Chỉ mới hai ngày, Vương Hi Trừng liền giống như ta, được tấn phong thành mỹ nhân.
“Tỷ nói xem, khi nào chúng ta mới có thể mang thai hoàng tự đây?”
Ta đưa canh dược cho nàng: “Giữa con cái và mẫu thân cũng có duyên phận, duyên phận đến thì tự nhiên có. Không thể vội vàng được.”
“Tỷ tỷ, thuốc này rốt cuộc có tác dụng gì?”
“Điều dưỡng thân thể. Muội xem, ta cùng uống với muội, yên tâm.” Ta đem canh dược uống một hơi cạn sạch, sau đó mới cười đáp.
“Ôi, Vương mỹ nhân, Tống mỹ nhân, các ngươi đây là đang uống thứ gì tốt đấy?”
Ngô chiêu nghi một cước đá văng Bão Cầm ngăn trước người nàng ta: “C.út, một chiêu nghi như ta hạ mình đến thăm một mỹ nhân, còn phải đợi ở ngoài cửa hay sao?”
“Bão Cầm, ngươi đi xuống trước.”
Ta lôi kéo Vương Hi Trừng đứng dậy cùng nhau hành lễ, lễ xong mới nói: “Nàng không hiểu chuyện, chiêu nghi tỷ tỷ không cần phải tức giận đả thương đến thân thể mới là chuyện quan trọng.”
“Hừ. Đừng tưởng rằng ngươi làm mỹ nhân là được, người mà hoàng thượng sủng ái nhất vẫn là Thục phi nương nương!”
Ta biết rõ, Ngô chiêu nghi vốn chỉ là một con chó giữ cửa của Thục phi mà thôi, còn ngang ngược hơn Thục phi, nhưng nàng ta không được sủng ái, nếu không phải hai năm nay có Thục phi che chở thì sớm đã bị nhân sinh xé rách.
Nhưng chung quy không phải lúc nào Thục phi cũng sẽ bảo vệ nàng ta.
Kiếp trước, nàng ta tranh sủng chọc giận Thục phi, thật vất vả mới mang thai được long chủng, đầu tắt mặt tối bảo vệ đến bảy tám tháng, mắt thấy dưa chín cuống rụng, ai ngờ vào một ngày mưa, lại vô tình giẫm phải một viên gạch ở trong cung mình mà trượt ngã.
Một xác hai mạng.
Sau đó trải qua nhiều lần điều tra mới phát hiện ra viên gạch đá kia đã sớm có vết nứt, thân thể Ngô chiêu nghi nặng nề cồng kềnh, giẫm lên liền nứt ra, nhất thời trọng tâm bất ổn, hơn nữa nha hoàn bên cạnh trời mưa lo che ô, không bảo vệ nàng ta trước.
Tuy rằng đã trượng tễ nha hoàn kia và thái giám quản sự trong cung của nàng ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được.
Trượng tễ (杖毙): Một loại hình phạt thời cổ đại, phổ biến từ thời nhà Đường. Dùng gậy đ.ánh người đến c.hết, đ.ánh đến xương cốt mềm ra, đ.ánh đến xây xẩm.
Hết thảy đều chỉ xem như là điều bất trắc, nhưng ta biết, trong hậu cung, chuyện do con người gây ra đều là điều bất trắc.
Chẳng qua, tra không thấy tung tích mà thôi.
Kiếp này, nàng ta có thể sống được bao lâu đây?
“Chiêu nghi tỷ tỷ nói đúng, chúng thần thiếp đang chuẩn bị đi tặng lễ cho Thục phi nương nương.”
Nói xong, ta lấy ra một tờ phương thuốc: “Đây là phương thuốc do một thần y dân gian viết, nghe nói cẩn thận điều dưỡng thì có thể mang nam thai.”
Ngô chiêu nghi đưa tay ra, ta lại đem phương thuốc nhét vào trong ngực: “Phương thuốc này thần thiếp phải đích thân giao cho Thục phi nương nương.”
“Hừ, nếu ngươi dám lừa gạt Thục phi nương nương, ngươi sẽ có kết cục tốt.”
