Editor: tu tai
Diện mạo của Hầu Tử bình thường, tóc húi cua mắt híp, thân thể rắn chắc mạnh khỏe, nhìn thoáng qua cũng biết là một tên giống đực dư thừa Hormone. Loại người như anh ta chỉ biết dùng tiền chơi đùa những cô gái hơi xinh đẹp chút.
"Gấp cái gì?" Thẩm Giai Liên để ly rượu xuống.
"Đương nhiên tôi phải vội rồi, tôi chờ đợi ngày này đã lâu rồi, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy Tĩnh Hảo ở trong lòng tôi." Hầu Tử cầm bia trên bàn lên uống một ngụm lớn, "Nhanh lên một chút đi."
Thẩm Giai Liên dịch người đi, Hầu Tử thấy được Lâm Tĩnh Hảo đã say đến bất tỉnh nằm trên sô pha phía sau cô ta. Mái tóc dài của cô buông xõa, khuôn mặt trắng noãn nổi lên màu phấn hồng mê người, lông my dày khép chặt cong lên, hạ xuống bóng mờ lên da thịt phía dưới mắt, cánh môi ướt át tiên diễm như đóa hoa đang hé mở, vô cùng quyến rũ.
Hình ảnh Hoạt Sắc Sinh Hương như vậy khiến cho trong lòng Hầu Tử ngứa ngáy khó nhịn, vô cùng thèm thuồng, liền muốn bước nhanh đến. Thẩm Giai Liên lại đúng lúc chặn đường đi của anh ta lại, bên môi nâng lên nụ cười yếu ớt: "Tối hôm nay anh không nhìn thấy tôi...tôi cũng không thấy anh, có đúng hay không?"
Đầu tiên Hầu Tử ngẩn ra, sau đó anh ta toét miệng cười, gật đầu: "Đúng, đúng,, đúng, chúng ta chưa từng thấy nhau."
"Rất tốt." Thẩm Giai Liên hài lòng gật đầu, vẻ khổ sở trong đáy mắt cô bởi vì sự khổ sở sắp tới của Lâm Tĩnh Hảo mà giảm xuống, nghĩ đến cô ta sẽ phải nếm qua nối khổ mà cô đã trải qua, trong lòng liền dâng lên một tia sung sướng, "Nếu như anh và Lâm Tĩnh Hảo được việc rồi, người đầu tiên anh phải cảm ơn là tôi. Phải biết rằng Lâm Tĩnh Hảo vẫn còn trong trắng, nếu có quan hệ với anh, theo tính cách của cô ấy, nhất định sẽ đi theo anh."
"Tôi sẽ không quên Liên tỷ." Hầu Tử cười lấy lòng.
Sau đó Hầu Tử liền ôm lấy Lâm Tĩnh Hảo đi ra khỏi quầy bar, mà Thẩm Giai Liên nhìn theo một lát, sau đó mới đi theo ra ngoài. Hầu Tử đã bắt một chiếc xe taxi đặt Lâm Tĩnh Hảo vào, bản thân cũng ngồi xuống: "Liên tỷ, tôi đi trước."
"Được, nếu làm hỏng chuyện thì tôi sẽ hỏi tội anh." Thẩm Giai Liên đã không thể chờ đợi được nhìn dáng vẻ bi thương của Lâm Tĩnh Hảo vì thất thân cho Hầu Tử.
Sau khi hai người ngầm hiểu cười với nhau một cái xong, xe taxi khởi động chạy đi. Thẩm Giai Liên đứng tại chỗ nhìn bóng xe đi xa, khóe môi đã giương lên nụ cười chiến thắng, hiện tại xã hội này tình bạn chính là để lấy ra lợi dụng, bạn bè là dùng để bán.
Một bóng người cao lớn lặng yên không một tiếng động đến gần, bóng dáng u ám bao phủ cô ta, lúc này Thẩm Giai Liên mới muốn xoay người lại, lại nghe được bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp: "Người đàn ông vừa mang Lâm Tĩnh Hảo rời đi là ai?"
