẫn Mục Thiên Dương đi về phía đại sảnh.
Mà giám đốc của Á Tấn từ xa xa thấy Mục Thiên Dương, lập tức tuyên bố xin mọi người vỗ tay chào đón hắn.
Một giờ sau, Mục Thiên Dương xuất hiện tại phòng khách quý của Á Tấn, tự mình xem tài vụ báo cáo cùng sắp xếp công việc, và kế hoạch phát triển.
Kiểm tra xong, Mục Thiên Dương để báo cáo xuống.
"Rất tốt." Mục Thiên Dương nói: "Nhìn ra được tương lai trong vòng năm năm rất có phát triển, nhưng tương lai vẫn chưa chắc chắn."
Thấy giám đốc của Á Tấn không trả lời, hắn nói tiếp: "Cho nên, tôi nguyện ý đầu tư vào sản nghiệp này trong năm năm, hợp đồng là năm năm. Việc này đã được đánh giá qua, tôi cho rằng đối với tập đoàn Đại Dương có lợi nhất nên quyết định đầu tư."
Năm năm? Coi như chỉ có một năm, đối với Á Tấn, như vậy là đủ rồi!
"Vậy thì năm năm."
"Chẳng qua trong hợp đồng phải chú thích, nếu như Á Tấn trong thời gian này, có bất kỳ bất ổn cổ đông nào xảy ra, tùy thời điểm chúng tôi có thể hủy bỏ hợp đồng, hơn nữa còn phải có tiền bồi thường."
"Rất hợp lý."
"Cuối cùng, tôi có một yêu cầu.. ."
"Mời nói!"
"Tôi muốn một người của quý công ty." Mục Thiên Dương nói: "Tôi thấy cô ấy không thích hợp làm quan hệ xã hội, tôi có công việc thích hợp hơn cho cô ấy làm."
"Xin hỏi ngài nói tới ai đây?"
"Chính là bạn Lô Giai Giai . . . . . . ."
"Doãn Thần Lam?"
Giám đốc của Á Tấn ý vị sâu xa nói cho Mục Thiên Dương, chỉ là, hắn không do dự quá lâu, cũng không có ý định tìm nguyên nhân. . Giám đốc của Á Tấn trong lòng rất rõ ràng, truy hỏi kỹ càng sự việc, đối với chuyện này nhất định sẽ không có đãi ngộ giành cho công ty nữa.
"Mục tiên sinh yêu cầu của ngài tôi nhất định làm được!" Á Tấn mất đi một nhân viên không có cống hiến không sao cả .
"Như vậy tôi cám ơn Đổng tiên sinh trước." Mục Thiên Dương nói: "Chuyện hợp đồng, chi tiết nghĩ sau, trong vòng hai ngày tôi sẽ xử lý."
Hai người nắm tay tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.
Cứ như vậy, Doãn Thần Lam bị bán.
Một tuần lễ sau, Doãn Thần Lam xuất hiện trong biệt thự siêu cấp hào hoa của Mục gia .
Nguyên nhân chính là, Mục Thiên Dương lấy việc cùng Á Tấn liên kết làm điều kiện, đem Doãn Thần Lam từ Á Tấn sai đến tập đoàn Đại Dương, trợ lý đặc biệt bên người hắn.
Doãn Thần Lam vừa nghe tin tức này đương nhiên kháng cự liên tục, nhưng bất đắc dĩ trong hợp đồng có điều khoản, là "Nghỉ việc phải đền tiền bồi thường".
Năm đó cô một mình đến Đài Bắc, tìm việc làm khó đến mức ba bữa ăn cũng không đủ rồi, cho nên khi vất vả tìm được một công việc, liền cắn răng ký hợp đồng lao động.
Phần nội dung chính của hợp đồng này là – làm chưa đủ ba năm mà nghỉ việc, nhất định phải bồi thường công ty một trăm vạn tiền phí đào tạo.
Mà cô làm việc chưa đủ ba năm, không thể tùy ý nghỉ việc, chỉ có thể tiếp nhận chỉ thị từ bộ phận nhân sự của Á Tấn.
