Một người bị đánh bay xuyên qua cửa sổ, một người phá cửa vọt vào.
Bay là ngoài là Bạch Lục, xông vào là Doãn Khoáng!
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi đồng tử màu u lam là của Vương Ninh, còn đôi mắt màu hổ phách như toát ra lửa là của Doãn Khoáng.
Vương Ninh nhảy ra khỏi cái động do hắn tạo ra vẻ mặt trêu tức nói: "Doãn Khoáng...".
Doãn Khoáng bước lên vài bước đứng cạnh Lê Sương Mộc, hai mắt híp lại thành một đường thẳng: "Vương Ninh, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau".
"Ha ha". Vương Ninh cười khẽ: "Ngươi lại tự tới cho ta giết". Nói xong, Vương Ninh lườm Lê Sương Mộc: "Lê Sương Mộc, ta nghĩ ngươi cũng thấy đấy, đây là ân oán cá nhân của ta và Doãn Khoáng. Ngươi còn muốn tham gia sao?".
Lê Sương Mộc nhìn Doãn Khoáng rồi lại nhìn Vương Ninh, nói: "Nói thật, nếu chỉ là ân oán cá nhân của hai người các ngươi, ta không có lý do tham gia. Nhưng...". Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Từ quyết định ly khai lớp 1204 của ngươi, hơn nữa còn ra tay với người trong lớp, ý đồ lợi dụng Đường Triệu Thiên quấy rối, ngươi đã đứng ở phía đối lập với ta. Ngoài ra, ta cũng rất thích có một kình địch như ngươi".
Vương Ninh chau mày sau đó giãn ra: "Tốt. Lê Sương Mộc, ngươi không hổ là kẻ địch đủ tư cách mà ta nhìn trúng! Về phần ngươi, Doãn Khoáng...". Vương Ninh nhìn trên dưới Doãn Khoáng một chút, sau đó nói: "Nói thật, ta thật sự bội phục đầu óc của ngươi, mưu lược của ngươi! Ngươi trong lúc bất tri bất giác lại có thể tập hợp tinh anh của lớp 1204 vốn bị chia rẽ lại, trở thành ngọn thương trong tay ngươi, đối phó với Vương Ninh ta". Nói tới đây, Vương Ninh nở nụ cười: "Ngươi là đúng là thật coi trọng ta, hoặc nói là, ngươi rất hận ta!".
Doãn Khoáng không phủ nhận, khẽ gật đầu: "Ngươi nói không sai! Ta thật sự hận ngươi, vô cùng vô cùng hận ngươi! Biết tại sao không? Ta hận sự nhát gan của ngươi, hận sự tham lam của ngươi, hận sự dối trá của ngươi... Ngươi cướp mất T virus mà ta đánh đổi bằng tính mạng. Có thể đó không chỉ là T virus, mà còn là hi vọng của ta, hi vọng sống sót, hi vọng trở nên mạnh mẽ, hi vọng trở lại thế giới thực của ta! Vương Ninh... Ngươi nói, ta có lý do gì không hận ngươi? Tiểu nhân ích kỷ!".
Lúc này đây sắc mặt Doãn Khoáng đỏ lên, tựa hồ tất cả phẫn hận tích góp trong lòng đều bộc phát ra: "Ta vốn đưa ra một kế hoạch có khả năng thực hiện, cũng đã nói mỗi người có một phần T! Các ngươi không đáp ứng thì thôi, ta không phản đối! Thế nhưng ngươi vậy mà lại đưa lựu đạn có gắn định vị cho ta, để ta dụ những tên lính đánh thuê kia rời đi. Ngươi cho rằng ta ngu sao! Lại nói đến lần trước ngươi muốn giết ta, ngươi cho rằng ta không biết sao? Ta chưa bao giờ đắc tội ngươi, nhưng ngươi lại luôn luôn nhằm vào ta, Vương Ninh, ngươi cho ta một lý do không hận ngươi đi!?".
Vương Ninh thấy Doãn Khoáng mặt đỏ lên, khẽ lắc đầu: "Chậc chậc chậc. Doãn Khoáng, ngươi không biết bộ dáng của ngươi bây giờ rất tầm thường, rất buồn cười sao? Quả nhiên, người bình thường như ngươi, làm sao hiểu được đạo lý 'nhược nhục cường thực'? Chỉ biết ôm lấy thù oán, hậm hực, sau đó cái gì cũng không làm được. Có lẽ ngươi còn nên cảm ơn ta, bởi vì ta đã dạy cho ngươi, trên đời này sống sót mới là chân lý duy nhất, thế giới này là thế giới thuộc về kẻ mạnh! Nếu như ta là ngươi, ta sẽ chọn ẩn nhẫn, sau đó trở nên mạnh mẽ, càng mạnh càng mạnh hơn nữa, cuối cùng mới giẫm kẻ thù của mình dưới chân như một con chó, tùy ý lăng nhục, lúc đó sẽ thoải mái đến mức nào a? Mà ngươi lại chỉ biết chơi đùa mấy cái mưu kế ngây thơ, tự cho là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình. Ha ha, buồn cười, chẳng lẽ không ai dạy cho ngươi, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả âm mưu chỉ là rác rưởi sao?".