Giọng nói này rất quen thuộc, trong lòng Thẩm Giai Liên mang theo vài phần kích động xoay người lại, nhìn thấy người phía sau thì ánh mắt bỗng sáng ngời, còn có vội vàng cùng vui sướng, cô há miệng, thật lâu mới kêu lên tên của anh: "...... Cố Hạo Thần? Thật sự là anh...Tại sao anh lại ở đây?"
"Tại sao là cô?" Mày rậm của Cố Hạo Thần nhăn lại, đanh đã có ấn tượng đối với Thẩm Giai Liên.
"Đương nhiên là em, nếu không anh cho là ai? Anh xem trong một ngày chúng ta lại gặp nhau hai lần, có tính là duyên phận hay không? Mà sao anh có thể cự tuyệt sự an bài của vận mệnh chứ? Cố Hạo Thần, em là một nửa đã định trước trong số mạng của anh, anh cũng không cần cự tuyệt em nữa được không?" Cô cười yếu ớt, muốn tiến lên một bước đến gần anh, nhưng bởi vì đáy mắt lạnh lùng của Cố Hạo Thần và cảm giác áp bách mạnh mẽ từ anh mà không thể cất bước được, còn đột ngột lùi về phía sau một bước.
"Tôi chưa bao giờ tin tưởng duyên phận và số mệnh, tôi chỉ tin tưởng cảm giác và quyết định của bản thân. Cho nên cô không cần uổng phí tâm cơ nữa. Quyết định của tôi cũng sẽ không bao giờ thay đổi." Anh lại một lần nữa tàn nhẫn chối bỏ duyên phận mà cô nói, lại vò nát cõi lòng của Thẩm Giai Liên một lần nữa.
"Em cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, hơn nữa anh vĩnh viễn cũng không thể nào lấy được Lâm Tĩnh Hảo, không nói là cô ấy đã có bạn trai, cho dù cô ấy không có, em cũng sẽ không để cho anh có được. Ở trong lòng của cô ấy, em tin chắc phân lượng của em nặng hơn anh." Điểm này Thẩm Giai Liên rất tự tin, Lâm Tĩnh Hảo rất coi trọng tình bạn, đây chính là lợi thế để cô chiến thắng, "Chỉ cần em nói xấu anh một câu cũng thắng được mười câu giải thích của anh."
"Tôi không sao cả, tôi tin tưởng Tĩnh Hảo là cô gái thông minh." Cố Hạo Thần cũng rất tự tin, ánh mắt của anh nhìn chiếc xe taxi dần dần đi xa, lộ ra lo lắng, "Hiện tại tôi chỉ muốn biết người mang Lâm Tĩnh Hảo đi là ai? Bọn họ muốn đi đâu?"
Lâm Tĩnh Hảo! Trong mắt của anh chỉ có Lâm Tĩnh Hảo!
Sắc mặt của Thẩm Giai Liên đột nhiên sa sầm xuống, căm giận cắn môi, đôi tay ra sức siết chặt lại, siết mạnh khiến cô đau đớn, làm thế nào cũng không mang vết thương bị Cố Hạo Thần bỏ rơi và bị Lâm Tĩnh Hảo phản bội đi được.
Nếu cô không thể có được thì cô cũng sẽ không để cho Lâm Tĩnh Hảo có được. Cô âm thầm chịu đựng mối hận sôi sục trong lòng, nâng lên một nụ cười ngọt ngào cực kỳ mê người, chỉ muốn triển lộ những điều tốt đẹp nhất của cô trước mặt Cố Hạo Thần: "Cô ấy uống say rồi, người đưa cô ấy đi là bạn trai của cô ấy, bọn họ đã bên nhau lâu rồi, chuẩn bị đi qua đêm."
Thẩm Giai Liên không chỉ lừa gạt Cố Hạo Thần, còn bôi đen Lâm Tĩnh Hảo không phải một cô gái giữ mình trong sạch. Mục đích là vì muốn Cố Hạo Thần chết tâm, như vậy mới có cơ hội.
"Thật sao?" Nhưng Cố Hạo Thần không quá mức tin tưởng, anh liền bắt một chiếc xe taxi.
