Đi vào bên trong, Bạch Ngọc Đường phân phó hạ nhân dẫn Triển Chiêu sang phòng bên tắm rửa, còn chính mình liền vào dục trì ở buồng trong. Hắn vốn định bảo Triển Chiêu cùng vào, bất quá lo mèo con kia da mặt mỏng, chính mình lại ôm loại tâm tư khác đã thế còn từng nếm qua tư vị này rồi, Ngũ gia cũng không muốn tắm rửa thôi mà còn phải chịu dày vò.
Triển Chiêu vào phòng, chỉ chốc lát sau hạ nhân liền đem dục dũng, khăn tắm, xà phòng đến, trên giường còn có một bộ y phục màu lam mới tinh, giầy tất cũng đặt ở dưới giường. Triển Chiêu không có thói quen để người hầu hạ, liền bảo hạ nhân lui, cởi y phục bước vào trong dục dũng, toàn thân đều thả lỏng.
Đợi Triển Chiêu tắm xong đi ra, Bạch Ngọc Đường đã sớm ngồi trong đại sảnh chờ, lúc này Bạch Ngọc Đường thay một bộ cẩm y hoa phục nhưng vẫn là màu trắng, sau khi tắm rửa càng lộ ra phong thái hơn người, tựa như thiên nhân.
“Mèo con, mau tới đây!” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lại bắt đầu mơ hồ, nhanh chóng chạy đến, kéo hắn ngồi xuống. Bưng mấy món điểm tâm trên bàn đến trước mặt hắn: thanh đoàn bao, đào hoa tô, phượng lê tô, nhu mễ từ, đều là món Triển Chiêu thích ăn. Chạy một ngày đường, Triển Chiêu cũng có chút đói bụng, không từ chối nữa, ngồi xuống ăn.
Bạch Ngọc Đường thấy tóc Triển Chiêu còn ướt sũng đang nhỏ nước, nhíu nhíu mày: “Mèo ngốc, ngươi sao không lau tóc, sinh bệnh thì sao giờ?”
“Á!”
“Được rồi, ăn ít chút, lát còn phải ăn cơm đó! Mèo nhỏ mơ hồ!”
Bạch Ngọc Đường phân phó hạ nhân lấy một chiếc khăn đến, đứng lên lau tóc giúp hắn. Một người lau, một người ăn, bức họa này thoạt nhìn vô cùng ấm áp. Bọn hạ nhân đều mắt đi mày lại, một đám kinh ngạc vô cùng. Này là ai ha, cư nhiên có thể khiến Nhị thiếu gia tự mình hầu hạ? Oa! Bộ dạng hắn thật khả ái! Cho tới giờ nhị thiếu gia chưa từng ôn nhu với ai như thế, hắn thật hạnh phúc á!
Qua một lúc liền thấy Bạch Phúc tiến vào báo, tiệc rượu đã chuẩn bị tốt, đại thiếu gia cho mời, sau khi Bạch Ngọc Đường lau khô tóc cho Triển Chiêu liền dẫn hắn đi.
Tiệc rượu bố trí ở Hà Phong đình, tiếp nối hàng liễu xanh, gió nhẹ hiu hiu, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. Lúc hai người đến đó, tiệc rượu chỉ còn thiếu mỗi bọn họ.
“Ngọc Đường kiến quá sư phụ, Tần tiền bối, đại ca, đại tẩu.”
“Triển Chiêu kiến quá sư phụ, Lý tiền bối, Bạch đại ca, Bạch đại tẩu.”
“Được rồi, Ngọc Đường, tiểu Chiêu mau ngồi đi, còn thiếu mỗi hai ngươi.” Bạch Kim Đường bảo hai người ngồi xuống.
“Nhị thúc!” Chỉ thấy bên người Bạch phu nhân có một tiểu nam hài sáu bảy tuổi tuổi ngồi, mở lớn hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng mở to hai mắt nhìn nó.
“Còn một người nữa, chào nào!” Bạch phu nhân nói với Vân Sinh.
