Edit: Hangbaobinh – Diễn Đàn
Đôi mắt xinh đẹp của Trịnh Huệ Nhã nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú tà mị của Tiêu Vân Đào, tầm mắt khóa chặt vào đôi mắt đen như mực của anh ta. Khuôn mặt của cô dựa rất gần vào anh ta, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi vị đàn ông nhẹ nhàng trên người của anh ta, giống như loại hơi thở đặc biệt quen thuộc ở trong ký ức của cô vậy.
“Cô đang uy hiếp tôi sao?” Tiêu Vân Đào nói như vậy đối với yêu cầu của cô, trong mắt anh ta cũng có một chút chất vấn, mà anh ta lại không thích người khác dùng cách này để nói chuyện với anh ta.
“Vân Đào, nói cho em biết được không?” Cô lầm bầm lặp lại.
Vào lúc này người phụ nữ xinh đẹp lại cao ngạo không hề cao cao tại thượng giống như vậy nữa, ánh sáng không còn bắn ra bốn phía nữa, mà thái độ lại hạ thấp, giọng nói cũng êm ái hơn.
“Bất luận là tôi có thích cô ấy hay không thì cũng không liên quan tới cô, mà tôi cũng sẽ không nói cho cô biết. Huệ Nhã, cô cũng biết tính cách của tôi rồi, cho nên không cần hỏi tôi nữa.” Giọng của Tiêu Vân Đào nhẹ nhàng hơn, cũng không còn trách móc nặng nề với Huệ Nhã nữa.
“Tại sao em không thể hỏi, em chỉ muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì mà thôi.” Ánh mắt trong suốt của Trịnh Huệ Nhã đang nhấp nháy.
“Trong lòng tôi đang nghĩ cái gì thì có quan hệ gì với cô? Tôi nói, là cô không nên hỏi tôi.” Tiêu Vân Đào vẫn không có trả lời thẳng vào vấn đề, ở trong lòng của anh ta, anh ta cảm thấy không cần thiết, Trịnh Huệ Nhã bây giờ không còn là bạn gái của anh ta nữa, nên không có tư cách để hởi, nhưng coi như cô có là bạn gái của anh ta đi nữa, thì anh ta cũng không có thích phụ nữ hỏi quá nhiều.
Trịnh Huệ Nhã khẽ cắn cánh môi mềm mại đỏ tươi của mình, trong mắt hiện lên sự khổ sở.
Tiêu Vân Đào bỏ qua sự khổ sở trong mắt của cô, đưa tay khẽ đẩy Trịnh Huệ Nhã cách ra xa khỏi người của anh ta: “Còn có không cần đứng gần tôi như vậy, nếu bị bạn trai hiện tại của cô nhìn thấy, thì khó có thể nói được.”
“Tiêu Vân Đào, chúng ta quen nhau mặc dù thời gian không có dài, nhưng cũng được bốn năm hồi còn học trong trường học, tình cảm của chúng ta cũng không ngắn không phải sao? Chẳng lẽ anh không có quan tâm em đã quen bạn trai khác rồi sao?” Trịnh Huệ Nhã vẫn không có buông tha hi vọng cuối cùng, mong Tiêu Vân Đào vẫn còn một chút lưu luyến đối với cô. Nhưng cô lại quên, nếu như Tiêu Vân Đào vẫn còn một chút lưu luyến đối với cô, thì anh ta cũng sẽ không nói lời chia tay với cô.
“Cô đã có bạn trai khác, cũng không còn cần nói như thế nữa, lại càng không muốn nói trước kia. Nếu như bạn trai cô là người lòng dạ hẹp hòi, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đó, mà tôi cũng không muốn như vậy.” Đôi mắt Tiêu Vân Đào bình tĩnh không có chút dao động: “Tôi như vậy là tốt cho cô.”
Tốt cho cô? Trịnh Huệ Nhã chớp mắt một cái, nếu anh ta còn có lòng muốn tốt cho cô vậy tại sao phải nói không còn tình cảm với cô? Tiêu Vân Đào rốt cuộc thì trong lòng anh đang nghĩ cái gì vậy?