Chỉ thị bộ nhân sự viết --
Doãn Thần Lam bộ phận PR, theo nhu cầu của bộ nhân sự công ty, đổi đến nơi khác làm là tập đoàn Đaị Dương, đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, mà trong lúc làm trợ lý, phải làm ở trụ sở của tổng giám đốc.
Chỉ thị có hiệu lực ngay hôm nay.
Dầu gì cô cũng đường đường là nhân viên PR của Á Tấn, tại sao phải chạy đến làm người giúp việc cho Mục Thiên Dương ?
Chỉ là, cho dù trong lòng cô không cam lòng, cũng không có biện pháp.
Vì vậy, ngay khi chỉ thị kia có hiệu lực một ngày, cô liền bị ép buộc rời khỏi phòng trọ tồi tàn, đưa đến nơi này.
Mà từ lúc Doãn Thần Lam đến đây, cô cũng chưa nhìn thấy Mục Thiên Dương.
Theo tin tức từ Lô Giai Giai truyền đến là Mục Thiên Dương đã xuất ngoại.
Diệp Cẩm Hoa cũng thế, bọn họ cùng nhau bay trở về Địa Trung Hải.
Cho nên, hiện tại cái phòng này chỉ còn lại mình cô, cùng một Obasan (tiếng Nhật là bà, cô, dì đã có tuổi).
Phòng lớn như vậy không có lấy một con ruồi, ngủ dậy lại thấy việc khủng bố.
Theo cách nói của Obasan, thì Mục Thiên Dương muốn cô tới trước làm quen hoàn cảnh, cho đến khi bọn họ trở về nước, sẽ giao nhiệm vụ.
Cho nên, mỗi ngày cô đều đợi trong căn phòng này, nơi nào cũng không thể đi, quả thật nhàm chán đến bực tức.
Hai mẹ con này cũng không nói lúc nào sẽ trở lại, ai!
Cô thật muốn trộm vài món trong phòng đồ cổ đem đi bán. . . . . .
Nhìn tới nhìn lui TV, mỗi ngày đều là tin tức tài chính kinh tế về việc tập đoàn Đại Dương đầu tư vào Á Tấn, quái, chẳng lẽ không còn tin tức khác có thể xem sao?
Một ngày này, Doãn Thần Lam thật sự rảnh rỗi đến khùng.
Sau đó, rốt cuộc cũng có người trở lại.
Đúng là chỉ có một mình Mục Thiên Dương.
Doãn Thần Lam ngó ngoài cửa lớn hết nhìn đông tới nhìn tây, lại quay đầu lại nhìn Mục Thiên Dương một chút, hỏi: "Bà Diệp đâu?"
"Bà vẫn còn ở Italy cùng thân thích hàn huyên." Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói.
Cho nên. . . . . . Cho nên nhà này cũng chỉ còn lại có hắn và cô. . . . . . Hai người mà thôi?
Vậy sao có thể? Mặc dù, bọn họ ở cùng một chỗ không phải là lần đầu tiên, nhưng, cảm giác trong lòng là lạ.
Không biết có phải do tâm lý quấy phá, vừa nghĩ tới chuyện cô cùng người đàn ông này phải sống chung một nhà, cô đã thấy sống lưng lạnh cả người.
Khi cô dùng khóe mắt quét qua Mục Thiên Dương, liếc lên thấy người đàn ông này cũng đang dùng mắt quan sát cô.
Doãn Thần Lam sửng sốt, thân thể co rụt lại, đôi tay vén ở trước ngực ôm chặt.
Bộ dáng khẩn trương của cô, nhìn ở trong mắt của Mục Thiên Dương, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Tôi nói trước là, tôi không bán thân!" Doãn Thần Lam cứng rắn, cảnh cáo trước: "Anh mặc dù là ông chủ giàu có, nhưng không có nghĩa anh có thể đối với tôi theo kiểu ta cần ta cứ lấy. Tôi. . . . . . Tôi muốn giữ lại cho chồng tôi!"
Mục Thiên Dương nghe, liếc cô một cái. . . . . .
Cô gái này đang nói cái gì?
Hắn không muốn mua thân thể của cô, chuyện này quả không thú vị.
Cũng không có phong cách rồi.
Đợi chút. . . . . . Chẳng lẽ ngay cả Cô Giai Thành nổi danh là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, cũng chưa từng động được đến cô? Hay, cô gái này.
