Nếu như chỉ cần đánh bại Đường Triệu Thiên, Doãn Khoáng tự tin tuyệt đối có thể tiêu diệt hắn. Thế nhưng kỹ năng huyết thống spiderman của Đường Triệu Thiên rất phiền toái, một khi hắn muốn chạy, thì đúng là không ai có thể đuổi được. Để chắc chắn, ba người quyết định cùng tiến lên.
Doãn Khoáng đã từng cho Đường Triệu Thiên nằm bẹp dí, Bạch Lục có huyết thống người sói, thực lực không chênh lệch nhiều so với Đường Triệu Thiên, thêm một người trước đó đã từng một quyền KO Đường Triệu Thiên là Lê Sương Mộc, ba người phối hợp, nếu lại để cho Đường Triệu Thiên chạy thì thật sự rất xấu hổ.
Vì vậy, ba người tách ra, lẫn vào giữa đám tay chân Dã Lang bang.
Tình hình trận chiến lúc này đang vô cùng thảm khốc, loạn cào cào, căn bản không ai chú ý trong vòng chiến có thêm ba người. Mà giữa trung tâm cuộc chiến, Đường Triệu Thiên vẫn còn đang đánh rất xung, đá liên hoàn, nắm đấm vung vù vù như cuồng phong hướng về phía đám tay chân Dã Lang bang, hơn nữa đều ra tay độc ác, phàm là bị hắn đánh trúng đều nằm trên đất không dậy nổi.
"Ha ha! Một đám vô dụng! Thống khoái, thế này mới thống khoái chứ! Ha ha...". Đường Triệu Thiên tựa hồ đã bị đè nén rất lâu, dựa vào cơ hội này phát tiết hết ra ngoài. Chỉ thấy hắn cầm lấy một cánh tay người, bẻ gãy giống như chiếc đũa, xương cốt trắng bệch đâm rách da chồi ra ngoài, máu tươi phun tung tóe, kích thích làm hắn càng điên cuồng.
Doãn Khoáng chui qua khe hở giữa đám người, đôi mắt càng lúc càng lóe ra màu hổ phách yêu dị: "Tên điên này... Cho dù chết nghìn vạn lần cũng không đủ. Giết hắn ta căn bản không có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào". Mặc kệ là tự an ủi cũng được, tìm lý do cũng được, ý muốn giết Đường Triệu Thiên của Doãn Khoáng ngày càng kiên định.
Lê Sương Mộc không biết dùng bộ pháp đặc dị gì, nhẹ nhàng xuyên qua đám người, đến bên cạnh Đường Triệu Thiên đầu tiên, chỉ thấy tay hắn nắm chặt một thanh đoản kiếm, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh lửa nóng bỏng làm lòng người phát lạnh.
"Hả?".
Trong tích tắc Lê Sương Mộc xuất thủ, cảm giác loài nhện của Đường Triệu Thiên đã cảnh báo hắn. Đường Triệu Thiên cũng không nghĩ một đám người thường co thể tạo thành uy hiếp với hắn: "Chẳng lẽ bọn chúng dùng súng?". Ý nghĩ này chợt lóe lên, Đường Triệu Thiên vội vàng làm động tác né tránh.
Hắn cho rằng mối nguy hiểm này đến từ súng lục. Nếu đúng là như thế, cú lắc người này của hắn có lẽ có thể né được. Đáng tiếc là, đó không phải súng mà là đoản kiếm.
Theo sự né tránh của Đường Triệu Thiên, đoản kiếm của Lê Sương Mộc như độc xà nhìn chằm chằm vào con mồi xoay một góc 30° rồi đột nhiên đâm ra, nhắm vào dưới xương sườn Đường Triệu Thiên!
Lúc vị trí xương sườn truyền đến cảm giác tê dại quái dị, Đường Triệu Thiên mới cảm thấy có gì đó sai sai... Nếu như hắn lại một lần nữa cưỡng ép bẻ hướng thân thể của mình sang một bên, mũi kiếm lạnh như băng vẫn kia sẽ để lại một cái lỗ thấy cả xương trên người hắn.
Sịnh mệnh lập tức tụt 5 điểm!
Đường Triệu Thiên thậm chí không kịp kêu lên thảm thiết, đầu hắn đã bị một tên lưu manh cầm côn sắt đánh mạnh vào, cắt ngang tiếng kêu của hắn. Bước chân hắn lảo đảo.