Ta gật đầu đáp vâng.
Trong hậu cung, cũng chỉ có nàng ta kiêu ngạo đến mức trắng trợn như thế.
Giống như một con chó, sủa to là giỏi.
Vương Hi Trừng túm lấy ống tay áo của ta, vẻ mặt lo lắng.
“Hay là để Trừng muội muội trở về trước đi, nàng ấy không biết.” Ta trấn an vỗ lưng Vương Hi Trừng, nói với Ngô chiêu nghi.
“Trở về đi, đồ vô dụng.”
“Tỷ tỷ, muội đi cùng tỷ.” Vương Hi Trừng lắc đầu.
“Muội trở về sai người làm chút đồ ăn ngon, chờ ta.” Ta tiếp tục dỗ dành.
Ngô chiêu nghi chán ghét trừng mắt nhìn ta: “Các ngươi lại diễn tỷ muội tình thâm đến như vậy, thân tỷ muội trong thâm cung này đều có thể phản bội lẫn nhau, ta ngược lại muốn nhìn xem các ngươi có thể diễn được đến bao giờ.”
“Chiêu nghi tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi.”
Ta che chắn Vương Hi Trừng ở phía sau, nói.
Thục phi đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng phương thuốc gia truyền này, nhưng ta vốn cũng không trông chờ nàng ta sẽ tin tưởng ta.
Ta chỉ dùng phương thuốc gia truyền này để tiếp cận nàng ta.
“Phương thuốc này của ngươi, ta tạm thời nhận. Ngươi tiến cung chưa được bao lâu, cũng xem là người thông minh.” Thục phi thản nhiên nói.
“Trong lòng hoàng thượng có ai, những người mới đến như chúng thần thiếp đương nhiên liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, chỉ mong Thục phi nương nương có thể chiếu cố một hai.”
Ta cúi đầu, nói thập phần kính cẩn.
Ta đương nhiên biết rõ, bây giờ hoàng thượng đối với Thục phi sớm đã không bằng ngày xưa, nhưng trong mắt Thục phi, chỉ có hoàng thượng sủng ái nàng ta mới là thật tâm, đối với chúng ta, chỉ là gặp dịp diễn trò.
Mặt mày Thục phi cong lên, quả thật ăn không hết lời khen ngợi của ta, không nhịn được lộ ra ý cười tự đắc, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hậu cung lấy hoàng hậu làm chủ, sợ là ngươi đã cầu nhầm người.”
“Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên sẽ đối xử bình đẳng, không thiên vị riêng ai.” Ta dừng một chút, nhìn về phía Ngô chiêu nghi, “Chiêu nghi tỷ tỷ đi theo Thục phi nương nương, từ ngự nữ cho đến chiêu nghi, chúng thần thiếp đều đã nghe qua.”
“So với ta, các ngươi cũng xứng sao?” Ngô chiêu nghi bĩu môi.
“Ngô chiêu nghi, đã mấy năm rồi, vẫn không quản tốt cái miệng của ngươi, chưa làm được bao nhiêu chuyện ở trước mặt ta, còn rầm rộ trêu chọc thị phi cho ta.” Thục phi có chút bất mãn nhìn về phía Ngô chiêu nghi.
“Nương nương!” Ngô chiêu nghi trừng mắt nhìn ta một cái, “Nàng ta chỉ là một mỹ nhân!”
“Ngươi cho rằng ta không biết ngày đó ở trong cung của hoàng hậu, ngươi âm dương quái khí muốn tặng nàng gấm vóc sao?”
“Thục phi nương nương! Ta chỉ là cảm thấy nàng ta...”
“Câm miệng!” Thục phi tức giận nói, “Không có đầu óc.”
“Tống mỹ nhân, ngoại trừ phương thuốc gia truyền này, ngươi còn biểu hiện được gì nữa?” Thục phi nhìn về phía ta, tuy nói là cười, nhưng trong mắt hạnh lại không hề có ý cười.
