Editor: Trà sữa trà xanh
Cao Minh Tông ôm Thẩm Giai Liên thật chặt, quan tâm thương yêu nói: "Giai Giai, em làm sao vậy rồi hả?"
Thẩm Giai Liên khổ sở khó khăn nhíu chặt mày, một tay nắm thật chặt vạt áo Cao Minh Tông, làm đóa hoa nhăn nheo lại, giọng nói yếu ớt: "Minh Tông, em...... Đau...... Đau quá......"
Mu bàn chân của cô bởi vì bị cà phê bắn vào mà sưng đỏ một mảnh, đụng vào tay ghế ngã quỵ xuống, cho nên rất khổ sở.
"Giai Giai, có anh ở đây, đừng sợ." Anh tự tay vén những sợi tóc lộn xộn trên khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng nói dịu dàng đến chảy ra nước.
Lâm Tĩnh Hảo đứng tại chỗ, nhìn hai người thâm tình ôm nhau, trong tim vẫn hơi đau, dịu dàng và săn sóc đã từng thuộc về của cô đã thuộc về một người phụ nữ khác, còn là do người bạn bè tốt phá hư hạnh phúc của cô.
Cao Minh Tông quay đầu, nhìn Lâm Tĩnh Hảo, hai mắt phóng hỏa, đáy mắt dâng sóng lớn, khuôn mặt âm trầm như mây mưa phía chân trời, sắp nổi lên cuồng phong bão lớn.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn bộ dáng anh gấp gáp lo lắng cho Thẩm Giai Liên, cảm thấy cực kỳ châm chọc, người đàn ông dể thay lòng đổi dạ cùng người lợi dụng tình bạn bè, có gì đáng giá cho cô lưu luyến. Cô không sợ ánh mắt giết người của Cao Minh Tông, giọng nói có lực mà kiên định: "Tôi không làm gì cả. Tôi biết anh sẽ không tin lời tôi nói, tôi sẽ không nói nhiều về cái gì."
"Cô không hề làm gì cả thì cô ấy sẽ ngã úp mặt sao? Cô không có làm cái gì thì tại sao tách cà phê vỡ nát dưới đất, còn làm bỏng mu bàn chân của Giai Giai? Người có lỗi với tôi là cô, lựa chọn Giai Giai là bởi vì cô ấy hơn cô, không ngờ lòng của cô lại ác độc như vậy, ích kỷ như vậy, đẩy tức giận tới trên người Giai Giai. Lâm Tĩnh Hảo, tôi thật sự là nhìn lầm cô, tôi hối hận khoảng thời gian sáu năm qua lại với cô! Tôi thật sự hận không thể thủ tiêu cô khỏi trí nhớ của tôi!" Tức giận chỉ trích cỡ nào, thương tiếc bảo vệ cỡ nào, từng chữ từng câu đều là lỗi của cô.
Lâm Tĩnh Hảo chịu đựng đau nhói trong lòng, khẽ cười, trong con mắt có ánh sáng lóe lên: "Lời anh nói cũng chính là lời tôi muốn nói, tôi cũng hối hận."
"Lâm Tĩnh Hảo, cô đã hết thuốc chữa." Ánh mắt Cao Minh Tông lạnh lẽo tràn đầy thất vọng, nhưng đối với Lâm Tĩnh Hảo mà nói không sao cả. Cô ở trong mắt Cao Minh Tông rốt cuộc là dạng người gì, cô không quan tâm. Sau này, cô sẽ cố gắng nhìn về phía trước.
"Minh Tông, anh đừng nói Tĩnh Hảo như vậy." Lông mày Thẩm Giai Liên nhíu lại, động thủ kéo quần áo Cao Minh Tông tốt bụng cầu tình cho Lâm Tĩnh Hảo, "Tĩnh Hảo cũng không phải là cố ý, có thể là nhất thời thất thủ. Em không trách cô ấy, chỉ cần cô ấy thành toàn cho chúng ta ở bên nhau, bảo em bỏ ra cái gì em đều nguyện ý."
