Edit: Hangbaobinh
Đáy mắt của Ngô Lệ Tinh hiện lên không thể tin cùng với đó sắc mặt dần dần tái nhợt khiến cho Cố Hạo Thần hiểu không sai biệt lắm một số chuyện. Anh từ sofa đứng dậy, đi về phía Ngô Lệ Tinh, đôi mắt, tầm mắt nhìn thắng vào chiếc áo cưới trắng tinh.
“Ngô tiểu thư, mới vừa rồi nói cái gì rõ ràng là như thế nào?” Anh ngọc thụ lâm phong, ánh đèn từ nhiều góc độ chiếu lên người của anh, một lớp ánh sáng màu vàng mỏng ở trên đỉnh đầu anh, giải phóng một vòng lại một vòng bập bềnh, anh như thần thánh đầy tôn quý mà mọi người vẫn kính ngưỡng, chói mắt đến mức làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng vào anh được.
Ngô Lệ Tinh tự biết im bặt cắn cắn môi, kéo khuôn mặt cứng ngắc, lặp tức đổi thành nụ cười sáng rực rỡ để che dẫu đi sự luống cuống của mình: “Ai yêu, Cố tổng giám, anh nghe lầm rồi. Anh đã nói không có vấn đề vậy thì sẽ không có vẫn đề gì. Chuyện ngày hôm nay thật đúng là làm cho Cố tổng giám phí tâm rồi. lúc nào thì Cố tổng giám rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa cơm để cảm ơn anh, như thế nào? Lúc nào tôi cũng có thời gian rảng.”
Ngô Lệ Tinh muốn đến gần Cố Hạo Thần, anh liền không có dấu vết lùi lại hai bước: “Ăn cơm thì miễn đi. Tôi còn có chuyện, tạm biệt.”
Ánh mắt Cố Hạo Thần lướt qua cô ta rơi vào người Lâm Tĩnh Hảo, nâng một tay đưa về phía cô, ý bảo cô đứng dậy cùng anh rời khỏi chỗ này. Đương nhiên là Lâm Tĩnh Hảo hiểu được ý của anh, ngoan ngoãn đứng dậy, cũng không có mang bánh rán cùng sữa đậu nành chưa ăn xong đi theo, đi tới bên người Cố Hạo Thần.
Cố Hạo Thần tự nhiên ôm lấy bờ vai mảnh khản của cô cùng nhau đi lướt qua Ngô Lệ Tinh.
Lúc này, anh dừng chân lại một chút, những cũng không có quay đầu lại, trong lời nói lạnh lùng tất cả đều là lời cảnh cảo đầy sắc bén: “Ngô tiểu thư, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tự giải quyết cho tốt đi.”
Tròng mắt của Ngô Lệ Tinh mở thật lớn, như thế nào mà Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo lại là một đôi! Rốt cuộc thì quan hệ của bọn họ đã thân mật đến mức độ nào rồi. Phải biết là Cố Hạo Thần mới vừa về nước, từng tuyên bố là không có bạn gái. Vậy Lâm Tĩnh Hảo được coi là gì chứ? Người tình...... Phải rồi, dù sao thì người đàn ông thành công nào mà không có bao nuôi một người phụ nữ để thể hiện giá trị của bản thân chứ. Cô ta cứ suy nghĩ như thế, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hơn nữa lại càng thêm khinh thường Lâm Tĩnh Hảo.
Cố Hạo Thần ôm lấy Lâm Tĩnh Hảo cũng nhau rời khỏi chỗ đó, sau khi lên xe, anh nói: “Làm sao mà em vẫn không có nói một lời nào vậy.”
“Nói cái gì?” Bên trong đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo là gò má đầy khí khái bức người của anh, mặt mày giống như đang giấu giếm một ngọn lửa nhỏ muốn toát ra trong dáy vực tối tăm, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được hình như cô có chút tức giận: “Anh và Ngô Lệ Tinh không phải vừa cười vừa nói sao? Cô ta dính sát như vậy ngực có mềm không?”