“Vân Đào, em vẫn thích anh, nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có quên. Anh biết không?” Trịnh Huệ Nhã cầm lấy tay trái của anh ta, đôi mắt trong suốt lóe lên: “Cho dù có rất nhiều người theo đuổi em, nhưng em vẫn không có cách nào quên được anh. Em vẫn không tự chủ được mà lại so sánh những nam sinh kia với anh, cũng chỉ có anh cho em cảm giác yêu chân thực nhất. Vân Đào, sau khi đi làm em đã thử quen hai người bạn trai, nhưng trong lòng em vẫn luôn có bóng dáng của anh, cho nên em không có biện pháp thay đổi được nội tâm của mình. Vân Đào, cho em một cơ hội được không? Để cho chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Tiêu Vân Đào cười, khóe môi chậm rãi nâng lên: “Trịnh Huệ Nhã, cô có biết cô đang nói gì không? Cô đã có bạn trai, nên có một chút trách nhiệm với người khác một chút đi, một dạ hai lòng thì không hay đâu.”
“Vân Đào, em lừa anh, bây giờ căn bản là em không có bạn trai. Bây giờ em vẫn độc thân, em nói như vậy chỉ để muốn nhìn phản ứng của anh một chút thôi, muốn biết anh có phải vẫn còn một chút xíu hoài niệm về quãng thời gian chúng ta quen nhau hay không mà thôi, có còn tình cảm với em hay không thôi.” Lông mày của Trịnh Huệ Nhã nhíu chặt lại, gạt tóc mai sang một bên để nói chuyện cho rõ ràng: “Em thật sự muốn bắt đầu lại với anh một lần nữa, có được không?”
Ánh mắt chân thành của cô không phải là giả, trong mắt còn nổi lên một chút nước mắt đầy kích động, đôi môi đỏ tươi còn khẽ mấp máy, đẹp đến mức động lòng người. Cô khẩn cầu mối tình đã chết thời học sinh có thể bắt đầu lại lần nữa, có thể phát triển thật mạnh mẽ. Nhưng tất cả những điều này cần tới quyết định của Tiêu Vân Đào, một mình cô không thể nào làm được.
“Bây giờ không hề có bạn trai?” Tiêu Vân Đào khẽ cong môi một cái: “Vậy thì tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này?”
“Bởi vì bữa tiệc từ thiện này là do bộ phận PR (bộ phận quan hệ xã hội) của công ty Danh Viện của em tổ chức. Mà hôm nay em là người chủ trì buổibán đấu giá này. Đã đủ chưa.” Ở trong công việc Trịnh Huệ Nhã dựa vào năng lực của chính mình đã đạt được thành tích không tầm thường, dĩ nhiên nhan sắc của cô cũng là một đòn sát thủ.
“Thì ra là như vậy.” Dĩ nhiên là Tiêu Vân Đào đã nghe qua cái công ty này, ở phạm vị quan hệ xã hội cũng thuộc vị trí thứ nhất thứ hai.
“Vân Đào, em có công việc của mình, em có năng lực tự nuôi sống bản thân mình. Em ở chung một chỗ với anh không phải vì tiền của anh, về điều này thì anh có thể yên tâm. Cho nên cho em một cơ hội được không?” Trịnh Huệ Nhã có khát vọng muốn bọn họ trở lại lúc ban đầu, trở lại thời gian ngọt ngào, cùng nhau cảm nhận tình yêu.
“Thật xin lỗi, Huệ Nhã, quá khứ đã qua, tôi là một người luôn nhìn về phía trước. Chúng ta đã không còn cách nào trở về ngày trước được, tôi cũng có cuộc sống mới của mình rồi. Tôi vẫn chúc phúc cho cô, hi vọng cô có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, mà tôi không cách nào có thể cho cô được, cho nên tôi không thể đồng ý. Cũng bởi vì chúng ta đã từng qua lại với nhau, cho nên tôi phải có trách nhiệm nói cho cô biết.” Đáy mắt Tiêu Vân Đào xuất hiện một tia chúc phúc: “Chuyện tình cảm tôi không thể đồng ý với cô được, nhưng nếu như gặp phải vấn đề khó khăn, cô có thể tới tìm tôi, tôi sẽ hết sức giúp cô giải quyết. Chúng ta có thể làm bạn bè.”