Hắn muốn cô, nhưng không phải theo cách tưởng tượng của cô... mà bằng phương thức.
"Bằng vẻ thùy mị của cô, rất khó bán mình chứ?" Mục Thiên Dương vô tình châm biếm cô.
"Đó là chuyện riêng của tôi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Doãn Thần Lam đỏ bừng, nói.
Mục Thiên Dương nhìn nét mặt của cô.
Quái, mỗi một biểu tình của cô, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, ý vị sâu xa như vậy?
Rất giống một con sóc nhỏ, đôi mắt thật to, lúc nào cũng giương cao cảnh giác.
Nhưng, cô lại không biết hiện tại cô đang đối mặt với một con sư tử lớn, chuyên thích chọn loại động vật nhát gan lại thích giả bộ uy phong lẫm liệt để xuống tay như cô.
"Xin hỏi một chút..." Doãn Thần Lam hỏi Mục Thiên Dương: "Tôi ở chỗ này, không phải rửa chén, quét sân, giặt quần áo, đổ rác, cũng không phải nấu cơm, mua thức ăn thông bồn cầu, ống nước vậy. . . . . . xin hỏi tôi phải làm cái gì? !"
Trước kia làm việc bận rộn cũng còn có cảm giác thỏa mãn đạt được cái gì đó, nhưng bây giờ ngày qua ngày chờ đến mốc meo rồi.
Mặc dù cô không có khí thế của con gái trời cho, nhưng cô cũng không vô dụng không làm gì qua ngày.
Doãn Thần Lam kháng nghị: "Mặc dù tôi ngốc, công việc trước kia làm không được thật tốt, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng sai, cái gì cũng không thể làm chứ?"
Mục Thiên Dương không đem biểu tình công khai của cô để ở trong mắt, cũng không đem lời cô nói nghe vào tai, đưa tay cầm tạp chí, không để ý đáp lại vấn đề của cô: "Công việc của cô chính là theo tôi. Tôi đi đâu cô cũng theo tới chỗ đó!"
Hắn là ông chủ, là người trả tiền lương cho cô, hắn nói cái gì chính là cái đó, không cần giải thích cũng không cần kiêng dè.
"Đây là cái công việc gì?" Nghe được lời của hắn Doãn Thần Lam thiếu chút nữa té xỉu.
Như vậy mà vẫn được tiền, không khỏi quá sung sướng đi?
Hiện tại cô khẳng định một trăm phần trăm, Mục Thiên Dương có "Âm mưu" xác thực là đối với cô? “Lòng dạ xấu xa"! Làm thế nào đây?
"Bạn gái!" Mục Thiên Dương vừa chuyên tâm đọc tạp chí trên tay hắn, vừa không chút để ý trả lời Doãn Thần Lam.
Doãn Thần Lam vừa nghe đến hai chữ này, nộ khí liền tăng nhanh.
Bạn gái gì? ! Hắn không có theo đuổi cô, cô cũng không đáp ứng muốn làm bạn gái của hắn!
Cái chuyện bạn gái như vậy, hắn nói coi như đương nhiên phải làm sao?
Hơn nữa, người này vừa gặp đã giấu tên thật với cô, tuyệt đối không chân thành. Hắn khẳng định so với thiếu gia của Cô gia còn âm hiểm hơn.
Mặc dù, hắn thật sự là đẹp trai đến không tin được; mặc dù, hắn gia tài bạc vạn, gia thế hiển hách; mặc dù, hắn là. . . . . . . Mục Thiên Dương.
Nhưng là Mục Thiên Dương thì thế nào? Cô cũng không có ý định muốn cùng người lạnh lùng, tuyệt tình như thế qua lại! Cho dù có hàng trăm vạn cô gái muốn ôm ấp yêu thương với hắn, cũng không có nghĩa cô cũng muốn theo đuổi!
Cái kiểu trả lời cùng quyết định này của hắn, thật là khiến người khác tức giận!
"Tôi không đồng ý!" Doãn Thần Lam tức giận quay đầu đi chỗ khác."Anh nói như vậy là không tôn trọng tôi, quá ngang ngược rồi!”