Lâm Tĩnh Hảo rất ân hận nhất thời nhanh miệng, vừa nói ra khỏi miệng liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Giọng điệu này của cô giống như kiểu vợ đang bắt gian vậy. Lời nói đã nói ra ngoài như bắt nước hắt đi, cô không thể thu hồi trở lại được. Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh, đành phải chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ ngắm cảnh bên ngoài.
Cố Hạo Thần không ngờ là Lâm Tĩnh Hảo có thể chất vẫn anh như vậy, không những không tức giận, mà bên đôi môi mỏng còn hiện lên một nụ cười hình cung. Lời chất vấn này giống như lời một người vợ chất vẫn người chồng không ngoan của mình. Lời nói này làm anh rất vui vẻ, nói rõ cho anh biết rằng là trong lòng cô vẫn có một vị trí.
“Anh ngửi thấy có một mùi chua, chua quá.....” Cố Hạo Thần trêu ghẹo, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt thay đổi của Lâm Tĩnh Hảo, một chút cũng không có bỏ qua.
“Làm gì có vị chua nào? Mũi của anh có vấn đề à?” Dường như Lâm Tĩnh Hảo giả bộ ngu mà phủ nhận, nhưng nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Tĩnh hảo, em ghen hả?” Cố Hạo Thần khẳng định ý nghĩ này, trong lòng như hiện lên tầng tầng lớp lớp rung động ngọt ngào, nụ cười bên đôi môi dệp lại càng hiện rõ lên: “Ghen rất có lợi cả người khỏe mạnh.”
“Ăn....... Ghen?” Lâm Tĩnh Hảo có chút không được tự nhiên, lại hết sức phủ nhận khả năng này tồn tại, “Làm sao tôi có thể ghen được? Anh nghĩ quá nhiều rồi?”
“Cái này cũng có thể.” Anh cười rất chân thành, khuôn mặt đẹp trai lại càng hiện lên vẻ mặt đầy cuốn hút của người đàn ông, một người đàn ông xuất sắc như vậy luôn là tiêu điểm để cho mọi người chú ý, chỉ cần vừa đứng ở nơi nào, thì sẽ giống như một vật phát sáng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, cũng khó trách mà tất cả phụ nữ đều say mê anh, như lao vào chỗ chết tre già măng lại mọc không có điểm dừng.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao ban đầu Thẩm Giai Liên nhìn thấy cảnh cô cùng Cố Hạo Thần ôm hôn thì tức gận cùng oán hận, điều này cũng chứng minh được là cô ta yêu Cố Hạo Thần rất sâu đậm, yêu càng sâu, thì hận càng sâu, cho nên cô ta mới nghi ngờ mình, mới có thể không tiếc bất cứ giá nào để cướp Cao Minh Tông đang ở bên cạnh cô, cũng làm cho cô cảm nhận được lỗi đau nhói tim giống như của cô ta.
Có thể dùng danh nghĩ là yêu để làm tổn thương người khác, làm như vậy không phải là lợi dùng tình yêu sao.
“Cái này có thật hay không.” Trong đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo xuất hiện những gợi sóng, màu sắc không rõ.
“Nếu thật lòng thì có thể.” Cố Hạo Thần đưa tay tới, cầm lấy bàn tay thon dài mềm mại giữ lại trong lòng bàn tay khô ráo ấm áp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nàn da mịn màng của cô: “Tĩnh Hảo, chuyện đã qua đã qua, không cần suy nghĩ tiếp những chuyện không cách nào thay đổi được, mà hãy cố gắng vì tương lai mà sống. ta vẫn sẽ cùng với em, tin tưởng anh, được không?”