“Bạn bè? Đó không phải điều em muốn.” Sự chờ mong trong mắt của Trịnh Huệ Nhã biến mất, thay vào đó đáy mắt xuất hiện sự thất vọng cùng ảm đạm: “Chúng ta làm sao có thể làm bạn bè được? Em là bạn gái cũ của anh, làm sao anh có thể bình tĩnh mà coi quan hệ của chúng ta thành bạn bè như vậy? Điều này rất tàn nhẫn.”
“Bất luận là có tàn nhẫn hay không, thì đây là đều là điều mà cô cần phải đối mặt.” Trong mắt Tiêu Vân Đào xuất hiện một tia rét lạnh, đưa tay kéo bàn tay đang nắm trên cánh tay của anh ta xuống: “Huệ Nhã, buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu rồi, cô nên đi chuẩn bị một chút đi.”
Trong phòng tiệc cây kim của chiếc đồng hồ quả lắc cổ kia đã chỉ bảy giờ, điều này cho thấy thời gian của buổi đấu giá từ thiện đã bắt đầu. Anh ta nghĩ cô cũng cần có thời gian đi chuẩn bị cho mình một chút. Bởi vì bộ dáng bây giờ của cô không thích hợp để lên bục chủ trì.
Trịnh Huệ Nhã cũng đã nhìn thấy thời gian đã gần tới, cô cũng không dám làm chậm trễ buổi đấu giá ngày hôm nay. Cô khổ sở cắn môi, buông lỏng ra ngón tay của mình, cô nhìn chằm chằm Tiêu Vân Đào, ánh mắt đầy kiên định: “Vân Đào, lần này đến lượt em theo đuổi anh... anh hãy chờ.”
“Làm việc thật tốt mới là sự lựa chọn của cô.”Tiêu Vân Đào lại khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, hình như cũng không để ý quyết định của cô.
“Em biết rồi, em sẽ không để tình yêu với công việc xảy ra sai lầm, em sẽ làm cho anh nhìn em bằng con mắt khác.” Trước khi Trịnh Huệ Nhã rời đi đã nói như thế.
Sau đó cô quay người bước đi, đi trên đôi giày cao một tấc dần dần rời khỏi, bóng dáng màu đỏ xinh đẹp đường cong lả lướt, lộ ra vẻ đẹp đầy phong tình. Nhưng ánh mắt của Tiêu Vân Đào không có đặt trên người Trịnh Huệ Nhã.
Lâm Tĩnh Hảo đi tìm bóng dáng của em gái Lâm Tĩnh Thu thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Cô mở túi xách, lấy điện thoại di động ra, trên màn hình xuất hiện một cái tên quen thuộc: “A lô, tìm em có việc gì?”
“Dĩ nhiên, chỉ là nếu không có chuyện gì thì cũng muốn tìm em.” Ở bên kia Cố Hạo Thần cười khẽ một cái, ánh mắt nhu hòa: “Em có nhớ anh không?”
Lại là một vấn đề làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng, Lâm Tĩnh Hảo cắn môi một cái, lấy tay che miệng, nhẹ giọng nói: “Có.”
“Hình như tín hiệu không được tốt lắm, anh không nghe thấy em nói cái gì.” Cố Hạo Thần chau mày: “Em nói lại một lần nữa.”
“Em nói là có.” Lâm Tĩnh Hảo chạy về một góc, nơi có ít người, nói chuyện cũng rõ ràng một chút.
“Tĩnh Hảo, giọng nói của em quá nhỏ.” Cố Hạo Thần lại cầu xin cô nói một lần nữa: “Lần này em từ từ nói từng chữ một. Anh sẽ cố gắng nghe, được không?”