Thẩm Giai Liên nhìn anh đi về phía xe, khi anh đưa tay ra định mở cửa xe thì cô chặn cửa xe lại, khẩn trương hỏi anh: "Anh muốn làm cái gì?"
"Tôi làm gì không cần xin phép cô, tốt nhất là cô hãy tránh ra." Đáy mắt Cố Hạo Thần u ám, tràn ra ý lạnh.
"Em biết rõ anh muốn đuổi theo Lâm Tĩnh Hảo có phải không?" Thẩm Giai Liên hơi co rúm lại dưới ánh mắt lạnh lùng xem kỹ của anh, nhưng vẫn không để anh mở cửa xe, cô sẽ không để cho anh phá hỏng kế hoạch của cô, chỉ cần trì hoãn thêm một chút thời gian nữa, để Hầu Tử làm xong chuyện, cho dù anh có đến, cũng không thể thay đổi điều gì, "Hơn nữa bọn họ là bạn trai bạn gái của nhau, bọn họ ở bên nhau muốn làm điều gì cũng có thể, anh muốn làm gì chứ?
Thẩm Giai Liên cười ẩn ý, khiến trong lòng Cố Hạo Thần càng thêm căng thẳng, nhìn theo bóng xe đã đi rất ca, anh dời bước chân đi chỗ khác, Thẩm Giai Liên vừa cho rằng anh muốn buông tay thì lại nhìn thấy anh bắt một chiếc xe khác, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Giai Liên lập tức đuổi theo, nhưng lại chỉ có thể nhìn Cố Hạo Thần ngồi xe đi xa, giận đến giậm mạnh xuống vũng nước trên đường, tung tóe bẩn hết người, nhìn bộ quần áo mình mới mua bị bẩn, thù mới hận cũ đan vào nhau, giận đến cắn răng nghiến lợi, quát về phía bóng xe đã biến mất: "Cố Hạo Thần --"
Cố Hạo Thần vội vàng nói với tài xế: "Bác tài, làm phiền ông đuổi theo chiếc xe có biển số XXX, tôi sẽ trả ông gấp đôi."
"Tôi sẽ cố hết sức." Tài xế giẫm chân một cái, chân ga gia tăng, tốc độ cũng tăng lên.
Chênh lệch khoảng cách giữa hai xe rất xa bị một đèn đỏ rút ngắn, trong ánh mắt Cố Hạo Thần lộ vẻ vui mừng, ngón tay nắm chặt thành ghế.
Mà Hầu Tử lại không phát hiện có người theo dõi ở phía sau, đến khách sạn, anh ta ôm Lâm Tĩnh Hảo xuống xe, sau đó dùng thẻ căn cước thuê phòng. Sau khi anh ta đặt Lâm Tĩnh Hảo lên giường, nhìn dáng vẻ cô vẫn ngủ say như cũ, trong lòng hồi hộp: "Tĩnh nhi, anh sẽ hảo hảo yêu em, ha ha......"
Anh ta đã không kịp chờ đợi đưa tay vuốt ve gương mặt mịn màng của Lâm Tĩnh Hảo, nhìn da thịt trắng nõn như tuyết của cô, ánh mắt háo sắc của anh ta càng ngày càng sâu, ngón tay thăm dò đến nút áo của cô bắt đầu cởi ra.
Đột nhiên cửa bị phá mở, Cố Hạo Thần thấy một màn như vậy thì cắn chặt hàm răng, bước nhanh đến phía trước, Hầu Tử còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị anh nắm lấy cô áo, đưa tay đấm vào mặt, anh ta bị đấm mạnh, ngã nhào trên đất, kêu đau.
"Tên khốn kiếp nào, dám đấm vào mặt ông nội ngươi hả?" Anh ta vuốt mặt, chửi mắng.
"Cố Hạo Thần." Anh hào phóng thừa nhận, ánh mắt liếc qua Lâm Tĩnh Hảo vẫn đang ngủ say như cũ, lòng thầm nghĩ, may mắn là đuổi kịp, nếu không hậu quả khó mà lường được. Sau đó anh bước đến trước mặt Hầu Tử, lạnh lùng cảnh cáo, "Anh cút ngay! Nếu không tôi sẽ không quản được quả đấm của tôi đâu."