Lâm Tĩnh Hảo cứ mặc anh nắm, không cự tuyệt, bởi vì cô cũng không bài xích cảm giác anh tiếp xúc với mình: “Tôi tin tưởng anh, nhưng tôi không có biện để tin tưởng chính bản thân mình.”
Con người, sẽ luôn mất di sự tự tin sau khi bị tổn thương, cô cũng không có ngoại lệ. Chuyện tình cảm tan vỡ không phải là sự sai lầm hoàn toàn một phía. Cô tin tưởng mình cũng có một số chuyện gì đó làm không có tốt, nên mới khiến cho Cao Minh Tông lựa chọn Thẩm Giai Liên. Giống như, cô thường làm thêm giờ, không thể ở cùng anh ta, không thể cho tình cảm cảm giác yên tâm, mà Thẩm Giai Liên lại vừa vặn xuất hiện để lấp đầy vào khoảng trống trong lòng anh ta.
“Không có việc gì, anh sẽ giúp em tìm lại tự tin.” Đáy mắt Cố Hạo Thần sáng lấp lánh, sức lực nắm bàn tay thon dài của cô lại tăng thêm một phần: “Anh tin tưởng sẽ có một ngày nào đó em sẽ sáng lên giống như vàng, sẽ làm cho mọi người mở mắt không ra.”
Đôi môi đỏ tươi của Lâm Tĩnh Hảo xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, gió nhẹ lướt qua, tóc đen bay lên, càng làm lòng người lay động.
“Chuyện áo cưới anh định giải quyết sao đây?” Lâm Tĩnh Hảo đột nhiên nhớ tới bản vẽ của áo cưới cùng với vẻ mặt của Ngô Lệ Tinh lúc đó, giống như là thấy ma vậy.
“Thật muốn biết?” Cố Hạo Thần đắc ý nhíu mày.
“Anh hỏi nhảm cái gì vậy.” Lâm Tĩnh Hảo khẽ trừng mắt anh một cái, đã biết rõ rồi còn hỏi người ta, rõ ràng là đang tìm tra mà. (Ai biết từ “tra” này được giải thích như thế nào thì chỉ giúp mình nha(^_^))
“Trước tiên phải hối lộ anh đã.” Bộ dáng ăn vạ của Cố Hạo Thần giống như một đứa trẻ muốn ăn đường vậy, nhưng lại tăng thêm sức quyến rũ cá nhân của anh.
“.......” Cô cắn môi, oán hận nhìn cái dáng thanh quý cao nhax của người đàn ông này, làm sao lại vô lại như thế, “Không phải anh nói là coi như xong sao.”
“Anh sớm xóa bản vẽ trước khi đưa cho công ty nước Mỹ đó rồi, giữ lại áo cưới giống bản vẽ là được rồi.” Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng đây cũng là chuyện rất phiền phức, bởi vì cái gì liên quan đến chiếc áo cưới này đều được nhân viên lưu trữ trong máy tính. Anh để cho Tiêu Vân Đào xóa bỏ từng cái một, nếu vận dụng nhân lực thì cũng có thể được mấy người.
Lâm Tĩnh Hảo lại không biết trong đó phức
tạp như thế nào. Cô chăm chú nhìn Cố Hạo Thần thật lâu, cổ họng giống như có một loại lực lượng nào đó giữ lại, sít chặt không có thông, ngay cả hô hấp cũng khó khăn như vậy.
“Cố Hạo Thần, anh có biết anh đang làm cái gì không? Anh làm như vậy nguy hiểm rất là lớn đó, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến dịa vị của anh. Cùng lắm thì tôi không cần công việc này, tôi có thể tìm cái khác.” Lâm Tĩnh Hảo rất khẩn trương nắm lấy cánh tay của anh.
“Có phải cảm động hay không?” Cố Hạo Thần cười giống như bốn lượng đỡ ngàn vàng tránh nặng tìm nhẹ. “Cho anh một nụ hôn nóng bỏng làm phần thưởng có được hay không?”
Hết chương 34.