Lâm Tĩnh Hảo không có từ chối được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, lại phát hiện anh không nhìn thấy được: “Em – nói – là – em – có - nhớ - anh.”
“Tĩnh Hảo, anh cũng rất nhớ, anh muốn trở lại ngay bây giờ, lập tức xuất hiện trước mặt của em, sau đó ôm em vào lòng, hung hăng hôn lên môi của em, để cho em cảm nhận được phần nhớ nhung tha thiết của anh.” Cố Hạo Thần nói cực kỳ thuận miệng, giọng nói cũng hết sức dịu dàng, có một loại gợi tình đầy dịu dàng không nói thành lời.
Mà Lâm Tĩnh Hảo đang ở phía điện thoại bên này cũng có thể cảm nhận được phần nhớ nhung đầy tha thiết này của anh, còn có cả hô hấp đầy nóng bỏng của anh được di động truyền tới. Có lúc chuyện tình cảm lại có chút tế nhị cùng kỳ diệu này. Có lúc chỉ bằng cảm giác cũng có thể biết được là mình muốn cái gì.
“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Tĩnh Hảo nhẹ nhàng hỏi một câu, thay đổi chủ đề này đi, nhưng mà trên mặt cũng xuất hiện một tia xấu hổ.
“Anh đang nhớ em.” Cố Hạo Thần cười khẽ một cái, giống như là mang theo một chút tư tưởng xấu.
“Nha.” Lâm Tĩnh Hảo lại ngây ngốc, thì ra tình yêu có thể làm giảm trí thông minh của một người. Bây giờ Lâm Tĩnh Hảo có thể nói là ngốc quá mức.
“Vậy em đang làm gì?” Cố Hạo Thần cũng hỏi một vấn đề giống như vậy.
“Hôm nay em cùng Tiêu Vân Đào đến tham dự một bữa tiệc từ thiện.” Lâm Tĩnh Hảo cũng là một đứa bé ngoan, một chút lừa gạt cũng không có: “Hôm nay em cùng em gái đi dạo phố vô tình gặp được anh ấy cùng bác gái Tiêu, anh ấy không có bạn gái, cho nên mới em đi cùng, em gái của em cũng đi theo. Em cùng em gái của em chưa từng tham gia một bữa tiệc như vậy, lúc này Thu nhi đi chơi nhưng lại không tìm thấy em ấy.”
“Thế mà Vân Đào lại dẫn em đi tham gia một bữa tiệc?” Con ngươi của Cố Hạo Thần mở thật to, có chút kinh ngạc: “Chỗ nguy hiểm như vậy, làm sao em lại có thể đi?”
Những người xuất hiện ở những bữa tiệc như vậy không phú thì cũng quý, mà đàn ông chiếm đa số, mà Lâm Tĩnh Hảo là một cô gái trong sáng ở trong giới thượng lưu là một người hiếm thấy, cho nên cũng rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, ngộ nhỡ có người đàn ông nào đó nổi lên tư tưởng xấu với cô, vừa lúc lại không có anh ở bên cạnh làm bạn, vậy thì làm sao bây giờ?
“Nơi này có nguy hiểm gì hay sao?” Lâm Tĩnh Hảo cũng không hiểu: “Em đúng là được mở rộng tầm mắt, mà Tiêu Vân Đào cũng có bạn gái rồi. Huống chi cho dù có nguy hiểm gì, không phải vẫn còn có Tiêu Vân Đào đấy sao, anh không cần phải lo lắng.”
“Có cậu ta anh mới gấp đấy.” Cố Hạo Thần hận mình không thể lập tức bay từ Bắc Kinh trở lại, đưa Lâm Tĩnh Hảo ra khỏi bữa tiệc đó: “Cậu ta đưa em đi thì em đi luôn sao, em không có mắt nhìn à?”
“Anh hung cái gì mà hung? Em làm sao chứ?” Lâm Tĩnh Hảo cũng cảm thấy có chút uất ức, nhưng không biết Cố Hạo Thần đang đầy băn khoăn.