Lời nói này của Thẩm Giai Liên thật thâm tình quyến luyến, khoan dung rộng lượng. Hình tượng được biểu hiện rất hoàn mỹ. Cô làm như thế, nguyên nhân chủ yếu không chỉ là muốn phá hư hình tượng Lâm Tĩnh Hảo trong lòng Cao Minh Tông, mà là cô biết rằng dù sao Cao Minh Tông và Lâm Tĩnh Hảo đã bên nhau sáu năm rồi, tuổi thanh xuân tốt đẹp kia chính là điều khó quên nhất trong đời người. Mặc dù cô và Cao Minh Tông đã xảy ra quan hệ, cướp anh vào trong tay, nhưng cô cũng không xác định được tim của anh sẽ toàn tâm toàn ý chứa cô không. Cô làm như vậy chính là muốn hoàn toàn xóa đi một chút hình bóng Lâm Tĩnh Hảo còn sót lại trong lòng Cao Minh Tông, đồng thời cũng làm cho Cao Minh Tông biến thành một người đàn ông phụ tình, khiến Lâm Tĩnh Hảo chết tâm với anh, tình cảm của bọn họ mới không có cơ hội cháy lại, như vậy cô mới có thể vĩnh viễn không cần lo trước lo sau.
Nếu cô không thể có được Cố Hạo Thần, không thể hạnh phúc, như vậy cô sẽ không để cho hai người bọn họ nắm tay nhau hạnh phúc.
"Cô ta đã đối với em như vậy rồi, em còn bao dung cầu xin cho cô ta sao?" Cao Minh Tông đau lòng nâng lên gương mặt của Thẩm Giai Liên, "Giai Giai, sao em lại tốt như vậy?"
Thật là cực kỳ giả dối, diễn xuất quá tuyệt vời! Lâm Tĩnh Hảo cười lạnh một hồi trong bụng. Mà Cao Minh Tông người đại ngốc này cứ như vậy dễ dàng bị cô ta mê hoặc tin tưởng.
"Chỉ cần có thể ở cạnh anh, em chịu chút thương tích này có tính là gì." Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như có thể vì Cao Minh Tông mà vứt bỏ tất cả.
"Em quá ngốc rồi." Cao Minh Tông ôm cô thật chặt vào trong ngực, giống như cô chính là bảo bối trân quý nhất cõi đời này.
Mà ánh mắt Thẩm Giai Liên lại lướt qua đầu vai Cao Minh Tông, chạm vào ánh mắt của Lâm Tĩnh Hảo trên không trung, đáy mắt thoáng qua vẻ cực kỳ hả hê. Trận đánh này, cô thắng lợi.
"Giai Giai, anh tuyệt đối không thể để cho em chịu uất ức như thế!" Cao Minh Tông nhẹ nhàng buông Thẩm Giai Liên ra, sau đó đỡ Thẩm Giai Liên dậy đứng lên, đỡ cô đến gần Lâm Tĩnh Hảo hai bước, khẽ nâng lên cằm nói: "Lâm Tĩnh Hảo, bây giờ cô lập tức nói xin lỗi với Giai Giai, nếu không tôi sẽ tố cáo cô cố ý đả thương người."
"Nói xin lỗi?" Lâm Tĩnh Hảo nhếch lên nụ cười ôn hòa yếu ớt, giọng điệu rất bình thản, "Cái này không thể nào."
"Tĩnh Hảo, là cô cầm lên tách cà phê đập vào chân tôi, còn đẩy ngã tôi. Chẳng lẽ còn bắt tôi xin lỗi cô?" Trong mắt Thẩm Giai Liên như sóng nước, ưu thương nhàn nhạt, "Tĩnh Hảo, dù nói thế nào chúng ta cũng là bạn bè, cậu làm như vậy có quá độc ác không?"
"Thẩm Giai Liên, là cô trăm phương ngàn kế đoạt bạn trai của tôi, còn giả bộ đáng thương nhu nhược, cô lại muốn gây sự như vậy! Vậy tôi không ngại ác độc hơn một chút nữa!" Khuôn mặt Lâm Tĩnh Hảo dần dần lạnh lùng sắc bén, giơ tay, một bạt tai tát trên mặt Cao Minh Tông, rất nhanh khiến người ta ứng phó không kịp, căn bản không nghĩ đến cô biết đánh người, "Cao Minh Tông, đây là các người thiếu nợ tôi, anh là đàn ông nên để anh chịu đựng! Anh cũng đừng khinh người quá đáng! Coi như Lâm Tĩnh Hảo tôi bị mọi người coi là mắc mười tội nặng nhất, cũng không đặt tôn nghiêm ở dưới chân của các người mặc cho các người chà đạp! Sau này tôi không muốn nhìn thấy các người nữa!"