Nhưng tốt xấu gì hắn cũng là spiderman, bị đánh lén vẫn nhanh chóng phản ứng lại, xoay người đấm mạnh vào đầu tên lưu manh, làm cả khuôn mặt đó lún hết vào trong đầu, lần này hắn thật sự muốn giết người rồi!
Nhưng thế thì sao, một đám dầu đường xó chợ liều mạng, bị đánh tàn phế thậm chí chết là chuyện thường ngày, không có tên nào bị Đường Triệu Thiên dọa sợ, ngược lại càng điên cuồng vây công Đường Triệu Thiên.
Lê Sương Mộc đứng trong chỗ tối vừa muốn tiếp tục ra tay đã thấy Bạch Lục đang cười lạnh nhích tới gần Đường Triệu Thiên, liền lựa chọn đứng ngoài hỗ trợ.
"Nhìn ta đi!". Bạch Lục dựng dựng ngón cái với Lê Sương Mộc, bước tới sau lưng Đường Triệu Thiên, một cánh tay lớn vỗ lên vai hắn.
Đường Triệu Thiên đột nhiên quay đầu lại, một đấm đập tới, khuôn mặt dữ tợn như hận không thể ăn thịt người khác. Khi hắn nhìn rõ bản mặt của Bạch Lục, sắc mặt đại biến: "Sao lại là ngươi?".
"Ông nội đến với cháu đây!".
Bạch Lục hét lớn một tiếng, chỉ thấy bàn tay hắn đột nhiên phồng to lên, nổi gân xanh, móng tay dài ra, da thịt giống như sắt thép. Tuy vẫn chưa phải móng vuốt của sói nhưng đã không còn là bàn tay của nhân loại.
Năm cái móng tay cong như lưỡi liềm cắm sâu vào bả vai Đường Triệu Thiên.
"AAAAAA!!".
Giờ khắc này, Đường Triệu Thiên mới kêu một tiếng tê thanh liệt phế.
Hắn lại phát ra một tiếng kêu kì quái, hít một luồng khí lạnh vào phổi... sau đó trực tiếp phun một đống máu nóng hổi lên mặt tên cầm côn sắt.
Tất cả những tên lưu manh đang nổi điên đều ngừng lại, nhìn nhìn Đường Triệu Thiên, còn cả người phương đông kia nữa. Tất cả đều hít một hơi lạnh, trừng to mắt, sợ hãi nhìn về phía Bạch Lục.
Chỉ vì tay phải của Bạch Lục đã đâm vào bụng dưới Đường Triệu Thiên, máu tươi chảy ra từ khe hở, dọc theo cánh tay Bạch Lục nhỏ giọt trên mặt đất!
"Hừ hừ!". Bạch Lục cười lạnh nói: "Đường Nhện, ngày đó lúc ngươi bắt nạt ta, khẳng định không ngờ ngươi cũng có hôm nay?".
"Khục...". Đường Triệu Thiên ho ra một ngụm máu, hai tay nắm thật chặt Bạch Lục: "Bạch...! Khục... Sớm biết như vậy lần đó ta đã giết ngươi rồi". Đường Triệu Thiên cười thảm.
"Đáng tiếc. Ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội đó nữa". Bạch Lục khinh thường cười cười.
Xoẹt! Tay phải rút ra từ trong bụng Đường Triệu Thiên, tùy tiện để máu tươi phun tùn tóe lên khắp người, nói: "Ta chỉ giết ngươi một lần! Biết vì sao không? Bởi vì ngươi ngay cả tư cách làm đối thủ của ta cũng không có. Ngươi không xứng!".
Nói xong, hắn nhấc Đường Triệu Thiên lên, nói với đám lưu manh xung quanh: "Người này, do chúng ta... Mafia xử! Các ngươi ai có ý kiến?".
Lúc này đây Doãn Khoáng cùng Lê Sương Mộc cũng đã đứng ở bên người Bạch Lục.
Một đám lưu manh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Lê Sương Mộc tiện tay ném ra một túi vàng, đập xuống đất, những hạt vàng liền lăn ra từ trong túi, nhìn một đám người mắt sáng lên. Lê Sương Mộc nói: "Dùng vàng đổi người. Nếu không đồng ý thì các ngươi cũng sẽ giống như hắn".
Dã Lang bang xúm lại bàn bạc, sau đó một gã mặt sẹo cầm dao bầu đứng dậy nói: "Người có thể mang đi, nhưng phải để một cánh tay của hắn lại!". Tuy hắn không biết ba người này có phải "mafia" hay không, nhưng từ sự tàn nhẫn đó công với việc vung tiền như rác, cũng không phải thế lực mà bang hội nhỏ như bọn chúng có thể đắc tội, yêu cầu để lại một cánh tay chỉ là vì sĩ diện.