Đôi mắt xinh đẹp của Trịnh Huệ Nhã nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú tà mị của Tiêu Vân Đào, tầm mắt khóa chặt vào đôi mắt đen như mực của anh ta. Khuôn mặt của cô dựa rất gần vào anh ta, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi vị đàn ông nhẹ nhàng trên người của anh ta, giống như loại hơi thở đặc biệt quen thuộc ở trong ký ức của cô vậy.
“Cô đang uy hiếp tôi sao?” Tiêu Vân Đào nói như vậy đối với yêu cầu của cô, trong mắt anh ta cũng có một chút chất vấn, mà anh ta lại không thích người khác dùng cách này để nói chuyện với anh ta.
“Vân Đào, nói cho em biết được không?” Cô lầm bầm lặp lại.
Vào lúc này người phụ nữ xinh đẹp lại cao ngạo không hề cao cao tại thượng giống như vậy nữa, ánh sáng không còn bắn ra bốn phía nữa, mà thái độ lại hạ thấp, giọng nói cũng êm ái hơn.
“Bất luận là tôi có thích cô ấy hay không thì cũng không liên quan tới cô, mà tôi cũng sẽ không nói cho cô biết. Huệ Nhã, cô cũng biết tính cách của tôi rồi, cho nên không cần hỏi tôi nữa.” Giọng của Tiêu Vân Đào nhẹ nhàng hơn, cũng không còn trách móc nặng nề với Huệ Nhã nữa.
“Tại sao em không thể hỏi, em chỉ muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì mà thôi.” Ánh mắt trong suốt của Trịnh Huệ Nhã đang nhấp nháy.
“Trong lòng tôi đang nghĩ cái gì thì có quan hệ gì với cô? Tôi nói, là cô không nên hỏi tôi.” Tiêu Vân Đào vẫn không có trả lời thẳng vào vấn đề, ở trong lòng của anh ta, anh ta cảm thấy không cần thiết, Trịnh Huệ Nhã bây giờ không còn là bạn gái của anh ta nữa, nên không có tư cách để hởi, nhưng coi như cô có là bạn gái của anh ta đi nữa, thì anh ta cũng không có thích phụ nữ hỏi quá nhiều.
Trịnh Huệ Nhã khẽ cắn cánh môi mềm mại đỏ tươi của mình, trong mắt hiện lên sự khổ sở.
Tiêu Vân Đào bỏ qua sự khổ sở trong mắt của cô, đưa tay khẽ đẩy Trịnh Huệ Nhã cách ra xa khỏi người của anh ta: “Còn có không cần đứng gần tôi như vậy, nếu bị bạn trai hiện tại của cô nhìn thấy, thì khó có thể nói được.”
“Tiêu Vân Đào, chúng ta quen nhau mặc dù thời gian không có dài, nhưng cũng được bốn năm hồi còn học trong trường học, tình cảm của chúng ta cũng không ngắn không phải sao? Chẳng lẽ anh không có quan tâm em đã quen bạn trai khác rồi sao?” Trịnh Huệ Nhã vẫn không có buông tha hi vọng cuối cùng, mong Tiêu Vân Đào vẫn còn một chút lưu luyến đối với cô. Nhưng cô lại quên, nếu như Tiêu Vân Đào vẫn còn một chút lưu luyến đối với cô, thì anh ta cũng sẽ không nói lời chia tay với cô.
“Cô đã có bạn trai khác, cũng không còn cần nói như thế nữa, lại càng không muốn nói trước kia. Nếu như bạn trai cô là người lòng dạ hẹp hòi, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đó, mà tôi cũng không muốn như vậy.” Đôi mắt Tiêu Vân Đào bình tĩnh không có chút dao động: “Tôi như vậy là tốt cho cô.”
Tốt cho cô? Trịnh Huệ Nhã chớp mắt một cái, nếu anh ta còn có lòng muốn tốt cho cô vậy tại sao phải nói không còn tình cảm với cô? Tiêu Vân Đào rốt cuộc thì trong lòng anh đang nghĩ cái gì vậy?