Nhìn Cố Hạo Thần vẻ mặt âm trấm, đáy mắt u tối như satan đang từng bước tiến tới gần, hai tay nắm thành nắm đấm mạnh mẽ, khớp xương buộc chặt, gân xanh hiện ra, Hầu Tử cũng không dám nói thêm cái gì, liền lăn một vòng rời đi. Cố Hạo Thần bước hai bước lên đóng cửa, lúc này vẻ mặt mới giãn ra, buông lỏng bàn tay, mày kiếm nhăn lại: "Tay thật đau." Nhưng chỉ cần cô bình yên vô sự, thì anh sẽ tốt.
Anh xoa bàn tay sưng đỏ, đi về phía Lâm Tĩnh Hảo đang nằm trên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt điềm tĩnh của cô. Anh vươn tay vuốt vài sợi tóc rơi trên gương mặt cô, mới nhìn thấy nút áo của cô bị cởi bỏ, có thể thấy rõ áo ngực màu trắng viền tơ lụa bên trong.
Anh run run tự tay cài lại nút áo giúp cô, lòng ngón tay mượt mà không cẩn thận chạm vào da thịt như tuyết của cô, vừa mềm vừa mịn, xúc cảm tốt đẹp truyền từ đầu ngón tay đến đại não, khiến Cố Hạo Thần hít sâu một hơi, xem nhẹ cảm giác tốt đẹp đó. Lâm Tĩnh Hảo run rẩy lông my tỉnh lại, mở mắt, chống lại ánh mắt của Cố Hạo Thần, anh cười nói: "Em tỉnh rồi?"
Lâm Tĩnh Hảo nhìn thấy anh, rất bất ngờ, lại nhìn đến tay anh đang đặt nơi nút áo, cho là anh đang cởi nút áo, bất ngờ đưa tay tát một cái khiến Cố Hạo Thần không kịp phản ứng, lại giòn lại vang: "Đồ háo sắc, cầm thú......"
Diện mạo của Hầu Tử bình thường, tóc húi cua mắt híp, thân thể rắn chắc mạnh khỏe, nhìn thoáng qua cũng biết là một tên giống đực dư thừa Hormone. Loại người như anh ta chỉ biết dùng tiền chơi đùa những cô gái hơi xinh đẹp chút.
"Gấp cái gì?" Thẩm Giai Liên để ly rượu xuống.
"Đương nhiên tôi phải vội rồi, tôi chờ đợi ngày này đã lâu rồi, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy Tĩnh Hảo ở trong lòng tôi." Hầu Tử cầm bia trên bàn lên uống một ngụm lớn, "Nhanh lên một chút đi."
Thẩm Giai Liên dịch người đi, Hầu Tử thấy được Lâm Tĩnh Hảo đã say đến bất tỉnh nằm trên sô pha phía sau cô ta. Mái tóc dài của cô buông xõa, khuôn mặt trắng noãn nổi lên màu phấn hồng mê người, lông my dày khép chặt cong lên, hạ xuống bóng mờ lên da thịt phía dưới mắt, cánh môi ướt át tiên diễm như đóa hoa đang hé mở, vô cùng quyến rũ.
Hình ảnh Hoạt Sắc Sinh Hương như vậy khiến cho trong lòng Hầu Tử ngứa ngáy khó nhịn, vô cùng thèm thuồng, liền muốn bước nhanh đến. Thẩm Giai Liên lại đúng lúc chặn đường đi của anh ta lại, bên môi nâng lên nụ cười yếu ớt: "Tối hôm nay anh không nhìn thấy tôi...tôi cũng không thấy anh, có đúng hay không?"
Đầu tiên Hầu Tử ngẩn ra, sau đó anh ta toét miệng cười, gật đầu: "Đúng, đúng,, đúng, chúng ta chưa từng thấy nhau."