“Triển ca ca!”
“Vân Sinh, gọi ca ca gì chứ, phải gọi là Miêu thúc thúc.”
“Đó là Vân Sinh thấy ta trẻ hơn ngươi, ghen tị sao? Vân Sinh, cứ gọi ca ca.”
“Mèo thối, ngươi cũng không biết xấu hổ, ngươi còn lớn hơn ta hai tháng đó.” Bạch Ngọc Đường đảo mắt, trêu tức nói: “Mèo con, vậy ngươi cũng gọi ta một tiếng Bạch thúc?”
Triển Chiêu trợn tròn mắt: “Chuột bạch, muốn chiếm tiện nghi của ta, đừng hòng, ngươi sao không gọi ta một tiếng ca.”
“Xí!”
“Vẫn chưa được ăn cơm sao, Ngọc Đường, vi sư đói chết!” Lý Trường Thiên nhìn thức ăn trên bàn mà hữu khí vô lực.
“Ồ, mọi người mau ăn đi, là ta sơ suất.” Bạch Kim Đường vội nói.
“Ngươi không phải cứ có rượu là được sao?”
“Ai cần ngươi lo!”
Bữa tiệc trừ bỏ chuyện Lý Trường Thiên liên tục cãi nhau với Tần Nhất Hằng ra thì vẫn tương đối hài hòa. Bạch Kim Đường hỏi Bạch Ngọc Đường những việc trải qua bên ngoài một chút, dặn dò vài câu, rồi sau đó liền cùng phu nhân quay sang Triển Chiêu, lúc đầu là hai người Bạch gia hỏi, Triển Chiêu đáp, sau dần là nói chuyện với nhau, Bạch Kim Đường dường như ngày càng hài lòng. Thấy Triển Chiêu không biết nói gì, Bạch Ngọc Đường liền liên tục gắp thức ăn vào trong bát Triển Chiêu, còn đều là món Triển Chiêu thích ăn, nhận ra ánh mắt rất có thâm ý của người khác nhìn qua đây, tai Triển Chiêu không khỏi nóng lên, trên mặt cũng đỏ ửng, xấu hổ liếc mắt trừng Bạch Ngọc Đường, bảo hắn thu liễm chút. Nhưng bộ dạng lần này của hắn căn bản không có nửa điểm uy hiếp, ở trong mắt người khác tựa như mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình. Bạch Ngọc Đường bật cười, hắn nghĩ mình thật sự đã trúng độc, trúng một loại độc tên là Triển Chiêu. Hiện giờ con mèo kia ở trong mắt hắn, một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ vẻ khả ái thế đó.
Sau khi ăn xong, Bạch Ngọc Đường vốn định kéo Triển Chiêu quay về Tuyết Hương viên cùng mình, lại bị Bạch Kim Đường gọi đi, nói có việc thương lượng với mình.
Tới thư phòng của Bạch Kim Đường, sau khi đóng cửa lại Bạch Kim Đường lập tức hỏi: “Ngọc Đường, việc hôn nhân này ngươi thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, nhướn mi: “Đại ca không phải sớm đoán được rồi sao?”
Qua một lúc lâu, Bạch Kim Đường thở dài nói: “Chân tướng sự tình Tần tiền bối đã nói với ta rồi, việc này không phải lỗi ở ngươi, nếu ngươi không muốn, đại ca tuyệt đối sẽ không đáp ứng, không ai có thể ép ngươi.”
“Đại ca, ngươi cũng nói không ai có thể ép ta, chuyện Bạch Ngọc Đường không muốn làm người khác còn làm khó được ta?” Bạch Ngọc Đường ngạo nghễ nói. Nhưng nhớ tới khoảng thời gian ở chung với Triển Chiêu này lại nở nụ cười ngọt ngào: “Hắn tốt lắm, rất khả ái, ta rất thích hắn.” Cũng rất thương hắn, rất yêu, thực rất yêu!
