Edit: Thố Lạt.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm điện thoại đã tối đen, Đường Hi nhấp một ngụm trà, tò mò hỏi cô: "Tĩnh Hảo, dì gọi đến à?"
"Ừ." Lâm Tĩnh Hảo để điện thoại di động xuống, gật đầu, "Ngày mai ba mẹ mình sẽ đến đây, mẹ bảo mình gọi Cao Minh Tông cùng ăn cơm. Nhưng mình đã chia tay với anh ta, cộng thêm công việc gần đây khá phiền, nên mình chưa kịp nói với họ. Từ khi Cao Minh Tông công bố chuyện yêu đương với mình cho ba mẹ, bọn họ đều rất xem trọng mình, mẹ Cao còn xem mình như con gái ruột, thường làm đồ ăn ngon cho mình, mua quần áo cho mình. Ba mẹ mình cũng rất xem trọng Cao Minh Tông, cảm thấy anh ta là người có thể dựa dẫm cả đời. Mới nghĩ vậy liền cảm thấy mình đã phụ sự kì vọng của họ, khiến họ đau lòng, mình cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Càng không biết làm sao nói với ba mẹ chuyện mình đã chia tay."
Dường như Đường Hi có thể hiểu được nổi khó xử của Lâm Tĩnh Hảo, khẽ nhíu này, nắm mu bàn tay cô vỗ nhẹ: "Nhưng chuyện như vậy dù sao cũng phải nói rõ với cha mẹ, mộng dù đẹp nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực. Tĩnh Hảo, cậu hãy nói chuyện với chú và dì, khiến họ hiểu trong chuyện này cậu không sai, là Cao Minh Tông đi cùng người phụ nữ khác, phản bội cậu, cậu không phải áy náy, mình tin tình yêu của chú và dì sẽ ủng hộ cậu."
"Ừ. Mình sẽ tìm cơ hội nói rõ với họ." Lâm Tĩnh Hảo thấy đau đầu.
Lâm Tĩnh Hảo lập tức vùi đầu vào công việc, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, cô nhận máy, là thiết kể trưởng bí thư Tạ Diệp gọi đến: "Lâm Tĩnh Hảo, đến văn phòng sếp Ta một lát."
Lâm Tĩnh Hảo để điện thoại xuống lên đi thang máy đến phòng làm việc trên tầng cao nhất của Tạ Diệp, đến trước phòng làm việc của thiết kế trưởng Ta Diệp gõ cửa, sau khi được cho phép cô mới bước vào. Khi cô đẩy cửa thì thấy Tạ Diệp đang vùi đầu vào công việc: "Sếp Tạ, tìm tôi có gì không?"
Tạ Diệp ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, nhìn cô gái xinh đẹp trẻ trung trước mặt, có chút hoảng thần, đây là lần đầu anh nhìn Lâm Tĩnh Hảo ở cự li gần như vậy. Nếu không phải vì chuyện áo cưới của Trí Mỹ, có lẽ anh cũng không chú ý đến cô gái này, có ý tưởng độc đáo về mặt thiết kế.
"Về chiếc áo cưới thiết kế cho trí Mỹ, còn phần đuôi vẫn cần phải xử lí, chỗ này có một tập tài liệu, cô tự đến trí Mỹ một chuyến đi." Tạ Diệp cấm tập tài liệu thư kí đã chuẩn bị lên, đưa cho Lâm Tĩnh Hảo.
Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy nhà thiết kế áo cưới hoàn mỹ Tạ Diệp ở khoảng cách gần như vậy, tác phẩm của anh đã nhiều lần đạt những giải thưởng trong và ngoài nước, tương lai sáng lạng. Anh tầm ba mươi chín, khuôn mặt tuấn lãng, nghe nói đã kết hôn, chị nhà hình như là thiên kim nhà giàu.
"Dạ." Lâm Tĩnh Hảo vươn tay nhận lấy, "Sếp Tạ, nếu không còn gì tôi xin phép lui."
Tạ Diệp gật đầu, khi Lâm Tĩnh Hảo rời đi, cửa văn phòng anh mở ra hai lần, nghe thấy tiếng giày cao gót lốc cốc trên mặt đất. Một bóng dáng màu đó đến trước bàn làm việc của Tạ Diệp. Lúc này lâm Tĩnh Hảo mới rõ là Ngô Lệ Tinh, cô ta như đoá hoa hồng xinh đẹp kiều diễm đang nở rộ.