Đáy mắt của Ngô Lệ Tinh hiện lên không thể tin cùng với đó sắc mặt dần dần tái nhợt khiến cho Cố Hạo Thần hiểu không sai biệt lắm một số chuyện. Anh từ sofa đứng dậy, đi về phía Ngô Lệ Tinh, đôi mắt, tầm mắt nhìn thắng vào chiếc áo cưới trắng tinh.
“Ngô tiểu thư, mới vừa rồi nói cái gì rõ ràng là như thế nào?” Anh ngọc thụ lâm phong, ánh đèn từ nhiều góc độ chiếu lên người của anh, một lớp ánh sáng màu vàng mỏng ở trên đỉnh đầu anh, giải phóng một vòng lại một vòng bập bềnh, anh như thần thánh đầy tôn quý mà mọi người vẫn kính ngưỡng, chói mắt đến mức làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng vào anh được.
Ngô Lệ Tinh tự biết im bặt cắn cắn môi, kéo khuôn mặt cứng ngắc, lặp tức đổi thành nụ cười sáng rực rỡ để che dẫu đi sự luống cuống của mình: “Ai yêu, Cố tổng giám, anh nghe lầm rồi. Anh đã nói không có vấn đề vậy thì sẽ không có vẫn đề gì. Chuyện ngày hôm nay thật đúng là làm cho Cố tổng giám phí tâm rồi. lúc nào thì Cố tổng giám rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa cơm để cảm ơn anh, như thế nào? Lúc nào tôi cũng có thời gian rảng.”
Ngô Lệ Tinh muốn đến gần Cố Hạo Thần, anh liền không có dấu vết lùi lại hai bước: “Ăn cơm thì miễn đi. Tôi còn có chuyện, tạm biệt.”
Ánh mắt Cố Hạo Thần lướt qua cô ta rơi vào người Lâm Tĩnh Hảo, nâng một tay đưa về phía cô, ý bảo cô đứng dậy cùng anh rời khỏi chỗ này. Đương nhiên là Lâm Tĩnh Hảo hiểu được ý của anh, ngoan ngoãn đứng dậy, cũng không có mang bánh rán cùng sữa đậu nành chưa ăn xong đi theo, đi tới bên người Cố Hạo Thần.
Cố Hạo Thần tự nhiên ôm lấy bờ vai mảnh khản của cô cùng nhau đi lướt qua Ngô Lệ Tinh.
Lúc này, anh dừng chân lại một chút, những cũng không có quay đầu lại, trong lời nói lạnh lùng tất cả đều là lời cảnh cảo đầy sắc bén: “Ngô tiểu thư, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tự giải quyết cho tốt đi.”
Tròng mắt của Ngô Lệ Tinh mở thật lớn, như thế nào mà Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo lại là một đôi! Rốt cuộc thì quan hệ của bọn họ đã thân mật đến mức độ nào rồi. Phải biết là Cố Hạo Thần mới vừa về nước, từng tuyên bố là không có bạn gái. Vậy Lâm Tĩnh Hảo được coi là gì chứ? Người tình...... Phải rồi, dù sao thì người đàn ông thành công nào mà không có bao nuôi một người phụ nữ để thể hiện giá trị của bản thân chứ. Cô ta cứ suy nghĩ như thế, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hơn nữa lại càng thêm khinh thường Lâm Tĩnh Hảo.
Cố Hạo Thần ôm lấy Lâm Tĩnh Hảo cũng nhau rời khỏi chỗ đó, sau khi lên xe, anh nói: “Làm sao mà em vẫn không có nói một lời nào vậy.”
“Nói cái gì?” Bên trong đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo là gò má đầy khí khái bức người của anh, mặt mày giống như đang giấu giếm một ngọn lửa nhỏ muốn toát ra trong dáy vực tối tăm, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra được hình như cô có chút tức giận: “Anh và Ngô Lệ Tinh không phải vừa cười vừa nói sao? Cô ta dính sát như vậy ngực có mềm không?”