Bạch Kim Đường liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, một bộ ta đã biết. Từ nhỏ đệ đệ này của mình đã rất thông minh hiểu chuyện, học cái gì cũng nhanh, đương nhiên cũng rất nghịch ngợm, trưởng thành sớm. Tâm tư kín đáo, trên sinh ý thì tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác), cho dù người đã tung hoành thương mậu nhiều năm cũng không sánh bằng hắn. Nhưng mình biết hắn cũng không vui, trên mặt cơ hồ không có nụ cười, điều này khiến mình phi thường lo lắng, cho nên từ nhỏ đến lớn vô luận hắn muốn làm gì mình đều không phản đối, chỉ cần hắn cảm thấy tốt cảm thấy vui vẻ là được. Thời điểm Tần Nhất Hằng nói tới việc hôn nhân mình không phản đối cũng không lập tức đáp ứng, mình muốn biết ý tứ của Ngọc Đường, bất quá vừa rồi lúc ăn cơm mình đại khái đã đoán được. Cho tới giờ mình chưa từng thấy đệ đệ nhà mình để tâm ai như vậy, hơn nữa trên mặt còn mang theo nét cười phát ra từ nội tâm, ánh mắt nhìn về phía Triển Chiêu tràn đầy ôn nhu sủng nịch. Cả người thoạt nhìn thiếu vài phần sắc bén, thêm vài phần chân thật, coi như tâm đã trở lại bình thường.
“Ngọc Đường, chỉ cần ngươi cảm thấy cao hứng hạnh phúc là được, huống hồ đứa nhỏ Triển Chiêu kia ta và tẩu tử ngươi cũng rất thích, ca cũng không phải loại người cổ hủ ngoan cố không chịu thay đổi, không cái gì quan trọng bằng bảo bối đệ đệ của ta.” Bạch Kim Đường vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ bàn tay trên vai, thành tâm cảm tạ nói: “Cảm ơn đại ca!”
Ca ca đã đáp ứng việc hôn nhân, dọc đường đi tâm tình Bạch Ngọc Đường vui vẻ, nhiều lần nhịn không được cười ra tiếng. Đại kế lừa mèo của mình đã thành công hai phần ba rồi, về một phần ba còn lại, mình không tin Mèo con kia lại không có chút tình ý gì với mình, trong lòng vang lên tiếng bộp bộp.
Bạch Ngọc Đường trở lại Tuyết Hương viên, vào buồng trong, liền thấy được một hình ảnh đẹp đến cơ hồ khiến hắn hít thở không thông: Triển Chiêu lẳng lặng ngồi ở bên bàn thuận tay lật xem tập thơ, mày như mực vẽ, da thịt như tuyết, tóc đen dài như thác nước tùy ý bay bay, một bộ lam y cùng với trâm cài tóc trên đầu ánh sáng, hai mắt giống như suối nước sâu trong, chuyên tâm đắm chìm trong sách, lông mi thật dài, hình thành độ cong cuốn hút, khiến người bất tri bất giác bị hấp dẫn, say mê.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi rốt cục đã về rồi!” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường tiến vào, nhãn tình sáng lên, vội đứng dậy.
“Chuột ngốc!” Triển Chiêu đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, thấy hắn còn không phản ứng liền đưa tay quơ quơ trước mắt hắn.
Bạch Ngọc Đường tóm lấy tay hắn, kéo vào trong ngực mà ôm: “Mèo con, chúng ta thành thân được không?”
“Hả?” Triển Chiêu bị những lời này chấn động mà quên giãy giụa.
Thật lâu sau, kéo lại khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc của Triển Chiêu ra sau tai: “Ngươi sao lại ở đây?”
Bỏ qua mất mác nho nhỏ trong lòng, bĩu môi: “Còn không phải cái người kêu Bạch Phúc đó, nói cái gì ta ở cùng với ngươi, còn bảo đồ của ta ở đây, ta nếu không đi, nhị thiếu gia sẽ trách tội, vì thế liền dẫn ta đến đây. Ta nào có đồ gì chứ, sư phụ đáng ghét cũng không quản ta, tự mình chạy đi mất. Cái người Bạch Phúc kia đưa ta tới đây cũng đi luôn, ngươi lại không ở, ta cũng không biết đêm nay ngủ chỗ nào.”