"Rất tốt." Thẩm Giai Liên hài lòng gật đầu, vẻ khổ sở trong đáy mắt cô bởi vì sự khổ sở sắp tới của Lâm Tĩnh Hảo mà giảm xuống, nghĩ đến cô ta sẽ phải nếm qua nối khổ mà cô đã trải qua, trong lòng liền dâng lên một tia sung sướng, "Nếu như anh và Lâm Tĩnh Hảo được việc rồi, người đầu tiên anh phải cảm ơn là tôi. Phải biết rằng Lâm Tĩnh Hảo vẫn còn trong trắng, nếu có quan hệ với anh, theo tính cách của cô ấy, nhất định sẽ đi theo anh."
"Tôi sẽ không quên Liên tỷ." Hầu Tử cười lấy lòng.
Sau đó Hầu Tử liền ôm lấy Lâm Tĩnh Hảo đi ra khỏi quầy bar, mà Thẩm Giai Liên nhìn theo một lát, sau đó mới đi theo ra ngoài. Hầu Tử đã bắt một chiếc xe taxi đặt Lâm Tĩnh Hảo vào, bản thân cũng ngồi xuống: "Liên tỷ, tôi đi trước."
"Được, nếu làm hỏng chuyện thì tôi sẽ hỏi tội anh." Thẩm Giai Liên đã không thể chờ đợi được nhìn dáng vẻ bi thương của Lâm Tĩnh Hảo vì thất thân cho Hầu Tử.
Sau khi hai người ngầm hiểu cười với nhau một cái xong, xe taxi khởi động chạy đi. Thẩm Giai Liên đứng tại chỗ nhìn bóng xe đi xa, khóe môi đã giương lên nụ cười chiến thắng, hiện tại xã hội này tình bạn chính là để lấy ra lợi dụng, bạn bè là dùng để bán.
Một bóng người cao lớn lặng yên không một tiếng động đến gần, bóng dáng u ám bao phủ cô ta, lúc này Thẩm Giai Liên mới muốn xoay người lại, lại nghe được bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp: "Người đàn ông vừa mang Lâm Tĩnh Hảo rời đi là ai?"
Giọng nói này rất quen thuộc, trong lòng Thẩm Giai Liên mang theo vài phần kích động xoay người lại, nhìn thấy người phía sau thì ánh mắt bỗng sáng ngời, còn có vội vàng cùng vui sướng, cô há miệng, thật lâu mới kêu lên tên của anh: "...... Cố Hạo Thần? Thật sự là anh...Tại sao anh lại ở đây?"
"Tại sao là cô?" Mày rậm của Cố Hạo Thần nhăn lại, đanh đã có ấn tượng đối với Thẩm Giai Liên.
"Đương nhiên là em, nếu không anh cho là ai? Anh xem trong một ngày chúng ta lại gặp nhau hai lần, có tính là duyên phận hay không? Mà sao anh có thể cự tuyệt sự an bài của vận mệnh chứ? Cố Hạo Thần, em là một nửa đã định trước trong số mạng của anh, anh cũng không cần cự tuyệt em nữa được không?" Cô cười yếu ớt, muốn tiến lên một bước đến gần anh, nhưng bởi vì đáy mắt lạnh lùng của Cố Hạo Thần và cảm giác áp bách mạnh mẽ từ anh mà không thể cất bước được, còn đột ngột lùi về phía sau một bước.
"Tôi chưa bao giờ tin tưởng duyên phận và số mệnh, tôi chỉ tin tưởng cảm giác và quyết định của bản thân. Cho nên cô không cần uổng phí tâm cơ nữa. Quyết định của tôi cũng sẽ không bao giờ thay đổi." Anh lại một lần nữa tàn nhẫn chối bỏ duyên phận mà cô nói, lại vò nát cõi lòng của Thẩm Giai Liên một lần nữa.
"Em cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, hơn nữa anh vĩnh viễn cũng không thể nào lấy được Lâm Tĩnh Hảo, không nói là cô ấy đã có bạn trai, cho dù cô ấy không có, em cũng sẽ không để cho anh có được. Ở trong lòng của cô ấy, em tin chắc phân lượng của em nặng hơn anh." Điểm này Thẩm Giai Liên rất tự tin, Lâm Tĩnh Hảo rất coi trọng tình bạn, đây chính là lợi thế để cô chiến thắng, "Chỉ cần em nói xấu anh một câu cũng thắng được mười câu giải thích của anh."