"Oh, vậy sao?" Mục Thiên Dương từ trên ghế salon đứng lên, từng bước từng bước đến gần Doãn Thần Lam.
Doãn Thần Lam mắt thấy hắn đến gần, không tự chủ được, từng bước từng bước lui về phía sau.
Cô vừa lui, vừa khẩn trương nói: "Tôi cảnh cáo anh đó, anh mà dám. . . . . . Tôi liền. . . . . ."
"Liền cái gì? !" Dứt lời, Mục Thiên Dương đã che môi của cô, để cho cô không mở miệng được nữa, không uy hiếp được hắn.
Giây phút này, Doãn Thần Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai tay không còn sức lực tê liệt hạ xuống. Cô. . . . . .Cô bị hắn hôn môi rồi.
Doãn Thần Lam chỉ cảm thấy trong đầu nhất thời có nhiều vấn đề, hai tay giãy giụa phản kháng.
"Em còn giãy giụa nữa?" Đem hai tay cô khống chế trên đầu, Mục Thiên Dương hoàn toàn che lại miệng cô.
Hắn không chấp nhận cự tuyệt.
Ai tới cứu cô? Cô đã thề với trời cao, sẽ không bao giờ nói chuyện yêu đương nữa.
Nhưng, cô còn có thể như thế nào ? Cô đã bị ngoại hình của hắn mê hoặc, cùng nụ hôn ngang ngược gây mê rồi.
Trời ạ! Đây rốt cuộc là tình trạng gì?
"Em muốn ôn nhu? Hay muốn ngang ngược?" Môi mỏng khẽ nâng lên, Mục Thiên Dương rất "Dân chủ" hỏi cô.
Hả? ! Doãn Thần Lam căn bản nói không ra lời.
"Em không nói, vậy anh thay em quyết định."
Doãn Thần Lam tiếp tục giãy giụa, tức thì cô phát hiện, cô càng giãy dụa, tay Mục Thiên Dương càng nắm chặt hơn.
"Tôi không muốn! Anh không có quyền như vậy. . . . . ."
Mục Thiên Dương vẫn không có ý định thả cô ra.
Cô gái này thật đặc biệt, phụ nữ có thể được Mục Thiên Dương hắn coi trọng, cô là người đầu tiên, vậy mà không cảm kích?
Xem ra hắn phải giáo dục thật tốt cô gái nhỏ Doãn Thần Lam này biết "Phân biệt tốt xấu" .
Hừ lạnh một tiếng; Mục Thiên Dương mở miệng: "Chẳng lẽ em không biết, anh là một người đàn ông có quyền lực nhất toàn Đài Loan sao?" Hắn trầm giọng nói, bình tĩnh biểu thị công khai quyền lực hắn có.
Lúc này, Doãn Thần Lam thừa dịp Mục Thiên Dương không để ý, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nhưng mất đà liền ngã ra phía sau.
Mục Thiên Dương vội níu tay cô giữ lại.
Không nghĩ tới sẽ đón nhận là ánh mắt e ngại của cô.
Chỉ là một nụ hôn, đã hù dọa cô thành cái bộ dáng này sao?
Hai người đối diện nhìn nhau, trầm mặc mấy giây, không khí rơi vào tình trạng vô cùng xấu hổ.
"A!" Doãn Thần Lam đột nhiên kêu to."Tôi không làm! Tôi muốn từ chức! Đây là cái công việc gì? Tôi không làm! Anh là tên đại sắc lang!"
Nghe vậy, Mục Thiên Dương hạ tay xuống, cứ thế đi lên cầu thang.
"Có thể, mang đơn xin từ chức cùng một trăm vạn tiền hủy bỏ hợp đồng đến đây." Mục Thiên Dương nói: "Chúng ta là nhà kinh doanh."
"Tôi làm sao có một trăm vạn?" Cô có tiết kiệm cách mấy đến cuối tháng vĩnh viễn đều không một xu dính túi."Anh không thể tàn nhẫn như vậy, tôi muốn trở về Á Tấn."
" Xin lỗi, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Á Tấn, tiền lương của cô cũng do Á Tấn trả"
Sau khi nói xong những lời này, Mục Thiên Dương liền biến mất ở vòng quẹo cuối cầu thang.