Xem ra Bạch Phúc rất có nhãn lực, ngày mai hảo hảo khen thưởng hắn. Tâm Bạch Ngọc Đường giống như được tưới mật, nhẹ hôn lên đôi môi đỏ hồng của Triển Chiêu.
“Mèo con, vẻ mặt này của ngươi là sao?” Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn Triển Chiêu đang dùng hai tay che miệng lại, trừng lớn mắt mèo.
“Ngươi, ngươi, như thế nào, ta, ta” Triển Chiêu buông tay, đỏ mặt ấp úng.
“Mèo ngốc!” Bạch Ngọc Đường kéo eo Triển Chiêu lại, nhìn vào mắt hắn nghiêm túc nói: “Mèo con, ta thích ngươi, chúng ta thành thân đi!”
Triển Chiêu bình tĩnh nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, xem ra không phải hắn đang nói giỡn, ôn nhu như thế là đối với mình sao? Nhớ lại từ lúc bọn họ quen biết tới nay, dường như Bạch Ngọc Đường vẫn luôn sủng mình, nhường mình. Từ nhỏ đến lớn, ngoài sư phụ ra, cho tới giờ chưa từng có ai đối tốt với mình như vậy. Bạch Ngọc Đường dường như còn hiểu mình hơn cả chính bản thân mình, mình thích cái gì hắn đều biết, mình muốn làm gì, luôn chưa kịp nói ra, hắn đã giúp mình làm tốt rồi, tuy thường đấu võ mồm, nhưng ăn ý giữa hai người ngày càng tăng. Bất tri bất giác mình đã không muốn xa rời loại cảm giác này, rất tốt đẹp, rất hạnh phúc. Nhưng lại rũ mắt xuống, rầu rĩ nói: “Bạch Ngọc Đường, ta là một nam nhân, không thể sinh con cho ngươi, cũng không có khả năng chịu vây ở trong nhà như nữ tử các nàng. Về sau ngươi sẽ có một nữ tử hoàn hảo hơn ta.”
Triển Chiêu vào phòng, chỉ chốc lát sau hạ nhân liền đem dục dũng, khăn tắm, xà phòng đến, trên giường còn có một bộ y phục màu lam mới tinh, giầy tất cũng đặt ở dưới giường. Triển Chiêu không có thói quen để người hầu hạ, liền bảo hạ nhân lui, cởi y phục bước vào trong dục dũng, toàn thân đều thả lỏng.
Đợi Triển Chiêu tắm xong đi ra, Bạch Ngọc Đường đã sớm ngồi trong đại sảnh chờ, lúc này Bạch Ngọc Đường thay một bộ cẩm y hoa phục nhưng vẫn là màu trắng, sau khi tắm rửa càng lộ ra phong thái hơn người, tựa như thiên nhân.
“Mèo con, mau tới đây!” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lại bắt đầu mơ hồ, nhanh chóng chạy đến, kéo hắn ngồi xuống. Bưng mấy món điểm tâm trên bàn đến trước mặt hắn: thanh đoàn bao, đào hoa tô, phượng lê tô, nhu mễ từ, đều là món Triển Chiêu thích ăn. Chạy một ngày đường, Triển Chiêu cũng có chút đói bụng, không từ chối nữa, ngồi xuống ăn.
Bạch Ngọc Đường thấy tóc Triển Chiêu còn ướt sũng đang nhỏ nước, nhíu nhíu mày: “Mèo ngốc, ngươi sao không lau tóc, sinh bệnh thì sao giờ?”
“Á!”
“Được rồi, ăn ít chút, lát còn phải ăn cơm đó! Mèo nhỏ mơ hồ!”