“Vân Đào, em vẫn thích anh, nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có quên. Anh biết không?” Trịnh Huệ Nhã cầm lấy tay trái của anh ta, đôi mắt trong suốt lóe lên: “Cho dù có rất nhiều người theo đuổi em, nhưng em vẫn không có cách nào quên được anh. Em vẫn không tự chủ được mà lại so sánh những nam sinh kia với anh, cũng chỉ có anh cho em cảm giác yêu chân thực nhất. Vân Đào, sau khi đi làm em đã thử quen hai người bạn trai, nhưng trong lòng em vẫn luôn có bóng dáng của anh, cho nên em không có biện pháp thay đổi được nội tâm của mình. Vân Đào, cho em một cơ hội được không? Để cho chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Tiêu Vân Đào cười, khóe môi chậm rãi nâng lên: “Trịnh Huệ Nhã, cô có biết cô đang nói gì không? Cô đã có bạn trai, nên có một chút trách nhiệm với người khác một chút đi, một dạ hai lòng thì không hay đâu.”
“Vân Đào, em lừa anh, bây giờ căn bản là em không có bạn trai. Bây giờ em vẫn độc thân, em nói như vậy chỉ để muốn nhìn phản ứng của anh một chút thôi, muốn biết anh có phải vẫn còn một chút xíu hoài niệm về quãng thời gian chúng ta quen nhau hay không mà thôi, có còn tình cảm với em hay không thôi.” Lông mày của Trịnh Huệ Nhã nhíu chặt lại, gạt tóc mai sang một bên để nói chuyện cho rõ ràng: “Em thật sự muốn bắt đầu lại với anh một lần nữa, có được không?”
Ánh mắt chân thành của cô không phải là giả, trong mắt còn nổi lên một chút nước mắt đầy kích động, đôi môi đỏ tươi còn khẽ mấp máy, đẹp đến mức động lòng người. Cô khẩn cầu mối tình đã chết thời học sinh có thể bắt đầu lại lần nữa, có thể phát triển thật mạnh mẽ. Nhưng tất cả những điều này cần tới quyết định của Tiêu Vân Đào, một mình cô không thể nào làm được.
“Bây giờ không hề có bạn trai?” Tiêu Vân Đào khẽ cong môi một cái: “Vậy thì tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này?”
“Bởi vì bữa tiệc từ thiện này là do bộ phận PR (bộ phận quan hệ xã hội) của công ty Danh Viện của em tổ chức. Mà hôm nay em là người chủ trì buổibán đấu giá này. Đã đủ chưa.” Ở trong công việc Trịnh Huệ Nhã dựa vào năng lực của chính mình đã đạt được thành tích không tầm thường, dĩ nhiên nhan sắc của cô cũng là một đòn sát thủ.
“Thì ra là như vậy.” Dĩ nhiên là Tiêu Vân Đào đã nghe qua cái công ty này, ở phạm vị quan hệ xã hội cũng thuộc vị trí thứ nhất thứ hai.
“Vân Đào, em có công việc của mình, em có năng lực tự nuôi sống bản thân mình. Em ở chung một chỗ với anh không phải vì tiền của anh, về điều này thì anh có thể yên tâm. Cho nên cho em một cơ hội được không?” Trịnh Huệ Nhã có khát vọng muốn bọn họ trở lại lúc ban đầu, trở lại thời gian ngọt ngào, cùng nhau cảm nhận tình yêu.
“Thật xin lỗi, Huệ Nhã, quá khứ đã qua, tôi là một người luôn nhìn về phía trước. Chúng ta đã không còn cách nào trở về ngày trước được, tôi cũng có cuộc sống mới của mình rồi. Tôi vẫn chúc phúc cho cô, hi vọng cô có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, mà tôi không cách nào có thể cho cô được, cho nên tôi không thể đồng ý. Cũng bởi vì chúng ta đã từng qua lại với nhau, cho nên tôi phải có trách nhiệm nói cho cô biết.” Đáy mắt Tiêu Vân Đào xuất hiện một tia chúc phúc: “Chuyện tình cảm tôi không thể đồng ý với cô được, nhưng nếu như gặp phải vấn đề khó khăn, cô có thể tới tìm tôi, tôi sẽ hết sức giúp cô giải quyết. Chúng ta có thể làm bạn bè.”