"Sếp Tạ, áo cưới kia là thành quả của nhóm chúng tôi, nên đi trao đổi với Trí Mỹ hẳn là nhóm trưởng tôi đây, chứ không phải nhân viên quèn Lâm Tĩnh Hảo." Ngô Lệ Tinh nghe loáng thoáng rằng Tạ Diệp sẽ để Lâm Tĩnh Hảo thay cô ta đến Trí Mỹ, cô ta cảm thấy bị uy hiếp, nên mới liều lĩnh vọt lên, "Sếp Tạ anh làm vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục tôi! Tôi không phục sắp xếp như vậy!"
"Ngô Lệ Tinh, mặc kệ cô có phục hay không, đây là ý của Trí Mỹ. Không phải tôi có thể quyết định." Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Diệp sầm lại.
Lâm Tĩnh Hảo thất kinh, là bên Trí Mỹ yêu cầu cô đi, như vậy nhất định không khỏi liên quan đến Cố Hạo Thần đúng không?
Ngô Lệ Tinh hai tay ôm ngực, ánh mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Lâm Tĩnh Hảo: "Lâm Tĩnh Hảo, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì để tổng giám đốc Cố của tập đoàn Trí Mỹ giúp cô hết lần này đến lần khác? Quy tắc ngầm trong công việc đúng là pháp bảo."
"Nhóm trưởng Ngô, xin cô đừng ngậm máu phun người, tôi và tổng giám đốc Cố là trong sạch." Đầu ngón tay cầm tài liệu của Lâm Tĩnh Hảo toát lên khí lạnh, "Mong cô đừng phá huỷ nhân cách của chúng tôi."
"Nhân cách? Ha ha thật là buồn cười." Ngô Lệ Tinh hừ lạnh, "Lâm Tĩnh Hảo, thứ cho tôi nói đạo lý. Cô làm chuyện không biết xấu hổ gì, mọi người đều biết rõ, cô càng xoá càng đen thôi."
"Đây là văn phòng của tôi, Ngô Lệ Tinh cô đừng cố tình gây sự." Tạ Diệp nhăn mày, lạnh giọng, sau đó nói với Lâm Tĩnh Hảo, "Cô đi làm việc đi."
Tuy Ngô Lệ Tinh không cam lòng, nhưng chỉ biết nén giận, nhìn Lâm Tĩnh Hảo rời khỏi. Cô quay về chuẩn bị, sau đó lái xe đến tập đoán Trí Mỹ. Cô đứng trước toà nhà Trí Mỹ, nhìn lên, là một toàn nhà lớn tona2 bằng thuỷ tinh, thấy nó to lớn hoa lệ, còn cô thì nhỏ bé như hạt bụi.
Càng không ngờ một nhân viên Hoàn Mỹ nhỏ bé như cô lại có vinh hạnh bước vào toà nhà này.
Cố Hạo Thần, là anh sao? Đưa em đến đây, là vì cái gì?"
Cô không muốn thấy nhất là hai người cũng làm ở đây, nếu gặp nhau, cô không biết nên xử lí thế nào? Tình cảm nhiều năm, không phải nói không đau là có thể không đau.
Cô hít sâu, áp lức đóng băng trong lồng ngực. Dậm giày cao gót xuống mở cửa thuỷ tinh ra, bước đến chỗ lễ tân: "Chào cô, tôi là Lâm Tĩnh Hảo của áo cưới Hoàn Mỹ, đến đây..."
"Lâm Tĩnh Hảo phải không?" Tiếp tân mỉm cười, "Người bàn chuyện cùng cô là tổng quản lí của chúng tôi, mời đi thang máy A lên tầng 66, sẽ có người tiếp đón cô. Đây là thẻ thang máy, quét vào khu mật mã là được."
Tiếp Tân đưa ra một tấm thẻ vàng kim, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa. Giông như người nào đó vậy.
"Cảm ơn." Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, sao cô lại nghĩ đến anh rồi. Cô cầm thẻ đi về phía thang máy, cô vừa đi đến bên thang máy, thang máy B liền mở, Thẩm Gia Liên và Cao Minh Tông đi ra, mà theo sau họ lá các nhân viên khác.