Dứt lời, cầm túi xách lên, xoay người rời khỏi. Đôi nam nữ này thật là làm cho cô thấy ghê tởm. Mắt cô đúng là bị mù, không thấy rõ ràng cách làm người của bọn họ, cho nên quả đắng này chỉ có mình cô thưởng thức.
"Lâm Tĩnh Hảo! Tôi cũng không phải người mà cô có thể tùy tiện đánh!" Cao Minh Tông cậy mạnh nhanh chóng kéo lấy cánh tay nhỏ bé của cô, ngăn trở bước chân của cô, buộc cô quay đầu lại nhìn thẳng anh, "Cao Minh Tông, anh buông tay!"
Mà Thẩm Giai Liên thì cười nhìn vở diễn này, chỉ cần chuyện có thể đả kích Lâm Tĩnh Hảo cô đều rất hớn hở thưởng thức, thưởng thức nỗi khổ sở của cô, khuất nhục, khó chịu......
Một tay Cao Minh Tông giơ cao lên, Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, dưới chân âm thầm nâng lên, hung hăng dậm lên mủi chân của Cao Minh Tông, sau đó giơ chân đá anh một cước, cảm giác đau đớn xâm nhập thần kinh Cao Minh Tông, đau đến nổi anh phải thả tay xuống, cũng buông lỏng tay ra, Lâm Tĩnh Hảo lấy được tự do, liền nhanh chóng rời đi, ra khỏi quán cà phê, lên xe lái đi, trong lòng vẫn chưa hồi hồn. Một tay vẫn vuốt lồng ngực đang nhảy lên, chỉ sợ trái tim sẽ nhảy ra cổ họng.
Bởi vì tinh thần hoảng hốt, khi Lâm Tĩnh Hảo quẹo cua không tập trung d[dlqd tinh thần, đâm đầu vào một chiếc xe khác..
Cao Minh Tông ôm Thẩm Giai Liên thật chặt, quan tâm thương yêu nói: "Giai Giai, em làm sao vậy rồi hả?"
Thẩm Giai Liên khổ sở khó khăn nhíu chặt mày, một tay nắm thật chặt vạt áo Cao Minh Tông, làm đóa hoa nhăn nheo lại, giọng nói yếu ớt: "Minh Tông, em...... Đau...... Đau quá......"
Mu bàn chân của cô bởi vì bị cà phê bắn vào mà sưng đỏ một mảnh, đụng vào tay ghế ngã quỵ xuống, cho nên rất khổ sở.
"Giai Giai, có anh ở đây, đừng sợ." Anh tự tay vén những sợi tóc lộn xộn trên khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng nói dịu dàng đến chảy ra nước.
Lâm Tĩnh Hảo đứng tại chỗ, nhìn hai người thâm tình ôm nhau, trong tim vẫn hơi đau, dịu dàng và săn sóc đã từng thuộc về của cô đã thuộc về một người phụ nữ khác, còn là do người bạn bè tốt phá hư hạnh phúc của cô.
Cao Minh Tông quay đầu, nhìn Lâm Tĩnh Hảo, hai mắt phóng hỏa, đáy mắt dâng sóng lớn, khuôn mặt âm trầm như mây mưa phía chân trời, sắp nổi lên cuồng phong bão lớn.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn bộ dáng anh gấp gáp lo lắng cho Thẩm Giai Liên, cảm thấy cực kỳ châm chọc, người đàn ông dể thay lòng đổi dạ cùng người lợi dụng tình bạn bè, có gì đáng giá cho cô lưu luyến. Cô không sợ ánh mắt giết người của Cao Minh Tông, giọng nói có lực mà kiên định: "Tôi không làm gì cả. Tôi biết anh sẽ không tin lời tôi nói, tôi sẽ không nói nhiều về cái gì."