“Bạn bè? Đó không phải điều em muốn.” Sự chờ mong trong mắt của Trịnh Huệ Nhã biến mất, thay vào đó đáy mắt xuất hiện sự thất vọng cùng ảm đạm: “Chúng ta làm sao có thể làm bạn bè được? Em là bạn gái cũ của anh, làm sao anh có thể bình tĩnh mà coi quan hệ của chúng ta thành bạn bè như vậy? Điều này rất tàn nhẫn.”
“Bất luận là có tàn nhẫn hay không, thì đây là đều là điều mà cô cần phải đối mặt.” Trong mắt Tiêu Vân Đào xuất hiện một tia rét lạnh, đưa tay kéo bàn tay đang nắm trên cánh tay của anh ta xuống: “Huệ Nhã, buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu rồi, cô nên đi chuẩn bị một chút đi.”
Trong phòng tiệc cây kim của chiếc đồng hồ quả lắc cổ kia đã chỉ bảy giờ, điều này cho thấy thời gian của buổi đấu giá từ thiện đã bắt đầu. Anh ta nghĩ cô cũng cần có thời gian đi chuẩn bị cho mình một chút. Bởi vì bộ dáng bây giờ của cô không thích hợp để lên bục chủ trì.
Trịnh Huệ Nhã cũng đã nhìn thấy thời gian đã gần tới, cô cũng không dám làm chậm trễ buổi đấu giá ngày hôm nay. Cô khổ sở cắn môi, buông lỏng ra ngón tay của mình, cô nhìn chằm chằm Tiêu Vân Đào, ánh mắt đầy kiên định: “Vân Đào, lần này đến lượt em theo đuổi anh... anh hãy chờ.”
“Làm việc thật tốt mới là sự lựa chọn của cô.”Tiêu Vân Đào lại khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, hình như cũng không để ý quyết định của cô.
“Em biết rồi, em sẽ không để tình yêu với công việc xảy ra sai lầm, em sẽ làm cho anh nhìn em bằng con mắt khác.” Trước khi Trịnh Huệ Nhã rời đi đã nói như thế.
Sau đó cô quay người bước đi, đi trên đôi giày cao một tấc dần dần rời khỏi, bóng dáng màu đỏ xinh đẹp đường cong lả lướt, lộ ra vẻ đẹp đầy phong tình. Nhưng ánh mắt của Tiêu Vân Đào không có đặt trên người Trịnh Huệ Nhã.
Lâm Tĩnh Hảo đi tìm bóng dáng của em gái Lâm Tĩnh Thu thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Cô mở túi xách, lấy điện thoại di động ra, trên màn hình xuất hiện một cái tên quen thuộc: “A lô, tìm em có việc gì?”
“Dĩ nhiên, chỉ là nếu không có chuyện gì thì cũng muốn tìm em.” Ở bên kia Cố Hạo Thần cười khẽ một cái, ánh mắt nhu hòa: “Em có nhớ anh không?”
Lại là một vấn đề làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng, Lâm Tĩnh Hảo cắn môi một cái, lấy tay che miệng, nhẹ giọng nói: “Có.”
“Hình như tín hiệu không được tốt lắm, anh không nghe thấy em nói cái gì.” Cố Hạo Thần chau mày: “Em nói lại một lần nữa.”
“Em nói là có.” Lâm Tĩnh Hảo chạy về một góc, nơi có ít người, nói chuyện cũng rõ ràng một chút.
“Tĩnh Hảo, giọng nói của em quá nhỏ.” Cố Hạo Thần lại cầu xin cô nói một lần nữa: “Lần này em từ từ nói từng chữ một. Anh sẽ cố gắng nghe, được không?”