“Thục phi nương nương, thần thiếp và Vương mỹ nhân nguyện làm đầy tớ, hai người chúng thần thiếp ở trong cung chỉ cầu có thể an hưởng vinh hoa, có thể che chở được người trong nhà chính là điều tốt nhất.”
“Hừ, Vương mỹ nhân, quả nhiên rất tâm cơ.” Thục phi vừa nghe được ta nhắc tới Vương Hi Trừng liền thay đổi sắc mặt, ném quả nho đang cầm trên tay sang một bên.
“Thục phi nương nương bớt giận, dù sao Vương mỹ nhân luyện tập nhảy múa trong nước, đều là vì Thục phi nương nương đau lòng hoàng thượng lo lắng chuyện phiền muộn trong triều, lúc này mới cố ý nghĩ ra cách.”
Thục phi ngẩng đầu.
Ta tiếp tục nói: “Hơn nữa, mấy ngày gần đây Thục phi nương nương vẫn luôn bận quyên góp khoản từ thiện, muốn làm một số chuyện cho bách tính trong vùng dịch, lúc này mới chỉ có thể nhờ vả Vương mỹ nhân.”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Từ khi nào Thục phi nương nương...” Ngô chiêu nghi lại mở miệng hô to gọi nhỏ.
“Câm miệng! Ngươi lui xuống!” Thục phi nhíu mày, ném nho trên bàn vào người Ngô chiêu nghi, tức giận nói.
“Vâng, thần thiếp đi đây, nương nương bớt giận!” Lúc này Ngô chiêu nghi mới biết mình thật sự đã chọc giận Thục phi, vội vàng lui ra.
Đợi đến khi Ngô chiêu nghi rời đi, Thục phi mới quay đầu nhìn về phía ta: “Ngươi nói không sai, mấy ngày gần đây ta quả thật vội vàng quyên góp không ít khoản từ thiện. Ta nhớ phụ thân ngươi vẫn chỉ là một huyện thừa? Hoàng thượng cũng thật là, ngay cả chức suông cũng quên.”
Thục phi nóng lòng muốn lấy lại muôn vàn sủng ái của hoàng thượng, bên người lại chỉ có Ngô chiêu nghi là kẻ ngu xuẩn chỉ biết gây chuyện, đương nhiên rất hài lòng với những gì ta nói.
Ta vội vàng phúc thân thiên ân vạn tạ.
Rời khỏi Đinh Lan Điện của Thục phi, ta thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù giờ đây ta biết rõ phụ thân khỏe mạnh, nhưng vừa nghe nàng ta nhắc đến phụ thân, vẫn nhịn không được mà phát run.
Kiếp trước, chính là nàng ta đã hại phụ thân ta bị lưu đày, trên đường gặp phải thổ phỉ mà c.hết oan c.hết uổng.
Kiếp này, ta sẽ không cho nàng ta cơ hội như vậy nữa.
Thục phi có chức trách cùng quản lý lục cung, vậy nên tổ chức cho hậu cung quyên góp khoản từ thiện cũng xem như là chuyện đương nhiên, hoàng hậu nghe nói, cũng lấy ra một ít đồ trang sức xem như khoản từ thiện đưa đến Đinh Lan Điện.
Tuy rằng cũng có chút thanh âm bất mãn, nhưng không ai dám thật sự không quyên góp cái gì.
Dù sao cuối cùng danh sách quyên góp này nhất định phải trình lên cho hoàng thượng.
“Thục phi, vẫn là nàng hiểu lòng trẫm nhất.” Ta đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hoàng thượng cầm tay Thục phi nhét vào trong ngực, vẻ mặt sủng nịch.
“Có thể phân ưu cho hoàng thượng, trong lòng thần thiếp rất vui vẻ.”
Ánh mắt hoàng hậu nhẹ nhàng đảo qua phía ta, ta liền phúc thân, không biết có phải nàng ta lại nhìn ra được hay không.
Kiếp trước, ta chỉ biết hoàng hậu cũng không giống như ngoài mặt không tranh giành với thế gian, bởi vì nàng ta cũng không làm khó ta nhiều, cũng không chú ý đến ta.