Bạch Ngọc Đường phân phó hạ nhân lấy một chiếc khăn đến, đứng lên lau tóc giúp hắn. Một người lau, một người ăn, bức họa này thoạt nhìn vô cùng ấm áp. Bọn hạ nhân đều mắt đi mày lại, một đám kinh ngạc vô cùng. Này là ai ha, cư nhiên có thể khiến Nhị thiếu gia tự mình hầu hạ? Oa! Bộ dạng hắn thật khả ái! Cho tới giờ nhị thiếu gia chưa từng ôn nhu với ai như thế, hắn thật hạnh phúc á!
Qua một lúc liền thấy Bạch Phúc tiến vào báo, tiệc rượu đã chuẩn bị tốt, đại thiếu gia cho mời, sau khi Bạch Ngọc Đường lau khô tóc cho Triển Chiêu liền dẫn hắn đi.
Tiệc rượu bố trí ở Hà Phong đình, tiếp nối hàng liễu xanh, gió nhẹ hiu hiu, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. Lúc hai người đến đó, tiệc rượu chỉ còn thiếu mỗi bọn họ.
“Ngọc Đường kiến quá sư phụ, Tần tiền bối, đại ca, đại tẩu.”
“Triển Chiêu kiến quá sư phụ, Lý tiền bối, Bạch đại ca, Bạch đại tẩu.”
“Được rồi, Ngọc Đường, tiểu Chiêu mau ngồi đi, còn thiếu mỗi hai ngươi.” Bạch Kim Đường bảo hai người ngồi xuống.
“Nhị thúc!” Chỉ thấy bên người Bạch phu nhân có một tiểu nam hài sáu bảy tuổi tuổi ngồi, mở lớn hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng mở to hai mắt nhìn nó.
“Còn một người nữa, chào nào!” Bạch phu nhân nói với Vân Sinh.
“Triển ca ca!”
“Vân Sinh, gọi ca ca gì chứ, phải gọi là Miêu thúc thúc.”
“Đó là Vân Sinh thấy ta trẻ hơn ngươi, ghen tị sao? Vân Sinh, cứ gọi ca ca.”
“Mèo thối, ngươi cũng không biết xấu hổ, ngươi còn lớn hơn ta hai tháng đó.” Bạch Ngọc Đường đảo mắt, trêu tức nói: “Mèo con, vậy ngươi cũng gọi ta một tiếng Bạch thúc?”
Triển Chiêu trợn tròn mắt: “Chuột bạch, muốn chiếm tiện nghi của ta, đừng hòng, ngươi sao không gọi ta một tiếng ca.”
“Xí!”
“Vẫn chưa được ăn cơm sao, Ngọc Đường, vi sư đói chết!” Lý Trường Thiên nhìn thức ăn trên bàn mà hữu khí vô lực.
“Ồ, mọi người mau ăn đi, là ta sơ suất.” Bạch Kim Đường vội nói.
“Ngươi không phải cứ có rượu là được sao?”
“Ai cần ngươi lo!”
Bữa tiệc trừ bỏ chuyện Lý Trường Thiên liên tục cãi nhau với Tần Nhất Hằng ra thì vẫn tương đối hài hòa. Bạch Kim Đường hỏi Bạch Ngọc Đường những việc trải qua bên ngoài một chút, dặn dò vài câu, rồi sau đó liền cùng phu nhân quay sang Triển Chiêu, lúc đầu là hai người Bạch gia hỏi, Triển Chiêu đáp, sau dần là nói chuyện với nhau, Bạch Kim Đường dường như ngày càng hài lòng. Thấy Triển Chiêu không biết nói gì, Bạch Ngọc Đường liền liên tục gắp thức ăn vào trong bát Triển Chiêu, còn đều là món Triển Chiêu thích ăn, nhận ra ánh mắt rất có thâm ý của người khác nhìn qua đây, tai Triển Chiêu không khỏi nóng lên, trên mặt cũng đỏ ửng, xấu hổ liếc mắt trừng Bạch Ngọc Đường, bảo hắn thu liễm chút. Nhưng bộ dạng lần này của hắn căn bản không có nửa điểm uy hiếp, ở trong mắt người khác tựa như mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình. Bạch Ngọc Đường bật cười, hắn nghĩ mình thật sự đã trúng độc, trúng một loại độc tên là Triển Chiêu. Hiện giờ con mèo kia ở trong mắt hắn, một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ vẻ khả ái thế đó.