Bạch Lục cười hặc hặc nói: "Việc này thì đơn giản thôi".
Nói xong, hắn nhặt một thanh đao dưới đất lên chặt xuống gọn gàng chém đứt một cánh tay của Đường Triệu Thiên: "Ok chưa? CHúng ta còn có việc, bye bye".
Hắn liếc mắt cùng Doãn Khoáng Lê Sương Mộc, vác theo Đường Triệu Thiên đang kêu thảm thiết chui vào một con hẻm nhỏ.
Bạch Lục tiện tay ném Đường Triệu Thiên lên đống rác, lạnh lùng nói: "Nói! Vương Ninh ở đâu?".
Có lẽ Đường Triệu Thiên tự biết mình chắc chắn phải chết, dứt khoát kiên quyết nói: "Muốn biết Vương Ninh ở đâu? Phì! Mơ! Hừ hừ, các ngươi chờ xem, Vương Ninh nhất định sẽ báo thù cho ta. Cả đám các ngươi đều sẽ chết! Dù sao lần này chết cũng không bị giảm tuổi thọ. Muốn giết thì giết đi".
Lê Sương Mộc gật gật đầu, thản nhiên nói: "Xem ra ngươi sẽ không nói. Được rồi, ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi". Có vẻ giết một người với hắn mà nói chỉ là việc đơn giản như ăn cơm uống nước.
Không đợi hắn ra tay, Doãn Khoáng đột nhiên nói: "Chờ một chút, để tôi thử xem". Nói xong Doãn Khoáng ngồi xổm người xuống, nhấc cổ áo Đường Triệu Thiên, nói: "Đường Triệu Thiên, cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nói ra đi, để chết cho dứt khoát. Không nói, ta sẽ lấy ngươi làm thí nghiệm". Hai mắt màu đen của Doãn Khoáng dần dần nhạt đi, hiện ra màu hổ phách sáng rực: "Ngay cả ta cũng không biết, năng lực này sẽ có hiêu quả như thế nào. Cho nên, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ".
Con mắt G, có vẻ như không chỉ đơn giản như phần giới thiệu của nó, Doãn Khoáng cảm thấy ngoại trừ hiệu quả thị giác đặc biệt, nó còn có gì đó vi diệu hơn. Vừa hay trước mặt có một đối tượng thí nghiệm.
"Đường Triệu Thiên, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính ngươi. Từ việc ngươi đứng ở phía đối lập với chúng ta, đã định trước giữa chúng ta không có khả năng hòa giải. Huống hồ, vì chính mình... Ta cần ngươi để làm thí nghiệm!". Doãn Khoáng thầm than trong lòng, đồng tử lại càng sáng lên.
Nhìn thấy đôi mắt quỷ dị của Doãn Khoáng, đột nhiên Đường Triệu Thiên tim đập nhanh hơn... Đây là một loại tín hiệu cực kỳ nguy hiểm: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?".
"Nói! Vương Ninh ở nơi nào?".
"Ta... Hừ! Muốn dọa ta à? Muốn biết lắm sao... mơ đi...".
Nhưng mà, hắn còn chưa nói xong, cặp mắt màu hổ phách của Doãn Khoáng lập loè yêu quang chói mắt, phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, đôi mắt phẫn nộ của Đường Triệu Thiên lập tức ngốc trệ...
"Nhắc nhở: Đầu óc của ngươi đã bị sóng tinh thần tấn công, đại não bị thương nghiêm trọng. Trí lực tạm thời giảm 1 điểm".
"Nhắc nhở: Đầu óc của ngươi đã bị sóng tinh thần tấn công, tinh thần bị sóng điện trùng kích không thể chống cự, ngươi lâm vào trạng thái thực vật".
"Nhắc nhở: Bởi vì ngươi đang trong trạng thái bị thương, sinh mệnh liên tục giảm xuống, đến 0 thì tính là đã chết".
"Nhắc nhở: Bộ phận ý thức của ngươi bị sóng tinh thần cường đại quấy nhiễu, trí nhớ bị đánh cắp".
"Doãn Khoáng... Ta và ngươi, không chết không thôi!!!'.
Trước khi ý thức lâm vào bóng tối vô tận, đây là tiếng thét cuối cùng trong đầu của Đường Triệu Thiên.