Kiếp này, ta thiếu tâm tư tranh sủng, ngược lại dần dần cảm thấy hoàng hậu là người nhìn không thấu, hình như cái gì nàng ta cũng nhìn ra được, nhưng lại không làm bất cứ chuyện gì.
Không biết rốt cuộc là đang mưu tính cái gì.
Thục phi trong một ngày lại trở thành sủng phi trong lòng hoàng thượng, ta cũng trở thành cố vấn chân chính của Thục phi.
Phụ thân ta nhảy một bước từ huyện thừa bé nhỏ đến lục phẩm thượng huyện lệnh.
Phụ thân thậm chí còn viết một phong thư, đây là gia thư đầu tiên ta nhận được sau khi nhập cung.
Kiếp trước bức gia thư đầu tiên ta nhận được, là nói cho ta biết hậu sự của phụ thân đã được xử lý thỏa đáng.
“Tống mỹ nhân, lần này ngươi làm không tệ.” Thục phi từ trên cao nhìn xuống ta.
Ta cẩn thận dè dặt lấy ra phấn hương đã chuẩn bị từ lâu đưa lên: “Đây là liên hương tán, lấy ba tiền đinh hương, ba tiền hoàng đan, một lạng phèn chua đã nghiền thành bột mịn, dùng nó để xoa chân, dần dà theo thời gian, hương thơm sẽ ngấm vào xương thịt.”
Tiền (钱): Đơn vị đo khối lượng thời cổ, tiền = / lạng = , g.
“Trong số đó, hoàng đan có chút độc tính, lúc điều chế đã nhờ y sĩ rút độc ra trước rồi, nương nương có thể yên tâm.”
“Liên hương tán?” Thục phi nhận lấy phấn hương nhẹ ngửi, “Quả thật tươi mát như sen, tao nhã thoát tục.”
“Nhìn xem, Ngô chiêu nghi, ngươi đi theo bên cạnh ta đã mấy năm, cũng chưa từng thấy ngươi lấy ra đồ gì giống như vậy.”
Ngô chiêu nghi lườm ta một cái: “Nương nương, thần thiếp thấy vẫn nên để cho y sĩ xem trước một chút, đừng cả tin nàng ta!”
“Đương nhiên.” Ta gật đầu.
Kiếp trước ta thường dùng liên hương tán này, khiến cho hoàng thượng từ đầu đến cuối đều mê luyến gót chân ta.
Cho dù là sau này ta có thai không có cách nào để thừa sủng, cách ba đến năm ngày hắn cũng phải đi đến chỗ ta ở cùng ta một lúc.
“Ngươi trở về đi, nếu ngươi thật sự có lòng, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.” Thục phi bưng chén trà lên.
Trở lại Nhụy Họa Hiên, cẩn thận suy nghĩ, ta vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thời gian hoàng hậu và Thục phi ở bên cạnh hoàng thượng cũng đã mấy năm, lại đều chậm chạp không có động tĩnh, mặc dù hoàng hậu được thừa sủng không nhiều lắm, nhưng Thục phi cũng đã từng cùng hoàng thượng ngày ngày vui vẻ, không nên lâu như vậy cũng không có con nối dõi.
Trừ khi...
Tim ta đập mạnh.
Trừ khi có ai đó động tay động chân.
Có thể đồng thời động tay động chân với hoàng hậu và Thục phi, ngoại trừ hắn, ở hậu cung này tuyệt đối cũng không có ai khác.
Ta không nhịn được híp mắt lại, hắn ngược lại mưu kế tốt, vì bảo toàn hoàng hậu và Thục phi, lại làm ra cách như vậy.
Dáng vẻ kia tuấn lãng thần dật như thế, sao lại có tâm tư thâm trầm đến như vậy.
Thần dật (神逸): Đề cập đến tài trí và đạo đức, chuyên dùng để ca tụng đế vương.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự khiến cho ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Như vậy, muốn để cho Thục phi có thai, trước tiên phải tìm ra cây kim mà hoàng thượng chôn giấu rốt cuộc là ở đâu.