Sau khi ăn xong, Bạch Ngọc Đường vốn định kéo Triển Chiêu quay về Tuyết Hương viên cùng mình, lại bị Bạch Kim Đường gọi đi, nói có việc thương lượng với mình.
Tới thư phòng của Bạch Kim Đường, sau khi đóng cửa lại Bạch Kim Đường lập tức hỏi: “Ngọc Đường, việc hôn nhân này ngươi thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, nhướn mi: “Đại ca không phải sớm đoán được rồi sao?”
Qua một lúc lâu, Bạch Kim Đường thở dài nói: “Chân tướng sự tình Tần tiền bối đã nói với ta rồi, việc này không phải lỗi ở ngươi, nếu ngươi không muốn, đại ca tuyệt đối sẽ không đáp ứng, không ai có thể ép ngươi.”
“Đại ca, ngươi cũng nói không ai có thể ép ta, chuyện Bạch Ngọc Đường không muốn làm người khác còn làm khó được ta?” Bạch Ngọc Đường ngạo nghễ nói. Nhưng nhớ tới khoảng thời gian ở chung với Triển Chiêu này lại nở nụ cười ngọt ngào: “Hắn tốt lắm, rất khả ái, ta rất thích hắn.” Cũng rất thương hắn, rất yêu, thực rất yêu!
Bạch Kim Đường liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, một bộ ta đã biết. Từ nhỏ đệ đệ này của mình đã rất thông minh hiểu chuyện, học cái gì cũng nhanh, đương nhiên cũng rất nghịch ngợm, trưởng thành sớm. Tâm tư kín đáo, trên sinh ý thì tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác), cho dù người đã tung hoành thương mậu nhiều năm cũng không sánh bằng hắn. Nhưng mình biết hắn cũng không vui, trên mặt cơ hồ không có nụ cười, điều này khiến mình phi thường lo lắng, cho nên từ nhỏ đến lớn vô luận hắn muốn làm gì mình đều không phản đối, chỉ cần hắn cảm thấy tốt cảm thấy vui vẻ là được. Thời điểm Tần Nhất Hằng nói tới việc hôn nhân mình không phản đối cũng không lập tức đáp ứng, mình muốn biết ý tứ của Ngọc Đường, bất quá vừa rồi lúc ăn cơm mình đại khái đã đoán được. Cho tới giờ mình chưa từng thấy đệ đệ nhà mình để tâm ai như vậy, hơn nữa trên mặt còn mang theo nét cười phát ra từ nội tâm, ánh mắt nhìn về phía Triển Chiêu tràn đầy ôn nhu sủng nịch. Cả người thoạt nhìn thiếu vài phần sắc bén, thêm vài phần chân thật, coi như tâm đã trở lại bình thường.
“Ngọc Đường, chỉ cần ngươi cảm thấy cao hứng hạnh phúc là được, huống hồ đứa nhỏ Triển Chiêu kia ta và tẩu tử ngươi cũng rất thích, ca cũng không phải loại người cổ hủ ngoan cố không chịu thay đổi, không cái gì quan trọng bằng bảo bối đệ đệ của ta.” Bạch Kim Đường vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ bàn tay trên vai, thành tâm cảm tạ nói: “Cảm ơn đại ca!”
Ca ca đã đáp ứng việc hôn nhân, dọc đường đi tâm tình Bạch Ngọc Đường vui vẻ, nhiều lần nhịn không được cười ra tiếng. Đại kế lừa mèo của mình đã thành công hai phần ba rồi, về một phần ba còn lại, mình không tin Mèo con kia lại không có chút tình ý gì với mình, trong lòng vang lên tiếng bộp bộp.