Lâm Tĩnh Hảo không có từ chối được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, lại phát hiện anh không nhìn thấy được: “Em – nói – là – em – có - nhớ - anh.”
“Tĩnh Hảo, anh cũng rất nhớ, anh muốn trở lại ngay bây giờ, lập tức xuất hiện trước mặt của em, sau đó ôm em vào lòng, hung hăng hôn lên môi của em, để cho em cảm nhận được phần nhớ nhung tha thiết của anh.” Cố Hạo Thần nói cực kỳ thuận miệng, giọng nói cũng hết sức dịu dàng, có một loại gợi tình đầy dịu dàng không nói thành lời.
Mà Lâm Tĩnh Hảo đang ở phía điện thoại bên này cũng có thể cảm nhận được phần nhớ nhung đầy tha thiết này của anh, còn có cả hô hấp đầy nóng bỏng của anh được di động truyền tới. Có lúc chuyện tình cảm lại có chút tế nhị cùng kỳ diệu này. Có lúc chỉ bằng cảm giác cũng có thể biết được là mình muốn cái gì.
“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Tĩnh Hảo nhẹ nhàng hỏi một câu, thay đổi chủ đề này đi, nhưng mà trên mặt cũng xuất hiện một tia xấu hổ.
“Anh đang nhớ em.” Cố Hạo Thần cười khẽ một cái, giống như là mang theo một chút tư tưởng xấu.
“Nha.” Lâm Tĩnh Hảo lại ngây ngốc, thì ra tình yêu có thể làm giảm trí thông minh của một người. Bây giờ Lâm Tĩnh Hảo có thể nói là ngốc quá mức.
“Vậy em đang làm gì?” Cố Hạo Thần cũng hỏi một vấn đề giống như vậy.
“Hôm nay em cùng Tiêu Vân Đào đến tham dự một bữa tiệc từ thiện.” Lâm Tĩnh Hảo cũng là một đứa bé ngoan, một chút lừa gạt cũng không có: “Hôm nay em cùng em gái đi dạo phố vô tình gặp được anh ấy cùng bác gái Tiêu, anh ấy không có bạn gái, cho nên mới em đi cùng, em gái của em cũng đi theo. Em cùng em gái của em chưa từng tham gia một bữa tiệc như vậy, lúc này Thu nhi đi chơi nhưng lại không tìm thấy em ấy.”
“Thế mà Vân Đào lại dẫn em đi tham gia một bữa tiệc?” Con ngươi của Cố Hạo Thần mở thật to, có chút kinh ngạc: “Chỗ nguy hiểm như vậy, làm sao em lại có thể đi?”
Những người xuất hiện ở những bữa tiệc như vậy không phú thì cũng quý, mà đàn ông chiếm đa số, mà Lâm Tĩnh Hảo là một cô gái trong sáng ở trong giới thượng lưu là một người hiếm thấy, cho nên cũng rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, ngộ nhỡ có người đàn ông nào đó nổi lên tư tưởng xấu với cô, vừa lúc lại không có anh ở bên cạnh làm bạn, vậy thì làm sao bây giờ?
“Nơi này có nguy hiểm gì hay sao?” Lâm Tĩnh Hảo cũng không hiểu: “Em đúng là được mở rộng tầm mắt, mà Tiêu Vân Đào cũng có bạn gái rồi. Huống chi cho dù có nguy hiểm gì, không phải vẫn còn có Tiêu Vân Đào đấy sao, anh không cần phải lo lắng.”
“Có cậu ta anh mới gấp đấy.” Cố Hạo Thần hận mình không thể lập tức bay từ Bắc Kinh trở lại, đưa Lâm Tĩnh Hảo ra khỏi bữa tiệc đó: “Cậu ta đưa em đi thì em đi luôn sao, em không có mắt nhìn à?”
“Anh hung cái gì mà hung? Em làm sao chứ?” Lâm Tĩnh Hảo cũng cảm thấy có chút uất ức, nhưng không biết Cố Hạo Thần đang đầy băn khoăn.