Khi họ thấy Lâm Tĩnh Hảo cũng sững sờ rất lâu, sau đó đáy mắt Cao Minh Tông hiện lên vẻ lạnh lùng, anh ta nắm tay Thẩm Giai Liên muốn đi qua Lâm Tĩnh Hảo.
Nhưng Thẩm Giai Liên lại nở nụ cười ngọt ngào, đứng trước mặt Lâm Tĩnh Hảo: "Tĩnh Hảo, sao cô cũng đến Trí Mỹ rồi hả? Có chuyện gì sao? Nếu khó khăn cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ ra sức giúp cô, dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân nhất. Cho dù bây giờ người Minh Tông chọn là tôi, tôi cũng sẽ không so đo với cô."
Không so đo với cô? Ý của cô ta là Lâm Tĩnh Hảo cô vì Cao Minh Tông không chọn cô mà so đo với cô ta? Cô chưa từng nghĩ sẽ so đo với cô ta, nhưng cô ta lại ở trong tối trách cô lòng dạ hẹp hòi là sao?
"Giai Giai, chuyện công việc tôi sẽ tự giải quyết. Tôi có việc đi trước, không làm phiền các người." Lâm Tĩnh Hảo không muốn nhiều lời với họ, nhấc chân muốn vào thang máy A"
Thâm Giai Liên không muốn tha cho cô, vươn tay giữ chặt cô: "Tĩnh Hảo, tôi biết cô Thay Hoàn Mỹ đến bàn chuyện áo cưới, nhưng đây hẳn phải do nhóm trưởng Ngô Lệ Tinh đến chứ? Mà cô đến đây có phải muốn thừa dịp gặp Minh Tông phải không? Tôi biết cô nặng tình với Minh Tông, nên vẫn luôn không từ mọi cơ hội tiếp cận anh ấy. nhưng mà Tĩnh Hảo, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Cô làm vậy chẳng lẽ muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của tôi và Minh Tông sao?"
Thẩm Giai Liên mỉm cười ngọt ngào buông lời chỉ trích như vậy, khiến Lâm Tĩnh Hảo lập tức rơi vào hoàn cảnh bất lực, gặp phải vô số ánh mắt miệt thị đạo đức giả ở đây.
Lâm Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm điện thoại đã tối đen, Đường Hi nhấp một ngụm trà, tò mò hỏi cô: "Tĩnh Hảo, dì gọi đến à?"
"Ừ." Lâm Tĩnh Hảo để điện thoại di động xuống, gật đầu, "Ngày mai ba mẹ mình sẽ đến đây, mẹ bảo mình gọi Cao Minh Tông cùng ăn cơm. Nhưng mình đã chia tay với anh ta, cộng thêm công việc gần đây khá phiền, nên mình chưa kịp nói với họ. Từ khi Cao Minh Tông công bố chuyện yêu đương với mình cho ba mẹ, bọn họ đều rất xem trọng mình, mẹ Cao còn xem mình như con gái ruột, thường làm đồ ăn ngon cho mình, mua quần áo cho mình. Ba mẹ mình cũng rất xem trọng Cao Minh Tông, cảm thấy anh ta là người có thể dựa dẫm cả đời. Mới nghĩ vậy liền cảm thấy mình đã phụ sự kì vọng của họ, khiến họ đau lòng, mình cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Càng không biết làm sao nói với ba mẹ chuyện mình đã chia tay."
Dường như Đường Hi có thể hiểu được nổi khó xử của Lâm Tĩnh Hảo, khẽ nhíu này, nắm mu bàn tay cô vỗ nhẹ: "Nhưng chuyện như vậy dù sao cũng phải nói rõ với cha mẹ, mộng dù đẹp nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực. Tĩnh Hảo, cậu hãy nói chuyện với chú và dì, khiến họ hiểu trong chuyện này cậu không sai, là Cao Minh Tông đi cùng người phụ nữ khác, phản bội cậu, cậu không phải áy náy, mình tin tình yêu của chú và dì sẽ ủng hộ cậu."
"Ừ. Mình sẽ tìm cơ hội nói rõ với họ." Lâm Tĩnh Hảo thấy đau đầu.
Lâm Tĩnh Hảo lập tức vùi đầu vào công việc, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, cô nhận máy, là thiết kể trưởng bí thư Tạ Diệp gọi đến: "Lâm Tĩnh Hảo, đến văn phòng sếp Ta một lát."