Bạch Ngọc Đường trở lại Tuyết Hương viên, vào buồng trong, liền thấy được một hình ảnh đẹp đến cơ hồ khiến hắn hít thở không thông: Triển Chiêu lẳng lặng ngồi ở bên bàn thuận tay lật xem tập thơ, mày như mực vẽ, da thịt như tuyết, tóc đen dài như thác nước tùy ý bay bay, một bộ lam y cùng với trâm cài tóc trên đầu ánh sáng, hai mắt giống như suối nước sâu trong, chuyên tâm đắm chìm trong sách, lông mi thật dài, hình thành độ cong cuốn hút, khiến người bất tri bất giác bị hấp dẫn, say mê.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi rốt cục đã về rồi!” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường tiến vào, nhãn tình sáng lên, vội đứng dậy.
“Chuột ngốc!” Triển Chiêu đi đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, thấy hắn còn không phản ứng liền đưa tay quơ quơ trước mắt hắn.
Bạch Ngọc Đường tóm lấy tay hắn, kéo vào trong ngực mà ôm: “Mèo con, chúng ta thành thân được không?”
“Hả?” Triển Chiêu bị những lời này chấn động mà quên giãy giụa.
Thật lâu sau, kéo lại khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc của Triển Chiêu ra sau tai: “Ngươi sao lại ở đây?”
Bỏ qua mất mác nho nhỏ trong lòng, bĩu môi: “Còn không phải cái người kêu Bạch Phúc đó, nói cái gì ta ở cùng với ngươi, còn bảo đồ của ta ở đây, ta nếu không đi, nhị thiếu gia sẽ trách tội, vì thế liền dẫn ta đến đây. Ta nào có đồ gì chứ, sư phụ đáng ghét cũng không quản ta, tự mình chạy đi mất. Cái người Bạch Phúc kia đưa ta tới đây cũng đi luôn, ngươi lại không ở, ta cũng không biết đêm nay ngủ chỗ nào.”
Xem ra Bạch Phúc rất có nhãn lực, ngày mai hảo hảo khen thưởng hắn. Tâm Bạch Ngọc Đường giống như được tưới mật, nhẹ hôn lên đôi môi đỏ hồng của Triển Chiêu.
“Mèo con, vẻ mặt này của ngươi là sao?” Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn Triển Chiêu đang dùng hai tay che miệng lại, trừng lớn mắt mèo.
“Ngươi, ngươi, như thế nào, ta, ta” Triển Chiêu buông tay, đỏ mặt ấp úng.
“Mèo ngốc!” Bạch Ngọc Đường kéo eo Triển Chiêu lại, nhìn vào mắt hắn nghiêm túc nói: “Mèo con, ta thích ngươi, chúng ta thành thân đi!”
Triển Chiêu bình tĩnh nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, xem ra không phải hắn đang nói giỡn, ôn nhu như thế là đối với mình sao? Nhớ lại từ lúc bọn họ quen biết tới nay, dường như Bạch Ngọc Đường vẫn luôn sủng mình, nhường mình. Từ nhỏ đến lớn, ngoài sư phụ ra, cho tới giờ chưa từng có ai đối tốt với mình như vậy. Bạch Ngọc Đường dường như còn hiểu mình hơn cả chính bản thân mình, mình thích cái gì hắn đều biết, mình muốn làm gì, luôn chưa kịp nói ra, hắn đã giúp mình làm tốt rồi, tuy thường đấu võ mồm, nhưng ăn ý giữa hai người ngày càng tăng. Bất tri bất giác mình đã không muốn xa rời loại cảm giác này, rất tốt đẹp, rất hạnh phúc. Nhưng lại rũ mắt xuống, rầu rĩ nói: “Bạch Ngọc Đường, ta là một nam nhân, không thể sinh con cho ngươi, cũng không có khả năng chịu vây ở trong nhà như nữ tử các nàng. Về sau ngươi sẽ có một nữ tử hoàn hảo hơn ta.”