Doãn Thần Lam thấy kháng nghị không có hiệu quả, ngã ngồi ở trên ghế salon Victoria hào hoa, nhìn lên trần nhà đèn thủy tinh treo mà ngẩn người.
Không khí buổi sáng trong lành cùng ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng len vào phòng, cô cứ thế khoan khoái tận hưởng cảm giác yên bình lâu lâu mới có này. Nhưng lãng phí thời gian như vậy không khỏi đáng tiếc, Doãn Thần Lam thầm nghĩ.
Vì vậy, hai giờ sau --
Mục Thiên Dương bị một mùi thơm làm cho tỉnh.
Hắn theo mùi thơm đi xuống cầu thang, không nhìn thấy Doãn Thần Lam.
"Bác Mặc Sĩ, hôm nay sao bác làm điểm tâm sớm . . . . . ." Mục Thiên Dương còn chưa nói hết câu, đã thấy Doãn Thần Lam bưng một cái bánh ngọt, từ trong phòng bếp đi ra.
Mục Thiên Dương thấy thế, sắc mặt biến đổi.
Hắn cau mày, nói với Doãn Thần Lam: "Cô đang làm cái gì ở đây?"
"Anh không nhìn thấy?" Doãn Thần Lam cảm thấy không giải thích được, hắn cũng không phải người mù, không biết cô đang làm bánh ngọt sao?"
"Tại sao cô không nghỉ ngơi trong phòng?"
"Làm ơn đi, tôi đang làm việc."
"Đây không phải là công việc của cô!" Mục Thiên Dương thoạt nhìn vô cùng tức giận.
"Tôi phải làm chút việc, nếu không lúc nhận tiền lương tâm tôi sẽ lo lắng bất an." Doãn Thần Lam nói, đưa tay quẹt chút bơ trên cái bánh hạt dẻ: "Ăn ngon thật! Anh có muốn ăn một cái không? Bánh hạt dẻ tôi làm là món mà các đồng nghiệp thích nhất đó”.
"Công việc của cô chính là làm bạn gái của tôi!"
"Loại chuyện như vậy không thể miễn cưỡng! Xin miễn cho kẻ bất tài Doãn Thần Lam này! Tôi không đồng ý, cũng không coi là thật! Tài nấu nướng của tôi rất tốt, tôi có thể làm đầu bếp nhà anh."
Không coi là thật? Hắn Mục Thiên Dương nói, có thể không tính?
"Nhà chúng tôi đã có đầu bếp!" cặp mắt Mục Thiên Dương tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Doãn Thần Lam."Đó là cái gì?"
"Cái gì?"
"Vết thương màu đỏ đường kính mười cm trên tay cô."
"Cái này à?" Doãn Thần Lam còn tưởng rằng có cái gì ngạc nhiên."Mới vừa rồi lấy bánh trong lò nướng không cẩn thận bị bỏng, khi nấu ăn ít nhiều cũng sẽ xảy ra, điều này cũng không có. . . . . ."
"Ngu ngốc!"
Lửa giận của Mục Thiên Dương bốc lên cao.
Hắn không nói gì cầm tay Doãn Thần Lam giống như bắt con gà con, vừa đi vừa kêu to: "Bác Mặc Sĩ! Bà Cát! Mạnh tẩu!"
Hắn gọi tất cả những người có thể gọi đến.
Mặc Sĩ Hoa xuất hiện đầu tiên, bà là phụ nhân trung niên mập mập lùn lùn, khuôn mặt tròn vo, bộ dạng vô cùng hiền lành.
Giọng Mục Thiên Dương gọi người như đang kêu cứu hỏa, cho nên Mặc Sỹ Hoa quả thật bị hắn hù chết.
"Đã xảy ra chuyện gì?! Mục tiên sinh!”. Bà hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy Mục Thiên Dương đang nắm tay trái bị thương của cô gái trẻ tuổi, bộ dạng trong cơn giận dữ.
"Bác sao lại để cho người khác động tới phòng bếp của mình?" Mục Thiên Dương tức giận chất vấn.