Lâm Tĩnh Hảo để điện thoại xuống lên đi thang máy đến phòng làm việc trên tầng cao nhất của Tạ Diệp, đến trước phòng làm việc của thiết kế trưởng Ta Diệp gõ cửa, sau khi được cho phép cô mới bước vào. Khi cô đẩy cửa thì thấy Tạ Diệp đang vùi đầu vào công việc: "Sếp Tạ, tìm tôi có gì không?"
Tạ Diệp ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, nhìn cô gái xinh đẹp trẻ trung trước mặt, có chút hoảng thần, đây là lần đầu anh nhìn Lâm Tĩnh Hảo ở cự li gần như vậy. Nếu không phải vì chuyện áo cưới của Trí Mỹ, có lẽ anh cũng không chú ý đến cô gái này, có ý tưởng độc đáo về mặt thiết kế.
"Về chiếc áo cưới thiết kế cho trí Mỹ, còn phần đuôi vẫn cần phải xử lí, chỗ này có một tập tài liệu, cô tự đến trí Mỹ một chuyến đi." Tạ Diệp cấm tập tài liệu thư kí đã chuẩn bị lên, đưa cho Lâm Tĩnh Hảo.
Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy nhà thiết kế áo cưới hoàn mỹ Tạ Diệp ở khoảng cách gần như vậy, tác phẩm của anh đã nhiều lần đạt những giải thưởng trong và ngoài nước, tương lai sáng lạng. Anh tầm ba mươi chín, khuôn mặt tuấn lãng, nghe nói đã kết hôn, chị nhà hình như là thiên kim nhà giàu.
"Dạ." Lâm Tĩnh Hảo vươn tay nhận lấy, "Sếp Tạ, nếu không còn gì tôi xin phép lui."
Tạ Diệp gật đầu, khi Lâm Tĩnh Hảo rời đi, cửa văn phòng anh mở ra hai lần, nghe thấy tiếng giày cao gót lốc cốc trên mặt đất. Một bóng dáng màu đó đến trước bàn làm việc của Tạ Diệp. Lúc này lâm Tĩnh Hảo mới rõ là Ngô Lệ Tinh, cô ta như đoá hoa hồng xinh đẹp kiều diễm đang nở rộ.
"Sếp Tạ, áo cưới kia là thành quả của nhóm chúng tôi, nên đi trao đổi với Trí Mỹ hẳn là nhóm trưởng tôi đây, chứ không phải nhân viên quèn Lâm Tĩnh Hảo." Ngô Lệ Tinh nghe loáng thoáng rằng Tạ Diệp sẽ để Lâm Tĩnh Hảo thay cô ta đến Trí Mỹ, cô ta cảm thấy bị uy hiếp, nên mới liều lĩnh vọt lên, "Sếp Tạ anh làm vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục tôi! Tôi không phục sắp xếp như vậy!"
"Ngô Lệ Tinh, mặc kệ cô có phục hay không, đây là ý của Trí Mỹ. Không phải tôi có thể quyết định." Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Diệp sầm lại.
Lâm Tĩnh Hảo thất kinh, là bên Trí Mỹ yêu cầu cô đi, như vậy nhất định không khỏi liên quan đến Cố Hạo Thần đúng không?
Ngô Lệ Tinh hai tay ôm ngực, ánh mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Lâm Tĩnh Hảo: "Lâm Tĩnh Hảo, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì để tổng giám đốc Cố của tập đoàn Trí Mỹ giúp cô hết lần này đến lần khác? Quy tắc ngầm trong công việc đúng là pháp bảo."
"Nhóm trưởng Ngô, xin cô đừng ngậm máu phun người, tôi và tổng giám đốc Cố là trong sạch." Đầu ngón tay cầm tài liệu của Lâm Tĩnh Hảo toát lên khí lạnh, "Mong cô đừng phá huỷ nhân cách của chúng tôi."
"Nhân cách? Ha ha thật là buồn cười." Ngô Lệ Tinh hừ lạnh, "Lâm Tĩnh Hảo, thứ cho tôi nói đạo lý. Cô làm chuyện không biết xấu hổ gì, mọi người đều biết rõ, cô càng xoá càng đen thôi."
"Đây là văn phòng của tôi, Ngô Lệ Tinh cô đừng cố tình gây sự." Tạ Diệp nhăn mày, lạnh giọng, sau đó nói với Lâm Tĩnh Hảo, "Cô đi làm việc đi."