(ND: nhược nhục cường thực giống với câu cá lớn nuốt cá bé)
"Đây chính là lý do cho tới bây giờ ta vẫn không coi ngươi là kẻ địch đủ tư cách". Vương Ninh nhìn về phía Lê Sương Mộc: "Chỉ một điểm này, ngươi có lẽ nên học tập Lê Sương Mộc, hậu tích nhi bạc phát! Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì như sấm sét, không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì rung động chín tầng trời (nhất minh chấn cửu tiêu). Ngươi và hắn, vĩnh viễn không cùng một đẳng cấp. Ngươi căn bản không có tư cách làm địch nhân của ta".
Doãn Khoáng nghe xong, cắn mạnh môi dưới, hai tay nắm chặt: "Ta... Căn bản không muốn so đấu cùng bất kỳ kẻ nào, cũng không muốn trở thành kẻ thù của bất kỳ ai! Ta chỉ muốn sống sót sau đó rời khỏi ngôi đường đáng chết này, trở lại bên người thân! Các ngươi vốn không hiểu! Những ngươi khác quậy phá thế nào ta không muốn quản! Các ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó, liên quan gì tới ta?! Thế nhưng Vương Ninh ngươi lại chọc tới ta, cướp đoạt T virus của ta, phá hủy hi vọng của ta!".
Nói xong, Doãn Khoáng cắn chặt răng, cả người vang lên những tiếng răng rắc giòn giã, giống như âm thanh bẻ ngón tay. Càng ngày thân hình hắn càng cao lên, vốn chỉ có 1m65 đã tăng lên 1m8, cơ thể cũng ngày càng cường tráng.
Cơ bắp căng phồng lên làm chiếc áo khoác da căng lên, giống như không phải cơ bắp của người, cứng rắn như sắt thép.
Đồng thời, một loại vật chất làm từ xương trồi lên từ da của Doãn Khoáng, sau đó lập tức ngưng kết thành hình, tạo thành những phiến xương mỏng bao phủ cả cơ thể.
Thoạt nhìn toàn thân Doãn Khoáng như được khoác lên một bộ cốt giáp có ánh kim của kim loại.
Doãn Khoáng vốn có ngoại hình thanh tú giờ đây trở thành một hung thú đầy xương xẩu, thỉnh thoảng lại có ánh sáng bàng bạc lóe lên trên bộ giáp.
"Vương Ninh!!". Doãn Khoáng hét lớn một tiếng, hai cái đồng tử màu hổ phách yêu dị phát ra ánh sáng quỷ dị: "Ngươi có được cường hóa T thì sao chứ? T virus, căn bản không thể đánh đồng với G virus. Ngươi không ngờ sao? Cướp T virus của ta, bức ta không thể không sử dụng G virus, khiến ta có được cường hóa G. Có thể nói, có thể có thực lực hôm nay, ta còn phải cảm tạ ngươi! Để trả ơn, ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, trước mặt G virus, T virus không là cái gì!".
"G virus...". Nhìn thấy hình dáng của Doãn Khoáng, Vương Ninh khẽ than một tiếng, sau đó thở dài thật sâu, trên mặt tràn đầy tiếc hận, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc. Virus thần kỳ như thế, lại dùng trên người ngươi, thật sự là phí của trời. Vậy thì... Ta cũng sẽ để ngươi biết, sau khi có được cường hóa T, ta đã trở nên mạnh mẽ như thế nào! Coi như ngươi hên, có cường hóa G thì sao? Ngươi, biết cách sử dụng sao?".
Ánh sáng u lam trong đôi mắt của Vương Ninh bùng cháy, đồng tử giãn ra sau đó lập tức co lại!
Sau đó, Doãn Khoáng cảm giác được một sức mạnh vô hình cường đại tác động lên cơ thể của mình, từng đợt từng đợt giống như thủy triều, sóng sau mạnh hơn sóng trước, tựa hồ muốn đẩy ngã mình.
"Cái này là... Niệm động lực của Alice giống như trong phim sao? Mạnh như vậy!?".
Tuy Doãn Khoáng luôn luôn cảnh giác nhưng vẫn bị niệm động lực mạnh mẽ đẩy lùi, không lùi một bước thì trên mặt đất lún một dấu chân rất sâu.