"Tôi không sao cả, tôi tin tưởng Tĩnh Hảo là cô gái thông minh." Cố Hạo Thần cũng rất tự tin, ánh mắt của anh nhìn chiếc xe taxi dần dần đi xa, lộ ra lo lắng, "Hiện tại tôi chỉ muốn biết người mang Lâm Tĩnh Hảo đi là ai? Bọn họ muốn đi đâu?"
Lâm Tĩnh Hảo! Trong mắt của anh chỉ có Lâm Tĩnh Hảo!
Sắc mặt của Thẩm Giai Liên đột nhiên sa sầm xuống, căm giận cắn môi, đôi tay ra sức siết chặt lại, siết mạnh khiến cô đau đớn, làm thế nào cũng không mang vết thương bị Cố Hạo Thần bỏ rơi và bị Lâm Tĩnh Hảo phản bội đi được.
Nếu cô không thể có được thì cô cũng sẽ không để cho Lâm Tĩnh Hảo có được. Cô âm thầm chịu đựng mối hận sôi sục trong lòng, nâng lên một nụ cười ngọt ngào cực kỳ mê người, chỉ muốn triển lộ những điều tốt đẹp nhất của cô trước mặt Cố Hạo Thần: "Cô ấy uống say rồi, người đưa cô ấy đi là bạn trai của cô ấy, bọn họ đã bên nhau lâu rồi, chuẩn bị đi qua đêm."
Thẩm Giai Liên không chỉ lừa gạt Cố Hạo Thần, còn bôi đen Lâm Tĩnh Hảo không phải một cô gái giữ mình trong sạch. Mục đích là vì muốn Cố Hạo Thần chết tâm, như vậy mới có cơ hội.
"Thật sao?" Nhưng Cố Hạo Thần không quá mức tin tưởng, anh liền bắt một chiếc xe taxi.
Thẩm Giai Liên nhìn anh đi về phía xe, khi anh đưa tay ra định mở cửa xe thì cô chặn cửa xe lại, khẩn trương hỏi anh: "Anh muốn làm cái gì?"
"Tôi làm gì không cần xin phép cô, tốt nhất là cô hãy tránh ra." Đáy mắt Cố Hạo Thần u ám, tràn ra ý lạnh.
"Em biết rõ anh muốn đuổi theo Lâm Tĩnh Hảo có phải không?" Thẩm Giai Liên hơi co rúm lại dưới ánh mắt lạnh lùng xem kỹ của anh, nhưng vẫn không để anh mở cửa xe, cô sẽ không để cho anh phá hỏng kế hoạch của cô, chỉ cần trì hoãn thêm một chút thời gian nữa, để Hầu Tử làm xong chuyện, cho dù anh có đến, cũng không thể thay đổi điều gì, "Hơn nữa bọn họ là bạn trai bạn gái của nhau, bọn họ ở bên nhau muốn làm điều gì cũng có thể, anh muốn làm gì chứ?
Thẩm Giai Liên cười ẩn ý, khiến trong lòng Cố Hạo Thần càng thêm căng thẳng, nhìn theo bóng xe đã đi rất ca, anh dời bước chân đi chỗ khác, Thẩm Giai Liên vừa cho rằng anh muốn buông tay thì lại nhìn thấy anh bắt một chiếc xe khác, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Giai Liên lập tức đuổi theo, nhưng lại chỉ có thể nhìn Cố Hạo Thần ngồi xe đi xa, giận đến giậm mạnh xuống vũng nước trên đường, tung tóe bẩn hết người, nhìn bộ quần áo mình mới mua bị bẩn, thù mới hận cũ đan vào nhau, giận đến cắn răng nghiến lợi, quát về phía bóng xe đã biến mất: "Cố Hạo Thần --"
Cố Hạo Thần vội vàng nói với tài xế: "Bác tài, làm phiền ông đuổi theo chiếc xe có biển số XXX, tôi sẽ trả ông gấp đôi."