Xem ra, vẫn phải đi đến cung của hoàng hậu và Thục phi nhìn kĩ lại một chút.
Mỗi ngày ta đều đi thỉnh an thái hậu như thường lệ.
“Tống mỹ nhân, ngươi cả ngày cứ đi đến chỗ ta làm cái gì?” Thái hậu đ.ánh giá ta, thở dài.
“Phụng dưỡng người là bổn phận của chúng thần thiếp.” Ta khoanh tay đáp.
“Hiện giờ ngay cả một hài tử nối dõi hoàng đế cũng không có, các ngươi hẳn là nên nghĩ kĩ làm thế nào để hoàng đế vui vẻ.”
“Hoàng hậu nương nương phúc tuệ song tu, Thục phi nương nương sủng quan hậu cung, hoàng thượng nhất định sẽ có con nối dõi kéo dài.” Ta cẩn thận đáp.
Thái hậu không nói gì nữa, ngược lại lại thở dài, khoát tay: “Ngươi lui xuống đi, đừng lại đến nữa.”
Thái hậu tuy rằng một chữ cũng không nói, nhưng ta vẫn nghe ra được ý tại ngôn ngoại.
E rằng lão nhân gia cái gì cũng biết.
Xem ra, ta đoán không sai, hoàng hậu và Thục phi không có thai nhất định là do hoàng thượng bày mưu tính kế.
Ta xuất thân thấp kém, ngược lại là nguồn gốc tội lỗi, không có chỗ để cho hắn đáng để ý đến.
Đợi đến lúc ta đi thỉnh an hoàng hậu lần nữa, liền bắt đầu cẩn thận chú ý.
Trong cung của hoàng hậu bày biện thập phần tinh giản, có thể thấy được cực kỳ thận trọng, không chỉ không dùng hương, ngay cả bất kỳ hoa cỏ nào cũng không có.
Không thể không nói, ở trong hậu cung, càng đơn giản, ngược lại càng an toàn.
Chỉ là...
Ánh mắt của ta dừng ở bình phong bên cạnh.
Tấm bình phong này...
“Nếu Tống mỹ nhân thích, không bằng lại gần xem.” Hoàng hậu nhận thấy tầm mắt của ta rơi vào bình phong đã được một hồi, nói.
Nhận thấy mình thất thần, ta vội vàng đứng dậy: “Là thần thiếp đã thất nghi. Chỉ là bình phong kia hôm nay mới phát giác đúng là gấm Tô Châu, nhất thời nhìn đến mê muội.”
“Tấm bình phong này là lúc trước sau khi hoàng thượng đăng cơ liền ban thưởng, Thục phi bên kia cũng có một tấm, chẳng qua chỉ là lấy ý không giống nhau mà thôi.”
Trong lòng ta đã có tính toán, khó trách lại quen mắt đến như vậy, lúc trước ở chỗ Thục phi, ta cũng đã thấy qua.
Nhưng lại chưa bao giờ để ý.
Có vẻ như vấn đề rất có thể nằm ở tấm bình phong này.
“Hoàng thượng đối xử với nương nương rất tốt, gấm Tô Châu như vậy thần thiếp cũng chưa từng thấy qua.”
“Thúy Yên, đi chọn mấy cái khăn lụa và quạt gấm Tô Châu cho Tống mỹ nhân.” Hoàng hậu khoát ống tay áo, phân phó nha đầu bên cạnh.
Ta liền phúc thân: “Đa tạ nương nương!”
Cầm lấy khăn lụa và quạt mà hoàng hậu ban thưởng, ta vội vàng trở về Nhụy Họa Hiên.
Ta làm sao có thể chưa từng thấy qua gấm Tô Châu, kiếp trước, hoàng thượng đều nâng đến trước mặt ta để cho ta chọn trước.
Thử hỏi, chưa từng thấy qua thì sao ta biết là gấm Tô Châu?
Nhất thời thất thần, ta lại còn phạm phải sai lầm như vậy, cũng may hoàng hậu tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra.
Ta tiện tay ném gấm Tô Châu cho Bão Cầm: “Cất vào đi.”