"Cô không hề làm gì cả thì cô ấy sẽ ngã úp mặt sao? Cô không có làm cái gì thì tại sao tách cà phê vỡ nát dưới đất, còn làm bỏng mu bàn chân của Giai Giai? Người có lỗi với tôi là cô, lựa chọn Giai Giai là bởi vì cô ấy hơn cô, không ngờ lòng của cô lại ác độc như vậy, ích kỷ như vậy, đẩy tức giận tới trên người Giai Giai. Lâm Tĩnh Hảo, tôi thật sự là nhìn lầm cô, tôi hối hận khoảng thời gian sáu năm qua lại với cô! Tôi thật sự hận không thể thủ tiêu cô khỏi trí nhớ của tôi!" Tức giận chỉ trích cỡ nào, thương tiếc bảo vệ cỡ nào, từng chữ từng câu đều là lỗi của cô.
Lâm Tĩnh Hảo chịu đựng đau nhói trong lòng, khẽ cười, trong con mắt có ánh sáng lóe lên: "Lời anh nói cũng chính là lời tôi muốn nói, tôi cũng hối hận."
"Lâm Tĩnh Hảo, cô đã hết thuốc chữa." Ánh mắt Cao Minh Tông lạnh lẽo tràn đầy thất vọng, nhưng đối với Lâm Tĩnh Hảo mà nói không sao cả. Cô ở trong mắt Cao Minh Tông rốt cuộc là dạng người gì, cô không quan tâm. Sau này, cô sẽ cố gắng nhìn về phía trước.
"Minh Tông, anh đừng nói Tĩnh Hảo như vậy." Lông mày Thẩm Giai Liên nhíu lại, động thủ kéo quần áo Cao Minh Tông tốt bụng cầu tình cho Lâm Tĩnh Hảo, "Tĩnh Hảo cũng không phải là cố ý, có thể là nhất thời thất thủ. Em không trách cô ấy, chỉ cần cô ấy thành toàn cho chúng ta ở bên nhau, bảo em bỏ ra cái gì em đều nguyện ý."
Lời nói này của Thẩm Giai Liên thật thâm tình quyến luyến, khoan dung rộng lượng. Hình tượng được biểu hiện rất hoàn mỹ. Cô làm như thế, nguyên nhân chủ yếu không chỉ là muốn phá hư hình tượng Lâm Tĩnh Hảo trong lòng Cao Minh Tông, mà là cô biết rằng dù sao Cao Minh Tông và Lâm Tĩnh Hảo đã bên nhau sáu năm rồi, tuổi thanh xuân tốt đẹp kia chính là điều khó quên nhất trong đời người. Mặc dù cô và Cao Minh Tông đã xảy ra quan hệ, cướp anh vào trong tay, nhưng cô cũng không xác định được tim của anh sẽ toàn tâm toàn ý chứa cô không. Cô làm như vậy chính là muốn hoàn toàn xóa đi một chút hình bóng Lâm Tĩnh Hảo còn sót lại trong lòng Cao Minh Tông, đồng thời cũng làm cho Cao Minh Tông biến thành một người đàn ông phụ tình, khiến Lâm Tĩnh Hảo chết tâm với anh, tình cảm của bọn họ mới không có cơ hội cháy lại, như vậy cô mới có thể vĩnh viễn không cần lo trước lo sau.
Nếu cô không thể có được Cố Hạo Thần, không thể hạnh phúc, như vậy cô sẽ không để cho hai người bọn họ nắm tay nhau hạnh phúc.
"Cô ta đã đối với em như vậy rồi, em còn bao dung cầu xin cho cô ta sao?" Cao Minh Tông đau lòng nâng lên gương mặt của Thẩm Giai Liên, "Giai Giai, sao em lại tốt như vậy?"
Thật là cực kỳ giả dối, diễn xuất quá tuyệt vời! Lâm Tĩnh Hảo cười lạnh một hồi trong bụng. Mà Cao Minh Tông người đại ngốc này cứ như vậy dễ dàng bị cô ta mê hoặc tin tưởng.
"Chỉ cần có thể ở cạnh anh, em chịu chút thương tích này có tính là gì." Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như có thể vì Cao Minh Tông mà vứt bỏ tất cả.
"Em quá ngốc rồi." Cao Minh Tông ôm cô thật chặt vào trong ngực, giống như cô chính là bảo bối trân quý nhất cõi đời này.