Lâm Tĩnh Hảo rất ân hận nhất thời nhanh miệng, vừa nói ra khỏi miệng liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Giọng điệu này của cô giống như kiểu vợ đang bắt gian vậy. Lời nói đã nói ra ngoài như bắt nước hắt đi, cô không thể thu hồi trở lại được. Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh, đành phải chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ ngắm cảnh bên ngoài.
Cố Hạo Thần không ngờ là Lâm Tĩnh Hảo có thể chất vẫn anh như vậy, không những không tức giận, mà bên đôi môi mỏng còn hiện lên một nụ cười hình cung. Lời chất vấn này giống như lời một người vợ chất vẫn người chồng không ngoan của mình. Lời nói này làm anh rất vui vẻ, nói rõ cho anh biết rằng là trong lòng cô vẫn có một vị trí.
“Anh ngửi thấy có một mùi chua, chua quá.....” Cố Hạo Thần trêu ghẹo, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt thay đổi của Lâm Tĩnh Hảo, một chút cũng không có bỏ qua.
“Làm gì có vị chua nào? Mũi của anh có vấn đề à?” Dường như Lâm Tĩnh Hảo giả bộ ngu mà phủ nhận, nhưng nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Tĩnh hảo, em ghen hả?” Cố Hạo Thần khẳng định ý nghĩ này, trong lòng như hiện lên tầng tầng lớp lớp rung động ngọt ngào, nụ cười bên đôi môi dệp lại càng hiện rõ lên: “Ghen rất có lợi cả người khỏe mạnh.”
“Ăn....... Ghen?” Lâm Tĩnh Hảo có chút không được tự nhiên, lại hết sức phủ nhận khả năng này tồn tại, “Làm sao tôi có thể ghen được? Anh nghĩ quá nhiều rồi?”
“Cái này cũng có thể.” Anh cười rất chân thành, khuôn mặt đẹp trai lại càng hiện lên vẻ mặt đầy cuốn hút của người đàn ông, một người đàn ông xuất sắc như vậy luôn là tiêu điểm để cho mọi người chú ý, chỉ cần vừa đứng ở nơi nào, thì sẽ giống như một vật phát sáng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, cũng khó trách mà tất cả phụ nữ đều say mê anh, như lao vào chỗ chết tre già măng lại mọc không có điểm dừng.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao ban đầu Thẩm Giai Liên nhìn thấy cảnh cô cùng Cố Hạo Thần ôm hôn thì tức gận cùng oán hận, điều này cũng chứng minh được là cô ta yêu Cố Hạo Thần rất sâu đậm, yêu càng sâu, thì hận càng sâu, cho nên cô ta mới nghi ngờ mình, mới có thể không tiếc bất cứ giá nào để cướp Cao Minh Tông đang ở bên cạnh cô, cũng làm cho cô cảm nhận được lỗi đau nhói tim giống như của cô ta.
Có thể dùng danh nghĩ là yêu để làm tổn thương người khác, làm như vậy không phải là lợi dùng tình yêu sao.
“Cái này có thật hay không.” Trong đôi mắt của Lâm Tĩnh Hảo xuất hiện những gợi sóng, màu sắc không rõ.
“Nếu thật lòng thì có thể.” Cố Hạo Thần đưa tay tới, cầm lấy bàn tay thon dài mềm mại giữ lại trong lòng bàn tay khô ráo ấm áp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nàn da mịn màng của cô: “Tĩnh Hảo, chuyện đã qua đã qua, không cần suy nghĩ tiếp những chuyện không cách nào thay đổi được, mà hãy cố gắng vì tương lai mà sống. ta vẫn sẽ cùng với em, tin tưởng anh, được không?”