“Mỹ nhân.” Bão Cầm muốn nói rồi lại thôi, nhìn gấm Tô Châu trong ngực.
“Gấm Tô Châu này là hoàng hậu ban thưởng, ngươi không dùng được.” Ta liếc mắt một cái liền nhìn ra trong ánh mắt nàng đểu là vui mừng, nhưng nếu đưa cho nàng đồ mà hoàng hậu ban thưởng thì mới là hại nàng.
“Lại đây.” Ta khoát tay, “Ngươi xem vòng tay và trâm hoa trong hộp trang sức một chút, thích cái nào thì cầm đi.”
“Mỹ nhân?” Bão Cầm lui về phía sau hai bước, “Nô tì biết sai rồi, nô tì không nên ngấp nghé đồ mà hoàng hậu ban thưởng.”
Ta lúc này mới bừng tỉnh, trong trí nhớ của Bão Cầm, ta vẫn còn là tiểu thư đa mưu túc trí trước khi nhập cung kia, mà không phải là Tống Dung đã trùng sinh tỉnh ngộ.
“Ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, hình như ta vẫn chưa bao giờ ban thưởng cho ngươi cái gì.”
“Nô tì không dám.” Vẻ mặt của nàng càng thêm sợ hãi, đôi tay luống cuống xoắn quanh góc y phục.
“Sau khi nhập cung, thời gian ta và ngươi ở cạnh nhau đều nhiều hơn so với người khác, lúc trước là ta sơ suất.”
“Không sao, nếu ngươi không dám cầm thì thả lại vào đó đi.”
Ta cũng không cưỡng cầu nữa, ngày tháng còn dài, đi theo ta sẽ không có ngày khổ.
Tìm được điểm mấu chốt rồi, thì phải làm sao đây?
Bình phong mà hoàng thượng ban thưởng, đương nhiên sẽ không dễ dàng dịch chuyển vị trí, càng không tặng cho người khác.
Quan trọng nhất là thứ hại người kia đến tột cùng là nằm ở chỗ nào của bình phong.
Nên làm thế nào mới tốt...
Ta suy nghĩ cả một đêm, trước tiên chỉ có thể đi đến chỗ Thục phi thử một lần.
“Tống mỹ nhân, ở chỗ hoàng hậu bên kia còn chưa xem đủ, lại chạy đến nơi này của Thục phi nương nương xem.”
Ngô chiêu nghi nhìn thấy ta đứng trước bình phong xem tỉ mỉ, mở miệng nói.
“Chiêu nghi tỷ tỷ, Thục phi nương nương đang thử trang điểm, thần thiếp ở đây nhàn rỗi nên xem một chút.” Sau khi ta phúc thân liền thấp giọng đáp.
“Đây là son môi mới chế của thần thiếp, thần thiếp đặc biệt chọn màu hồng đào thích hợp nhất với chiêu nghi tỷ tỷ, chiêu nghi tỷ tỷ có muốn thử một lần hay không?”
Nói xong, ta mở hộp son đã chuẩn bị sẵn.
“Thứ đồ thô thiển này của ngươi cũng xứng để ta dùng sao? Tránh ra!”
Ta coi như không nghe thấy, vẫn tiến lại gần trước mặt Ngô chiêu nghi.
“Ta bảo ngươi tránh ra, tai bị điếc rồi sao?”
Đùng!
Một tay nàng ta đ.ánh vào mu bàn tay ta, ta thuận theo tình thế ném hộp son về phía trước.
Vừa vặn, ném lên bình phong ở trước mặt ta.
“To gan!”
Ta cuống quít quỳ xuống, vùi đầu xuống đất liên tục dập đầu nói: “Nương nương thứ tội, là thần thiếp nhất thời trượt tay, làm bẩn vật ngự ban!”
“Ngô chiêu nghi!” Thục phi lạnh mặt quát một tiếng, “Ngươi cho rằng mắt bổn cung mù rồi sao?”