Mà ánh mắt Thẩm Giai Liên lại lướt qua đầu vai Cao Minh Tông, chạm vào ánh mắt của Lâm Tĩnh Hảo trên không trung, đáy mắt thoáng qua vẻ cực kỳ hả hê. Trận đánh này, cô thắng lợi.
"Giai Giai, anh tuyệt đối không thể để cho em chịu uất ức như thế!" Cao Minh Tông nhẹ nhàng buông Thẩm Giai Liên ra, sau đó đỡ Thẩm Giai Liên dậy đứng lên, đỡ cô đến gần Lâm Tĩnh Hảo hai bước, khẽ nâng lên cằm nói: "Lâm Tĩnh Hảo, bây giờ cô lập tức nói xin lỗi với Giai Giai, nếu không tôi sẽ tố cáo cô cố ý đả thương người."
"Nói xin lỗi?" Lâm Tĩnh Hảo nhếch lên nụ cười ôn hòa yếu ớt, giọng điệu rất bình thản, "Cái này không thể nào."
"Tĩnh Hảo, là cô cầm lên tách cà phê đập vào chân tôi, còn đẩy ngã tôi. Chẳng lẽ còn bắt tôi xin lỗi cô?" Trong mắt Thẩm Giai Liên như sóng nước, ưu thương nhàn nhạt, "Tĩnh Hảo, dù nói thế nào chúng ta cũng là bạn bè, cậu làm như vậy có quá độc ác không?"
"Thẩm Giai Liên, là cô trăm phương ngàn kế đoạt bạn trai của tôi, còn giả bộ đáng thương nhu nhược, cô lại muốn gây sự như vậy! Vậy tôi không ngại ác độc hơn một chút nữa!" Khuôn mặt Lâm Tĩnh Hảo dần dần lạnh lùng sắc bén, giơ tay, một bạt tai tát trên mặt Cao Minh Tông, rất nhanh khiến người ta ứng phó không kịp, căn bản không nghĩ đến cô biết đánh người, "Cao Minh Tông, đây là các người thiếu nợ tôi, anh là đàn ông nên để anh chịu đựng! Anh cũng đừng khinh người quá đáng! Coi như Lâm Tĩnh Hảo tôi bị mọi người coi là mắc mười tội nặng nhất, cũng không đặt tôn nghiêm ở dưới chân của các người mặc cho các người chà đạp! Sau này tôi không muốn nhìn thấy các người nữa!"
Dứt lời, cầm túi xách lên, xoay người rời khỏi. Đôi nam nữ này thật là làm cho cô thấy ghê tởm. Mắt cô đúng là bị mù, không thấy rõ ràng cách làm người của bọn họ, cho nên quả đắng này chỉ có mình cô thưởng thức.
"Lâm Tĩnh Hảo! Tôi cũng không phải người mà cô có thể tùy tiện đánh!" Cao Minh Tông cậy mạnh nhanh chóng kéo lấy cánh tay nhỏ bé của cô, ngăn trở bước chân của cô, buộc cô quay đầu lại nhìn thẳng anh, "Cao Minh Tông, anh buông tay!"
Mà Thẩm Giai Liên thì cười nhìn vở diễn này, chỉ cần chuyện có thể đả kích Lâm Tĩnh Hảo cô đều rất hớn hở thưởng thức, thưởng thức nỗi khổ sở của cô, khuất nhục, khó chịu......
Một tay Cao Minh Tông giơ cao lên, Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, dưới chân âm thầm nâng lên, hung hăng dậm lên mủi chân của Cao Minh Tông, sau đó giơ chân đá anh một cước, cảm giác đau đớn xâm nhập thần kinh Cao Minh Tông, đau đến nổi anh phải thả tay xuống, cũng buông lỏng tay ra, Lâm Tĩnh Hảo lấy được tự do, liền nhanh chóng rời đi, ra khỏi quán cà phê, lên xe lái đi, trong lòng vẫn chưa hồi hồn. Một tay vẫn vuốt lồng ngực đang nhảy lên, chỉ sợ trái tim sẽ nhảy ra cổ họng.
Bởi vì tinh thần hoảng hốt, khi Lâm Tĩnh Hảo quẹo cua không tập trung d[dlqd tinh thần, đâm đầu vào một chiếc xe khác..