Lâm Tĩnh Hảo cứ mặc anh nắm, không cự tuyệt, bởi vì cô cũng không bài xích cảm giác anh tiếp xúc với mình: “Tôi tin tưởng anh, nhưng tôi không có biện để tin tưởng chính bản thân mình.”
Con người, sẽ luôn mất di sự tự tin sau khi bị tổn thương, cô cũng không có ngoại lệ. Chuyện tình cảm tan vỡ không phải là sự sai lầm hoàn toàn một phía. Cô tin tưởng mình cũng có một số chuyện gì đó làm không có tốt, nên mới khiến cho Cao Minh Tông lựa chọn Thẩm Giai Liên. Giống như, cô thường làm thêm giờ, không thể ở cùng anh ta, không thể cho tình cảm cảm giác yên tâm, mà Thẩm Giai Liên lại vừa vặn xuất hiện để lấp đầy vào khoảng trống trong lòng anh ta.
“Không có việc gì, anh sẽ giúp em tìm lại tự tin.” Đáy mắt Cố Hạo Thần sáng lấp lánh, sức lực nắm bàn tay thon dài của cô lại tăng thêm một phần: “Anh tin tưởng sẽ có một ngày nào đó em sẽ sáng lên giống như vàng, sẽ làm cho mọi người mở mắt không ra.”
Đôi môi đỏ tươi của Lâm Tĩnh Hảo xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, gió nhẹ lướt qua, tóc đen bay lên, càng làm lòng người lay động.
“Chuyện áo cưới anh định giải quyết sao đây?” Lâm Tĩnh Hảo đột nhiên nhớ tới bản vẽ của áo cưới cùng với vẻ mặt của Ngô Lệ Tinh lúc đó, giống như là thấy ma vậy.
“Thật muốn biết?” Cố Hạo Thần đắc ý nhíu mày.
“Anh hỏi nhảm cái gì vậy.” Lâm Tĩnh Hảo khẽ trừng mắt anh một cái, đã biết rõ rồi còn hỏi người ta, rõ ràng là đang tìm tra mà. (Ai biết từ “tra” này được giải thích như thế nào thì chỉ giúp mình nha(^_^))
“Trước tiên phải hối lộ anh đã.” Bộ dáng ăn vạ của Cố Hạo Thần giống như một đứa trẻ muốn ăn đường vậy, nhưng lại tăng thêm sức quyến rũ cá nhân của anh.
“.......” Cô cắn môi, oán hận nhìn cái dáng thanh quý cao nhax của người đàn ông này, làm sao lại vô lại như thế, “Không phải anh nói là coi như xong sao.”
“Anh sớm xóa bản vẽ trước khi đưa cho công ty nước Mỹ đó rồi, giữ lại áo cưới giống bản vẽ là được rồi.” Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng đây cũng là chuyện rất phiền phức, bởi vì cái gì liên quan đến chiếc áo cưới này đều được nhân viên lưu trữ trong máy tính. Anh để cho Tiêu Vân Đào xóa bỏ từng cái một, nếu vận dụng nhân lực thì cũng có thể được mấy người.
Lâm Tĩnh Hảo lại không biết trong đó phức
tạp như thế nào. Cô chăm chú nhìn Cố Hạo Thần thật lâu, cổ họng giống như có một loại lực lượng nào đó giữ lại, sít chặt không có thông, ngay cả hô hấp cũng khó khăn như vậy.
“Cố Hạo Thần, anh có biết anh đang làm cái gì không? Anh làm như vậy nguy hiểm rất là lớn đó, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến dịa vị của anh. Cùng lắm thì tôi không cần công việc này, tôi có thể tìm cái khác.” Lâm Tĩnh Hảo rất khẩn trương nắm lấy cánh tay của anh.
“Có phải cảm động hay không?” Cố Hạo Thần cười giống như bốn lượng đỡ ngàn vàng tránh nặng tìm nhẹ. “Cho anh một nụ hôn nóng bỏng làm phần thưởng có được hay không?”
Hết chương 34.