“Son môi mà Tống mỹ nhân tự chế, bổn cung dùng được, ngươi lại không dùng được sao? Còn dám lật đổ trân phẩm hoàng thượng ngự ban! Ngươi chán sống rồi sao?” Thục phi cao giọng một tiếng, còn chưa nói xong, Ngô chiêu nghi liền run như cầy sấy, quỳ trên mặt đất.
“Thục phi nương nương bớt giận, son này thần thiếp đều dùng hoa tươi chế ra, mặc dù dính vào bình phong, cẩn thận rửa sạch cũng sẽ không có chút tổn thất nào! Không bằng giao cho thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ không làm tổn hại trân phẩm ngự ban.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tống mỹ nhân có biện pháp!” Ngô chiêu nghi liên tục gật đầu.
“Thật sự sẽ không làm tổn hại bình phong?”
“Nương nương yên tâm.” Ta trả lời lại một lần nữa.
“Tấm bình phong này không tiện rời khỏi Đinh Lan Điện, ngươi ở chỗ này rửa sạch, một lát nữa ta sai người di chuyển đến nơi yên tĩnh, nhanh một chút, càng phải cẩn thận.” Thục phi dặn dò.
“Vâng.”
Ta ngẩng đầu lên, miễn là ta có thể tiếp xúc với bình phong, hết thảy đều dễ bàn.
Tấm bình phong có khung gỗ huỳnh đàn, ta đã kiểm tra kĩ, không có bất kỳ chỗ nào có thể kẹp, cũng không có dấu hiệu bị trũng.
Vậy thì chỉ có những sợi tơ này thôi.
Có điều hương thơm độc đáo của gỗ huỳnh đàn đã che dấu mùi hương có thể có trên những sợi tơ này, nếu như không thể cắt một mảnh để y sĩ phân biệt, chỉ sợ là không nhìn ra được cái gì.
Ta không còn cố chấp muốn tìm được chứng cứ nữa, chỉ cẩn thận dùng nước sạch làm ướt khăn tay, từng chút từng chút lau tấm bình phong, như vậy hẳn là có thể loại bỏ được một ít đồ vật vốn dính vào sợi tơ.
Lau liên tục ba lần, ta mới dùng vải khô thấm ướt lại một lần nữa.
Chỉ có thể thử như thế này.
“Thục phi nương nương, xin nương nương đừng đem việc này nói cho hoàng thượng biết, để tránh trách tội.” Sau khi rửa sạch xong, ta mới trở lại trước điện, lần nữa xin tha thứ.
“Tất nhiên.” Thục phi gật đầu, “Ngô chiêu nghi, hôm nay ta cũng mệt rồi, trở về đi.”
“Thục phi nương nương, ngày khác thần thiếp lại đến thỉnh an.” Ngô chiêu nghi nhìn thoáng qua bình phong rực rỡ tươi mới, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy từ trên mặt đất, loạng choạng rời khỏi Đinh Lan Điện.
Đợi Ngô chiêu nghi rời đi, Thục phi mới chậm rãi mở miệng: “Ngô chiêu nghi là kẻ ngu xuẩn, ngươi không cần phải chấp nhặt với nàng ta.”
Ta ngầm hiểu trong lòng: “Chiêu nghi tỷ tỷ thẳng thắn, cũng là tính khí mà thần thiếp cực kì hâm mộ. Chiêu nghi tỷ tỷ và nương nương tình cảm thâm hậu, nhìn thấy thần thiếp muốn thân cận với nương nương, đương nhiên sẽ mất hứng.”
“Ừm. Ngươi cũng trở về đi.” Thục phi gật đầu, không nói gì nữa.
Tất cả những gì ta có thể làm, ta đều đã làm rồi.
Hiện tại, ta chỉ có thể chờ đợi Thục phi có tin vui.
Nếu hai ba tháng vẫn chưa có, vậy e rằng cũng chỉ có thể đổi người trù tính.
Suy cho cùng ta cũng không biết dược lực như thế nào, vạn nhất thật sự đả thương thân thể, mặc dù ta có giúp nàng ta như thế nào, cũng đều là chuyện vô ích.
(Còn tiếp)