"Ta không tin năng lực cường đại như vậy không có hạn chế!". Trong lòng Doãn Khoáng hiện lên một suy nghĩ: "Sức mạnh của Tử Thần manh mẽ như vậy còn bị 'Quy tắc' hạn chế, không lý nào một năng lực như niệm động lực có thể sử dụng không chút kiêng kỵ gì. Vương Ninh, để ta xem ngươi duy trì được bao lâu?".
Nghĩ như thế, Doãn Khoáng hét lớn một tiếng, song chưởng đẩy ra, hai tay bị xương bao trùm như bàn tay của ác ma, chống cự lại niệm lực bài sơn đảo hải kia.
Lê Sương Mộc đứng bên cạnh Doãn Khoáng cũng chịu ảnh hưởng của niệm động lực liên tục lùi bước. Chẳng qua không biết hắn làm gì mà quanh thân thể bao phủ đầy sương mù màu đỏ nhạt, tuy rất khó thấy nhưng không thể thoát khỏi con mắt G của Doãn Khoáng, sức mạnh kỳ dị này khó khăn chống đỡ niệm động lực của Vương Ninh.
Đồng thời Doãn Khoáng còn phát hiện, trong bụng Lê Sương Mộc thậm chí có một luồng khí xoáy! Chính luồng khí xoáy này không ngừng tác động đưa khí lưu màu đỏ nhạt vận chuyển đến toàn thân, phần khí đỏ nhạt dư thừa tràn ra ngoài từ lỗ chân lông. Doãn Khoáng biết nơi luồng khí này càng đậm đặc thì năng lượng tại đó càng mạnh.
Nhưng tại sao sơ với những nơi khác, luồng khí xoáy kia lại ảm đạm vô quang, giống như một cái hố đen?
Chỗ đó, chính là nhược điểm của Lê Sương Mộc sao?
(ND: dưới con mắt G của Doãn Khoáng năng lượng là ánh sáng màu đỏ)
Đương nhiên lúc này không phải lúc phân tâm nghĩ tới việc này, Doãn Khoáng chỉ liếc qua một chút. Khi sử dụng con mắt G, Doãn Khoáng không chỉ được tăng mạnh về thị giác mà còn cả năng lực tư duy, phản ứng,... Quá trình Doãn Khoáng nghĩ đến những điều trên cũng không đến 1s.
Một giây sau, con mắt G đã phản hồi đến bộ não của Doãn Khoáng tình trạng thân thể của Vương Ninh: Cũng giống như Lê Sương Mộc, thân thể của Vương Ninh được tạo thành từ ánh sáng đỏ, nó đột nhiên ảm đạm đi, đặc biệt là vùng đại não!
"Quả nhiên...". Trong nội tâm Doãn Khoáng thở phào nhẹ nhỏm: "Nếu như hắn vẫn luôn thi triển niệm động lực, mình căn bản không thể chạm vào hắn".
"Vương Ninh, ngươi cũng nếm thử con mắt G của ta đi!". Nghĩ như vậy, hai cái đồng tử màu hổ phách của Doãn Khoáng bỗng nhiên sáng ngời, một luồng sóng chấn động vô hình phát ra từ mắt...
"Có thể kiên trì dưới 'T niệm lực' của ta lâu như vậy, Doãn Khoáng, ngươi có tư cách làm đối thủ của ta, nhưng để làm địch nhân thì ngươi vẫn còn kém xa".
Giọng nói của Vương Ninh truyền vào trong tai Doãn Khoáng, mà bản thân hắn cũng tiến tới trước mặt Doãn Khoáng, Hắc Liêu trong tay quét qua cổ họng.
"Nếu như ta có thể giết ngươi một lần, thì sẽ có thể giết ngươi lần thứ hai. Hừ! Cường hóa G thì sao? Còn không phải bại tướng dưới tay ta?". Khoảnh khắc Hắc Liêu chạm đến cổ họng Doãn Khoáng, khóe miệng Vương Ninh cũng lộ ra một tia mỉa mai, trong lòng lại càng khinh thường Doãn Khoáng.
Hắn dường như đã thấy được cảnh máu tươi bắn ra từ trong cổ Doãn Khoáng...
Hắc Liêu, xẹt qua cổ họng Doãn Khoáng.
Nhưng tia máu được mong chờ không xuất hiện. Doãn Khoáng đâu rồi, cả Lê Sương Mộc, quang cảnh bên trong Vận Mệnh Spa cũng biến mất... Trước mắt là mặt biển xanh mênh mông không nhìn thấy bờ, cả đất trời chỉ có màu xanh nước biển, màu trắng của đám mây và một mặt trời chói lóa trên bầu trời. Ngoài ra không có gì!
Mà hắn, lại đang đứng trên một tấm ván gỗ trôi nổi phập phồng lắc lư trên mặt biển, tựa như bất kỳ lúc nào có thể bị biển sâu nuốt chửng.
"Đây... chuyện gì xảy ra!?".