"Tôi. . . . . . Cô ấy không phải là giúp việc mới tới sao?" Mặc Sĩ Hoa vô tội, dù sao Mục Thiên Dương sau khi trở về, chưa từng thông báo vị trí làm việc cho cô bé, cô bé này lại kiên trì muốn giúp đỡ, bà mới có thể cho rằng cô bé ấy là giúp việc mới tới. Bà thấy mình bị mắng thật vô tội.
"Ngu ngốc!" Mục Thiên Dương nói: "Tôi có nói cô ấy là giúp việc sao? Đây là bạn gái của tôi, bác nếu lại cho cô ấy vào phòng bếp, về sau bác cũng không làm việc ở phòng bếp của Mục gia nữa."
"Vâng vâng vâng, tôi không dám."
"Tôi không phải. . . . . ." Doãn Thần Lam còn muốn phản bác, lại bị Mục Thiên Dương dựng râu trợn mắt trừng không dám nói lời gì nữa.
Lúc này, bà Cát cùng Mạnh tẩu cũng đều chạy đến.
"Rất đau nha. . . . . . Anh có thể nhẹ tay chút không. . . . . .?"
Mục Thiên Dương không để ý cô, bởi vì hắn muốn từ từ dạy dỗ cô.
"Cô bé này là bạn gái của tôi, không cho phép để cô ấy quét dọn trong nhà, không cho phép để cô ấy sửa sang lại sân nhà, không cho phép để cô ấy làm bất kỳ việc gì." Mục Thiên Dương ra lệnh lần thứ nhất."Còn nữa, mời bác sĩ Thẩm tới đây!"
"Không cần, chuyện này không có sao . . . . .!" Người này sao lại làm cho vấn đề nhỏ như vậy biến thành chuyện lớn ? !
"Còn chờ cái gì? !" Mục Thiên Dương hét lớn.
Mọi người vừa nghe, vội vàng đi lấy hòm thuốc, gọi điện thoại, chuẩn bị dụng cụ băng cá nhân, bận bịu rối rít.
"Mục Thiên Dương!" Rốt cuộc Doãn Thần Lam không nhịn được bộc phát, cô đau đến ngậm nước mắt, kêu lên: "Anh còn không buông tay, tôi sẽ bị bầm tím đó!"
Mục Thiên Dương lúc này mới buông tay.
Tay của cô quả nhiên đã bị bầm tím một vòng. Người đàn ông này khí lực sao lại lớn như vậy?
Mục Thiên Dương nhìn vết bầm mình tạo ra, mặc dù mặt lộ vẻ áy náy, nhưng đầu lưỡi vẫn như cũ cứng miệng:"Đây là do cô tự làm!"
Lời nói này hơi quá đáng chứ? ! Cô không có làm gì sai, tại sao làm một cái bánh ngọt cho hắn ăn, còn phải rước lấy loại đối đãi này?
"Đây chính là cách anh đối đãi với bạn gái sao?" Doãn Thần Lam giơ vết bầm trên tay lên cho hắn nhìn, nhìn Mục Thiên Dương chất vấn.
Mục Thiên Dương bị vấn đề này làm khó rồi.
Trong quá khứ hắn chưa từng có bạn gái, hắn cũng không hiểu đối đãi với bạn gái thế nào.
Hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không chịu bất cứ thương tổn gì, cho nên "Lấy" cô vào trong nhà chăm sóc; hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không bị thương tổn, cho nên không để cho cô làm bất cứ chuyện gì. Đây chính là phương thức của hắn.
Nhưng nhìn thấy vết bầm trên tay cô, hắn lại cảm thấy hết sức ảo não.
Cô gái này là ngu ngốc sao? . Bị Cô Giai Thành cái loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới lừa xoay quanh, cũng không hiểu rõ tâm ý của hắn.
"Tôi rất xin lỗi." Nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, đối với Mục Thiên Dương mà nói, đã coi như là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không thích giải thích.
Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói ra bốn chữ "Tôi rất xin lỗi" này.
"Thôi, không cần, dù sao tôi cũng không phải bạn gái của anh." Doãn Thần Lam bình thản nói.
Mục Thiên Dương vừa nghe xong, hung hăng nhìn cô một cái, tức giận bước đi ra ngoài, sập cửa lại.
Chậc, cô gái này chẳng những không biết nặng nhẹ, hơn nữa còn rất xem thường hắn.