"Tôi sẽ cố hết sức." Tài xế giẫm chân một cái, chân ga gia tăng, tốc độ cũng tăng lên.
Chênh lệch khoảng cách giữa hai xe rất xa bị một đèn đỏ rút ngắn, trong ánh mắt Cố Hạo Thần lộ vẻ vui mừng, ngón tay nắm chặt thành ghế.
Mà Hầu Tử lại không phát hiện có người theo dõi ở phía sau, đến khách sạn, anh ta ôm Lâm Tĩnh Hảo xuống xe, sau đó dùng thẻ căn cước thuê phòng. Sau khi anh ta đặt Lâm Tĩnh Hảo lên giường, nhìn dáng vẻ cô vẫn ngủ say như cũ, trong lòng hồi hộp: "Tĩnh nhi, anh sẽ hảo hảo yêu em, ha ha......"
Anh ta đã không kịp chờ đợi đưa tay vuốt ve gương mặt mịn màng của Lâm Tĩnh Hảo, nhìn da thịt trắng nõn như tuyết của cô, ánh mắt háo sắc của anh ta càng ngày càng sâu, ngón tay thăm dò đến nút áo của cô bắt đầu cởi ra.
Đột nhiên cửa bị phá mở, Cố Hạo Thần thấy một màn như vậy thì cắn chặt hàm răng, bước nhanh đến phía trước, Hầu Tử còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị anh nắm lấy cô áo, đưa tay đấm vào mặt, anh ta bị đấm mạnh, ngã nhào trên đất, kêu đau.
"Tên khốn kiếp nào, dám đấm vào mặt ông nội ngươi hả?" Anh ta vuốt mặt, chửi mắng.
"Cố Hạo Thần." Anh hào phóng thừa nhận, ánh mắt liếc qua Lâm Tĩnh Hảo vẫn đang ngủ say như cũ, lòng thầm nghĩ, may mắn là đuổi kịp, nếu không hậu quả khó mà lường được. Sau đó anh bước đến trước mặt Hầu Tử, lạnh lùng cảnh cáo, "Anh cút ngay! Nếu không tôi sẽ không quản được quả đấm của tôi đâu."
Nhìn Cố Hạo Thần vẻ mặt âm trấm, đáy mắt u tối như satan đang từng bước tiến tới gần, hai tay nắm thành nắm đấm mạnh mẽ, khớp xương buộc chặt, gân xanh hiện ra, Hầu Tử cũng không dám nói thêm cái gì, liền lăn một vòng rời đi. Cố Hạo Thần bước hai bước lên đóng cửa, lúc này vẻ mặt mới giãn ra, buông lỏng bàn tay, mày kiếm nhăn lại: "Tay thật đau." Nhưng chỉ cần cô bình yên vô sự, thì anh sẽ tốt.
Anh xoa bàn tay sưng đỏ, đi về phía Lâm Tĩnh Hảo đang nằm trên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt điềm tĩnh của cô. Anh vươn tay vuốt vài sợi tóc rơi trên gương mặt cô, mới nhìn thấy nút áo của cô bị cởi bỏ, có thể thấy rõ áo ngực màu trắng viền tơ lụa bên trong.
Anh run run tự tay cài lại nút áo giúp cô, lòng ngón tay mượt mà không cẩn thận chạm vào da thịt như tuyết của cô, vừa mềm vừa mịn, xúc cảm tốt đẹp truyền từ đầu ngón tay đến đại não, khiến Cố Hạo Thần hít sâu một hơi, xem nhẹ cảm giác tốt đẹp đó. Lâm Tĩnh Hảo run rẩy lông my tỉnh lại, mở mắt, chống lại ánh mắt của Cố Hạo Thần, anh cười nói: "Em tỉnh rồi?"
Lâm Tĩnh Hảo nhìn thấy anh, rất bất ngờ, lại nhìn đến tay anh đang đặt nơi nút áo, cho là anh đang cởi nút áo, bất ngờ đưa tay tát một cái khiến Cố Hạo Thần không kịp phản ứng, lại giòn lại vang: "Đồ háo sắc, cầm thú......"