Tuy Ngô Lệ Tinh không cam lòng, nhưng chỉ biết nén giận, nhìn Lâm Tĩnh Hảo rời khỏi. Cô quay về chuẩn bị, sau đó lái xe đến tập đoán Trí Mỹ. Cô đứng trước toà nhà Trí Mỹ, nhìn lên, là một toàn nhà lớn tona2 bằng thuỷ tinh, thấy nó to lớn hoa lệ, còn cô thì nhỏ bé như hạt bụi.
Càng không ngờ một nhân viên Hoàn Mỹ nhỏ bé như cô lại có vinh hạnh bước vào toà nhà này.
Cố Hạo Thần, là anh sao? Đưa em đến đây, là vì cái gì?"
Cô không muốn thấy nhất là hai người cũng làm ở đây, nếu gặp nhau, cô không biết nên xử lí thế nào? Tình cảm nhiều năm, không phải nói không đau là có thể không đau.
Cô hít sâu, áp lức đóng băng trong lồng ngực. Dậm giày cao gót xuống mở cửa thuỷ tinh ra, bước đến chỗ lễ tân: "Chào cô, tôi là Lâm Tĩnh Hảo của áo cưới Hoàn Mỹ, đến đây..."
"Lâm Tĩnh Hảo phải không?" Tiếp tân mỉm cười, "Người bàn chuyện cùng cô là tổng quản lí của chúng tôi, mời đi thang máy A lên tầng 66, sẽ có người tiếp đón cô. Đây là thẻ thang máy, quét vào khu mật mã là được."
Tiếp Tân đưa ra một tấm thẻ vàng kim, trong khiêm tốn lộ ra vẻ xa hoa. Giông như người nào đó vậy.
"Cảm ơn." Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, sao cô lại nghĩ đến anh rồi. Cô cầm thẻ đi về phía thang máy, cô vừa đi đến bên thang máy, thang máy B liền mở, Thẩm Gia Liên và Cao Minh Tông đi ra, mà theo sau họ lá các nhân viên khác.
Khi họ thấy Lâm Tĩnh Hảo cũng sững sờ rất lâu, sau đó đáy mắt Cao Minh Tông hiện lên vẻ lạnh lùng, anh ta nắm tay Thẩm Giai Liên muốn đi qua Lâm Tĩnh Hảo.
Nhưng Thẩm Giai Liên lại nở nụ cười ngọt ngào, đứng trước mặt Lâm Tĩnh Hảo: "Tĩnh Hảo, sao cô cũng đến Trí Mỹ rồi hả? Có chuyện gì sao? Nếu khó khăn cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ ra sức giúp cô, dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân nhất. Cho dù bây giờ người Minh Tông chọn là tôi, tôi cũng sẽ không so đo với cô."
Không so đo với cô? Ý của cô ta là Lâm Tĩnh Hảo cô vì Cao Minh Tông không chọn cô mà so đo với cô ta? Cô chưa từng nghĩ sẽ so đo với cô ta, nhưng cô ta lại ở trong tối trách cô lòng dạ hẹp hòi là sao?
"Giai Giai, chuyện công việc tôi sẽ tự giải quyết. Tôi có việc đi trước, không làm phiền các người." Lâm Tĩnh Hảo không muốn nhiều lời với họ, nhấc chân muốn vào thang máy A"
Thâm Giai Liên không muốn tha cho cô, vươn tay giữ chặt cô: "Tĩnh Hảo, tôi biết cô Thay Hoàn Mỹ đến bàn chuyện áo cưới, nhưng đây hẳn phải do nhóm trưởng Ngô Lệ Tinh đến chứ? Mà cô đến đây có phải muốn thừa dịp gặp Minh Tông phải không? Tôi biết cô nặng tình với Minh Tông, nên vẫn luôn không từ mọi cơ hội tiếp cận anh ấy. nhưng mà Tĩnh Hảo, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Cô làm vậy chẳng lẽ muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của tôi và Minh Tông sao?"
Thẩm Giai Liên mỉm cười ngọt ngào buông lời chỉ trích như vậy, khiến Lâm Tĩnh Hảo lập tức rơi vào hoàn cảnh bất lực, gặp phải vô số ánh mắt miệt thị đạo đức giả ở đây.